Trình Tư Mông ủy khuất khóc ròng nói:

“Con nào biết người bất nam bất nữ đó là Tam công chúa chứ, huống chi không phải trước đó cả nhà cũng đồng ý ca cách con làm sao? Hiện tại xảy ra chuyện liền trách con vậy?” 

Tuy rằng có lý thế nào thì Trình Văn Hải vẫn không hết giận, ông ta lại mắng:

“Đều tại con thiếu kiên nhẫn, sao không đợi Tam công chúa tới coi tình huống thế nào rồi mới nói!”

Bị Trình Văn Hải mắng thẳng vào mặt, Trình Tư Mông càng thêm ủy khuất, khóc ròng:

“Được rồi được rồi, đều là con sai là được rồi chứ gì?”

Mẹ con nhà họ Giản ở một bên có chút xấu hổ, vội vàng lại khuyên, đang nói thì di động của Ứng Tuệ Như vang lên, tiếp điện thoại nghe người đầu bên kia nói sắc mặt bà ta cũng biến đổi, Giản Chu Nghiên có loại dự cảm rất tệ, đợi tắt điện thoại liền hỏi: “ Mẹ sao vậy?”

Ứng Tuệ Như cười nói: “Không có việc gì.” Lại khách khí nói với Trình gia:

“Nhà tôi có chuyện tôi đi trước.” Nói xong lại nói với Lục Thừa Duẫn: “Thừa Duẫn cậu đi về trước đi.”

Giản Chu Nghiên biết nhất định là xảy ra chuyện gì đó, cô cũng không nói gì, đợi mẹ con hai người lên xe mới hỏi:

“Mẹ, có phải xảy ra chuyện gì không?” 

Ứng Tuệ Như trầm mặt nói: “ Hàng của Giản gia cũng bị hải quan Thái khấu hạ.”

Mặt Giản Chu Nghiên trắng nhợt, ngay sau đó bất mãn: “ Người chụp ảnh không phải con, vì sao lại muốn liên lụy Giản gia?”

Ứng Tuệ Như lạnh lùng nhìn: “ Vì Lục Vân Cảnh và Tam công chúa xem chúng ta là cá mè một lứa.”

Giản Chu Nghiên hơi hé miệng lại không biết nên nói gì, còn tưởng rằng lúc này có thể một kích tất trúng, ai biết Tam công chúa lại thích mặc nam trang! Ứng Tuệ Như nhắm mắt tựa lưng vào ghế, khuôn mặt lộ vẻ mỏi mệt, trên thực tế Giản gia hiện giờ cũng không ổn hơn Trình gia tẹo nào. Hiện giờ cũng dựa vào căn cơ tổ tiên tích lũy mới miễn cưỡng duy trì vẻ ngoài. 

Từ khi Lục Vân Cảnh lấy quyền to ở Lục gia, đã thâu tóm không ít xí nghiệp ở Bắc Thành, cả mấy đại gia tộc khác ở Bắc Thành cũng lần lượt bị chèn ép, việc chèn ép Lục Thừa Duẫn thì đám người Ứng Tuệ Như có thể lý giải, Lục Vân Cảnh ở Lục gia bị những người đó khi dễ nên hắn bức họ chết hoặc bức tới điên, còn Trình gia với Giản gia không oán không thù lại hướng vào bọn họ thì chỉ có thể là vì Trình Vũ.

Hơn nữa cách đối phó với bọn họ lại không phải là trực tiếp giết cho thống khoái, mà cứ giống như nồi nước ấm nấu con ếch xanh, từng một chút bóc lột, để họ tận mắt nhìn thấy đồ trong tay họ sẽ bị hắn cướp từ từ thế nào, tựa như dã thú bắt được con mồi không sốt ruột ăn luôn, mà cứ đem cầm nó trong tay đùa bỡn khiến chúng cảm nhận được sự sợ hãi, mỗi phân mỗi giây đều sống trong lo lắng hãi hùng, thậm chí so với cách hắn đối phó với những người khác càng thêm tàn nhẫn hơn.

“Trở về tự mình vào phòng tối đi.”

Lời Ứng Tuệ Như nói ra làm Giản Chu Nghiên như là bị sét đánh, không dám tin nhìn mẹ:

“Mẹ…… Mẹ vì sao phạt con?”

Ứng Tuệ Như mở mắt phẫn nộ nói: 

“Vì sao ư? Giản gia sở dĩ lâm vào tình cảnh hiện giờ thì cũng là vì con thiếu kiên nhẫn! Ai bảo con làm gãy chân Trình Vũ, ai bảo con làm như vậy?!”

Giản Chu Nghiên sợ ngây người:

“Mẹ lời này là có ý gì? Vì sao lại nói đến chuyện này?”

Ứng Tuệ Như hít sâu một hơi, tâm bình khí hòa mới nói:

“ Con thật cho rằng Giản gia giờ vẫn là Giản gia năm đó sao? Con có biết Giản gia sớm đã bị

Lục Vân Cảnh đùa bỡn như chơi?”

Giản Chu Nghiên cho rằng mình nghe lầm, sau một lúc lâu mới nói:

“ Sao mẹ nói như vậy? Giản gia sao có thể bị Lục Vân Cảnh chơi đùa chứ? Mấy năm nay Lục Vân Cảnh đả kích các gia tộc khác cũng không dám động vào Giản gia, chẳng lẽ không phải vì hắn kiêng kị Giản gia sao? Giản gia căn cơ thâm hậu nhiều hơn Trình gia, hắn căn bản không thể trở bàn tay nhanh như vậy, huống chi phải đả kích nhiều người vậy chính hắn cũng hao tổn cũng không ít, hiện giờ cần nghỉ ngơi dưỡng sức sao hắn còn tinh lực đến đối phó với Giản gia?” 

Ứng Tuệ Như nhìn con gái thật sâu lắc đầu:

“Nên nói con quá thông minh hay là nên nói con quá ngốc, Lục Vân Cảnh so với tưởng tượng của con đáng sợ hơn nhiều.”

“Sao có thể thế được ạ?” Giản Chu Nghiên không tin:

“Con không tin Lục Vân Cảnh thực sự lợi hại vậy, nếu thật sự vì Trình Vũ mới đối phó Giản gia, thì sao biết con làm hỏng chân Trình Vũ nhiều năm như vậy hắn vẫn chậm chạp không báo thù, nói đến cùng hẳn là vì kiêng kị Giản gia!”

Ứng Tuệ Như dùng ánh mắt phức tạp nhìn con, hiện tại bà ta thật sự không biết có nên nói thật cho con gái không, bà ta không muốn bồi dưỡng nữ nhi thành tài nữ, tương lai nhận nhiều áp lực, không muốn mỗi ngày con giống mình luôn lo lắng hãi hùng, chỉ là không nói con bé lại tự cho là mình thông minh, rồi hành xử ngu xuẩn nông nỗi.

Trầm tư hồi lâu, Ứng Tuệ Như cuối cùng vẫn quyết định nói rõ:

“Con có biết vì sao lăng trì xử tử tàn khốc đáng

sợ hơn chém đầu tại chỗ không?”

Giản Chu Nghiên ngơ ngác mẹ không nói gì.

Ứng Tuệ Như cười lạnh lẽo: 

“Bởi vì chém đầu thì tốt xấu gì cũng là cho chết thống khoái, còn lăng trì xử tử là muốn mình trơ mắt nhìn bản thân chết như thế nào, chẳng phải đau đến cực hạn mà không chết được thôi, nó đáng sợ nhất chính là muốn chết lại không thể chết được ngay, phải chịu dày vò. Giản gia hiện giờ đang trong tình huống này đó, hắn sẽ không để Giản gia thống khoái một lần đâu, thậm chí vẫn để nó giữ lại nó mặt ngoài đẹp đẽ nhưng bên trong từng chút tiêu vong mục nát. Con nói Lục Vân Cảnh không dám làm gì con, đại khái là do con không biết, hiện tại con cũng đã trúng cổ độc bên trong, toàn bộ Giản gia đều bị hắn hạ cổ, đao kia còn không có tới cho nên con không cảm giác được thôi.”

Giản Chu Nghiên nghe mẹ nói mà sắc mặt không hề còn chút huyết, cô ta ngồi yên một lúc lâu mới nói:

“Mẹ nghiêm trọng thế sao? Giản gia thật sự đã bị khống chế sao?”

Ứng Tuệ Như gật đầu:

“Giản gia không oán không thù với hắn, sở dĩ hắn bàn tay lại đây, không cần nói thì cn cũng nên biết là vì cái gì, cho nên trở về con ở trong phòng tối kiểm điểm đi.” 

Giản Chu Nghiên sợ run người, vội vàng quỳ gối trước mặt mẹ:

“Không mẹ ơi, đừng bắt con quỳ trong phòng tối, năm đó khi con đẩy Trình Vũ xuống lầu gãy chân, mẹ cũng không nói gì mà?”

Ứng Tuệ Như không nói gì, tiếp tục dựa đầu vào lưng ghế, khi đó sở dĩ bà ta không nói gì thêm là vì căn bản bà ta không đoán được vài năm sau sẽ có một Lục Vân Cảnh ngang trời xuất thế, và Lục Vân Cảnh lại cưới Trình Vũ làm vợ.

Giản Chu Nghiên thấy mẫu thân lạnh mặt không nói gì, càng sợ, nước mắt lăn xuống khóc ròng nói:

“Nếu không con đi gặp Trình Vũ xin lỗi, quỳ xuống cầu tha thứ, mẹ …”

Còn không nói xong, Ứng Tuệ Như đã lạnh giọng đánh gãy lời: “Chậm rồi.”

Giản Chu Nghiên: “……”

Giản Chu Nghiên cũng không biết nên nói cái gì, liền ghé đầu vào gối mẹ cầu xin, nhưng mà mặc kệ cô ta khóc thế nào, năn nỉ ra sao Ứng Tuệ Như vẫn thờ ơ.

Kết thúc yến hội, Trình Vũ bảo Lục Vân Cảnh chờ cô chốc lát, nàng còn lời muốn nói với Tam công chúa.

Trình Vũ kéo Tam công chúa đến một góc, mới nói: “Cảm ơn cô đã chịu hỗ trợ.”

Tam công chúa khách khí trả lời:

“Không có gì, trước đó Lục tiên sinh đầu tư nhiều tiền vậy, coi như là tôi hồi báo thôi.”

Trình Vũ nghĩ nghĩ lại nói:

“Chuyện này tôi không muốn anh ấy biết, cô có thể giấu thay tôi chứ?”

Tam công chúa rất sảng khoái: “Đương nhiên.”

Trình Vũ thở dài nhẹ nhõm tạm biệt Tam công chúa. 

Thực tế là việc Trình Tư Mông có thể chụp được bức ảnh chung đó hoàn toàn trong kế hoạch của Trình Vũ, người mà trước đó Trình Tư Mông an bài giám thị cô vẫn còn lưu lại bên người, bởi vì trên tay cô có nhược điểm của Harry nên Trình Vũ thu về dùng luôn, Trình Tư

Mông không biết gì cả nên mắc lừa.

Bức ảnh chụp chung là do Harry chụp được, quả nhiên không ngoài sở liệu, đám người Trình Tư Mông liền cầm ảnh tới đối phó cô, không ngờ lại bị sụp bẫy.

Đương nhiên chuyện này hai người họ thương lượng rồi, Tam công chúa cũng đồng ý, chỉ Lục Vân Cảnh không biết, Trình Vũ cũng không muốn cho anh biết. Không thích anh nhìn thấy cô có tâm cơ, hy vọng trong mắt anh cô là tốt nhất.

Đám người Trình gia thật quá chán ghét, cứ nhảy ra chà vào mắt cô, cô đã sớm muốn cho họ no đòn nhưng trước đó không có cơ hội, khi Tam công chúa tới cô mới thiết kế một trò hay như vậy. 

Lục Vân Cảnh ngừng xe ở cửa khách sạn, Trình Vũ lên xe, Lục Vân Cảnh nhẹ nhàng hỏi: “ Em nói gì với Tam công chúa thế?”

Trình Vũ có chút chột dạ, cười cười: “Không có gì, tùy tiện hàn huyên vài câu thôi.”

Lục tiên sinh cũng không nói gì nữa, bầu không khí bên trong xe an tĩnh, Trình Vũ lại mệt, đang định nghỉ ngơi thì nghe Lục Vân Cảnh đột nhiên

nói: “

Hẳn là Tam công chúa cũng thấy may mắn vì giới tính bình thường.”

Trình Vũ cả kinh nhìn lại, anh không nhìn cô, ánh mắt vẫn nhìn phía trước, cô chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt anh, trên xe ánh sáng hơi mờ ảo, người như ẩn vào trong bóng đêm, sự yên tĩnh càng tạo áp lực đáng sợ.

Nhưng anh vẫn nói:

“Bằng không, sợ là cô ta không thể bình yên vô sự trở lại Thái.”

Trình Vũ: “……”

Trình Vũ cảm thấy Lục Vân Cảnh lại đáng sợ rồi, may mà sống cùng dã thú lâu lá gan cũng bự thêm, cô nghi hoặc hỏi:

“ Anh sẽ không ăn dấm với Tam công chúa chứ?”

Anh quay đầu nhìn qua ánh sáng thiếu thốn làm hai tròng mắt càng thêm đáng sợ, Trình Vũ cứng đờ người, còn biết điều làm động tác kéo khóa ngậm miệng.

Lục Vân Cảnh cứ như vậy nhìn cô, sau đó chậm rãi đưa tay cởi một cúc áo sơ mi.

Trình Vũ: “……”

Bầu không khí này, lại đi cởi cúc áo có phải hơi kì hay không trời? Trình Vũ không khống chế được nuốt nước miếng.

Lục Vân Cảnh giơ một bàn tay lên ghế dựa lưng, nguy hiểm nhìn cô rồi nói: “Biết nên làm như thế nào rồi chứ?” 

Trình Vũ nhớ lần trước anh cởi nút là để cô câu dẫn anh rồi, có kinh nghiệm tất nhiên biết anh muốn cô làm cái gì. Thực tế cô cũng có thể giống lần trước quy quy củ củ xích qua ôm lấy anh, chỉ là thời điểm này hoàn toàn không giống trước, cô trực tiếp ngồi trên đùi anh.

Lục Vân Cảnh: “……”

Trình Vũ: “……”

Trình Vũ cảm thấy mình thật là không thể cứu nữa rồi, lại là như vậy…… xỗ xàng hám giai.

Lục Vân Cảnh cũng không ngờ được cô sẽ làm như vậy, trong ánh mắt mang theo vài phần nghi hoặc.

Trình Vũ cảm thấy mặt mình như bị thiêu cháy rồi, mà đã làm thành như vậy, nếu lùi bước sẽ càng mất mặt, sau đó giống nhau tìm đường chết đâm lao bổ theo, dùng cằm chọc ngực anh: 

“Đã nói sẽ thu thập anh.”

Lục Vân Cảnh: “……”

Lục Vân Cảnh trầm mặc trong chốc lát sau đó trầm giọng phân phó: “Dừng xe lại rồi đi ra ngoài.”

Lời này là nói với Kim Lê Dương, Kim Lê Dương nghe lời ngoan ngoãn dừng xe lại, đi xuống.

Trên xe còn lại Lục Vân Cảnh và Trình Vũ, hai người ngồi trong xe với bầu không khí ái muội đến hít thở không thông, Lục Vân Cảnh cũng không có gì phải vội vã, cứ cười như không cười nhìn cô nói:

“Mới vừa rồi còn nói muốn thu thập anh, không biết em muốn thu thập anh thế nào vậy.”

Trên thực tế Trình Vũ chính anh hùng rơm, tuy rằng miệng nói rất khí thế nhưng đến khi làm thì lại không dám. 

- -----oOo------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện