Giữa trưa hôm sau Trình Vũ và Lục Vân Cảnh đến Ô Lạp quốc, hai người xuống phi cơ đã thấy một đám người vây quanh, trong đó có một đám người mặc trang phục quái dị, Trình Vũ đoán là người Ô Lạp quốc còn một nhóm người khác mặc blouse trắng, Trình Vũ đoán là người Lục Vân Cảnh cho qua bên này chữa bệnh.
Hai người xuống phi cơ nhóm các thiên thần blouse trắng đón trước, đứng đầu là một người nam ngoại quốc, Lục Vân Cảnh giới thiệu đây là người anh an bài phụ trách ở đây tên là Nặc Lôi.
Tiếp đón xong liền thấy đám người dân bản xứ bắt đầu vây quanh họ khiêu vũ, nhảy xong cả đám người chắp tay trước ngực, ngón tay giữa chỉ trán quỳ bái Lục Vân Cảnh, Trình Vũ đoán đây là một loại lễ tiết ở đây.
Tư thế này mất vài giây loại, tù trưởng mới mang theo các tộc trưởng tới chào Lục Vân Cảnh, Nặc Lôi phiên dịch. Có thể nhìn ra mọi người đều phi thường tôn kính Lục Vân Cảnh, ngay cả tù trưởng khi nói chuyện với Lục Vân Cảnh cũng thu liễm gật đầu dáng vẻ cung kính.
Đoàn người nói xong, Nặc Lôi mới đưa hai người đến chỗ nghỉ, tuy rằng bên này tương đối lạc hậu, khí hậu cũng không tốt, nhưng chỗ Trình Vũ với Lục Vân Cảnh ở cũng không tệ lắm.
Vào phòng Trình Vũ mới nói với Lục Vân Cảnh:
“Nhìn dáng vẻ ở bên này cần rất nhiều phương tiện chữa bệnh nên mọi người đều xem anh như ân nhân nhỉ.”
Lục Vân Cảnh đang đổi quần áo, nghe vậy nhàn nhạt nói: “Không phải ân nhân.”
“Hử?” Trình Vũ khó hiểu: “ Thế đó là gì?”
Ngữ khí anh nhẹ nhàng bâng quơ: “Là thần, có thể giúp bọn họ đuổi bệnh tật, mang đến hy vọng cho họ, thì đó là thần.”
Trình Vũ: “……”
Anh bình đạm, đơn giản như nói chuyện phiếm nhưng Trình Vũ nghe lại nổi da gà.
Anh ấy là thần, là loại người đáng giá cho người khác quỳ xuống bái thần. Giống sự tôn kính với thần linh nhưng anh vẫn bình thản ung dung, như nhà tư bản bình thường.
Lục Vân Cảnh đổi quần áo xong, thấy cô vẫn sững sờ nhìn anh, anh cắm đôi tay vào túi, anh nhướng mày hài hước nói:
“Em biết vì sao danh nhân thích làm từ thiện không? Em thật sự cho rằng tất cả họ đều mang lòng thương người lương thiện sao? Đều là vì danh vọng mà thôi, anh không tốt như em tưởng đâu, anh cũng vì ích lợi thôi.”
Tuy rằng anh tạt một gáo nước lạnh vào cô, nhưng Trình Vũ vẫn sùng bái anh, với cô, dù là vì ích lợi thì thế nào chứ? Tóm lại anh làm chuyện tốt là được rồi, nếu trên đời này tất cả mọi người đều “Giả nhân giả nghĩa” như anh thì thế giới này quá tốt đẹp rồi.
Lục Vân Cảnh đổi quần áo xong liền ra cửa, khó có được khi có thể cùng Diệp Chấn Khải nói chuyện, anh không nghĩ bỏ qua, bất quá trước khi đi anh cũng giao đãi, chờ xíu anh sẽ gọi người lại đây mang em đi ra ngoài dạo cho đỡ nhàm chán.
Lục Vân Cảnh mới đi một lát liền có người tới gõ cửa, Trình Vũ mở cửa, lại thấy ngoài cửa có một nữ sinh Trình Vũ vừa mới gặp qua cô ấy- là trợ thủ của Nặc lôi.
Nhìn thấy cô, cô ấy nhiệt tình nói: “Lục phu nhân, Lục tổng bảo em mang chị đi dạo.”
Trình Vũ liền thay đổi quần áo ra cửa. Bởi vì chiến loạn nên đường phố có vẻ rất cũ nát, nơi nơi đều tràn ngập lửa đạn, người biểu tình trên đường phố cũng dại ra, cũng không biết là vì chiến hỏa dọa hay là mất sự tin tưởng vào cuộc sống.
Vừa đi dạo cô gái Trương Manh cùng cô nói chuyện phiếm, nhũ danh “Manh Manh” rất đáng yêu. Manh Manh cũng đến từ Hoa Quốc, nghe nói từ nhỏ đã sinh sống ở nông thôn, trải qua quá nhiều cực khổ cho nên tốt nghiệp liền làm trợ lý.
Trình Vũ cảm thấy cô gái này đặc biệt thiện lương, cô cũng đặc biệt thích cô ấy.
Hai người trò chuyện, qua một lều tránh nạn Trình Vũ nhìn thấy có một lão phụ nhân ngã trên mặt đất, có vẻ rất thống khổ □□, bên người bà lão vây quanh một đám người, chắc là con cái, thấy họ khóc nháo còn bà lão không thể nề hà.
Manh Manh là bác sĩ, thấy thế liền vội qua hỗ trợ, Trình Vũ không biết chữa bệnh không thể giúp gì, liền ở ngoài chờ cô.
Trình Vũ đánh giá chung quanh, có vài cái lều tị nạn, sống bên trong đếu là người trong chiến loạn mất nhà, cạnh lều tị nạn có một cửa hàng, cửa hàng dùng tủ pha lê, Trình Vũ vô ý quét đến tủ kính lại thấy có một nam tử đang sửa sang kiểu tóc.
Trình Vũ nhìn thấy người này thì sửng sốt, cô cho rằng mình bị ảo giác, nhìn chăm chú vào nam tử còn đang sửa tóc chưa rời đi, Trình Vũ thấy thế vội đi theo, trên đường có quá nhiều người, qua mấy khúc cong liền không thấy thân ảnh người đó.
Trình Vũ cảm thấy kỳ quái, trên đời này sao lại có người lớn lên giống cô vậy, chẳng lẽ cô hoa mắt? Manh Manh giúp bà lão kia một chút, sau đó cô ấy gọi điện thoại cho người nâng bà lão đến bệnh viện gần đó, làm xong mới phát hiện không thấy Trình Vũ đâu, cô ấy hoảng sợ vội vã đi tìm, may mà lát sau liền tìm thấy.
Đi ra phía trước cô ấy hỏi: “Lục phu nhân làm sao vậy?”
Trình Vũ phục hồi tinh thần cười cười: “Không có gì, chúng ta trở về đi.”
Hẳn chỉ là cô hoa mắt, trên đời này sao có thể có người lớn lên giống y cô, hơn nữa lại là nam nhân.
Trình Vũ trở về thì Lục Vân Cảnh đã trở lại, Lục Vân Cảnh đang ngồi trên sô pha uống trà, Trình Vũ thấy anh nhàn nhã hỏi: “Nhìn dáng vẻ thành công hả anh?”
Lục Vân Cảnh lắc đầu, cũng không phải để ý:
“Không có, Diệp lão nhân rất ngoan cố.”
Trình Vũ biết rất rõ chuyến đi này của Lục Vân Cảnh đều là vì Diệp Chấn Khải, hiện giờ không thành công, chắc lòng anh cũng thực mất mát, Trình Vũ nghĩ nghĩ liền an ủi chồng: “Không sao cả, lão nhân kia không hợp tác thì anh tự mình phát triển, một ngày nào đó chúng ta cũng có thể làm ra ô tô tốt hơn ông ấy.”
Lục Vân Cảnh ngẩng đầu nhìn vợ, đứng dậy tới chỗ cô, tuy rằng trên mặt không có nhiều biểu tình nhưng ánh mắt lại rất nhu hòa.
Đến trước mặt cô, đột nhiên duỗi tay ôm cô, Trình Vũ còn không kịp lấy lại tinh thần, anh liền cúi đầu hôn lên môi cô. Triền miên hôn rồi anh mới buông cô ra, anh cúi đầu, nhìn đôi mắt cô:
“Tuy rằng chuyện này với anh mà nói cũng không có gì quan trọng, nhưng anh thích em quan tâm anh.”
Trình Vũ: “……”
Anh dùng đầu ngón tay hất cằm cô, híp mắt lại nói:
“Đại khái chắc em có điều không biết, trên đời này trừ em ra thì không có gì có thể ảnh hưởng đến anh cả.”
Trừ bỏ cô thì không còn gì có thể ảnh hưởng đến anh ấy sao? Anh nói cho tới nay mộng tưởng của anh cũng không có gì? Cho nên anh đang thổ lộ sao? Chỉ là vì sao mỗi lần thổ lộ anh đều bá đạo như vậy? Thật là tính dại trai đáng chết, cô cực kỳ thích anh bá đạo thế á.
Trình Vũ thấy thực không tồi, cười nói: “Nếu anh thích em quan tâm anh, thì từ đây về sau em quan tâm anh nhiều hơn được không?”
Lục Vân Cảnh: “……”
Lục Vân Cảnh nhìn vợ tươi cười mà có chút thất thần, sau đó anh ôm chặt lấy vợ, trầm mặc hồi lâu anh lầm bầm nói một câu: “Hết thảy đều là thật sự.”
Trình Vũ cảm thấy có đôi khi không thể hiểu được anh, dù không thể hiểu được cô vẫn rất muốn sủng ái anh.
Buổi tối đó tù trưởng cố ý chuẩn bị tiệc hoan nghênh họ, tuy rằng không xa hoa nhưng cũng nhìn ra được sự nhiệt tình, cuối cùng Trình Vũ còn đi tham quan nơi Lục Vân Cảnh xây dựng để chữa bệnh, nhìn dáng vẻ là biết anh trả giá rất nhiều cho nó, tuy rằng thanh danh anh trong nước không tốt lắm, nhưng ở nước ngoài anh lại là một đại thiện nhân, thậm chí còn được tôn kính như thần.
Trình Vũ nghĩ đến chuyện đời trước, Lục Vân Cảnh vì cứu cô mả giết nhiều người trở thành sát nhân máu lạnh biến thái đem hết hình tượng anh hao tổn tâm trí tạo nên hủy diệt sạch sẽ.
Nghĩ đến cái này Trình Vũ thấy khổ sở, cũng không biết đời này cô có thể nhiễm bệnh không, bất quá cô đã quyết định dù bệnh cũng sẽ ở chết trước khi anh ra tay làm bậy.
Ở bên này một đêm đến sáng sớm hôm sau hai người về, vì thời gian ngắn nên Trình Vũ về cũng đến Phẩm Cách, đi một ngày mà công ty chồng chất rất nhiều đồ, cô phải chậm rãi xử lý. Mới ngồi xuống không bao lâu Harry liền tiến vào nói: “Tổng giám đốc, có Ngôn tiểu thư tìm ạ.”
Tuy rằng Harry là người Trình Tư Mông an bài, nhưng sau đó cũng lập công chuộc tội coi như là lập được một công, cho nên cô vẫn dùng, đương nhiên hiện giờ Harry cũng hiểu nếu bị sa thải, Trình Tư Mông sẽ biết cô phản bội mà đuổi tận giết tuyệt, Harry không có đường lui chỉ có thể lưu tại bên người Trình Vũ.
Ngôn tiểu thư? Người cô nhận thức không có ai họ Ngôn. Trình Vũ nói: “Bảo cô ấy vào đi.”
Harry đi ra ngoài dẫn theo một người vào, cô ấy lại đeo khẩu trang, trên mặt còn kính râm, che kín hết khuôn mặt, Harry dẫn người vào liền đi ra ngoài, Ngôn tiểu thư mới tháo khẩu trang, kính râm xuống.
Trình Vũ thấy người tới thì có chút kinh ngạc, người này đã từng hoa đán nổi tiếng, sau đó lại bị Lục Vân Cảnh phong sát, nên vài tháng không có tiếng động nào.
Trình Vũ không rõ vì cái gì cô ấy tới nơi này.
Ngôn Băng Nhi tháo khẩu trang liền cười nói: “Lục phu nhân, đã lâu không gặp, thân thể có khỏe không?”
Trình Vũ không muốn nhiều lời vô nghĩa, hỏi thẳng luôn: “Được rồi, đừng vòng co, nói đi, tới tìm tôi có chuyện gì.”
Ngôn Băng Nhi cười lấy lòng:
“Tôi tới đây vì bồi tội, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, mong Lục phu nhân không cần so đo.” Sau đó cô ta móc ra một cái hộp tinh xảo mở trước mắt cô.
Là một vòng cổ đá quý, có thể nhìn ra là danh tác.
Trình Vũ nhìn lướt qua vòng cổ không nói gì thêm, Ngôn Băng Nhi nhìn thái độ của cô lại có chút lo lắng, cô ta cắn răng thình lình quỳ trên mặt đất nói: “Lục phu nhân, tôi thật sự biết sai rồi, mấy tháng qua quả thực tôi sống không bằng chết, tôi đã chịu giáo huấn, Lục phu nhân tha thứ cho tôi được không?” Ngôn Băng Nhi nghĩ đến gì đó lại nói:
“Đúng rồi, ngày ấy cũng do nghe người có tâm châm ngòi tôi mới bất kính với phu nhân. Là Giản tiểu thư và Trình tiểu thư nóivLục tiên sinh và phu nhân không thân mật, hơn nữa còn nói phu nhân bảo sẽ làm tôi nan kham, lúc ấy giận quá tôi mới hắt rược vào phu nhân.”
Nghe cô nói, Trình Vũ có chút ngoài ý muốn, không ngờ ngày đó Ngôn Băng Nhi hắt bát rượu còn có Trình Tư Mông và Giản Chu Nghiên phá rối, trên thực tế lúc ấy cô cũng cảm thấy kỳ quặc, trước không gặp Ngôn Băng Nhi lần nào, sao đột nhiên trước mặt mọi người lại hất rượu vào cô? Bất quá cô cũng không để ý nữa.
Trình Vũ híp mắt hỏi:
“Nếu cô cho rằng Lục Vân Cảnh và tôi không thân mật, thì tốt xấu gì cũng nên nể mặt Lục Vân Cảnh? Cô lại vì hai người họ châm ngòi là dám đứng trước công chúng hắt bát rượu vào tôi, là ai cho cô lá gan đó?”
- -----oOo------
Hai người xuống phi cơ nhóm các thiên thần blouse trắng đón trước, đứng đầu là một người nam ngoại quốc, Lục Vân Cảnh giới thiệu đây là người anh an bài phụ trách ở đây tên là Nặc Lôi.
Tiếp đón xong liền thấy đám người dân bản xứ bắt đầu vây quanh họ khiêu vũ, nhảy xong cả đám người chắp tay trước ngực, ngón tay giữa chỉ trán quỳ bái Lục Vân Cảnh, Trình Vũ đoán đây là một loại lễ tiết ở đây.
Tư thế này mất vài giây loại, tù trưởng mới mang theo các tộc trưởng tới chào Lục Vân Cảnh, Nặc Lôi phiên dịch. Có thể nhìn ra mọi người đều phi thường tôn kính Lục Vân Cảnh, ngay cả tù trưởng khi nói chuyện với Lục Vân Cảnh cũng thu liễm gật đầu dáng vẻ cung kính.
Đoàn người nói xong, Nặc Lôi mới đưa hai người đến chỗ nghỉ, tuy rằng bên này tương đối lạc hậu, khí hậu cũng không tốt, nhưng chỗ Trình Vũ với Lục Vân Cảnh ở cũng không tệ lắm.
Vào phòng Trình Vũ mới nói với Lục Vân Cảnh:
“Nhìn dáng vẻ ở bên này cần rất nhiều phương tiện chữa bệnh nên mọi người đều xem anh như ân nhân nhỉ.”
Lục Vân Cảnh đang đổi quần áo, nghe vậy nhàn nhạt nói: “Không phải ân nhân.”
“Hử?” Trình Vũ khó hiểu: “ Thế đó là gì?”
Ngữ khí anh nhẹ nhàng bâng quơ: “Là thần, có thể giúp bọn họ đuổi bệnh tật, mang đến hy vọng cho họ, thì đó là thần.”
Trình Vũ: “……”
Anh bình đạm, đơn giản như nói chuyện phiếm nhưng Trình Vũ nghe lại nổi da gà.
Anh ấy là thần, là loại người đáng giá cho người khác quỳ xuống bái thần. Giống sự tôn kính với thần linh nhưng anh vẫn bình thản ung dung, như nhà tư bản bình thường.
Lục Vân Cảnh đổi quần áo xong, thấy cô vẫn sững sờ nhìn anh, anh cắm đôi tay vào túi, anh nhướng mày hài hước nói:
“Em biết vì sao danh nhân thích làm từ thiện không? Em thật sự cho rằng tất cả họ đều mang lòng thương người lương thiện sao? Đều là vì danh vọng mà thôi, anh không tốt như em tưởng đâu, anh cũng vì ích lợi thôi.”
Tuy rằng anh tạt một gáo nước lạnh vào cô, nhưng Trình Vũ vẫn sùng bái anh, với cô, dù là vì ích lợi thì thế nào chứ? Tóm lại anh làm chuyện tốt là được rồi, nếu trên đời này tất cả mọi người đều “Giả nhân giả nghĩa” như anh thì thế giới này quá tốt đẹp rồi.
Lục Vân Cảnh đổi quần áo xong liền ra cửa, khó có được khi có thể cùng Diệp Chấn Khải nói chuyện, anh không nghĩ bỏ qua, bất quá trước khi đi anh cũng giao đãi, chờ xíu anh sẽ gọi người lại đây mang em đi ra ngoài dạo cho đỡ nhàm chán.
Lục Vân Cảnh mới đi một lát liền có người tới gõ cửa, Trình Vũ mở cửa, lại thấy ngoài cửa có một nữ sinh Trình Vũ vừa mới gặp qua cô ấy- là trợ thủ của Nặc lôi.
Nhìn thấy cô, cô ấy nhiệt tình nói: “Lục phu nhân, Lục tổng bảo em mang chị đi dạo.”
Trình Vũ liền thay đổi quần áo ra cửa. Bởi vì chiến loạn nên đường phố có vẻ rất cũ nát, nơi nơi đều tràn ngập lửa đạn, người biểu tình trên đường phố cũng dại ra, cũng không biết là vì chiến hỏa dọa hay là mất sự tin tưởng vào cuộc sống.
Vừa đi dạo cô gái Trương Manh cùng cô nói chuyện phiếm, nhũ danh “Manh Manh” rất đáng yêu. Manh Manh cũng đến từ Hoa Quốc, nghe nói từ nhỏ đã sinh sống ở nông thôn, trải qua quá nhiều cực khổ cho nên tốt nghiệp liền làm trợ lý.
Trình Vũ cảm thấy cô gái này đặc biệt thiện lương, cô cũng đặc biệt thích cô ấy.
Hai người trò chuyện, qua một lều tránh nạn Trình Vũ nhìn thấy có một lão phụ nhân ngã trên mặt đất, có vẻ rất thống khổ □□, bên người bà lão vây quanh một đám người, chắc là con cái, thấy họ khóc nháo còn bà lão không thể nề hà.
Manh Manh là bác sĩ, thấy thế liền vội qua hỗ trợ, Trình Vũ không biết chữa bệnh không thể giúp gì, liền ở ngoài chờ cô.
Trình Vũ đánh giá chung quanh, có vài cái lều tị nạn, sống bên trong đếu là người trong chiến loạn mất nhà, cạnh lều tị nạn có một cửa hàng, cửa hàng dùng tủ pha lê, Trình Vũ vô ý quét đến tủ kính lại thấy có một nam tử đang sửa sang kiểu tóc.
Trình Vũ nhìn thấy người này thì sửng sốt, cô cho rằng mình bị ảo giác, nhìn chăm chú vào nam tử còn đang sửa tóc chưa rời đi, Trình Vũ thấy thế vội đi theo, trên đường có quá nhiều người, qua mấy khúc cong liền không thấy thân ảnh người đó.
Trình Vũ cảm thấy kỳ quái, trên đời này sao lại có người lớn lên giống cô vậy, chẳng lẽ cô hoa mắt? Manh Manh giúp bà lão kia một chút, sau đó cô ấy gọi điện thoại cho người nâng bà lão đến bệnh viện gần đó, làm xong mới phát hiện không thấy Trình Vũ đâu, cô ấy hoảng sợ vội vã đi tìm, may mà lát sau liền tìm thấy.
Đi ra phía trước cô ấy hỏi: “Lục phu nhân làm sao vậy?”
Trình Vũ phục hồi tinh thần cười cười: “Không có gì, chúng ta trở về đi.”
Hẳn chỉ là cô hoa mắt, trên đời này sao có thể có người lớn lên giống y cô, hơn nữa lại là nam nhân.
Trình Vũ trở về thì Lục Vân Cảnh đã trở lại, Lục Vân Cảnh đang ngồi trên sô pha uống trà, Trình Vũ thấy anh nhàn nhã hỏi: “Nhìn dáng vẻ thành công hả anh?”
Lục Vân Cảnh lắc đầu, cũng không phải để ý:
“Không có, Diệp lão nhân rất ngoan cố.”
Trình Vũ biết rất rõ chuyến đi này của Lục Vân Cảnh đều là vì Diệp Chấn Khải, hiện giờ không thành công, chắc lòng anh cũng thực mất mát, Trình Vũ nghĩ nghĩ liền an ủi chồng: “Không sao cả, lão nhân kia không hợp tác thì anh tự mình phát triển, một ngày nào đó chúng ta cũng có thể làm ra ô tô tốt hơn ông ấy.”
Lục Vân Cảnh ngẩng đầu nhìn vợ, đứng dậy tới chỗ cô, tuy rằng trên mặt không có nhiều biểu tình nhưng ánh mắt lại rất nhu hòa.
Đến trước mặt cô, đột nhiên duỗi tay ôm cô, Trình Vũ còn không kịp lấy lại tinh thần, anh liền cúi đầu hôn lên môi cô. Triền miên hôn rồi anh mới buông cô ra, anh cúi đầu, nhìn đôi mắt cô:
“Tuy rằng chuyện này với anh mà nói cũng không có gì quan trọng, nhưng anh thích em quan tâm anh.”
Trình Vũ: “……”
Anh dùng đầu ngón tay hất cằm cô, híp mắt lại nói:
“Đại khái chắc em có điều không biết, trên đời này trừ em ra thì không có gì có thể ảnh hưởng đến anh cả.”
Trừ bỏ cô thì không còn gì có thể ảnh hưởng đến anh ấy sao? Anh nói cho tới nay mộng tưởng của anh cũng không có gì? Cho nên anh đang thổ lộ sao? Chỉ là vì sao mỗi lần thổ lộ anh đều bá đạo như vậy? Thật là tính dại trai đáng chết, cô cực kỳ thích anh bá đạo thế á.
Trình Vũ thấy thực không tồi, cười nói: “Nếu anh thích em quan tâm anh, thì từ đây về sau em quan tâm anh nhiều hơn được không?”
Lục Vân Cảnh: “……”
Lục Vân Cảnh nhìn vợ tươi cười mà có chút thất thần, sau đó anh ôm chặt lấy vợ, trầm mặc hồi lâu anh lầm bầm nói một câu: “Hết thảy đều là thật sự.”
Trình Vũ cảm thấy có đôi khi không thể hiểu được anh, dù không thể hiểu được cô vẫn rất muốn sủng ái anh.
Buổi tối đó tù trưởng cố ý chuẩn bị tiệc hoan nghênh họ, tuy rằng không xa hoa nhưng cũng nhìn ra được sự nhiệt tình, cuối cùng Trình Vũ còn đi tham quan nơi Lục Vân Cảnh xây dựng để chữa bệnh, nhìn dáng vẻ là biết anh trả giá rất nhiều cho nó, tuy rằng thanh danh anh trong nước không tốt lắm, nhưng ở nước ngoài anh lại là một đại thiện nhân, thậm chí còn được tôn kính như thần.
Trình Vũ nghĩ đến chuyện đời trước, Lục Vân Cảnh vì cứu cô mả giết nhiều người trở thành sát nhân máu lạnh biến thái đem hết hình tượng anh hao tổn tâm trí tạo nên hủy diệt sạch sẽ.
Nghĩ đến cái này Trình Vũ thấy khổ sở, cũng không biết đời này cô có thể nhiễm bệnh không, bất quá cô đã quyết định dù bệnh cũng sẽ ở chết trước khi anh ra tay làm bậy.
Ở bên này một đêm đến sáng sớm hôm sau hai người về, vì thời gian ngắn nên Trình Vũ về cũng đến Phẩm Cách, đi một ngày mà công ty chồng chất rất nhiều đồ, cô phải chậm rãi xử lý. Mới ngồi xuống không bao lâu Harry liền tiến vào nói: “Tổng giám đốc, có Ngôn tiểu thư tìm ạ.”
Tuy rằng Harry là người Trình Tư Mông an bài, nhưng sau đó cũng lập công chuộc tội coi như là lập được một công, cho nên cô vẫn dùng, đương nhiên hiện giờ Harry cũng hiểu nếu bị sa thải, Trình Tư Mông sẽ biết cô phản bội mà đuổi tận giết tuyệt, Harry không có đường lui chỉ có thể lưu tại bên người Trình Vũ.
Ngôn tiểu thư? Người cô nhận thức không có ai họ Ngôn. Trình Vũ nói: “Bảo cô ấy vào đi.”
Harry đi ra ngoài dẫn theo một người vào, cô ấy lại đeo khẩu trang, trên mặt còn kính râm, che kín hết khuôn mặt, Harry dẫn người vào liền đi ra ngoài, Ngôn tiểu thư mới tháo khẩu trang, kính râm xuống.
Trình Vũ thấy người tới thì có chút kinh ngạc, người này đã từng hoa đán nổi tiếng, sau đó lại bị Lục Vân Cảnh phong sát, nên vài tháng không có tiếng động nào.
Trình Vũ không rõ vì cái gì cô ấy tới nơi này.
Ngôn Băng Nhi tháo khẩu trang liền cười nói: “Lục phu nhân, đã lâu không gặp, thân thể có khỏe không?”
Trình Vũ không muốn nhiều lời vô nghĩa, hỏi thẳng luôn: “Được rồi, đừng vòng co, nói đi, tới tìm tôi có chuyện gì.”
Ngôn Băng Nhi cười lấy lòng:
“Tôi tới đây vì bồi tội, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, mong Lục phu nhân không cần so đo.” Sau đó cô ta móc ra một cái hộp tinh xảo mở trước mắt cô.
Là một vòng cổ đá quý, có thể nhìn ra là danh tác.
Trình Vũ nhìn lướt qua vòng cổ không nói gì thêm, Ngôn Băng Nhi nhìn thái độ của cô lại có chút lo lắng, cô ta cắn răng thình lình quỳ trên mặt đất nói: “Lục phu nhân, tôi thật sự biết sai rồi, mấy tháng qua quả thực tôi sống không bằng chết, tôi đã chịu giáo huấn, Lục phu nhân tha thứ cho tôi được không?” Ngôn Băng Nhi nghĩ đến gì đó lại nói:
“Đúng rồi, ngày ấy cũng do nghe người có tâm châm ngòi tôi mới bất kính với phu nhân. Là Giản tiểu thư và Trình tiểu thư nóivLục tiên sinh và phu nhân không thân mật, hơn nữa còn nói phu nhân bảo sẽ làm tôi nan kham, lúc ấy giận quá tôi mới hắt rược vào phu nhân.”
Nghe cô nói, Trình Vũ có chút ngoài ý muốn, không ngờ ngày đó Ngôn Băng Nhi hắt bát rượu còn có Trình Tư Mông và Giản Chu Nghiên phá rối, trên thực tế lúc ấy cô cũng cảm thấy kỳ quặc, trước không gặp Ngôn Băng Nhi lần nào, sao đột nhiên trước mặt mọi người lại hất rượu vào cô? Bất quá cô cũng không để ý nữa.
Trình Vũ híp mắt hỏi:
“Nếu cô cho rằng Lục Vân Cảnh và tôi không thân mật, thì tốt xấu gì cũng nên nể mặt Lục Vân Cảnh? Cô lại vì hai người họ châm ngòi là dám đứng trước công chúng hắt bát rượu vào tôi, là ai cho cô lá gan đó?”
- -----oOo------
Danh sách chương