“Tít tít tít” Tiếng báo có tin mới của QQ vang lên không ngừng. Lâu Thành bắt đầu cảm thấy bản thân mình nhìn không kịp nữa rồi. Trên màn hình liên tục nhảy ra những tin tức mới như dự báo thời tiết địa phương, tin nhắn của đám bạn trên mạng, các tin nhỏ và mấy nhóm tán gẫu trên QQ.

Nhưng cậu nhanh chóng không để ý đến những thứ đó nữa, bởi bì cậu nhìn thấy tin báo Nghiêm Triết Kha đã đồng ý lời mời kết bạn của cậu.

Sau khi bấm vào giao diện nhắn tin, cậu lại đột nhiên cảm thấy hơi do dự. Nên gọi người ta như thế nào đây?

Nếu gọi thẳng họ tên ra thì không phải phép lắm, còn gọi “Triết Kha”: “Tiểu Kha” hay “Kha Kha” thì hơi lỗ mãng. Quan hệ của hai người chỉ mới dừng ở mức “vừa quen biết”, nếu gọi thân mật như vậy thì người ta có thể sẽ cảm thấy phản cảm. Còn nếu gọi là “bạn Nghiêm” hoặc “bạn Nghiêm Triết Kha” thì có cảm giác xa cách quá, nghe cứ như muốn đẩy người ta ra xa vậy.

Gọi là “bạn học cũ”? Không được, nghe cứ như người đã ra ngoài xã hội gọi ấy, chắc cô ấy sẽ không thích đâu.

Suy nghĩ cân nhắc hồi lâu, cuối cùng Lâu Thành quyết định sử dụng biểu tượng icon thay thế.

Sau khi thả icon nhếch mép cười to, cậu nhắn thật nhanh rằng: “Ngại quá, hôm nay tôi có chuyện nên về sớm, phần sau của lễ chào đón là cái gì vậy?”

Sau khi gửi tin đi, tim Lâu Thành đập “thình thịch” liên hồi, cậu vừa cảm thấy chờ mong lại vừa cảm thấy lo lắng. Cậu cảm thấy thời gian chờ đợi tin nhắn dường như dài đằng đẵng. Đột nhiên có tiếng “tít tít” vang lên. Ảnh đại diện của Nghiêm Triết Kha từ màu tối chuyển sang màu sáng, trạng thái từ “ẩn” chuyển sang “đang online”. Lúc này Lâu Thành mới chú ý tới ảnh đại diện của cô là một con mèo vẽ theo phong cách truyện tranh, nó có màu xám nhạt và đôi mắt to tròn.

“May mà cậu có một người bạn vừa nhiệt tình vừa tốt bụng như tôi đấy.” Cô gửi một icon hình con quái thú nhỏ trông vừa ngốc vừa đáng yêu, sau đó nhắn tiếp:

“Phần sau nói về thời gian của các buổi tập. Sáng thứ Ba, Năm, Bảy hàng tuần, từ chín giờ đến mười hai giờ, sẽ dạy cùng một nội dung, cậu chỉ cần đi một buổi là được. Dựa vào thời khóa biểu của cậu mà sắp xếp thời gian. Nếu rảnh rỗi thì cứ tham gia hết, như vậy cậu sẽ có thể mau chóng thành thục võ đạo hơn. Hi hi”

Câu lạc bộ Võ đạo trải rộng khắp cả trường Đại học Tùng Thành, từ sinh viên năm nhất đến sinh viên năm tư, từ viện y học đến viện cơ giới, thành ra chương trình tập luyện chắc chắn sẽ giống nhau. Vì thế mới có ba buổi tập mỗi tuần, trong đó có một buổi là vào cuối tuần, điều này nhằm giúp tất cả thành viên trong câu lạc bộ đều được tham gia luyện tập ít nhất một buổi.

Nhìn thấy tin nhắn trả lời của Nghiêm Triết Kha, khóe miệng Lâu Thành nhếch lên cười thật tươi. Lo lắng không yên trong lòng cũng chuyển thành vui sướng và thích thú.

Lâu Thành nhanh chóng soạn tin nhắn lại. Cậu tính hỏi rằng cô định tham gia luyện tập vào buổi nào, nhưng nghĩ lại thì hai người chưa thân đến mức đó, nếu hỏi ra thì sẽ khiến cả hai lâm vào tình cảnh xấu hổ.

Bởi vì quá để tâm đến người ta, cho nên từng câu từng lời cậu đều phải suy nghĩ và cân nhắc thật kĩ mới dám viết ra.

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Lâu Thành nhắn lại rằng: “Sáng thứ Năm tôi có lớp “Vi phân và tích phân” và “Đại số tuyến tính” nên chỉ tham gia được thứ Ba và thứ Bảy.”

Nghiêm Triết Kha gửi một icon cười hì hì rồi đáp: “Cả ba buổi tôi đều có thể tham gia.”

“Trùng hợp như vậy sao? Thứ Ba và thứ Năm cậu không có học à?” Tay trái Lâu Thành siết chặt lại, trong lòng thầm khen ngợi bản thân mình “nhanh trí” - thông qua tình huống của bản thân mà dẫn dắt đối phương đi sâu vào chủ đề, sau đó có thể lấy được tin tức bản thân muốn biết.

Nghiêm Triết Kha gửi một icon vò đầu xấu hổ: “Sư huynh ở câu lạc bộ đã nói lịch luyện tập cho tôi trước nên lúc chọn lớp tôi đã cố ý chừa trống hai buổi sáng ấy ra.”

Ở Đại học Tùng Thành, sinh viên có thể tự do lựa chọn lớp muốn học. Mỗi môn sẽ có nhiều giảng viên và nhiều buổi học khác nhau cùng dạy một chương trình học. Sinh viên có thể tự chọn theo học giảng viên nào mà mình muốn, học ở buổi mà mình thích. Đương nhiên, mỗi môn đều hạn chế số lượng sinh viên, nên những giảng viên dạy hay và những khoảng thời gian tốt thường được giành giật rất nhiều. Phải điên cuồng cạnh tranh mới mong có thể lựa chọn được lớp như ý muốn.

Ngoài ra, sinh viên có thể chọn môn không phải chuyên ngành của mình hoặc không thuộc khóa của mình để học. Nhưng sau đó có qua môn được hay không thì tùy thuộc vào năng lực của sinh viên.

Con đại gia vùng này, Tần Mặc của phòng cậu chọn các buổi học tập trung vào thứ Ba, thứ Tư, thứ Năm. Bọn trong phòng gọi thời khóa biểu của cậu ta là học ba ngày, nghỉ bốn ngày.

Lâu Thành định trả lời thì Nghiêm Triết Kha lại gửi tới một tin khác: “Đúng rồi, học kỳ này sẽ đổi huấn luyện viên mới. Nghe nói hiệu trưởng cảm thấy không hài lòng với thành tích mấy năm gần đây nên muốn dựa vào chuyện Lâm Khuyết nhập học năm nay mà chấn chỉnh lại câu lạc bộ võ đạo. Trước kia, câu lạc bộ chúng ta đã từng tiến vào trận chung kết cuối cùng của cả nước đó.”

“Lợi hại thế sao? Tôi chưa từng nghe ai nói qua chuyện này cả.” Lâu Thành kinh ngạc nhắn tin, trong lòng cậu cảm thấy nghi hoặc không thôi.

“Chuyện rất lâu về trước rồi. Cậu mà biết cái này, người giật mình sẽ là tôi đó.” Nghiêm Triết Kha gửi một icon hình một con chó ngốc nghếch đang trừng mắt.

Lâu Thành hỏi lại: “Vậy sao cậu biết hay vậy?”

“Bí mật.” Nghiêm Triết Kha gửi một icon chống nạnh cười to. Ngay lúc này, Lâu Thành có thể tưởng tượng ra biểu cảm đáng yêu trên khuôn mặt cô. Nụ cười trên mặt cậu càng tươi hơn.

“Ôi, tôi là người không bao giờ ngăn nổi sự tò mò của bản thân trước những bí mật. Trong lòng sẽ cảm thấy sốt ruột muốn biết được bí mật đó. Chẳng lẽ cậu muốn đêm nay tôi mất ngủ hay sao?”

Lâu Thành gửi icon đáng thương. Đồng thời lúc này trong lòng cậu cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, không ngờ bản thân lại có thể mặt dày như vậy, chưa nói chuyện được bao lâu đã biết lợi dụng thời cơ như thế.

Đây có lẽ là bản năng của đàn ông?

Nghiêm Triết Kha gửi một icon cười trộm: “Ngủ không được thì đọc sách.”

“Tôi đã chìm đắm trong đống sách vở lâu rồi, người càng ngày càng gầy…” Lâu Thành nghĩ một lát, cậu không muốn tiếp tục nói về chuyện này nữa, nên hỏi: “Huấn luyện viên mới tới là người như thế nào?”

“Còn chưa đến.” Nghiêm Triết Kha đáp: “Nghe đâu là một Võ giả khá lão luyện, thầy hiệu trưởng phải nhờ vào quan hệ cá nhân mới mời được. Tóm lại là người này không hề đơn giản. Tập luyện cùng người đó thể nào cũng sẽ có ích. Lâu Thành, với một người chưa từng có nền móng võ đạo như cậu, không chừng trước khi tốt nghiệp cậu có thể nhận được giấy chứng nhận cấp ba nghiệp dư đấy.”

Cấp ba nghiệp dư… Đột nhiên Lâu Thành nhớ tới viên kim đan trong cơ thể mình, nhưng suy nghĩ một lát, cậu lại tập trung sự chú ý đến Nghiêm Triết Kha: “Còn cậu thì sao? Cậu có mong muốn gì?”

“Tôi ấy hả? Tôi không hi vọng vào mấy cái chức nghiệp xa vời đó, nên chỉ tính toán học mấy chiêu có ích để phòng thân là được!”

Nhìn dòng tin nhắn Nghiêm Triết Kha gửi cho mình, không hiểu sao Lâu Thành lại cảm nhận được dáng vẻ cô đơn ẩn giấu phía bên kia màn hình.

Là ảo giác của cậu sao?

“Tại sao chứ? Có chí thì nên mà.” Lâu Thành nghi hoặc hỏi.

“Không nói cho cậu đâu.” Nghiêm Triết Kha trả lời ngắn gọn.

Đúng là có lý do rồi, nhưng lại không muốn nói ra ngoài. Đại não Lâu Thành nhanh chóng phân tích kỹ càng, ngay cả ba năm học cấp ba cũng chưa thấy cậu nghiêm túc như bây giờ.

Cậu ghi nhớ chuyện này vào trong lòng. Vài giây sau cậu lại chuyển chủ đề: “Ừm, ừm. À, đúng rồi. Nghe nói một phần võ quán ở trường cũ đã được tu sửa xong. Sửa từ lúc chúng ta vừa bước chân vào trường, khi ra trường mới sửa xong. Tiếc thật đấy!”

Nghiêm Triết Kha đáp: “Vậy hả? Tôi không có chú ý cái này. Ha ha. Nhưng dù võ quán được sửa xong trong lúc chúng ta còn học ở trường thì chắc gì chúng ta đã được sử dụng. Đấu võ rất dễ bị thương, nếu không có trọng tài trình độ cao giám sát thì hai bệnh viện gần trường mình bữa trước bữa sau sẽ chật kín người, vậy thì làm sao còn học hành được gì nữa. Tôi có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt của chủ nhiệm Lý phòng giáo dục khi nhìn thấy cảnh đó đấy.”

Khi nhắc tới trường học cũ, cô chủ động nói chuyện nhiều lên trông thấy.

“Chủ nhiệm Lý phòng giáo dục? Thầy ấy dạy toán lớp tôi, thầy ấy rất thú vị, đúng rồi, hình như thầy ấy còn dạy toán lớp cậu nữa mà, phải không?” Lâu Thành nương theo chủ đề này mà nói tiếp.

Nghiêm Triết Kha gửi một icon gật đầu không ngừng: “Đúng vậy, thầy Lý rất thú vị. Lần nào lên lớp, thầy ấy cũng khoác lác ít nhất mười phút đầu giờ. Hơn nữa, mỗi lần thầy khen người nào là người nấy sẽ bị thầy làm cho xấu hổ muốn đào hố chui xuống đất luôn.”

Sau đó cô lại nhắn tiếp: “Có một lần tôi muốn làm trước bài tập về nhà để khi ở nhà có nhiều thời gian rảnh xem Long Vương và Võ Thánh quyết đấu. Nên tôi tranh thủ làm bài trong giờ Số học. Tôi còn tưởng làm lén lút như vậy thầy Lý sẽ không phát hiện. Kết quả là lúc sắp tan học, bạn ngồi kế bên nói chuyện bị thầy Lý bắt được và phê bình. Thầy còn nói: “Các em, nếu các em có thể noi gương bạn Nghiêm Triết Kha, có thể đạt điểm tối đa trong kỳ thi. Vậy thì lúc đi học, chỉ cần các em không làm ảnh hưởng đến các bạn khác, thì làm gì thầy cũng không nói, dù là sinh con hay gì đấy thầy cũng không quan tâm. Các em xem, ngay cả Nghiêm Triết Kha làm bài tập Ngữ văn nguyên một tiết, thầy có nói gì đâu.” Lúc ấy tôi xấu hổ chết đi được, hình tượng học sinh ngoan mà tôi gầy dựng bao lâu bị sụp đổ hoàn toàn.”

“Đúng đúng đúng, thầy Lý hay thích đùa như vậy đấy. Có một lần thầy rất đắc chí mà cho bọn tôi một đề bài. Kết quả là làm cả buổi trời vẫn chưa ra, đầu chảy mồ hôi nhiều quá trời luôn. Sau đó kiểm tra lại một hồi lâu mới phát hiện ra là viết sai đề…” Lâu Thành gửi một icon cười ha ha: “A, Long Vương và Võ Thánh quyết đấu, cậu ủng hộ bên nào vậy?”

Võ Thánh là một trong năm hàm tước danh giá và quang vinh nhất cả nước. Vì những năm gần đây bị Tiền Đông Lâu của Thanh Tông độc chiếm, cho nên khi người ta nhắc đến Võ Thánh nghĩa là nhắc đến Tiền Đông Lâu. Ông ấy cũng là người còn lại trong đương kim Võ lâm “Tuyệt Đại Song Kiêu”. Ông ta và Trần Kỳ Đào cùng lấy được phần lớn các hàm tước mấy năm gần đây.

Mà Long Vương Trần Kỳ Đào còn có một hàm tước khác là Vương giả. Sau khi đánh bại các cường giả võ đạo trên khắp cả nước mới đạt được hàm tước này. Nhưng nếu cứ gọi là “Vương giả” thì tầm thường quá, nên người ta sẽ căn cứ vào tên riêng hoặc đặc điểm võ công rồi ghép với chữ “vương” để thành tên gọi, ví dụ như Long Vương, Kiếm Vương, Sư Vương, Thương Vương gì đó.

“Đương nhiên là Long Vương rồi!” Nghiêm Triết Kha nói như đinh đóng cột.

“Tôi cũng vậy.” Lâu Thành mừng rỡ trả lời: “Tiếc là Thanh Tông lại nhỉnh hơn Long Hổ một chút. Về tổng thể thì Long Hổ lép vế hơn một xíu.”

“Đúng vậy, nhưng tôi vẫn thích Long Vương hơn.” Nghiêm Triết Kha gửi một icon hai con mắt bắn ra hình trái tim.

Hai người nói qua nói lại, trò chuyện rất vui vẻ. Từ chuyện Long Vương đến chuyện bạn nào đó ở lớp nào đó thời cấp ba đang qua lại với ai, rồi vụ án cưỡng gian không thành năm nào đó và cả chuyện các bạn nam phải tiễn các bạn nữ không ở ký túc xá về tận nhà…

Cùng quê, cùng học chung một trường, cùng thích chung một thứ, những điều này làm Lâu Thành cười mãi không thôi, cậu cảm thấy buổi tối hôm nay thật tốt đẹp.

“Bộp!”

Bỗng nhiên bả vai Lâu Thành bị ai đó vỗ một cái. Cậu hoảng sợ vội vàng quay lại thì nhìn thấy Thái Tông Minh tay đút vào túi quần đang đứng sau cậu. Cậu ta cười tủm tỉm nói: “Cam, cậu khá lắm, không cần dạy cũng biết làm.”

“Biết làm cái gì hả? Cậu đang nói gì vậy?” Lâu Thành lật đật lấp liếm cho qua chuyện.

Thái Tông Minh tặc lưỡi nói: “Cậu tự soi gương lại đi, mặt cười tươi như vậy, trên mặt còn ghi rõ dòng chữ “tình yêu phơi phới” thế kia mà còn chối à. Có phải nói chuyện với người ấy không?”

“Ừm” Lâu Thành đỏ mặt thừa nhận.

Thái Tông Minh lấy di động ra xem giờ sau đó nói: “Tốt đấy, Cam. Nói tới đây được rồi. Dừng lại trước khi câu chuyện trở nên nhạt nhẽo hơn. Như vậy mới có thể để lại cho người ta ấn tượng tốt được. Cũng làm cô ấy cảm thấy muốn nói chuyện tiếp với cậu vào lần sau.”

“Đúng là chuyên gia có khác…” Lâu Thành lập tức lấy di động ra, dù cảm thấy lưu luyến nhưng vẫn gửi một icon hình khuôn mặt cười: “Tôi phải làm bài tập rồi, lần sau nói chuyện tiếp. Hẹn gặp lại vào buổi tập ngày mai.”

Nghiêm Triết Kha cũng gửi lại một icon cười tủm tỉm: “Hẹn gặp lại vào buổi tập ngày mai.”

Rời khỏi giao diện nhắn tin, Lâu Thành lướt xuống xem những tin tức khác, xem sơ mấy cái quan trọng, sau đó đăng xuất khỏi QQ. Nhét điện thoại vào túi quần xong, cậu quay lại nhìn Thái Tông Minh và nói: “Tình Thánh, buổi tập luyện võ đạo ngày mai cậu có đi không?”

Đang nói chuyện vui vẻ với người mình thầm thương thì phải dừng lại, bây giờ lòng cậu đang bị xâm chiếm bởi một nỗi buồn vô cớ.

“Đi chứ! Phải để cho bọn người đó mở mang tầm mắt biết thế nào mới là cao thủ thực sự!” Thời khóa biểu của Thái Tông Minh giống với Lâu Thành nên cậu ta không một chút do dự mà đồng ý ngay.

“Thôi đi… Coi chừng lúc đó lại bị người ta tẩm một trận ra trò đó.” Lâu Thành chế giễu nói. Sau đó hai người lại vừa cười vừa nói đi về phòng.

Sau khi rửa mặt, mọi người đều leo lên giường. Triệu Cường, Khưu Chí Cao và Trương Kính Nghiệp tiếp tục tưởng tượng ra các loại tình huống tốt đẹp sẽ xảy vào buổi hẹn ngày thứ Sáu, tưởng tượng ra ngoại hình cùng tính cách của các bạn nữ phòng bên ấy. Riêng Lâu Thành thì rút điện thoại ra. Cậu đọc lại từng câu từng chữ trong cuộc trò chuyện lúc nãy với Nghiêm Triết Kha. Đọc đi đọc lại mà không hề cảm thấy chán. Mỗi lần đọc là trong lòng lại vui vẻ không thôi. Thỉnh thoảng cậu mới nói chêm vào một hai câu với ba tên kia.

Sau đó, cả phòng tắt đèn đi ngủ. Đêm dần về khuya, ký túc xá dần trở nên yên tĩnh. Lâu Thành cũng dần chìm vào mộng đẹp. Cậu mơ một giấc mơ kỳ lạ, trong đó có sự vui mừng xen lẫn với nỗi sợ hãi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện