Trong lúc Trịnh Đông Lân còn đang kinh ngạc, Phạm Nhật đã tung ra đòn tấn công của mình, trường thương nhanh như điện xẹt đâm vào những bộ phận trọng yếu của Trịnh Đông Lân.

Trịnh Đông Lân không né tránh, Bá Vương Thương làm ra động tác tấn công như hệt, hai thương ảnh đâm vào nhau, hiện tại người nào có tốc độ, sức mạnh nhỉnh hơn, người đó sẽ chiếm thế thượng lưu.

So về sức mạnh Trịnh Đông Lân tự tin không thua bất kỳ kẻ nào, nhưng Phạm Nhật lại không phải một kẻ tầm thường, nó cảnh giới bản thân đã đạt tới Bát Đẳng Chi cảnh, có thể sức mạnh Trịnh Đông Lân không thua, nhưng về tốc độ lại không phải ở cùng một đẳng cấp tương đương.

Trịnh Đông Lân thái dương đổ mồ hôi, dần dần khó khăn để đánh cân sức với Phạm Nhật, đối phương quả thật rất mạnh, mạnh không hợp lẽ thường, trường thương đối phương, không những uy lực mạnh mà còn linh hoạt cực kỳ, có vẻ như đối phương hướng về độ linh hoạt nhiều hơn là hướng về uy lực công kích.

Có đôi lúc, trường thương đối phương như con đại xà, uốn một vòng cung không tưởng, làm nó bất ngờ không theo kịp, bị Phạm Nhật đâm một thương dưới ngực.

“Ta không đấu lại hắn” Trịnh Đông Lân cẩn thận lùi về sau.

Cảnh giới đối phương cao hơn nó, thương kỹ lại càng cao minh hơn, nếu chiến đấu chỉ so về sức mạnh, nó không thua, nhưng đối phương không muốn dùng sức mạnh đánh với nó.

“Thương pháp của ngươi dùng như một kẻ thô lỗ, chỉ biết vung thật mạnh, ngươi chỉ có như thế thôi hay sao, mãnh phu Tây Sơn” Phạm Nhật nhàn nhạt nói, trường thương trong tay thẳng tắp.

Mặc dù nói như thế, nhưng Phạm Nhật trong lòng cũng kinh ngạc cực kỳ, đối phương chỉ là một tên nhóc trẻ tuổi, thương pháp đúng thật là rất chắc chắn so với người bình thường, chỉ là đối với nó, thương pháp của Trịnh Đông Lân còn rất thô sơ, nhưng đối phương còn rất trẻ tuổi, còn một khoảng tiềm lực rộng lớn đợi chờ khai phá phía sau.

Phạm Nhật trong thâm tâm nhận định, Trịnh Đông Lân là một kẻ có tiềm lực mà sẽ gây ảnh hưởng tới nó trong tương lai, thậm chí quân đội Đại Lê.


“Bổ” Trịnh Đông Lân không nhụt chí, sử ra chiêu thức có lực sát thương mạnh nhất trong thương pháp cơ sở.

Từ dưới mũi thương, không khí bị vặn vẹo khó coi, trường thương bổ xuống người Phạm Nhật, trường thương trong tay Phạm Nhật hóa thành hình dáng một con rồng lượn lên.

“Long Chỉ” Phạm Nhật đòn công kích phá vỡ thế công của Trịnh Đông Lân dễ dàng.

“Xem ra ngươi chỉ mới được học thương pháp cơ sở” Phạm Nhật con mắt lão luyện nói, nó chỉ nhìn một lần liền biết chiêu thức của Trịnh Đông Lân bắt nguồn từ đâu.

Trịnh Đông Lân con mắt co rút, Thanh Ngưu phía dưới cũng cảm thấy được một sự bất an trong lòng.

“Xem ra ngươi chỉ vừa vặn học thương pháp” Phạm Nhật nhìn bộ dáng của nó liền đoán ra, quả thật đối phương chỉ là một tên nhóc, làm gì có nhiều thời gian luyện thêm thương pháp cao thâm, nhưng như thế đã là rất đáng gờm.

“Thương pháp của ngươi là ngươi học được ?” Trịnh Đông Lân lúc này hỏi.

“Đó là điều đương nhiên, nếu không ta không xứng là Ngũ Thương Bắc Phương” Phạm Nhật nói.

Trịnh Đông Lân con mắt lắp lóe, nó chăm chú nhìn trường thương của đối phương, như muốn học lỏm chiêu thức.

“Long Chỉ” Phạm Nhật quát, trường thương không có như người khác phô thiên cái địa ập xuống, mà chỉ một đường vòng cung uốn lượn như thần long đòi mạng.

“Bổ” Trịnh Đông Lân đồng thời quát, Bá Vương Thương chính xác vào trường thương Phạm Nhật.

Nhưng mũi thương Phạm Nhật lệch sang một bên, nó né được đòn tấn công của Trịnh Đông Lân, mũi thương chém ngang người Trịnh Đông Lân, từ giữa người Trịnh Đông Lân hiện ra một tầng chân khí vàng đất, giúp nó triệt tiêu uy lực của đòn công kích đối phương.

“Chân khí của ngươi” Phạm Nhật con mắt ngạc nhiên, nên biết chân khí bình thường trong suốt không có màu sắc, chỉ có một số công pháp đặc biệt hiếm có mới tu luyện gây nên, nhưng điều đó không đồng nghĩa, Trịnh Đông Lân cản được đòn công kích của nó, nó nghĩ ngợi, có lẽ chân khí của Trịnh Đông Lân nghiêng về phòng thủ.

Trịnh Đông Lân lau khóe miệng, mặc dù không bị Phạm Nhật chém vào da thịt, nhưng cũng bị uy lực chấn bị thương ngũ tạng lục phủ.

“Ta cũng có” Phạm Nhật trường thương bị một tầng chân khí màu đỏ bao phủ, bốc lên từng đợt nóng rực, chân khí hệ hỏa, hệ có lực công kích mạnh nhất nhì trong ngũ hành.

Phạm Nhật trường thương lại một lần nữa hóa thành thần long vẫy đuôi chém vào người, nhưng một khắc sau nó trợn to mắt, không ngờ tới Bá Vương Thương của Trịnh Đông Lân, động tác cũng y hệt như nó, trường thương hơi hóa thành hình dáng một con thần long.

Nhưng thần long của Trịnh Đông Lân dường như mới hình thành, nên có vẻ yếu đuối rất nhiều so với thần long của Phạm Nhật, nó bị thần long Phạm Nhật cắn nuốt, còn sót lại dư lực chém ngang người nó.

Tính từ vai xuống ngực, Trịnh Đông Lân như hóa thành một nửa huyết nhân, máu tươi phún trào, tuy vậy, vết thương không tính rất sâu, chưa chạm tới mức thương gân động cốt, chỉ là mất một ít máu.

“Trịnh Đông Lân” Bốn người Đinh Bộ Lĩnh phát hiện tình hình không ổn, gầm to.


“Chạy” Trịnh Đông Lân suy yếu nói, chạm vào đầu Thanh Ngưu ra lệnh.

Những con kỵ mã bình thường không có tu vi, không cách nào đuổi kịp Thanh Ngưu, để nó phá vòng vây chở đi Trịnh Đông Lân mất hút.

“Để hắn còn sống” Phạm Nhật trầm giọng, đối phương có thể bắt chước Long Chỉ của nó chỉ trong một vài lần, nếu để Trịnh Đông Lân còn sống, nó không nghĩ tương lai đối phương sẽ còn phát triển ra hình dạng gì.

Phạm Nhật nắm chặt bàn tay, Trịnh Đông Lân, ta dã biết tên ngươi, ngươi là thần thánh phương nào có thể học lỏm được Long Chỉ của ta, cho dù ngươi có thật là thần thánh, ta cũng sẽ để ngươi chết dưới thân thương của ta.

“Khụ khụ” Ngao Kiều ngồi bệch dưới đất ho khan.

“Ngươi ho cái gì ?” Phạm Nhật trừng mắt nhìn Ngao Kiều, nó biết đối phương đang trêu chọc nó để Trịnh Đông Lân chạy thoát, ánh mắt nó như xuyên thủ tầng tầng binh sĩ, hướng thẳng tới Trịnh Đông Lân.

“Đối phương mạnh quá” Trịnh Đông Lân lúc này sắc mặt không một giọt máu, dựa vào người Thanh Ngưu trốn thoát.

Binh sĩ địch cố gắng ngăn cản nó, nhưng Thanh Ngưu sức mạnh to lớn, húc văng bất cứ một ai cản đường nó, kết cục hầu hết chỉ có một, toàn thân ruột gan lòi ra phía ngoài.

“Rút lui” Mặt trời đã bắt đầu mất dạng, bầu trời chuẩn bị thay thế bởi một màn đêm, chỉ huy hai bên lớn tiếng kêu.

Hai bên quân sĩ nhìn chằm chằm nhau, nhưng không có cãi lệnh, nhanh chóng trở lại quân doanh chính nó.

“Đông Lân” Trình Tú vác kiếm gỗ dính đầy máu, thấy Thanh Ngưu chở Trịnh Đông Lân người đầy máu trở về, hốt hoảng nói.

“Ngươi có sao không ?” Đinh Bộ Lĩnh xô ra đám đông đi tới Thanh Ngưu, lo lắng hỏi.

“Ngũ trưởng” Lý Tín lúc này không còn sự điên cuồng trên chiến trường mà thay vào đó là vẻ hơi e dè, nhút nhát.

“Cố lên” Tô Đông Lưu đi tới, lau máu trên trường kiếm nói.

“Ta không sao, mau tới thăm Lương” Trịnh Đông Lân suy yếu nói, Thanh Ngưu dẫn nó tới chỗ dưỡng thương của Lương.

Bọn nó đập vào mắt, thấy Lương được đặt trên tấm vải lót trên mặt đất, hai mắt trông lấy bọn nó.

“Có sao không ?” Trịnh Đông Lân buồn cười hỏi, làm cho vết thương trên người phát tác, đau đớn nhăn mặt.

Nhìn Lương lúc này, toàn thân đen nhẻm, người đã như cương thi còn bị băng gạt màu trắng bao phủ toàn thân, chẳng khác nào xác ướp cổ Ai Cập, làm Trịnh Đông Lân không khỏi buồn cười.

“Có buồn cười hay không ?” Lương lạnh lùng hỏi, nó nằm ngay đơ không cử động.


“Buồn cười” Bốn người Trịnh Đông Lân thành thật gật đầu.

“Đau” Trịnh Đông Lân nhăn mặt nói.

“Đáng đời ngươi” Lương liếc mắt nói.

“Ngươi cũng bị một lỗ thủng trên ngực trái, làm sao ta không thấy ngươi than vãn nhỉ ?” Đinh Bộ Lĩnh hỏi.

“Than vãn thì có giúp ta hết đau không ?” Lương không trả lời, ngược lại hỏi ngược Đinh Bộ Lĩnh.

“Ách” Đinh Bộ Lĩnh câm lặng, không biết phải trả lời thế nào cho đúng.

Tô Đông Lưu khuôn mặt lạnh lùng hơi nhếch lên mỉm cười, Trình Tú cười to, Lý Tín thì e dè che miệng cười.

“Đây có phải là những vị anh hùng trẻ tuổi xông vào chém giết quân địch hay không, ta nhận ra vị huynh đệ cưỡi trâu, vị huynh đệ sử dụng cung tên, còn một vị tiểu huynh đệ vác hai thanh đại chùy, đương nhiên còn có nhị vị huynh đệ, một người dùng kiếm, một người dùng đao” Lúc này, một người binh sĩ râu ria lồm xồm, trên tay băng gạt còn dính máu, thấy đám người Trịnh Đông Lân ngưỡng mộ nói to.

“Ta Đại Bình cũng thấy năm vị huynh đệ này xông pha chiến trường, người khổng lồ Đại Lê đều bị vị thiếu hiệp cưỡi trâu giết chết” Năm người Trịnh Đông Lân ngạc nhiên, không hiểu thấu hai mặt nhìn nhau, Trịnh Đông Lân đang muốn nói chuyện đã có một người binh sĩ khác xen vào.

“Ha ha không chỉ ngươi thấy, ta còn thấy vị tiểu huynh đệ kia vác hai thanh đại chùy đập quân địch sợ tè ra cả quần” Tiếng nói dẫn đến nhiều người hơn đi tới nói, một người khác nhìn Lý Tín nói to.

Lý Tín ngượng ngùng đỏ mặt, không biết nói sao cho phải, bị một đám đàn ông to lớn ngưỡng mộ nhìn chằm chằm.

Trình Tú khóe miệng nhấc nhấc, người này lúc ở trên chiến trường gặp thần sát thần không sợ một ai, lúc này sao có thể làm ra bộ dáng e thẹn như vậy được.

“Các vị tiểu huynh đệ, hôm nay chúng ta giết được nhiều binh lính như thế, tất cả là nhờ các ngươi, các ngươi xứng đáng là anh hùng của chúng ta” Một đám binh sĩ bị thương, chắp tay cúi người, lớn tiếng nói.

“Các ngươi” Bốn người Trịnh Đông Lân cảm động chắp tay trở lại, chỉ có Lương nằm một chỗ như xác ướp Ai Cập, không hiểu thấu phát ra tiếng kêu “ư ư” kì lạ, nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên miệng nó bị một miếng băng gạt nhét kín, nó trừng nhìn nhìn Trình Tú, là tên khốn này nhét băng gạt vào miệng nó, toàn thân nó đau đớn không thể tự động đậy lấy ra.






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện