Là vì anh ấy muốn làm chuyện xấu ở chỗ này, trong gác mái Lục gia! Khi còn nhỏ cô hay cùng Lục Thừa Duẫn chơi trốn tìm rất thích trốn tới nơi này, trước kia chơi trò đóng vai một gia đình cũng ở chỗ này, hiện giờ lại bị Lục Vân Cảnh ấn trên vách tường làm chuyện thẹn thùng……

Bất quá Trình Vũ kháng cự không có hiệu quả, cũng không còn chút sức lực chống lại, Lục Vân Cảnh muốn gì thì cứ lấy đủ thôi. 

Lục Thừa Duẫn ở dưới lầu với Lục Thừa Sương, Lục Thừa Sương sát khuẩn vết thương cho Lục Thừa Duẫn, cũng không biết là do phòng cách âm hết hiệu quả hay là do Lục Vân Cảnh thật sự quá uy mãnh khiến Trình Vũ khống chế không âm thành, giờ cách một tầng vẫn có thể mơ hồ nghe tiếng động của hai người trong màng tai.

Lục Thừa Sương hơi xấu hổ lại làm như không nghe được, thật cẩn thận giúp Lục Thừa Duẫn rửa vết thương, Lục Thừa Duẫn lại không bình tĩnh được, đầu tiên hắn nắm chặt tay nhắm mắt khống chế mình đừng để ý, nhưng tiếng kêu theo nhịp điệu vẫn giống một loại ma chú chui vào lỗ tai hắn.

Hắn không thể chịu đựng được, đột nhiên ngồi dậy bước đến chỗ treo di ảnh Lục lão tiên sinh, hắn bắt lấy di ảnh quăng trên mặt đất, tựa hồ như vậy vẫn không thể giải hận, hắn phẫn nộ đến cả người như run rẩy, quát vào di ảnh:

“Vì cái gì…… Vì sao ông phản bội mẹ tôi? Vì sao ông cố tình chọn lúc mẹ hoài thai tôi lại ngoại tình?!” 

Hai mắt hắn đỏ ửng, rống đến khàn cả giọng, Lục Thừa Sương vội vàng đi qua giữ chặt em trai: “ Em làm gì vậy? Mặc kệ nói thế nào nó cũng là em trai chúng ta, lại nói người chết lớn nhất……”

Hắn lại tự giễu cười rộ lên:

“Người chết lớn nhất? Vì sao ông ta dễ dàng chết như vậy, ông ta nên sống, nên tự nhìn xem ông ta đã tạo ra một quái vật thế nào! ”

Lục Thừa Sương sợ tới mức vội vàng che

miệng em trai, nhỏ giọng cảnh cáo:

“Không nên nói bậy, ăn đập nãy giờ còn chưa đủ sao?”

Lục Thừa Duẫn nắm tay chặt thành quyền, bởi vì quá kích động, gân xanh nổi một đống, hắn nhắm mắt lại cố khống chế mình, khi hắn mở mắt trong ánh mắt trượt xuống hai hàng nước, Lục Thừa Sương thấy thế mắt cũng đỏ hoe, lại vội vàng giúp em trai lau nước mắt. 

Khi Lục Vân Cảnh kết thúc là Trình Vũ ngủ, anh ấy giúp vợ mặc quần áo rồi mới ôm cô xuống lầu, đi đến dưới đại sảnh nhìn di ảnh nằm trên mặt đất hỗn độn, bất quá anh cũng chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, ôm cô vợ đang ngủ say đi đến cửa, ra phía trước cửa, còn cảnh cáo Lục Thừa Duẫn:

“Hãy nhớ kỹ bài học hôm nay chớ có đến trêu chọc Trình Vũ.”

Trình Vũ lúc nửa đêm bị Lục Thừa Sương gọi ra ngoài, lại cùng Lục Vân Cảnh vận động nên thật sự là mệt xỉu, giờ chỉ nằm trong lòng ngực chồng ngủ thôi.

Hiện tại thật là có chút hối hận nãy không biết sống chết thông đồng, thể lực của Lục tiên sinh không phải là thứ cô có thể chọc đến.

Trình Vũ ngủ đến trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại, thực ngoài ý muốn là Lục Vân Cảnh còn ở nhà. Anh ngồi cách mép giường không xa đọc sách, hai chân vắt chéo, lưng thẳng tắp, sách đặt ở đầu gối, ngón tay lật từng trang sách, động tác ưu nhã lại mê người.

Trình Vũ nhìn một hồi lâu mới ngồi dậy hỏi: “Hôm nay sao anh không đến công ty?” 

“Không vội.” Anh nhẹ giọng nói sau đó khép trang sách đặt ở một bên đi tới trước mặt cô rồi đứng yên, hỏi: “Còn khó chịu à?” Đè thấp thanh âm lại lộ ra nhu tình mật ý.

Đại khái là anh đã giúp vợ lau người, nên trên người cô cũng không khó chịu lắm, nhưng Trình Vũ vẫn cũ cảm thấy loại tần suất cỡ này thật là đáng sợ, như vậy miết sợ là chống đỡ không được nữa.

Trình Vũ nói: “Không còn khó chịu, nhưng về sau chúng ta nên bớt một chút?”

Anh không nói gì chỉ thâm thúy nhìn cô, Trình Vũ bị chồng xem tới ngượng ngùng, liền thay đổi đề tài: “Bên này em không có việc gì, anh đi làm chính sự đi?”

“Đây cũng là chính sự.”

“A?” Trình Vũ không kịp phản ứng lại.

Vẻ mặt anh vẫn đương nhiên: “Ở cùng em.” 

Ý là nói, ở cùng cô cũng là chính sự sao? Trình Vũ ngày nào anh cũng rất bận, có đôi khi ngày nghỉ anh cũng không nghỉ ngơi, nay anh lại nguyện ý ở nhà nửa ngày cùng cô, cũng không biết có phải do ngày thường anh ấy quá lạnh nên khi anh ấm áp là thời điểm Trình Vũ cảm thấy cả người thoải mái đến không chịu được, ngưỡng mặt nhìn anh híp mắt cười:

“Nguyên lai Lục tiên sinh để ý em đến vậy nha.”

Không có tiếng trả lời, rất nhiều thời điểm anh cũng như vậy, không biểu đạt ý mình mỗi khi như thế anh lại cho người ta cảm giác khó tiếp cận, Trình Vũ không thích anh thế này, liền hỏi:

“ Anh nói anh có để ý em hay không?”

Anh vẫn không trả lời, chỉ thâm trầm nhìn cô, Trình Vũ bất mãn kéo ống tay áo nói: “Để ý em đúng không?”

Anh lại đột nhiên hạ lưng xuống, chống tay hai bên sườn cô, hơi thở anh trong khoảnh khắc bao phủ cô, dù đã cùng anh làm chuyện thân mật nhất thì Trình Vũ vẫn chưa thích ứng lúc anh chợt tới gần. 

Tim đột nhiên nhảy bang bang, cô cũng không tránh né, tùy ý đem cô ôm vòng lên, đem miệng ghé vào bên tai cô, giọng thực nhẹ thực nhẹ nói: “Để ý em.”

Tựa như có một con ngọn lửa nhỏ chui từ lỗ tai vào trong thân thể, Trình Vũ cảm giác cả người đều nóng lên, Trình Vũ thật không rõ vì sao người cao lãnh như vậy lại liêu nhân đến thế.

Hai người ở phòng ngây người một hồi lâu mới xuống lầu, Trình Vũ trước khi ăn pha một ly trà hoa, Lục Vân Cảnh thấy liền hỏi:

“Em thích uống cái này à?”

Trình Vũ nói: “Cũng không phải thích uống, mà là Hân Dao tự thân làm trà tặng, không uống rất đáng tiếc, cũng lãng phí hảo tâm của cô ấy.”

Lục Vân Cảnh nhìn trà hoa, ánh mắt hơi ám lại, nói:

“ Trước khi hiềm nghi được giải trừ, trà này tạm thời em không nên uống nữa.”

“……” Trình Vũ thấy anh nghiêm túc, nghĩ nghĩ liền nói: “ Được, nghe anh hết.”

Ăn cơm trưa xong, Trình Vũ và Lục Vân Cảnh từng người đi tới công ty của mình, buổi chiều Trình Vũ nhận được điện thoại của Văn Hi đi đến nhà Hân Dao nấu lẩu, Trình Vũ nhớ tới lúc trước Hân Dao cũng nói qua nhà nấu lẩu ăn, nhìn cái nhẫn trên ngón cái cô trầm tư trong chốc lát rồi đáp ứng.

Tan tầm Trình Vũ gọi điện thoại nói cô qua nhà Hân Dao, nhà Hân Dao gia làm mỏ than, vài thập niên trước cũng coi như là nhà giàu nhất vùng, chỉ là sau này có rất nhiều nguồn năng lượng khác xuất hiện, than đá không có còn dùng rộng khắp nhà Hân Dao mới chậm rãi xuống dốc, bắt đầu chuyển hướng sang kinh doanh lá trà. 

Nhà Hân Dao sống là tổ truyền, tuy rằng nhà cũ nhưng diện tích rất lớn, chỉ có một nhà ba người và một giúp việc thì có vẻ rất trống trải, cho nên cả Hân Dao và cha mẹ đều hy vọng cô cùng Văn Hi đến nhà làm khách, như vậy sẽ náo nhiệt hơn một ít. Trình Vũ vừa cửa nhà là vừa lúc đụng phải Văn Hi, hai người cùng nhau đi vào.

Cha Hân Dao là một người hòa ái dễ gần, mỗi lần Trình Vũ và Văn Hi đến chú ấy rất cao hứng, cười nheo cả mắt, mẹ Hân Dao là người thiện lương ôn nhu nghe họ tụ hội là chuẩn bị xong hết.

Trên thực tế thì mấy năm nay ba người họ mỗi khi tụ tập đều sẽ tới đây, nhà Hân Dao lớn, hơn nữa cha mẹ cô ấy đều là người hài hước nên Trình Vũ cùng Văn Hi rất thích tới.

“ Mấy đứa ngồi đi, cô lập tức đem đồ ăn ra.”

Chú Minh cười ha hả nói với hai người, trên người chú ấy đeo tạp dề nói xong liền chạy vào nhà giúp vợ.

Minh Hân Dao cùng hai người ngồi xuống, trong chốc lát vợ chồng chú Minh và người giúp việc đem nguyên liệu nấu lẩu mang ra, cô Minh cười nói:

“Đồ ăn không đủ thì nói với cô, rượu cũng lấy cho mấy đứa, cứ tận tình ăn no uống say, nhạc nhẽo đủ rồi mới về.”

Chú Minh cũng nói: “ Cô chú lên lầu ăn không ảnh hưởng đến mấy đứa.” 

Trình Vũ với Văn Hi khách khí vài câu, bảo họ không cần lo lắng, bất quá họ vẫn cùng nhau lên lầu.

Nguyên liệu nấu ăn được chuẩn bị phi thường phong phú, trước đó chú Minh đi ra ngoài mang theo không ít món ăn đặc sản, họ lại tiếc nên cứ trữ chờ Trình Vũ và Văn Hi tới nấu lẩu, điều này làm cho Trình Vũ và Văn Hi rất là cảm động.

Khi ăn lẩu Văn Hi nhìn nhẫn trên tay cô, rốt cuộc nhịn không được hỏi:

“Cậu mua cái nhẫn như vậy ở đâu thế?”

Trình Vũ ra vẻ kiêu ngạo đem nhẫn quơ trước mặt hai người: “Chồng tớ đưa, thế nào, rất đẹp phải không?”

Hân Dao nắm tay cô nhìn thật kỹ mới cười nói: “Rất đẹp!”

Mà Văn Hi lại trợn trắng nói: “Thật là rộng muốn rớt ra luôn kìa.”

Trình Vũ quan sát phản ứng hai người họ, biểu hiện của hai người không khác gì bình thường, không vì nhìn thấy nhẫn mà lộ ra điều gì khác lạ, Trình Vũ thấy ba người có hiềm nghi đều không phản ứng khi thấy chiếc nhẫn, là bọn họ giấu quá sâu, hay kỳ thật ba người họ không phải kẻ chân chính là hung thủ.

Trình Vũ đương nhiên tình nguyện tin tưởng ý sau hơn, giờ thấy hai người họ cũng không phản ứng gì ngược lại cô thấy nhẹ nhõm một hơi.

Ăn xong cái lẩu bụng ba người căng như cái trống, nằm luôn trên sàn nhà, Hân Dao xoa bụng nói:

“Các cậu còn nhớ ước định chúng ta đã từng nói muốn cùng nhau du lịch thế giới không?” 

Văn Hi nói:

“Đương nhiên là nhớ nhưng hiện tại tớ bận muốn chết, đại khái là tớ không có thời gian đi.”

Trình Vũ cũng nhớ, đó là chuyện mấy năm trước, khi Hân Dao vừa mới xảy ra chuyện không lâu, Trình Vũ và Văn Hi vì muốn giúp cô ấy mau thoát ra, họ biết Hân Dao thích lữ hành nên ước định về sau nhất định phải cùng nhau hoàn du thế giới.

Trình Vũ nói: “Gần đây tớ vừa mới tiếp nhận Phẩm Cách, chỉ sợ cũng không có thời gian đi.”

Hân Dao thở dài nói: “Tớ cũng thế, giúp nhà bán lá trà cũng vội muốn chết, cũng không biết khi nào mới có thể có thời gian đi khắp thế

giới.”

Văn Hi cũng cảm khái: “Các cậu nói xem chúng ta về sau thật sự có cơ hội cùng nhau đi khắp thế giới sao?”

Trình Vũ, Hân Dao trăm miệng một lời: “Đương nhiên.” 

Muốn cùng nhau vòng quanh thế giới, muốn cùng nhau du sơn ngoạn thủy, muốn ở mỗi nơi trên thế giới đều lưu lại dấu chân ba người, đây là ước định.

Đúng lúc này, cô giúp việc báo: “Trình tiểu thư, nhà cô phái người lại đây đón.”

Trình Vũ liền đứng dậy từ biệt, Văn Hi bĩu môi nói: “Gả cho người rồi thật không còn thú vị.”

Trình Vũ không phản ứng, ôm Hân Dao một cái liền rời đi.

Ngoài cửa quả nhiên có một chiếc xe, Trình Vũ trực tiếp đi qua kéo cửa sau rất ngoài ý muốn phát hiện người hôm nay lái xe tới là Lục Vân Cảnh.

“Ngồi phía trước đi.” Lục Vân Cảnh nói. 

Trình Vũ liền ngoan ngoãn kéo cửa trước ngồi xuống xe, lúc này mới hỏi: “Kim Lê Dương đâu?”

“Cho nghỉ một hôm.” Anh nghiêng đầu nhìn cô, “ Sao nào? Không nghĩ anh tới đón em?”

Trình Vũ liếc mắt một cái nói: “Nào có?” Trên thực tế trong lòng cô rất cao hứng, chỉ là cô kinh ngạc, lão đại trước nay đều được người khác hầu hạ thế nhưng bữa nay biết tự mình lái xe tới đón cô.

Lục Vân Cảnh khá thành thạo, tuy rằng chỉ là động tác lái xe nhưng Trình Vũ lại cảm thấy mỗi động tác đều toát ra mị lực.

Xe chậm rãi rời đi, Trình Vũ lại hỏi: “Chúng ta không trở nhà sao? Mình đi đâu thế?”

Lục Vân Cảnh lái xe, không quay đầu, chỉ nói: “Tới rồi em sẽ biết.”

“……”

Trình Vũ không nghĩ tới là Lục Vân Cảnh đưa cô tới Nam Sơn, Nam Sơn phía nam Bắc Thành, nghe nói bên này đã được người ta mua xây dựng công viên nước, hiện tại chưa chính thức mở cửa, du khách không được tiến vào, bất quá lệnh cấm không dùng được với Lục Vân Cảnh.

- -----oOo------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện