Nói là cách rất xa, nhưng thật ra cũng không xa lắm. Chạy được một lúc, Lâu Thành đã tới trước câu lạc bộ võ đạo rồi. Bước lên chín bậc thang, trái tim đập “thình thịch” liên tục, hai má đỏ bừng. Không biết cậu như vậy là vì đã chạy một khoảng khá dài hay là vì chuyện sắp xảy ra nữa.
Trong đầu cậu tập dợt vô số tình huống có thể xảy ra tiếp theo. Lúc này, cậu vừa thở dốc vừa siết chặt bàn tay lại, âm thầm cổ vũ bản thân: “Sợ cái gì mà sợ, mình là đàn ông con trai, không việc gì phải sợ cả!”
Trong lòng đấu tranh vài giây, Lâu Thành bước chậm chân lại, ánh mắt như có như không nhìn Nghiêm Triết Kha xinh đẹp đang mặc Hán phục có hai màu trắng đỏ kia.
Canh lúc sắp đi qua người con gái ấy, cậu đột nhiên dừng lại, vờ như kinh ngạc nhìn Nghiêm Triết Kha mà nói: “Cậu, cậu có phải đã từng học ở trường trung học phổ thông Tú Sơn không?”
Nghiêm Triết Kha ngẩn người, hình như cô vẫn chưa kịp nghe rõ, một lúc sau mới định thần lại, hai hàng lông mày giãn ra, nói: “Đúng vậy, cậu là…?”
Tim Lâu Thành đập mạnh như đang gõ trống, nhưng trên mặt cậu lại cười rất tươi, vừa thở phì phò vừa nói: “Tôi học ở lớp bốn, mỗi lần đi quảng bá cho đại hội võ thao vào lúc nghỉ giữa giờ, tôi đều đứng ở bên cạnh hàng của cậu, ừm, sau lưng cậu vài người ấy, ha ha, không ngờ cậu cũng thi vào Đại học Tùng Thành.”
Nghiêm Triết Kha giật mình, dù vẫn chưa biết Lâu Thành là ai, nhưng trong lòng cô cũng không còn đề phòng cậu như lúc đầu nữa. Cô nhẹ nhàng cười, hai má lúm đồng tiền lập tức xuất hiện trên hai má:
“Lúc trước, tôi chưa từng nghe ai nói sẽ thi vào Đại học Tùng Thành cả nên cứ tưởng ở đây chỉ có mỗi một mình tôi chứ.”
Lâu Thành nhớ đến lời Thái Tông Minh chỉ bảo liền nhịn lại cảm giác muốn đưa tay lên gãi đầu, cậu tự cười nhạo mình nói: “Bản thân tôi khá là trầm lặng, mấy bạn học lớp khác cũng không quen biết nhiều.”
Nghiêm Triết Kha cười dịu dàng, nụ cười này làm cô càng thêm xinh đẹp động lòng người, khiến Lâu Thành say mê nhìn không rời mắt.
Nghiêm Triết Kha vẫn cười dịu dàng như thế, trên khuôn mặt không hề có bất kỳ sự miễn cưỡng nào, giống như trong lòng cô cũng đang vui mừng như thế.
“Cậu tên gì vậy? Chưa biết chừng tôi đã từng nghe qua tên cậu thì sao? Bọn Trình Đào bên lớp bốn cậu hay qua lớp chúng tôi chơi lắm.”
Giọng cô nhẹ nhàng mà ấm áp, không hề lộ ra một chút vẻ thẹn thùng hướng nội nào, giống như vốn dĩ cô đã như thế vậy.
Lâu Thành cố ý tỏ vẻ hài hước nói: “Trình Đào sao? Lần nào cậu ta cũng mượn vở bài tập của tôi để chép bài. Tôi tên là Lâu Thành, chắc là cậu chưa từng nghe qua tên tôi đâu, trong đám bạn đồng trang lứa, tôi không mấy nổi bật lắm.”
Rồi cậu lại theo bản năng ha ha cười nói: “Nhưng tôi biết rõ cậu tên gì, Nghiêm Triết Kha, trong niên khóa của chúng ta, cậu rất nổi tiếng trong trường học đó, ừm, học giỏi, lại còn tốt tính nữa, tất cả mọi người ai cũng tưởng cậu sẽ thi vào mấy trường nổi tiếng toàn quốc như Đế Đô hoặc Hoa Hải, không ngờ cậu lại thi vào Tùng Thành.”
Bị người khác lấy lòng trước mặt như vậy, Nghiêm Triết Kha hé miệng quay đầu nhìn bên cạnh, hai má lúm đồng tiền xinh xắn lại xuất hiện:
“Nếu tôi thi trượt đại học, bị thiếu những mười điểm nên mới vào học tại Đại học Tùng Thành này thì mấy lời vừa nãy của cậu chắc đã chọc giận tôi rồi đó.”
Ôi trời, chết mất thôi! Sao mình có thể nói chuyện một cách thiếu não như vậy được! May mắn Nghiêm Triết Kha không phải vì thi trượt nên mới vào Đại học Tùng Thành…
Lâu Thành càng nghĩ càng hoảng sợ, cậu còn suýt chút nữa nói là “đã xinh đẹp, học giỏi lại còn tốt tính”. Mới nói chuyện lần đầu mà cậu đã tươm tướp khen ngợi con người ta một cách dở hơi như thế. Cậu miễn cưỡng đè nén sự ngại ngùng vì lời nói sai vào trong lòng.
Hèn chi Tình Thánh đã nhắc nhở cậu không nên nói nhiều. Đúng là Tình Thánh có khác!
Nhớ đến lời dặn dò của Thái Minh Tông, Lâu Thành tranh thủ nói:
“Người nổi bật như cậu, nếu như thật sự thi trượt đại học thì việc này đã truyền ra khắp niên khóa của chúng ta rồi, ừm, người ngày càng đông rồi, tôi vào trước nhé, không quấy rầy cậu nữa.”
“Ừm.” Nghiêm Triết Kha nhẹ giọng trả lời.
Lâu Thành âm thầm hít sâu một hơi, giống như vô tình mở miệng nói:
“À, đúng rồi, tài khoản QQ của cậu là bao nhiêu? Nghe nói cùng khóa chúng ta có mấy bạn học cũng thi vào Đại học Tùng Thành, không chừng sau này chúng ta sẽ có cơ hội tụ tập lại với nhau đấy.”
Nói xong câu đấy, cậu ngừng thở, tim đập nhanh như muốn vọt ra khỏi cuống họng.
Câu nói đằng sau chỉ là tùy tiện kiếm cớ, câu đằng trước mới là mục đích thực sự của cậu!
Nghiêm Triết Kha không chút chần chừ mà mỉm cười và chỉ vào bộ quần áo cô đang mặc nói:
“Vì tôi mặc bộ đồ này nên không tiện cầm theo điện thoại được, cậu cứ nhớ tài khoản QQ của tôi trước đi, sau khi xong việc tôi sẽ kết bạn sau. Cậu nhớ chú thích một bên là “Lâu Thành, lớp bốn” nhé. Vì từ trước đến giờ tôi không bao giờ kết bạn với người lạ. Tài khoản QQ của tôi là XXXXXX.”
“Được.” Trong lòng Lâu Thành vui đến phát điên luôn, suýt chút nữa là không kiềm chế được mà bộc lộ ra ngoài. Cậu vừa đọc thầm dãy số vừa lục túi trái quần jean lấy điện thoại ra, đăng nhập vào QQ, tìm kiếm được một lúc cũng tìm ra nhưng khi nhìn đến cái tên thì cậu suýt nữa là bật cười thành tiếng: “Có phải là cái “Đạm Đài Thúy Hoa” này không?”
Cái tên này đúng là có thể làm người khác phì cười mà, Nghiêm Triết Kha trên mạng cùng Nghiêm Triết Kha ngoài đời thật khác biệt.
Mắt Nghiêm Triết Kha cong thành hình trăng khuyết, cô cười nói: “Cậu không thấy cái tên này rất thú vị sao?”
Cô dừng lại một chút nói: “Cậu không biết cái kia sao?”
“Có phải nó là một họ kép mà khi đọc lên nghe khá là nổi bật?” Mặc dù Lâu Thành cũng không rõ lắm nhưng phong cách này thì khá đơn giản, mới nhìn qua cũng có thể đoán ra được một hai phần.
Mộ Dung, Hoàng Phủ, Thượng Quan, Gia Cát, Đạm Đài đều là những họ kép đặc biệt, tạo cho người ta một cảm giác nổi bật mà không họ gì có thể sánh được và tên đằng sau họ kép thường được đặt rất hay. Trong tiểu thuyết ngôn tình hay kịch truyền hình, mấy nhân vật mang những họ này không phải là nhân vật chính thì cũng là nhân vật phụ có nhiều đất diễn. Nhưng họ Đạm Đài lại đi cùng với cái tên quê mùa đậm mùi chất phác này lại khiến người ta phải bật cười. Cho dù mấy họ kép này không đi cùng với những cái tên quê mùa đi nữa, mà thay vào đó là một số tên như Thượng Quan Kiến Quân, Hoàng Phủ Tố Phân hay Thượng Quan Vệ Quốc,… cũng làm cho người nghe thấy buồn cười.
Nghiêm Triết Kha vui vẻ nói: “Đúng vậy, cậu không thấy thú vị sao?”
“Rất thú vị, có muốn tôi đổi tên QQ của mình thành “Gia Cát Nhị Cẩu” luôn không?”
Lâu Thành cảm thấy trò chuyện với Nghiêm Triết Kha thật là vui. Cậu ước gì có thể được tiếp tục nói chuyện với cô ấy như thế mãi mãi. Nhưng lúc này, sau lưng cậu bỗng truyền tới một tiếng ho khan, bạn học Thái Tông Minh đã đi đến bên cạnh cậu.
Lâu Thành kiềm chế cảm xúc, hướng Nghiêm Triết Kha phất tay: “Bạn của tôi đến rồi, tôi đi trước nhé, tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Nghiêm Triết Kha cũng hướng cậu phất tay, thu hút ánh nhìn chú ý của mọi người.
Lâu Thành xoay người lại, giả vờ như bản thân mình không có lưu luyến gì mà đi đến bên cạnh Thái Tông Minh. Nhưng niềm vui lộ rõ trên mặt đã bán đứng cậu.
“Làm tốt lắm, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ nói chuyện lắp ba lắp bắp chứ, xem ra cậu có khả năng nha.” Thái Tông Minh vừa đi vừa nói.
Khi cậu ta vừa bước vào cửa lớn liền cảm thấy tiếng người bên trong ồn ảo và náo nhiệt vô cùng, cho dù cậu ta có nói lớn tiếng hơn cũng không sợ người ta nghe thấy.
Sân tập trung tâm của võ đạo quán được chia thành hai phần, một nửa được sử dụng làm lôi đài, rộng chừng một sân bóng rổ, phía trước và phía sau đều có từng tầng từng tầng khán đài; một nửa còn lại được nối thẳng tới lôi đài, rộng chừng bốn năm sân bóng rổ, xung quanh đặt đầy các loại vũ khí, có vẻ như nơi đây là nơi tập võ hằng ngày, bây giờ được tận dụng làm lễ chào mừng. Từ phía Lâu Thành nhìn vào chỉ thấy toàn là đầu người với đầu người, số lượng tham gia còn đông hơn cậu dự đoán.
“Thật đúng là biết làm ra vẻ mà.” Lâu Thành cười nói: “Người trong câu lạc bộ võ đạo cũng không ít nha.”
“Đương nhiên rồi, các trận đấu võ đạo luôn được mọi người chào đón mà, cường giả (1) võ đạo là người được toàn thế giới hâm mộ nhất. Mấy câu lạc bộ võ đạo trong trường đại học là những câu lạc bộ mạnh nhất đấy.”
Thái Tông Minh ưỡn ngực ngẩng cao đầu ra vẻ ta đây cũng là một cao thủ, cuối cùng cậu ta quay sang nhiều chuyện hỏi: “Đã lấy được tài khoản QQ của người ta chưa?”
Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị (2), nhiều năm sau, khi thiên hạ thái bình đã xuất hiện nhiều trận đấu võ đạo chính quy. Võ giả (3) trên sàn thi đấu càng ngày càng nhiều. Nhìn những võ giả oai hùng với sức mạnh siêu việt, người xem như được tiêm thêm vài liều Adrenaline (4) mà trở nên cuồng nhiệt, máu trong cơ thể như nóng hơn bao giờ.
Lâu Thành đã rất nhiều lần tưởng tượng bản thân mình cũng sẽ hùng mạnh như những võ giả đấy, cậu sẽ không còn lo sợ trộm cướp hay bị kẻ khác bắt nạt nữa.
Các trận đấu võ được chia thành hai loại. Một loại là thi đấu giữa các môn phái, do các môn phái, võ hội cùng các câu lạc bộ võ đạo tham gia, dùng hình thức thi đấu tập thể để quyết định thắng thua. Loại còn lại là thi đấu giữa các cá nhân để tranh ngôi vị đứng nhất.
Đầu tiên là những người có “chức nghiệp thi đấu võ đạo” thịnh hành trên cả nước và được chia thành bốn cấp. Cấp cao nhất là người đứng đầu mười hai thế lực trong nước, đối với bọn họ mà nói, sự nhục nhã nhất trong đời chính là vào cuối trận thi đấu bị đối phương đánh cho rớt cấp, chuyện bị rớt một cấp có thể xem là vô cùng nhục nhã.
Sau nữa là có năm lôi đài lớn có tính chất thi đấu cá nhân trên cả nước, được gọi là “hàm tước”, bởi vì khi qua được lôi dài thứ nhất sẽ được trao cho một danh hiệu tương ứng, sẽ được công nhận là một trong những người mạnh nhất cả nước. Ví dụ, nếu giành được hạng nhất trong “Võ Thánh chiến”, một năm sau đó người đó sẽ được độc chiếm danh hiệu “Võ Thánh”.
Các vụ buôn bán trong trận đấu như vậy có thu nhập rất cao, điều này khiến cho các thế lực cùng các cường giả võ đạo kiếm được một khoảng lợi không nhỏ. Bọn họ vừa có được vinh dự vẻ vang vừa có một gia tài đồ sộ, lại có người hâm mộ cuồng nhiệt vây quanh và cũng có ảnh hưởng sâu sắc, thậm chí còn lan đến các trường đại học, kết quả là tạo ra “Hội đại học võ đạo toàn quốc”, các câu lạc bộ võ đạo mạnh yếu như thế nào thì tùy thuộc từng trường.
Hỏi cậu lấy được tài khoản QQ của cô ấy chưa ấy hả? Lâu Thành nhếch mép cười nói: “Đương nhiên là lấy được rồi, Tình Thánh này, tiếp theo nên làm gì bây giờ?”
“Còn làm gì nữa chứ? Đương nhiên là tìm chủ đề mà tán gẫu, rút ngắn khoảng cách của đôi bên lại, sau đó tìm hiểu coi cô ấy thích gì, sau đó tìm cơ hội mà ra tay! Các cậu là bạn học mà, rất dễ tìm chủ đề nói chuyện.”
Thái Tông Minh nhìn Lâu Thành một cách khinh bỉ, sau đó lại nói đùa: “Nếu không biết làm sao thì cứ đưa tài khoản QQ của cô ấy cho tôi, tôi sẽ giúp cậu một tay!”
“Biến!” Lâu Thành lời ít ý nhiều nói, sau đó cậu lại cảm thán: “Đúng là được người có kinh nghiệm phong phú chỉ bảo có khác!”
Lâu Thành hôm nay đã bị “đè nén” khá lâu, đầu óc cậu xoay chuyển một vòng, nhìn Thái Tông Minh hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười tám? Làm sao? Bộ tôi không được quen nhiều bạn gái chắc? Tôi lúc học năm thứ ba ở tiểu học đã có mối tình đầu rồi đấy!” Thái Tông Minh lập tức trưng ra biểu cảm “cỡ cậu mà dám nghi ngờ sở trường của anh đây sao?”
“Không, ý tôi là, cậu quen nhiều bạn gái như thế, nhưng kết cục đều là chia tay, ừm, cho nên vấn đề chắc chắn nằm trên người cậu…” Lâu Thành cố ý nói như vậy để dò xét Thái Tông Minh, khuôn mặt cậu ta lộ ra một chút giật mình.
Vẻ mặt Thái Tông Minh thoáng cứng đờ, sau đó cậu ta giận dữ nói: “Bộ cậu không còn chuyện gì khác để nói hả?”
Nói xong, cậu ta tranh thủ giải thích: “Có bạn quen qua thư, cũng có cả bạn quen qua mạng. Cảm tình đến rất nhanh nhưng cũng đi rất nhanh. Có khi bận việc ngoài đời, lâu không liên lạc với nhau thì cũng xem như chia tay.
Có khi chia tay do người kia chuyển trường, vụ này tôi cũng bó tay. Có khi lại vì tích cách hai người không hợp nên chia tay. Người ta thường nói, yêu nhau thì dễ, sống chung mới khó. Tóm lại, tôi không phải mấy kẻ bắt cá nhiều tay, bây giờ cũng tu tâm dưỡng tính rồi, sau này nếu gặp bạn gái tôi, không được phép nhắc tới mấy từ “đa tình” hay “Tình Thánh” gì đấy nhé. Mà nhắc mới nhớ, mấy người không thể đặt cho tôi cái tên nào dễ nghe hơn à? Cái tên “Tình Thánh” nghe thật chói tai, sau này đừng gọi vậy nữa.”
“Được, Tiểu Minh.” Lâu Thành cười tủm tỉm trả lời.
Thái Tông Minh ngây người một lát rồi thở dài nói: “Thôi, cứ gọi là Tình Thánh đi.”
“Được, Tiểu Minh.” Sau khi xả được cơn đè nén tích tụ trong lòng, Lâu Thành cảm thấy tâm trạng của mình rất tốt.
Không biết có phải là do “vỏ quýt dày có móng tay nhọn” hay không mà thái độ của tên Tiểu Minh này với cô bạn gái đang yêu xa kia rất để tâm, giống như bản thân cậu đối với Nghiêm Triết Kha vậy.
Thái Tông Minh tỏ vẻ tức giận rồi cười nói: “Cam à, lẽ ra chúng ta không nên tham gia câu lạc bộ võ đạo mà phải thanh gia câu lạc bộ tấu hài mới đúng, chắc chắn đôi ta sẽ nổi tiếng vô cùng.”
Cậu ta vừa dứt lời, ngoài cửa xôn xao không ngừng:
“Lâm Khuyết đến rồi!”
“Lâm Khuyết!”
Dựa theo những tiếng xôn xao, biển người như thủy triều dâng cứ nhằm ngay hướng cửa mà đi tới.
Lâu Thành và Thái Tông Minh liếc nhìn nhau, trong mắt hai người tràn đầy sự phấn khích và tò mò rồi cả hai cùng xuôi theo dòng người, chen chúc đi qua.
Trong trường đã sớm có mấy lời đồn rằng năm nay có một võ giả thiên tài nhập học. Lúc gần tròn mười tám tuổi đã thành công đạt được cấp chín, thành công nhập môn võ đạo. Cậu ta còn mạnh hơn cả phần lớn đệ tử của các môn phái và học sinh của các trường võ đạo.
Võ giả thiên tài như vậy lại từ chối lời mời của các môn phái, võ hội và các câu lạc bộ võ đạo để vào nhập học ở một trường đại học!
Tại các trường đại học, vừa nhập học đã có danh hiệu cấp chín không phải chỉ có duy nhất một người. Nhưng những người đó đều tập trung vào các trường có truyền thống võ đạo mạnh mẽ. Còn với Đại học Tùng Thành thì đây là người đầu tiên!
Và vị thiên tài này chính là Lâm Khuyết!
(1) Cường giả: chỉ người có sức mạnh vượt trội.
(2) Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị: văn không bao giờ có người đứng nhất, võ không bao giờ có người đứng nhì.
(3) Võ giả: người tập luyện võ thuật.
(4) Adrenaline: thuốc trợ tim.
Trong đầu cậu tập dợt vô số tình huống có thể xảy ra tiếp theo. Lúc này, cậu vừa thở dốc vừa siết chặt bàn tay lại, âm thầm cổ vũ bản thân: “Sợ cái gì mà sợ, mình là đàn ông con trai, không việc gì phải sợ cả!”
Trong lòng đấu tranh vài giây, Lâu Thành bước chậm chân lại, ánh mắt như có như không nhìn Nghiêm Triết Kha xinh đẹp đang mặc Hán phục có hai màu trắng đỏ kia.
Canh lúc sắp đi qua người con gái ấy, cậu đột nhiên dừng lại, vờ như kinh ngạc nhìn Nghiêm Triết Kha mà nói: “Cậu, cậu có phải đã từng học ở trường trung học phổ thông Tú Sơn không?”
Nghiêm Triết Kha ngẩn người, hình như cô vẫn chưa kịp nghe rõ, một lúc sau mới định thần lại, hai hàng lông mày giãn ra, nói: “Đúng vậy, cậu là…?”
Tim Lâu Thành đập mạnh như đang gõ trống, nhưng trên mặt cậu lại cười rất tươi, vừa thở phì phò vừa nói: “Tôi học ở lớp bốn, mỗi lần đi quảng bá cho đại hội võ thao vào lúc nghỉ giữa giờ, tôi đều đứng ở bên cạnh hàng của cậu, ừm, sau lưng cậu vài người ấy, ha ha, không ngờ cậu cũng thi vào Đại học Tùng Thành.”
Nghiêm Triết Kha giật mình, dù vẫn chưa biết Lâu Thành là ai, nhưng trong lòng cô cũng không còn đề phòng cậu như lúc đầu nữa. Cô nhẹ nhàng cười, hai má lúm đồng tiền lập tức xuất hiện trên hai má:
“Lúc trước, tôi chưa từng nghe ai nói sẽ thi vào Đại học Tùng Thành cả nên cứ tưởng ở đây chỉ có mỗi một mình tôi chứ.”
Lâu Thành nhớ đến lời Thái Tông Minh chỉ bảo liền nhịn lại cảm giác muốn đưa tay lên gãi đầu, cậu tự cười nhạo mình nói: “Bản thân tôi khá là trầm lặng, mấy bạn học lớp khác cũng không quen biết nhiều.”
Nghiêm Triết Kha cười dịu dàng, nụ cười này làm cô càng thêm xinh đẹp động lòng người, khiến Lâu Thành say mê nhìn không rời mắt.
Nghiêm Triết Kha vẫn cười dịu dàng như thế, trên khuôn mặt không hề có bất kỳ sự miễn cưỡng nào, giống như trong lòng cô cũng đang vui mừng như thế.
“Cậu tên gì vậy? Chưa biết chừng tôi đã từng nghe qua tên cậu thì sao? Bọn Trình Đào bên lớp bốn cậu hay qua lớp chúng tôi chơi lắm.”
Giọng cô nhẹ nhàng mà ấm áp, không hề lộ ra một chút vẻ thẹn thùng hướng nội nào, giống như vốn dĩ cô đã như thế vậy.
Lâu Thành cố ý tỏ vẻ hài hước nói: “Trình Đào sao? Lần nào cậu ta cũng mượn vở bài tập của tôi để chép bài. Tôi tên là Lâu Thành, chắc là cậu chưa từng nghe qua tên tôi đâu, trong đám bạn đồng trang lứa, tôi không mấy nổi bật lắm.”
Rồi cậu lại theo bản năng ha ha cười nói: “Nhưng tôi biết rõ cậu tên gì, Nghiêm Triết Kha, trong niên khóa của chúng ta, cậu rất nổi tiếng trong trường học đó, ừm, học giỏi, lại còn tốt tính nữa, tất cả mọi người ai cũng tưởng cậu sẽ thi vào mấy trường nổi tiếng toàn quốc như Đế Đô hoặc Hoa Hải, không ngờ cậu lại thi vào Tùng Thành.”
Bị người khác lấy lòng trước mặt như vậy, Nghiêm Triết Kha hé miệng quay đầu nhìn bên cạnh, hai má lúm đồng tiền xinh xắn lại xuất hiện:
“Nếu tôi thi trượt đại học, bị thiếu những mười điểm nên mới vào học tại Đại học Tùng Thành này thì mấy lời vừa nãy của cậu chắc đã chọc giận tôi rồi đó.”
Ôi trời, chết mất thôi! Sao mình có thể nói chuyện một cách thiếu não như vậy được! May mắn Nghiêm Triết Kha không phải vì thi trượt nên mới vào Đại học Tùng Thành…
Lâu Thành càng nghĩ càng hoảng sợ, cậu còn suýt chút nữa nói là “đã xinh đẹp, học giỏi lại còn tốt tính”. Mới nói chuyện lần đầu mà cậu đã tươm tướp khen ngợi con người ta một cách dở hơi như thế. Cậu miễn cưỡng đè nén sự ngại ngùng vì lời nói sai vào trong lòng.
Hèn chi Tình Thánh đã nhắc nhở cậu không nên nói nhiều. Đúng là Tình Thánh có khác!
Nhớ đến lời dặn dò của Thái Minh Tông, Lâu Thành tranh thủ nói:
“Người nổi bật như cậu, nếu như thật sự thi trượt đại học thì việc này đã truyền ra khắp niên khóa của chúng ta rồi, ừm, người ngày càng đông rồi, tôi vào trước nhé, không quấy rầy cậu nữa.”
“Ừm.” Nghiêm Triết Kha nhẹ giọng trả lời.
Lâu Thành âm thầm hít sâu một hơi, giống như vô tình mở miệng nói:
“À, đúng rồi, tài khoản QQ của cậu là bao nhiêu? Nghe nói cùng khóa chúng ta có mấy bạn học cũng thi vào Đại học Tùng Thành, không chừng sau này chúng ta sẽ có cơ hội tụ tập lại với nhau đấy.”
Nói xong câu đấy, cậu ngừng thở, tim đập nhanh như muốn vọt ra khỏi cuống họng.
Câu nói đằng sau chỉ là tùy tiện kiếm cớ, câu đằng trước mới là mục đích thực sự của cậu!
Nghiêm Triết Kha không chút chần chừ mà mỉm cười và chỉ vào bộ quần áo cô đang mặc nói:
“Vì tôi mặc bộ đồ này nên không tiện cầm theo điện thoại được, cậu cứ nhớ tài khoản QQ của tôi trước đi, sau khi xong việc tôi sẽ kết bạn sau. Cậu nhớ chú thích một bên là “Lâu Thành, lớp bốn” nhé. Vì từ trước đến giờ tôi không bao giờ kết bạn với người lạ. Tài khoản QQ của tôi là XXXXXX.”
“Được.” Trong lòng Lâu Thành vui đến phát điên luôn, suýt chút nữa là không kiềm chế được mà bộc lộ ra ngoài. Cậu vừa đọc thầm dãy số vừa lục túi trái quần jean lấy điện thoại ra, đăng nhập vào QQ, tìm kiếm được một lúc cũng tìm ra nhưng khi nhìn đến cái tên thì cậu suýt nữa là bật cười thành tiếng: “Có phải là cái “Đạm Đài Thúy Hoa” này không?”
Cái tên này đúng là có thể làm người khác phì cười mà, Nghiêm Triết Kha trên mạng cùng Nghiêm Triết Kha ngoài đời thật khác biệt.
Mắt Nghiêm Triết Kha cong thành hình trăng khuyết, cô cười nói: “Cậu không thấy cái tên này rất thú vị sao?”
Cô dừng lại một chút nói: “Cậu không biết cái kia sao?”
“Có phải nó là một họ kép mà khi đọc lên nghe khá là nổi bật?” Mặc dù Lâu Thành cũng không rõ lắm nhưng phong cách này thì khá đơn giản, mới nhìn qua cũng có thể đoán ra được một hai phần.
Mộ Dung, Hoàng Phủ, Thượng Quan, Gia Cát, Đạm Đài đều là những họ kép đặc biệt, tạo cho người ta một cảm giác nổi bật mà không họ gì có thể sánh được và tên đằng sau họ kép thường được đặt rất hay. Trong tiểu thuyết ngôn tình hay kịch truyền hình, mấy nhân vật mang những họ này không phải là nhân vật chính thì cũng là nhân vật phụ có nhiều đất diễn. Nhưng họ Đạm Đài lại đi cùng với cái tên quê mùa đậm mùi chất phác này lại khiến người ta phải bật cười. Cho dù mấy họ kép này không đi cùng với những cái tên quê mùa đi nữa, mà thay vào đó là một số tên như Thượng Quan Kiến Quân, Hoàng Phủ Tố Phân hay Thượng Quan Vệ Quốc,… cũng làm cho người nghe thấy buồn cười.
Nghiêm Triết Kha vui vẻ nói: “Đúng vậy, cậu không thấy thú vị sao?”
“Rất thú vị, có muốn tôi đổi tên QQ của mình thành “Gia Cát Nhị Cẩu” luôn không?”
Lâu Thành cảm thấy trò chuyện với Nghiêm Triết Kha thật là vui. Cậu ước gì có thể được tiếp tục nói chuyện với cô ấy như thế mãi mãi. Nhưng lúc này, sau lưng cậu bỗng truyền tới một tiếng ho khan, bạn học Thái Tông Minh đã đi đến bên cạnh cậu.
Lâu Thành kiềm chế cảm xúc, hướng Nghiêm Triết Kha phất tay: “Bạn của tôi đến rồi, tôi đi trước nhé, tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Nghiêm Triết Kha cũng hướng cậu phất tay, thu hút ánh nhìn chú ý của mọi người.
Lâu Thành xoay người lại, giả vờ như bản thân mình không có lưu luyến gì mà đi đến bên cạnh Thái Tông Minh. Nhưng niềm vui lộ rõ trên mặt đã bán đứng cậu.
“Làm tốt lắm, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ nói chuyện lắp ba lắp bắp chứ, xem ra cậu có khả năng nha.” Thái Tông Minh vừa đi vừa nói.
Khi cậu ta vừa bước vào cửa lớn liền cảm thấy tiếng người bên trong ồn ảo và náo nhiệt vô cùng, cho dù cậu ta có nói lớn tiếng hơn cũng không sợ người ta nghe thấy.
Sân tập trung tâm của võ đạo quán được chia thành hai phần, một nửa được sử dụng làm lôi đài, rộng chừng một sân bóng rổ, phía trước và phía sau đều có từng tầng từng tầng khán đài; một nửa còn lại được nối thẳng tới lôi đài, rộng chừng bốn năm sân bóng rổ, xung quanh đặt đầy các loại vũ khí, có vẻ như nơi đây là nơi tập võ hằng ngày, bây giờ được tận dụng làm lễ chào mừng. Từ phía Lâu Thành nhìn vào chỉ thấy toàn là đầu người với đầu người, số lượng tham gia còn đông hơn cậu dự đoán.
“Thật đúng là biết làm ra vẻ mà.” Lâu Thành cười nói: “Người trong câu lạc bộ võ đạo cũng không ít nha.”
“Đương nhiên rồi, các trận đấu võ đạo luôn được mọi người chào đón mà, cường giả (1) võ đạo là người được toàn thế giới hâm mộ nhất. Mấy câu lạc bộ võ đạo trong trường đại học là những câu lạc bộ mạnh nhất đấy.”
Thái Tông Minh ưỡn ngực ngẩng cao đầu ra vẻ ta đây cũng là một cao thủ, cuối cùng cậu ta quay sang nhiều chuyện hỏi: “Đã lấy được tài khoản QQ của người ta chưa?”
Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị (2), nhiều năm sau, khi thiên hạ thái bình đã xuất hiện nhiều trận đấu võ đạo chính quy. Võ giả (3) trên sàn thi đấu càng ngày càng nhiều. Nhìn những võ giả oai hùng với sức mạnh siêu việt, người xem như được tiêm thêm vài liều Adrenaline (4) mà trở nên cuồng nhiệt, máu trong cơ thể như nóng hơn bao giờ.
Lâu Thành đã rất nhiều lần tưởng tượng bản thân mình cũng sẽ hùng mạnh như những võ giả đấy, cậu sẽ không còn lo sợ trộm cướp hay bị kẻ khác bắt nạt nữa.
Các trận đấu võ được chia thành hai loại. Một loại là thi đấu giữa các môn phái, do các môn phái, võ hội cùng các câu lạc bộ võ đạo tham gia, dùng hình thức thi đấu tập thể để quyết định thắng thua. Loại còn lại là thi đấu giữa các cá nhân để tranh ngôi vị đứng nhất.
Đầu tiên là những người có “chức nghiệp thi đấu võ đạo” thịnh hành trên cả nước và được chia thành bốn cấp. Cấp cao nhất là người đứng đầu mười hai thế lực trong nước, đối với bọn họ mà nói, sự nhục nhã nhất trong đời chính là vào cuối trận thi đấu bị đối phương đánh cho rớt cấp, chuyện bị rớt một cấp có thể xem là vô cùng nhục nhã.
Sau nữa là có năm lôi đài lớn có tính chất thi đấu cá nhân trên cả nước, được gọi là “hàm tước”, bởi vì khi qua được lôi dài thứ nhất sẽ được trao cho một danh hiệu tương ứng, sẽ được công nhận là một trong những người mạnh nhất cả nước. Ví dụ, nếu giành được hạng nhất trong “Võ Thánh chiến”, một năm sau đó người đó sẽ được độc chiếm danh hiệu “Võ Thánh”.
Các vụ buôn bán trong trận đấu như vậy có thu nhập rất cao, điều này khiến cho các thế lực cùng các cường giả võ đạo kiếm được một khoảng lợi không nhỏ. Bọn họ vừa có được vinh dự vẻ vang vừa có một gia tài đồ sộ, lại có người hâm mộ cuồng nhiệt vây quanh và cũng có ảnh hưởng sâu sắc, thậm chí còn lan đến các trường đại học, kết quả là tạo ra “Hội đại học võ đạo toàn quốc”, các câu lạc bộ võ đạo mạnh yếu như thế nào thì tùy thuộc từng trường.
Hỏi cậu lấy được tài khoản QQ của cô ấy chưa ấy hả? Lâu Thành nhếch mép cười nói: “Đương nhiên là lấy được rồi, Tình Thánh này, tiếp theo nên làm gì bây giờ?”
“Còn làm gì nữa chứ? Đương nhiên là tìm chủ đề mà tán gẫu, rút ngắn khoảng cách của đôi bên lại, sau đó tìm hiểu coi cô ấy thích gì, sau đó tìm cơ hội mà ra tay! Các cậu là bạn học mà, rất dễ tìm chủ đề nói chuyện.”
Thái Tông Minh nhìn Lâu Thành một cách khinh bỉ, sau đó lại nói đùa: “Nếu không biết làm sao thì cứ đưa tài khoản QQ của cô ấy cho tôi, tôi sẽ giúp cậu một tay!”
“Biến!” Lâu Thành lời ít ý nhiều nói, sau đó cậu lại cảm thán: “Đúng là được người có kinh nghiệm phong phú chỉ bảo có khác!”
Lâu Thành hôm nay đã bị “đè nén” khá lâu, đầu óc cậu xoay chuyển một vòng, nhìn Thái Tông Minh hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười tám? Làm sao? Bộ tôi không được quen nhiều bạn gái chắc? Tôi lúc học năm thứ ba ở tiểu học đã có mối tình đầu rồi đấy!” Thái Tông Minh lập tức trưng ra biểu cảm “cỡ cậu mà dám nghi ngờ sở trường của anh đây sao?”
“Không, ý tôi là, cậu quen nhiều bạn gái như thế, nhưng kết cục đều là chia tay, ừm, cho nên vấn đề chắc chắn nằm trên người cậu…” Lâu Thành cố ý nói như vậy để dò xét Thái Tông Minh, khuôn mặt cậu ta lộ ra một chút giật mình.
Vẻ mặt Thái Tông Minh thoáng cứng đờ, sau đó cậu ta giận dữ nói: “Bộ cậu không còn chuyện gì khác để nói hả?”
Nói xong, cậu ta tranh thủ giải thích: “Có bạn quen qua thư, cũng có cả bạn quen qua mạng. Cảm tình đến rất nhanh nhưng cũng đi rất nhanh. Có khi bận việc ngoài đời, lâu không liên lạc với nhau thì cũng xem như chia tay.
Có khi chia tay do người kia chuyển trường, vụ này tôi cũng bó tay. Có khi lại vì tích cách hai người không hợp nên chia tay. Người ta thường nói, yêu nhau thì dễ, sống chung mới khó. Tóm lại, tôi không phải mấy kẻ bắt cá nhiều tay, bây giờ cũng tu tâm dưỡng tính rồi, sau này nếu gặp bạn gái tôi, không được phép nhắc tới mấy từ “đa tình” hay “Tình Thánh” gì đấy nhé. Mà nhắc mới nhớ, mấy người không thể đặt cho tôi cái tên nào dễ nghe hơn à? Cái tên “Tình Thánh” nghe thật chói tai, sau này đừng gọi vậy nữa.”
“Được, Tiểu Minh.” Lâu Thành cười tủm tỉm trả lời.
Thái Tông Minh ngây người một lát rồi thở dài nói: “Thôi, cứ gọi là Tình Thánh đi.”
“Được, Tiểu Minh.” Sau khi xả được cơn đè nén tích tụ trong lòng, Lâu Thành cảm thấy tâm trạng của mình rất tốt.
Không biết có phải là do “vỏ quýt dày có móng tay nhọn” hay không mà thái độ của tên Tiểu Minh này với cô bạn gái đang yêu xa kia rất để tâm, giống như bản thân cậu đối với Nghiêm Triết Kha vậy.
Thái Tông Minh tỏ vẻ tức giận rồi cười nói: “Cam à, lẽ ra chúng ta không nên tham gia câu lạc bộ võ đạo mà phải thanh gia câu lạc bộ tấu hài mới đúng, chắc chắn đôi ta sẽ nổi tiếng vô cùng.”
Cậu ta vừa dứt lời, ngoài cửa xôn xao không ngừng:
“Lâm Khuyết đến rồi!”
“Lâm Khuyết!”
Dựa theo những tiếng xôn xao, biển người như thủy triều dâng cứ nhằm ngay hướng cửa mà đi tới.
Lâu Thành và Thái Tông Minh liếc nhìn nhau, trong mắt hai người tràn đầy sự phấn khích và tò mò rồi cả hai cùng xuôi theo dòng người, chen chúc đi qua.
Trong trường đã sớm có mấy lời đồn rằng năm nay có một võ giả thiên tài nhập học. Lúc gần tròn mười tám tuổi đã thành công đạt được cấp chín, thành công nhập môn võ đạo. Cậu ta còn mạnh hơn cả phần lớn đệ tử của các môn phái và học sinh của các trường võ đạo.
Võ giả thiên tài như vậy lại từ chối lời mời của các môn phái, võ hội và các câu lạc bộ võ đạo để vào nhập học ở một trường đại học!
Tại các trường đại học, vừa nhập học đã có danh hiệu cấp chín không phải chỉ có duy nhất một người. Nhưng những người đó đều tập trung vào các trường có truyền thống võ đạo mạnh mẽ. Còn với Đại học Tùng Thành thì đây là người đầu tiên!
Và vị thiên tài này chính là Lâm Khuyết!
(1) Cường giả: chỉ người có sức mạnh vượt trội.
(2) Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị: văn không bao giờ có người đứng nhất, võ không bao giờ có người đứng nhì.
(3) Võ giả: người tập luyện võ thuật.
(4) Adrenaline: thuốc trợ tim.
Danh sách chương