Lúc này Hắc Nhân đã thực sự mất đi lý trí chỉ liên tục gào lên :
- Kẻ nào dám trái lệnh của Diệp Đại Nhân đều phải chết ! Phải chết !
Xong nó liền lao tới tấn công về phía Hằng Thiên, dù đã là Phá Hư Kì nhưnghắn vẫn không thể nào đỡ được đòn đánh ấy mà bị đẩy lùi. Dương Tử cùngcầm lấy Tru Đế chống xuống đất mà từ từ đứng lên. Một bên mắt của hắngiờ cũng đã đổi sang màu đỏ, hắn bây giờ có thể nhìn thấy được tim củaHắc Nhân. Hắn liền bất ngờ trước con mắt mới mà lao lên rồi hét lớn vềphía Hằng Thiên :
- Lão tổ người né ra chút.
Hằng Thiên nghe vậy vũng liền dật lùi lại tung đại chiêu, trong lúc hắn đang tụ lức thì Dương Tử liền lao đến. Hắn dùng ảnh bộ khiến hắn biến mấtrồi lại xuất hiện sau lưng của Hắc Nhân. Hắn cầm Tru Đế đâm thẳng vàochỗ chứa quả tim kia, khiến con Hắc Nhân gào lên mà đánh bật hắn đi. Lúc này Hằng Thiên cùng liền đánh tới Hắc Nhân một đại chiêu, hắn hét lớn :
- Thiên Phạt !
Chỉ thấy một vệt sáng quét qua, trực tiếp khiến Hắc Nhân mất đi một nửa cơthể. Nhưng Hằng Thiên cũng phải hạ xuống đất mà thở dốc. Là đại chiêunên rất tốn linh khí và còn tốn thêm cả thể khí. Lúc này Hắc nhân cũngphản kháng lại, nó liền chia bản thân ra làm hai. Một cái đến chỗ DươngTử, cái còn lại đánh với Hằng Thiên. Dương Tử thấy vậy cũng cầm kiếm lên lao đến chém vài đạo kiếm khí cản nó lại. Rồi hắn tức tốc dùng ảnh bộra sau lưng hắc nhân mà tung chiêu đệ tam thức của Hồng Hoang Đao Pháp.Trực tiếp khiến hắc nhân kia bay đi rất xa, hắn cũng liền quay lại chạytới giúp Hằng Thiên. Hằng Thiên bây giờ thì đang khá chật vật vì đangtrong tình trạng hết linh khí và thể khí. Liền tới một phát chém, DươngTử vũng đã sẻ đôi con Hắc Nhân ra. Hắn liền chạy đến đỡ Hằng Thiên màhỏi :
- Người không sao chứ lão tổ ? Hắn cũng liền đưa cho Hằng Thiên một lọ đan để hồi phục lại lượng linh khívà thể khí bị hao hụt. Hằng Thiên cũng cầm lấy mà đáp lời hắn :
- Không sao chỉ là ở cấp bậc này có hơi miễn nếu cương dùng chiêu đấy.
Không để họ hàn huyên thêm lúc bất ngờ có một mũi tên từ đâu bắn đến phía sau lưng của Dương Tử. Thật may khi từ trên trời Tiểu Nhu nhảy xuống chặnlại mũi tên. Dương Tử đang định quát Tiểu Nhu, thì hắn đột nhiên khôngthấy cái xác của Hắc Nhân đâu. Hắn liền đề cao cảnh giác, quả nhiên từdưới đất Hắc Nhân liền lao lên tấn công hắn. Hằng Thiên cũng kịp thờikéo chân Dương Tử lại mà dùng chiêu đóng băng Hắc Nhân lại. Rồi liền bảo với Dương Tử :
- Thử dùng Thiên Hoả đốt nó xem sao.
Dương Tử nghe vậy liền đáp :
- Được ! Để con thử xem.
Nói xong hắn cũng khởi lên Thiên Hoả để đốt Hắc Nhân, lúc này lại truyềnđến tiếng kêu gào thàm thiết. Dương Tử liền nghi hoặc hỏi vu vơ :
- Tiếng của hai lão già kia sao lại phát ra thế ?
Từ dưới đất Hắc Nhân lành lặn lao lên hất văng ba người Dương Tử,HằngThiên và Tiểu Nhu bay ra xa. Dương Tử cũng nhanh chóng định thần lại lao tới tấn công nó. Hằng Thiên lúc nãy cũng kịp ôm lấy Tiểu Nhu và khôngđể con bé bị thương, nhưng không tránh khỏi va đập nên con bé đã ngấtđi. Sau khi đặt Tiểu Nhu ở nơi an toàn, hắn cũng liền chạy đến hợp sứcvới Dương Tử, cả hai tấn công hai phía khiến con Hắc Nhân buộc phải đứng yên chịu đòn. Dương Tử cũng sử dụng con mắt mà nhìn xem tim của con Hắc Nhân ở đâu. Liền phát hiện ra vậy mà tim của nó còn một cái nữa mà lạicòn ở trên đỉnh đầu. Hắn cũng liền hét lên :
- Lão tổ cầm chân nó giúp con !
Hằng Thiên nghe vậy cũng liền tới tấn công dồn dập vào con Hắc Nhân. DươngTử cũng biến mất, mà đẩy Tru Đế từ trên trời lao thẳng xuống. Hắn hétlớn :
- Lão tổ tránh ra máu !
Xong cứ thế hắn thuận đà đâm thẳng vào đầu của con Hắc Nhân mà khiến tim nóbị phá hủy. Rồi hắn đáp xuống đất thở dốc, Hằng Thiên cũng tới gần màhỏi :
- Nhóc con, sao ngươi biết đấy là điểm yếu của nó vậy ?
Dương Tử liền cười gượng mà đáp lại Hằng Thiên :
- Con đoán vậy hì hì.
Hằng Thiên nghe vậy liền đấm vào đầu Dương Tử mà quát :
- Không chắc mà đã làm rồi !
Dương Tử liền ấm ức giải thích sao mình làm vậy :
- Tại khi con có đôi mắt mới nhìn được tim nó nên con liền đâm thử vào và thấy nó yếu đi thật. Nên con nghĩ tim là điểm yếu của nó !
Từ phía Tru Đế con Hắc Nhân vẫn bật dậy được, nó bắt về phía Dương Tử mộtthứ gì đó. Khiến Dương Tử trật vật chống đỡ, sau một hồi cũng đỡ lạiđược. Hắc Nhân cũng đã tan ra, Dương Tử lúc này vẫn cười tươi mà đứngdậy hò hét :
- Vậy là xong rồi hehe...
Hằng Thiên đang định nói gì đó nhưng chẳng thấy Dương Tử nói câu gì liền khó hiểu quay lại hỏi :
- Này nhóc, con làm sao đấy ?
Chỉ thấy hắn quằn quại nằm dưới đất chịu đựng phản phệ từ cánh tay phải vàSát Phạt Chi Thân. Khiến hắn đau đớn vô cùng, mạch máu cũng phồng hếtlên, thậm chí còn rỉ cả máu ra. Hằng Thiên hoảng hốt bế hắn lên mà hỏi :
- Đan dược nào chữa được nó vậy ?
Rồi liền tạo lên một hồ băng cho hắn nằm vào, vừa đặt xuống cả cái hồ tuynhỏ nhưng cũng đổi màu ngay lập tức. Vài ngày sau hắn cũng tỉnh dậy, hắn liền ngồi dậy, cũng thấy bản thân mình bị ai đó cuốn thành xác ướp luôn rồi. Hắn từ từ mở cửa phòng ra mà hỏi :
- Lão tổ người có cần băng con như vậy không ?
Vừa đi ra ngoài hắn cũng nhận ra trời đã tối, và thấy mọi người đều nằm bên ngoài căn phòng ngủ gục, có cả Yên Nhi, Tiểu Nhu và cha mẹ hắn. Hắncũng im lặng mà đi ra ngoài, hắn nhớ lại mà tự nói với bản thân mình :
- Nếu ta không nhầm thì lúc ta toả thần thức mà vẫn có một nơi ta không thể tra xét. Phải đi đến đó xem mới được !
Hắn đi theo đường thần thức vẽ một hồi lại đi đến ngân khố của phủ thànhchủ. Thấy vậy hắn liền mở của ra đi vào, đột nhiên có tiếng gọi hắn vớidọng điệu có vài phần oán trách mà lại có vài phần lo lắng :
- Tiểu Tử sao giờ này con mới đến vậy !
Hắn quay ra nhìn thì liền thấy Nhẫn Dạ đang ngồi ở đó, hắn liền tiến lại gần mà bật khóc :
- Vậy mà người lại ở đây, lại để con tìm người lâu như vậy !
Nhẫn Dạ liền đáp :
- Được rồi ! Được rồi ! Ngồi xuống đây dược liệu trong xương cốt con sắp hoá vô dụng rồi. Để đấy ta luyện đan cho con uống.
Rồi hắn liền ngồi xuống đợi Nhẫn Dạ luyện chế đan dược cho hắn uống. Nhưngcũng chỉ được một hồi, thì hắn cũng ngủ thiếp đi vì quá mệt. Miệng vẫnlẩm nhẩm nói :
- Cuối cùng con cũng tìm được người rồi. Con tìm được người rồi.
Nhẫn Dạ cũng liền xoa đầu Dương Tử mà nói :
- Thằng nhóc này, vậy mà lai tự làm tổn thương bản thân nữa rồi !
Rồi hắn lắc đầu ngồi cả đêm chữa thương cho đồ đệ yêu quý của mình.
- Kẻ nào dám trái lệnh của Diệp Đại Nhân đều phải chết ! Phải chết !
Xong nó liền lao tới tấn công về phía Hằng Thiên, dù đã là Phá Hư Kì nhưnghắn vẫn không thể nào đỡ được đòn đánh ấy mà bị đẩy lùi. Dương Tử cùngcầm lấy Tru Đế chống xuống đất mà từ từ đứng lên. Một bên mắt của hắngiờ cũng đã đổi sang màu đỏ, hắn bây giờ có thể nhìn thấy được tim củaHắc Nhân. Hắn liền bất ngờ trước con mắt mới mà lao lên rồi hét lớn vềphía Hằng Thiên :
- Lão tổ người né ra chút.
Hằng Thiên nghe vậy vũng liền dật lùi lại tung đại chiêu, trong lúc hắn đang tụ lức thì Dương Tử liền lao đến. Hắn dùng ảnh bộ khiến hắn biến mấtrồi lại xuất hiện sau lưng của Hắc Nhân. Hắn cầm Tru Đế đâm thẳng vàochỗ chứa quả tim kia, khiến con Hắc Nhân gào lên mà đánh bật hắn đi. Lúc này Hằng Thiên cùng liền đánh tới Hắc Nhân một đại chiêu, hắn hét lớn :
- Thiên Phạt !
Chỉ thấy một vệt sáng quét qua, trực tiếp khiến Hắc Nhân mất đi một nửa cơthể. Nhưng Hằng Thiên cũng phải hạ xuống đất mà thở dốc. Là đại chiêunên rất tốn linh khí và còn tốn thêm cả thể khí. Lúc này Hắc nhân cũngphản kháng lại, nó liền chia bản thân ra làm hai. Một cái đến chỗ DươngTử, cái còn lại đánh với Hằng Thiên. Dương Tử thấy vậy cũng cầm kiếm lên lao đến chém vài đạo kiếm khí cản nó lại. Rồi hắn tức tốc dùng ảnh bộra sau lưng hắc nhân mà tung chiêu đệ tam thức của Hồng Hoang Đao Pháp.Trực tiếp khiến hắc nhân kia bay đi rất xa, hắn cũng liền quay lại chạytới giúp Hằng Thiên. Hằng Thiên bây giờ thì đang khá chật vật vì đangtrong tình trạng hết linh khí và thể khí. Liền tới một phát chém, DươngTử vũng đã sẻ đôi con Hắc Nhân ra. Hắn liền chạy đến đỡ Hằng Thiên màhỏi :
- Người không sao chứ lão tổ ? Hắn cũng liền đưa cho Hằng Thiên một lọ đan để hồi phục lại lượng linh khívà thể khí bị hao hụt. Hằng Thiên cũng cầm lấy mà đáp lời hắn :
- Không sao chỉ là ở cấp bậc này có hơi miễn nếu cương dùng chiêu đấy.
Không để họ hàn huyên thêm lúc bất ngờ có một mũi tên từ đâu bắn đến phía sau lưng của Dương Tử. Thật may khi từ trên trời Tiểu Nhu nhảy xuống chặnlại mũi tên. Dương Tử đang định quát Tiểu Nhu, thì hắn đột nhiên khôngthấy cái xác của Hắc Nhân đâu. Hắn liền đề cao cảnh giác, quả nhiên từdưới đất Hắc Nhân liền lao lên tấn công hắn. Hằng Thiên cũng kịp thờikéo chân Dương Tử lại mà dùng chiêu đóng băng Hắc Nhân lại. Rồi liền bảo với Dương Tử :
- Thử dùng Thiên Hoả đốt nó xem sao.
Dương Tử nghe vậy liền đáp :
- Được ! Để con thử xem.
Nói xong hắn cũng khởi lên Thiên Hoả để đốt Hắc Nhân, lúc này lại truyềnđến tiếng kêu gào thàm thiết. Dương Tử liền nghi hoặc hỏi vu vơ :
- Tiếng của hai lão già kia sao lại phát ra thế ?
Từ dưới đất Hắc Nhân lành lặn lao lên hất văng ba người Dương Tử,HằngThiên và Tiểu Nhu bay ra xa. Dương Tử cũng nhanh chóng định thần lại lao tới tấn công nó. Hằng Thiên lúc nãy cũng kịp ôm lấy Tiểu Nhu và khôngđể con bé bị thương, nhưng không tránh khỏi va đập nên con bé đã ngấtđi. Sau khi đặt Tiểu Nhu ở nơi an toàn, hắn cũng liền chạy đến hợp sứcvới Dương Tử, cả hai tấn công hai phía khiến con Hắc Nhân buộc phải đứng yên chịu đòn. Dương Tử cũng sử dụng con mắt mà nhìn xem tim của con Hắc Nhân ở đâu. Liền phát hiện ra vậy mà tim của nó còn một cái nữa mà lạicòn ở trên đỉnh đầu. Hắn cũng liền hét lên :
- Lão tổ cầm chân nó giúp con !
Hằng Thiên nghe vậy cũng liền tới tấn công dồn dập vào con Hắc Nhân. DươngTử cũng biến mất, mà đẩy Tru Đế từ trên trời lao thẳng xuống. Hắn hétlớn :
- Lão tổ tránh ra máu !
Xong cứ thế hắn thuận đà đâm thẳng vào đầu của con Hắc Nhân mà khiến tim nóbị phá hủy. Rồi hắn đáp xuống đất thở dốc, Hằng Thiên cũng tới gần màhỏi :
- Nhóc con, sao ngươi biết đấy là điểm yếu của nó vậy ?
Dương Tử liền cười gượng mà đáp lại Hằng Thiên :
- Con đoán vậy hì hì.
Hằng Thiên nghe vậy liền đấm vào đầu Dương Tử mà quát :
- Không chắc mà đã làm rồi !
Dương Tử liền ấm ức giải thích sao mình làm vậy :
- Tại khi con có đôi mắt mới nhìn được tim nó nên con liền đâm thử vào và thấy nó yếu đi thật. Nên con nghĩ tim là điểm yếu của nó !
Từ phía Tru Đế con Hắc Nhân vẫn bật dậy được, nó bắt về phía Dương Tử mộtthứ gì đó. Khiến Dương Tử trật vật chống đỡ, sau một hồi cũng đỡ lạiđược. Hắc Nhân cũng đã tan ra, Dương Tử lúc này vẫn cười tươi mà đứngdậy hò hét :
- Vậy là xong rồi hehe...
Hằng Thiên đang định nói gì đó nhưng chẳng thấy Dương Tử nói câu gì liền khó hiểu quay lại hỏi :
- Này nhóc, con làm sao đấy ?
Chỉ thấy hắn quằn quại nằm dưới đất chịu đựng phản phệ từ cánh tay phải vàSát Phạt Chi Thân. Khiến hắn đau đớn vô cùng, mạch máu cũng phồng hếtlên, thậm chí còn rỉ cả máu ra. Hằng Thiên hoảng hốt bế hắn lên mà hỏi :
- Đan dược nào chữa được nó vậy ?
Rồi liền tạo lên một hồ băng cho hắn nằm vào, vừa đặt xuống cả cái hồ tuynhỏ nhưng cũng đổi màu ngay lập tức. Vài ngày sau hắn cũng tỉnh dậy, hắn liền ngồi dậy, cũng thấy bản thân mình bị ai đó cuốn thành xác ướp luôn rồi. Hắn từ từ mở cửa phòng ra mà hỏi :
- Lão tổ người có cần băng con như vậy không ?
Vừa đi ra ngoài hắn cũng nhận ra trời đã tối, và thấy mọi người đều nằm bên ngoài căn phòng ngủ gục, có cả Yên Nhi, Tiểu Nhu và cha mẹ hắn. Hắncũng im lặng mà đi ra ngoài, hắn nhớ lại mà tự nói với bản thân mình :
- Nếu ta không nhầm thì lúc ta toả thần thức mà vẫn có một nơi ta không thể tra xét. Phải đi đến đó xem mới được !
Hắn đi theo đường thần thức vẽ một hồi lại đi đến ngân khố của phủ thànhchủ. Thấy vậy hắn liền mở của ra đi vào, đột nhiên có tiếng gọi hắn vớidọng điệu có vài phần oán trách mà lại có vài phần lo lắng :
- Tiểu Tử sao giờ này con mới đến vậy !
Hắn quay ra nhìn thì liền thấy Nhẫn Dạ đang ngồi ở đó, hắn liền tiến lại gần mà bật khóc :
- Vậy mà người lại ở đây, lại để con tìm người lâu như vậy !
Nhẫn Dạ liền đáp :
- Được rồi ! Được rồi ! Ngồi xuống đây dược liệu trong xương cốt con sắp hoá vô dụng rồi. Để đấy ta luyện đan cho con uống.
Rồi hắn liền ngồi xuống đợi Nhẫn Dạ luyện chế đan dược cho hắn uống. Nhưngcũng chỉ được một hồi, thì hắn cũng ngủ thiếp đi vì quá mệt. Miệng vẫnlẩm nhẩm nói :
- Cuối cùng con cũng tìm được người rồi. Con tìm được người rồi.
Nhẫn Dạ cũng liền xoa đầu Dương Tử mà nói :
- Thằng nhóc này, vậy mà lai tự làm tổn thương bản thân nữa rồi !
Rồi hắn lắc đầu ngồi cả đêm chữa thương cho đồ đệ yêu quý của mình.
Danh sách chương