Sau đó đi theo Bạc Hạc Hiên tới xe bảo mẫu của hắn, trước khi bước lên xe Khương Mạn đưa mắt nhìn xung quanh, lông mày nhíu lại.   

“Không cần quan tâm.” Bạc Hạc Hiên bình thản nói.   

Advertisement

Khương Mạn nhìn hộp cơm để trên bàn, “Bữa trưa anh ăn cái này?”  

Chả nhẽ ngày nào cũng ăn rau luộc, muốn làm thần tiên à? Nhưng mà bây giờ cơm của đoàn làm phim cũng không thừa xuất nào, đừng ai hỏi sao Khương Mạn lại biết rõ như vậy.   

“Đợi tôi một chút.” Khương Mạn nói xong lại đi xuống xe.  

Ở góc bên kia, có một bóng người đang lén lút thò đầu ra, bị người ta túm gáy như túm cổ chó.    

“Cậu bạn này, ở đây hái nấm à?”  

Đối phương nhìn lên thấy nụ cười xán lạn và hàm răng trắng của Khương Mạn, lập tức giấu máy ảnh đi nói: “Chị Khương, em không chụp gì cả, tất cả là hiểu nhầm.”  

“Anh từng này tuổi rồi gọi tôi là chị hình như hơi không hợp lý.” Khương Mạn lắc đầu.   

Anh béo sờ râu trên mặt mình, uỷ khuất nói: “chị, em mới 20, để râu theo trào lưu thôi.”  

Khương Mạn không hiểu cái trào lưu này, ậm ừ hai câu lại hỏi: “Cậu đây là…… thợ săn ảnh?”  

“Không, không phải……em là người làm công bán thời gian cho đoàn làm phim thôi……” hắn nghĩ thầm trong lòng: làm công bán thời gian thuận tiện chụp ảnh bán cho fan, thi thoảng……đi phe vé.   

“Ăn cơm chưa?”  

“Vẫn, vẫn chưa.”  

“Có đồ ăn không?”  

Anh bạn béo lấy từ trong xe ra một hộp đồ ăn mua ở ngoài, “Bún ốc nhà dì Vương.”  

Hai mắt Khương Mạn phát sáng, “Cậu bạn này sành ăn đấy.”  

Gần đây bún ốc của dì Vương nổi tiếng vô cùng, buổi đêm còn không nhận giao đồ ăn, Khương Mạn cứ tiếc mãi không thôi.   

“Đâu có, chị Khương cũng chưa ăn à?” cậu bạn béo hỏi lại, nhìn biểu cảm trên mặt Khương Mạn, lập tức tự giác đưa bát bún qua.   

“Anh Bạc chưa ăn.”  

Khương Mạn thuận miệng trả lời tay cầm điện thoại: “Nào, chuyển khoản.”  

“Không không không, không cần vậy, chỉ là một bát bún thôi mà, sau này lại khó nhìn mặt nhau……” cậu bạn béo ho hai tiếng, không cẩn thận chút là tự huỷ luôn. Bọn thợ săn ảnh ngày ngày bám đuôi thần tượng chụp ảnh là chuyện quá bình thường!   

Khương Mạn cũng không để ý nói: “Cậu không nhận tiền thì đây chính là tôi cướp của cậu, nhẹ thì ba năm, nặng nhất là năm năm, cậu định hại tôi.”  

Cậu bạn béo không ngờ cô ấy lại nói chuyện hài hước như vậy, cũng chả có chút kiêu ngạo nào, trong đầu chợt nảy ra ý tưởng nhanh tay lấy điện thoại ra: “Chị, hay là chúng ta thêm weixin của nhau nhé.”  

“Em là một nhiếp ảnh chuyên nghiệp, rất nhiều người nổi tiếng đều tới nhờ em chụp ảnh, sau này chị muốn chụp ảnh thì cứ tìm em nhé?” 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện