Đường Tinh Khanh nhìn Tịch Song như bị tẩu hỏa nhập ma bằng ánh mắt thương hại, ngay cả phản bác hắn ta, cô cũng cảm thấy tốn sức. Mỗi khi nhắc tới Đông Phùng Lưu, sự đố kỵ trong mắt Tịch Song khiến Đường Tinh Khanh cảm thấy đáng sợ vô cùng.
Lúc này, Đông Phùng Lưu bị Tịch Song ghi thù cũng đang đỏ mắt, nhưng anh đỏ mắt không phải là vì thù hận mà là do mấy ngày rồi không nghỉ ngơi đàng hoàng.
Đông Phùng Lưu ngồi ở ghế lái phụ trông thật ốm yếu, Nam Cường Thịnh quay đầu lại nhìn anh, sau đó lên tiếng: “Nếu tôi không nói chắc cậu cũng quên mất Ngũ Tuấn. Bây giờ, Tinh Khanh không ở đây thì cậu càng phải quan tâm thằng bé hơn mới phải.”
Đông Phùng Lưu thở dài: “Tất nhiên là tôi hiểu, chỉ có điều tôi quá lo lắng cho Tinh Khanh. Ngũ Tuấn không có vấn đề gì chứ?”
“Vấn đề thì không có nhưng trạng thái lại giống như điên loạn khiến người ta rất lo lắng. Tôi nói hai bố con cậu đúng là giống hệt nhau, sau khi xác định rõ mình muốn làm gì thì đều không quan tâm điều gì khác nữa.” Nam Cường Thịnh dường như đang oán giận Đông Phùng Lưu.
Đông Phùng Lưu im lặng, áy náy vò tóc.
“Mấy ngày nay, Phương Minh vẫn luôn chăm sóc Ngũ Tuấn, nhưng thằng nhóc chỉ nhìn chăm chăm vào máy tính, muốn tìm ra sơ hở của Tịch Song. Mà rõ ràng là Tịch Song đã có chuẩn bị, Ngũ Tuấn cứ mãi làm một việc vô ích không biết mệt mỏi.”
Nam Cường Thịnh lại nói: “Khuyên kiểu gì cũng không nghe, nhóc ấy liên tục xâm nhập vào hệ thống của nhiều công ty lớn. Hiện tại, giới kinh doanh đã rối tinh rối mù, lại còn có người tuyên bố phải bắt được Ngũ Tuấn. Tôi cũng không lo lắng về năng lực của Ngũ Tuấn, nhưng tất cả cùng liên hợp lại để bắt hacker cũng rất nguy hiểm.”
Nói một hơi dài, tuy nhìn Đông Phùng Lưu như không có phản ứng gì nhưng cơ thể lại căng chặt.
“Tôi đi khuyên thằng bé.” Thật lâu sau, Đông Phùng Lưu mới nói ra câu này.
Khi Nam Cường Thịnh chạy xe tới biệt thự thì trời đã tối đen, Phương Minh ngồi trên sofa vô cùng lo lắng, thấy Nam Cường Thịnh và Đông Phùng Lưu trở về mới thở phào một hơi, nghĩ thầm rốt cuộc cứu binh cũng tới.
“Mau đi xem Ngũ Tuấn đi, tôi không còn trông nom được thằng bé rồi.”
Trông Phương Minh rất mệt mỏi, lúc nói chuyện, cô không ngừng vuốt phần tóc mái bị mồ hôi đẫm ướt lên trên, sắc mặt cô ấy cũng tái nhợt.
Nam Cường Thịnh đau lòng nhìn cô rồi đỡ cô đến ghế sofa, anh ta nở nụ cười hòa nhã: “Em vẫn nên đi nghỉ ngơi đi, nơi này có tôi và Lưu là được rồi, nhìn bộ dạng của em hẳn là lâu rồi chưa được ngủ một giấc thật ngon.”
Vì Đường Tinh Khanh, mấy người bọn họ đều vô cùng buồn rầu.
Đông Phùng Lưu cảm ơn Phương Minh một câu đơn giản rồi đi thẳng lên phòng máy tính của Ngũ Tuấn.
Trong phòng rất u ám, còn có bầu không khí khiến người ta cảm thấy áp lực.
Đường Ngũ Tuấn ngồi xổm trên ghế, ngửa đầu nhìn ba cái máy tính trên bàn. Ba máy tính có chức năng khác nhau nhưng tần suất sử dụng đều rất cao, vì vậy có thể thấy Đường Ngũ Tuấn đang dùng tốc độ khủng khiếp gõ ba bàn phím, thỉnh thoảng còn dụi dụi đôi mắt hơi sưng đỏ của mình.
Trong phòng chỉ có tiếng máy tính hoạt động phát ra âm thanh o o và tiếng gõ bàn phím liên tục, thân thể nhỏ bé của Đường Ngũ Tuấn hoàn toàn bị bao phủ bởi đủ loại sắc màu phát ra từ máy tính. Cậu bé hết sức tập trung, ngay cả Đông Phùng Lưu đứng ở cửa ra vào mà cậu bé cũng không phát hiện.
Đông Phùng Lưu cũng không quấy rầy Đường Ngũ Tuấn mà lẳng lặng đứng ở cửa nhìn cậu bé, thậm chí trong mắt còn có chút ươn ướt.
Đông Phùng Lưu biết chút ươn ướt này không phải do anh nhu nhược mà là vì bị cảm động bởi Đường Ngũ Tuấn.
Vốn dĩ cậu nhóc này đang ở tuổi trẻ thơ được hưởng thụ, thế mà lại vì bố mẹ mà không thể không gánh vác trên lưng trách nhiệm lớn hơn cả số tuổi của mình.
Vì Đường Tinh Khanh, Ngũ Tuấn tình nguyện làm như thế. Nhưng hành vi này quá nguy hiểm, Đường Ngũ Tuấn có thể sẽ bị đột tử bất cứ lúc nào.
Cường độ cơ thể của cậu bé và cường độ trí não căn bản không tỷ lệ thuận với nhau.
Đông Phùng Lưu chậm rãi bước tới bên cạnh Đường Ngũ Tuấn, giơ tay đè lại bàn tay nhỏ bé đang gõ rất nhanh của cậu bé.
Bàn tay lạnh như băng kia làm Đông Phùng Lưu đau lòng.
“Làm gì thế? Con nói là con không ăn…”
Đường Ngũ Tuấn hiếm có khi nổi giận, từ giọng nói của cậu bé có thể nghe ra được cậu cơ hồ cũng không ăn không ngủ.
Đường Ngũ Tuấn hất tay Đông Phùng Lưu ra, khi cậu bé chuẩn bị nghiêm túc làm việc lần nữa, Đông Phùng Lưu lên tiếng: “Ngũ Tuấn, là bố, bố của con đây.”
Đường Ngũ Tuấn hơi sửng sốt, gương mặt đang hướng về phía màn hình máy tính lúc này mới từ từ quay qua, ánh mắt dừng trên mặt Đông Phùng Lưu một hồi lâu, sau đó cậu mới liếm đôi môi khô khốc: “Bố, bố… Bố đến rồi à?”
Đông Phùng Lưu yêu thương xoa đầu Đường Ngũ Tuấn, sau đó anh ngồi xổm xuống nói với cậu bé: “Cứ tiếp tục như vậy, cơ thể con sẽ ngã quỵ mất.”
Đường Ngũ Tuấn cắn môi nói: “Không, con không sợ, con muốn giúp bố!”
Đông Phùng Lưu đau lòng nhìn đôi mắt sưng đỏ và bàn tay nhỏ bé run rẩy của Đường Ngũ Tuấn: “Con như vậy chỉ khiến bố càng thêm lo lắng cho con thôi. Con nhìn mắt con đi, sắp hư luôn rồi.”
Đường Ngũ Tuấn lẩm bẩm: “Nhưng bố cũng rất vất vả, con cũng muốn nhanh chóng tìm mẹ về.”
Đông Phùng Lưu thấy tình trạng hiện tại của Đường Ngũ Tuấn đã rất yếu rồi, nếu như cứ tiếp tục thế này thì thật sự sẽ xảy ra chuyện. Vì vậy anh cố bày ra vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc: “Nếu con không đi nghỉ thì đừng trách bố tức giận!”
Đây là lần đầu tiên Đông Phùng Lưu nổi giận với Đường Ngũ Tuấn, vốn định dùng uy nghiêm của mình để kiềm chế Đường Ngũ Tuấn,lại không ngờ cậu bé cũng hùng hổ nói: “Bố cũng như vậy, vì sao còn quản lý con.”
Lúc đầu, Đường Ngũ Tuấn cũng đã nhìn ra Đông Phùng Lưu ngủ không đủ giấc, thân hình gầy đi.
Đông Phùng Lưu không giả vờ được nữa, thả nhẹ chân mày, bất đắc dĩ nói: “Vậy con và bố đều đi nghỉ ngơi được không?”
Đường Ngũ Tuấn nhìn nhìn màn hình máy tính, dường như cậu bé vẫn rất do dự.
Đông Phùng Lưu đặt tay lên bờ vai nhỏ của cậu bé, nhẹ nhàng nói: “Nghe lời nào, nghỉ ngơi tốt mới có thể tiếp tục cố gắng cứu mẹ con chứ.”
Truyện up có bản quyền trên
Đường Ngũ Tuấn im lặng gật đầu.
Nam Cường Thịnh đứng ở cửa ra vào nhìn cảnh này, nghĩ thầm quả đúng như lời vỏ quýt dày có móng tay nhọn
Lúc này, Phương Minh cũng đi tới nói với Đông Phùng Lưu: “Tôi đã nấu mì cho anh và Ngũ Tuấn, lấp đầy bụng trước đã, được không?”
Đông Phùng Lưu vô cùng cảm động đối với sự quan tâm, chăm sóc của Phương Minh, anh nói: “Mấy ngày nay vất vả cho cô rồi.”
Phương Minh sang sảng nói: “Không phải lần trước đã nói là bạn bè sao? Sau này đừng nói mấy lời khách sáo như vậy nữa, nếu không tôi sẽ không vui đâu.”
Đông Phùng Lưu biết Phương Minh là người lòng dạ ngay thẳng nên mỉm cười gật đầu.
Sau đó, hai bố con ăn như hổ đói hết hai tô mì trứng. Vừa ăn xong, Đường Ngũ Tuấn lập tức gục lên đầu gối Đông Phùng Lưu ngủ mất.
Đông Phùng Lưu cẩn thận bế Đường Ngũ Tuấn lên phòng nghỉ ngơi, cuối cùng trong lòng cũng cảm thấy an ổn hơn không ít.
Tuy hôm nay vẫn chưa tìm thấy Đường Tinh Khanh nhưng cũng đã ra oai phủ đầu được Tịch Song, giảm bớt nhuệ khí của hắn ta, đồng thời còn khiến hắn ta mất đi một đám đàn em.
Sau đó cũng khuyên được Đường Ngũ Tuấn ngừng việc nghỉ ngơi thành công.
Nói gì thì nói đây cũng là ngày mà anh hài lòng nhất trong chuỗi những ngày không như ý.
Lúc này, Đông Phùng Lưu bị Tịch Song ghi thù cũng đang đỏ mắt, nhưng anh đỏ mắt không phải là vì thù hận mà là do mấy ngày rồi không nghỉ ngơi đàng hoàng.
Đông Phùng Lưu ngồi ở ghế lái phụ trông thật ốm yếu, Nam Cường Thịnh quay đầu lại nhìn anh, sau đó lên tiếng: “Nếu tôi không nói chắc cậu cũng quên mất Ngũ Tuấn. Bây giờ, Tinh Khanh không ở đây thì cậu càng phải quan tâm thằng bé hơn mới phải.”
Đông Phùng Lưu thở dài: “Tất nhiên là tôi hiểu, chỉ có điều tôi quá lo lắng cho Tinh Khanh. Ngũ Tuấn không có vấn đề gì chứ?”
“Vấn đề thì không có nhưng trạng thái lại giống như điên loạn khiến người ta rất lo lắng. Tôi nói hai bố con cậu đúng là giống hệt nhau, sau khi xác định rõ mình muốn làm gì thì đều không quan tâm điều gì khác nữa.” Nam Cường Thịnh dường như đang oán giận Đông Phùng Lưu.
Đông Phùng Lưu im lặng, áy náy vò tóc.
“Mấy ngày nay, Phương Minh vẫn luôn chăm sóc Ngũ Tuấn, nhưng thằng nhóc chỉ nhìn chăm chăm vào máy tính, muốn tìm ra sơ hở của Tịch Song. Mà rõ ràng là Tịch Song đã có chuẩn bị, Ngũ Tuấn cứ mãi làm một việc vô ích không biết mệt mỏi.”
Nam Cường Thịnh lại nói: “Khuyên kiểu gì cũng không nghe, nhóc ấy liên tục xâm nhập vào hệ thống của nhiều công ty lớn. Hiện tại, giới kinh doanh đã rối tinh rối mù, lại còn có người tuyên bố phải bắt được Ngũ Tuấn. Tôi cũng không lo lắng về năng lực của Ngũ Tuấn, nhưng tất cả cùng liên hợp lại để bắt hacker cũng rất nguy hiểm.”
Nói một hơi dài, tuy nhìn Đông Phùng Lưu như không có phản ứng gì nhưng cơ thể lại căng chặt.
“Tôi đi khuyên thằng bé.” Thật lâu sau, Đông Phùng Lưu mới nói ra câu này.
Khi Nam Cường Thịnh chạy xe tới biệt thự thì trời đã tối đen, Phương Minh ngồi trên sofa vô cùng lo lắng, thấy Nam Cường Thịnh và Đông Phùng Lưu trở về mới thở phào một hơi, nghĩ thầm rốt cuộc cứu binh cũng tới.
“Mau đi xem Ngũ Tuấn đi, tôi không còn trông nom được thằng bé rồi.”
Trông Phương Minh rất mệt mỏi, lúc nói chuyện, cô không ngừng vuốt phần tóc mái bị mồ hôi đẫm ướt lên trên, sắc mặt cô ấy cũng tái nhợt.
Nam Cường Thịnh đau lòng nhìn cô rồi đỡ cô đến ghế sofa, anh ta nở nụ cười hòa nhã: “Em vẫn nên đi nghỉ ngơi đi, nơi này có tôi và Lưu là được rồi, nhìn bộ dạng của em hẳn là lâu rồi chưa được ngủ một giấc thật ngon.”
Vì Đường Tinh Khanh, mấy người bọn họ đều vô cùng buồn rầu.
Đông Phùng Lưu cảm ơn Phương Minh một câu đơn giản rồi đi thẳng lên phòng máy tính của Ngũ Tuấn.
Trong phòng rất u ám, còn có bầu không khí khiến người ta cảm thấy áp lực.
Đường Ngũ Tuấn ngồi xổm trên ghế, ngửa đầu nhìn ba cái máy tính trên bàn. Ba máy tính có chức năng khác nhau nhưng tần suất sử dụng đều rất cao, vì vậy có thể thấy Đường Ngũ Tuấn đang dùng tốc độ khủng khiếp gõ ba bàn phím, thỉnh thoảng còn dụi dụi đôi mắt hơi sưng đỏ của mình.
Trong phòng chỉ có tiếng máy tính hoạt động phát ra âm thanh o o và tiếng gõ bàn phím liên tục, thân thể nhỏ bé của Đường Ngũ Tuấn hoàn toàn bị bao phủ bởi đủ loại sắc màu phát ra từ máy tính. Cậu bé hết sức tập trung, ngay cả Đông Phùng Lưu đứng ở cửa ra vào mà cậu bé cũng không phát hiện.
Đông Phùng Lưu cũng không quấy rầy Đường Ngũ Tuấn mà lẳng lặng đứng ở cửa nhìn cậu bé, thậm chí trong mắt còn có chút ươn ướt.
Đông Phùng Lưu biết chút ươn ướt này không phải do anh nhu nhược mà là vì bị cảm động bởi Đường Ngũ Tuấn.
Vốn dĩ cậu nhóc này đang ở tuổi trẻ thơ được hưởng thụ, thế mà lại vì bố mẹ mà không thể không gánh vác trên lưng trách nhiệm lớn hơn cả số tuổi của mình.
Vì Đường Tinh Khanh, Ngũ Tuấn tình nguyện làm như thế. Nhưng hành vi này quá nguy hiểm, Đường Ngũ Tuấn có thể sẽ bị đột tử bất cứ lúc nào.
Cường độ cơ thể của cậu bé và cường độ trí não căn bản không tỷ lệ thuận với nhau.
Đông Phùng Lưu chậm rãi bước tới bên cạnh Đường Ngũ Tuấn, giơ tay đè lại bàn tay nhỏ bé đang gõ rất nhanh của cậu bé.
Bàn tay lạnh như băng kia làm Đông Phùng Lưu đau lòng.
“Làm gì thế? Con nói là con không ăn…”
Đường Ngũ Tuấn hiếm có khi nổi giận, từ giọng nói của cậu bé có thể nghe ra được cậu cơ hồ cũng không ăn không ngủ.
Đường Ngũ Tuấn hất tay Đông Phùng Lưu ra, khi cậu bé chuẩn bị nghiêm túc làm việc lần nữa, Đông Phùng Lưu lên tiếng: “Ngũ Tuấn, là bố, bố của con đây.”
Đường Ngũ Tuấn hơi sửng sốt, gương mặt đang hướng về phía màn hình máy tính lúc này mới từ từ quay qua, ánh mắt dừng trên mặt Đông Phùng Lưu một hồi lâu, sau đó cậu mới liếm đôi môi khô khốc: “Bố, bố… Bố đến rồi à?”
Đông Phùng Lưu yêu thương xoa đầu Đường Ngũ Tuấn, sau đó anh ngồi xổm xuống nói với cậu bé: “Cứ tiếp tục như vậy, cơ thể con sẽ ngã quỵ mất.”
Đường Ngũ Tuấn cắn môi nói: “Không, con không sợ, con muốn giúp bố!”
Đông Phùng Lưu đau lòng nhìn đôi mắt sưng đỏ và bàn tay nhỏ bé run rẩy của Đường Ngũ Tuấn: “Con như vậy chỉ khiến bố càng thêm lo lắng cho con thôi. Con nhìn mắt con đi, sắp hư luôn rồi.”
Đường Ngũ Tuấn lẩm bẩm: “Nhưng bố cũng rất vất vả, con cũng muốn nhanh chóng tìm mẹ về.”
Đông Phùng Lưu thấy tình trạng hiện tại của Đường Ngũ Tuấn đã rất yếu rồi, nếu như cứ tiếp tục thế này thì thật sự sẽ xảy ra chuyện. Vì vậy anh cố bày ra vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc: “Nếu con không đi nghỉ thì đừng trách bố tức giận!”
Đây là lần đầu tiên Đông Phùng Lưu nổi giận với Đường Ngũ Tuấn, vốn định dùng uy nghiêm của mình để kiềm chế Đường Ngũ Tuấn,lại không ngờ cậu bé cũng hùng hổ nói: “Bố cũng như vậy, vì sao còn quản lý con.”
Lúc đầu, Đường Ngũ Tuấn cũng đã nhìn ra Đông Phùng Lưu ngủ không đủ giấc, thân hình gầy đi.
Đông Phùng Lưu không giả vờ được nữa, thả nhẹ chân mày, bất đắc dĩ nói: “Vậy con và bố đều đi nghỉ ngơi được không?”
Đường Ngũ Tuấn nhìn nhìn màn hình máy tính, dường như cậu bé vẫn rất do dự.
Đông Phùng Lưu đặt tay lên bờ vai nhỏ của cậu bé, nhẹ nhàng nói: “Nghe lời nào, nghỉ ngơi tốt mới có thể tiếp tục cố gắng cứu mẹ con chứ.”
Truyện up có bản quyền trên
Đường Ngũ Tuấn im lặng gật đầu.
Nam Cường Thịnh đứng ở cửa ra vào nhìn cảnh này, nghĩ thầm quả đúng như lời vỏ quýt dày có móng tay nhọn
Lúc này, Phương Minh cũng đi tới nói với Đông Phùng Lưu: “Tôi đã nấu mì cho anh và Ngũ Tuấn, lấp đầy bụng trước đã, được không?”
Đông Phùng Lưu vô cùng cảm động đối với sự quan tâm, chăm sóc của Phương Minh, anh nói: “Mấy ngày nay vất vả cho cô rồi.”
Phương Minh sang sảng nói: “Không phải lần trước đã nói là bạn bè sao? Sau này đừng nói mấy lời khách sáo như vậy nữa, nếu không tôi sẽ không vui đâu.”
Đông Phùng Lưu biết Phương Minh là người lòng dạ ngay thẳng nên mỉm cười gật đầu.
Sau đó, hai bố con ăn như hổ đói hết hai tô mì trứng. Vừa ăn xong, Đường Ngũ Tuấn lập tức gục lên đầu gối Đông Phùng Lưu ngủ mất.
Đông Phùng Lưu cẩn thận bế Đường Ngũ Tuấn lên phòng nghỉ ngơi, cuối cùng trong lòng cũng cảm thấy an ổn hơn không ít.
Tuy hôm nay vẫn chưa tìm thấy Đường Tinh Khanh nhưng cũng đã ra oai phủ đầu được Tịch Song, giảm bớt nhuệ khí của hắn ta, đồng thời còn khiến hắn ta mất đi một đám đàn em.
Sau đó cũng khuyên được Đường Ngũ Tuấn ngừng việc nghỉ ngơi thành công.
Nói gì thì nói đây cũng là ngày mà anh hài lòng nhất trong chuỗi những ngày không như ý.
Danh sách chương