- Tỉ tỉ, người nói xem, tối hôm qua sao hắn dám từ chối chứ? Hay… hay là hắn có vấn đề về sinh lý? - Muội nghĩ quá rồi, nói cho cùng thì phu quân mới có mười bốn tuổi mà thôi. Có thể việc đêm hôm trước kia đã làm tâm lý hắn trở nên bất ổn. Chúng ta phải chăm sóc cho hắn nhiều hơn ah.
- Tỉ thật là, suốt ngày chỉ bảo vệ tên vương bát đản đó thôi. Hừ, hắn dám từ chối bổn nương tử Huyên Huyên ta. Có ngày ta sẽ cho hắn đẹp mặt cho coi.
Khi không có ai, đôi tỉ muội song sinh này mới có thể thoải mái trao đổi trực tiếp bằng lời nói chứ không thông qua suy nghĩ nữa. Huyên Huyên vừa phát tiết vừa dí nắm đấm nhỏ nhắn về phía trước như đang hành hung ai đó. Hóa ra đêm hôm qua nàng không “ăn” được Thiên Vũ nên hôm nay tâm trạng có điều bất ổn. Sau khi chia tay Thiên Vũ tại quảng trường kia, hai nàng liền rời khỏi và tiến tới một khu chợ kì lạ.
- Tỉ Tỉ, tỉ nói xem, đầu tên phu quân vương bát đản của chúng ta chứa đựng bao nhiêu thứ kì lạ chứ, chúng ta ở bên cạnh hắn mấy năm qua mà chưa lúc nào ngừng bất ngờ về những ý tưởng kì quặc của hắn.
- Phu quân vốn là một kì nhân, chỉ là thời gian phát triển của chàng còn quá ngắn mà thôi, muội thấy đêm qua chàng liên tục thở dài khi nhắc về sức mạnh cá nhân không? Tuy chàng k tỏ rõ qua khuôn mặt nhưng ta cảm nhận chàng rất tự ti đấy.
- Ta thấy rõ chứ, nhưng hắn mới có 14 tuổi thôi, phải biết đủ chứ, như vậy đã là rất rất mạnh trong những thanh thiếu niên cùng trang lứa rồi. Tử Mạnh lão sư cũng đã nhắc nhở hắn nhiều lần rồi, “Dục Tốc Bất Đạt”, vậy mà tên đầu gỗ đó vẫn cứ vội vội vàng vàng.
- Thôi, chúng ta nhanh hoàn thành kế hoạch của phu quân thôi, sau khi đọc lá thư của Tử Mạnh trong viên ngọc bội truyền tống kia thì hắn cứ như người mất hồn vậy, hỏi gì cũng không nói. Ta có điểm lo lắng bất an trong người.
Tiêu Tiêu và Huyên Huyên nhanh chóng tăng cước bộ, khoảng cách giữa hai người và khu chợ kia càng ngày càng được rút ngắn. Tại sao nói nó kì lạ, tại khu chợ này, mặt hàng được bày bán không phải rau củ quả vật phẩm hay thức ăn, mà lại là con người. Những kẻ buôn nô lệ bày sạp của mình ra, dẫn những mặt hàng của chúng bày lên kệ và bắt đầu rao bán vô cùng lành nghề.
- Nam Miêu Tộc 19 tuổi, khỏe mạnh cường tráng, không bệnh tật, ngoan ngoãn nghe lời, 10 linh thạch hạ phẩm. Nữ Bạch Vũ tộc, 14 tuổi, chưa từng được sử dụng qua, 50 linh thạch hạ phẩm…..
Và vô số tiếng rao khác vang lên đan xen nhau tạo thành một khu chợ ồn ào hỗn loạn vô cùng. Nhưng dường như khách nhân đã vô cùng quen với điều này, họ vẫn ung dung mỉm cười như không hề cảm thấy sự ồn ào hỗn loạn đó. Người mua kẻ bán vẫn diễn ra một cách bình thường, và chúng vô cùng quy củ không hề hỗn loạn giống như vẻ bề ngoài kia của khu chợ.
Rất nhanh, hai thân ảnh nhỏ nhắn đã tiến vào dạo qua chợ bán cả nhân mạng của một con người chỉ với giá 10 linh thạch hạ phẩm kia.
Trên một con đường dài khoảng gần một kilomet, Những sạp hàng được bày ra san sát nhau. Những món hàng thì được trói lại vô cùng cẩn thận bằng xích sắt, vài món có một chút rẻ rách trên người, vài món lại lõa thể đứng trơ trọi giữa trăm ngàn con mắt soi mói. Còn có vài món lại được treo ngược lên không trung, tay chân khóa kín bằng những sợi xích to như cổ tay vậy, tới miệng cũng bị khóa lại bằng một cái rọ đặc thù…
Hai người bắt đầu lùng sục khắp cả khu chợ, tìm và mua tất cả những đứa trẻ nô lệ có độ tuổi dưới mười. Rất nhanh hàng ngàn đứa trẻ đã được chọn ra và xếp hàng rồng rắn tiến ra khỏi khu chợ nô lệ. Nam hài có, nữ hài có, Lang Nhân tộc có, Miêu Nhân tộc có, Vũ Tộc có… những đứa trẻ này phân biệt ra hàng trăm chủng loại bán nhân tộc khác nhau, vô cùng đa dạng.
Ra khỏi khu trợ, tới một nơi hẻo lánh không bóng người qua lại. Sau khi tra xét toàn bộ khu vực xung quanh, Tiêu Tiêu liền cởi trói cho tất cả bọn chúng, nói vài lời theo kịch bản Thiên Vũ đã dựng trước, tuy đơn giản nhưng hiệu quả thì không thể bàn cãi, quả đúng là “Lạt mềm buộc chặt”.
- Ta đã mua tất cả các ngươi, nhưng chúng ta không coi các ngươi là nô lệ, chúng ta coi các ngươi là “Người”. Các ngươi ai muốn đi thì có thể tự ý rời đi bất kì lúc nào, kể cả ngay bây giờ.
Tiêu Tiêu liền ngừng nói, trầm ngâm nhìn sang Huyên Huyên bên cạnh, nàng quay người vứt ra bốn trận kỳ, lập tức có bốn trận pháp cách âm đan xen lẫn nhau tạo thành một lớp màng bảo vệ không cho một chút âm thanh nào lộ ra bên ngoài. Huyên Huyên thấy vậy liền mỉm cười đứng lên phía trước, lời thoại này Thiên Vũ viết vốn là để viết cho nàng mà:
- Các ngươi có muốn sức mạnh? Các ngươi có muốn giúp đỡ gia đình mình, tộc đàn của mình, hay trả lại món nợ với kẻ thù của các ngươi?
Lập tức hơn ngàn giọng nói đồng thanh cất vang:
- Có Có Có…
- Tốt, vậy chúng ta cho các ngươi một cơ hội, ta mua các ngươi ra từ nơi bản thỉu kia, nhưng những việc các ngươi sắp tới phải đối mặt còn gió tanh mưa máu, còn bẩn thỉu hơn vạn vạn lần khu chợ kia. Đổi lại, các ngươi có một thứ mà khu chợ kia không có, đó chính là sức mạnh là tự do, tự do quyết định số phận của mình. Các ngươi có sợ không?
- Không sợ, không sợ, không sợ...
- Tốt, vậy theo ta, từ nay các ngươi sẽ là người một nhà, mà người một nhà thì quy định đầu tiên là cấm tàn sát lẫn nhau…
- …
Hàng ngàn đôi mắt chất chứa đầy nhiệt huyết và hi vọng nhìn chằm chằm vào khiến Huyên Huyên càng ngày càng cao hứng hét lớn. Đúng vậy, chúng đang ở đáy của xã hội, nhưng lại có người đưa ra bàn tay kéo chúng lên, tuy không phải đổi xử tốt đẹp gì nhưng họ lại cho chúng những thứ mà chúng ước ao bấy lâu nay “Sức mạnh và tự do.”
Thậm chí họ rất tự nhiên nói thẳng ra mục đích của mình, là lợi dụng chúng để làm những công việc nguy hiểm bẩn thỉu. Nhưng chính vậy mà đập tan mối nghi ngờ trong tâm trí hàng ngàn người nơi đây. Cây gậy và củ cà rốt, chiến thuật dùng người này luôn luôn hiệu quả mọi lúc mọi nơi.
Nguyên văn lá thư của Tử Mạnh lão sư, chính là giải thích thân thế và âm mưu lớn của hắn và Tử Tiêu đã sắp xếp bao năm qua. Trong thư có nhắc Thiên Vũ trong ba mươi năm không được trở về Học Viện, khi nào đủ lông đủ cánh thì trở về, tránh việc bị cuốn vào một vòng xoáy trả thù chém giết bất tận kia. Và cũng nói qua một chút về Bán nhân tộc cũng như Hắc Vũ Tộc…
Tại đây với hoàn cảnh tuy khó khăn vô cùng, nhưng nhân tài lại xuất hiện lớp lớp vậy, và đa số họ đều chết quá sớm hay không thể phát triển vì chiến tranh không ngừng, vì thiếu thốn tài nguyên tu luyện…
Quy định của Dực Tộc không hề cấm việc thành lập tổ chức hay tộc quần mới cả, chính vậy nên Thiên Vũ mới đưa ra quyết định thành lập một tổ chức của riêng mình ngay sau khi nghe Tiêu Tiêu kể lại về khu chợ nô lệ kia. Sau trận chiến trong bí cảnh, hắn nhận ra việc kìm hãm phát triển của Dực Tộc tuy có thể bảo vệ vị trí độc tôn của mình, nhưng cũng vô tình làm yếu đi thực lực của cả tộc trong vạn năm qua. Điều này cũng mang lại cơ hội cực kì lớn cho hắn tăng tiến thực lực bản thân mình. “Mình ta mạnh không bằng cả tập thể mạnh, Sức một người không thể đối trọi với cả một tổ chức được”
Số Linh Thạch khổng lồ hắn tích trữ được bấy lâu nay và cả số linh thạch Chu Huyền lão sư cho cũng có cơ hội để sử dụng. Dường như hai vị lão sư đã tính trước toàn bộ con đường cho hắn đi vậy, trong lòng Thiên Vũ cũng cảm khái không thôi.
***
Ngay khi Huyên Huyên đọc xong bài diễn văn cổ động và lôi kéo kia, xuất hiện một thân ảnh vạm vỡ to lớn từ từ tiến tới khu nhà AX, mục tiêu của hắn chính là ngôi nhà số 211 trong khu nhà. Hắn đi tới cửa, trận pháp bảo hộ ngôi nhà tự động mở ra một lối cho hắn đi vào.
- Thiên Vũ đúng không?
- Đúng, ngươi đã tới.
- Gọi ta Sư Hùng.
Đây chính là thanh niên Sư Nhân Tộc có lực phòng ngự khủng bố kia. Kí hiệu nhỏ của Thiên Vũ trước khi rời đi đã dẫn tên người lai sư tử nhưng thuộc hàng Trâu Đất này tới đây, chứng tỏ con người này vô cùng tinh ý, chứ không khù khờ như vẻ bên ngoài của hắn.
- Tốt, Sư Hùng, ngươi biết vì sao ta gọi ngươi tới không?
- Nếu để xin lỗi về Tam đệ của ta, thì không cần. Năm trắm linh thạch.
Không cần trực tiếp vậy chứ, hắn quy mạng của sư đệ mình ra tiền không ngờ lại nhanh như vậy. Sau khi biết Thiên Vũ là 1 đại tài chủ thì hắn cũng có ý định đào cái mỏ vàng này luôn rồi.
- Ta không trả, sao nào? Nhưng ta có đề nghị tốt hơn cho ngươi, có muốn nghe qua không?
- Chỉ cần có tiền. Nói.
Cách nói chuyện của tên này giống y chang với Lang Đạo kia, trực tiếp vô cùng.
- Ngươi sau này sẽ là tộc trưởng Sư Nhân Tộc sao? Ta có lời đề nghị muốn hợp tác cùng tộc các ngươi.
- Không, ta không ngu ngốc như tên Lang Đạo kia, đã là người của Dực Tộc thì không thể là Tộc trưởng được nữa, trừ khi hắn đủ thực lực tiến tới vị trí trưởng lão của Dực Tộc. Nhưng điều này vẫn mang tới nghi kị cho Dực Tộc, ta không muốn chuốc họa vào thân.
Không ngờ ngoài tinh tế ra con người này còn vô cùng sâu xa tỉ mỉ, hắn cũng đã xuất ra vốn liếng bản thân để Thiên Vũ mời chào rồi.
- Tốt, chỉ cần ngươi có quyền lực trong tộc là đủ, ngươi mời chào ta thành công rồi, báo giá đi.
- Một ngàn Linh Thạch cho ta, và 1 vạn cho Tộc ta. Tộc ta sẽ ủng hộ các ngươi hết mình. Vị Trí của Sư Nhân Tộc cũng nằm ngay sát bên cạnh Dực Tộc này, ngươi có thể tuyệt đối yên tâm.
- Ta cần một mảnh đất rộng, đủ hai ngàn người sinh sống và hoạt động. Và phải được Sư Tộc bảo vệ cẩn thận trong thời gian đầu này.
- Tốt!
Sư Hùng chìa bàn tay mình ra, đôi mắt hắn nhìn Thiên Vũ như nhìn hai viên linh thạch to lớn đang di động vậy.
…
- Tỉ thật là, suốt ngày chỉ bảo vệ tên vương bát đản đó thôi. Hừ, hắn dám từ chối bổn nương tử Huyên Huyên ta. Có ngày ta sẽ cho hắn đẹp mặt cho coi.
Khi không có ai, đôi tỉ muội song sinh này mới có thể thoải mái trao đổi trực tiếp bằng lời nói chứ không thông qua suy nghĩ nữa. Huyên Huyên vừa phát tiết vừa dí nắm đấm nhỏ nhắn về phía trước như đang hành hung ai đó. Hóa ra đêm hôm qua nàng không “ăn” được Thiên Vũ nên hôm nay tâm trạng có điều bất ổn. Sau khi chia tay Thiên Vũ tại quảng trường kia, hai nàng liền rời khỏi và tiến tới một khu chợ kì lạ.
- Tỉ Tỉ, tỉ nói xem, đầu tên phu quân vương bát đản của chúng ta chứa đựng bao nhiêu thứ kì lạ chứ, chúng ta ở bên cạnh hắn mấy năm qua mà chưa lúc nào ngừng bất ngờ về những ý tưởng kì quặc của hắn.
- Phu quân vốn là một kì nhân, chỉ là thời gian phát triển của chàng còn quá ngắn mà thôi, muội thấy đêm qua chàng liên tục thở dài khi nhắc về sức mạnh cá nhân không? Tuy chàng k tỏ rõ qua khuôn mặt nhưng ta cảm nhận chàng rất tự ti đấy.
- Ta thấy rõ chứ, nhưng hắn mới có 14 tuổi thôi, phải biết đủ chứ, như vậy đã là rất rất mạnh trong những thanh thiếu niên cùng trang lứa rồi. Tử Mạnh lão sư cũng đã nhắc nhở hắn nhiều lần rồi, “Dục Tốc Bất Đạt”, vậy mà tên đầu gỗ đó vẫn cứ vội vội vàng vàng.
- Thôi, chúng ta nhanh hoàn thành kế hoạch của phu quân thôi, sau khi đọc lá thư của Tử Mạnh trong viên ngọc bội truyền tống kia thì hắn cứ như người mất hồn vậy, hỏi gì cũng không nói. Ta có điểm lo lắng bất an trong người.
Tiêu Tiêu và Huyên Huyên nhanh chóng tăng cước bộ, khoảng cách giữa hai người và khu chợ kia càng ngày càng được rút ngắn. Tại sao nói nó kì lạ, tại khu chợ này, mặt hàng được bày bán không phải rau củ quả vật phẩm hay thức ăn, mà lại là con người. Những kẻ buôn nô lệ bày sạp của mình ra, dẫn những mặt hàng của chúng bày lên kệ và bắt đầu rao bán vô cùng lành nghề.
- Nam Miêu Tộc 19 tuổi, khỏe mạnh cường tráng, không bệnh tật, ngoan ngoãn nghe lời, 10 linh thạch hạ phẩm. Nữ Bạch Vũ tộc, 14 tuổi, chưa từng được sử dụng qua, 50 linh thạch hạ phẩm…..
Và vô số tiếng rao khác vang lên đan xen nhau tạo thành một khu chợ ồn ào hỗn loạn vô cùng. Nhưng dường như khách nhân đã vô cùng quen với điều này, họ vẫn ung dung mỉm cười như không hề cảm thấy sự ồn ào hỗn loạn đó. Người mua kẻ bán vẫn diễn ra một cách bình thường, và chúng vô cùng quy củ không hề hỗn loạn giống như vẻ bề ngoài kia của khu chợ.
Rất nhanh, hai thân ảnh nhỏ nhắn đã tiến vào dạo qua chợ bán cả nhân mạng của một con người chỉ với giá 10 linh thạch hạ phẩm kia.
Trên một con đường dài khoảng gần một kilomet, Những sạp hàng được bày ra san sát nhau. Những món hàng thì được trói lại vô cùng cẩn thận bằng xích sắt, vài món có một chút rẻ rách trên người, vài món lại lõa thể đứng trơ trọi giữa trăm ngàn con mắt soi mói. Còn có vài món lại được treo ngược lên không trung, tay chân khóa kín bằng những sợi xích to như cổ tay vậy, tới miệng cũng bị khóa lại bằng một cái rọ đặc thù…
Hai người bắt đầu lùng sục khắp cả khu chợ, tìm và mua tất cả những đứa trẻ nô lệ có độ tuổi dưới mười. Rất nhanh hàng ngàn đứa trẻ đã được chọn ra và xếp hàng rồng rắn tiến ra khỏi khu chợ nô lệ. Nam hài có, nữ hài có, Lang Nhân tộc có, Miêu Nhân tộc có, Vũ Tộc có… những đứa trẻ này phân biệt ra hàng trăm chủng loại bán nhân tộc khác nhau, vô cùng đa dạng.
Ra khỏi khu trợ, tới một nơi hẻo lánh không bóng người qua lại. Sau khi tra xét toàn bộ khu vực xung quanh, Tiêu Tiêu liền cởi trói cho tất cả bọn chúng, nói vài lời theo kịch bản Thiên Vũ đã dựng trước, tuy đơn giản nhưng hiệu quả thì không thể bàn cãi, quả đúng là “Lạt mềm buộc chặt”.
- Ta đã mua tất cả các ngươi, nhưng chúng ta không coi các ngươi là nô lệ, chúng ta coi các ngươi là “Người”. Các ngươi ai muốn đi thì có thể tự ý rời đi bất kì lúc nào, kể cả ngay bây giờ.
Tiêu Tiêu liền ngừng nói, trầm ngâm nhìn sang Huyên Huyên bên cạnh, nàng quay người vứt ra bốn trận kỳ, lập tức có bốn trận pháp cách âm đan xen lẫn nhau tạo thành một lớp màng bảo vệ không cho một chút âm thanh nào lộ ra bên ngoài. Huyên Huyên thấy vậy liền mỉm cười đứng lên phía trước, lời thoại này Thiên Vũ viết vốn là để viết cho nàng mà:
- Các ngươi có muốn sức mạnh? Các ngươi có muốn giúp đỡ gia đình mình, tộc đàn của mình, hay trả lại món nợ với kẻ thù của các ngươi?
Lập tức hơn ngàn giọng nói đồng thanh cất vang:
- Có Có Có…
- Tốt, vậy chúng ta cho các ngươi một cơ hội, ta mua các ngươi ra từ nơi bản thỉu kia, nhưng những việc các ngươi sắp tới phải đối mặt còn gió tanh mưa máu, còn bẩn thỉu hơn vạn vạn lần khu chợ kia. Đổi lại, các ngươi có một thứ mà khu chợ kia không có, đó chính là sức mạnh là tự do, tự do quyết định số phận của mình. Các ngươi có sợ không?
- Không sợ, không sợ, không sợ...
- Tốt, vậy theo ta, từ nay các ngươi sẽ là người một nhà, mà người một nhà thì quy định đầu tiên là cấm tàn sát lẫn nhau…
- …
Hàng ngàn đôi mắt chất chứa đầy nhiệt huyết và hi vọng nhìn chằm chằm vào khiến Huyên Huyên càng ngày càng cao hứng hét lớn. Đúng vậy, chúng đang ở đáy của xã hội, nhưng lại có người đưa ra bàn tay kéo chúng lên, tuy không phải đổi xử tốt đẹp gì nhưng họ lại cho chúng những thứ mà chúng ước ao bấy lâu nay “Sức mạnh và tự do.”
Thậm chí họ rất tự nhiên nói thẳng ra mục đích của mình, là lợi dụng chúng để làm những công việc nguy hiểm bẩn thỉu. Nhưng chính vậy mà đập tan mối nghi ngờ trong tâm trí hàng ngàn người nơi đây. Cây gậy và củ cà rốt, chiến thuật dùng người này luôn luôn hiệu quả mọi lúc mọi nơi.
Nguyên văn lá thư của Tử Mạnh lão sư, chính là giải thích thân thế và âm mưu lớn của hắn và Tử Tiêu đã sắp xếp bao năm qua. Trong thư có nhắc Thiên Vũ trong ba mươi năm không được trở về Học Viện, khi nào đủ lông đủ cánh thì trở về, tránh việc bị cuốn vào một vòng xoáy trả thù chém giết bất tận kia. Và cũng nói qua một chút về Bán nhân tộc cũng như Hắc Vũ Tộc…
Tại đây với hoàn cảnh tuy khó khăn vô cùng, nhưng nhân tài lại xuất hiện lớp lớp vậy, và đa số họ đều chết quá sớm hay không thể phát triển vì chiến tranh không ngừng, vì thiếu thốn tài nguyên tu luyện…
Quy định của Dực Tộc không hề cấm việc thành lập tổ chức hay tộc quần mới cả, chính vậy nên Thiên Vũ mới đưa ra quyết định thành lập một tổ chức của riêng mình ngay sau khi nghe Tiêu Tiêu kể lại về khu chợ nô lệ kia. Sau trận chiến trong bí cảnh, hắn nhận ra việc kìm hãm phát triển của Dực Tộc tuy có thể bảo vệ vị trí độc tôn của mình, nhưng cũng vô tình làm yếu đi thực lực của cả tộc trong vạn năm qua. Điều này cũng mang lại cơ hội cực kì lớn cho hắn tăng tiến thực lực bản thân mình. “Mình ta mạnh không bằng cả tập thể mạnh, Sức một người không thể đối trọi với cả một tổ chức được”
Số Linh Thạch khổng lồ hắn tích trữ được bấy lâu nay và cả số linh thạch Chu Huyền lão sư cho cũng có cơ hội để sử dụng. Dường như hai vị lão sư đã tính trước toàn bộ con đường cho hắn đi vậy, trong lòng Thiên Vũ cũng cảm khái không thôi.
***
Ngay khi Huyên Huyên đọc xong bài diễn văn cổ động và lôi kéo kia, xuất hiện một thân ảnh vạm vỡ to lớn từ từ tiến tới khu nhà AX, mục tiêu của hắn chính là ngôi nhà số 211 trong khu nhà. Hắn đi tới cửa, trận pháp bảo hộ ngôi nhà tự động mở ra một lối cho hắn đi vào.
- Thiên Vũ đúng không?
- Đúng, ngươi đã tới.
- Gọi ta Sư Hùng.
Đây chính là thanh niên Sư Nhân Tộc có lực phòng ngự khủng bố kia. Kí hiệu nhỏ của Thiên Vũ trước khi rời đi đã dẫn tên người lai sư tử nhưng thuộc hàng Trâu Đất này tới đây, chứng tỏ con người này vô cùng tinh ý, chứ không khù khờ như vẻ bên ngoài của hắn.
- Tốt, Sư Hùng, ngươi biết vì sao ta gọi ngươi tới không?
- Nếu để xin lỗi về Tam đệ của ta, thì không cần. Năm trắm linh thạch.
Không cần trực tiếp vậy chứ, hắn quy mạng của sư đệ mình ra tiền không ngờ lại nhanh như vậy. Sau khi biết Thiên Vũ là 1 đại tài chủ thì hắn cũng có ý định đào cái mỏ vàng này luôn rồi.
- Ta không trả, sao nào? Nhưng ta có đề nghị tốt hơn cho ngươi, có muốn nghe qua không?
- Chỉ cần có tiền. Nói.
Cách nói chuyện của tên này giống y chang với Lang Đạo kia, trực tiếp vô cùng.
- Ngươi sau này sẽ là tộc trưởng Sư Nhân Tộc sao? Ta có lời đề nghị muốn hợp tác cùng tộc các ngươi.
- Không, ta không ngu ngốc như tên Lang Đạo kia, đã là người của Dực Tộc thì không thể là Tộc trưởng được nữa, trừ khi hắn đủ thực lực tiến tới vị trí trưởng lão của Dực Tộc. Nhưng điều này vẫn mang tới nghi kị cho Dực Tộc, ta không muốn chuốc họa vào thân.
Không ngờ ngoài tinh tế ra con người này còn vô cùng sâu xa tỉ mỉ, hắn cũng đã xuất ra vốn liếng bản thân để Thiên Vũ mời chào rồi.
- Tốt, chỉ cần ngươi có quyền lực trong tộc là đủ, ngươi mời chào ta thành công rồi, báo giá đi.
- Một ngàn Linh Thạch cho ta, và 1 vạn cho Tộc ta. Tộc ta sẽ ủng hộ các ngươi hết mình. Vị Trí của Sư Nhân Tộc cũng nằm ngay sát bên cạnh Dực Tộc này, ngươi có thể tuyệt đối yên tâm.
- Ta cần một mảnh đất rộng, đủ hai ngàn người sinh sống và hoạt động. Và phải được Sư Tộc bảo vệ cẩn thận trong thời gian đầu này.
- Tốt!
Sư Hùng chìa bàn tay mình ra, đôi mắt hắn nhìn Thiên Vũ như nhìn hai viên linh thạch to lớn đang di động vậy.
…
Danh sách chương