Thành phố H được mệnh danh là thành phố đẹp nhất duyên hải Trung Quốc.
Hội sở chính của tập đoàn Lam Thiên, nơi phát hành game nổi tiếng Thế Giới Thứ Hai cũng ở chổ này.
Tòa cao ốc Lam Thiên 88 tầng rực rỡ ánh đèn, trong bóng đêm càng thêm vẻ rạng rỡ huy hoàng, giống như một ngọn hải đăng giữa biển, kiến trúc hiện đại và kỹ thuật, nằm giữa khu phố lớn phồn hoa khiến người ta có cảm giác rung động từ đáy lòng. Trên khoảng sân rộng trước cao ốc, một chiếc xe hơi sang trọng bỗng nháy đèn. Người trên xe lại càng phong tình vạn chủng, mỹ nhân với xe đẹp càng hấp dẫn người khác vô cùng.
Lôi Lôi vừa đi ra cổng chính của công ty, liếc mắt đã thấy Phương Nhã Văn đang ở trên xe.
- Đây này, mau lên đây!
Phương Nhã Văn mỉm cười phất tay.
Lôi Lôi nhanh chóng lên xe. Xe từ từ lăn bánh theo đại lộ ven biển. Kết thúc một ngày bận rộn, Lôi Lôi có vẻ rất thoải mái, tao nhã châm một điếu thuốc Vạn Bảo Lộ:
- Văn Văn, cuối cùng cậu cũng đến thăm mình à? Phương Nhã Văn cười khẽ:
- Sao lại có thể quên được đại mỹ nữ như cậu chứ?
Lôi Lôi liếc nhìn Phương Nhã Văn. Hôm nay Phương Nhã Văn mặc một chiếc áo khoác màu xanh đen, một đôi giày bốt kết hợp với tất đen, nhìn qua thấy vừa sang trọng vừa gợi cảm.
- Lại gián tiếp khen cả cậu chứ gì?
Lôi Lôi cười đáp.
Phương Nhã Văn ngắm Lôi Lôi, trang phục của Lôi Lôi cũng không kém nàng mấy, chỉ khác ở chổ là của nàng là hàng hiệu, Lôi Lôi chỉ thua mỗi điểm này. Nhưng mà hai đại mỹ nữ này cũng không còn là thiếu nữ thơ ngây mà đã ra vẻ thành thục. Nếu đàn ông mà nhìn thì nước miếng chắc phải chảy thành thác.
- Đi đâu đây? Cậu chọn đi?
Phương Nhã Văn đối đãi với bạn cũ rất hào phóng.
Lôi Lôi nhả ra một ngụm khói:
- Chổ cũ nhé!
Nhà hàng này có tên là "Mạn bộ vân đoan" (Mây lững lờ trôi). Nơi đây là nơi hai người gặp nhau lần đầu, sau này chỉ cần Phương Nhã Văn đến thành phố H, Lôi Lôi luôn chọn địa điểm này để ngồi với nhau. Nơi đây cũng là nơi mà tầng lớp thượng lưu trong xã hội như Phương Nhã Văn thường đến dùng cơm. Hai người chọn bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống, nhìn ra bên ngoài cũng là cảnh biển đêm đẹp mơ màng.
- Văn Văn, sao cậu không ở Giang Thành tươi đẹp mà chạy đến thành phố H này để du lịch à?
Lôi Lôi nâng ly rượu vang đỏ lên nhấp một ngụm.
Phương Nhã Văn hỏi:
- Lôi Lôi, tiểu Mẫn dạo này thế nào, có khỏe không ?
Lôi Lôi hơi bất mãn:
- Mình ghét nhất việc cậu cứ quanh co lòng vòng, cậu muốn thăm tiểu Mẫn, cần gì phải gọi mình ra?
Phương Nhã Văn mỉm cười:
- Bởi vì cậu là bạn tốt của mình mà!
- Phi phi phi!
Lôi Lôi không nhịn được nói:
- Nói xạo!
Phương Nhã Văn cười ngọt ngào:
- Mình chỉ thích nói xạo với cậu, chứ còn người khác thì không thèm.
Hai người cũng có một đoạn thời gian không gặp mặt, tính Lôi Lôi vốn nóng nảy, hàn huyên một lúc cũng không nhịn nổi thói xã giao của Phương Nhã Văn:
- Văn Văn, bình thường có việc gì cậu chỉ gọi điện đến, sao hôm nay lại chạy đến thành phố H này? Nói đi, có phải trong game gặp chuyện gì khó khăn sao?
Phương Nhã Văn cười đáp:
- Cậu biết gì à?
- Sao mình lại không biết?
Lôi Lôi kiêu hãnh đáp:
- Cậu đang ở trong nhiệm vụ Trọng sinh tại Đệ tam đế chế. Mình còn phải chiếu cố cho cậu, sắp xếp để cậu sinh ở nơi tốt nhất, kết quả là cậu tệ quá để game thủ nước Mỹ đắc thủ.
Phương Nhã Văn oán giận nói:
- Không hiểu tổng giám đốc công ty cậu nghĩ gì mà mở nhiệm vụ này trên toàn thế giới? Nếu không chắc gì nhiệm vụ thứ nhất của bọn mình đã thất bại.
Lôi Lôi buồn bực đáp:
- Mình cũng còn cách nào đâu, mình cũng không phải là tổng giám đốc. Việc của mình là chỉ phụ trách thiết kế mà thôi.
Nàng bỗng giật mình ra vẻ hiểu ra:
- Chị của tôi ơi, cậu đừng bắt mình lén giúp cậu chuẩn bị một loại vũ khí đặc biệt đấy chứ? Nếu là vậy, mình chỉ có thể nói, tốt hơn hết là cậu kiếm tiền lên trang web Đào Đào mà mua. Về chuyện tiền nong đối với cậu mà nói thì có là gì, sao lại tìm mình?
Phương Nhã Văn cười nói:
- Đương nhiên là không rồi, quả thật hôm nay mình đến, là muốn tìm cậu để hỏi thăm một người.
Lôi Lôi tò mò hỏi:
- Đàn ông hay phụ nữ? Phụ nữ thì miễn bàn, đàn ông thì có chút hứng thú để nghe, con cái nhà ai thế?
Phương Nhã Văn đột nhiên thu hồi nét mặt tươi cười:
- Lôi Lôi, là một người tham gia nhiệm vụ kịch bản. Là một người chơi nick là Hà Kim Ngân.
- Hà Kim Ngân?
Lôi Lôi thoáng giật mình. Nàng sực nhớ khi giám sát trò chơi hôm nay, Hà Kim Ngân đã phối hợp nhuần nhuyễn phá hết các bẫy mà nàng đã thiết kế, chỉ là cuối cùng lại thất bại trong gang tấc, bị cao thủ khu Hoàng Kim cướp mất thành quả.
Lôi Lôi bỗng cười bí hiểm:
- Bà chị của tôi ơi, không phải cậu luôn cự tuyệt nam nhân sao? Sao lần này lại cần thăm hỏi tin tức vậy? Để ý rồi phải không ?
Phương Nhã Văn không hề cười, vẻ mặt rất nghiêm túc:
- Không, mình không biết hắn, nhưng hắn lại biết thân phận của mình. Nghe mình nói đây, theo mình được biết, anh của mình trước đây còn đến tìm hắn nữa. Mình hoài nghi hắn chính là người đó!
- Là người nào?
Lôi Lôi rất thông minh, lập tức hiểu rõ ý bạn mình, nàng kinh ngạc thốt lên:
- Chẳng lẽ là người mà lão gia nhà cậu hay nói sao?
Phương Nhã Văn căng thẳng gật đầu, Lôi Lôi cũng im lặng theo.
Phương Nhã Văn nhìn nét mặt trầm trọng của nàng, vội năn nỉ:
- Lôi Lôi à, giúp mình đi, mình rất muốn biết hắn là ai?
- Không được!
Lôi Lôi lắc đầu quầy quậy,
- Cậu thừa biết, về việc này công ty quy định rất nghiêm khắc. Cấm bất kỳ nhân viên nào có quyền tiết lộ tin tức thân phận của người chơi, nếu tiết lộ sẽ bị nghiêm trị, nghiêm trọng hơn sẽ bị xử lý hình sự đấy.
Phương Nhã Văn đáp:
- Mình biết, nhưng việc này đối với cậu là chuyện vặt. Mình chỉ muốn biết hắn là ai mà thôi, chứ có làm gì đâu?
Lôi Lôi nghiêm giọng:
- Không được là không được, kho thông tin người chơi có liên thông với kho giấy CMND của cảnh sát, cậu muốn tìm hiểu thì có thể đến cục cảnh sát mà hỏi. Chỉ cần Phương lão gia nói một tiếng, chuyện này há không xong sao? Cho dù không cần Phương lão gia, cậu đi hỏi cũng được mà, ai dám không nể mặt Văn Văn của chúng ta chứ?
- Ôi, sao có thể cơ chứ. Nếu anh mình đi thì mình biết là sẽ được. Nhưng mà như vậy, mọi chuyện lại càng hỏng bét, đúng không?
Phương Nhã Văn cầu khẩn,
- Cậu nhìn mình đi, bây giờ mình không dám đến trường. Suốt ngày buồn bực, nếu không có Thế Giới Thứ Hai chắc mình phát điên mất.
Lôi Lôi trầm mặc không nói lời nào, cái cảm giác này nàng chưa hề trải qua, nhưng vẫn có thể hiểu.
- Lôi Lôi!
Phương Nhã Văn đưa đôi mắt chờ mong nhìn nàng. Vẻ mặt như một con mèo Ba Tư đáng yêu, bất kỳ ai thấy cũng phải động lòng thương xót.
Lôi Lôi im lặng một lát rồi nói:
- Mình chỉ giúp cậu lần này thôi. Sẽ không có lần thứ hai, mình giúp cậu bởi vì chúng ta đều là phụ nữ. Nhưng nếu có gì xảy ra, cậu cũng đừng trách mình đưa cậu ra làm bia đỡ đạn.
Phương Nhã Văn cười tít mắt:
- Nếu có chuyện gì, cậu cứ bảo mình uy hiếp cậu.
Lôi Lôi lấy từ trong túi ra một cái laptop tinh xảo, đây là sản phẩm độc quyền của tập đoàn Lam Thiên, để cho lập trình viên bất kỳ lúc nào cũng truy cập được Server. Mười ngón tay tinh tế của Lôi Lôi gõ một loạt phím, trên màn hình xuất hiện hàng loạt số liệu chạy liên tục, tốc độ này computer trên thị trường không thể so sánh được.
Một tiếng ''đinh" giòn vang, quá trình tìm kiếm hơn 1 phút đồng hồ cũng kết thúc. Lôi Lôi xoay màn hình cho Phương Nhã Văn xem:
- Nhìn xem, có phải người này không?
Phương Nhã Văn nhìn trên màn hình thấy rõ thông tin chi tiết thân phận:
Người chơi: Hà Kim Ngân, giới tính: Nam; Tên thật: Diệp Sảng; tuổi: 22; số CMND : 88633xxxxxx; địa chỉ: Số 113, phố Hàn lâm, Giang Thành...
Trên màn hình còn có ảnh đăng ký của Diệp Sảng. Trong ảnh Diệp Sảng cười ngờ nghệch, lộ ra một loạt răng cửa.
- Có phải người này không?
Lôi Lôi quan tâm hỏi.
Phương Nhã Văn lắc đầu:
- Phải hay không mình cũng không rõ, nhưng quả thật hắn họ Diệp!
Lôi Lôi chần chừ nói:
- Là Diệp gia công tử à?
Phương Nhã Văn đáp:
- Chắc không phải, địa chỉ của hắn là số 113 phố Hàn Lâm, lại ở Giang Thành. Địa chỉ của Diệp gia không phải ở Giang Thành!
Lôi Lôi thở phào như trút gánh nặng:
- Vậy cũng tốt, quả nhiên không phải người của Diệp gia, chỉ là trùng hợp mà thôi, cậu quá đa nghi rồi!
Phương Nhã Văn nói:
- Nhưng mình đã gặp hắn!
- Oh?
Lôi Lôi lại tò mò.
Phương Nhã Văn kể:
- Hôm trước ở đại học Giang Thành, sau khi biễu diễn hắn đưa thư tình cho mình!
Lôi Lôi không nhịn được cười phá lên:
- Dĩ nhiên, cậu hấp dẫn như vậy, nếu mình là nam sinh, mình cũng không bỏ qua!
Phương Nhã Văn nói:
- Mình cũng hy vọng hắn không phải là người của Diệp gia!
Lôi Lôi hỏi:
- Văn Văn, mình nghe cậu nói mãi đến Diệp gia, ngay cả tiểu Mẫn cũng thường nhắc đến. Vậy Diệp gia này có lai lịch thế nào? Nghe chừng là rất mạnh, tập đoàn gia tộc? Hay tập đoàn chính trị?
Phương Nhã Văn lắc đầu:
- Mình cũng chỉ gặp qua một lần. Cũng không phải như cậu nói, Diệp thúc và Diệp thẩm đều là người rất bình thường, đói xử với mình rất tốt. Bọn họ tuyệt đối không phải là tập đoàn công ty hay chính trị gia. Diệp thúc và Diệp thẩm mỗi ngày đều dạo chơi công viên, luyện Thái Cực quyền, đánh cờ. Cậu nghĩ xem, gia đình như vậy mà có lai lịch gì chứ?
Lôi Lôi nói:
- Mình cũng không hiểu tại sao Phương lão gia lại quan tâm đến Diệp gia như vậy?
Phương Nhã Văn cười khổ, đáp:
- Mình lại càng không hiểu!
Lôi Lôi nói:
- Nếu Diệp Sảng kia không phải là người của Diệp gia, cậu đã yên tâm chưa?
Phương Nhã Văn mỉm cười, đưa laptop lại cho Lôi Lôi:
- Thôi không nói chuyện này nữa, ăn đi, ngày mai mình còn vào nhiệm vụ nữa.
Lôi Lôi nói:
- Cậu phải cẩn thận một chút, hôm nay mình quan sát nhiệm vụ thấy đội của Diệp Sảng rất lợi hại. Ở nhiệm vụ thứ hai nếu không phải Thập Bộ Sát Nhất Nhân của khu Hoàng Kim cướp được cuốn sách thần bí thì nhiệm vụ ngày mai các cậu cũng không còn được làm.
Phương Nhã Văn bình tĩnh đáp:
- Đến càng tốt. Mình với Diệp Sảng ân oán không nhỏ, hắn hạ cả Song Song lẫn Tình muội, ngày mai trong game phải hạ hắn mới được.
Lôi Lôi lườm nàng:
- Đừng có tự tin quá, trên tay hắn bây giờ có cả khẩu M4A1, còn cả khẩu Mauser 98k. Ba người các cậu cấp bậc tuy cao hơn hắn, nhưng để hắn chiếm được địa hình tốt thì cả ba người các cậu xông lên cũng không phải đối thủ của hắn!
Phương Nhã Văn hừ lạnh đáp:
- Trong game mình cũng không chủ động trêu chọc người khác. Hắn là người chủ động đến chọc mình trước, chuyện ở khu mỏ Tử vong lần này tính luôn thể.
Lôi Lôi bĩu môi:
- Chẳng thèm quản chuyện của cậu. Nhiệm vụ của mình là cung cấp bản đồ tốt cho mọi người mà thôi!
Hội sở chính của tập đoàn Lam Thiên, nơi phát hành game nổi tiếng Thế Giới Thứ Hai cũng ở chổ này.
Tòa cao ốc Lam Thiên 88 tầng rực rỡ ánh đèn, trong bóng đêm càng thêm vẻ rạng rỡ huy hoàng, giống như một ngọn hải đăng giữa biển, kiến trúc hiện đại và kỹ thuật, nằm giữa khu phố lớn phồn hoa khiến người ta có cảm giác rung động từ đáy lòng. Trên khoảng sân rộng trước cao ốc, một chiếc xe hơi sang trọng bỗng nháy đèn. Người trên xe lại càng phong tình vạn chủng, mỹ nhân với xe đẹp càng hấp dẫn người khác vô cùng.
Lôi Lôi vừa đi ra cổng chính của công ty, liếc mắt đã thấy Phương Nhã Văn đang ở trên xe.
- Đây này, mau lên đây!
Phương Nhã Văn mỉm cười phất tay.
Lôi Lôi nhanh chóng lên xe. Xe từ từ lăn bánh theo đại lộ ven biển. Kết thúc một ngày bận rộn, Lôi Lôi có vẻ rất thoải mái, tao nhã châm một điếu thuốc Vạn Bảo Lộ:
- Văn Văn, cuối cùng cậu cũng đến thăm mình à? Phương Nhã Văn cười khẽ:
- Sao lại có thể quên được đại mỹ nữ như cậu chứ?
Lôi Lôi liếc nhìn Phương Nhã Văn. Hôm nay Phương Nhã Văn mặc một chiếc áo khoác màu xanh đen, một đôi giày bốt kết hợp với tất đen, nhìn qua thấy vừa sang trọng vừa gợi cảm.
- Lại gián tiếp khen cả cậu chứ gì?
Lôi Lôi cười đáp.
Phương Nhã Văn ngắm Lôi Lôi, trang phục của Lôi Lôi cũng không kém nàng mấy, chỉ khác ở chổ là của nàng là hàng hiệu, Lôi Lôi chỉ thua mỗi điểm này. Nhưng mà hai đại mỹ nữ này cũng không còn là thiếu nữ thơ ngây mà đã ra vẻ thành thục. Nếu đàn ông mà nhìn thì nước miếng chắc phải chảy thành thác.
- Đi đâu đây? Cậu chọn đi?
Phương Nhã Văn đối đãi với bạn cũ rất hào phóng.
Lôi Lôi nhả ra một ngụm khói:
- Chổ cũ nhé!
Nhà hàng này có tên là "Mạn bộ vân đoan" (Mây lững lờ trôi). Nơi đây là nơi hai người gặp nhau lần đầu, sau này chỉ cần Phương Nhã Văn đến thành phố H, Lôi Lôi luôn chọn địa điểm này để ngồi với nhau. Nơi đây cũng là nơi mà tầng lớp thượng lưu trong xã hội như Phương Nhã Văn thường đến dùng cơm. Hai người chọn bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống, nhìn ra bên ngoài cũng là cảnh biển đêm đẹp mơ màng.
- Văn Văn, sao cậu không ở Giang Thành tươi đẹp mà chạy đến thành phố H này để du lịch à?
Lôi Lôi nâng ly rượu vang đỏ lên nhấp một ngụm.
Phương Nhã Văn hỏi:
- Lôi Lôi, tiểu Mẫn dạo này thế nào, có khỏe không ?
Lôi Lôi hơi bất mãn:
- Mình ghét nhất việc cậu cứ quanh co lòng vòng, cậu muốn thăm tiểu Mẫn, cần gì phải gọi mình ra?
Phương Nhã Văn mỉm cười:
- Bởi vì cậu là bạn tốt của mình mà!
- Phi phi phi!
Lôi Lôi không nhịn được nói:
- Nói xạo!
Phương Nhã Văn cười ngọt ngào:
- Mình chỉ thích nói xạo với cậu, chứ còn người khác thì không thèm.
Hai người cũng có một đoạn thời gian không gặp mặt, tính Lôi Lôi vốn nóng nảy, hàn huyên một lúc cũng không nhịn nổi thói xã giao của Phương Nhã Văn:
- Văn Văn, bình thường có việc gì cậu chỉ gọi điện đến, sao hôm nay lại chạy đến thành phố H này? Nói đi, có phải trong game gặp chuyện gì khó khăn sao?
Phương Nhã Văn cười đáp:
- Cậu biết gì à?
- Sao mình lại không biết?
Lôi Lôi kiêu hãnh đáp:
- Cậu đang ở trong nhiệm vụ Trọng sinh tại Đệ tam đế chế. Mình còn phải chiếu cố cho cậu, sắp xếp để cậu sinh ở nơi tốt nhất, kết quả là cậu tệ quá để game thủ nước Mỹ đắc thủ.
Phương Nhã Văn oán giận nói:
- Không hiểu tổng giám đốc công ty cậu nghĩ gì mà mở nhiệm vụ này trên toàn thế giới? Nếu không chắc gì nhiệm vụ thứ nhất của bọn mình đã thất bại.
Lôi Lôi buồn bực đáp:
- Mình cũng còn cách nào đâu, mình cũng không phải là tổng giám đốc. Việc của mình là chỉ phụ trách thiết kế mà thôi.
Nàng bỗng giật mình ra vẻ hiểu ra:
- Chị của tôi ơi, cậu đừng bắt mình lén giúp cậu chuẩn bị một loại vũ khí đặc biệt đấy chứ? Nếu là vậy, mình chỉ có thể nói, tốt hơn hết là cậu kiếm tiền lên trang web Đào Đào mà mua. Về chuyện tiền nong đối với cậu mà nói thì có là gì, sao lại tìm mình?
Phương Nhã Văn cười nói:
- Đương nhiên là không rồi, quả thật hôm nay mình đến, là muốn tìm cậu để hỏi thăm một người.
Lôi Lôi tò mò hỏi:
- Đàn ông hay phụ nữ? Phụ nữ thì miễn bàn, đàn ông thì có chút hứng thú để nghe, con cái nhà ai thế?
Phương Nhã Văn đột nhiên thu hồi nét mặt tươi cười:
- Lôi Lôi, là một người tham gia nhiệm vụ kịch bản. Là một người chơi nick là Hà Kim Ngân.
- Hà Kim Ngân?
Lôi Lôi thoáng giật mình. Nàng sực nhớ khi giám sát trò chơi hôm nay, Hà Kim Ngân đã phối hợp nhuần nhuyễn phá hết các bẫy mà nàng đã thiết kế, chỉ là cuối cùng lại thất bại trong gang tấc, bị cao thủ khu Hoàng Kim cướp mất thành quả.
Lôi Lôi bỗng cười bí hiểm:
- Bà chị của tôi ơi, không phải cậu luôn cự tuyệt nam nhân sao? Sao lần này lại cần thăm hỏi tin tức vậy? Để ý rồi phải không ?
Phương Nhã Văn không hề cười, vẻ mặt rất nghiêm túc:
- Không, mình không biết hắn, nhưng hắn lại biết thân phận của mình. Nghe mình nói đây, theo mình được biết, anh của mình trước đây còn đến tìm hắn nữa. Mình hoài nghi hắn chính là người đó!
- Là người nào?
Lôi Lôi rất thông minh, lập tức hiểu rõ ý bạn mình, nàng kinh ngạc thốt lên:
- Chẳng lẽ là người mà lão gia nhà cậu hay nói sao?
Phương Nhã Văn căng thẳng gật đầu, Lôi Lôi cũng im lặng theo.
Phương Nhã Văn nhìn nét mặt trầm trọng của nàng, vội năn nỉ:
- Lôi Lôi à, giúp mình đi, mình rất muốn biết hắn là ai?
- Không được!
Lôi Lôi lắc đầu quầy quậy,
- Cậu thừa biết, về việc này công ty quy định rất nghiêm khắc. Cấm bất kỳ nhân viên nào có quyền tiết lộ tin tức thân phận của người chơi, nếu tiết lộ sẽ bị nghiêm trị, nghiêm trọng hơn sẽ bị xử lý hình sự đấy.
Phương Nhã Văn đáp:
- Mình biết, nhưng việc này đối với cậu là chuyện vặt. Mình chỉ muốn biết hắn là ai mà thôi, chứ có làm gì đâu?
Lôi Lôi nghiêm giọng:
- Không được là không được, kho thông tin người chơi có liên thông với kho giấy CMND của cảnh sát, cậu muốn tìm hiểu thì có thể đến cục cảnh sát mà hỏi. Chỉ cần Phương lão gia nói một tiếng, chuyện này há không xong sao? Cho dù không cần Phương lão gia, cậu đi hỏi cũng được mà, ai dám không nể mặt Văn Văn của chúng ta chứ?
- Ôi, sao có thể cơ chứ. Nếu anh mình đi thì mình biết là sẽ được. Nhưng mà như vậy, mọi chuyện lại càng hỏng bét, đúng không?
Phương Nhã Văn cầu khẩn,
- Cậu nhìn mình đi, bây giờ mình không dám đến trường. Suốt ngày buồn bực, nếu không có Thế Giới Thứ Hai chắc mình phát điên mất.
Lôi Lôi trầm mặc không nói lời nào, cái cảm giác này nàng chưa hề trải qua, nhưng vẫn có thể hiểu.
- Lôi Lôi!
Phương Nhã Văn đưa đôi mắt chờ mong nhìn nàng. Vẻ mặt như một con mèo Ba Tư đáng yêu, bất kỳ ai thấy cũng phải động lòng thương xót.
Lôi Lôi im lặng một lát rồi nói:
- Mình chỉ giúp cậu lần này thôi. Sẽ không có lần thứ hai, mình giúp cậu bởi vì chúng ta đều là phụ nữ. Nhưng nếu có gì xảy ra, cậu cũng đừng trách mình đưa cậu ra làm bia đỡ đạn.
Phương Nhã Văn cười tít mắt:
- Nếu có chuyện gì, cậu cứ bảo mình uy hiếp cậu.
Lôi Lôi lấy từ trong túi ra một cái laptop tinh xảo, đây là sản phẩm độc quyền của tập đoàn Lam Thiên, để cho lập trình viên bất kỳ lúc nào cũng truy cập được Server. Mười ngón tay tinh tế của Lôi Lôi gõ một loạt phím, trên màn hình xuất hiện hàng loạt số liệu chạy liên tục, tốc độ này computer trên thị trường không thể so sánh được.
Một tiếng ''đinh" giòn vang, quá trình tìm kiếm hơn 1 phút đồng hồ cũng kết thúc. Lôi Lôi xoay màn hình cho Phương Nhã Văn xem:
- Nhìn xem, có phải người này không?
Phương Nhã Văn nhìn trên màn hình thấy rõ thông tin chi tiết thân phận:
Người chơi: Hà Kim Ngân, giới tính: Nam; Tên thật: Diệp Sảng; tuổi: 22; số CMND : 88633xxxxxx; địa chỉ: Số 113, phố Hàn lâm, Giang Thành...
Trên màn hình còn có ảnh đăng ký của Diệp Sảng. Trong ảnh Diệp Sảng cười ngờ nghệch, lộ ra một loạt răng cửa.
- Có phải người này không?
Lôi Lôi quan tâm hỏi.
Phương Nhã Văn lắc đầu:
- Phải hay không mình cũng không rõ, nhưng quả thật hắn họ Diệp!
Lôi Lôi chần chừ nói:
- Là Diệp gia công tử à?
Phương Nhã Văn đáp:
- Chắc không phải, địa chỉ của hắn là số 113 phố Hàn Lâm, lại ở Giang Thành. Địa chỉ của Diệp gia không phải ở Giang Thành!
Lôi Lôi thở phào như trút gánh nặng:
- Vậy cũng tốt, quả nhiên không phải người của Diệp gia, chỉ là trùng hợp mà thôi, cậu quá đa nghi rồi!
Phương Nhã Văn nói:
- Nhưng mình đã gặp hắn!
- Oh?
Lôi Lôi lại tò mò.
Phương Nhã Văn kể:
- Hôm trước ở đại học Giang Thành, sau khi biễu diễn hắn đưa thư tình cho mình!
Lôi Lôi không nhịn được cười phá lên:
- Dĩ nhiên, cậu hấp dẫn như vậy, nếu mình là nam sinh, mình cũng không bỏ qua!
Phương Nhã Văn nói:
- Mình cũng hy vọng hắn không phải là người của Diệp gia!
Lôi Lôi hỏi:
- Văn Văn, mình nghe cậu nói mãi đến Diệp gia, ngay cả tiểu Mẫn cũng thường nhắc đến. Vậy Diệp gia này có lai lịch thế nào? Nghe chừng là rất mạnh, tập đoàn gia tộc? Hay tập đoàn chính trị?
Phương Nhã Văn lắc đầu:
- Mình cũng chỉ gặp qua một lần. Cũng không phải như cậu nói, Diệp thúc và Diệp thẩm đều là người rất bình thường, đói xử với mình rất tốt. Bọn họ tuyệt đối không phải là tập đoàn công ty hay chính trị gia. Diệp thúc và Diệp thẩm mỗi ngày đều dạo chơi công viên, luyện Thái Cực quyền, đánh cờ. Cậu nghĩ xem, gia đình như vậy mà có lai lịch gì chứ?
Lôi Lôi nói:
- Mình cũng không hiểu tại sao Phương lão gia lại quan tâm đến Diệp gia như vậy?
Phương Nhã Văn cười khổ, đáp:
- Mình lại càng không hiểu!
Lôi Lôi nói:
- Nếu Diệp Sảng kia không phải là người của Diệp gia, cậu đã yên tâm chưa?
Phương Nhã Văn mỉm cười, đưa laptop lại cho Lôi Lôi:
- Thôi không nói chuyện này nữa, ăn đi, ngày mai mình còn vào nhiệm vụ nữa.
Lôi Lôi nói:
- Cậu phải cẩn thận một chút, hôm nay mình quan sát nhiệm vụ thấy đội của Diệp Sảng rất lợi hại. Ở nhiệm vụ thứ hai nếu không phải Thập Bộ Sát Nhất Nhân của khu Hoàng Kim cướp được cuốn sách thần bí thì nhiệm vụ ngày mai các cậu cũng không còn được làm.
Phương Nhã Văn bình tĩnh đáp:
- Đến càng tốt. Mình với Diệp Sảng ân oán không nhỏ, hắn hạ cả Song Song lẫn Tình muội, ngày mai trong game phải hạ hắn mới được.
Lôi Lôi lườm nàng:
- Đừng có tự tin quá, trên tay hắn bây giờ có cả khẩu M4A1, còn cả khẩu Mauser 98k. Ba người các cậu cấp bậc tuy cao hơn hắn, nhưng để hắn chiếm được địa hình tốt thì cả ba người các cậu xông lên cũng không phải đối thủ của hắn!
Phương Nhã Văn hừ lạnh đáp:
- Trong game mình cũng không chủ động trêu chọc người khác. Hắn là người chủ động đến chọc mình trước, chuyện ở khu mỏ Tử vong lần này tính luôn thể.
Lôi Lôi bĩu môi:
- Chẳng thèm quản chuyện của cậu. Nhiệm vụ của mình là cung cấp bản đồ tốt cho mọi người mà thôi!
Danh sách chương