Trình Vũ vốn cảm giác chuyện này hơi kỳ quặc, sao cha mẹ Diệp biết hôm nay Lục Thừa Duẫn kết hôn, chuyện này nếu không phải cô nói thì nhất định là Lục Vân Cảnh nói, lý do Lục Vân Cảnh muốn nói là gì, anh ấy biết rõ rằng nếu nói cho Diệp gia thì chỉ cần về lễ tiết họ cũng sẽ tới đây. Nghĩ đến lần trước Lục Vân Cảnh nói anh có biện pháp đối phó với Liêu gia, như vậy đây chính là phương thức đó sao? Vậy Liêu gia có thể thuận lợi vào đây có phải do anh hay không, hoặc là nói anh đã sớm đem người có tâm muốn lợi dụng Liêu gia làm Trình Vũ xấu mặt xem ở trong mắt. Nếu thật vậy thì không thể không cảm thán Lục tiên sinh tâm cơ thật sâu nha. 

Trình Vũ điều chỉnh hô hấp mới nói với Kim Lê Dương: “Anh đi mời Diệp tiên sinh cùng Diệp phu nhân, nhắn họ có một nhà họ Liêu tới nhận thân luôn.”

Kim Lê Dương gật đầu đi ra ngoài, Liêu gia này nhóm người nghe được cũng không hiểu ý cô, ông bà Liêu liếc mắt nhìn nhau, bà Liêu liền ra vẻ thống khổ cầu xin: “Tiểu Phượng chúng ta cùng nhau trở về được không? Không cần trốn tránh chúng ta nữa.”

Trước đó Trình Vũ nghĩ họ thật sự là thân sinh cha mẹ nên chỉ lạnh nhạt chứ không làm gì, hiện tại biết họ không phải thân nhân của cô, nhìn thôi cô cảm thấy ghê tởm. Rõ ràng biết cô không phải con gái bọn họ lại còn mặt dày mày dạn dây dưa, đời trước còn có mặt mũi đòi tiền cô, thứ vô sỉ tột thế nên cho họ một chút giáo huấn. 

Trình Vũ không nói gì, trong chốc lát có một phục vụ vội vã chạy vào báo với Giản phu nhân: “Giản tổng, chủ tịch và phu nhân tập đoàn Thông Minh biết Giản tiểu thư kết hôn nên cố ý lại đây tham gia tiệc cưới, hiện tại họ ở bên ngoài.”

Giản phu nhân nghe thế cũng hoảng sợ, chủ tịch Diệp Chấn Khải có người Hoa nào không biết, ông ấy chính là người để người Hoa lấy làm kiêu ngạo, chỉ là Giản gia cùng tập đoàn Thông Minh không có lui tới sao bọn họ lại tham dự hôn lễ? Bất quá khách quý đến Giản phu nhân tự nhiên không chậm trễ, vội nói: “Mau mời vào.”

Phục vụ liền ra dẫn theo mấy người khách tiến vào, là một đôi vợ chồng và một chàng trai khí vũ bất pham theo sau bọn họ, hẳn là con trai họ.

Diệp Chấn Khải rất nổi danh, đương nhiên Giản phu nhân cũng biết, thấy người tới quả nhiên là Diệp thị bà ấy vội vàng khách khí đón mời: “Vợ chồng Diệp tiên sinh và Diệp thiếu gia đại giá quang lâm, không từ xa tiếp đón mong các vị khách quý thứ lỗi.” 

Diệp phu nhân mấy năm nay tuy rằng rất ít khi ra cửa, nhưng khí phách khi trẻ vẫn còn, bà chỉ cười nói: “Giản phu nhân khách khí, tôi và tiên sinh hôm nay tới đây thứ nhất là nghe nói con gái Giản phu nhân đại hôn cố ý đến chúc mừng, thứ hai là vợ chồng tôi nghe nói nữ nhi chúng ta ở chỗ này bị người ta khi dễ, nên lại đây chống lưng cho con bé.”

Giản phu nhân có chút ngốc luôn, đối với Diệp gia bà cũng có chút hiểu biết, nhà họ có hai con trai chứ chưa từng nghe nhà họ có nữ nhi, không biết nữ nhi này từ đâu chạy ra.

Giản phu nhân hỏi ngay nghi hoặc cảu mình:

“Không biết Diệp phu nhân nói nữ nhi là chỉ vị nào thế?”

Giản phu nhân liếc mắt nhìn Trình Vũ một cái, Giản phu nhân thấy thế trong lòng rơi lộp bộp, sau đó mới nghĩ tới lời Trình Vũ nói với thuộc hạ Lục Vân Cảnh, nhìn dáng vẻ nhận thức của họ có phải con gái hay không thật khó mà nói. 

Diệp phu nhân nói xong liền bước tới chỗ Trình Vũ, bà bước rất chậm khí chất lại rất hay ho nên mọi người đều nhường đường cho.

Đến trước mặt Liêu gia, không biết có phải khí phách Diệp phu nhân lấn át không mà nhìn nhóm người họ như bị trấn trụ, ông bà Liêu ngơ ngác nhìn Diệp phu nhân cổ họng cũng không dám lên tiếng.

Diệp phu nhân lấy từ túi ra một ảnh chụp đưa cho ông bà Liêu hỏi: “Người này các ngươi có gặp qua không?”

Trên ảnh chụp mặt là một phụ nữ trung niên mặc sườn xám ngắn tay, Trình Vũ đoán đó là bảo mẫu ôm cô năm đó.

Lại thấy ông bà Liêu gia khi vừa thấy người trên ảnh chụp hít ngược khí lạnh, rõ ràng là bị dọa, họ nhìn thoáng qua nhau, ngay sau đó cố phủ nhận: “Không quen biết, không có gặp qua.”

Diệp phu nhân cũng không vội, bà thu hồi ảnh chụp rồi thong thả nói: “Vị này chính là bảo mẫu nhà tôi, 23 năm trước mất tích, lúc ấy tôi cùng bà ấy về nhà mẹ đẻ có đi qua cái hội chùa mua đồ, lúc ấy bà ấy ôm con gái tôi mới một tuổi. Ngày đó có quá nhiều người, nên chúng tôi lạc nhau không rõ tung tích, không lâu trước đây tôi mới tìm được nữ nhi, còn bảo mẫu tôi phỏng đoán hơn phân nửa bà ấy đã bị hại.”

Ánh mắt bà lạnh băng bức bách vợ chồng họ Liêu hỏi: 

“Các ngươi nói nữ nhi của tôi là con gái các ngươi vứt bỏ, còn biết trên người con bé có trường mệnh khóa, vậy trước khi nữ nhi của tôi bị vứt thì vẫn luôn ở trong tay các ngươi, vậy làm thế nào con tôi từ tay bảo mẫu lại đến nhà của các người? Còn bảo mẫu đó hiện tại ở nơi nào?”

Vợ chồng họ Liêu có chút hoảng loạn, bà Liêu ánh mắt lập loè không dám nhìn ai, “Tôi không biết bà đang nói cái gì cả.”

Chuyện năm đó vợ chồng họ sao có thể không nhớ chứ, nhà bọn họ ở gần hội chùa, ngày đó có một phụ nhân đi nhà họ xin miếng nước uống, lại hỏi họ Cục Công An ở đâu, nói là bà ấy cần tìm chủ, vợ chồng họ Liêu vừa nghe khẩu âm liền biết đây là người bên ngoài, lại thấy quần áo bất phàm trên cổ trên tay đều đeo vàng, hai người họ lập tức nổi lòng xấu xa, hoặc là không làm mà đã làm thì phải làm đến cùng nên giết bà bảo mẫu, còn đứa bé thì tùy tay ném vào thùng rác cách đó không xa, lúc ấy trên người đứa bé có cái trường mệnh khóa bọn họ nhớ nhưng thấy trường mệnh khóa cũng không phải vàng bạc gì nên không thèm lấy cứ ném chung với đứa bé. Thời đại thông tin không phát triển, trị an cũng không tốt nên án giết người rất khó điều tra ra, cho nên bọn họ mới tránh được một kiếp. 

Đương nhiên, bọn họ sẽ không dễ dàng thừa nhận, dù sao qua nhiều năm như vậy rồi, nhân chứng duy nhất cũng bị diệt khẩu, đánh chết hộ cũng không nhận thì người khác làm gì được bọn họ chứ.

Tiểu muội Liêu gia thấy Diệp phu nhân bức bách mẹ thì cảm thấy không thoải mái, liền bất mãn nói: “Tôi nói vị đại thẩm này, bảo mẫu nhà bà đi đâu cùng cha mẹ tôi có quan hệ gì? Bà dựa vào cái gì ép hỏi cha mẹ tôi?”

Diệp phu nhân lãnh lệ đảo mắt qua khí thế mười phần nói: “Đứa con gái không có giáo dưỡng này từ đâu tới, cút một bên ngay!”

Khí thế lớn làm Liêu tiểu muội hoàn toàn bị trấn trụ, lập tức khóc lên, bà Liêu vội tiến lên ôm an ủi, lại nói với Diệp phu nhân:

“Chúng tôi thật sự không gặp bảo mẫu nhà bà.”

Diệp phu nhân cười lạnh nói: “Được, cứ tính là các ngươi không gặp qua, nhưng đây rõ ràng là nữ nhi của tôi, sao các ngươi chạy tới giả mạo cha mẹ?”

Bà Liêu dù chột dạ vẫn mạnh miệng nói: 

“Đó là con thứ hai của tôi, trước kia gia đình tôi không tốt mới bỏ con, hiện tại trong nhà điều kiện ổn hơn mới tìm con trở về, chúng tôi rất vất vả mới tìm được con gái, bà nói đó là nữ nhi của bà, bà lấy chứng cứ ra đi!”

Diệp phu nhân lạnh băng nhìn bà ta, sau đó vẫy tay gọi Diệp Gia Hiên, Diệp Gia Hiên liền ngoan ngoãn đi lên cạnh Trình Vũ, Diệp phu nhân liền nói: “Nữ nhi của tôi có anh song sinh tử, chúng tôi đã xét nghiệm ADN.”

Bởi vì Diệp Gia Hiên và Trình Vũ khác giới tính, hai người lại đứng xa nên không ai thấy gì, nhưng khi hai người đứng chung một chỗ, mọi người mới phát hiện hai người cực kỳ giống nhau, dù không làm xét nghiệm ADN thì từ diện mạo cũng sẽ hoài nghi họ là anh em.

Diệp phu nhân nói:

“Các ngươi nói các ngươi là cha mẹ ruột vậy các ngươi có dám làm xét nghiệm ADN không?” 

Liêu gia sợ tới mất mật, mắt thấy mọi người đều nhìn, ông Liêu rõ ràng có chút luống cuống, vội lôi kéo vợ con nói: “Xem ra chúng ta sai rồi, lúc trước chúng ta nhận được một cuộc điện thoại, nói đến nơi này có thể tìm được nữ nhi chúng ta mới tới, là chúng ta sai, chúng ta đi trước.”

Nói xong ông ta liền hấp tấp lôi kéo vợ con ra cửa, không ngờ còn chưa đi tới cửa liền thấy cảnh sát đi vào, cảnh sát cầm lệnh truy nã nói: “Liêu Tạo Khoản? Lưu Phương Quân? Nhận được báo án nói các ngươi cùng án mất tích hơn hai mươi năm trước có quan hệ, hiện tại hai người theo chúng tôi hỗ trợ điều tra.”

Vợ chồng họ Liêu vừa thấy cảnh sát liền choáng váng, mà cảnh sát lại không chờ bọn họ suy xét, trực tiếp đem còng tay, hai người họ phục hồi tinh thần lại, mới vội kêu la: “Chúng tôi không giết người, cảnh sát bắt sai rồi, cảnh sát bắt sai người.”

Mặc kệ bọn họ la lối thế nào thì trừ bỏ gia đình họ không còn ai tiến lên ngăn cản, cảnh sát dễ như trở bàn tay chế trụ họ, mang người đi.

Đại sảnh khôi phục an tĩnh, Diệp phu nhân lúc này mới nói: “Con chớ có trách cha mẹ, chúng ta nhớ con cho nên cũng không nói đã tới đây.”

Trình Vũ đương nhiên sẽ không trách mà còn cảm kích họ kịp thời xuất hiện vì cứu thua cho mình. 

Cô cười cười nói: “Không sao cả, mọi người tới con cũng thực vui vẻ.”

Nghe Trình Vũ nói lời này Diệp phu nhân mới thả lỏng, nghĩ đến cái gì bà lại nói: “Nếu cha mẹ đã lại đây, chúng ta liền cùng nhau thăm mẹ nuôi của con?”

Chuyện này Trình Vũ còn không kịp nói, nếu họ đều tới cự tuyệt không khỏi có chút tàn nhẫn, Trình Vũ liền nói: “Cũng đúng.”

Diệp phu nhân thực vui vẻ, nói: “Chúng ta đi thôi?”

Giản phu nhân thấy họ phải đi, vội tiến lên giữ lại, Diệp gia muốn gặp mẹ nuôi Trình Vũ nên không phản ứng lời mời, Trình Vũ đi phía trước lại ra vẻ ý vị thâm trường nhìn Giản phu nhân cùng Giản Chu Nghiên nói một câu: “Tôi thấy rất kỳ quái, vừa mới rồi hai kẻ giả mạo kia đến tột cùng là vào bằng cách nào, cũng không biết là bảo an Lục gia hay là Giản gia tắc trách, Giản phu nhân, Giản Chu Nghiên cảm thấy sao?”

Giản phu nhân kéo khóe miệng không nói, Giản Chu Nghiên lại cười nói: “Trình Vũ nói giỡn.”

Trình Vũ nhìn mặt Giản Chu Nghiên và sắc mặt Lục Thừa Duẫn mới cười nói: “Mặc kệ đi, nói thế nào cũng chúc các ngươi tân hôn vui sướng.”

Nhớ rõ lúc trước Lục Thừa Duẫn bỏ cô là bởi vì thấy cạnh cô đã không có ai có thể trợ giúp hắn, cho nên hắn mới lập tức cùng Giản tiểu thư thân mật.

Bất quá, hiện tại hắn tận mắt nhìn thấy cô thành hòn ngọc quý trên tay Diệp gia, còn Giản gia vì bị Lục Vân Cảnh chèn ép mà không ngừng trượt xuống, không biết hắn có hối hận không, cứ nghĩ đến có lẽ hắn sẽ hối hận Trình Vũ liền cảm thấy trong lòng đặc biệt thống khoái.

Với loại người này, thế mới thật là đáng đời.

Trình Vũ rời khỏi, Minh Hân Dao nhìn bóng dáng họ nói: “Không nghĩ tới Trình Vũ thế là Diệp tiểu thư, chưa nghe cậu ấy nhắc tới luôn á.”

Văn Hi không nói gì, Minh Hân Dao nghĩ nghĩ nói thêm: “Tớ cảm thấy Trình Vũ giống như đang trốn tránh chúng ta.”

Văn Hi nhún vai nói: “Tớ không cảm giác vậy.” Cô ấy cười như nói giỡn: “Có lẽ chỉ là cậu ấy tránh cậu đấy.”

Minh Hân Dao kéo khóe miệng nhưng cũng không nói gì nữa. 

Trình Vũ và Lục Vân Cảnh còn có ba người Diệp gia vào Trình gia thì Lâm Giai Nhân chưa ngủ, bà đang ngồi trên sô pha đeo kính đan áo, bởi vì trước đó Trình Vũ nói, nên trong khoảng thời gian này chỉ cần rảnh bà sẽ làm y phục con nít, áo này cũng là làm cho con Trình Vũ tương lai mặc.

Lâm Giai Nhân nhìn thấy Trình Vũ vào, vội buông tay vội vàng đón con gái, vẻ mặt vui vẻ nói: “Bảo Bảo sao trễ thế này con còn lại đây?”

Nói xong bà mới phát hiện sau Trình Vũ, Lục Vân Cảnh còn ba người trước kia bà chưa từng gặp, Lâm Giai nhân có chút xấu hổ, vội vàng chào Lục Vân Cảnh: “Vân Cảnh cũng tới?” Sau đó nghi hoặc nói: “Các vị là……” 

- -----oOo-----
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện