“Cháu là ai?” Thư kí tới gần Đường Ngũ Tuấn, nghi ngờ nhìn cậu.
Vừa rồi cô ta nhận được một cuộc điện thoại của lễ tân dưới đại sảnh, nói là có một cậu bé tự xưng là con trai của tổng giám đốc tới tìm bố, mới đầu thư kí còn không tin, tưởng là lễ tân nói đùa, không có cho là thật bèn tắt máy luôn.
Sao tổng giám đốc lại có con trai được, cô ta chưa nghe một câu chuyện hài hước như thế bao giờ. Nhưng điều làm thư kí bất ngờ là, hiện giờ thực sự có một cậu bé lên đây!
Hơn nữa thư kí càng tới gần Đường Ngũ Tuấn, trái tim lại càng giá lạnh. Đôi mắt của cậu bé này giống hệt tổng giám đốc, mỗi cái liếc mắt, mỗi sự chuyển động đều như một bản thu nhỏ của Đông Phùng Lưu, dù cho khuôn mặt không giống, chỉ có đôi mắt là giống.
Trời ơi! Thấy cảnh tượng này, trái tim của thư kí gần như sụp đổ. Vốn cô ta còn muốn ra sức, muốn tạo nên một mối tình công sở, cho dù không thể kết hôn thì làm tình nhân của Đông Phùng Lưu cũng là một chuyện hạnh phúc!
Nhưng cô ta lại không ngờ rằng, có một cậu bé với đôi mắt giống hệt Đông Phùng Lưu tìm tới đây, còn tự xưng là con trai của Đông Phùng Lưu!
“Cháu… Cháu là con trai của tổng giám đốc thật sao?” Giọng nói của thư kí khẽ run, cô ta nhìn đôi mắt lạnh lùng kia, trong lòng đã bại trận rồi.
“Ừm, đúng vậy.” Đối mặt với tình địch của mẹ mình, đương nhiên Đường Ngũ Tuấn sẽ không có vẻ mặt tốt đẹp gì, khuôn mặt nhỏ lạnh lẽo, thái độ qua loa, xa cách.
Nghe vậy, trái tim của thư kí lại lạnh hơn, nghĩ rằng, không phải đâu, trong công ty ai chẳng biết tổng giám đốc chưa kết hôn, lấy đâu ra đứa con lớn như thế này, chắc không phải…
Không đợi cô ta nghĩ xong, Đường Ngũ Tuấn dùng bàn tay nhỏ bé đẩy cửa phòng làm việc của Đông Phùng Lưu ra.
Lúc này thư kí mới phản ứng lại, giật mình ngẩng đầu đi theo, nhìn người đàn ông lạnh lùng trước bàn làm việc, cô ta khó xử lại chán chường cúi đầu nói: “Xin lỗi… Tổng giám đốc, tôi không ngăn được cậu ấy…”
Đông Phùng Lưu nghe thấy tiếng vang, anh thản nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, thấy thư kí vẫn như thường ngày, vốn anh định tiếp tục vùi đầu vào công việc, nhưng vừa cúi xuống một nửa, anh liền nhìn thấy bóng hình nho nhỏ ở cửa.
Cậu bé mặc đồ thể thao trẻ em, cặp kính râm lớn treo trên cổ áo trước ngực, khuôn mặt mang theo nụ cười mà như không phải cười. Bộ phận thu hút Đông Phùng Lưu nhất là đôi mắt của cậu, khiến anh có cảm giác quen thuộc.
Trong lúc Đông Phùng Lưu quan sát Đường Ngũ Tuấn, Đường Ngũ Tuấn cũng quan sát người bố trong truyền thuyết này: Mặc một chiếc áo sơ mi trắng được là phẳng phiu, cổ tay áo cho thấy nếp sống gọn gàng, cẩn thận của anh. Chiếc quần tây màu đen, cùng một bộ với chiếc áo vest mà Đông Phùng Lưu treo ở trên giá treo quần áo bên cạnh.
Ngũ quan anh tuấn góc cạnh, đôi mắt giống cậu như đúc, điểm khác nhau là, đôi mắt của Đông Phùng Lưu có nét tang thương của năm tháng, khiến anh mang theo hơi thở của một người đàn ông thành thục.
Ừm, khá đấy, người đàn ông này đủ tiêu chuẩn làm bố mình.
Lần này cậu về nước là muốn xem người bố từ bỏ mẹ con bọn họ này trông thế nào, vì sao những năm qua không đi tìm cậu và mẹ, với cả xem anh có xứng đáng làm người bố danh chính ngôn thuận của mình không.
Trong một cuộc chiến im lặng, một người đàn ông và một cậu nhóc nhìn nhau, không ai mở miệng.
“Chú là Đông Phùng Lưu à?” Một lúc sau, Đường Ngũ Tuấn là người phá vỡ sự tĩnh lặng. Cậu hỏi bằng tiếng Anh, thật ra là muốn khiêu khích ông bố vừa mới gặp mặt này của mình, xem trình tiếng Anh của ông ấy đến đâu.
Vừa nói, Đường Ngũ Tuấn vừa nghênh ngang bước tới chiếc sofa cạnh đó, nhẹ nhàng nhảy lên, thấy độ mềm mại của nó, cậu không khỏi ngầm gật đầu, thì ra phong cách thưởng thức của bố mình cũng không tệ.
Đông Phùng Lưu đã quan sát hết mọi lời nói và việc làm của Đường Ngũ Tuấn, anh cho rằng cậu bé nói tiếng Anh không mời mà tới này là người châu Á lớn lên ở nước ngoài, anh cảm thấy buồn cười, dùng tiếng Anh nhẫn nại nói: “Cháu là ai?”
“Lấy chút đồ ăn tới cho cháu trước đi đã, cháu vừa xuống máy bay, đói quá, à đúng rồi, cả đồ uống nữa.” Đường Ngũ Tuấn nằm trên sofa như một ông cụ non, hai chân vắt vào nhau, bộ dạng rất buồn cười.
Đông Phùng Lưu rất có hứng thú với cậu bé này, không để ý tới sự vô lễ của cậu, ra lệnh cho thư kí: “Làm theo lời cậu ấy đi.”
“Chuyện này…” Nghe vậy, thư kí ngây người ra, Đông Phùng Lưu không đuổi cậu bé này ra ngoài, ngược lại còn sai cô ta làm việc!
Còn chưa nói ra lời nào để phản kháng, sau khi bắt gặp đôi mắt thản nhiên không chút gợn sóng của Đông Phùng Lưu, cô ta chỉ có thể nghe lời cúi đầu nói vâng.
Đi ra ngoài, thư kí cuống hết cả lên, chẳng lẽ đúng như lời thằng nhóc này nói, nó là con trai của tổng giám đốc thật sao? Dù cho không phải thì cũng sẽ có mối quan hệ nào đó!
Sau khi thư kí đóng cửa vào, căn phòng làm việc yên tĩnh lại. Đường Ngũ Tuấn đặt hai chân xuống, nghiêm túc quan sát phòng làm việc của Đông Phùng Lưu, còn đi lại xung quanh, chỗ này xem một tí, chỗ kia sờ một lượt.
Đông Phùng Lưu đặt mọi việc trong tay xuống, vẻ mặt nghiên cứu, cười nhìn bóng dáng bé nhỏ của Đường Ngũ Tuấn nhảy lên nhảy xuống trong phòng làm việc, cũng không lên tiếng ngăn cản.
“{Lời nói đêm đoàn viên}, {Tư tưởng Pascal}… Còn cả {Xã hội giàu đẹp}, {Định vị}…” Đường Ngũ Tuấn nhìn sách trên giá, miệng cậu lẩm bẩm, nghĩ thầm bố mình đúng là kiểu thương nhân điển hình, không khỏi cảm thấy nhàm chán.
Thấy Đường Ngũ Tuấn đứng lẩm bẩm trước giả sách, Đông Phùng Lưu còn loáng thoáng nghe ra là tiếng Trung…
Thằng nhóc này, thì ra vừa rồi nói tiếng Anh để trêu anh. Thấy vậy, Đông Phùng Lưu lại cảm thấy buồn cười, dùng quốc ngữ hỏi: “Sao rồi, cháu đọc được chữ trên đó à?”
Nghe vậy, Đường Ngũ Tuấn biết mình nói lỡ, vừa rồi vô thức nói tiếng Trung, bây giờ… bị tóm gáy rồi.
Hơn nữa, rất ít người biết chuyện cậu bé có IQ cao, cậu cũng ít để lộ ra trước mặt người khác, chỉ sợ bất cẩn một cái là bị những chuyên gia khoa học điên cuồng kia bắt đi nghiên cứu.
Nhưng mà nghĩ lại, trong phòng làm việc này chỉ có cậu và bố thôi, để lộ ra một xíu chắc cũng không sao đâu nhỉ?
Ngay lập tức, Đường Ngũ Tuấn gật đầu, như thể không có chuyện nói tiếng Anh vừa rồi, kiêu ngạo nói: “Đương nhiên, cháu năm tuổi rồi.”
Tuổi này biết chữ cũng là bình thường đúng không.
Năm tuổi… Đông Phùng Lưu lẩm bẩm lại hai chữ này trong lòng, sau đó bình tĩnh nói với Đường Ngũ Tuấn: “Năm tuổi đã biết nhiều chữ thế rồi, giỏi đấy.”
Đường Ngũ Tuấn trào phúng ngầm, con còn biết nhiều hơn cơ, nói ra cho bố sợ chết khiếp.
Sau khi đã đi một vòng, Đường Ngũ Tuấn nhận ra cái phòng làm việc này thật tẻ ngắt, cậu ngồi trở về ghế sofa. Đúng lúc này, thư kí bưng đồ ăn vào, một suất gà KFC, và một bánh pudding.
Đường Ngũ Tuấn không khỏi nhướn mày, chẳng lẽ người phụ nữ ngực to óc như quả nho này cảm thấy đứa trẻ nào cũng thích ăn mấy thức rác rưởi này à?
Những đồ như KFC, MicDonald, cậu đã ăn chán ở Mỹ rồi, bởi vì là thực phẩm rác rưởi, cậu cũng rất ít khi ăn.
Vừa rồi cô ta nhận được một cuộc điện thoại của lễ tân dưới đại sảnh, nói là có một cậu bé tự xưng là con trai của tổng giám đốc tới tìm bố, mới đầu thư kí còn không tin, tưởng là lễ tân nói đùa, không có cho là thật bèn tắt máy luôn.
Sao tổng giám đốc lại có con trai được, cô ta chưa nghe một câu chuyện hài hước như thế bao giờ. Nhưng điều làm thư kí bất ngờ là, hiện giờ thực sự có một cậu bé lên đây!
Hơn nữa thư kí càng tới gần Đường Ngũ Tuấn, trái tim lại càng giá lạnh. Đôi mắt của cậu bé này giống hệt tổng giám đốc, mỗi cái liếc mắt, mỗi sự chuyển động đều như một bản thu nhỏ của Đông Phùng Lưu, dù cho khuôn mặt không giống, chỉ có đôi mắt là giống.
Trời ơi! Thấy cảnh tượng này, trái tim của thư kí gần như sụp đổ. Vốn cô ta còn muốn ra sức, muốn tạo nên một mối tình công sở, cho dù không thể kết hôn thì làm tình nhân của Đông Phùng Lưu cũng là một chuyện hạnh phúc!
Nhưng cô ta lại không ngờ rằng, có một cậu bé với đôi mắt giống hệt Đông Phùng Lưu tìm tới đây, còn tự xưng là con trai của Đông Phùng Lưu!
“Cháu… Cháu là con trai của tổng giám đốc thật sao?” Giọng nói của thư kí khẽ run, cô ta nhìn đôi mắt lạnh lùng kia, trong lòng đã bại trận rồi.
“Ừm, đúng vậy.” Đối mặt với tình địch của mẹ mình, đương nhiên Đường Ngũ Tuấn sẽ không có vẻ mặt tốt đẹp gì, khuôn mặt nhỏ lạnh lẽo, thái độ qua loa, xa cách.
Nghe vậy, trái tim của thư kí lại lạnh hơn, nghĩ rằng, không phải đâu, trong công ty ai chẳng biết tổng giám đốc chưa kết hôn, lấy đâu ra đứa con lớn như thế này, chắc không phải…
Không đợi cô ta nghĩ xong, Đường Ngũ Tuấn dùng bàn tay nhỏ bé đẩy cửa phòng làm việc của Đông Phùng Lưu ra.
Lúc này thư kí mới phản ứng lại, giật mình ngẩng đầu đi theo, nhìn người đàn ông lạnh lùng trước bàn làm việc, cô ta khó xử lại chán chường cúi đầu nói: “Xin lỗi… Tổng giám đốc, tôi không ngăn được cậu ấy…”
Đông Phùng Lưu nghe thấy tiếng vang, anh thản nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, thấy thư kí vẫn như thường ngày, vốn anh định tiếp tục vùi đầu vào công việc, nhưng vừa cúi xuống một nửa, anh liền nhìn thấy bóng hình nho nhỏ ở cửa.
Cậu bé mặc đồ thể thao trẻ em, cặp kính râm lớn treo trên cổ áo trước ngực, khuôn mặt mang theo nụ cười mà như không phải cười. Bộ phận thu hút Đông Phùng Lưu nhất là đôi mắt của cậu, khiến anh có cảm giác quen thuộc.
Trong lúc Đông Phùng Lưu quan sát Đường Ngũ Tuấn, Đường Ngũ Tuấn cũng quan sát người bố trong truyền thuyết này: Mặc một chiếc áo sơ mi trắng được là phẳng phiu, cổ tay áo cho thấy nếp sống gọn gàng, cẩn thận của anh. Chiếc quần tây màu đen, cùng một bộ với chiếc áo vest mà Đông Phùng Lưu treo ở trên giá treo quần áo bên cạnh.
Ngũ quan anh tuấn góc cạnh, đôi mắt giống cậu như đúc, điểm khác nhau là, đôi mắt của Đông Phùng Lưu có nét tang thương của năm tháng, khiến anh mang theo hơi thở của một người đàn ông thành thục.
Ừm, khá đấy, người đàn ông này đủ tiêu chuẩn làm bố mình.
Lần này cậu về nước là muốn xem người bố từ bỏ mẹ con bọn họ này trông thế nào, vì sao những năm qua không đi tìm cậu và mẹ, với cả xem anh có xứng đáng làm người bố danh chính ngôn thuận của mình không.
Trong một cuộc chiến im lặng, một người đàn ông và một cậu nhóc nhìn nhau, không ai mở miệng.
“Chú là Đông Phùng Lưu à?” Một lúc sau, Đường Ngũ Tuấn là người phá vỡ sự tĩnh lặng. Cậu hỏi bằng tiếng Anh, thật ra là muốn khiêu khích ông bố vừa mới gặp mặt này của mình, xem trình tiếng Anh của ông ấy đến đâu.
Vừa nói, Đường Ngũ Tuấn vừa nghênh ngang bước tới chiếc sofa cạnh đó, nhẹ nhàng nhảy lên, thấy độ mềm mại của nó, cậu không khỏi ngầm gật đầu, thì ra phong cách thưởng thức của bố mình cũng không tệ.
Đông Phùng Lưu đã quan sát hết mọi lời nói và việc làm của Đường Ngũ Tuấn, anh cho rằng cậu bé nói tiếng Anh không mời mà tới này là người châu Á lớn lên ở nước ngoài, anh cảm thấy buồn cười, dùng tiếng Anh nhẫn nại nói: “Cháu là ai?”
“Lấy chút đồ ăn tới cho cháu trước đi đã, cháu vừa xuống máy bay, đói quá, à đúng rồi, cả đồ uống nữa.” Đường Ngũ Tuấn nằm trên sofa như một ông cụ non, hai chân vắt vào nhau, bộ dạng rất buồn cười.
Đông Phùng Lưu rất có hứng thú với cậu bé này, không để ý tới sự vô lễ của cậu, ra lệnh cho thư kí: “Làm theo lời cậu ấy đi.”
“Chuyện này…” Nghe vậy, thư kí ngây người ra, Đông Phùng Lưu không đuổi cậu bé này ra ngoài, ngược lại còn sai cô ta làm việc!
Còn chưa nói ra lời nào để phản kháng, sau khi bắt gặp đôi mắt thản nhiên không chút gợn sóng của Đông Phùng Lưu, cô ta chỉ có thể nghe lời cúi đầu nói vâng.
Đi ra ngoài, thư kí cuống hết cả lên, chẳng lẽ đúng như lời thằng nhóc này nói, nó là con trai của tổng giám đốc thật sao? Dù cho không phải thì cũng sẽ có mối quan hệ nào đó!
Sau khi thư kí đóng cửa vào, căn phòng làm việc yên tĩnh lại. Đường Ngũ Tuấn đặt hai chân xuống, nghiêm túc quan sát phòng làm việc của Đông Phùng Lưu, còn đi lại xung quanh, chỗ này xem một tí, chỗ kia sờ một lượt.
Đông Phùng Lưu đặt mọi việc trong tay xuống, vẻ mặt nghiên cứu, cười nhìn bóng dáng bé nhỏ của Đường Ngũ Tuấn nhảy lên nhảy xuống trong phòng làm việc, cũng không lên tiếng ngăn cản.
“{Lời nói đêm đoàn viên}, {Tư tưởng Pascal}… Còn cả {Xã hội giàu đẹp}, {Định vị}…” Đường Ngũ Tuấn nhìn sách trên giá, miệng cậu lẩm bẩm, nghĩ thầm bố mình đúng là kiểu thương nhân điển hình, không khỏi cảm thấy nhàm chán.
Thấy Đường Ngũ Tuấn đứng lẩm bẩm trước giả sách, Đông Phùng Lưu còn loáng thoáng nghe ra là tiếng Trung…
Thằng nhóc này, thì ra vừa rồi nói tiếng Anh để trêu anh. Thấy vậy, Đông Phùng Lưu lại cảm thấy buồn cười, dùng quốc ngữ hỏi: “Sao rồi, cháu đọc được chữ trên đó à?”
Nghe vậy, Đường Ngũ Tuấn biết mình nói lỡ, vừa rồi vô thức nói tiếng Trung, bây giờ… bị tóm gáy rồi.
Hơn nữa, rất ít người biết chuyện cậu bé có IQ cao, cậu cũng ít để lộ ra trước mặt người khác, chỉ sợ bất cẩn một cái là bị những chuyên gia khoa học điên cuồng kia bắt đi nghiên cứu.
Nhưng mà nghĩ lại, trong phòng làm việc này chỉ có cậu và bố thôi, để lộ ra một xíu chắc cũng không sao đâu nhỉ?
Ngay lập tức, Đường Ngũ Tuấn gật đầu, như thể không có chuyện nói tiếng Anh vừa rồi, kiêu ngạo nói: “Đương nhiên, cháu năm tuổi rồi.”
Tuổi này biết chữ cũng là bình thường đúng không.
Năm tuổi… Đông Phùng Lưu lẩm bẩm lại hai chữ này trong lòng, sau đó bình tĩnh nói với Đường Ngũ Tuấn: “Năm tuổi đã biết nhiều chữ thế rồi, giỏi đấy.”
Đường Ngũ Tuấn trào phúng ngầm, con còn biết nhiều hơn cơ, nói ra cho bố sợ chết khiếp.
Sau khi đã đi một vòng, Đường Ngũ Tuấn nhận ra cái phòng làm việc này thật tẻ ngắt, cậu ngồi trở về ghế sofa. Đúng lúc này, thư kí bưng đồ ăn vào, một suất gà KFC, và một bánh pudding.
Đường Ngũ Tuấn không khỏi nhướn mày, chẳng lẽ người phụ nữ ngực to óc như quả nho này cảm thấy đứa trẻ nào cũng thích ăn mấy thức rác rưởi này à?
Những đồ như KFC, MicDonald, cậu đã ăn chán ở Mỹ rồi, bởi vì là thực phẩm rác rưởi, cậu cũng rất ít khi ăn.
Danh sách chương