Nhưng ôn nhu từ đáy mắt anh trong phút chốc ngắn ngủi dần dần tan đi để lại khuôn mặt đông lạnh thường ngày, nhìn gần mặt cô, anh dùng tông giọng lành lạnh nói:
“Hiện tại chính em nói thích tôi?” Ngón cái mềm nhẹ vuốt ve môi cô, nguy hiểm ẩn chứa, từ chóp mũi phát ra tiếng hừ nhẹ, như khinh thường, lại như là cảnh cáo:
“Không sao cả, dù chỉ là em gạt tôi tôi cũng muốn em dùng cả đời lấp liếm, đã sớm nói không cần tới gần tôi nhưng em không nghe, hiện tại em đã không còn đường lui nữa!”
Trình Vũ sợ run cả người run lên, nửa giọt nước mắt cảm động còn doanh ở tròng mắt, Trình Vũ nhút nhát nhìn anh một câu cũng không dám nói.
Lúc này anh mới buông cô ra lui về phía sau một bước kéo dài khoảng cách:
“Tôi đi họp, em ở nhà chờ tôi trở lại.”
Nói xong những lời này anh liền rời đi, Trình Vũ lại ngây người hồi lâu mới vỗ vỗ ngực mình, kinh hách quá độ chân cũng nhũn cả ra giờ tạm ổn một ít.
Nghĩ những gì Lục Vân Cảnh mới nói vẫn cảm thấy hết hồn, anh ấy nói anh làm hết thảy mọi thứ đều là vì cô, là muốn chiếm cô làm của riêng, anh ấy lại không xa mong cô thích anh, thậm chí cũng không tin cô sẽ thích hắn, rất đương nhiên anh cảm thấy cô tới gần anh chỉ lợi ích, thậm chí anh cảm thấy cô cứ lạnh lùng đối với anh cũng được vì anh chỉ muốn bảo hộ cô một đời an ổn.
Nguyên lai đây là lí do vì sao rõ ràng anh có thích cô lại không tới gần cô, bởi vì anh biết rằng cô không thích anh, biết cô sợ anh, cho nên anh không quấy rầy cô, chỉ đứng xa một bên dùng phương thức của chính anh bảo hộ cô.
Đời trước cô không biết nên bỏ lỡ, cũng may trời cao lại cho cô cơ hội làm lại từ đầu.
Nghĩ đến câu Lục Vân Cảnh nói khi nãy, mặt Trình Vũ đỏ lên, anh nói cô ở nhà ngoan ngoãn chờ anh trở về, chờ anh ấy trở về làm cái gì nhỉ ( kaka)……
Trình Vũ cảm thấy tư tưởng có chút đen tối, như vậy không tốt lắm, cô vội xua những ý nghĩ bát nháo đó, rồi lo làm việc.
Chiều về, Lục Vân Cảnh quả nhiên không về nhà, Trình Vũ trở lại phòng, ngoài ý muốn là đồ trong phòng cô trống trơn, Trình Vũ vội vàng hỏi Thất tẩu chuyện là thế nào, Thất tẩu cười rất gian nói: “Vừa mới rồi tiên sinh gọi điện thoại về phân phó chúng tôi đem đồ của phu nhân dọn đến trong phòng ngài ấy.”
Trình Vũ: “……” Mặt Trình Vũ lại đỏ lên, cố ra vẻ bình tĩnh gật đầu nói: “Đã biết.”
Trình Vũ lên lầu đi tới phòng Lục Vân Cảnh, là lần đầu tiên tới phòng Lục Vân Cảnh, phòng anh ấy rất lớn, thiết kế hiện đại giản lược, sắc thái lạnh là chủ đạo, nhưng thật phù hợp với tính cách Lục Vân Cảnh.
Trình Vũ nhìn kệ sách của Lục Vân Cảnh có hơn một nửa là sách của cô, tủ quần áo có một nửa là quần áo cô, còn đồ trong phòng vệ sinh, đồ rửa mặt cũng đều đặt cạnh Lục Vân Cảnh.
Nhìn thấy thế má cô lại hây hây lên, anh ấy nói cô ở nhà chờ anh về, cho nên ý Lục Vân Cảnh là muốn ở cùng phòng sao? Có thể làm nam nhân này chủ động muốn cùng cô chung phòng thật là không dễ dàng mà.
Tâm tình Trình Vũ rất tốt, dù sao giờ cũng không có việc gì, liền tùy tiện đi dạo, phòng Lục Vân Cảnh kế phòng quần áo, phòng quần áo của anh ấy trang hoàng thật sự hoa lệ. Từng hàng đồng hồ từng hàng thắt lưng thủ công hoàn mỹ đặt ở trong tủ kính, còn có ánh đèn chiếu sáng lên. Tủ quần áo treo đầy tây trang và áo sơ mi, kiểu dáng màu sắc nào cũng có, cà vạt cũng thế đủ kiểu, Trình Vũ nhìn sơ qua không khỏi cảm thán, đừng nhìn Lục tiên sinh lãnh đạm mà lầm, trên thực tế lại là một con công lòe loẹt. ( Mấy phim như vườn sao băng, người thừa kế này nọ hay quay cảnh này nè, tả mệt,,,,)
Trình Vũ phát hiện phụ kiện của Lục Vân Cảnh có rất nhiều, đủ loại đồng hồ, cài áo, còn có nhẫn, từ cổ điển đến hiện đại, cái gì cần là có hết.
Tủ nhẫn đặt riêng trên có đèn nhỏ đặc biệt chiếu xuống càng thêm lộng lẫy, đủ loại nhẫn tạo ra một khung cảnh mê người, ánh sáng quả thực làm người nhìn hoa cả mắt. Trình Vũ đảo mắt qua một cái nhẫn đá quý màu đỏ thân thể cô cứng đờ, đột nhiên cô nhìn chằm chằm vào ngay trung tâm nơi có một nhẫn bảo thạch hồng, não muốn bổ đôi, nháy mắt như chết đứng một lúc lâu cũng không phục hồi tinh thần lại được.
Vội đem cái nhẫn cẩn thận xem, nếu cô không nhớ lầm, thì sát thủ đó có đeo chiếc nhẫn như này.
Nhưng sao chiếc nhẫn này lại xuất hiện ở phòng Lục Vân Cảnh, người muốn giết cô không thể là Lục Vân Cảnh? Trình Vũ nghĩ đầu tiên thân thể kẻ đó không cao như Lục Vân Cảnh, huống chi nếu Lục Vân Cảnh muốn giết cô thì kiếp trước hà tất lại hao tâm tổn trí cứu cô.
Chính là……
“Làm sao vậy?”
Phía sau đột nhiên có âm thanh dọa Trình Vũ nhảy dựng, quay đầu nhìn thấy Lục Vân Cảnh không biết khi nào đã đứng ở phía sau, anh nhìn lướt qua chiếc nhẫn hỏi: “Coi trọng nó?”
“Không có.” Trình Vũ nghĩ nghĩ lại hỏi: “Lục tiên sinh có biết trừ anh còn có ai có nhẫn giống vậy không?”
Lục Vân Cảnh ngó cô một cái nói:
“ Hàng thật cũng chỉ có chiếc này, đồ dỏm thì không rõ lắm.” Đại khái nghe ra trong giọng nói cô có chút nôn nóng, anh liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Trình Vũ đánh giá anh một cái, mặc kệ nói thế nào cô vẫn là nguyện ý tin anh, nên cô nói đúng sự thật: “ Người tập kích em có mang cái nhẫn như vậy.”
Anh hơi rùng mình nhưng không nói chuyện.
Trình Vũ hỏi: “ Anh có thường mang nhẫn này không?”
Lục Vân Cảnh nói: “ Ngày thường tôi cũng không đeo nhiều trang sức nhưng chiếc nhẫn này cũng được cho nên tôi có đeo vài lần.”
“Đeo vài lần?” Trình Vũ lại nghi hoặc: “ Sao em không thấy ta?”
Lục Vân Cảnh híp mắt nhìn cô không nói, Trình Vũ bị anh nhìn đến sửng sốt, thực mau cô nhớ ra trước nay cô ít nhìn anh, càng không chú ý tới quần áo trang sức của anh, cho nên anh dùng nhẫn gì sao cô chú ý được? Chỉ là vì sao kẻ đó lại mang một chiếc nhẫn như
vậy? Kẻ đó có quan hệ gì với Lục Vân Cảnh? Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Lục Vân Cảnh có hàng thật mà vừa lúc kẻ đó có hàng dỏm? Vì sao kẻ đó cố tình mang nhẫn giống của Lục Vân Cảnh khi tập kích cô?
Trình Vũ cảm thấy chuyện này không thể là trùng hợp, trong đó tất nhiên có liên hệ nhất định.
Nếu người này biết Lục Vân Cảnh có chiếc nhẫn như vậy lại còn biết anh thường đeo nhẫn này, biết Lục Vân Cảnh tương đối vừa ý với nó, cho nên liền kiếm chiếc tương tự, vậy người này bắt chước Lục Vân Cảnh.
Hẳn là người này ngưỡng mộ Lục Vân Cảnh. Trình Vũ nghĩ đến Lục Vân Cảnh đã từng phân tích ba người: Văn Hi, Minh Hân Dao, Phạm Chi Lan.
Minh Hân Dao đã có người yêu, chuyện cùng Trần Ngân Châu quả thực vui buồn lẫn lộn, tuy rằng cuối cùng hai người họ không ở bên nhau, nhưng câu chuyện tình yêu này khiến người đứng xem cũng cảm thấy ruột gan đứt từng khúc, cho nên Minh Hân Dao là người đầu tiên bị loại, cô ấy đã có người yêu, cho nên sẽ không rảnh ngưỡng mộ Lục Vân Cảnh.
Phạm Chi Lan càng không thể, là nam nhân sao có thể ngưỡng mộ Lục Vân Cảnh?
Như vậy người có khả năng nhất chính là Văn Hi, Văn Hi tuy đa tình nhưng chưa bao giờ nghe nói cô ấy thích người nào, trò chơi tình ái với nam nhân, chính cô ấy lại là kẻ bạc tình, không thích ai thật sự, đời trước cả khi Trình Vũ chết, cô ấy cũng không có bạn trai cố định.
Trình Vũ đã từng hỏi Văn Hi thích mẫu bạn trai thế nào, Văn Hi chỉ nói đơn giản, người có thể chế ngự được cô ấy. Có thể chế ngự được kẻ đa tình như Văn Hi thì người nọ tất nhiên phải cường thế, lại phải có chủ kiến, ám chỉ nam nhân như vậy thì Lục Vân Cảnh vô cùng phù hợp.
Hơn nữa Văn Hi cho tới nay tựa hồ vẫn luôn không xem trọng Lục Vân Cảnh, thậm chí đã nhiều lần khuyên cô không cần dụng tâm với Lục Vân Cảnh.
Như vậy tựa hồ Văn Hi là đối tượng có hiềm nghi nghiêm trọng nhất, nhưng cô vẫn không thể tin được là Văn Hi thật sự muốn dồn cô vào chỗ chết.
Làm thế nào cô có thể tin? Cơ hồ từ nhỏ họ cùng nhau lớn lên, từ lúc đi nhà trẻ đã ở bên nhau, bạn ấy cũng là người duy nhất không thèm để ý thân phận của cô là Trình đại tiểu thư hay là con nuôi Trình gia, bạn ấy cũng là người duy nhất khi mọi người trào phúng cô sẽ đứng ra bảo vệ cô.
Thật sự cô không tin Văn Hi sẽ xuống tay được.
“Em nghĩ đến điều gì?”
Lục Vân Cảnh kéo suy nghĩ cô về, Trình Vũ phân tích:
“Kẻ đó mang nhẫn giống như đúc của anh, em cảm thấy chuyện này không phải là trùng hợp, em đoán có thể là vì kẻ đó ngưỡng mộ anh cho nên mới cố ý bắt chước hành vi của anh. Nhớ lần trước anh nói chuyện có ba người hiềm nghi, em đang nghiêm túc phân tích, Minh Hân Dao đã có người yêu không thể lại ngưỡng mộ anh, mà Phạm Chi Lan cũng không thể ngưỡng mộ anh, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Văn Hi là có khả năng nhất.”
Trình Vũ nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin điều mình nói, mơ hồ lộ ra sự chờ mong, cô hy vọng Lục Vân Cảnh sẽ nói người hiềm nghi thật sự không phải là Văn Hi.
Lục Vân Cảnh tránh ánh mắt kia, mặt chẳng chút biểu tình nói:
“Tôi quên nói cho em nghe, Phạm Chi Lan là đồng tính.”
“……”
Nếu anh ta là đồng tính thì cũng là có thể ngưỡng mộ Lục Vân Cảnh rồi……
Trình Vũ thở dài nhẹ nhõm, trước mắt không phải Văn Hi đáng nghi nhất.
Nhưng mà Lục Vân Cảnh nhìn cô thở phào lại rất không vui, đối với thẳng nam như Lục tiên sinh mà nói bị một nam nhân ngưỡng mộ quả thực rất kì cục.
Lục Vân Cảnh trầm mặt nói: “Đi tắm rửa trước đi.”
“……”
Bị Lục Vân Cảnh nhắc nhở Trình Vũ mới nhớ hiện giờ cô ở trong phòng anh, hơn nữa anh đã biểu đạt muốn cùng cô chung phòng, cho nên khi anh ấy bảo cô đi tắm rửa trước thật sự có một loại ái muội không nên lời mà.
Trình Vũ lại ra vẻ bình tĩnh gật đầu nói: “Đã biết.”
Từ tủ quần áo cô chọn một kiện áo ngủ gợi cảm hơn cái lần trước ở Thái, lần đó Lục Vân Cảnh không chính thức nói rõ, hiện tại lại không giống thế, cô hoàn toàn có lý do chính đại quang minh ăn mặc gợi cảm cho anh xem.
Trình Vũ đi tắm rồi đắp mặt nạ, làn da cô trắng nõn, ngũ quan không phải phi thường yêu diễm mà là thật sự hàm súc, giống một nữ sinh thanh xuân, nhưng trên người mặc áo ngủ cực kỳ phong tao gợi cảm ren đen chiều dài chỉ đủ đến đùi.
Thật là thanh thuần cùng gợi cảm tự mình nhìn còn không chịu nổi. ( Cưng quá đi mất)
Trình Vũ từ nhà tắm ra ngoài thì Lục Vân Cảnh đang ngồi trước máy tính làm gì đó, biểu tình anh có vẻ chuyên chú chắc là xử lý công việc.
Trình Vũ ra vẻ tự nhiên đi đến trước mặt anh, đại khái là đang nghiêm túc làm việc nên anh không nhận ra cô tới gần, Trình Vũ đợi trong chốc lát cũng không thấy anh phản ứng gì, cô thử thăm dò: “Vân Cảnh……”
Lúc này anh mới mới chậm rãi ngẩng đầu cô, bất quá ánh mắt chỉ nhẹ nhàng đảo một xíu sau đó lại nhìn máy tính, vẫn lãnh đạm: “Tắm xong rồi thi đi ngủ trước đi.”
Trình Vũ: “……”
Trình Vũ nhìn chằm chằm anh một hồi lâu mới xác định là anh ấy thật sự muốn cô đi ngủ trước, Trình Vũ nằm ở trên giường căm giận, khoanh tay trước ngực, rõ ràng rất tức a……
Cư nhiên anh ấy thờ ơ……
- -----oOo------
“Hiện tại chính em nói thích tôi?” Ngón cái mềm nhẹ vuốt ve môi cô, nguy hiểm ẩn chứa, từ chóp mũi phát ra tiếng hừ nhẹ, như khinh thường, lại như là cảnh cáo:
“Không sao cả, dù chỉ là em gạt tôi tôi cũng muốn em dùng cả đời lấp liếm, đã sớm nói không cần tới gần tôi nhưng em không nghe, hiện tại em đã không còn đường lui nữa!”
Trình Vũ sợ run cả người run lên, nửa giọt nước mắt cảm động còn doanh ở tròng mắt, Trình Vũ nhút nhát nhìn anh một câu cũng không dám nói.
Lúc này anh mới buông cô ra lui về phía sau một bước kéo dài khoảng cách:
“Tôi đi họp, em ở nhà chờ tôi trở lại.”
Nói xong những lời này anh liền rời đi, Trình Vũ lại ngây người hồi lâu mới vỗ vỗ ngực mình, kinh hách quá độ chân cũng nhũn cả ra giờ tạm ổn một ít.
Nghĩ những gì Lục Vân Cảnh mới nói vẫn cảm thấy hết hồn, anh ấy nói anh làm hết thảy mọi thứ đều là vì cô, là muốn chiếm cô làm của riêng, anh ấy lại không xa mong cô thích anh, thậm chí cũng không tin cô sẽ thích hắn, rất đương nhiên anh cảm thấy cô tới gần anh chỉ lợi ích, thậm chí anh cảm thấy cô cứ lạnh lùng đối với anh cũng được vì anh chỉ muốn bảo hộ cô một đời an ổn.
Nguyên lai đây là lí do vì sao rõ ràng anh có thích cô lại không tới gần cô, bởi vì anh biết rằng cô không thích anh, biết cô sợ anh, cho nên anh không quấy rầy cô, chỉ đứng xa một bên dùng phương thức của chính anh bảo hộ cô.
Đời trước cô không biết nên bỏ lỡ, cũng may trời cao lại cho cô cơ hội làm lại từ đầu.
Nghĩ đến câu Lục Vân Cảnh nói khi nãy, mặt Trình Vũ đỏ lên, anh nói cô ở nhà ngoan ngoãn chờ anh trở về, chờ anh ấy trở về làm cái gì nhỉ ( kaka)……
Trình Vũ cảm thấy tư tưởng có chút đen tối, như vậy không tốt lắm, cô vội xua những ý nghĩ bát nháo đó, rồi lo làm việc.
Chiều về, Lục Vân Cảnh quả nhiên không về nhà, Trình Vũ trở lại phòng, ngoài ý muốn là đồ trong phòng cô trống trơn, Trình Vũ vội vàng hỏi Thất tẩu chuyện là thế nào, Thất tẩu cười rất gian nói: “Vừa mới rồi tiên sinh gọi điện thoại về phân phó chúng tôi đem đồ của phu nhân dọn đến trong phòng ngài ấy.”
Trình Vũ: “……” Mặt Trình Vũ lại đỏ lên, cố ra vẻ bình tĩnh gật đầu nói: “Đã biết.”
Trình Vũ lên lầu đi tới phòng Lục Vân Cảnh, là lần đầu tiên tới phòng Lục Vân Cảnh, phòng anh ấy rất lớn, thiết kế hiện đại giản lược, sắc thái lạnh là chủ đạo, nhưng thật phù hợp với tính cách Lục Vân Cảnh.
Trình Vũ nhìn kệ sách của Lục Vân Cảnh có hơn một nửa là sách của cô, tủ quần áo có một nửa là quần áo cô, còn đồ trong phòng vệ sinh, đồ rửa mặt cũng đều đặt cạnh Lục Vân Cảnh.
Nhìn thấy thế má cô lại hây hây lên, anh ấy nói cô ở nhà chờ anh về, cho nên ý Lục Vân Cảnh là muốn ở cùng phòng sao? Có thể làm nam nhân này chủ động muốn cùng cô chung phòng thật là không dễ dàng mà.
Tâm tình Trình Vũ rất tốt, dù sao giờ cũng không có việc gì, liền tùy tiện đi dạo, phòng Lục Vân Cảnh kế phòng quần áo, phòng quần áo của anh ấy trang hoàng thật sự hoa lệ. Từng hàng đồng hồ từng hàng thắt lưng thủ công hoàn mỹ đặt ở trong tủ kính, còn có ánh đèn chiếu sáng lên. Tủ quần áo treo đầy tây trang và áo sơ mi, kiểu dáng màu sắc nào cũng có, cà vạt cũng thế đủ kiểu, Trình Vũ nhìn sơ qua không khỏi cảm thán, đừng nhìn Lục tiên sinh lãnh đạm mà lầm, trên thực tế lại là một con công lòe loẹt. ( Mấy phim như vườn sao băng, người thừa kế này nọ hay quay cảnh này nè, tả mệt,,,,)
Trình Vũ phát hiện phụ kiện của Lục Vân Cảnh có rất nhiều, đủ loại đồng hồ, cài áo, còn có nhẫn, từ cổ điển đến hiện đại, cái gì cần là có hết.
Tủ nhẫn đặt riêng trên có đèn nhỏ đặc biệt chiếu xuống càng thêm lộng lẫy, đủ loại nhẫn tạo ra một khung cảnh mê người, ánh sáng quả thực làm người nhìn hoa cả mắt. Trình Vũ đảo mắt qua một cái nhẫn đá quý màu đỏ thân thể cô cứng đờ, đột nhiên cô nhìn chằm chằm vào ngay trung tâm nơi có một nhẫn bảo thạch hồng, não muốn bổ đôi, nháy mắt như chết đứng một lúc lâu cũng không phục hồi tinh thần lại được.
Vội đem cái nhẫn cẩn thận xem, nếu cô không nhớ lầm, thì sát thủ đó có đeo chiếc nhẫn như này.
Nhưng sao chiếc nhẫn này lại xuất hiện ở phòng Lục Vân Cảnh, người muốn giết cô không thể là Lục Vân Cảnh? Trình Vũ nghĩ đầu tiên thân thể kẻ đó không cao như Lục Vân Cảnh, huống chi nếu Lục Vân Cảnh muốn giết cô thì kiếp trước hà tất lại hao tâm tổn trí cứu cô.
Chính là……
“Làm sao vậy?”
Phía sau đột nhiên có âm thanh dọa Trình Vũ nhảy dựng, quay đầu nhìn thấy Lục Vân Cảnh không biết khi nào đã đứng ở phía sau, anh nhìn lướt qua chiếc nhẫn hỏi: “Coi trọng nó?”
“Không có.” Trình Vũ nghĩ nghĩ lại hỏi: “Lục tiên sinh có biết trừ anh còn có ai có nhẫn giống vậy không?”
Lục Vân Cảnh ngó cô một cái nói:
“ Hàng thật cũng chỉ có chiếc này, đồ dỏm thì không rõ lắm.” Đại khái nghe ra trong giọng nói cô có chút nôn nóng, anh liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Trình Vũ đánh giá anh một cái, mặc kệ nói thế nào cô vẫn là nguyện ý tin anh, nên cô nói đúng sự thật: “ Người tập kích em có mang cái nhẫn như vậy.”
Anh hơi rùng mình nhưng không nói chuyện.
Trình Vũ hỏi: “ Anh có thường mang nhẫn này không?”
Lục Vân Cảnh nói: “ Ngày thường tôi cũng không đeo nhiều trang sức nhưng chiếc nhẫn này cũng được cho nên tôi có đeo vài lần.”
“Đeo vài lần?” Trình Vũ lại nghi hoặc: “ Sao em không thấy ta?”
Lục Vân Cảnh híp mắt nhìn cô không nói, Trình Vũ bị anh nhìn đến sửng sốt, thực mau cô nhớ ra trước nay cô ít nhìn anh, càng không chú ý tới quần áo trang sức của anh, cho nên anh dùng nhẫn gì sao cô chú ý được? Chỉ là vì sao kẻ đó lại mang một chiếc nhẫn như
vậy? Kẻ đó có quan hệ gì với Lục Vân Cảnh? Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Lục Vân Cảnh có hàng thật mà vừa lúc kẻ đó có hàng dỏm? Vì sao kẻ đó cố tình mang nhẫn giống của Lục Vân Cảnh khi tập kích cô?
Trình Vũ cảm thấy chuyện này không thể là trùng hợp, trong đó tất nhiên có liên hệ nhất định.
Nếu người này biết Lục Vân Cảnh có chiếc nhẫn như vậy lại còn biết anh thường đeo nhẫn này, biết Lục Vân Cảnh tương đối vừa ý với nó, cho nên liền kiếm chiếc tương tự, vậy người này bắt chước Lục Vân Cảnh.
Hẳn là người này ngưỡng mộ Lục Vân Cảnh. Trình Vũ nghĩ đến Lục Vân Cảnh đã từng phân tích ba người: Văn Hi, Minh Hân Dao, Phạm Chi Lan.
Minh Hân Dao đã có người yêu, chuyện cùng Trần Ngân Châu quả thực vui buồn lẫn lộn, tuy rằng cuối cùng hai người họ không ở bên nhau, nhưng câu chuyện tình yêu này khiến người đứng xem cũng cảm thấy ruột gan đứt từng khúc, cho nên Minh Hân Dao là người đầu tiên bị loại, cô ấy đã có người yêu, cho nên sẽ không rảnh ngưỡng mộ Lục Vân Cảnh.
Phạm Chi Lan càng không thể, là nam nhân sao có thể ngưỡng mộ Lục Vân Cảnh?
Như vậy người có khả năng nhất chính là Văn Hi, Văn Hi tuy đa tình nhưng chưa bao giờ nghe nói cô ấy thích người nào, trò chơi tình ái với nam nhân, chính cô ấy lại là kẻ bạc tình, không thích ai thật sự, đời trước cả khi Trình Vũ chết, cô ấy cũng không có bạn trai cố định.
Trình Vũ đã từng hỏi Văn Hi thích mẫu bạn trai thế nào, Văn Hi chỉ nói đơn giản, người có thể chế ngự được cô ấy. Có thể chế ngự được kẻ đa tình như Văn Hi thì người nọ tất nhiên phải cường thế, lại phải có chủ kiến, ám chỉ nam nhân như vậy thì Lục Vân Cảnh vô cùng phù hợp.
Hơn nữa Văn Hi cho tới nay tựa hồ vẫn luôn không xem trọng Lục Vân Cảnh, thậm chí đã nhiều lần khuyên cô không cần dụng tâm với Lục Vân Cảnh.
Như vậy tựa hồ Văn Hi là đối tượng có hiềm nghi nghiêm trọng nhất, nhưng cô vẫn không thể tin được là Văn Hi thật sự muốn dồn cô vào chỗ chết.
Làm thế nào cô có thể tin? Cơ hồ từ nhỏ họ cùng nhau lớn lên, từ lúc đi nhà trẻ đã ở bên nhau, bạn ấy cũng là người duy nhất không thèm để ý thân phận của cô là Trình đại tiểu thư hay là con nuôi Trình gia, bạn ấy cũng là người duy nhất khi mọi người trào phúng cô sẽ đứng ra bảo vệ cô.
Thật sự cô không tin Văn Hi sẽ xuống tay được.
“Em nghĩ đến điều gì?”
Lục Vân Cảnh kéo suy nghĩ cô về, Trình Vũ phân tích:
“Kẻ đó mang nhẫn giống như đúc của anh, em cảm thấy chuyện này không phải là trùng hợp, em đoán có thể là vì kẻ đó ngưỡng mộ anh cho nên mới cố ý bắt chước hành vi của anh. Nhớ lần trước anh nói chuyện có ba người hiềm nghi, em đang nghiêm túc phân tích, Minh Hân Dao đã có người yêu không thể lại ngưỡng mộ anh, mà Phạm Chi Lan cũng không thể ngưỡng mộ anh, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Văn Hi là có khả năng nhất.”
Trình Vũ nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin điều mình nói, mơ hồ lộ ra sự chờ mong, cô hy vọng Lục Vân Cảnh sẽ nói người hiềm nghi thật sự không phải là Văn Hi.
Lục Vân Cảnh tránh ánh mắt kia, mặt chẳng chút biểu tình nói:
“Tôi quên nói cho em nghe, Phạm Chi Lan là đồng tính.”
“……”
Nếu anh ta là đồng tính thì cũng là có thể ngưỡng mộ Lục Vân Cảnh rồi……
Trình Vũ thở dài nhẹ nhõm, trước mắt không phải Văn Hi đáng nghi nhất.
Nhưng mà Lục Vân Cảnh nhìn cô thở phào lại rất không vui, đối với thẳng nam như Lục tiên sinh mà nói bị một nam nhân ngưỡng mộ quả thực rất kì cục.
Lục Vân Cảnh trầm mặt nói: “Đi tắm rửa trước đi.”
“……”
Bị Lục Vân Cảnh nhắc nhở Trình Vũ mới nhớ hiện giờ cô ở trong phòng anh, hơn nữa anh đã biểu đạt muốn cùng cô chung phòng, cho nên khi anh ấy bảo cô đi tắm rửa trước thật sự có một loại ái muội không nên lời mà.
Trình Vũ lại ra vẻ bình tĩnh gật đầu nói: “Đã biết.”
Từ tủ quần áo cô chọn một kiện áo ngủ gợi cảm hơn cái lần trước ở Thái, lần đó Lục Vân Cảnh không chính thức nói rõ, hiện tại lại không giống thế, cô hoàn toàn có lý do chính đại quang minh ăn mặc gợi cảm cho anh xem.
Trình Vũ đi tắm rồi đắp mặt nạ, làn da cô trắng nõn, ngũ quan không phải phi thường yêu diễm mà là thật sự hàm súc, giống một nữ sinh thanh xuân, nhưng trên người mặc áo ngủ cực kỳ phong tao gợi cảm ren đen chiều dài chỉ đủ đến đùi.
Thật là thanh thuần cùng gợi cảm tự mình nhìn còn không chịu nổi. ( Cưng quá đi mất)
Trình Vũ từ nhà tắm ra ngoài thì Lục Vân Cảnh đang ngồi trước máy tính làm gì đó, biểu tình anh có vẻ chuyên chú chắc là xử lý công việc.
Trình Vũ ra vẻ tự nhiên đi đến trước mặt anh, đại khái là đang nghiêm túc làm việc nên anh không nhận ra cô tới gần, Trình Vũ đợi trong chốc lát cũng không thấy anh phản ứng gì, cô thử thăm dò: “Vân Cảnh……”
Lúc này anh mới mới chậm rãi ngẩng đầu cô, bất quá ánh mắt chỉ nhẹ nhàng đảo một xíu sau đó lại nhìn máy tính, vẫn lãnh đạm: “Tắm xong rồi thi đi ngủ trước đi.”
Trình Vũ: “……”
Trình Vũ nhìn chằm chằm anh một hồi lâu mới xác định là anh ấy thật sự muốn cô đi ngủ trước, Trình Vũ nằm ở trên giường căm giận, khoanh tay trước ngực, rõ ràng rất tức a……
Cư nhiên anh ấy thờ ơ……
- -----oOo------
Danh sách chương