Trần Kiên chối bỏ suy nghĩ, chỉ là ta tưởng tượng qua, khuôn mặt của người này giống như là những tử vệ đã qua huấn luyện, không có cảm xúc cá nhân, nhưng mà có ai điên khùng mà tạo nên một tên tử vệ như thế này ?

Nên biết bình thường tử vệ tu vi không quá cao, thứ hai là tử vệ sẽ không có bộ dáng trẻ tuổi như người này.

“Người này bị ai điều khiển ?” Trần Kiên suy nghĩ miên mang, lại dứt khoát bỏ đi suy nghĩ này, làm sao có thể.

Mặc dù Trần Kiên cảnh giới cao hơn Hoàng Phương, nhưng lẽ ra nó không thể dễ dàng khám phá ra bộ pháp Vô Ảnh Bộ của Hoàng Phương nhanh như thế được, tất cả là đo Hoàng Phương sau khi bị Trịnh Đông Lân biến thành con rối, linh trí mất hết, Vô Ảnh Bộ cũng vì vậy mà uy lực giảm sút đáng kể.

Từ đó Trần Kiên mới dễ dàng đắc thủ phá vỡ Vô Ảnh Bộ bộ cước, nếu không, đặt vào tình huống bình thường, Trần Kiên sẽ rất khó tìm ra chân thân của Hoàng Phương.

Trần Kiên trường kiếm chém tới, Hoàng Phương đưa chủy thủ đón đỡ, phía sau cây cối bị sức nặng đè sập, thân hình Hoàng Phương cùng thân cây ngã sập xuống một hướng.

“Trần huynh, ngươi muốn giết hắn ?” Phía sau đám thiếu niên lên tiếng, bọn nó tuy hận Hoàng Phương, bất quá lại không phải hận tới loại mất lí trí kia, dù sao đám bọn nó là không ai quen biết nhau, chỉ chung một mục đích đánh cướp điểm Trịnh Đông Lân, sau đó mới tình cờ tụ tập, hợp tác với nhau.

Nếu hiện tại giết Hoàng Phương, hình phạt giáng xuống, bọn nó không đỡ nổi.

“Không, phế hắn” Trần Kiên bước tới chỗ cây đổ sụp, trường kiếm cảnh giác đề phòng đòn đánh bất ngờ nếu có.

Giết người vi phạm quy định, nhưng nếu chỉ phế người, không tính là vi phạm, bọn thiếu niên nghe vậy mắt sáng rực, kính nể nhìn Trần Kiên.

Bọn nó dồn dập bước tới chỗ Trần Kiên, vũ khí bốc lên tia sáng sắc bén dọa người, bỗng từ chỗ Hoàng Phương ngã theo gốc cây đổ sụp, tia sáng màu trắng chói mắt bốc lên.

“Hắn có ám khí, lùi lại” Trần Kiên dùng một tay che mắt, tay còn lại sử trường kiếm ngang người, sau đó nhanh chóng lùi về sau.


Hưu hưu hưu !

Âm thanh xé gió một lần nữa vang lên, hàng loạt phi đao ồ ạt đổ xuống bọn nó, Trần Kiên phản ứng nhanh chóng không bị trúng chiêu, riêng các tên thiếu niên khác thì không may mắn như vậy.

Bọn nó trên người ít nhất đều cắm một căn phi đao, khuôn mặt trắng bệch, bộ dáng vô cùng chật vật.

Hoàng Phương khóe miệng máu chảy, cơ thể đau đớn muốn xé rách, nhưng nó không có xúc giác, tất cả đã bị Trịnh Đông Lân phong cấm, tác dụng của con rối hoàn toàn biểu hiện ra.

Trịnh Đông Lân hài lòng, hiện tại nó đã hiểu vì sao các gia tộc lớn luôn thích bồi dưỡng tử vệ.

Trịnh Đông Lân không hề hay biết, tâm tính nó bất giác từ lúc nào đã bị Thiên Ma Loạn Tâm Đại Pháp ảnh hưởng, một viên hạt giống bạo ngược bắt đầu nảy mầm bên trong nó.

Chỉ cần bất cứ một ai có ý đồ xấu đối với Trịnh Đông Lân, viên hạt giống bạo ngược đó sẽ cắn trả một cách tàn nhẫn.

“Tên này hắn muốn liều mạng” Bọn thiếu niên bị cách chiến đấu liều mạng của Hoàng Phương làm cho rối loạn, tốc độ Hoàng Phương đã chậm hơn trước rất nhiều, mặc dù không có cảm giác đau đớn, nhưng cơ thể nó vẫn là bị suy yếu do chấn thương.

Hoàng Phương vận dụng Vô Ảnh Bộ, tốc độ chậm khiến cho Vô Ảnh Bộ mất đi thần hiệu, bọn nó mừng rỡ, hiện tại thấy được Hoàng Phương còn không lo không trị được hắn.

Keng !

Hoàng Phương bị một lần chín tên thiếu niên công kích, chủy thủ trong tay tê rần, thoáng một cái, thân hình Hoàng Phương như diều đứt dây bay ngược.

Trần Kiên tùy tiện đạp lên thân một gốc cây, dựa vào đó làm điểm tựa nhảy lên, trường kiếm bao bọc chân khí, không gì không thể xuyên thủng.

“Tốt” Bọn thiếu niên kêu thành tiếng, mắt thấy trường kiếm của Trần Kiên sẽ xuyên thủng thân thể Hoàng Phương.

“Hừ” Trần Kiên lạnh lùng hừ lạnh, trường kiếm đổi hướng, nó mục tiêu chỉ muốn chặt đứt một tay, một chân của đối phương.

Hoàng Phương ánh mắt trong suốt, hai tay nắm chặt chủy thủ, đón đỡ trường kiếm của Trần Kiên.

Bất quá Hoàng Phương lúc bình thường chưa chắc đánh thắng Trần Kiên, huống chi là hiện tại còn đang mang thương thế, nháy mắt sẽ thấy trường kiếm Trần Kiên chém rời tay Hoàng Phương.

Tê !

Bỗng nhiên một âm thanh vang lên, trời đất bỗng dưng từ đó dừng vận chuyển.

Trời đất điên đảo, bọn thiếu niên lảo đảo, đất dưới chân bọn nó, bầu trời phía trên đảo ngược, đất biến thành trời, trời biến thành đất.

Sỏi đất bắt đầu không có trọng lực trôi nổi lên phía trên, mây trắng mất khả năng rơi xuống dưới.

Màu xanh của bầu trời như là bị bàn tay của tên cự nhân nào đó nắm chặt kéo mất dạng, thay thế bầu trời xanh là một bầu trời tối đen như mực.

Vùng đất dưới chân màu mỡ biến thành cằn cỗi, gió nóng thổi qua, cát bụi bay mù mịt khắp nơi.

Bọn thiếu niên hoảng sợ, hai chân kém chút quỵ xuống, bọn nó run rẩy, nuốt một ngụm nước bọt.

Nơi đây là đâu ?

Tê !


Lôi điện màu xanh như một con rắn lớn trườn mình trên bầu trời màu đen, nó trở thành nguồn sáng duy nhất chiếu rọi vùng đất này.

Cái trống bằng đồng hiện lên trong tầm mắt bọn nó, mỗi một lần tiếng trống phát ra, lôi điện càng thêm dày đặc.

Tiếng sấm chấn động đầu óc bọn nó ong ong kêu loạn, không hẹn cùng một lúc phun ra ngụm máu tươi, khuôn mặt tái nhợt.

Bọn nó tựa lưng vào nhau, Trần Kiên nghiêm trọng nhìn tình cảnh chung quanh, nó đang xem xét, phân tích thế cuộc của mình.

Trần Kiên nhìn chung quanh, cảnh tượng biến đổi quá mức đột ngột, như là có thần tích xuất hiện, nó không thấy bóng dáng của Hoàng Phương ở đâu ?

“Nơi này không phải thật, nơi này là huyễn cảnh” Trần Kiên nghĩ ra cái gì nói.

Tiếng vỗ tay từ bốn phương tám hướng vang lên, từ trên bầu trời, từ dưới mặt đất vọng ra tiếng vỗ tay.

Thiên Ma từ phía sau Thiên Lôi Cổ Trống xuất hiện, nó búng tay, vô số xiềng xích màu đen từ dưới mặt đất nổi lên trói chặt tứ chi bọn nó.

Critttttt !

Đám thiếu niên bị biến cố bất ngờ xảy ra, hầu như không tránh khỏi xiềng xích màu đen trói chặt tứ chi, xiềng xích kéo chặt, bọn nó cả người bị ghì chặt xuống mặt đất, chỉ có đầu ngửa lên.

Trần Kiên không hổ là thủ lĩnh đám thiếu niên, nó phản xạ, nó tài tình không phải đám thiếu niên có thể sánh kịp, trước khi xiềng xích tiến tới nó đã tung người nhảy sang một bên né tránh.

Keng !

Trần Kiên trường kiếm bao bọc chân khí đánh bay xiềng xích màu đen, đám xiềng xích này dường như vô cùng vô tận không đếm hết tiến tới nó, ngày càng nhiều xiềng xích đổ bộ tới.

“Kẻ nào mau ra mặt, đừng có như kẻ hèn ẩn nấp một chỗ” Trần Kiên gầm thét, trường kiếm sắc bén chém đứt các đầu xiềng xích, xiềng xích bị chặt đứt rơi xuống đất, hóa thành đám khói đen bốc hơi.

Trần Kiên cẩn thận nhìn phía trước, bóng dáng hai người từ hư vô bỗng dưng ngưng tụ hiện ra trước mặt nó.

Trần Kiên mau chóng nhận ra một người trong đó, là Hoàng Phương, còn người còn lại, tóc trắng xóa, không sai được, là Trịnh Đông Lân, người mà nó hằng mong gặp được.

Nhưng không phải là gặp được trong tình cảnh như thế này !

“Thả ta ra” Hoàng Phương ý thức bị xiềng xích màu đen trói chặt, vùng vẫy tứ chi nhưng không cách nào thoát ra được.

“Kẻ này không lẽ bị tên Trịnh Đông Lân đó từ đầu điều khiển ?” Trần Kiên nhận ra vấn đề, tâm tình trầm trọng.

Xiềng xích dễ dàng tóm gọn những thiếu niên khác, nhưng không dễ dàng bắt được Trần Kiên, mỗi một kiếm nó vung ra đều sắc bén đến trình độ nhất định.

“Quả nhiên là không dễ bắt ngươi” Trịnh Đông Lân hời hợt nói, đám người thiếu niên kể cả Hoàng Phương vẻ mặt kinh hoảng.

Rầm ! Tiếng sầm đinh tai nhức nổ lớn, màu xanh lôi điện đập xuống người Trần Kiên, Trần Kiên đầu óc đau đớn, nó cắn răng nắm chặt trường kiếm không buông.

“Ý chí còn rất cường a” Trịnh Đông Lân tán thưởng nói, Thiên Lôi Cổ Trống một lần nữa vang lên, lôi điện chằng chịt đập xuống người Trần Kiên.

Là tuyệt chiêu công kích tinh thần lực của Trịnh Đông Lân, Tinh Thần Sóng Âm.

Bình thường tinh thần lực ở bên ngoài sẽ không có hiệu quả lôi điện bổ xuống người, nhưng hiện tại đám người Trần Kiên là đang ở bên trong thế giới tinh thần của Trịnh Đông Lân.


Cho nên tất cả là đều có thể xảy ra, bởi vì bên trong thế giới tinh thần của chính mình, Trịnh Đông Lân nó là tuyệt đối bá chủ.

Tình cảnh của Trần Kiên hiện tại không khác so với lúc Thiên Ma đấu tranh với lôi điện, có thì chỉ khác duy nhất một điểm, Thiên Ma là đấu tranh, còn Trần Kiên là bị tra tấn.

Trịnh Đông Lân thấy Trần Kiên kiên cường, bàn tay ngưng tự ra Bá Vương Thương, Bá Vương Thương một kích xuyên thủng tay trái Trần Kiên.

Sau đó rút ra, một lần nữa xuyên thủng tay phải, cho tới chân trái, cuối cùng là chân phải, chỉ thiếu một kích xuyên tâm.

Trịnh Đông Lân là đang dùng Trần Kiên để thử nghiệm Xuyên Tâm Thương, bên trong thế giới tinh thần người bị công kích, sự đau đớn không khác so với thực tế bị công kích.

Thậm chí nếu bên trong thế giới tinh thần chết đi, người thật bên ngoài cũng sẽ chết theo.

Sự đáng sợ khủng bố của tinh thần lực được thể hiện hoàn mỹ trong tay Trịnh Đông Lân.

Chỉ có Trịnh Đông Lân mới làm được, bởi vì tinh thần lực của nó không giống với người thường.

Tinh thần lực người khác chỉ có tác dụng đề cao tinh thần, hiếm thì có một chút hiệu quả tấn công người khác, nhưng Trịnh Đông Lân tinh thần lực nó biến thành hình thái Thiên Ma.

Thiên Ma nổi tiếng nhất là cái gì ?

Đương nhiên là khả năng mê hoặc, điều khiển tâm trí người khác.

Hàng loạt các đạo lôi điện bổ xuống người các tên thiếu niên, bọn nó cả người bốc lên khói trắng kêu thảm thiết.

Trần Kiên đến khi ngất xỉu còn nắm chặt trường kiếm, xiềng xích màu đen nổi lên, trói chặt tứ chi nó.

……

“Chủ nhân”

Đám người Trần Kiên vẻ mặt ngây ngốc quỳ xuống nói, tất cả bị biến thành con rối.

Trịnh Đông Lân tự thân nó đủ sức tung hoành khu 12, nhưng nếu đã có tay chân, cớ gì nó cần tự thân vận động đâu ?

Nó không cần phải động tay, tự sẽ có thuộc hạ giải quyết.






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện