Bạc Hạc Hiên lạnh nhạt ừ một tiếng, cả người từ trên xuống dưới đều mang vẻ lạnh lùng.   

Tang Điềm khẽ khều Khương Mạn hỏi:   

“Thầy Bạc sao vậy? Lúc chị ở trên núi bắt nạt anh ấy hả?”  

Advertisement

“Làm gì có, chị gần như là nâng niu anh ta trên tay luôn ấy chứ. ” Khương Mạn cũng buồn bực, “chỉ thiếu chút nữa là ngậm trong miệng sợ tan luôn rồi.”  

Tang Điềm đột nhiên rùng mình, kinh hãi nhìn cô: “Chị của em à, vết bánh xe in cả lên mặt chị rồi*,  rốt cuộc là hai người đã làm gì trên núi vậy?”  

(*vết bánh xe in lên mặt: ý nói vẻ mặt biểu cảm như là hai người đã làm chuyện người lớn gì đó rồi)  

Bạc Hạc Hiên khóe miệng khẽ giật một cái rất nhẹ, tai đỏ cả lên.   

Khương Vân Sênh trượt tay, suýt nữa thả mất con gà.   

Tất cả mọi người đều đồng thời nhìn Khương Mạn.   

Trên gương mặt Khương Mạn mang vẻ ngơ ngác chẳng hiểu gì cả.   

Bạc Hạc Hiên túm con gà rừng đang không cam lòng trở thành bữa ăn mà xách đi, quay người ra khỏi camera: “Tôi đi cắt tiết...”   

Tang Điềm nắm lấy cổ, ho khan: “Sao em cứ cảm giác như thầy Bạc nói câu này là nhắm vào em nhỉ?”  

Đạo diễn Khương một lời khó nói hết: “Đường trong thôn, không dễ lái xe*.”  

(*lái xe: cách chơi chữ đáp lại câu nói đùa trước đó của Tang Điềm)  

Bữa tối vừa mới được bày lên bàn ăn, khách không mời mà đến lại vừa tới cửa.  

Lúc Tôn Hiểu Hiểu và Ngụy An Nhiên nhìn thấy cả một bàn ăn phong phú, dạ dày bắt đầu phản kháng điên cuồng.  

Trong lòng người trước mặt này bỗng sinh ra cảm giác tức giận, chương trình này thiên vị à? Cô ta và Ngụy An Nhiên cực khổ cả buổi chiều cũng chẳng có được một lá rau.  

Đám người Khương Mạn bọn họ lại có cả thỏ lẫn gà!  

“Xí, cũng biết chọn lúc nhỉ.”  

Tang Điềm nhỏ giọng làu bàu, âm lượng vừa khéo bị Tôn Hiểu Hiểu nghe thấy.  

Ấm ức hai ngày nay dồn lại bỗng bộc phát, khiến Tôn Hiểu Hiểu nhất thời mất lý trí, cô ta bước nhanh tới trước mặt Vương Hinh, đứa bé đang phát đũa cho mọi người, cất cao giọng nói:   

“Tiểu Hinh, muộn lắm rồi, chúng ta phải về nhà thôi.”  

Tiểu Vương Hinh vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn một bàn ăn phong phú mà không nỡ.  

Tôn Hiểu Hiểu không chần chừ, túm lấy Vương Hinh lôi đi.  

Tang Điềm nhìn thấy vậy cũng bực lên, nói lớn: “ tiểu Vương Hinh còn chưa ăn tối mà!”  

“Đó cũng là chuyện của chúng tôi.” Tôn Hiểu Hiểu lạnh lùng nói xong liền cúi đầu nhìn tiểu Vương Hinh: “Trong nhà còn cơm thừa, em quên rồi sao? Không phải em nói không được lãng phí à? ”  

“Em……nhưng mà……” bạn nhỏ Vương Hinh mới chỉ sáu tuổi, ấp a ấp úng.. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện