Hắc Phong nhìn qua mấy người một lượt, những người này tu vi đều không dưới Hóa Thần Cảnh, ngay cả Kiếm Thần, anh em Hoài Không, Hoài Diệt cũng là Hóa Thần Sơ Kỳ, còn như Bộ Kinh Vân, Nhiếp Phong, Phá Quân, Hoàng Ảnh đều đạt đến Hóa Thần Hậu Kỳ.
“ Ha ha ha... một đám thủ hạ bại tướng dưới tay mà còn dám xuất hiện trước mặt Bản tọa, thật không biết là ai cho các ngươi dũng khí đó?” Hắc Phong cười lên ha hả đầy bá khí.
“ Là ta cho bọn hắn dũng khí”
Một thanh âm trầm trầm vang lên, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt tất cả mọi người. Người này mặc một bộ áo da, mang trên mặt một tấm mặt nạ điêu khắc bằng băng, trên người tỏa ra khí tức vô cùng kinh khủng, Hắc Phong đã là Thiên Thần Cảnh Trung Kỳ nhưng đứng trước người này cảm giác giống như đứa con nít so với một đại lực sĩ, không có lực phản kháng.
Bọn người Bộ Kinh Vân, Nhiếp Phong khi thấy người này thì liền chắp tay hành lễ: “Bái kiến tiền bối”.
Mà Lạc Tiên cùng Phá Quân, Hoàng Ảnh, còn có anh em Hoài Không Hoài Diệt cũng là trực tiếp mở miệng nói: “ Bái kiến môn chủ”.
“ Tên Từ Phúc này sợ rằng tu vi đã đạt đến Thiên Thần Cảnh Đỉnh Phong hoặc là nửa bước Thần Ma Cảnh” cảm nhận được khí tức kinh khủng của Từ Phúc, Hắc Phong âm thầm suy nghĩ trong lòng.
Hắc Phong sắc mặt không biểu tình, nhìn thẳng Từ Phúc cười nói: “ Ngươi chính là Môn chủ của Thiên Môn, Đế Thích Thiên? Hành động lần này là do ngươi khởi xướng?”
“ Ha, ha, ha...” Nghe được Hắc Phong hỏi như vậy Từ Phúc giống như bệnh tâm thần cười ha hả, ngay sau đó chỉ thấy thân ảnh của hắn lóe lên, trực tiếp liền ngồi ở chủ vị bên trên mở miệng nói: “ Không sai, bản tôn chính là Thiên Môn môn chủ Đế Thích Thiên, không biết Hắc Phong bang chủ có gì chỉ giáo?”
Đối mặt Từ Phúc trên người khí tức mạnh mẽ, Hắc Phong vẻ mặt không chút tỏ ra yếu thế nói: “ Đế Thích Thiên môn chủ tu vi thâm bất khả trắc, ta chỉ là một cái Thiên Thần Cảnh Trung Kỳ làm sao có cái gì dám chỉ giáo, bất quá, ngươi đã mời chúng ta đi Đồ Long thì cũng phải thể hiện thành ý, lộ rõ diện mạo thật đi chứ”
Hắc Phong vừa nói xong, cả đại điện bỗng trở nên vô cùng yên tĩnh, bất kể là đám người Bộ Kinh Vân hay Lạc Tiên, Phá Quân, Hoài Không, Hoài Diệt đều nhìn Hắc Phong với ánh mắt khâm phục.
“ Không biết sống chết...”
“ Hắn là muốn tìm chết...”
“ Không tốt, cái này chính là Môn chủ kiêng kỵ...”
Nhìn thấy Hắc Phong không nể nang gì nói thẳng, Lạc Tiên vốn là người hiểu rõ Đế Thích Thiên liền vì Hắc Phong cảm thấy lo lắng.
“ Ha ha ha...” Từ Phúc bỗng cười lên ha hả, thân hình lóe lên liền xuất hiện ngay trước mặt Hắc Phong, ánh mắt lạnh lùng mở miệng nói: “ Ngươi là người thứ nhất dám nói chuyện với ta như vậy, muốn xem diện mạo thật của ta à? rất đơn giản, chờ sau khi Đồ Long thành công, ta sẽ tự mình cởi mặt nạ xuống. Cũng còn có một cách... là tự ngươi dùng thực lực lấy nó xuống... ha ha ha”
“ Đã như vậy, ta đành...”
Mọi người xung quanh cảm thấy hứng thú chờ xem Hắc Phong trả lời như thế nào, đa số đều rất hy vọng Hắc Phong sẽ xuất thủ với Đế Thích Thiên để có trò vui để xem.
“ Ta đành chờ đến khi Đồ Long thành công đi vậy, hiện tại tu vi của ta không phải là đối thủ của ngươi” Hắc Phong nhoẻn miệng cười nhìn thẳng Đế Thích Thiên nói.
Mọi người xung quanh nghe Hắc Phong nói vậy thì thầm thất vọng, thực lực của Hắc Phong rất mạnh, có thể nói là người mạnh thứ hai sau Đế Thích Thiên, hai người này đánh nhau sẽ phát sinh cái gì, bất cứ người học võ nào cũng muốn quan sát. Ban đầu mọi người đều nghĩ Hắc Phong là một người không sợ trời không sợ đất, nghĩ hắn thế nào cũng xuất thủ với Đế Thích Thiên nhưng ai ngờ giữa chừng hắn lại rút lui.
Ngay cả Đế Thích Thiên cũng đang tính sẽ giáo huấn Hắc Phong một chút để cho hắn biết trời cao đất dày, nhưng quyết định rút lui của Hắc Phong làm cho Đế Thích Thiên vô cùng ngạc nhiên, trong lòng hắn vừa mới xuất hiện một tia hứng thú cũng theo đó nhất thời liền trực tiếp biến mất.
“ Ha ha ha” Đế Thích Thiên bước ra một bước trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.
Thân ảnh của Đế Thích Thiên tuy đã rời khỏi đại điện nhưng thanh âm của hắn lúc này bỗng nhiên vang lên trong tai mọi người: “ Ba ngày sau xuất phát Thần Long Đảo”.
Chứng kiến Đế Thích Thiên đã rời khỏi, đám người Phá Quân, Bộ Kinh Vân không khỏi bực bội hừ lạnh một tiếng sau đó xoay mình rời đi đại điện. Trong phút chốc trong đại điện chỉ còn lại Lạc Tiên, Đoạn Lãng và Hắc Phong.
“ Lạc Tiên, ta thấy rõ ràng ban nãy nàng biểu lộ lo lắng cho ta phải không?” Hắc Phong mỉm cười nhìn chằm chằm Lạc Tiên nói.
“ Ta... ta chỉ không muốn ngài xảy ra chuyện mà ảnh hưởng đến hành động lần này mà thôi, không có ý gì khác” Lạc Tiên gương mặt thoáng ửng hồng có vẻ lúng túng nói.
“ Thật vậy sao?” Hắc Phong ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Lạc Tiên không rời.
“ Sẵn dịp ngài đã đến đây, ta sẽ dẫn ngài cùng Đoạn Phó Bang chủ tham quan một vòng Thiên Môn, chúng ta đi” Lạc Tiên gương mặt tỏ vẻ nghiêm túc nói rồi đi trước dẫn đường.
“ Vậy thì cầu còn không được” Hắc Phong nhoẻn miệng cười rồi cùng với Đoạn Lãng chậm rãi theo sau.
Ba ngày nháy mắt trôi qua, Hắc Phong cùng với Đoạn Lãng đi theo nhóm người Đế Thích Thiên xuất phát Thần Long Đảo, một trăm tên đệ tử Long Hổ Cảnh thì được ra lệnh quay về Thiên Hạ Hội trấn giữ.
Sau hai ngày đi đường, cuối cùng đoàn người đã đến bờ biển. Thiên Môn người đã sớm chuẩn bị sẵn, một cái bảo thuyền vô cùng to lớn xuất hiện trước mặt mọi người. Đám người nhanh chóng lên thuyền rồi khởi hành, trực tiếp hướng vị trí Thần Long Đảo.
Tất cả mọi người sau khi lên thuyền đều tự đợi ở gian phòng của mình, không ai bảo ai, người nào cũng đang chuẩn bị tinh khí thần mạnh nhất trạng thái để sẵn sàng hành động. Đoàn người trong nháy mắt đã lênh đênh trên hải dương được mười ngày thời gian, cuối cùng cũng đã thấy bóng dáng mờ ảo của hòn đảo xuất hiện trong tầm mắt.
Trời đang yên biển đang lặng, nhưng khi bảo thuyền sắp tiến vào phạm vi hòn đảo thì bỗng nhiên từng cơn sóng lớn xuất hiện, đập mạnh lên bảo thuyền.
“ Ầm... ầm... ầm”
Từng tiếng ầm vang rung động truyền đến, bảo thuyền ở sóng lớn liên tục công kích đã sắp không chịu nổi, đoàn người trên tàu gặp phải tình cảnh này cũng một hồi ngã trái ngã phải.
Mọi người lúc này đã xông ra khỏi khoang thuyền, xuất hiện ở boong tàu, quan sát tình hình.
“ Đó chính là Thần Long đảo?”
“ Tại sao đang yên đang lành lại có sóng lớn kinh khủng như vậy...”
“ Có người giở trò?”
Đoàn người đều thần sắc nghi hoặc mở miệng nghị luận.
“ Đây là do Hải Tộc người âm thầm ra tay, những người này từ xưa đã sinh sống ở Thần Long Đảo, lấy Thủ Hộ Thần long làm nhiệm vụ, bọn chúng có năng lực điều khiển sóng biển...” Đế Thích Thiên nhàn nhạt giải thích.
“ Ha ha ha... một đám thủ hạ bại tướng dưới tay mà còn dám xuất hiện trước mặt Bản tọa, thật không biết là ai cho các ngươi dũng khí đó?” Hắc Phong cười lên ha hả đầy bá khí.
“ Là ta cho bọn hắn dũng khí”
Một thanh âm trầm trầm vang lên, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt tất cả mọi người. Người này mặc một bộ áo da, mang trên mặt một tấm mặt nạ điêu khắc bằng băng, trên người tỏa ra khí tức vô cùng kinh khủng, Hắc Phong đã là Thiên Thần Cảnh Trung Kỳ nhưng đứng trước người này cảm giác giống như đứa con nít so với một đại lực sĩ, không có lực phản kháng.
Bọn người Bộ Kinh Vân, Nhiếp Phong khi thấy người này thì liền chắp tay hành lễ: “Bái kiến tiền bối”.
Mà Lạc Tiên cùng Phá Quân, Hoàng Ảnh, còn có anh em Hoài Không Hoài Diệt cũng là trực tiếp mở miệng nói: “ Bái kiến môn chủ”.
“ Tên Từ Phúc này sợ rằng tu vi đã đạt đến Thiên Thần Cảnh Đỉnh Phong hoặc là nửa bước Thần Ma Cảnh” cảm nhận được khí tức kinh khủng của Từ Phúc, Hắc Phong âm thầm suy nghĩ trong lòng.
Hắc Phong sắc mặt không biểu tình, nhìn thẳng Từ Phúc cười nói: “ Ngươi chính là Môn chủ của Thiên Môn, Đế Thích Thiên? Hành động lần này là do ngươi khởi xướng?”
“ Ha, ha, ha...” Nghe được Hắc Phong hỏi như vậy Từ Phúc giống như bệnh tâm thần cười ha hả, ngay sau đó chỉ thấy thân ảnh của hắn lóe lên, trực tiếp liền ngồi ở chủ vị bên trên mở miệng nói: “ Không sai, bản tôn chính là Thiên Môn môn chủ Đế Thích Thiên, không biết Hắc Phong bang chủ có gì chỉ giáo?”
Đối mặt Từ Phúc trên người khí tức mạnh mẽ, Hắc Phong vẻ mặt không chút tỏ ra yếu thế nói: “ Đế Thích Thiên môn chủ tu vi thâm bất khả trắc, ta chỉ là một cái Thiên Thần Cảnh Trung Kỳ làm sao có cái gì dám chỉ giáo, bất quá, ngươi đã mời chúng ta đi Đồ Long thì cũng phải thể hiện thành ý, lộ rõ diện mạo thật đi chứ”
Hắc Phong vừa nói xong, cả đại điện bỗng trở nên vô cùng yên tĩnh, bất kể là đám người Bộ Kinh Vân hay Lạc Tiên, Phá Quân, Hoài Không, Hoài Diệt đều nhìn Hắc Phong với ánh mắt khâm phục.
“ Không biết sống chết...”
“ Hắn là muốn tìm chết...”
“ Không tốt, cái này chính là Môn chủ kiêng kỵ...”
Nhìn thấy Hắc Phong không nể nang gì nói thẳng, Lạc Tiên vốn là người hiểu rõ Đế Thích Thiên liền vì Hắc Phong cảm thấy lo lắng.
“ Ha ha ha...” Từ Phúc bỗng cười lên ha hả, thân hình lóe lên liền xuất hiện ngay trước mặt Hắc Phong, ánh mắt lạnh lùng mở miệng nói: “ Ngươi là người thứ nhất dám nói chuyện với ta như vậy, muốn xem diện mạo thật của ta à? rất đơn giản, chờ sau khi Đồ Long thành công, ta sẽ tự mình cởi mặt nạ xuống. Cũng còn có một cách... là tự ngươi dùng thực lực lấy nó xuống... ha ha ha”
“ Đã như vậy, ta đành...”
Mọi người xung quanh cảm thấy hứng thú chờ xem Hắc Phong trả lời như thế nào, đa số đều rất hy vọng Hắc Phong sẽ xuất thủ với Đế Thích Thiên để có trò vui để xem.
“ Ta đành chờ đến khi Đồ Long thành công đi vậy, hiện tại tu vi của ta không phải là đối thủ của ngươi” Hắc Phong nhoẻn miệng cười nhìn thẳng Đế Thích Thiên nói.
Mọi người xung quanh nghe Hắc Phong nói vậy thì thầm thất vọng, thực lực của Hắc Phong rất mạnh, có thể nói là người mạnh thứ hai sau Đế Thích Thiên, hai người này đánh nhau sẽ phát sinh cái gì, bất cứ người học võ nào cũng muốn quan sát. Ban đầu mọi người đều nghĩ Hắc Phong là một người không sợ trời không sợ đất, nghĩ hắn thế nào cũng xuất thủ với Đế Thích Thiên nhưng ai ngờ giữa chừng hắn lại rút lui.
Ngay cả Đế Thích Thiên cũng đang tính sẽ giáo huấn Hắc Phong một chút để cho hắn biết trời cao đất dày, nhưng quyết định rút lui của Hắc Phong làm cho Đế Thích Thiên vô cùng ngạc nhiên, trong lòng hắn vừa mới xuất hiện một tia hứng thú cũng theo đó nhất thời liền trực tiếp biến mất.
“ Ha ha ha” Đế Thích Thiên bước ra một bước trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.
Thân ảnh của Đế Thích Thiên tuy đã rời khỏi đại điện nhưng thanh âm của hắn lúc này bỗng nhiên vang lên trong tai mọi người: “ Ba ngày sau xuất phát Thần Long Đảo”.
Chứng kiến Đế Thích Thiên đã rời khỏi, đám người Phá Quân, Bộ Kinh Vân không khỏi bực bội hừ lạnh một tiếng sau đó xoay mình rời đi đại điện. Trong phút chốc trong đại điện chỉ còn lại Lạc Tiên, Đoạn Lãng và Hắc Phong.
“ Lạc Tiên, ta thấy rõ ràng ban nãy nàng biểu lộ lo lắng cho ta phải không?” Hắc Phong mỉm cười nhìn chằm chằm Lạc Tiên nói.
“ Ta... ta chỉ không muốn ngài xảy ra chuyện mà ảnh hưởng đến hành động lần này mà thôi, không có ý gì khác” Lạc Tiên gương mặt thoáng ửng hồng có vẻ lúng túng nói.
“ Thật vậy sao?” Hắc Phong ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Lạc Tiên không rời.
“ Sẵn dịp ngài đã đến đây, ta sẽ dẫn ngài cùng Đoạn Phó Bang chủ tham quan một vòng Thiên Môn, chúng ta đi” Lạc Tiên gương mặt tỏ vẻ nghiêm túc nói rồi đi trước dẫn đường.
“ Vậy thì cầu còn không được” Hắc Phong nhoẻn miệng cười rồi cùng với Đoạn Lãng chậm rãi theo sau.
Ba ngày nháy mắt trôi qua, Hắc Phong cùng với Đoạn Lãng đi theo nhóm người Đế Thích Thiên xuất phát Thần Long Đảo, một trăm tên đệ tử Long Hổ Cảnh thì được ra lệnh quay về Thiên Hạ Hội trấn giữ.
Sau hai ngày đi đường, cuối cùng đoàn người đã đến bờ biển. Thiên Môn người đã sớm chuẩn bị sẵn, một cái bảo thuyền vô cùng to lớn xuất hiện trước mặt mọi người. Đám người nhanh chóng lên thuyền rồi khởi hành, trực tiếp hướng vị trí Thần Long Đảo.
Tất cả mọi người sau khi lên thuyền đều tự đợi ở gian phòng của mình, không ai bảo ai, người nào cũng đang chuẩn bị tinh khí thần mạnh nhất trạng thái để sẵn sàng hành động. Đoàn người trong nháy mắt đã lênh đênh trên hải dương được mười ngày thời gian, cuối cùng cũng đã thấy bóng dáng mờ ảo của hòn đảo xuất hiện trong tầm mắt.
Trời đang yên biển đang lặng, nhưng khi bảo thuyền sắp tiến vào phạm vi hòn đảo thì bỗng nhiên từng cơn sóng lớn xuất hiện, đập mạnh lên bảo thuyền.
“ Ầm... ầm... ầm”
Từng tiếng ầm vang rung động truyền đến, bảo thuyền ở sóng lớn liên tục công kích đã sắp không chịu nổi, đoàn người trên tàu gặp phải tình cảnh này cũng một hồi ngã trái ngã phải.
Mọi người lúc này đã xông ra khỏi khoang thuyền, xuất hiện ở boong tàu, quan sát tình hình.
“ Đó chính là Thần Long đảo?”
“ Tại sao đang yên đang lành lại có sóng lớn kinh khủng như vậy...”
“ Có người giở trò?”
Đoàn người đều thần sắc nghi hoặc mở miệng nghị luận.
“ Đây là do Hải Tộc người âm thầm ra tay, những người này từ xưa đã sinh sống ở Thần Long Đảo, lấy Thủ Hộ Thần long làm nhiệm vụ, bọn chúng có năng lực điều khiển sóng biển...” Đế Thích Thiên nhàn nhạt giải thích.
Danh sách chương