Lâm Mặc khiến anh cởi bỏ hào quang của một ảnh đế đã trở thành bản thân nhân vật, trở thành nam chính trong phim, đang lơ lửng trên bờ vực của sự sống và cái chết trong trò cờ bạc.  

Trong phút chốc, tất cả mọi người như nhìn thấy thần gãy cánh rơi xuống vực thẳm và biến thành ác ma.  

Advertisement

Bạc Hạc Hiên ngẩng đầu lên, khí chất của anh đã trở thành Lâm Mặc, nhưng trong đôi mắt đó vẫn là dòng chảy cảm xúc và ý thức của chính bản thân anh. Bách Linh Nguyệt đứng ở phía đối diện với anh, cố gắng hết sức để nhập vai thì bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Bạc Hạc Hiên liền giống như rơi xuống hầm băng.  

Đôi mắt đó, giống như một ác ma đang nhắm vào con mồi. Bách Linh Nguyệt choáng váng, sững sờ. Bạc Hạc Hiên nghiêng đầu nhìn cô ấy, ánh mắt lạnh lùng: "Nếu đã là nữ chính thì có lẽ kỹ thuật diễn xuất của cô sẽ không khiến người ta cảm thấy vất vả đúng không?"  

"Cắt!"  

Bách Linh Nguyệt bị NG lần thứ mười lăm, sắc mặt Trần Minh đã có chút khó coi.  

"Cảm xúc đã hoàn toàn bị Hạc Hiên lấy đi rồi, lời thoại vừa rồi đọc còn không đúng."  

Trần Minh nhìn Bách Linh Nguyệt: "Trong phim, cô là bạn gái của Lâm Mặc, không phải là đồ ngốc... Mà thôi, tôi sẽ không nói nữa, cô tự mình điều chỉnh cảm xúc, buổi chiều quay lại cảnh này."  

Trong lòng Bách Linh Nguyệt cảm thấy phẫn uất, cô ấy quả thực đã bị Bạc Hạc Hiên dắt mũi, hoàn toàn không thể nắm bắt được cảm xúc của đối phương.  

Cô ấy đã vào nghề cũng được vài năm, những cảnh tình đầu yêu đương như thế này đều rất dễ dàng. Kết quả lần này gặp phải Bạc Hạc Hiên, trong suốt quá trình quay cứ như người mất hồn, thậm chí còn mắc lỗi quên lời thoại, càng diễn càng hoảng loạn, bối rối.  

Ánh mắt Bách Linh Nguyệt bực bội nhìn Bạc Hạc Hiên: "Xin lỗi anh Bạc đã gây thêm rắc rối cho anh rồi."  

Bạc Hạc Hiên không nhìn cô ấy mà nhìn xuống kịch bản. Cánh môi mỏng khẽ nhếch lên, âm thanh không lớn nhưng có thể khiến tất cả mọi người đều có thể nghe thấy, giọng điệu bình thản, trầm tĩnh:  

"Quả thực đã gây ra không ít phiền phức."  

"Khương Mạn diễn với tôi chỉ một lần là qua."  

Trong phút chốc đoàn phim im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Mặt Bách Linh Nguyệt đỏ bừng bừng, nước mắt ở khóe mắt trào ra, cô ấy che mặt quay đi. Khi các thành viên còn lại trong đoàn phim thấy vậy, biểu cảm của bọn họ cũng có chút lúng túng.  

“Giải tán đi, đến giờ ăn rồi, mọi người đi ăn cơm trước!” Trần Minh xua đuổi mọi người.  

Bước đến bên cạnh Bạc Hạc Hiên, anh ta nói: "Bao che cũng quá rõ ràng rồi. Bạc ảnh đế bắt nạt một cô gái nhỏ, nếu bị truyền ra ngoài cũng không hay."  

Ánh mắt Bạc Hạc Hiên bình tĩnh: "Là một diễn viên dựa vào thực lực mà nói, diễn xuất của cô ta quả thực không bằng Khương Mạn."  

“Về phần cô gái nhỏ mà anh đề cập.” Bạc Hạc Hiên đặt kịch bản xuống: “Cô ta có vẻ lớn tuổi hơn tôi, chẳng lẽ đạo diễn Trần muốn nói rằng tôi không tôn trọng người lớn tuổi à?  

Trần đầu trọc tặc lưỡi và chuyển chủ đề: "Nếu anh đã biết rằng kỹ năng diễn xuất của Bách Minh Nguyệt không cùng đẳng cấp với Khương Mạn, tại sao anh lại cố hết sức để diễn với cô ấy?"  
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện