“Lão đại, ta chỉ lo lắng cho ngươi thôi!”

Long Thanh nhắm mắt theo đuôi Đoan Tuấn Mạc Nhiên, hoàn toàn không rảnh để ý đến thái độ không vui của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

“Hừ!”

Từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên không hài lòng đến cực điểm.

“Vả lại Tây Nhi cũng rất nhớ ngươi…”

Long Thanh uất ức sụt sịt mũi, cũng không phải hắn tự tới nha, tuy hắn vô cùng muốn như vậy.

“Nàng quan tâm đến Lãnh Tuyệt Tâm như vậy sao?”

Giọng nói càng không kiên nhẫn, dường như đang hừ lạnh từ trong lỗ mũi.

“Đó là…”

Long Thanh khẽ giật mình, hai luồng lửa giận phun ra từ đôi mắt kia khiến cho người ta sợ hãi, thế lửa hung mãnh, có thể thiêu rụi của đầu hắn:

“Không thể nào, hì hì, người Tây Nhi thật lòng lo lắng chính là ngươi!”

Lửa giận rốt cuộc cũng dịu xuống, nhưng cũng có thể lấy gà ra mà nướng.

“Địa điểm dừng chân có an toàn không?”

Người nào đó lại hừ lạnh, mặc dù giọng nói vẫn lạnh nhạt nhưng lại đầy vẻ quan tâm.

“Phủ đề đốc, ngươi nói xem có an toàn không?”

Long Thanh liếc nhìn Lục Phóng, hai tay khoanh trước ngực, ý nói ở đó mà có xảy ra chuyện gì thì cũng không thể đổ lên đầu hắn.

“Coi như ngươi thông minh!” rốt cuộc thái độ của Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng dịu lại, lửa giận lặng lẽ hành quân, biến mất không thấy đâu nữa.

“Tây Nhi…nàng có khỏe không?”

Một lúc sau, Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngồi thẳng lưng ngay ngắn trên lưng ngựa rốt cuộc cũng không nhịn được chậm rãi hỏi.

“Khỏe, rất khỏe, có thể ăn có thể ngủ, quan trọng nhất là ăn rất tốt, trên đường đi đã ăn ba túi mai tử cao!”

Mặt mũi tràn đầy ý cười, Long Thanh quyến rũ mở miệng.

“À..” - âm cuối kéo thật dài, vậy là tốt rồi, khóe môi tuyệt mĩ khẽ nhếch lên, hàm chứa nụ cười yếu ớt.

“Đàm phán thuận lợi không?”

Long Thanh thấy rốt cuộc cảm xúc của người nào đó có chuyển biến nên mới hỏi.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lãnh mị nhếch khóe miệng lên, không nói lời nào, hai hàng chân mày nhíu chặt lại.

“Thế lực của Thiên Địa Thịnh đã không đủ gây sóng gió, lão đại cần gì phải thương lượng với bọn họ, đánh một trận là xong rồi?”

Long Thanh không kiên nhẫn nói, ánh mắt tản ra sát khí khiến người ta sợ hãi.

“Một Thiên Địa Thịnh không đủ gây sóng gió nhưng lại cộng thêm cả võ lâm nữa.”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh một tiếng, Lâm phủ lại kết thông gia với Lãnh Tuyệt Tâm, rốt cuộc mục đích của Lâm Kiếm Hồng là gì? “Ý của ngươi là…”

Long Thanh cảnh giác nheo mắt lại, đáy mắt đầy vẻ kinh ngạc.

“Lâm Y Y cùng Lãnh Tuyệt Tâm, ngươi nói có phải là một sự kết hợp tuyệt vời không?”

Lặng im một lúc, Đoan Tuấn Mạc Nhiên mở miệng nói.

“Hai người bọn họ?” Long Thanh khẽ giật mình:

“Kết hợp tuyệt vời?” Thật không ngờ!

Áo bào gấm trắng, thân hình cao lớn, đôi mắt đen láy, ánh mắt khó nén vẻ thâm trầm cùng cô tuyệt, chiếc mũi thẳng đứng, khóe miệng nhếch lên, một tháng trời không gặp, Đoan Tuấn Mạc Nhiên có vẻ gầy đi rất nhiều, làn da trắng nõn biến thành màu đồng thâm trầm, cởi bỏ vẻ trẻ trung, thêm vào một chút hương vị thành thục.

“Ơ? Chàng gầy quá!”

Tây Nhi chạy đến, bất chấp mọi người trong phòng, tay chân tựa như một con rắn quấn quanh người hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn dán trước ngực hắn, nghe tiếng tim đập của hắn.

“Nàng cũng gầy đi nhiều!”

Ánh mắt hắn dịu lại, bàn tay to không kiên nhẫn đưa lên nhưng lại nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn ngày nhớ đêm mong kia, giật mình, bàn tay chậm rãi vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, nhẹ nhàng nói, khuôn mặt toát lên vẻ dịu dàng.

“Hừ!”

Một tiếng hít không khí, Lục Phóng cùng phu nhân bình thường vẫn nhìn thấy vẻ lạnh lùng âm độc của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, thật không ngờ một Vương gia lạnh lùng khát máu cũng có vẻ mặt dịu dàng như vậy, dùng sức dụi mắt, nhìn rồi lại nhìn, rốt cuộc sau khi xác định đây là sự thật thì lại không nhịn được mà cung kính với Lăng Tây Nhi, thật đúng là một tuần thú sư, quá giỏi!

“Làm gì có, chàng xem, hình như ta mập lên nha!”

Lăng Tây Nhi phản bác, bò xuống từ trên người Đoan Tuấn Mạc Nhiên, sợ hắn không tin nên bàn tay trắng nõn dùng sức kéo căng gò má ra cho hắn xem, vừa kéo vừa làm mặt quỷ.

“Vậy sao?” Ánh mắt lạnh lùng rốt cuộc cũng đã có chút vui vẻ.

“Nhưng mà thật sự chàng gầy đi!”

Nàng kéo má mình xong lại trách Đoan Tuấn Mạc Nhiên, sợ người khác không tin nên lại làm mặt quỷ của vị Vương gia lãnh khốc cho mọi người xem:

“Lục phu nhân, ngươi xem có phải không? Này? Đừng chạy nha! Long Thanh… Lục phu nhân…”

Đại sảnh vốn đang vô cùng náo nhiệt, cả phòng đông nghịt người, thấy khuôn mặt quỷ của vị Vương gia lãnh khốc quét qua thì lập tức như chim rã bầy, vừa chạy vừa oán cha mẹ sinh ra thiếu mất hai cái chân nữa, Lục phu nhân lại càng khoa trương, nện bước chân xứng đáng với cái giá đề đốc phu nhân, lại còn nắm chặt lấy vạt áo của Lục đại nhân, vừa chạy vừa la lối:

“Không thấy gì cả, không thấy gì cả…”

“Hả? Không thấy gì sao?”

Khó hiểu quay đầu lại, kéo khuôn mặt quỷ của Đoan Tuấn Mạc Nhiên lại gần, không nhìn thì không biết, nhìn lại thật đúng là giật mình, hai con mắt đỏ bừng sắp phun ra lửa, cái mũi vì phẫn nộ mà hơi phồng lên, càng đáng thương là đôi môi phấn nộn bởi vì bị bàn tay trắng nõn kéo căng mà lật cả lên, giống như hai miếng lạp xưởng, nhìn lại người nào đó, ánh mắt hung ác, trừng to, không chạy đúng là đứa ngốc!

“Nhưng mà thật sự là đáng sợ nha!”

Lăng Tây Nhi khẽ thở dài, thu tay về, khôi phục khuôn mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên lại nguyên trạng, không chú ý chút nào đến sự phản đối của người trong cuộc, cái đầu nhỏ ngẩng lên, thì thào mở miệng:

“Hiện giờ rốt cuộc chỉ còn hai người chúng ta… chàng… có chịu nghe ta giải thích không?”

Lửa giận trong ánh mắt bị dập tắt trong nháy mắt, hạ tầm mắt nhìn hình bóng nhỏ bé trong ngực, Đoan Tuấn Mạc Nhiên chậm rãi gật đầu, vẻ mặt phức tạp.

“Ta không muốn Lãnh Tuyệt Tâm có chuyện gì!”

Rủ hai hàng mi xuống, bàn tay nhỏ bé đan vào nhau.

Trầm mặc, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

“Càng không hi vọng Lạnh Tuyệt Tâm chết!”

Im lặng tuyệt đối, mang theo hơi thở sắc bén khiến người khác cảm thấy không thở nổi.

“Hai người các ngươi, ta đều không hy vọng có chuyện gì!”

Nàng hít một hơi thật sâu, cố lấy dũng khí ngước mắt lên.

“Hai người chúng ta? Đánh đồng một nghịch tặc như hắn với một người đường đường là thân vương như ta sao?”

Hắn lạnh lùng nói, giọng điệu nhẫn nhịn đến cực điểm:

“Hơn nữa…”

Hắn đứng dậy, ôm chặt Tây Nhi trong lồng ngực, bàn tay to lớn không thương tiếc chút nào nâng cằm nàng lên, ngón tay trắng nõn mang theo một sức mạnh to lớn hung hăng bóp lấy:

“Trong lòng của nàng, ta và hắn giống nhau sao?”

Nói xong câu này, Đoan Tuấn Mạc Nhiên âm tàn cùng hung dữ đến cực điểm.

“Không phải!”

Lăng Tây Nhi cố nén cơn đau đớn lắc đầu, ánh mắt trong suốt ẩn chứa một vẻ đau lòng:

“Chàng là trượng phu của ta, hắn là bạn của ta, trong lòng ta, làm sao có thể giống nhau được?”

“Vậy sao?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên nheo mắt, ngón tay đặt trên chiếc cằm trắng nõn của Tây Nhi, ngừng bóp, ồ, đã hơi sưng đỏ rồi.

“Chàng là bầu trời của ta, nhưng còn Lãnh Tuyệt Tâm, ta nợ hắn!”

Nàng khẽ thở dài nói, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngóng nhìn cặp mắt sắc bén âm tàn kia.

Ánh mắt có hơi dịu lại, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nói:

“Nàng thiếu nợ hắn ta sẽ trả!”

“Chàng… trả?”

Tây Nhi ngước mắt lên, kinh ngạc nhìn khuôn mặt đông lạnh của hắn.

“Đúng!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên kiên định gật đầu, ôm Tây Nhi vào lồng ngực:

“Hoàng thượng lệnh cho ta tới tiêu diệt Thiên Địa Thịnh nhưng mà nửa tháng nay ta vẫn chưa ra tay, chỉ phá tan địa điểm liên lạc của bọn họ, khiến bọn họ cùng đường mà thôi!”

Hắn khẽ thở dài, tiếp tục nói:

“Đàm phán với Lãnh Tuyệt Tâm cũng là một phần trong kế hoạch, nàng nghĩ rằng ta sẽ sợ hắn sao?”

Lời nói của hắn đột nhiên tràn đầy lạnh lẽo, chỉ là Lãnh Tuyệt Tâm lại không biết tốt xấu mà thôi.

“Vậy thì kết quả đàm phán thế nào?”

Lòng Tây Nhi cứng lại, chậm rãi ngước mắt lên.

“Không tấn công mà lại rút lui, xem ra hắn cũng không tiếp nhận tấm lòng của ta!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh:

“Hơn nữa, có một tin tức sau khi nàng nghe xong cũng không cần phải quá mức khiếp sợ!”

Hắn ngừng lại một chút:

“Hình như Lãnh Tuyệt Tâm muốn kết thông gia với Lâm phủ!”

“Kết thông gia?”

Tây Nhi kinh ngạc mở rộng cái miệng nhỏ nhắn, Lâm phủ? Ai vậy? Hai tiểu thư đầu đã sớm xuất giá, còn lại… Lâm Y Y? Nàng hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên gật đầu, ánh mắt sáng quắc.

Cúi cái đầu nhỏ xuống, suy nghĩ một lúc, Lăng Tây Nhi ngước mắt lên, ánh mắt tràn ngập vui vẻ đơn thuần:

“Vậy cũng tốt, Lãnh Tuyệt Tâm là người tốt, tiểu thư lại càng không phải nói, hai người bọn họ…”

Tây Nhi còn chưa nói hết lời thì đã bị Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng ngắt lời:

“Tốt sao? Hai con sói cùng liên hợp với nhau, có gì mà tốt!”

“Sói?”

Lăng Tây Nhi không vui nheo mắt lại, nàng lại không cảm thấy như vậy, bất kể là thiếu gia hay tam tiểu thư, Lãnh Tuyệt Tâm đều đối xử với nàng không tệ!

“Nếu như bọn họ cùng liên hợp với nhau thì chỉ sợ rất khó giải quyết việc chiêu hàng , đến lúc đó sẽ không tránh được một trận ác chiến!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhìn khuôn mặt nhỏ của Lăng Tây Nhi thấp giọng nói.

“À, là vậy sao?”

Hơi nhíu mày, Lăng Tây Nhi rơi vào trầm tư, nàng chỉ đơn thuần nghĩ đến hạnh phúc của tam tiểu thư mà thôi!

“Còn gì nữa!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên hung hăng gõ lên đầu nàng lạnh lùng nói:

“Ta nói rồi, Lâm Y Y không còn là tỷ muội của nàng nữa, tiểu thư gì đó giờ chỉ là một người xa lạ, không nên nhớ đến, nàng ta đã từng nghĩ tới lão công của nàng đấy!”

Bụm lấy cái đầu nhỏ, Tây Nhi ai oán nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên:

“Là do ta cướp của người ta… ơ!”

Lời còn chưa dứt thì một đôi môi nóng hổi mang theo cơn giận hôn lên môi nàng, hắn không thích nghe thấy những lời nói cổ hủ kia, phải khiến cho tư tưởng này của Lăng Tây Nhi nát bét trong bụng, hắn không thích nghe!

“Không…đừng ở đây!”

Tây Nhi đỏ mặt giãy ra khỏi hắn, nhìn sang bốn phía trong đại sảnh, vẫn còn hơi ngượng ngùng.

“Ta chỉ muốn hôn nàng thôi mà, nàng còn cho rằng đang làm gì nữa?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên bỗng nhiên cười tà mị, đôi mắt đen lúng liếng mở to nhìn nàng, khóe môi hiện lên một nụ cười nhàn nhạt mập mờ.

“Chàng…”

Tây Nhi chán nản, tên Tiểu Tuấn Tử thối tha này, vừa thấy mặt đã chọc ghẹo nàng như vậy rồi! Đứng thẳng người, chạy như bay vào trong phòng.

“Này, nàng không thể không chờ đợi được như vậy nha!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên ở sau lưng cố ý giễu cợt nàng.

Kinh ngạc, thân thể nghiêng sang một bên, thiếu chút nữa đã ngã lăn trên mặt đất, hai bàn tay to vững vàng ở phía sau đỡ lấy nàng:

“Ta đã nói nàng đừng gấp gáp mà, từ từ sẽ đến thôi!”

Giọng nói gợi cảm vang vọng bên tai nàng, hơi thở nong nóng quét qua cổ nàng, làm cho thân thể nàng trở nên căng thẳng.

“Ta không thèm nghe chàng nói nữa!”

Nàng dùng sức đẩy hắn ra nhưng lại bị hắn ôm chặt hơn.

“Nàng xa xôi ngàn dặm chạy đến đây không phải là có chuyện muốn nói với ta sao?”

Hắn cười tà mị, cầm một nhúm tóc đen của nàng vẽ vài vòng lên môi rồi tham lam ngửi lấy.

“Ta…” Cái miệng nhỏ nhắn há ra một lúc lâu nhưng rồi chỉ có thể từ bỏ, xem như cam chịu.

“Tuy sắc trời còn hơi sớm…”

Hắn cố ý nghiêng đầu nhìn nàng, đúng là thời khắc mặt trời đang ửng đỏ lặn xuống, một đám chim nhạn bay qua, mặt trời lặn, chim nhạn, Giang Nam.

“Nhưng nếu nương tử có điều cần nói thì phu quân nguyện ý cống hiến sức lực!”

Hắn cố ý dùng đầu cọ cọ vào khuôn mặt nhỏ của Tây Nhi, chậm rãi nói.

“Chàng…”

Tây Nhi chuyển tầm mắt nhìn hắn đang cười hì hì, đột nhiên ngóc cái đầu nhỏ lên, đôi môi run rẩy dán lên môi hắn, đúng vậy, nàng đang rất nhớ hắn, nhớ về hắn trong cơn hoảng loạn cùng tức giận, nhưng lúc nhìn thấy hắn phong trần mệt mỏi trở về, đột nhiên nàng thấy thoải mái, oán hận trong lòng, nỗi tức giận trong lòng trong nháy mắt đều tan thành mây khói, nàng chỉ muốn nói chuyện cùng hắn, sau đó thân mật bên nhau mà thôi!

Trong khoảng thời gian ngắn chưa quen với sự nhiệt tình của nàng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên không khỏi khẽ giật mình, sau đó triền miên như lửa, lưỡi của nàng, của ta cùng quấn lấy nhau, trái tim gắn kết, sau đó khanh khanh ta ta, thiên trường địa cửu…

Đôi mắt lạnh như băng đầy oán hận đã nhìn thấy tất cả, cho đến khi Đoan Tuấn Mạc Nhiên bế Tây Nhi ra khỏi đại sảnh thì Y Nhân mới từ từ bước ra khỏi, đôi mắt oán giận nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao ngất kia, chẳng lâu trước đó, tất cả những thứ này đều là của nàng ta, nhưng mà hiện giờ…

Nàng ta âm tàn nheo mắt lại, nàng ta đã không chiếm được thì cũng sẽ không để cho người khác có được!

***

“Gia, chúng ta phải nhanh chóng cứu Như Ý tỷ tỷ ra!”

Lãnh Phiêu Hương đặt bữa tối lên bàn, khẽ thở dài một hơi chậm rãi nói.

“Ngươi nói cho ta biết trước, ngươi và nàng ta tại sao lại lẻn vào vương phủ Đoan Tuấn!”

Ngước mắt lên, hai hàng chân mày hẹp dài cùng ánh mắt sắc bén, Lãnh Tuyệt Tâm không tin vào lí do thoái thác của Lãnh Phiêu Hương.

“Không phải đã nói với gia rồi sao? Như Ý tỷ tỷ nói gia quan tâm đến Lăng Tây Nhi nên muốn cướp Lăng Tây Nhi giao cho gia, nhưng thật không ngờ…”

Nàng ta vụng trộm nhìn sắc mặt của Lãnh Tuyệt Tâm, thấy hắn không hề chớp mắt lạnh lùng nhìn nàng, nàng ta rũ hai mắt xuống, trong lòng không khỏi kinh sợ.

“Ngươi nghĩ rằng ta có tin không?”

Lãnh Tuyệt Tâm hừ lạnh, đứng lên từ chiếc ghế tròn, lạnh lùng đi đến trước mặt nàng:

“Uyển Như là ai?”

“Uyển Như? Ta không biết!”

Nàng ta nói như chém đinh chặt sắt, thật sự nàng ta không biết, từ đầu đến cuối nàng ta chưa từng gặp Uyển Như!

“Vậy còn Như Ý? Như Ý có biết không?”

Giọng nói của hắn khiến người khác hoảng sợ.

“Nàng ta…”

Nàng sợ hãi ngước mắt lên, nhìn hai con ngươi hung ác nham hiển cực điểm của Lãnh Tuyệt Tâm, do dự một lát rồi từ từ gật đầu.

“Chuyện Uyển Như giết Lăng Tây Nhi cũng là do các ngươi sai khiến?”

Giọng nói của hắn đột nhiên trở nên âm tàn.

“Ta… Chúng ta không sai Uyển Như giết…”

Nàng ta đột nhiên ngừng lại, bởi vì Lãnh Tuyệt Tâm đứng trước mặt giống như một con thú đang bị nhốt, mắt đỏ bừng, bàn tay to lớn vương tay hung hăng kéo nàng ta đến trước mặt:

“Ngươi cũng phản bội ta?” Giọng nói hung ác lại tràn đầy tiếc nuối.

“Ta…không có!”

Lãnh Phiêu Hương bị ánh mắt của hắn làm cho hoảng sợ, chỉ bất lực lắc đầu, nàng không có, cho tới nay bọn họ đều xem Lãnh Tuyệt Tâm như trời, nàng sẽ vĩnh viễn không phản bội hắn!

“Không có sao?”

Hắn âm tàn cười, hung hăng vứt Lãnh Phiêu Hương trên mặt đất, khóe môi tuấn tuyệt nhếch lên hết cỡ, nhưng hai con ngươi âm tàn lại thể hiện triệt để tâm tình của hắn, trong lòng hắn đau đớn, lại càng tức giận hơn!

“Không có!”

Lãnh Phiêu Hương quỳ trên mặt đất, đôi tay nhỏ bé vươn ra, run rẩy nắm lấy vạt áo của hắn:

“Gia, ta vĩnh viễn sẽ không phản bội ngài! Chỉ là thấy ngài chưa gượng dậy nổi, trong lòng ta rất sốt ruột, ta muốn làm cho ngài tỉnh táo lại!”

Nàng ta nức nở nói.

“Tỉnh táo lại sao? Giết Lăng Tây Nhi, ta có thể tỉnh táo lại sao?”

Hắn cười lạnh, ánh mắt tràn ngập vẻ ngờ vực.

“Như Ý tỷ tỷ nói người ngài để ý nhất chính là Lăng Tây Nhi, chỉ cần Lăng Tây Nhi chết trong tay người của triều đình, như vậy, thù mới cộng thêm hận cũ, nhất định ngài sẽ một lần nữa suất lĩnh Thiên Địa Thịnh phản lại triều đình! Ta cũng thấy có lí, hơn nữa…”

Nàng ta khiếp đảm ngước mắt lên nhìn hắn một lần nữa, thấp giọng nói:

“Hơn nữa từ sau khi ngài biết Lăng Tây Nhi đã gả cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên thì trở nên rất tiều tụy, chúng ta chỉ muốn ngài hết hy vọng, vĩnh viễn chết tâm với Lăng Tây Nhi! Nam nhân, chỉ cần có quyền có thế thì muốn dạng nữ nhân nào mà không có? Gia, xin ngài hãy tỉnh táo lại đi!”

Nàng ta nắm chặt lấy vạt áo của Lãnh Tuyệt Tâm, ngước khuôn mặt nhỏ lên, ánh mắt sáng quắc.

Lạnh lùng xoay người, rút vạt áo ra, đẩy Lãnh Phiêu Hương qua một bên sàn nhà lạnh băng, Lãnh Tuyệt Tâm chậm rãi nói:

“Hiện giờ mục đích của ngươi đã đạt được rồi đấy!”

Vì để cứu Như Ý ra, hắn đã đồng ý hôn sự với Lâm phủ, nhưng trong lòng hắn… Hắn phủ lên ngực mình, cảm nhận được một loại đau đớn thấu triệt nội tâm.

“Gia, ngài…”

Lãnh Phiêu Hương đứng dậy, muốn nâng hắn lên nhưng lại bị hắn đẩy ra:

“Hủy bỏ hôn sự với Lâm phủ! Như Ý… ta sẽ không cứu nàng ta!”

Giọng điệu của hắn tràn đầy hung ác.

“Nhưng mà gia…Tất cả huynh đệ đang chờ ngài cứu nhị đương gia ra, gia tùy tiện quyết định như vậy chỉ sợ…”

Lãnh Phiêu Hương nhíu chặt lông mày nói.

“Tự gây nghiệt không thể sống, chính nàng ta gây ra cục diện rối rắm này thì phải tự mình dọn!”

Lãnh Tuyệt Tâm không kiên nhẫn nói.

“Gia, Như Ý cũng chỉ vì Thiên Địa Thịnh, vì gia!”

Lãnh Phiêu Hương bướng bỉnh, tuy bình thường không hợp với Như Ý nhưng ít nhất nàng ta cùng Như Ý đều không muốn thấy Lãnh Tuyệt Tâm vì một nữ nhân mà từ bỏ kế hoạch thống trị thiên hạ!

“Ta không cần, Thiên Địa Thịnh cũng không cần!”

Hắn lạnh lùng nói, vẻ mặt kiên quyết, giải tán Thiên Địa Thịnh chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng mà đầu hàng triều đình, làm tay sai cho triều đình thì ngàn vạn lần không thể!

“Gia nói như vậy sẽ làm lòng người không phục!”

Lãnh Phiêu Hương quát to lên, vẻ mặt kích động.

“Căn bản các ngươi không thấy rõ tình thế hiện giờ, ta giải tán Thiên Địa Thịnh không chỉ hoàn toàn là vì mình mà còn vì các huynh đệ trong Thiên Địa Thịnh!”

Hắn chậm rãi nói, bóng lưng cao lớn có chút tịch liêu.

“Nếu vì các huynh đệ Thiên Địa Thịnh thì phải kiên trì, các huynh đệ Thiên Địa Thịnh chúng ta không ai không có huyết hải thâm thù với triều đình, gia nói giải tán là giải tán, các huynh đệ kiên trì nhiều năm như vậy còn có ích gì?

Hơn nữa, còn có đội nhạc võ của chúng ta đã tổn thất nghiêm trọng, bây giờ không phải là cơ hội tốt nhất sao? Lão Hoàng đế muốn hoàn thành kế hoạch nhưng bởi vì một Lăng Tây Nhi mà không thể hoàn thành, như vậy Thiên Địa Thịnh chúng ta phải hoàn thành! Chỉ cần gia đồng ý hôn sự với Lâm phủ, kết minh với minh chủ võ lâm….”

“Đừng nói nữa!”

Lãnh Tuyệt Tâm hung hăng ngắt lời nàng ta, thái độ phức tạp xoay người lại:

“Ngươi đi ra ngoài đi, để cho ta suy nghĩ đã…”

“Gia…”

“Đi ra ngoài!”

Hắn lớn tiếng gầm rú, Lãnh Phiêu Hương giật mình chỉ có thể ngoan ngoãn xoay người đi.

“Gia nhớ dùng cơm!”

Trước khi đi nàng ta cũng không quên dặn dò nhưng nhìn thấy Lãnh Tuyệt Tâm trước mặt càng không kiên nhẫn nên đành phải cúi người phục tùng, chậm rãi đóng cửa lại
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện