Lục Vân Cảnh ôm vợ đến giữa vườn hoa hướng dương, dùng khăn lót trên mặt đất, sau đó đặt vợ trên khăn lông, cao lớn thân hình quỳ gối trước mặt cô bắt đầu cởi.... 

Trình Vũ: “……”

Trình Vũ vừa thấy tình cảnh này tức khắc cảm giác da đầu tê dại, vội hỏi: “Anh…… Anh muốn làm gì?”

Lục Vân Cảnh không thèm nói chuyện, giơ tay vợ lên trên đỉnh đầu, dùng miệng lấp kín môi ai, dùng tay xâu xé đồ ai kia, …… ( Tui mần truyện ngôn tình, không phải truyện 18+, bạn Lục ơi, đồ bạn Lục bạn tự lột, nhưng sao bạn cứ quyết không chịu lỗ cũng phải lột người ta y chang mới cam lòng vậy)

Hoa hướng dương nở rộ trên đỉnh đầu, có ánh mặt trời chiếu xuống, lúc chạy bộ trong sân huấn luyện chỉ chốc lát nhưng trán vẫn lấm tấm mồ hôi, thực mau lại có nhiều mồ hôi theo đường cong anh chảy xuống.

Ánh mặt trời dừng trên vai anh, quỳ gối ngược sáng trước người cô, trên mặt anh như bao phủ một thứ ánh sáng mị hoặc, ánh mắt càng có vẻ sâu không lường được.

Chỉ là nhìn vào mắt anh, hai mắt hơi nheo lại trong mắt có sự nở rộ của dục vọng, nhìn từ ánh mắt đến từng khối cơ bắp, mới đầu cô còn chút kháng cự, nhưng dần dần cũng ý loạn tình mê hoàn toàn thả lỏng.

Nửa giờ lúc sau, Lục Vân Cảnh mới từ trên người vợ bò dậy mặc đồ cho đàng hoàng tử tế, sắc mặt anh đã khôi phục như thường, bộ dáng đen tối khi rời đi còn ôn nhu xoa xoa nàng vợ nói: “ Em nghỉ ngơi chốc lát đi.” 

Nói xong liền từ vườn hoa đi ra ngoài, Trình Vũ toàn thân bủn rủn nằm trên khăn lông, thân thể mềm nhũn cẳng chân còn run rẩy. Thật sự không ngờ Lục tiên sinh là loại người thế này.

Nghiện ăn vợ bất chấp. Cố tình trời cho bộ dáng cao lãnh xuất trần.

Trình Vũ sáng sớm đã bị kéo đi vận động, thật sự không được, không chịu nổi, phải ngủ cho lại sức đã, Lục Vân Cảnh phấn chấn huấn luyện xong quay lại tìm vợ, vợ nhỏ vẫn nằm trên khăn lông, quần áo cũng chưa mặc, nhìn thân thể vợ nhỏ ánh mắt lại nổi lên dục vọng, bất quá nó đã bị anh cưỡng chế, nhấp môi đem khăn trên tay tròng lên người cô thêm, quần áo anh rộng mặc trên người cô anh không yên tâm, thôi dùng thêm cái khan nữa bọc thêm một vòng, lúc này mới bế vợ lên đem về phòng.

Trình Vũ bị chồng đánh thức, tức khắc cảnh giác: “Anh lại muốn làm gì đó?”

Cũng không nhìn cô, chỉ ôm cô đi về phía trước, nghe vậy anh chỉ nhẹ giọng nói một câu: “Không ăn em.” 

Trình Vũ: “……”

Làm gì phải dùng từ “ ĂN” chứ, cảm giác cứ lỗ mãng thế nào ấy, bất quá cũng đã trải qua chả phải một lần, Trình Vũ không thể không thừa nhận xác thật…… Anh rất lỗ mãng.

Lục Vân Cảnh bế vợ lên giường, Trình Vũ không còn buồn ngủ, Trình Vũ nhớ hôm nay hình như là sinh nhật mẹ Trình Tư Mông liền nói với Lục Vân Cảnh:

“Vân Cảnh…… Anh đem chiếc nhẫn kia cho em mượn dùng một ngày được không?”

Lục Vân Cảnh đang lấy quần áo chuẩn bị đi tắm, nghe vậy ấn đường anh nhíu lại nhìn vợ một cái:

“Em muốn lấy cái gì thì cứ đi lấy thôi, trong nhà này có cái gì không phải em đâu, cả anh cũng là của em mà.” 

Trình Vũ: “……”

Lời nói nghiêm trang, giống như một câu trần thuật, nói xong anh đi tắm bỏ lại Trình Vũ ngây người cúi đầu cười cười, nhìn không ra nam nhân đó thế nhưng có thể nói những lời như vậy.

Trình Vũ mượn Lục Vân Cảnh nhẫn tự nhiên là có tính toán của mình, hôm nay là sinh nhật mẹ Trình Tư Mông thân là cháu trai Phạm Chi Lan nhất định sẽ đến Trình gia.

Chiều tan tầm Trình Vũ đến Trình gia, trước nói chuyện cùng mẹ nuôi trong chốc lát cô mới tới tiền viện tìm Phạm Chi Lan, Trình Vũ hỏi giúp việc mới biết Phạm Chi Lan đang ở hậu viện bơi cùng anh em họ Trình. 

Trình Vũ đi vào bể bơi, quả nhiên nhìn thấy Phạm Chi Lan ngồi ở bể bơi nghỉ ngơi, anh em họ Trình đang chơi đùa, Lục Thừa Duẫn dựa vào cạnh bể bơi nói chuyện với Trình Phi, Trình Vũ nhíu mày không nghĩ tới Lục Thừa Duẫn cũng ở chỗ này.

Trình Tư Mông nhìn thấy Trình Vũ, vốn đang nói chuyện với Lục Thừa Duẫn lập tức khó chịu nhíu mày nhìn qua, vẻ mặt rất rõ là không chào đón Trình Vũ:

“Sao cô tới đây?”

Trình Vũ nhún vai:

“Nơi này là nhà cha mẹ nuôi, vì sao tôi không thể tới?”

Trình Tư Mông không nói nữa, chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi bơi tiếp. Đại khái là do lần trước bị Lục Vân Cảnh giáo huấn hiện giờ Trình Tư Mông nhìn thấy cô đã không dám giao tranh giống thường ngày.

Trình Vũ sắc mặt tự nhiên đi tới cạnh Phạm Chi Lan ngồi xuống ghế, Phạm Chi Lan mặc một cái quần bơi xem sách. Anh ta lớn lên không cao lắm, mặt lại như trẻ con, tính cách hay thẹn thùng hơi giống nữ sinh nhỏ. 

Phạm Chi Lan nhìn cô, rất tự nhiên chào hỏi:

“Trình Vũ, đã lâu không gặp.”

Trình Vũ cũng cười cười: “Đã lâu không gặp, gần đây cậu bận gì à?”

Phạm Chi Lan chỉ sách trong tay, làm ra vẻ mặt sầu khổ: “Gần đây vội bảo vệ luận văn.”

Phạm Chi Lan là tiến sĩ ngành kiến trúc, thật sự là học bá, trên thực tế quan hệ giữa họ không thể nói là bằng hữu, bất quá cũng không đến mức tệ, mấy năm gần đây anh em họ Trình thường khi dễ cô một chút, làm anh họ Trình Tư Mông nhưng Phạm Chi Lan không có tham gia làm chuyện xấu, có đôi anh ta còn khách khí chào hỏi cô.

Nếu muốn nói hung thủ là anh ta, Trình Vũ cũng thật sự nghĩ không ra động cơ là gì. Chẳng lẽ là bởi vì Lục Vân Cảnh sao? Nhưng người cũng ít gặp Lục Vân Cảnh mà.

Trình Vũ nhíu mày trầm tư một lát, liền ra vẻ vô tình đặt tay lên bàn, trên ngón tay cái đeo chiếc nhẫn của Lục Vân Cảnh, Phạm Chi Lan thấy cũng chỉ tùy ý liếc mắt một cái không thật sự có quan tâm.

Trình Vũ vẫn luôn cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh ta, khi nhìn thấy chiếc nhẫn biểu tình anh ta phi thường tự nhiên, nếu là hung thủ thì vẻ mặt không nên bình tĩnh vậy. 

Trình Vũ thấy khó hiểu, đột nhiên có giúp việc lại nói mẹ nuôi tìm cô, Trình Vũ cũng không biết sao đột nhiên mẹ nuôi tìm nhưng cũng không có gì để nghĩ nhiều, cô tạm biệt Phạm Chi Lan.

Từ bên này đi sang chỗ mẹ nuôi phải đi qua một đường nhỏ hẻo lánh, có mấy lùm cây được tu bổ chỉnh tề ngăn cách, Trình Vũ đi ngang qua một khúc cong thì bên ngoài nhảy ra một người.

Sự xuất hiện đột ngột đó làm Trình Vũ hoảng sợ, theo bản năng cô lui về phía sau một bước kéo dài khoảng cách, khi thấy rõ người tới cô kinh ngạc hỏi:

“Sao anh ở chỗ này?”

Lục Thừa Duẫn cười nói: 

“Vừa mới rồi là anh kêu giúp việc gọi em.”

Trình Vũ liền cảm thấy kỳ quái, hèn gì vừa mới rồi cô ở đó mẹ nuôi không nói, cô vừa đi lại cho người tới gọi cô.

Trình Vũ có một chút không vui, vẫn khách khí hỏi: “ Anh tìm tôi có chuyện gì?”

Hắn ta không nói chuyện, nhìn ngón tay cái cô, đột nhiên ý cười phai nhạt một ít:

“Đây là nhẫn Lục Vân Cảnh cho em?”

Trình Vũ kinh ngạc nhìn hắn ta một cái, nói đúng sự thật:

“Là anh ấy cho tôi, thì sao nào?”

Đột nhiên anh ta quét mắt tới cổ cô, ánh mắt tối tăm, kiểu nói chuyện cũng lạnh đi rất nhiều:

“Kia cũng là hắn cho em sao?”

Trình Vũ theo bản năng sờ cổ, dù trên người có dấu Lục Vân Cảnh hôn lưu lại, nhưng bị Lục Thừa Duẫn dùng ánh mắt này đánh giá làm Trình Vũ không thoải mái, trên mặt cô lộ ra sự không vui, cũng không thèm khách khí:

“Không có việc gì thì tôi đi trước.” 

“Em cùng Lục Vân Cảnh lên giường?” Phía sau truyền đến tiếng hắn ta.

Trình Vũ dừng bước nghi hoặc nhìn lại, lại thấy hắn ta mỉm cười, trong giọng nói lại lộ ra một loại ý trào phúng, Lục Thừa Duẫn luôn luôn ôn tồn lễ độ rất ít khi có thái độ lộ liễu thế này.

Trực tiếp chất vấn chuyện riêng tư không khỏi làm cô bực bội, cô lạnh lùng cười nói:

“ Anh hỏi như vậy không cảm thấy mình quá vô lễ sao?”

Cũng không biết có phải giọng cô lãnh đạm làm ánh mắt anh ta hơi lóe sáng, hắn ta gục đầu xuống, một hồi lâu mới ngẩng đầu, thở dài nói:

“Xin lỗi, là anh vô lễ, chỉ là anh quá lo lắng việc em bị Lục Vân Cảnh lừa, em nên hắn ta cũng không phải người lương thiện gì.”

Trình Vũ cũng không để ý, lạnh lùng nói:

“Cảm ơn anh nhắc nhở, bất quá ngay trước mặt tôi anh nói xấu chồng tôi, có phải cũng không tốt sao?” 

Lục Thừa Duẫn: “……”

Trình Vũ không muốn cùng hắn ta nhiều lời, nói xong cô xoay người rời đi, không ngờ Lục Thừa Duẫn lại nói:

“Em có biết cái chết của cha nuôi em cùng hắn ta có quan hệ?”

Trình Vũ híp mắt lại, dừng chân, trầm giọng hỏi: “ Anh có ý gì?”

Lục Thừa Duẫn luôn tươi cười đột nhiên giờ trở nên ngưng trọng, móc từ túi quần cái di động ra, lướt di động xong đưa tới trước mặt cô, nhíu mày hỏi: “ Em biết người này chứ?”

Ảnh trên di động là ảnh chụp một người đàn ông có ánh mắt sắc bén, trên đầu người đó bọc một khăn trùm đầu, trên mặt có vết sẹo. Trình Vũ nhận ra hắn, hắn chính là người lúc trước cứu cô ở nước ngoài.

Lục Thừa Duẫn lại nói: “Hắn ta là người của tổ chức IAO, một năm trước Mễ quốc gặp khủng bố, đợt tập kích đó có hắn ta tham dự. Mặt khác, hắn ta quen Lục Vân Cảnh, hơn nữa có vẻ có cấu kết với nhau, nói cách khác chuyện phát sinh ở Mễ quốc cũng có Lục Vân Cảnh tham dự.”

Đại khái ở năm đó, cha nuôi tự mình đến Mễ quốc thỉnh đại sư trứ danh về bánh ngọt kiểu Âu Tây đến Phẩm Cách dạy, chỉ là thời vận không tốt, xe chạy trên phố lại gặp khủng bố tập kích, không có biện pháp ông chỉ đành phải chạy trốn. Thực không khéo, trên đường đó vừa lúc gặp công trình xây dựng, do ảnh hưởng của phần tử khủng bố nên giàn giáo rơi xuống vừa trúng chiếc xe cha nuôi đi nên ông không may mắn thoát được, cả tài xế cũng mất mạng. 

Tuy rằng cha nuôi ngoài ý muốn mất đi, nhưng xác thật cũng do khủng bố tập kích mới ra nông nổi.

Trình Vũ nhíu mày trầm tư lại nghe Lục Thừa Duẫn nói: “Lục Vân Cảnh là cái thứ gian trá, cho tới bây giờ Mễ quốc không có tìm ra chứng cứ hắn ta tham gia khủng bố nhưng một khi tìm được, chính phủ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn ta. Anh nói cho em tin này chỉ là hy vọng em biết, Lục Vân Cảnh không phải là người tốt, tuy không phải hắn ta trực tiếp giết chết cha em nhưng cũng tuyệt đối thoát không được quan hệ, đối với hắn ta em không nên gieo thiện ý.”

Hai người tới gần tiền viện Trình gia, phía trên vừa lúc là thư phòng của Trình lão tiên sinh, giờ này Lục Vân Cảnh đứng ở trước cửa sổ thư phòng Trình lão tiên sinh bị bức màn chắn thân ảnh lại, người bên ngoài căn bản nhìn không thấy anh, nhưng anh có thể nhìn xuyên qua khe hở của bức màn nhìn xuốn dưới lầu không sót chút gì.

Đôi tay anh vẫn cắm túi, bóng lưng đĩnh bạt, ánh mắt đen tối nhìn xuống dưới lầu, hai người vẫn nói chuyện, sắc mặt anh âm lãnh, cũng không biết là bởi vì bức màn ngăn ánh sáng hay bởi vì tâm tình anh không tốt mà trên mặt anh như bao phủ một bóng ma đáng sợ. 

Kim Lê Dương nơm nớp lo sợ đứng ở một bên, tất nhiên anh ta cũng nghe nội dung hai người kia nói, thấy lão đại sắc mặt không tốt, liền hỏi dò: “Tiên sinh ngài……”

Lục Vân Cảnh lại vung tay đánh gãy lời, Kim Lê Dương liền không dám nhiều lời nữa.

Dưới lầu Lục Thừa Duẫn vẫn còn tiếp tục:

“Trình Vũ, em nên cách Lục Vân Cảnh xa một chút, tốt nhất là ly hôn đi, hắn ta quá nguy hiểm, sự nguy hiểm đó không phải là thứ em có thể thừa nhận được.”

Vẻ mặt hắn ta đầy lo lắng sốt ruột, khó được lúc một người ôn hòa thế nhưng mang theo sự vội vàng như thế, giống như cô sắp sẽ vạn kiếp bất phục.

- -----oOo------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện