Sau khi Dương Tử được Thiên Hà Đế chiêu mộ để chống lại lũ ngoại nhân. Hắnđã không xuy nghĩ gì mà từ chối lời của lão, lúc này Tổ Long cũng thởdài mà nói :
- Ngươi cứ định ở mãi nơi này à ? Ta biết ngươi đã xa người thân của ngươi rất lâu, thế thì sao ngươi không mang họ theo.
Dương Tử đang nằm trên mặt đất, hắn cũng đáp :
- Giờ nếu tiến vào Hư Không Giới thì chắc chắn sẽ gặp rất nhiều cườnggiả, nhưng một mình ta thì chưa đủ để bảo vệ họ được. Nếu đem họ vào thì chắc chắn sẽ chỉ ném họ vào nguy hiểm.
Long Tổ cũng không nói nhiều, hắn quay lưng rời đi nhưng vẫn nói lớn :
- Dương Vô Cực mà ta biết sẽ không như vậy, hắn sẽ không bỏ mặc bách tính lầm than. Hắn cũng sẽ chẳng chùn bước bao giờ, ngươi có lẽ nên xem lạibản thân đi. Đã là nam nhi thì đầu đội trời chân đạp đất, huống chíngươi là kẻ phải đi trên con đường của các bậc chí tôn. Cứ chùn chân như thế liệu có xứng với thứ mà ngươi theo đuổi không ? Hắn thở dài nói tiếp :
- Con đường của các bậc chí tôn không dễ dàng, không thể nào tách mình ra khỏi vài phần sẽ là xác trong đống xác. Nhưng những kẻ đủ can đảm, đủsự quyết tâm và kiên cường. Chắc chắn sẽ tiến lên từng bước, dù có quacả vạn năm nhưng dấu vết họ lưu lại cũng không ai không biết. Ta cũngchỉ muốn khuyên ngươi chút, nếu ngươi cứ yên phận ở đấy thì cũng chẳngsao. Nhưng nó liệu có xứng với con đường võ đạo ngươi đang đi không ?
Dương Tử cũng ngộ ra, hắn liền gào lên :
- Mày thật sự rất ngốc, rất ngốc Dương Vô Cực ạ !
Hắn lại gào lên :
- Vậy thì đi thôi ! Nếu thiên mệnh chọn ta, ta sẽ đi trên con đường củariêng ta ! Con đường mình ta dựng lên, con đường mà ta sẽ xây lên bằngsự lỗ lực và máu của ta ! Tự ta sẽ phá mọi dào cản này !
Hắn đã lấy lại tinh thần, cũng nhớ lại lời Thiên Hà Đế từng nói :
- Con người ai cũng sẽ ích kỉ nhưng cái ích kỉ của mỗi người sẽ khácnhau. Ngươi có ích kỉ muốn bảo vệ bằng hữu người thân, còn chúng ta cóích kỉ muốn bảo vệ toàn bộ bách tính.
Lúc đó Dương Tử có hỏi :
- Nhưng họ cũng đâu có biết các ngươi làm như vậy ?
Thiên Hà Đế cũng chỉ cười lên mà nói :
- Hahaha nếu ngươi giúp một người, mà muốn họ mắc nợ mình hay nhớ đếnmình cả đời thì đấy không phải là giúp. Giống như ngươi nói vừa nãy, cóthể họ không biết nhưng... Nếu giúp người cần lý do thì thiên hạ nàychẳng còn ai là trong sáng cả !
Dương Tử cũng nhận ra khoảng khắclúc ấy, mình ngốc nghếch đên mức nào. Hắn thật sự đã đả thông xuy nghĩcủa mình, hắn cũng mỉm cười mà nói :
- Đúng nhỉ ? Giúp người thì sao cần phải có lý do chứ ?
Hắn đã phá bỏ giới hạn của chính mình, đột phá cái nút thắt khiến hắn phiền lòng. Thiên Đạo cảm ứng đến, lôi kiếp giáng xuống, lúc nàyDương Tử đã lấy đạo của mình để lập lên con đường hắn muốn đi. Hắn cườilớn rồi gào lên :
- Lấy Đạo Của Ta Làm Cột, Lấy Máu Của Ta LàmĐường, Một Con Đường Ta Tự Lập Lên. Hỗn Độn Đạo ! Thiên Địa làm chứng,Dương Vô Cực ta hôm nay lấy thân làm đường ta đi !
Thiên Đạo đãtản đi lôi kiếp, Dương Tử trực tiếp tấn thăng lên Chi Chủ Kì. Hắn giờcũng đã có thể tạo ra nơi có thiên địa pháp tắc của mình. Hắn từ ngọnnúi cách Sát Phạt Chi Tông mấy ngàn dặm bay về. Một bước chân của hắncũng đã đi cả trăm dặm, chỉ mấy phút hắn đã Sát Phạt Chi Tông. Hắn liềntruyền âm nói lớn :
- Tất cả đệ tử Sát Phạt Chi Tông nghe lời tanói, Thiên Hà Đế đã đến gặp ta ! Hắn là một trong 15 vị Võ Đế mạnh nhấtcủa chúng ta, hắn không tiếc việc chịu đựng sự cô đơn mà trấn ải biêncương. Chống lại ngoại nhân, Thất Đại Đất Tổ này cũng chỉ là một phầntrong cả thế giới. Nó gọi là Siêu Việt Thế giới, và tên của siêu việtthế giới chúng ta ở là Đại Việt Thế. Nay dưới sự đề nghị của Thiên HàĐế, ta muốn các ngươi cùng ta tiến nhập vào Hư Không Giới với ta. Dốclòng tu luyện bảo vệ biên cương, bảo vệ nơi mà ông cha ta dùng máu đổilại ! Đây là tự nguyện ai chưa muốn rời xa gia đình, thì cứ ở lại ta sẽkhông ép buộc. Còn ai muốn đi thì chuẩn bị đồ đạc ! Chúng ta sẽ chuẩn bị tiến vào Hư Không Giới !
Hắn cũng nhanh chóng bay về gặp gia đình hắn, hắn tập hợp cao tầng của Sát Phạt Chi Tông lại. Chỉ nửa khắc saunhưng người nắm quyền của Sát Phạt Chi Tông đều có mặt đầy đủ. Nói trắng ra đều là người nhà của hắn, Chí Dũng và Nhẫn Dạ vừa bước vào liền hỏihắn cùng một câu hỏi :
- Vậy là có tồn tại siêu việt thế giới à ?
Dương Tử nói :
- Nói thẳng với các vị, trước kia ta cũng không biết, đều được lĩnh giáokiến thức từ long tổ và thiên hà đại nhân chỉ dạy mới biết. Và thế lựcngoại nhân chúng ta phải đồi đầu là Ma Cực Thế. Ta muốn đưa Sát Phạt Chi Tông tiến xa hơn, không chỉ muốn tăng sự hiểu biết của mọi người mà còn để sớm chuẩn bị cho ngày ngoại nhân xâm lấn. Các vị có ý kiến gì không ?
Triều Minh liền đứng lên mà nói :
- Ta có thể cưới Tiểu Nhi được không ?
Dương Tử và 5 cô vợ đứng hình, hắn liền gào lên :
- Mẹ nó ! Thảo nào dạo này ta thấy con bé hay đi chơi, là ngươi dụ dỗ đứa muội muội yêu quý của ta !
Hắn tuy nói vậy nhưng cũng nghiêm túc hỏi Triều Minh :
- Ngươi chắc sẽ bảo vệ được cho nó chứ ?
Triều Minh gật đầu mà đáp :
- Ta yêu muội ấy và sẽ bảo vệ muội ấy hết sức mình có thể !
Dương Tử và cha mẹ hắn cũng hài lòng gật đầu, họ cũng đã sớm tính ngày chuẩn bị hỷ sự.
- Ngươi cứ định ở mãi nơi này à ? Ta biết ngươi đã xa người thân của ngươi rất lâu, thế thì sao ngươi không mang họ theo.
Dương Tử đang nằm trên mặt đất, hắn cũng đáp :
- Giờ nếu tiến vào Hư Không Giới thì chắc chắn sẽ gặp rất nhiều cườnggiả, nhưng một mình ta thì chưa đủ để bảo vệ họ được. Nếu đem họ vào thì chắc chắn sẽ chỉ ném họ vào nguy hiểm.
Long Tổ cũng không nói nhiều, hắn quay lưng rời đi nhưng vẫn nói lớn :
- Dương Vô Cực mà ta biết sẽ không như vậy, hắn sẽ không bỏ mặc bách tính lầm than. Hắn cũng sẽ chẳng chùn bước bao giờ, ngươi có lẽ nên xem lạibản thân đi. Đã là nam nhi thì đầu đội trời chân đạp đất, huống chíngươi là kẻ phải đi trên con đường của các bậc chí tôn. Cứ chùn chân như thế liệu có xứng với thứ mà ngươi theo đuổi không ? Hắn thở dài nói tiếp :
- Con đường của các bậc chí tôn không dễ dàng, không thể nào tách mình ra khỏi vài phần sẽ là xác trong đống xác. Nhưng những kẻ đủ can đảm, đủsự quyết tâm và kiên cường. Chắc chắn sẽ tiến lên từng bước, dù có quacả vạn năm nhưng dấu vết họ lưu lại cũng không ai không biết. Ta cũngchỉ muốn khuyên ngươi chút, nếu ngươi cứ yên phận ở đấy thì cũng chẳngsao. Nhưng nó liệu có xứng với con đường võ đạo ngươi đang đi không ?
Dương Tử cũng ngộ ra, hắn liền gào lên :
- Mày thật sự rất ngốc, rất ngốc Dương Vô Cực ạ !
Hắn lại gào lên :
- Vậy thì đi thôi ! Nếu thiên mệnh chọn ta, ta sẽ đi trên con đường củariêng ta ! Con đường mình ta dựng lên, con đường mà ta sẽ xây lên bằngsự lỗ lực và máu của ta ! Tự ta sẽ phá mọi dào cản này !
Hắn đã lấy lại tinh thần, cũng nhớ lại lời Thiên Hà Đế từng nói :
- Con người ai cũng sẽ ích kỉ nhưng cái ích kỉ của mỗi người sẽ khácnhau. Ngươi có ích kỉ muốn bảo vệ bằng hữu người thân, còn chúng ta cóích kỉ muốn bảo vệ toàn bộ bách tính.
Lúc đó Dương Tử có hỏi :
- Nhưng họ cũng đâu có biết các ngươi làm như vậy ?
Thiên Hà Đế cũng chỉ cười lên mà nói :
- Hahaha nếu ngươi giúp một người, mà muốn họ mắc nợ mình hay nhớ đếnmình cả đời thì đấy không phải là giúp. Giống như ngươi nói vừa nãy, cóthể họ không biết nhưng... Nếu giúp người cần lý do thì thiên hạ nàychẳng còn ai là trong sáng cả !
Dương Tử cũng nhận ra khoảng khắclúc ấy, mình ngốc nghếch đên mức nào. Hắn thật sự đã đả thông xuy nghĩcủa mình, hắn cũng mỉm cười mà nói :
- Đúng nhỉ ? Giúp người thì sao cần phải có lý do chứ ?
Hắn đã phá bỏ giới hạn của chính mình, đột phá cái nút thắt khiến hắn phiền lòng. Thiên Đạo cảm ứng đến, lôi kiếp giáng xuống, lúc nàyDương Tử đã lấy đạo của mình để lập lên con đường hắn muốn đi. Hắn cườilớn rồi gào lên :
- Lấy Đạo Của Ta Làm Cột, Lấy Máu Của Ta LàmĐường, Một Con Đường Ta Tự Lập Lên. Hỗn Độn Đạo ! Thiên Địa làm chứng,Dương Vô Cực ta hôm nay lấy thân làm đường ta đi !
Thiên Đạo đãtản đi lôi kiếp, Dương Tử trực tiếp tấn thăng lên Chi Chủ Kì. Hắn giờcũng đã có thể tạo ra nơi có thiên địa pháp tắc của mình. Hắn từ ngọnnúi cách Sát Phạt Chi Tông mấy ngàn dặm bay về. Một bước chân của hắncũng đã đi cả trăm dặm, chỉ mấy phút hắn đã Sát Phạt Chi Tông. Hắn liềntruyền âm nói lớn :
- Tất cả đệ tử Sát Phạt Chi Tông nghe lời tanói, Thiên Hà Đế đã đến gặp ta ! Hắn là một trong 15 vị Võ Đế mạnh nhấtcủa chúng ta, hắn không tiếc việc chịu đựng sự cô đơn mà trấn ải biêncương. Chống lại ngoại nhân, Thất Đại Đất Tổ này cũng chỉ là một phầntrong cả thế giới. Nó gọi là Siêu Việt Thế giới, và tên của siêu việtthế giới chúng ta ở là Đại Việt Thế. Nay dưới sự đề nghị của Thiên HàĐế, ta muốn các ngươi cùng ta tiến nhập vào Hư Không Giới với ta. Dốclòng tu luyện bảo vệ biên cương, bảo vệ nơi mà ông cha ta dùng máu đổilại ! Đây là tự nguyện ai chưa muốn rời xa gia đình, thì cứ ở lại ta sẽkhông ép buộc. Còn ai muốn đi thì chuẩn bị đồ đạc ! Chúng ta sẽ chuẩn bị tiến vào Hư Không Giới !
Hắn cũng nhanh chóng bay về gặp gia đình hắn, hắn tập hợp cao tầng của Sát Phạt Chi Tông lại. Chỉ nửa khắc saunhưng người nắm quyền của Sát Phạt Chi Tông đều có mặt đầy đủ. Nói trắng ra đều là người nhà của hắn, Chí Dũng và Nhẫn Dạ vừa bước vào liền hỏihắn cùng một câu hỏi :
- Vậy là có tồn tại siêu việt thế giới à ?
Dương Tử nói :
- Nói thẳng với các vị, trước kia ta cũng không biết, đều được lĩnh giáokiến thức từ long tổ và thiên hà đại nhân chỉ dạy mới biết. Và thế lựcngoại nhân chúng ta phải đồi đầu là Ma Cực Thế. Ta muốn đưa Sát Phạt Chi Tông tiến xa hơn, không chỉ muốn tăng sự hiểu biết của mọi người mà còn để sớm chuẩn bị cho ngày ngoại nhân xâm lấn. Các vị có ý kiến gì không ?
Triều Minh liền đứng lên mà nói :
- Ta có thể cưới Tiểu Nhi được không ?
Dương Tử và 5 cô vợ đứng hình, hắn liền gào lên :
- Mẹ nó ! Thảo nào dạo này ta thấy con bé hay đi chơi, là ngươi dụ dỗ đứa muội muội yêu quý của ta !
Hắn tuy nói vậy nhưng cũng nghiêm túc hỏi Triều Minh :
- Ngươi chắc sẽ bảo vệ được cho nó chứ ?
Triều Minh gật đầu mà đáp :
- Ta yêu muội ấy và sẽ bảo vệ muội ấy hết sức mình có thể !
Dương Tử và cha mẹ hắn cũng hài lòng gật đầu, họ cũng đã sớm tính ngày chuẩn bị hỷ sự.
Danh sách chương