Thanh Kỷ cũng mời họ vào trong Đan Dược Trường, sau khi đi đến đại điện thìhọ cũng ngồi xuống nói chuyện. Thanh Kỷ là người đầu tiên lên tiếng, cônàng cất tiếng hỏi :

- Vậy Vô Cực công tử có chủ ý gì ? Có thể nói ra trước được không ? Dương Tử cũng liền đáp lời của Thanh Kỷ dưới sự ôm ấp của bốn cô vợ, hắn nói :

- Vậy ta cũng nói ra để mọi người cũng hiểu thêm và có thể sửa đổi nó nếu thấy sai. Kế hoạch của ta là hạ độc vào nước của bọn chúng, rồi từ từkhiến chúng hấp thụ nhiều độc nhất có thể sau đó sẽ kích phát. Chỉ mộtchốc chúng sẽ có dấu hiệu rất rõ dàng, nó sẽ là con bài tẩy của chúng ta khi đấu với Diệp Thiên Tông. Vì vậy mà ta cũng có ý định là hạ độc vàođan dược chúng mua của các vị.

Triều Minh khó hiểu liền lên tiếng hỏi :

- Nhưng Vô Cực huynh, nếu hạ độc thì chẳng phải chúng sẽ rất nhanh phátgiác ra được hay sao ? Với cả tông chủ của Diệp Thiên Tông bây giờ cũngkhông dễ bị lừa như vậy đâu.

Thanh Kỷ cũng tiếp lời Triều Minh :

- Đệ đệ ta nói đúng đấy ! Nếu hạ độc thì cho là chúng có đần độn thì độcsẽ phát tác ngay, chứ không thể nào mà đợi đến lúc chúng ta gây chiếnđược. Chẳng nhẽ Vô Cực huynh có chủ ý gì cao siêu hơn sao ?

Dương Tử cũng vui vẻ đáp lại :

- Cao siêu thì không dám, nó cũng là độc nhưng là Vô Tinh Độc Tâm.

Thanh Kỷ thấy bất ngờ liền hỏi :

- Là độc dược do Vạn Độc Minh Vương chế tạo ra, chẳng nhẽ huynh đã có nó rồi ?

Dương Tử cũng lắc đầu đáp :

- Ta không có ! Nhưng ta biết cách chế tạo ra nó, và đặc điểm của nó đềucó những thứ chúng ta cần. Nó không màu không mùi không vị, càng làkhông phát tác cho đến khi người hạ độc thôi động thì mới phát tác. Chỉcó nhược điểm duy nhất là chúng ta phải đề phòng những nơi có dơi. Vìnước dãi của nó có thể giải được Vô Tinh Độc Tâm và nó cũng có thể ngửirồi đến gần độc để uống nó.

Hằng Thiên cũng lên tiếng :



- Vậy chi bằng an bài vài chục đệ tử chém giết dơi, rồi lại để vài chụcđệ tử mua dơi. Sau đó ta lại ngây chiến những trận đánh nhỏ lẻ khiếnchúng phải dùng đan dược nhiều hơn.

Triều Minh cũng chen vào nói :

- Vậy lấy cái cớ làm món dơi nướng đi, món đấy cũng rất ngon đấy. Chỉ cần hét thêm giá của dơi là sẽ có người trong Diệp Thiên Tông nổi lòng tham mà giết dơi đem đến. Cứ như vậy để hết một tháng, thì số dơi ở cả cáitông môn đấy còn một con cũng là kì tích rồi.

Dương Tử sau khi ngẫm nghĩ một hồi thì cũng là thấy nó không tồi nên tiếng khen Triều Minh :

- Ý kiến của đệ cũng rất hay đấy, vậy thì chúng ta sẽ thống nhất là nhưvậy. Việc tình báo và đi hạ độc vào nước và gấy chiến thì sẽ để ta vàSát Phạt Điện làm đi. Mọi người vẫn nên luyện đan tiếp để chóng đưa chochúng. Cũng sẵn tiện ta sẽ đưa cách làm nó cho Thanh Kỷ cô nương vậy.

Nói xong hắn liền dùng bút viết ra một vài loại dược liệu mà nói tiếp :

- Cách làm cũng không khó cứ chỉ cần đem mấy loại nguyên liệu này nấu với nhau, sau đó cho thêm một giọt linh dịch là đã có bán thành phẩm. Chỉcần quấy tiếp cho đến khi mùi hắc từ thảo dược mất đi mùi và nước trongvắt thì sẽ thành công.

Triều Minh cũng liền nói :

- Vậy ta sẽ đi chuẩn bị thảo dược, cũng sẵn tiện thăm dò chút tình hình.

Dương Tử cũng gật đầu, sau đó mọi người cũng rời đi làm việc của riêng mình.Buổi tối ấy Dương Tử vừa về phòng thì hắn cũng thấy cả bốn cô vợ đangchờ hắn. Ai nấy cũng sẵn sàng để đè hắn ra, và họ cũng đã có một đêm hết sức mình sau bao lâu xa cách. Sáng hôm sau khi Bắc Phi còn chưa kịptỉnh dậy thì mọi người đã đều chuẩn bị cho nàng một đám cưới với DươngTử. Nàng vừa tỉnh dầy liền được Linh Nhi,Dạ Hy và Yên Nhi trang điểm rồi mặc váy cưới mà Chí Dũng thiết kế vào. Nàng đi ra ngoài thì thấy mộtcảnh tưởng tráng lệ vô cùng. Một ngày mà nàng đã mơ về bao lâu này,Dương Tử đi tới gần nàng. Hắn đưa nàng đi lên mục quỳ xuống mà nói :

- Ta rất xin lỗi vì lúc đó chưa thể lấy muội làm vợ, lúc đó ta vẫn chưathể hiểu cảm giác của muội. Nhưng giờ ta sẽ bù đắp cho muội từ từ, vậymuội đồng ý gả cho ta chứ !

Bắc Phi đã rơi từng giọt nước mắt trong hạnh phúc, nàng sụt xịt cất tiếng :

- Ta đồng ý !

Mọi người hoan hô chúc mừng liền hồi, cũng đến khoảng khắc ấy Dương Tử trao nhẫn cho Bắc Phi. Thanh Kỷ cũng đi lên mục mà nói :



- Cậu mà làm cho con bé khóc dù chỉ một chút là ta sẽ không tha đâu đấy !

Dương Tử cũng vui vẻ đáp lại :

- Chỉ sợ họ bắt nạt ta thôi !

Cả ngày hôm đấy Đan Dược Trường ăn tiệc cả ngày, buổi tối hôm đó Dương Tửcũng về phòng. Và được bốn cô vợ chăm sóc cả đêm, sau đó họ cũng cườiđùa liên tục. Nhưng đến sáng hôm sau thì tất cả đang tập trung vào côngviệc mình được giao. Bấy giờ cả cái Đan Dược Trường lại trông không khác gì một nhà máy hoá chất. Chí Dũng về tới nới hắn chống tay mà nói :

- Sao ta mới đi mấy ngày mà Đan Dược Trường nó thành cái nhà máy rồi vậy.

Hằng Thiên đi ngang qua mà nói :

- Chí Dũng ! Nhóc con kia, sao giờ này con mới về ?

Hắn cũng nghe ra là ai nên cũng quỳ xuống hành lễ :

- Đồ nhi bái kiến sư phụ !

Hằng Thiên cũng phẩy tay mà nói :

- Không cần màu mè đâu ! Ta nghe Nhẫn Dạ nói là con có thể sao chép mọithứ đúng không. Vậy thì vào chế tạo độc đi, chúng ta sắp đánh Diệp Thiên Tông để lấy lại danh dự cho Nhẫn Dạ rồi !

Chí Dũng cũng thấy lại hình ảnh của Hằng Thiên lúc xưa, một con người hếtsức trong việc mình cần làm. Hắn cũng vươn vai mà nói :

- Đợi con chút ! Con tới ngay !

Lúc này ở bên ngoài hư không, Âm Tà Đế đã tôi luyện thân thể và đột phá Chi Chủ Kì. Hắn nắm chặt tay lại mà nói :

- Dương Vô Cực! Bổn toạ chắc chắn sẽ cho ngươi nếm thứ thế nào là sự nhục nhã !
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện