Kỳ thật Văn Hi không nói cho Trình Vũ chuyện ngày đó Dịch Minh Kiệt tới tìm cô, còn cùng nhau ăn cơm, cùng hàn huyên chốc lát, lúc này cô mới phát hiện ra Dịch Minh Kiệt cũng không phải bao cỏ, hơn nữa cậu ta rất hiểu ý tưởng của cô. Khi bọn họ còn đi học, trong sân bóng rổ cậu ta cường hôn cô, vì Văn Hi là người luôn luôn chủ động trong cảm tình lại bị động nên mới sinh đối kháng, giờ cô cảm thấy cảm giác này cũng không tệ lắm, sau đó hai người còn cùng nhau qua đêm, kaka…… Kỹ thuật đối tác thực không tồi. 

Trình Vũ cảm thấy Văn Hi cũng không phải con nít, nếu cậu ấy đã nghĩ kỹ thì được, nghiêm túc suy xét Trình Vũ đột nhiên nghĩ đến đời trước khi cô mất Văn Hi cũng không có nói là có bạn trai, mà Dịch Minh Kiệt cũng không kết hôn, không biết có phải cậu ta vẫn luôn đợi Văn Hi không, cô đoán Dịch Minh Kiệt sở dĩ khiếp trước không chủ động xuất kích là bởi vì cậu ta biết Văn Hi có thành kiến với cậu ta, nếu chủ động theo đuổi lại thành tự tìm mất mặt, làm không tốt sẽ khiến Văn Hi càng chán ghét hơn, cô hoài nghi năm đó Dịch Minh Kiệt không có chân tướng ra là bởi vì Văn Hi. Mà lần này thành công theo đuổi là bởi vì có biến cố cho cậu ta cơ hội, sau đó cậu ta nắm lấy cơ hội chết cũng không bỏ. 

Trình Vũ nói: “Nếu thật sự cậu đã nghĩ kỹ rồi, thân làm bằng hữu tớ ủng hộ quyết định của cậu.”

Văn Hi nghe thế thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Cậu không cảm thấy tớ bị bệnh tâm thần thì ok rồi.”

Trình Vũ cười khúc khích, “Sẽ không, bởi vì cậu vốn dĩ tâm thần mà.”

Văn Hi vội quát lớn: “ Cậu cho tớ xin đi.”

Trình Vũ cười cười, nhớ tới chính sự liền nói: “Đúng rồi, tớ cũng có một việc muốn nói cho cậu nè.”

“Chuyện gì thế?”

“Tớ mang thai.” 

“……” Văn Hi trầm mặc trong chốc lát, ngay sau đó đề cao âm thanh hưng phấn: “Cho nên tớ sắp làm dì?”

“Ân, dì cả ( Đồng nghĩa với khinh nguyệt, nên là Trình Vũ trêu Văn Hi luôn)”

“Lăn!”

Hai người cứ như vậy tám chuyện trong chốc lát Trình Vũ mới tắt điện thoại, Văn Hi hiện tại cũng tìm được hạnh phúc, thân bạn bè cô thấy cao hứng, theo bản năng sờ sờ bụng, nheo mắt, ừm, cô cũng cao hứng vì chính mình.

Đêm nay Lục Vân Cảnh cũng ngủ ở Diệp gia, hai người tách ra ngủ, bất quá đăng đồ tử Lục tiên sinh buổi tối vẫn trèo cửa sổ vào phòng vợ, dứt khoát khỏi gõ cửa sổ cứ nghênh ngang đi vào. 

Trình Vũ đã ngủ, biết anh vào cô cũng không thèm quản nữa. Lục Vân Cảnh nằm lên giường ôm vợ vào trong ngực, nâng cằm cô lên hôn vào môi một cái, lúc này mới hỏi: “Hôm nay em thế nào? Anh chọc gì tới em ư?” Từ lúc ăn cơm cô liền không phản ứng gì, không chỉ thế mà còn xụ mặt.

Trình Vũ cũng không dấu diếm, liền nói: “Tổng cảm giác anh không chờ mong đứa nhỏ này.”

“Ân? Nói thế là thế nào?” Ngữ khí anh thực bình tĩnh.

Trình Vũ nói: “Vừa mới nói cho anh tin em mang thai anh chả phản ứng gì, cũng không cười một cái nào luôn.”

Trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Anh không cười là anh không chờ mong sao? Đây là logic kiểu gì thế?”

Trình Vũ nhìn chằm chằm anh rồi hỏi: “Vậy anh nói cho em nghe, em mang thai anh cao hứng chứ?” 

Không rảnh suy tư, “Cao hứng.”

Trình Vũ: “……”

Trình Vũ đột nhiên nghĩ đến chuyện gia hỏa này vốn dĩ hỉ nộ không hiện sắc, mà cô còn chờ mong anh có thể hưng phấn nhảy nhót là không có khả năng.

Hơn nữa nếu anh có thể thẳng thắng nói cao hứng thì cũng có nghĩa anh thật sự chờ mong rồi.

Trình Vũ cuối cùng cũng bình thường trở lại, câu lấy cổ anh đem mặt chôn vào trong ngực chồng cười cười mới nói: “Em sợ anh không thích con nít, nhìn thấy anh chả phản ứng gì em ủy khuất cho con á.”

Anh vuốt đầu tóc vợ, cảm thấy buồn cười, nhưng lại cảm thấy bộ dáng cô ngốc nghếch cứ chọc tim anh đau, anh chỉ cảm thấy trong lòng mềm mại, đơn giản ôm chặt vợ, ôn nhu nói bên tai: “Có thứ gì em cho anh mà anh không thích chứ?”

Trình Vũ: “……”

Ngữ khí anh thực mềm nhẹ, nhiệt khí chui vào lỗ tai, nàng cảm giác cả người đều lâng lâng, thân thể đều mềm xuống, yên trong lòng ngực Lục tiên sinh.

Trình Vũ cùng Lục Vân Cảnh ở Diệp gia mấy ngày là phải về, Diệp gia luyến tiếc Trình Vũ lắm, thời điểm cô về còn cho một bao lì xì siêu đại, thật sự siêu đại đại.

Trường Lâm tập đoàn cùng Thông Minh Tập Đoàn hợp tác thành công, đây là lần đầu Thông Minh Tập Đoàn cùng công ty khác hợp tác, tin tức này nổ ra quả thực chấn kinh cả giới kinh doanh ô tô. Bởi vì lần hợp tác này, tập đoàn Thông Minh không cần dựa vào nhập khẩu, mà ở quốc nội có thể sản xuất xe của Trường Lâm, tiền lời tuyệt đối không nhỏ, giá trị con người Lục Vân Cảnh nháy mắt lại tăng vài lần, mà Trình Vũ tất nhiên cũng nước lên thì thuyền lên, trở thành phu nhân số một số hai Bắc Thành. 

Trình Vũ trở về không lâu Văn Hi liền tới tìm, cô ấy còn mang theo một đống đồ chơi cho tiểu hài tử, búp bê Barbie cho con gái, ô tô xe cộ cho bé trai, tóm lại mặc kệ về sau Trình Vũ sinh trai hay gái thì đều có đồ chơi cả.

Trình Vũ nhìn một đống lớn đồ chơi trong lòng khó chịu, cười lạnh nói: “Tớ nói này, chúng ta làm bạn nhiều năm như vậy cũng không thấy cậu nhiệt tâm vầy, khi nào cậu mới chuẩn bị nhiều lễ vật vậy cho tớ?”

Văn Hi liếc mắt một cái nói: “Tớ hiện tại là làm trưởng bối, yêu quý vãn bối thì cho quà, nếu cậu chịu là vãn bối thì tớ cũng yêu quý cậu vậy.”

Trình Vũ đạp một chân nói: “Bớt chiếm tiện nghi đi.”

Hai người đùa trong chốc lát, Văn Hi nghĩ đến một sự kiện liền nói: “Đúng rồi, cậu có biết mấy ngày nay náo nhiệt lắm không.” 

Trình Vũ tốt nghiệp cao trung thì rất ít liên hệ với bạn cũ, nên không biết diễn đàn trường, Văn Hi thực kích động nên cũng không chờ cô trả lời liền nói: “Trình Tư Mông đem đoạn ghi âm đó đăng lên diễn đàn, không chỉ thế cô nàng còn thêm mắm thêm muối nên ai biết Minh Hân Dao thì cũng biết cô ta là dạng người gì.”

Nói xong Văn Hi cười lạnh một tiếng: “Cũng là do cô ta tự tìm! Đáng đời!”

Loại kết quả này Trình Vũ sớm đoán được nên cũng không bất ngờ lắm, nghĩ nghĩ cô mới hỏi: “Trần Ngân Châu thế nào?”

Nói đến chỗ này Văn Hi lại kích động lên: “Còn có thể thế nào chứ, đương nhiên là lòng tan tát như đã chết, cậu nghĩ mà xem, trong lòng hắn ta Minh Hân Dao là bạch nguyệt quang, thiên chân thiện lương thế nào mà giờ thành một kẻ tâm cơ thâm trầm, ngoan độc, phúc hắc vậy, kích thích thế nào mình có thể nghĩ ra rồi, nghe nói mấy ngày trước hắn tức đến sắp bệnh, nhưng mấy ngày nay khỏe lên tích cực phối hợp với người nhà xem mặt, xem tình hình thì có vẻ hoàn toàn vỡ rồi. Vui nhất là Trình Tư Mông cho rằng Trần Ngân Châu thấy rõ bộ mặt của Minh Hân Dao thì sẽ thích cô ta, không ngờ Trần Ngân Châu không để ý tới cô ta mà phối hợp với người nhà thân cận kẻ khác, Trình Tư Mông hỏa khí bốc người, hôm trước gặp khóe miệng như nổi bọc nước á.”

Trình Vũ nghe kể rồi hình dung thôi cũng mắc cười, bất quá Trình Vũ cũng có thể lý giải, Trần Ngân Châu cũng không ngốc, Trình Tư Mông tính tình thế nào hắn ta không phải không biết, trước kia không thích cô ta cũng không phải bởi vì Hân Dao không mà hiện tại Trình gia bị Lục Vân Cảnh khiến cho nửa chết nửa sống nên cũng không có giá trị để cùng cô ta ở bên nhau hay liên hôn. 

Về phần Minh Hân Dao Trình Vũ đã không có gì để nói nữa, dù sao đã từng là bằng hữu cô cũng không muốn nháo đến quá khó coi, chỉ là bị lừa nhiều năm như vậy chung quy cô cũng nuốt không trôi mới khiến Trình Tư Mông cắn xé với cô ta.

Đương nhiên cô cũng biết, không có Văn Hi và cô, Minh Hân Dao sẽ bị tổn hại thảm thế nào, bất quá cô cũng không muốn biết kết quả, hiện tại cô cũng chỉ nghĩ tới sinh hoạt của mình, không để ý đến chuyện bên ngoài chi, cứ an tâm dưỡng thai cho khỏe.

Văn Hi chơi xíu liền rời đi, Trình Vũ liền lấy len ra tiếp tục đan.

Lục Vân Cảnh trở về, thấy vợ ngồi trên sô pha đan len, Lục Vân Cảnh cũng nhìn không ra cô làm cái gì, chắc là quần áo cho bé con.

Cô ngoan ngoãn ngồi ở sô pha, trên ngăn tủ có cái đèn bàn, ánh sáng nhu hòa, bao phủ quanh nàng một vầng sang ấm áp, tóc cột sau đầu, có một nhóm tóc tự nhiên buông xuống, nhìn qua thật ôn nhu điềm tĩnh, giống một bức tranh sơn dầu. 

Cầm lòng không đậu anh đi qua bên người vợ ngồi xuống, ngơ ngác nhìn mặt cô, Trình Vũ nghe động tĩnh quay đầu nhìn vào tầm mắt đối diện, sửng sốt, vội hỏi nói: “Làm sao mà anh nhìn chăm chăm vậy?”

Lúc này anh mới phục hồi tinh thần, cũng ý thức được vừa mới rồi mình thất thần, anh cảm thấy mình có điểm ngốc, vội ra vẻ không có việc gì hỏi: “Em đan gì thế? Là đồ cho con sao?”

Trình Vũ cười nói: “Không phải cho bé con mà là cho anh.”

Lục Vân Cảnh sửng sốt một chút, “Cho anh?”

Trình Vũ tiếp tục cúi đầu đan, nói: “Thời tiết không phải đang lạnh dần sao, cho nên em tính đan một khăn quàng cổ cho anh.”

Lục Vân Cảnh: “……”

Nguyên bản còn cho rằng cô làm cho con, chứ nào nghĩ lại là cho mình, có khăn quàng cổ gì Lục tiên sinh không có chứ, nhưng nghe vợ nói làm khăn quàng cổ cho mình, anh lại đặc biệt hưng phấn. Anh thò tay lại sau sô pha ôm vợ vào trong ngực, điều chỉnh hô hấp cho bớt kích động anh mới bình tĩnh hỏi: “Khi nào có thể hoàn thành?” 

Trình Vũ nghĩ nghĩ nói: “Cái này thì không đoán chừng được, em rảnh mới đan, nhưng chắc sẽ mau thôi.”

Lại sợ vợ mệt mỏi vì hiện tại vợ mang thai, anh liền nói: “Cũng không cần vất vả quá, em chú ý nghỉ ngơi, không cần vội.”

“Được rồi.” Trình Vũ ngoan ngoãn đáp.

Lục tiên sinh dối lòng vậy chứ đặc biệt rất chờ mong vợ có thể hoàn công, để anh mang rêu rao khắp nơi, nghĩ nghĩ anh lại nói: “Trước mùa đông hẳn là có thể xong nhỉ?”

Gia hỏa này……

Trình Vũ bất đắc dĩ cười cười, xoa xoa mặt anh nói: “Được rồi, em biết, em sẽ an bài tốt, vừa chú ý nghỉ ngơi vừa đan xong trước mùa đông tặng anh.”

Bị vợ xoa tâm cũng ngứa ngáy, nhưng vợ mang thai anh lại không dám xằng bậy, cứ kéo cô ôm vào trong lòng ngực, chặt thật chặt.

Đèn bàn ấm áp chiếu trên hai người, nhu tình mật ý bao phủ cả chung quanh, nháy mắt toàn bộ căn phòng đều trở nên ấm áp tươi đẹp hẳn.

Giờ khắc này Trình Vũ cảm thấy hình dáng của hạnh phúc chắc là như thế này. 

Bụng Trình Vũ càng ngày càng lớn, khi cô sắp sinh Lục Vân Cảnh giảm công việc hơn phân nửa, chuyên tâm ở nhà với vợ, trên thực tế có hai mẹ ở nhà, anh hoàn toàn không cần phải làm như vậy, chỉ là anh vẫn không yên tâm cứ cảm thấy thủ ở bên người cô mới có thể kéo an tâm về.

Trình Vũ sinh vào một ngày cuối chín tháng, trước đó tuy đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi, nhưng khi sinh vẫn đau không chịu nổi, nháy mắt cảm thán làm mẹ vĩ đại thật.

Đau từ buổi sáng tới buổi tối, mãi đến gần 10 giờ tối mới sinh, nhóm người canh giữ ở ngoài phòng sinh lúc này mới yên lòng.

Diệp phu nhân chắp tay trước ngực niệm A di đà phật, mẹ nuôi Lâm Giai Nhân khóe mắt ươn ướt, người cười vui nhất thuộc về Diệp tiên sinh, cứ chốc lát lại ngửa đầu cười cười, chốc lát lại cao hứng xoa xoa tay, Diệp Gia Hiên thì cầm một đống đồ muốn tặng cho cháu, nghe nói cháu ra đời liền la hét đòi vào xem. Ngay cả người luôn luôn bình tĩnh như Diệp Gia Minh cũng vui mừng hẳn, chỉ mỗi người cha Lục Vân Cảnh là phi thường bình tĩnh, chỉ khi nghe nói mẫu tử bình an hắn mới giãn cặp chân mày ra. 

Trình Vũ sinh xong rất mệt nên ngủ mất, khi tỉnh lại đã là ngày hôm sau, Lục tiên sinh ngồi trên sô pha kế mép giường, trên gối là một phần folder.

Thấy Trình Vũ tỉnh anh mới ngẩng đầu hỏi: “ Em đói bụng chưa? Có muốn ăn gì hay không?”

Trình Vũ cầm tay anh nói: “Anh xem con chưa?”

“Rồi.”

Trình Vũ hai mắt sáng lên: “Thế nào? Đáng yêu không?”

Anh hôn vào mu bàn tay vợ, nói: “Thực đáng yêu, giống em lắm.” 

Chốc lát sau Lâm Giai Nhân và Diệp phu nhân cũng qua, hai mẹ cho cô ăn, Trình Vũ ăn một chút liền muốn gặp con, từ lúc sinh tới giờ còn chưa xem con.

- -----oOo------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện