Màn đêm rất nhanh đã buông xuống.

Nam Cường Thịnh ngồi trong phòng bệnh của Đường Tinh Khanh, nhìn Đường Tinh Khanh ngủ ngon lành, không kìm lòng được mà thở dài.

Sắc mặt của Đường Tinh Khanh vô cùng nhợt nhạt, nhưng lại lộ rõ nét đẹp khi bệnh, như vậy càng làm cho người ta muốn bảo vệ yêu thương cô, nhưng Nam Cường Thịnh biết, những thứ người phụ này sở hữu không chỉ là sự quyến rũ.

Sự kiên cường và không lùi bước của cô từ trước đên nay luôn làm Nam Cường Thịnh khâm phục, do đó cũng nảy sinh một loại tình cảm không tên.

Không phải là tình cảm bạn bè, không phải là tình yêu, chỉ là đơn giản không muốn để cô tổn thương…..

Nhưng điều Nam Cường Thịnh có thể làm cho Đường Tinh Khanh không nhiều, việc anh ta làm được bây giờ cũng chỉ là bảo vệ cô mà thôi.

Lúc này đã là đêm khuya, bệnh viện rất yên tĩnh, đương nhiên Nam Cường Thịnh cũng hơi mệt mỏi.

Không lâu sau, đôi mắt của Nam Cường Thịnh cũng hơi nặng trĩu. Nhưng khi anh đang dựa vào ghế chuẩn bị nghỉ ngơi, đột nhiên nghe cửa bệnh viện có tiếng vang.

“Két két……”

Âm thanh này rất nhỏ, nhưng trong một nơi yên tĩnh như vậy vẫn nghe rõ mồn một.

Nam Cường Thịnh nghĩ có lẽ là Đông Phùng Lưu cuối cùng cũng thấy lo lắng, đến thăm Đường Tinh Khanh?

Nhưng khi anh vừa muốn mở mắt, một bóng đen bỗng nhiên mạnh mẽ húc vào anh.

Nam Cường Thịnh chỉ cảm thấy đầu của mình như bị hòn đá cực to đập phải, lục phủ ngũ tạng chấn động, cả người ngã trên mặt đất, xương thịt trong người rụng rời.

Nam Cường Thịnh ngước mắt, chỉ thấy một người đàn ông áo đen trong tay cầm chiếc dao nhọn sáng loáng, chiếc dao nhọn đó dưới ánh đèn của phòng bệnh hết sức chói mắt, lạnh lẽo vô cùng mà tràn đầy sát khí.

Người đàn ông áo đen không ngờ rằng trong phòng bệnh còn có người, máu lạnh, cầm dao lao về phía Đường Tinh Khanh.

Đây là sát thủ? Nam Cường Thịnh trong lòng lo lắng, ôm ngực rồi lao qua đó, dùng chân gạt một qua cổ chân của người đàn ông áo đen cầm dao.

Anh ta tuyệt đối không thể để Đường Tinh Khanh bị tổn thương.

Trúng phóc, chỉ nghe thấy tiếng “rắc”, người đàn ông áo đen kia không ngờ rằng Nam Cường Thịnh có thể đứng dậy sau khi chịu cú thúc mạnh như vậy, trong chớp mắt đã bị anh ta làm hỏng kế hoạch.

Tiếng xương gãy răng rắc, người đàn ông áo đen đau đớn, dao trong tay rơi ra ngoài.

“Người đâu! Bảo vệ!” Nam Cường Thịnh hét to để bảo vệ phía bên ngoài bệnh viện nghe thấy, vừa cố nén đau ngăn cản tên sát thủ ra tay.

Nhưng bên ngoài bệnh viện lại yên tĩnh không một tiếng động, chẳng có ai trả lời anh. Mà lúc này, tên sát thủ kia rõ ràng đã bắt đầu tức giận, dao nhọn trong tay đâm thẳng về phía anh ta.

Nam Cường Thịnh trong nháy mắt không kịp tránh, chỉ có thể nghiêng người để bản thân thoát khỏi nguy hiểm.

Nam Cường Thịnh chỉ cảm thấy một cơn đau tê buốt, con dao nhọn đó đâm vào cánh vai, máu tươi theo lưỡi dao chảy xuống.

“Nam Cường Thịnh!” Đường Tinh Khanh trên giường bệnh cuối cùng cũng bị tiếng ẩu đá của hai người làm cho tỉnh giấc.

Nhưng cô vừa mới tỉnh dậy, lại chỉ biết trơ mắt nhìn Nam Cường Thịnh bị tên sát thủ tấn công bằng dao nhọn, bản thân lại hoàn toàn không có cách nào ngăn cản.

“Haha, xem ra mày chính là tình nhân của cô ta, vậy tao sẽ cho mày đi gặp diêm vương!” Tên sát thủ áo đen lúc này không hề biết rằng ở đằng sau, Đường Tinh Khanh đã tỉnh, chỉ chăm chăm nắm chặt con dao hung ác chĩa về phía Nam Cường Thịnh mà nói.

Vốn dĩ mục tiêu của tên sát thủ áo đen chỉ là Đường Tinh Khanh mà thôi, nhưng bây giờ hắn lại nhận nhầm Nam Cường Thịnh là La Vũ Hạo.

Bởi yêu cầu trước đây của Lưu Nhi Hân, tên sát thủ biết nếu nhân tiện giải quyết luôn La Vũ Hạo, tiền thù lao tất nhiên sẽ cao hơn.

“Đường Tinh Khanh, hắn là… sát, sát thủ! Em mau chạy đi!” Nam Cường Thịnh thấy Đường Tinh Khanh tỉnh rồi, vội vàng giữ chặt tên sát thủ áo đen kia, ngay cả bản thân bị đâm ở cánh vai cũng không màng đến, nhìn về phía Đường Tinh Khanh hét to.

Giờ Đường Tinh Khanh cuối cùng cũng hiểu được Nam Cường Thịnh đang bảo vệ cô, trong lòng ngoài cảm động ra còn có cả sợ hãi.

Cô muốn đứng dậy giúp đỡ Nam Cường Thịnh, nhưng lại phát hiện bản thân không có chút sức lực! Cố gắng rất lâu mới đứng được trên nền đất mà vì sức lực không đủ, cảm thấy trời đất chao đảo, lại ngã xuống.

“Đường Tinh Khanh!” Nam Cường Thịnh thấy Đường Tinh Khanh suýt chút ngã xuống, kinh ngạc buông tay.

Còn tên sát thủ áo đen thấy vậy, một chân đá vào bụng Nam Cường Thịnh, vậy vẫn chưa đủ, tên sát thủ áo đen còn nắm chặt con dao lao qua, một sống một còn, bộ dạng như muốn liều mạng giết Nam Cường Thịnh vậy.

Nam Cường Thịnh thấy tên sát thủ áo đen lao tới, lại thở phào nhẹ nhõm

Chỉ cần tên sát thủ này còn muốn giết mình, vậy Đường Tinh Khanh sẽ có thêm một cơ hội sống!

Nghĩ vậy, Nam Cường Thịnh không biết lấy đâu ra sức mạnh, cố gắng đứng dậy, quyết đấu một trận sinh tử với hắn ta.

Đường Tinh Khanh nhìn Nam Cường Thịnh ẩu đả với tên sát thủ áo đen, chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt trực trào..

Nam Cường Thịnh! Thực sự anh ta không cần phải vì Đường Tinh Khanh cô mà ra nông nỗi này!

"Nam Cường Thịnh, anh mau chạy đi, mục tiêu của hắn chính là tôi, tôi…”Đường Tinh Khanh nhìn Nam Cường Thịnh khắp người chằng chịt vết thương, hoảng sợ kêu lên: “Tôi không chạy được, nhưng anh không thể chết! Anh có thể chạy.”

“Câm mồm!” Nam Cường Thịnh quát to, dường như bị hành động không biết nặng nhẹ của cô làm cho tức giận: “Anh là một thằng đàn ông, tại sao phải chạy? Đường Tinh Khanh, em đừng quên, em vẫn còn đứa bé! Em...”

Lời vẫn chưa nói xong, Nam Cường Thịnh liền bị tên sát thủ áo đen thừa cơ đá trúng.

Thân thể Nam Cường Thịnh mất thăng bằng, ngã xuống đất, cũng chính trong lúc này, tên sát thủ hai tay nắm chắc con dao, đâm vào lưng Nam Cường Thịnh.

Nhát này là chết chắc rồi, giết xong người đàn ông này, sau đó nhẹ nhàng giết Đường Tinh Khanh, lấy được thù lao, thậm chí số tiền đó còn đủ cho cuộc sống nửa đời sau của hắn!

Nghĩ vậy, trong ánh mắt tên sát thủ áo đen đầu rẫy ác độc và lòng tham không đáy, thậm chí còn chói lọi hơn ánh dao sắc bén kia.

“Đừng!”

Đường Tinh Khanh tuyệt vọng nhìn mọi thứ đang diễn ra trước mắt, cô muốn xông qua đó, nhưng lực bất tòng tâm.

Nước mắt đã làm lu mờ tầm nhìn của cô, trái tim cô đập rất nhanh, rất nhanh.

Tuy là vậy, cô cũng chỉ có thể giương mắt nhìn người đàn ông rõ ràng không chút quan hệ gì với mình này, lại vì bảo vệ cô mà chết.

Thời khắc này, Đường Tinh Khanh hi vọng biết bao sẽ có phép màu xảy ra!

Đúng lúc con dao nhọn trong tay tên sát thủ áo đen muốn đâm về phía tim Nam Cường Thịnh, đột nhiên cửa phòng bệnh bị đạp tung ra, sau đó một người đàn ông xuất hiện, trong nháy mắt ngăn chặn đòn chí mạng của tên sát thủ.

Đông Phùng Lưu, người đàn ông đến đây lại là Đông Phùng Lưu!

Sau khi nhìn rõ hình dáng người đàn ông đột nhiên xuất hiện đó, Đường Tinh Khanh cảm thấy vừa vui vừa buồn.

Vui vì Nam Cường Thịnh cuối cùng đã được cứu, buồn là vì người xuất hiện lại là Đông Phùng Lưu.

Anh ta đến làm gì? Muốn tiếp tục làm hại đứa trẻ sao? Đường Tinh Khanh nắm chặt tay.

Còn bên kia, tên sát thủ áo đen bị Đông Phùng Lưu trực tiếp đá văng con dao nhọn trên tay, hắn ta nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mắt, cả người run rẩy.

Chỉ cần tiếp xúc với loại người này, là từ sâu tận linh hồn của hắn nổi lên cảm giác sợ hãi, bởi anh ta chính là vua của thành phố này, chình là người mở đường của thế giới ngầm- Đông Phùng Lưu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện