Trình Vũ còn nhớ ngày đó là ngày cô mới ra cữ một ngày, buổi tối đó cô bị khát nước nên tỉnh giấc, mơ mơ màng màng tỉnh lại nhưng không thấy Lục Vân Cảnh ở bên người, tối rồi cũng không biết anh chạy đi đâu, vốn định gọi điện thoại cho anh thì nghe phòng cách vách giống như có tiếng vang. 

Vội vàng xuống giường xem, tới cửa phòng con cô lại nhìn thấy Lục Vân Cảnh ngồi xổm trước nôi, anh không bật đèn nhưng ngoài cửa sổ có ánh trăng chiếu vào, cô nhìn cảnh Lục tiên sinh ôn nhu, cẩn thận chạm vào mặt con trong nôi, chắc lo lắng ngón tay mình quá thô ráp sẽ tổn thương con nên động tác của anh lộ ra sự cẩn thận nói không nên lời. Lục tiên sinh càng si mê nhìn con trai giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ mà mình đích thân tạo ra. Quả thực lúc ấy cô ngây người, Lục tiên sinh lạnh lùng hóa thành ôn như, là như bị mê muội, phải nói là mê muội? 

Trình Vũ bĩu môi, rõ ràng thích như vậy lại còn ra vẻ, thật là không hiểu nổi.

Hồi thần, Trình Vũ vội sờ đầu con trai nói: “Ba ba không phải không yêu con, ba ba chỉ không giỏi biểu đạt mà thôi, con không biết ngươi khi còn nhỏ mỗi lần con khóc nháo đều là ba ba dỗ dành con đấy.”

Tiểu gia hỏa nghe thế hai mắt sáng ngời, vội hỏi: “Thật vậy ạ?” 

Trình Vũ gật đầu khẳng định, tiểu gia hỏa mới yên lòng, tiếp tục vui sướng ăn bánh kem.

Ăn xong bánh kem, tiểu gia hỏa liền ngồi trên sô pha chơi game chém trái cây, trò chơi này gần đây nhóc Lục mê lắm, cứ rảnh là sẽ chơi một chút, bất quá nhóc Lục bị ba dạy sự tự hạn chế nên mỗi lần chỉ chơi hai mươi phút.

Đang chơi, Trình Vũ nghe có một video call, Trình Vũ ngồi ở bên cạnh đọc sách nên hỏi: “ Nhìn xem là ai gọi thế con?.”

Tiểu gia hỏa nói: “Là cậu hai.”

Trình Vũ liền nói: “ Cậu tìm con, con tiếp đi.”

Tiểu gia hỏa lại do dự một chút mới nhận, quả nhiên là Diệp Gia Hiên, vừa thấy trong video call là Tiểu Niệm Trình, Diệp Gia Hiên liền mặt mày hớn hở nói: “Tiểu Niệm Trình có nhớ cậu hay không a?”

Tiểu gia hỏa thật nể tình, gật gật đầu nói: “Nhớ ạ.”

Diệp Gia Hiên càng vui vẻ, vội hưng phấn lấy một món đồ chơi nói: “Tiểu Niệm Trình cháu xem đây là gì nè? Chiến sĩ cơ giáp mới đưa ra thị trường, cậu cố ý mua cho cháu, cháu thích chứ?” 

Diệp Gia Hiên hưng phấn bao nhiêu tiểu gia hỏa này lại rất bình tĩnh, không chỉ có thế nhóc Lục còn nghiêm túc nói: “Cậu hai, cháu đã không còn là tiểu hài tử, không chơi những cái đó nữa.”

Diệp Gia Hiên nghe thế sửng sốt một chút, rồi cười ha ha nói: “Tiểu Niệm Trình cháu có biết lúc cháu học ngữ khí nói chuyện của ba cháu, thời điểm đó quả thực quá đáng yêu luôn á. Một nhóc con chưa đên bốn tuổi còn nói mình không phải tiểu hài tử, ha ha ha, quá thú vị.”

Nếu người đối diện không phải là cậu ruột sợ là tiểu gia hỏa này lập tức tắt video rồi, may mà nhóc Lục vẫn rất lễ phép chờ cậu cười xong mới nói: “Cậu hai, cháu còn phải học bài.”

Ý là cậu đang quấy rầy cháu.

Diệp Gia Hiên sợ cháu trai tắt máy vội nói: “Ai u, cháu đợi chút, bà ngoại cháu nhắn cậu là bà rất nhớ cháu, cháu nói với mẹ có rảnh thì lại đây chơi.”

Tiểu gia hỏa ngoan ngoãn gật gật đầu, “Cháu đã biết.”

Cáo biệt xong nhóc Lục mới đưa tay tắt video, tuy Trình Vũ ngồi ở bên cạnh nghe được hết cuộc gọi nhưng con trai cũng thuật lại một lần lời cậu hai nhắn.

Trình Vũ cũng đã lâu không qua Diệp gia, cô cũng tính bớt thời giờ qua đó một chuyến.

Sau khi kể xong nhóc Lục liền tiếp tục chơi chém trái cây, tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, cậu bé lanh lợi nói: “Mama, vì sao hai cậu đều là do bà ngoại sinh ra mà khác biệt lớn như vậy ạ?” 

Trình Vũ cảm thấy kiểu lời này khá phán đoán từ con nên cười nói: “Khác biệt ở đâu hả con?”

Tiểu gia hỏa nghĩ nghĩ mới nói: “Cậu cả rất lợi hại, cái gì cũng biết hết, còn cậu hai cả ngày chỉ biết chơi, giống như kẻ ngốc vậy.”

“Ngốc tử” nghe mấy chữ này Trình Vũ mắc cười xỉu nhưng cô vẫn nghiêm túc nói: “Cậu là trưởng bối của con, con không thể nói cậu như vậy.”

Đại khái nhóc Lục cũng ý thức được mình nói sai, nên lập tức nói: “Dạ, con biết rồi mẹ.”

Nhưng đề tài này lại khiến Trình Vũ hứng thú, cô liền tiến đến ôm con vào trong lòng ngực hỏi: “Mẹ cũng do bà ngoại sinh, con cảm thấy mẹ có gì không giống không?”

Tiểu gia hỏa vươn cánh tay béo ôm chặt mẹ nói: “Mama đương nhiên không giống, mama tốt nhất, con yêu mama nhất.”

Lời ngọt thật là mát lòng, Trình Vũ liêu xiêu, sinh đứa con trai cưng giống như sinh bảo bối, cô cảm thấy mình quả thực kiếm được cả thiên hạ.

Diệp gia lại hợp lực thúc giục, Trình Vũ bất đắc dĩ thương lượng với Lục Vân Cảnh mang Niệm Trình tiểu bằng hữu qua đó chơi mấy ngày.

Làm thành viên nhỏ nhất trong nhà, bạn nhỏ Niệm Trình đi đến nơi nào cũng được hoan nghênh nhất, đặc biệt là ở Diệp gia, vợ chồng Diệp tiên sinh cưng đứa cháu ngoại này hơn cả bảo bối, may mà lúc trước Diệp phu nhân đòi nuôi Niệm Trình, Trình Vũ cự tuyệt chứ không Niệm Trình hơn phân nửa sẽ bị sủng thành hỗn thế tiểu bá vương. 

Diệp tiên sinh ở trên thương trường như sấm rền gió cuốn mà gặp cháu ngoại lại như bong bóng xà phòng, không có việc gì còn làm một ít đồ chơi khắc gỗ đưa cho cháu chơi, thậm chí khi cháu trai còn nhỏ ông đã làm ngựa cho cháu cưỡi chơi. Diệp phu nhân thì có cái gì tốt đều trữ lại cho cháu, bao lì xì, đồ ăn này nọ, mỗi lần ở Diệp gia mấy ngày về là hai mẹ con sẽ béo một vòng.

Ngay cả người luôn luôn trầm ổn như anh cả đối với cháu trai cũng là hết sức yêu thương, mà kỳ quái là Niệm Trình cũng rất dính cậu cả thoạt nhìn thực nghiêm túc này, chỉ cần cậu cả rảnh là nhóc Lục liền chui vào trong lòng ngực nghe kể chuyện xưa, Lương Sơn hảo hán hay anh hùng đánh hổ đểu nghe tất, mỗi lần nghe nhóc Lục đều cực kỳ chuyên chú. 

Hơn nữa tiểu gia hỏa này nghe chuyện xưa là thích ăn cái gì đó, có đôi khi dính đầy người Diệp Gia Minh nhưng anh cả cũng không tức giận, ngay Diệp phu nhân cũng cảm thấy kinh ngạc, con trai lớn đối với bà cũng không ôn nhu được vậy, Trình Vũ thậm chí còn cảm thấy nhìn sơ qua anh cả so với Lục Vân Cảnh còn giống một người cha hơn.

Tuy rằng đôi khi Tiểu Niệm Trình khinh bỉ chỉ số thông minh của cậu hai, nhưng quan hệ của hai người là tốt nhất, có đôi khi hai người có thể ngây ngốc trong phòng cả ngày không ra ngoài.

Hôm nay Trình Vũ cùng Niệm Trình về Diệp gia, một lúc sau Niệm Trình đã bị ông bà ngoại mang ra ngoài rêu rao.

Ừ chính xác là rêu rao không sai, hai người đều về hưu, không có chuyện gì làm, nên sở thích hiện tại chính là mang cháu ngoại ra bên ngoài khoe, giống như muốn cho cả thiên hạ đều biết bọn họ có cháu ngoại bảo bối lớn lên thực đáng yêu vậy.

Diệp Gia Hiên không có chuyện gì cũng đi ra ngoài lêu lỏng, Diệp Gia Minh đã tiếp nhận công ty nên rất ít khi ở nhà, cho nên cả Diệp gia chỉ còn mình ên Trình Vũ. 

Hôm nay thời tiết cũng không tệ lắm, Trình Vũ dọn ghế nằm ra hậu viện phơi nắng, đang tận hưởng thoải mái thì nghe phía sau có người nói một câu: “Như thế nào chỉ mình em ở nhà, những người khác đâu rồi?”

Trình Vũ quay đầu nhìn lại thì thấy Diệp Gia Minh đứng ở phía sau, anh đeo kính nhìn vừa văn nhã vừa nho nhã hẳn.

Trình Vũ nói: “Niệm Trình được ông ngoại bà ngoại mang ra ngoài chơi, anh hai không biết chạy đi đâu nên trong nhà chỉ còn em thôi. Hiện tại anh cả mới tan tầm á? Ăn cơm chưa anh?”

Diệp Gia Minh nói: “Ăn rồi.”

Nói xong anh cả liền xoay người đi vào, Trình Vũ cũng không để ý, tiếp tục phơi nắng, chốc lát sau cô nghe động tĩnh nên quay đầu nhìn lại thấy Diệp Gia Minh xách ghế ra đây, sau đó thoải mái nằm xuống.

Trình Vũ: “……”

Trình Vũ nghi hoặc nói: “Hôm nay anh cả không bận sao?”

Đem đôi tay gối lên sau đầu, ánh mặt trời làm anh hơi hơi nheo nheo mắt: “Không bận lắm.” 

Trình Vũ liền không nói thêm gì nữa, cứ nằm dưới ánh dương cho ấm áp chiếu lên trên người, cô thoải mái nhắm mắt.

Một lát sau đột nhiên nghe anh cả nói: “ Vòng cổ anh tặng sao không thấy em đeo thế?”

Trình Vũ theo bản năng dưới cổ, hiện giờ cô đeo dây chuyền Lục Vân Cảnh đưa, thật không xong lúc trên phi cơ quên đổi.

Khi mới cùng Diệp gia nhận thân, Lục Vân Cảnh và Diệp Gia Minh ở chung rất hợp ý, có đôi khi còn cùng nhau thảo luận tình hình chính trị, thời sự, nhưng càng về sau cô lại cảm giác hai người giống như đang âm thầm phân cao thấp, tỷ như Diệp Gia Minh tặng em gái một cái vòng cổ, Lục Vân Cảnh biết thì không bao lâu cũng tặng một cái mới, còn bảo cô chỉ mang cái anh đưa.

Mà Diệp Gia Minh phát hiện cô không đeo vòng cổ anh đưa lúc sau liền không cui, cho nên thời điểm ở trong nước cô đều cái Lục Vân Cảnh đưa cho, tới Diệp gia mới mang cái Diệp Gia Minh đưa cho.

Kỳ thật cô không hiểu, mang của ai cũng giống nhau sao hai nam nhân này còn âm thầm so chi? Lục Vân Cảnh cũng thật là, anh cả đưa cho chứ cũng không phải nam nhân thượng vàng hạ cám gì lạ, anh còn để ý làm gì, Diệp Gia Minh cũng không hay hơn tí nào, cô mang vòng cổ chồng đưa cũng không có gì, không biết sao anh cả lại sinh khí. 

Trình Vũ tức khắc chột dạ, cười gượng nói: “Vòng cổ của em có rất nhiều, nên hay thay đổi.”

“Ân.” Anh cả nhẹ nhàng lên tiếng, không nói nữa.

Trình Vũ liếc mắt một cái, thấy anh cả vẫn để tay gối lên sau đầu, biểu tình rất bình tĩnh không giống sinh khí, Trình Vũ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trình Vũ và Niệm Trình ở bên này vài ngày là Lục Vân Cảnh lại gọi điện tới thúc giục, giống y khi Trình Vũ ở Lục gia, Diệp gia cũng gọi điện thoại tới thúc giục vậy, Trình Vũ vừa đến Diệp gia Lục Vân Cảnh lại giục về, Trình Vũ cảm thấy phiền muốn xỉu.

Nhưng tới cũng một thời gian, không quay về lại không thích hợp, Trình Vũ chỉ có thể cáo từ Diệp gia, khi rời đi cha mẹ Diệp lại lưu luyến không rời một phen, ôm một bụng đồ ăn, ôm một đống lớn bao lì xì về Lục gia.

Trước khi Trình Vũ lên phi cơ Lục Vân Cảnh đã gọi điện thoại, hỏi đại khái khi nào đến, tắt điện thoại Lục Niệm Trình tiểu bằng hữu vẻ mặt chờ mong hỏi: “Ba ba sẽ đến sân bay đón chúng ta hả mẹ?”

Trình Vũ nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nói: “Đương nhiên rồi, ba ba nhớ con, nói sẽ tự mình tới đón con.” 

Tiểu bằng hữu nghe thế hai mắt sáng lên, bắt lấy cổ tay mẹ hỏi: “Thật vậy ạ? Ba ba thật sự nói nhớ con ạ?”

Trình Vũ khẳng định gật gật đầu.

Nhìn ra được đối với việc ba ba muốn tới đón nhóc Lục phi thường chờ mong, lúc sau trên phi cơ vẻ mặt cứ chờ mong lại mong chờ, Trình Vũ cảm thấy con trai thực đáng yêu, cười tủm tỉm nhìn con nói chuyện phiếm.

“Đúng rồi Niệm Trình, con có thể chia sẻ một chút cho mẹ, cả ngày con cùng cậu hai ở trong phòng chơi cái gì thế?”

Tiểu bằng hữu nghiêng đầu nghĩ nghĩ mới nói: “Là đánh điện tử gì đó thôi ạ.”

Trình Vũ vừa nghe liền không cao hứng, hỏi: “Cậu hai cùng con đánh điện tử?”

Tiểu gia hỏa chớp chớp đôi mắt sáng lấp lánh, phi thường thành thật gật gật đầu.

Trình Vũ tức giận, không vui nói: “Cậu hai con cũng quá kỳ quá, mẹ sẽ nói chuyện với cậu con.” 

Không ngờ tiểu gia hỏa lại nói: “Mama nói cậu làm cái gì, cậu không mang con đánh điện tử thì còn có thể làm cái gì chứ, cậu lại không đọc sách nhiều giống cậu cả sao có thể kể chuyện xưa cho con nghe, cậu hai muốn chơi cùng con, đương nhiên chỉ có thể mang con đi đánh điện tử.”

Trình Vũ: “……”

- -----oOo------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện