Sắp đến mười hai giờ, trên lôi đài trung tâm sắp diễn ra trận đấu cuối cùng. Hai tuyển thủ bước lên lôi đài rồi từ từ tiến về hai phía trái, phải của trọng tài.

Khán giả xung quanh cổ vũ ầm ĩ. Tiếng nói chuyện vang lên không ngừng. Ánh đèn flash nhấp nháy liên tục.

Xem ra mọi người rất mong chờ trận đấu này nhỉ? Lâu Thành không xem thông tin về các trận đấu khác, nên cậu nhìn mọi người xung quanh với ánh mắt mờ mịt. 

Cậu tò mò hỏi người đứng bên cạnh: “Mọi người thật náo nhiệt. Trận này là giữa ai với ai vậy?”

Người được hỏi nhìn Lâu Thành như nhìn người ngoài hành tinh. Anh ta nhíu mày đáp:

“Cậu không biết sao?” 

Tại sao cậu phải biết… Lâu Thành thầm cảm thấy không phục. Nhưng ngoài mặt cậu vẫn cười nói: “Tôi quên cầm theo lịch thi đấu. Mà dù sao tôi cũng chỉ vô tình đến xem thôi.”

Người đó nhếch miệng lên nhưng vẫn trả lời câu hỏi của Lâu Thành: “Đây là trận đấu của tuyển thủ có thực lực mạnh nhất hôm nay. Cấp chín chuyên nghiệp đấu với cấp hai nghiệp dư. Cậu nhìn bên kia kìa, cô gái mặc võ phục màu trắng tên là Diệp Du Đình, đã đạt được cấp chín chuyên nghiệp, là thiếu chủ của võ quán Nhất Diệp ở thành phố Viêm Lăng bọn tôi. Cô ta nổi tiếng với công phu Hổ Hình và Báo Hình. Đối thủ của cô ta là đệ tử của võ quán Cửu Chân, Quan Diễn, cấp hai nghiệp dư, sở trường là công phu quật ngã.”

Cấp chín chuyên nghiệp đấu với cấp hai nghiệp dư? Miễn cưỡng cũng được tính là một trận đấu… Lâu Thành đã được chứng kiến thực lực thật sự của cấp chín chuyên nghiệp. Cho nên cậu không có chút lòng tin nào rằng Quan Diễn sẽ chiến thắng cả. Nhưng ở vòng đầu loại thứ nhất này, chênh lệch hai cấp cũng được tính là nhỏ, khán giả không thể nào bắt bẻ chuyện này được. 

Diệp Du Đình có dáng người cao gầy, mày rậm, mũi thẳng. Bộ võ phục màu trắng như làm cô ta bừng sáng hơn, xinh xắn hơn. Cô ta nói với Quan Diễn đứng ở đối diện:

“Nếu cô có thể tiếp được ba chiêu của tôi thì coi như cô thắng.”

Dáng người Quan Diễn khá đô và rắn chắc. Cô ta nghe thế thì tức giận nói: “Mặc dù sự chênh lệch giữa chúng ta không hề nhỏ nhưng tôi cũng không dễ đối phó như vậy đâu. Cô không được phép nhục nhã tôi như thế!” 

Cùng sống tại thành phố Viêm Lăng, cô ta đã từng gặp mặt Diệp Du Đình ở các hoạt động võ đạo. Nhưng hai người chưa từng trò chuyện hay tỷ thí với nhau bao giờ. Hôm nay là lần đầu tiên hai người gặp nhau trên lôi đài. Cô ta không ngờ đối phương lại là một cô gái ngông cuồng như vậy. Đúng là trăm nghe không bằng một thấy! Diệp Du Đình ung dung cười nói: “Vậy thì thử một chút là biết.”

Dứt lời, cô ta không nói thêm điều gì nữa. Cô ta đang chờ ba phút trôi qua, chờ thông báo bắt đầu trận đấu từ trọng tài. 

“Bắt đầu!”

Trọng tài vừa dứt lời, Diệp Du Đình liền xé gió mà lao lên. Cô ta đột nhiên trở thành một con báo săn đầy hung mãnh. Chỉ riêng khí thế của cô ta cũng đã hù dọa được rất nhiều võ giả.

Trong chớp mắt, cô ta đã kéo gần khoảng cách giữa mình và đối thủ lại. Chân rung một cái, lực ở toàn thân xoắn lại thành một chỗ. Tay phải nắm lại, tựa như đang cầm một cái búa to hay là một cái thiết chùy nặng nề đè ép lên không khí, gào thét vang trời và có xu thế chuẩn bị giáng xuống. 

Quan Diễn vô thức muốn tránh né nhưng lúc này, đột nhiên trong đầu lại lóe lên câu nói của Diệp Du Đình: Chỉ cần tiếp được ba chiêu thì cô ta sẽ nhận thua.

Quan Diễn không tin bản thân mình không tiếp được ba chiêu của Diệp Du Đình! Quan Diễn cắn răng triển khai thế phòng thủ. Hai bắp tay cô ta gồng lên rồi đánh về phía Diệp Du Đình. Đồng thời, cô ta cũng giữ lại một ít sức để phòng ngừa biến hóa có thể xảy ra.

Diệp Du Đình muốn thắng trong vòng ba chiêu, vậy chắc chắn cô ta phải có tài năng thật sự mới có thể thắng được! 

Ầm!

Hai quyền giao nhau, phát ra âm thanh va chạm nặng nề. Lâu Thành chỉ thấy sắc mặt Quan Diễn đột nhiên thay đổi. Hai tay đang thủ thế bị Diệp Du Đình mạnh mẽ phá vỡ tạo nên sơ hở trước ngực. Sau khi trúng đòn, cơ thể Quan Diễn mất trọng tâm. Ngay sau đó, chân Diệp Du Đình phát lực, cô ta mở nắm đấm ra, bàn tay đẩy một cái. Quan Diễn bị đẩy ngã khỏi lôi đài.

Chỉ vẻn vẹn một cái đẩy tay, Quan Diễn – một cao thủ cấp hai nghiệp dư liền thất bại thảm hại. 

Lâu Thành khẽ nhếch miệng. Bên tai cậu vang lên âm thanh của trọng tài: “Diệp Du Đình, thắng!”

Người xem xung quanh còn chưa phản ứng lại kịp. Đến khi Diệp Du Đình rời khỏi lôi đài, bọn họ mới khôi phục lại tinh thần và bắt đầu xôn xao bàn tán.

“Từ bao giờ mà cấp chín chuyên nghiệp và cấp hai nghiệp dư lại có chênh lệch lớn như vậy?” 

“Không phải Diệp Du Đình đã đạt được cấp tám chuyên nghiệp rồi đấy chứ?”

Trong tiếng bàn luận, tim Lâu Thành vẫn còn đập nhanh. Sự đắc ý và kiêu ngạo khi thắng được Lưu Ứng Long đã biến mất đi một nửa.

Chỉ bằng sức mạnh của mình, Diệp Du Đình đã đánh bại Quan Diễn! 

Chỉ dựa vào sức mạnh thôi!

Cấp chín chuyên nghiệp, đã tiếp cận với cảnh giới Đan Khí như Lâm Khuyết khi giao đấu với Trần Trường Hoa… cấp một, cấp hai nghiệp dư cũng không có chênh lệch nhiều như vậy. Thậm chí cậu ta cũng không có bao nhiêu lợi thế cả.

Lẽ nào Diệp Du Đình có thần lực trời sinh? 

Không đúng! Dựa vào sức mạnh mà đã có thực lực như vậy, lại thêm Hổ Hình và Báo Hình mà mọi người nói là sở trường của cô ta, như vậy dù chưa đến cảnh giới Đan Khí thì cô ta vẫn có thể đạt được cấp tám chuyên nghiệp, thậm chí là cấp bảy chuyên nghiệp. Như thế thì càng không có chuyện bây giờ mọi người mới phát hiện ra. Trừ khi là thực lực cô ta đột nhiên tăng lên trong thời gian ngắn và chưa kịp tham gia thi đấu định cấp.

Đây cũng là một khả năng. Nhưng còn một khả năng khác, đó chính là một kích vừa rồi liên quan đến quan khiếu. Có lẽ đó là sự kết hợp giữa sức mạnh trời sinh và kỹ xảo phát lực trong thời gian ngắn. Cái này có thể giúp tăng cao sức mạnh trong nháy mắt, khiến nó đạt đến trình độ có thể nghiền nát đối phương. Nhưng cái này không có cách nào kéo dài thời gian sử dụng được.

Đúng, có khi thật sự là khả năng thứ hai! Nếu không tại sao Diệp Du Đình lại lấy mốc là ba chiêu để nói khích Quan Diễn? 

Cô ta muốn có một bàn thắng đẹp nên đã dùng một chiêu có lực bộc phát mạnh gấp ba, bốn lần bình thường, giống như Điện Hỏa Trang của cậu vậy.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lâu Thành không những không cảm thấy nhẹ nhõm mà ngược lại còn cảm thấy rất bội phục. Cậu biết rất rõ khoảng cách chênh lệch giữa mình và cấp chín chuyên nghiệp. Một kích vừa rồi là Diệp Du Đình dùng tốc độ của báo đi săn để ra tay. Nếu đặt cậu vào trong trường hợp của Quan Diễn thì e rằng cậu có muốn né cũng né không kịp. Còn nếu lấy cứng chọi cứng thì kết cục của cậu sẽ như Quan Diễn trước mắt.

Nếu dùng thế Đại Tuyết Băng trong Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích lại thêm sự bộc phát của Điện Hỏa Trang thì khoảng cách giữa sức mạnh của cậu và một kích vừa rồi của Diệp Du Đình có phải vẫn còn cách rất xa? Cậu có hi vọng có thể chống đỡ được chiêu đó một lúc không? 

Trong lúc suy nghĩ, Lâu Thành rời khỏi sân thi đấu. Cậu đi đến quầy dịch vụ, nói:

“Phiền cô cho tôi lấy lại hành lý.” Lâu Thành đưa thẻ thi đấu và thẻ giữ đồ cho cô gái đứng trực ở quầy dịch vụ.

Bởi vì liên quan đến cuộc thi thi đấu lôi đài tiểu Võ Thánh tranh cúp Phượng Hoàng nên các quán trọ xung quanh rất đông khách. Vì thế cậu phải đến quán trọ đã đăng ký phòng trước hai giờ chiều. Nếu không thì quán trọ sẽ hủy phòng cậu đã đặt trước. 

Nhận hai chiếc thẻ tròn rồi xem xét một lúc, cô gái trực ở quầy dịch vụ ngẩng đầu lên nhìn Lâu Thành, rồi mới tìm chìa khóa, mở phòng giữ đồ sau lưng ra. Cô ta tìm ba lô của Lâu Thành rồi trả lại với thẻ số của cậu.

“Cảm ơn.” Lâu Thành lễ phép nói và đeo ba lô lên lưng. Cậu cất kỹ thẻ vào rồi đi ra khỏi võ quán.

Cô gái trực ở quầy dịch vụ đưa mắt nhìn cậu đi xa rồi mới quay đầu lại nói với đồng nghiệp đứng bên cạnh: 

“Này, này, người vừa rồi không phải là sinh viên đại học không có cấp võ đạo đã đánh bại được Lưu Ứng Long của võ quán Bạch Viên mà cậu đã nói đấy chứ?”

“Cậu ta sao? Nhìn không có vẻ gì là lợi hại cả.” Cô gái còn lại nhìn theo bóng lưng Lâu Thành rồi nói: “Đợi đến ngày mai, xem thử kết quả trận thứ hai của cậu ta ra sao.”

… 

Khách sạn Phúc Lâm.

Lâu Thành vừa bước vào đại sảnh đã nhìn thấy rất nhiều người mặc võ phục đang xếp hàng chờ làm thủ tục nhận phòng.

“Thật đông khách…” Lâu Thành cảm khái một câu rồi xếp vào cuối hàng. Cậu theo thói quen lấy điện thoại ra rồi đăng nhập vào QQ để xem Nghiêm Triết Kha đã đến nơi chưa và đã trả lời lại tin nhắn của cậu chưa. 

Tít tít tít. Tiếng báo có tin nhắn trên QQ vang lên. Lâu thành vừa mở giao diện nhắn tin ra liền nhìn thấy icon mèo ngốc nghếch đang nhảy nhót mà Nghiêm Triết Kha gửi tới.

“Máy bay vừa đáp xuống đất. Cậu làm tốt lắm, không làm mất mặt câu lạc bộ võ đạo đại học Tùng Thành chúng ta.”

Và mới vài phút trước, Nghiêm Triết Kha gửi một icon che miệng cười: “(đưa micro ra) Với thắng lợi đầu tiên này, cậu có cảm nghĩ gì?” 

Lâu Thành bất giác mỉm cười. Ngón cái cậu nhấp vào icon đeo kính râm đắc ý: “Cảm nghĩ sao? À, cảm ơn CCTV, cảm ơn MTV, cảm ơn KTV (*)… À không đúng, phải là cảm ơn bạn học Nghiêm Triết Kha, cảm ơn lão Thi, cảm ơn câu lạc bộ võ đạo, cảm ơn bạn học Lâm Khuyết.”

Mấy chục giây sau, Nghiêm Triết Kha gửi đến icon vịn tường cười to. Sau đó cô lại gửi icon nhíu mày nhìn hằm hằm: “Tôi hỏi cảm nghĩ thật sự của cậu ấy.”

Lâu Thành trả lời đàng hoàng lại: “Lúc ấy tôi khá căng thẳng vì cấp của đối thủ cao hơn tôi rất nhiều. Nhưng lúc bắt đầu giao đấu thì tôi hoàn toàn quên đi sự căng thẳng đó. Lúc đó tôi chỉ muốn thực hiện kế hoạch đã lập ra và phát huy như lúc luyện tập bình thường.” 

“Đầu tiên, cậu không có cấp võ đạo. Câu “cấp của đối thủ cao hơn tôi rất nhiều” có sơ hở. Tiếp theo, đối thủ của cậu là cấp mấy nghiệp dư?” Lần này Nghiêm Triết Kha dùng icon mèo sọc hồng hiếu kỳ, hỏi.

Nhìn màn hình di động, nụ cười trên môi Lâu Thành càng lúc càng đậm hơn: “Cấp bốn nghiệp dư.”

Nghiêm Triết Kha gửi icon mèo con với vẻ mặt ông đây bị dọa ngây người rồi: “Thật sao?” 

“Thật mà! Lừa ai chứ tôi không lừa cậu đâu.” Lâu Thành lại lặng lẽ biểu hiện việc cậu có cảm tình với cô.

Nghiêm Triết Kha gửi icon sờ đầu: “Ừm, bạn học Cam luôn luôn thành thật. Mà sao cậu có thể thắng được vậy? Sao thoáng cái mà thực lực cậu đã tăng nhanh như vậy? Tôi bắt đầu cảm thấy bản thân không đủ thông minh rồi đấy.”

“Có lẽ là do “biết người biết ta”. Sau khi nhìn thấy đối thủ, tôi đã tìm hiểu kỹ càng hơn và phát hiện ra anh ta rất am hiểu về Thông Tý Quyền. Sau đó tôi lên mạng tìm mấy đoạn phim về Thông Tý Quyền để xem. Tôi nhận ra rằng bộ pháp của bọn họ rất linh hoạt, rất thích nhảy qua nhảy lại để khiến đối thủ hoang mang.” 

Trước mặt người con gái mình thương, Lâu Thành không giấu giếm gì, kể hết ra cho cô nghe: “Căn cứ vào các thông tin tìm được, tôi lập ra một kế hoạch. Đầu tiên tôi đưa phần lưng về phía đối thủ để khiến anh ta tin rằng bản thân đã thành công ép tôi vào đường cùng và buông lỏng cảnh giác. Sau đó dùng Âm Dương Trang để anh ta tấn công vào cổ tôi. Rồi tôi vòng ra sau lưng anh ta, dùng Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích và bộc phát của Điện Hỏa Trang để hoàn thành một kích có thể đảo ngược tình thế này. Sau đó tôi tỉnh táo ứng đối, thừa thắng xông lên… Ừm, yếu tố quan trọng giúp tôi giành được thắng lợi chính là anh ta không hiểu rõ tôi, đồng thời anh ta còn khá xem thường tôi.”

Vài phút sau, Nghiêm Triết Kha mới nhắn lại: “Xuống máy bay… rồi xem cậu miêu tả mà tôi như thật sự trải qua trận đấu đó vậy. Tôi cũng có cảm giác như được đấu trí, đấu lực với một đối thủ như thế. Tôi cảm thấy cực kỳ đã ghiền, cực kỳ thích thú luôn. Thật ra ông ngoại tôi đã nói, cấp võ đạo chỉ thể hiện được thực lực ổn định về mặt lâu dài của võ giả. Mà điều này không ảnh hưởng nhiều đến sự thắng bại trong một trận đấu.”

Cậu sẽ người thực hiện giấc mộng võ đạo của cô ấy… Lâu Thành thầm nhủ với bản thân như thế. Rồi cậu nhắn lại: “Sau này cậu cũng sẽ có cơ hội như vậy thôi.” 

Nghiêm Triết Kha gửi icon vô cùng đáng thương, nói: “Thực lực của cậu tăng lên nhanh thật. Không còn nhận ra cậu là Cam nữa luôn! Tôi cũng không thể lười biếng được.”

Hàng người xếp trước mặt Lâu Thành ít dần đi. Cuối cùng còn lại bốn người. Bọn họ đều mặc võ phục màu xanh đậm. Cổ áo và tay áo có thêu hoa văn hình ngọn núi. Trong đó gồm một ông lão, một chàng trai trẻ và hai cô gái tầm hai mươi tuổi.

Bọn họ đăng ký hai phòng, cầm theo thẻ phòng rồi rời khỏi đại sảnh. 

Lúc đi đến thang máy, chàng trai kia quay đầu lại nhìn Lâu Thành một cái rồi hỏi nhỏ: “Cũng đến tham gia thi đấu lôi đài sao?”

Ông lão quan sát Lâu Thành một lúc. Ông lão chỉ thấy cậu tràn đầy khí chất sinh viên, đang cầm điện thoại và thích thú nhắn tin, nụ cười hơi ngốc ngốc. Ông lão lắc đầu: “Có lẽ là người yêu thích võ đạo. Chắc là đến đây để xem thi đấu.”

Chàng trai kia cũng không nhiều lời. Tay phải anh ta nhấn nút đóng thang máy. Khớp xương của anh ta thô to, thoạt nhìn sáng bóng như ánh kim loại. 

Lâu Thành làm xong thủ tục nhận phòng. Cậu đặt một gian phòng hai giường. Một mình cậu một phòng. Cậu dám xa xỉ đặt phòng này vì muốn bản thân có thể nghỉ ngơi thật thoải mái sau trận đấu. Kim đan có thể khôi phục lại thể lực nhưng không khôi phục được tinh thần. Với lại, nói là xa xỉ nhưng lại chẳng tới đâu cả. Phòng ở đây nhỏ, thiết bị cũng đã cũ, ngay cả nhà nghỉ một đêm cũng không bằng. Ấy vậy mà cũng tốn của cậu tầm một trăm đồng.

Vì sáng nay dậy sớm lại bị say máy bay, nên sau khi trò chuyện một hồi, Nghiêm Triết Kha cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa mà đã đi ngủ bù. Còn Lâu Thành, tối hôm qua cậu ngủ không đủ, trận thi đấu hôm nay của bản thân cũng đã kết thúc, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được trút xuống, nên cậu dứt khoát đánh một giấc no say.

Lúc cậu tỉnh lại, trời đã mờ tối, phảng phất như sắp tới ngày tận thế. 

Sau khi bình tĩnh lại, Lâu Thành mở điện thoại ra. Trận đấu của “Đường đến lôi đài” và “Một quyền vô địch” đã kết thúc. Hai người họ đều giành được chiến thắng nên theo lời hứa, bọn họ đăng ảnh của mình lên.

“Đường đến lôi đài” có tướng mạo cũng tính là đàng hoàng, tinh thần khá tốt, chỉ là quầng thâm dưới mắt hơi đậm. “Một quyền vô địch” là một chàng trai khôi ngô, cao lớn, tóc đầu đinh, lông mày hình lưỡi mác. Dưới ảnh cậu ta có khá nhiều lời bình luận.

Buổi chiều sắp trôi qua, hơn bốn trăm trận đấu ở vòng thứ nhất sắp kết thúc. Lâu Thành làm biếng đi đến võ quán nên cậu đến công viên gần đó luyện tập một chút. Sau đó cậu tìm một quán để ăn cơm tối rồi quay về phòng. Nằm trên giường, cậu nói chuyện phiếm cùng Nghiêm Triết Kha và các bạn học khác. Cậu còn thuận tiện lướt xem các bài viết trên diễn đàn rồi xem các video được đăng trên blog. 



Hôm sau, tám giờ bốn mươi phút, ông chú mặc áo khoác da đã đến võ quán. Ông chú đến gần một màn hình lớn, mở to mắt tìm kiếm thông tin về lịch thi đấu.

“Số 656, Lâu Thành…” Ông chú thì thầm. 



Lưu Ứng Long cùng các đệ tử theo sau chủ võ quán Vu Hải Triều bước vào sân thi đấu.

Vu Hải Triều nhìn màn hình lớn phía xa xa rồi lẩm bẩm: “Số 656, Lâu Thành…” 



Lúc này, Lâu Thành cũng đang đứng trước một màn hình lớn khác. Cậu đang tìm số và tên của mình để xác định đối thủ vòng loại thứ hai.

(*) CCTV, KTV, MTV: tên các kênh truyền hình lớn ở Trung Quốc và Mỹ. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện