Trình Vũ gật đầu tán đồng, cô ngẩng đầu nhìn anh hỏi:
“Anh vừa nói người làm ăn sẽ tách ích lợi và cá nhân ra, sao em có cảm giác Lục tiên sinh nhà mình có đôi khi nhập nhèm điều đó ta.”
Anh nhíu mày: “Hử? Lời này là ý gì?”
Trình Vũ nói: “Anh xem, vì buổi trưa muốn cùng nhau ngủ trưa anh đem công ty dọn đến cạnh công ty em, việc dọn công ty là chuyện lớn vậy sao anh có thể hành động theo cảm tính thế?”
Không ngờ Lục Vân Cảnh nghe xong lại có chút không ưng bụng, anh trầm mặt nói: “Nói như vậy, là trong lòng em không muốn anh dọn công ty phải không?”
Trình Vũ đỡ trán: “Em có ý đó khi nào chứ?”
Lục Vân Cảnh nhướng mày: “Không có ý đó là tốt nhất.” Anh nâng cằm cô, ánh mắt thật sâu nhìn mắt cô:
“Ngày thường anh cũng tách chúng ra, chỉ khi đối mặt với em mới không thế, bởi vì so với hết thảy thì em là quan trọng nhất, hiểu chứ?”
Anh nói rất đứng đắn, tựa như trần thuật một chuyện nghiêm cẩn vậy, kiểu không phải lời thổ lộ lại hơn cả thổ lộ làm tim Trình Vũ rung rinh lên, người giống con rối gỗ ngơ ngác đáp lời, mặt mày đỏ ửng dại dại cười cười.
Trong mắt Lục Vân Cảnh cô cứ ngốc ngốc hắn lại hưởng thụ, nhìn qua như cô trồng cây si á, kiểu cô đặc biệt si mê mình, Lục Vân Cảnh khó kìm lòng nổi lại hôn cô, hôn tới khi cô không thở nổi mới bỏ qua.
Hai người trở lại khách sạn thì Kim Lê Dương cũng đem kết quả giám định lại đây, lúc ở phòng khách nhà Lyon Trình Vũ và Diệp tiên sinh trao đổi tóc, cô giao cho Kim Lê Dương cầm đi làm xét nghiệm ADN.
Chuyện này Lục Vân Cảnh không biết, cho nên nhìn thấy mới hỏi: “Đây là gì em?”
Trình Vũ đem bảng xét nghiệm ADN nói với anh, Lục Vân Cảnh gật đầu, tự mình mở túi văn kiện nhìn kết quả mới nói: “Xác suất hơn 99.99%, Diệp Chấn Khải xác thật là cha em.”
Trình Vũ gật đầu, giờ xác thật cô chính là con Diệp Chấn Khải, Trình Vũ cũng không rõ trong lòng có cảm giác gì, cô chỉ cảm thấy duyên phận thật đúng là không ngờ, cô vẫn luôn cho rằng Liêu gia là thân nhân, ai ngờ cố có thân nhân khác mà đời trước cô đã không thể gặp mặt.
Trước đó cô vẫn luôn cho rằng mình bị cha mẹ vứt bỏ nên rất tự ti, cho tới bây giờ mới biết được không phải bị vứt bỏ mà cha mẹ vẫn tìm kiếm cô.
Nếu nói rất xúc động thì cũng không phải, đã trải qua cả một đời có rất nhiều chuyện đã thấy, chỉ là khi nhìn bản ADN cô vẫn cảm thán vận mệnh bất ngờ.
Trình Vũ nhận được kết quả xét nghiệm ADN thì Diệp gia cũng nhận được, vốn dĩ nhà họ Diệp cũng dự kiến thế, nên kết quả chỉ để cho chính xác mà thôi.
Diệp phu nhân cảm thấy đêm nay cũng ngủ không ngon, liền thuơng lượng với Diệp tiên sinh:
“Anh nói chúng ta có nên đón con bé về không? Phòng con bé chúng ta vẫn chuẩn bị sẵn rồi.”
Diệp tiên sinh rất cao hứng, trong lòng cũng có rất nhiều lời muốn nói với con gái, nhưng so với Diệp phu nhân ông trấn định hơn một ít, liền khuyên nhủ: “Đã trễ thế này con cũng đã nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta hãy đón con.”
Diệp phu nhân cũng cảm thấy trễ như vậy đi đón sẽ quấy rầy con gái nghỉ ngơi, hơi không tốt lắm, liền nói: “ Mai chúng ta qua sớm một chút.”
Diệp Gia Hiên biết được mình còn có một em gái sinh đôi cũng hưng phấn, khi hưng phấn không có chỗ phát tiết, có nói với cha mẹ thì cha mẹ cũng không thèm phản ứng hắn, không có biện pháp khác hắn chỉ có thể phát tiết hưng phấn với anh trai.
“Anh, rốt cuộc cũng tìm được em gái rồi anh không cao hứng sao?”
Diệp Gia Minh uống nước: “Tốt nha.”
Diệp Gia Hiên lại bất mãn: “Anh thế là nào chứ? Chúng ta có em gái, nhà của chúng ta có công chúa nhỏ rồi đó, trước đó không phải anh còn mỗi ngày la hét nếu em mà là con gái thì tốt biết bao sao hiện tại có em gái thiệt anh lại không cao hứng, không nên như vậy?”
Diệp Gia Minh chịu không nổi em trai ầm ĩ, uống nước xong liền đi lên lầu, Diệp Gia Hiên thấy thế vội đuổi theo nói:
“Anh nói xem nếu em gái về em nên đưa gì cho con bé thì tốt? Đúng rồi đưa bảo bối của em, Transformers với mấy thứ em thu thập nhiều năm nay đều đưa cho em ấy hết, anh nói khi em ấy nhận được có cao hứng không?”
Diệp Gia Minh liếc hắn một cái: “Con gái sao có thể robot biến hình?”
Diệp Gia Hiên gãi gãi tóc nói: “Thế em gái thích cái gì anh?”
Diệp Gia Minh nhe răng cười, “Thích em câm miệng.”
Diệp Gia Hiên: “……”
Diệp Gia Hiên nhìn đại ca bình tĩnh rời đi bĩu
môi, lại lần nữa hoài nghi đến tột cùng anh ấy có phải anh trai mình hay không.
Trình Vũ và Lục Vân Cảnh rời giường đang chuẩn bị đi ăn sáng, ai ngờ vừa mở cửa đã thấy Diệp gia canh cửa, Trình Vũ nhìn hết hồn vì có vẻ họ ở cửa không phải mới một chốc.
Trình Vũ hỏi: “Mọi người đến đây lúc nào, sao không gõ cửa?”
Diệp phu nhân vội cười ha hả nói: “Mới tới trong chốc lát với sợ gõ cửa ảnh hưởng đến giấc ngủ của các con.”
Trình Vũ: “……”
Diệp tiên sinh cũng rất vui vẻ nói: “Người làm đã chuẩn bị bữa sang rồi, giờ cùng nhau qua nhà đi con, đồ ăn sẽ ngon hơn ở khách sạn.”
Trình Vũ không trả lời mà nhìn Lục Vân Cảnh, Lục Vân Cảnh lại ném cho vợ: “Em quyết định là được.”
Trình Vũ nghĩ nghĩ liền nói: “Cũng được ạ.”
Cả nhà họ Diệp thật cao hứng vây quanh con gái đi xuống lầu, Diệp tiên sinh thương lượng với Lục Vân Cảnh để Trình Vũ cùng họ ngồi riêng một chiếc xe, cả nhà có rất nhiều lời muốn nói, Lục Vân Cảnh thật biết điều sảng khoái đáp ứng ngay.
Trình Vũ ngồi trên xe lại có chút không được tự nhiên. Xe là anh cả lái, cậu hai ngồi ghế phụ, Trình Vũ ngồi sau cùng vợ chồng họ Diệp.
Lên xe Diệp phu nhân liền lấy một hộp điểm tâm cho cô: “Con đói bụng thì ăn điểm tâm lót dạ đi, đây là mẹ tự làm, con nếm thử thích không.” Bà cầm lấy một khối đưa tới miệng cô.
Không biết sao, Trình Vũ cảm thấy cha mẹ Diệp xem cô như con nít hoàn toàn không có năng lực tự gánh vác. Trình Vũ xấu hổ nhận, nói: “Tự con ăn được ạ.”
Trình Vũ ăn điểm tâm, Diệp tiên sinh không biết từ đâu lấy ra một cái hộp đựng sữa bò với sữa đậu nành, Diệp tiên sinh hỏi: “Con muốn uống cái gì? Cha cắm ống hút giúp con.”
Trình Vũ vội vàng cầm sữa đậu nành tự cắm, cười nói: “Con uống sữa đậu nành ạ, từ nhỏ con không thích uống sữa bò rồi.”
Không ngờ Trình Vũ vừa nói xong, Diệp Gia Hiên vội quay đầu kích động nói: “Không hổ là em gái song sinh, anh cũng không thích uống sữa bò.”
Diệp phu nhân cười rộ lên, sau đó liếc Diệp tiên sinh một cái: “Đều di truyền kén ăn của anh.”
Diệp tiên sinh không tức giận, chỉ cười nói: “Là di truyền, là anh sai.”
Trình Vũ ngồi ở giữa hai người cũng không tự giác cười rộ lên, tuy rằng chưa quen thuộc nhưng nghe bọn họ hoan thanh tiếu ngữ cô vẫn thấy thực ấm áp.
Xe chạy đến Diệp gia, Diệp gia nhìn giống một trang viên, trong hậu viện có rất nhiều nho, Diệp tiên sinh nhàn tới nổi tự mình 醸 ủ rượu, hầm rượu Diệp gia cơ hồ đều là tự Diệp tiên sinh ủ rượu.
Xe Lục Vân Cảnh đi theo ở phía sau, xuống xe thì cùng đi vào, bữa sáng đã chuẩn bị rất phong phú, Trình Vũ ở trên đường đã ăn điểm tâm Diệp phu nhân làm nên không ăn nhiều.
Ăn xong Diệp phu nhân liền mang Trình Vũ trên lầu, giới thiệu căn phòng vẫn luôn giữ cho cô, Diệp Gia Hiên không chịu ngồi yên cũng đi theo.
Lên lầu, cậu còn bất mãn nói: “Gia Kỳ em không biết chứ cha mẹ không cho anh tới gần, làm tưởng trong căn phòng này có gì đặc biệt lắm, lại không ngờ căn phòng này là giữ cho em.”
Đúng rồi, Gia Kỳ là tên mà ở trên xe Diệp phu nhân đã nhắc lại.
Trình Vũ theo Diệp phu nhân vào phòng, căn phòng rất lớn, bố trí ấm áp, tương đối thiên về phong cách thiếu nữ, Diệp phu nhân cười nói: “Phòng làm theo bố trí của mẹ, con nhìn xem đi nếu không thích thì lại đổi.”
Trình Vũ cũng không có yêu cầu gì, chỉ nói: “Tốt lắm ạ.”
Diệp phu nhân thấy con gái thích cũng rất cao hứng, đôi mắt cười đến nhăn nheo, Trình Vũ quét mắt khắp phòng, sau đó nhìn trên giá thấy có chỗ bố trí khác với các thứ còn lại trong phòng. Căn phòng thiên về hồng nhạt tương đối nữ tính, vật trang trí lại là Transformers, và một ít manga anime.
Diệp phu nhân nhìn theo mắt cô, nhìn thấy đồ trang trí đó sắc mặt trầm xuống, hỏi Diệp Gia Hiên: “ Sao con đem mấy thứ rách nát con chơi thả vào phòng em?”
Diệp Gia Hiên vừa nghe là cáu “Nó nào phải đồ rách nát chứ? Con thu thập rất tốn công phu mẹ biết không? Đều là thứ con yêu thương đưa cho em gái.”
Diệp phu nhân: “……”
Diệp phu nhân cạn lời 囧, lại cười nói: “Đừng quan tâm anh hai con, nếu con không thích, mẹ lập tức cho người vứt đi.”
Dù sao cũng là tâm ý, Trình Vũ liền nói: “Không có việc gì đâu ạ, con rất thích.”
Nghe thế, Diệp Gia Hiên cao hứng đắc ý nói với Diệp phu nhân: “ Mẹ nhìn đi, em ấy thích đó.”
Diệp phu nhân không để ý, thấy con gái thích bà cũng rất cao hứng, liền cười nói: “Thôi thôi, con bé thích là được.”
Diệp Gia Hiên cho rằng cậu đã tìm được người cùng sở thích, nên kích động giới thiệu cái cậu làm, Trình Vũ tuy rằng không cảm thấy hứng thú vẫn lễ phép nghe, chỉ là Diệp Gia Hiên thấy bên trong có một con thuyền mô hình, mô hình làm không tồi, Diệp Gia Hiên buồn bực nói:
“Thứ này không phải anh? Đây là đồ của anh cả, sao cũng tới chỗ này nhỉ?”
“Đó là anh đưa cho em gái.” Ngoài cửa vang lên tiếng Diệp Gia Minh.
Mấy người họ quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Diệp Gia Minh đứng ở cửa, dáng người anh đĩnh bạt, diện mạo soái khí, là người thành thục ổn trọng. Diệp tiên sinh, Diệp phu nhân còn có Diệp Gia Hiên đối xử nhiệt tình, thì anh ấy vẫn bình tĩnh giống người ngoài cuộc từ nãy giờ, cho nên nghe anh nói Trình Vũ có chút kinh ngạc.
Diệp Gia Hiên nghe thế còn kinh ngạc hơn:
“Anh đưa cho em gái? Đây không phải là bảo bối mô hình của anh sao? Lần trước em không chú ý chạm vào một cái thiếu chút nữa anh muốn lấy mạng em mà giờ anh đem nó đưa cho em ấy?”
Diệp Gia Minh lạnh mặt đi qua, lấy mô hình để lên giá, sau đó xụ mặt nói: “Không thể à?”
Anh cả luôn luôn rất có lực uy hiếp với cậu nên Diệp Gia Hiên thè lưỡi, không dám nói nhiều, đột nhiên cậu nghĩ hôm qua không phải anh cả còn nói con gái sẽ không thích mấy thứ này sao? Vậy mà chỉ chớp mắt đã đem đồ đưa lại đây, hừ, thật là khẩu thị tâm phi.
Xem phòng xong, Diệp phu nhân lại mang con gái đi dạo ở hậu viện, hậu viện trồng nho giờ đúng mùa, nhìn giàn nho rũ xuống trong suốt ướt át, thật có lực dụ hoặc lực.
- -----oOo------
“Anh vừa nói người làm ăn sẽ tách ích lợi và cá nhân ra, sao em có cảm giác Lục tiên sinh nhà mình có đôi khi nhập nhèm điều đó ta.”
Anh nhíu mày: “Hử? Lời này là ý gì?”
Trình Vũ nói: “Anh xem, vì buổi trưa muốn cùng nhau ngủ trưa anh đem công ty dọn đến cạnh công ty em, việc dọn công ty là chuyện lớn vậy sao anh có thể hành động theo cảm tính thế?”
Không ngờ Lục Vân Cảnh nghe xong lại có chút không ưng bụng, anh trầm mặt nói: “Nói như vậy, là trong lòng em không muốn anh dọn công ty phải không?”
Trình Vũ đỡ trán: “Em có ý đó khi nào chứ?”
Lục Vân Cảnh nhướng mày: “Không có ý đó là tốt nhất.” Anh nâng cằm cô, ánh mắt thật sâu nhìn mắt cô:
“Ngày thường anh cũng tách chúng ra, chỉ khi đối mặt với em mới không thế, bởi vì so với hết thảy thì em là quan trọng nhất, hiểu chứ?”
Anh nói rất đứng đắn, tựa như trần thuật một chuyện nghiêm cẩn vậy, kiểu không phải lời thổ lộ lại hơn cả thổ lộ làm tim Trình Vũ rung rinh lên, người giống con rối gỗ ngơ ngác đáp lời, mặt mày đỏ ửng dại dại cười cười.
Trong mắt Lục Vân Cảnh cô cứ ngốc ngốc hắn lại hưởng thụ, nhìn qua như cô trồng cây si á, kiểu cô đặc biệt si mê mình, Lục Vân Cảnh khó kìm lòng nổi lại hôn cô, hôn tới khi cô không thở nổi mới bỏ qua.
Hai người trở lại khách sạn thì Kim Lê Dương cũng đem kết quả giám định lại đây, lúc ở phòng khách nhà Lyon Trình Vũ và Diệp tiên sinh trao đổi tóc, cô giao cho Kim Lê Dương cầm đi làm xét nghiệm ADN.
Chuyện này Lục Vân Cảnh không biết, cho nên nhìn thấy mới hỏi: “Đây là gì em?”
Trình Vũ đem bảng xét nghiệm ADN nói với anh, Lục Vân Cảnh gật đầu, tự mình mở túi văn kiện nhìn kết quả mới nói: “Xác suất hơn 99.99%, Diệp Chấn Khải xác thật là cha em.”
Trình Vũ gật đầu, giờ xác thật cô chính là con Diệp Chấn Khải, Trình Vũ cũng không rõ trong lòng có cảm giác gì, cô chỉ cảm thấy duyên phận thật đúng là không ngờ, cô vẫn luôn cho rằng Liêu gia là thân nhân, ai ngờ cố có thân nhân khác mà đời trước cô đã không thể gặp mặt.
Trước đó cô vẫn luôn cho rằng mình bị cha mẹ vứt bỏ nên rất tự ti, cho tới bây giờ mới biết được không phải bị vứt bỏ mà cha mẹ vẫn tìm kiếm cô.
Nếu nói rất xúc động thì cũng không phải, đã trải qua cả một đời có rất nhiều chuyện đã thấy, chỉ là khi nhìn bản ADN cô vẫn cảm thán vận mệnh bất ngờ.
Trình Vũ nhận được kết quả xét nghiệm ADN thì Diệp gia cũng nhận được, vốn dĩ nhà họ Diệp cũng dự kiến thế, nên kết quả chỉ để cho chính xác mà thôi.
Diệp phu nhân cảm thấy đêm nay cũng ngủ không ngon, liền thuơng lượng với Diệp tiên sinh:
“Anh nói chúng ta có nên đón con bé về không? Phòng con bé chúng ta vẫn chuẩn bị sẵn rồi.”
Diệp tiên sinh rất cao hứng, trong lòng cũng có rất nhiều lời muốn nói với con gái, nhưng so với Diệp phu nhân ông trấn định hơn một ít, liền khuyên nhủ: “Đã trễ thế này con cũng đã nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta hãy đón con.”
Diệp phu nhân cũng cảm thấy trễ như vậy đi đón sẽ quấy rầy con gái nghỉ ngơi, hơi không tốt lắm, liền nói: “ Mai chúng ta qua sớm một chút.”
Diệp Gia Hiên biết được mình còn có một em gái sinh đôi cũng hưng phấn, khi hưng phấn không có chỗ phát tiết, có nói với cha mẹ thì cha mẹ cũng không thèm phản ứng hắn, không có biện pháp khác hắn chỉ có thể phát tiết hưng phấn với anh trai.
“Anh, rốt cuộc cũng tìm được em gái rồi anh không cao hứng sao?”
Diệp Gia Minh uống nước: “Tốt nha.”
Diệp Gia Hiên lại bất mãn: “Anh thế là nào chứ? Chúng ta có em gái, nhà của chúng ta có công chúa nhỏ rồi đó, trước đó không phải anh còn mỗi ngày la hét nếu em mà là con gái thì tốt biết bao sao hiện tại có em gái thiệt anh lại không cao hứng, không nên như vậy?”
Diệp Gia Minh chịu không nổi em trai ầm ĩ, uống nước xong liền đi lên lầu, Diệp Gia Hiên thấy thế vội đuổi theo nói:
“Anh nói xem nếu em gái về em nên đưa gì cho con bé thì tốt? Đúng rồi đưa bảo bối của em, Transformers với mấy thứ em thu thập nhiều năm nay đều đưa cho em ấy hết, anh nói khi em ấy nhận được có cao hứng không?”
Diệp Gia Minh liếc hắn một cái: “Con gái sao có thể robot biến hình?”
Diệp Gia Hiên gãi gãi tóc nói: “Thế em gái thích cái gì anh?”
Diệp Gia Minh nhe răng cười, “Thích em câm miệng.”
Diệp Gia Hiên: “……”
Diệp Gia Hiên nhìn đại ca bình tĩnh rời đi bĩu
môi, lại lần nữa hoài nghi đến tột cùng anh ấy có phải anh trai mình hay không.
Trình Vũ và Lục Vân Cảnh rời giường đang chuẩn bị đi ăn sáng, ai ngờ vừa mở cửa đã thấy Diệp gia canh cửa, Trình Vũ nhìn hết hồn vì có vẻ họ ở cửa không phải mới một chốc.
Trình Vũ hỏi: “Mọi người đến đây lúc nào, sao không gõ cửa?”
Diệp phu nhân vội cười ha hả nói: “Mới tới trong chốc lát với sợ gõ cửa ảnh hưởng đến giấc ngủ của các con.”
Trình Vũ: “……”
Diệp tiên sinh cũng rất vui vẻ nói: “Người làm đã chuẩn bị bữa sang rồi, giờ cùng nhau qua nhà đi con, đồ ăn sẽ ngon hơn ở khách sạn.”
Trình Vũ không trả lời mà nhìn Lục Vân Cảnh, Lục Vân Cảnh lại ném cho vợ: “Em quyết định là được.”
Trình Vũ nghĩ nghĩ liền nói: “Cũng được ạ.”
Cả nhà họ Diệp thật cao hứng vây quanh con gái đi xuống lầu, Diệp tiên sinh thương lượng với Lục Vân Cảnh để Trình Vũ cùng họ ngồi riêng một chiếc xe, cả nhà có rất nhiều lời muốn nói, Lục Vân Cảnh thật biết điều sảng khoái đáp ứng ngay.
Trình Vũ ngồi trên xe lại có chút không được tự nhiên. Xe là anh cả lái, cậu hai ngồi ghế phụ, Trình Vũ ngồi sau cùng vợ chồng họ Diệp.
Lên xe Diệp phu nhân liền lấy một hộp điểm tâm cho cô: “Con đói bụng thì ăn điểm tâm lót dạ đi, đây là mẹ tự làm, con nếm thử thích không.” Bà cầm lấy một khối đưa tới miệng cô.
Không biết sao, Trình Vũ cảm thấy cha mẹ Diệp xem cô như con nít hoàn toàn không có năng lực tự gánh vác. Trình Vũ xấu hổ nhận, nói: “Tự con ăn được ạ.”
Trình Vũ ăn điểm tâm, Diệp tiên sinh không biết từ đâu lấy ra một cái hộp đựng sữa bò với sữa đậu nành, Diệp tiên sinh hỏi: “Con muốn uống cái gì? Cha cắm ống hút giúp con.”
Trình Vũ vội vàng cầm sữa đậu nành tự cắm, cười nói: “Con uống sữa đậu nành ạ, từ nhỏ con không thích uống sữa bò rồi.”
Không ngờ Trình Vũ vừa nói xong, Diệp Gia Hiên vội quay đầu kích động nói: “Không hổ là em gái song sinh, anh cũng không thích uống sữa bò.”
Diệp phu nhân cười rộ lên, sau đó liếc Diệp tiên sinh một cái: “Đều di truyền kén ăn của anh.”
Diệp tiên sinh không tức giận, chỉ cười nói: “Là di truyền, là anh sai.”
Trình Vũ ngồi ở giữa hai người cũng không tự giác cười rộ lên, tuy rằng chưa quen thuộc nhưng nghe bọn họ hoan thanh tiếu ngữ cô vẫn thấy thực ấm áp.
Xe chạy đến Diệp gia, Diệp gia nhìn giống một trang viên, trong hậu viện có rất nhiều nho, Diệp tiên sinh nhàn tới nổi tự mình 醸 ủ rượu, hầm rượu Diệp gia cơ hồ đều là tự Diệp tiên sinh ủ rượu.
Xe Lục Vân Cảnh đi theo ở phía sau, xuống xe thì cùng đi vào, bữa sáng đã chuẩn bị rất phong phú, Trình Vũ ở trên đường đã ăn điểm tâm Diệp phu nhân làm nên không ăn nhiều.
Ăn xong Diệp phu nhân liền mang Trình Vũ trên lầu, giới thiệu căn phòng vẫn luôn giữ cho cô, Diệp Gia Hiên không chịu ngồi yên cũng đi theo.
Lên lầu, cậu còn bất mãn nói: “Gia Kỳ em không biết chứ cha mẹ không cho anh tới gần, làm tưởng trong căn phòng này có gì đặc biệt lắm, lại không ngờ căn phòng này là giữ cho em.”
Đúng rồi, Gia Kỳ là tên mà ở trên xe Diệp phu nhân đã nhắc lại.
Trình Vũ theo Diệp phu nhân vào phòng, căn phòng rất lớn, bố trí ấm áp, tương đối thiên về phong cách thiếu nữ, Diệp phu nhân cười nói: “Phòng làm theo bố trí của mẹ, con nhìn xem đi nếu không thích thì lại đổi.”
Trình Vũ cũng không có yêu cầu gì, chỉ nói: “Tốt lắm ạ.”
Diệp phu nhân thấy con gái thích cũng rất cao hứng, đôi mắt cười đến nhăn nheo, Trình Vũ quét mắt khắp phòng, sau đó nhìn trên giá thấy có chỗ bố trí khác với các thứ còn lại trong phòng. Căn phòng thiên về hồng nhạt tương đối nữ tính, vật trang trí lại là Transformers, và một ít manga anime.
Diệp phu nhân nhìn theo mắt cô, nhìn thấy đồ trang trí đó sắc mặt trầm xuống, hỏi Diệp Gia Hiên: “ Sao con đem mấy thứ rách nát con chơi thả vào phòng em?”
Diệp Gia Hiên vừa nghe là cáu “Nó nào phải đồ rách nát chứ? Con thu thập rất tốn công phu mẹ biết không? Đều là thứ con yêu thương đưa cho em gái.”
Diệp phu nhân: “……”
Diệp phu nhân cạn lời 囧, lại cười nói: “Đừng quan tâm anh hai con, nếu con không thích, mẹ lập tức cho người vứt đi.”
Dù sao cũng là tâm ý, Trình Vũ liền nói: “Không có việc gì đâu ạ, con rất thích.”
Nghe thế, Diệp Gia Hiên cao hứng đắc ý nói với Diệp phu nhân: “ Mẹ nhìn đi, em ấy thích đó.”
Diệp phu nhân không để ý, thấy con gái thích bà cũng rất cao hứng, liền cười nói: “Thôi thôi, con bé thích là được.”
Diệp Gia Hiên cho rằng cậu đã tìm được người cùng sở thích, nên kích động giới thiệu cái cậu làm, Trình Vũ tuy rằng không cảm thấy hứng thú vẫn lễ phép nghe, chỉ là Diệp Gia Hiên thấy bên trong có một con thuyền mô hình, mô hình làm không tồi, Diệp Gia Hiên buồn bực nói:
“Thứ này không phải anh? Đây là đồ của anh cả, sao cũng tới chỗ này nhỉ?”
“Đó là anh đưa cho em gái.” Ngoài cửa vang lên tiếng Diệp Gia Minh.
Mấy người họ quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Diệp Gia Minh đứng ở cửa, dáng người anh đĩnh bạt, diện mạo soái khí, là người thành thục ổn trọng. Diệp tiên sinh, Diệp phu nhân còn có Diệp Gia Hiên đối xử nhiệt tình, thì anh ấy vẫn bình tĩnh giống người ngoài cuộc từ nãy giờ, cho nên nghe anh nói Trình Vũ có chút kinh ngạc.
Diệp Gia Hiên nghe thế còn kinh ngạc hơn:
“Anh đưa cho em gái? Đây không phải là bảo bối mô hình của anh sao? Lần trước em không chú ý chạm vào một cái thiếu chút nữa anh muốn lấy mạng em mà giờ anh đem nó đưa cho em ấy?”
Diệp Gia Minh lạnh mặt đi qua, lấy mô hình để lên giá, sau đó xụ mặt nói: “Không thể à?”
Anh cả luôn luôn rất có lực uy hiếp với cậu nên Diệp Gia Hiên thè lưỡi, không dám nói nhiều, đột nhiên cậu nghĩ hôm qua không phải anh cả còn nói con gái sẽ không thích mấy thứ này sao? Vậy mà chỉ chớp mắt đã đem đồ đưa lại đây, hừ, thật là khẩu thị tâm phi.
Xem phòng xong, Diệp phu nhân lại mang con gái đi dạo ở hậu viện, hậu viện trồng nho giờ đúng mùa, nhìn giàn nho rũ xuống trong suốt ướt át, thật có lực dụ hoặc lực.
- -----oOo------
Danh sách chương