Từ rất xa Lục phu nhân đã trông thấy nha hoàn vịn Y Nhân, bụng nhô cao, dáng đi vẫn lả lướt, khóe mắt tăng thêm vài phần tự cao.

“Ngươi tới đây làm gì?”

Lục phu nhân khẽ nhíu mày không vui hỏi, khi nào thì ở đây đến phiên một tiểu thiếp không ngừng ra ra vào vào, thậm chí ngay cả một chút quy củ cũng không có.

Đứng bên ngoài phòng khách quý, tiện tay giật một chiếc lá trên bồn hoa rồi nghiền nát, Y Nhân nhướng mày, ánh mắt không che giấu vẻ ngang ngược:

“Đại phu nhân tới làm gì thì tất nhiên là ta tới làm cái ấy! Cái này còn phải hỏi sao?”

Nàng ta nhàn nhạt mở miệng, giọng nói đầy ý khiêu khích.

“Ngươi…Thái độ này của ngươi là gì, lão gia không có trong phủ ngươi có thể ngang ngược càn rỡ, nhưng bây giờ lão gia đã trở lại, Y Nhân, ta khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn một chút! Đừng có mà ỷ vào trong bụng mình có cốt nhục của Lục gia mà nhất thời lên mặt, làm người không thể quá kiêu ngạo, hẳn là ngươi cũng hiểu cây to đón gió lớn nhỉ?”

Lục phu nhân không phục hơi liếc nhìn bụng nàng ta lạnh lùng nói.

“Ý của đại phu nhân là không vừa mắt ta kiêu ngạo như vậy sao? Nhất định là trong lòng đại phu nhân đang oán hận cái bụng không chịu thua kém của ta nhỉ?”

Nàng ta càng lớn tiếng nói, không kiên nhẫn đi về phía Lục Phóng đang từ trong phòng Đoan Tuấn Mạc Nhiên đi ra.

“Rốt cuộc các ngươi đang cãi cọ cái gì? Không có chút quy củ nào cả à?”

Sắc mặt Lục Phóng vô cùng khó coi, Vương gia bị thương đã là vấn đề vô cùng khó giải quyết, giờ thì tốt rồi, hai lão bà lại còn đứng bên ngoài không ngừng cãi nhau.

“Lão gia, đại phu nhân tỷ ấy ghen ghét ta mang thai con của người!”

Y Nhân nức nở lên tiếng, thuận tiện kéo tay Lục Phóng vuốt ve bụng mình.

“Ta không có!”

Lục phu nhân biến sắc, thấy có nhiều hạ nhân vây quanh như vậy nên cũng không nói thêm gì, chính mình không thể sinh nên sớm đã đuối lý, huống chi Y Nhân luôn khoe khoang như sợ người khác không biết, nàng khẽ cắn môi, giậm chân xoay người hầm hừ bỏ đi.

“Phu nhân…”

Lục Phóng liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng nức nở của Y Nhân, khẽ thở dài:

“Ngươi biết rõ trong lòng nàng kiêng kị chuyện gì, ngươi cũng đừng có cứ mãi lôi chuyện này ra nói trước mặt nàng, hiện giờ ngươi nhìn xem, gia đình không hòa thuận, tính sao đây?”

“Lão gia, gia đình của chúng ta vốn đã không hòa thuận, lúc người không ở nhà, không phải đại phu nhân luôn thường xuyên mắng mỏ thiếp sao? Không có tiểu bảo bảo thì thiếp còn cam chịu, nhưng hiện giờ không được, thiếp mang thai, không được tức giận, đương nhiên thiếp phải phản kháng rồi!”

Nàng ta không chịu thuận theo mà buông tha, lí lẽ hùng hồn.

“Được rồi được rồi, ta đi khuyên nhủ phu nhân, ngươi nha, cũng đừng có gây chuyện thị phi, đã mang thai thì phải ngoan ngoãn ở lại trong hậu viện, cứ chạy đông chạy tây thế này không tốt cho con!”

Lục Phóng không kiên nhẫn nói.

“Lão gia, thiếp tới thăm Vương gia, nghe nói Vương gia bị thương, tốt xấu gì ngài ấy cũng là phu nhân của muội muội thiếp, hẳn là phải đến thăm một lát, quan tâm một chút, càng huống chi thiếp cũng là một thành viên trong Lục gia, Vương gia đang làm khách trong phủ chúng ta, hẳn là phải tận tình làm tốt vai trò chủ nhà!”

Giơ bàn tay nhỏ bé lên, dùng khăn gấm lau khô nước mắt, Y Nhân ngước đôi mắt đẹp ướt át lên, nói những câu chí lý.

“Được được được, ngươi luôn nói có lý, Vương gia đang ở bên trong, có cần ta vào cùng ngươi không?”

Lục Phóng chỉ còn phải dựa vào nàng ta.

“Không cần, lão gia, hay là ngài đi khuyên đại phu nhân đi, tối thiểu cũng phải tốt với thiếp một chút, thiếp mang thai cũng rất vất vả nha! Coi như không thể nhiệt tình với thiếp thì bên ngoài cũng hãy tử tế một chút nha, đừng để người ta chê cười nhà chúng ta bất hòa phải không?”

Nàng ta nhẹ nhàng đẩy đẩy Lục Phóng nũng nịu nói.

“Được được được!”

Lục Phóng bất đắc dĩ gật đầu, ai nói nhiều vợ là có phúc khí, sinh khí (tức giận) thì đúng hơn!

Đẩy cửa phòng Đoan Tuấn Mạc Nhiên ra, Y Nhân là ra vẻ như một đứa trẻ sáu tuổi, dáng vẻ phục tùng, khóe môi kiều mị cô đơn rủ xuống, ngay cả bước chân cũng chần chờ do dự.

“Thạch Lựu, ngươi ở bên ngoài trông chừng đi, ta vào thăm Vương gia một lát!”

Nàng ta cười yếu ớt với Thạch Lựu, ngước mắt lên đã nhìn thấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên nằm trên giường, đôi mắt to đen lúng liếng đang vô cùng hứng thú nhìn nàng ta chằm chằm.

Lại cúi đầu, bắt đầu diễn xuất, từ một tiểu thiếp kiêu hãnh được sủng ái đến một oán phụ đáng thương, Y Nhân chuyển biến chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

“Y Nhân bái kiến Vương gia!”

Nàng ta tiến lên cúi thấp người, ngay cả lúc nói chuyện cũng có chút yếu ớt bạc nhược.

“Hãy bình thân!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhàn nhạt mở miệng, giọng nói có hơi khàn khàn, sắc mặt cũng tái nhợt nhưng vẫn không mất đi vẻ anh tuấn cùng phóng khoáng.

“Vương gia đã nghe thấy chuyện vừa rồi sao?”

Y Nhân quy củ đứng trước giường, thái độ u oán.

“Đúng!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên gật đầu, nhìn qua vẻ mặt sầu khổ của nàng ta, trong lòng không trách khỏi cảm thán.

“Y Nhân biết mình có lỗi với Vương gia, Y Nhân cùng Vương gia không có duyên phận, Y Nhân thật khờ dại, ngày đó đã cự tuyệt một mảnh thâm tình của Vương gia trên tửu lâu, giờ rơi vào cảnh này cũng là đáng!”

Nàng ta thảm thiết mở miệng nói, đôi mắt u oán bất lực liếc nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

“Vậy sao?”

Vẻ mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn không hề có bất kì biểu lộ nào, khóe môi nhếch lên, chỉ hiện lên một nụ cười nhạt nhẽo.

“Vương gia đừng nên hiểu lầm, hôm nay Y Nhân đã không còn là Y Nhân của ngày xưa, Vương gia đã có muội muội ở bên cạnh bầu bạn, nhìn thấy Vương gia hạnh phúc, Y Nhân có ép mình phải hạnh phúc cũng vui vẻ! Xin hỏi một câu thật tình, vết thương của Vương gia thế nào rồi?”

Nàng ta cười nhạt nói, dường như đang thật sự thực hiện chức trách của một chủ nhà, không có một chút hành vi hay ngôn ngữ quá đáng nào.

“Không có gì đáng ngại!”

Hắn chớp chớp đôi mắt to, vừa chuyển tầm mắt đi thì đã nhìn thấy Tây Nhi bưng chén thuốc tới, sau khi buông ra hình như bị nóng nên đút hai tay vào lỗ tai, mỉm cười nhìn Y Nhân:

“Tỷ tỷ vừa đến sao?”

“Chào muội muội, nghe nói Vương gia bị thương nên tới thăm một chút…Vậy không phiền muội muội cùng Vương gia nữa, Y Nhân cáo lui trước!”

Nàng ta gật gật đầu, hai tay đỡ lấy thân thể ra vẻ vô cùng gian nan bước đi.

“Tỷ tỷ đây là…” Tây Nhi kinh ngạc mở miệng.

“Ta đang mang thai, nhất thời không quen, khiến muội muội chê cười rồi!”

Y Nhân cười cười, bước ra khỏi phòng, bên ngoài, Thạch Lựu vịn lấy, dần dần đi xa.

Chuyển tầm mắt, ánh mắt tràn ngập hưng phấn, Tây Nhi bưng chén thuốc đút từng muỗng cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhìn qua khuôn mặt non nớt của hắn, rất khó tưởng tượng hắn cũng đã làm phụ thân rồi!

“Tiểu Tuấn Tử.”

Khẽ lau thuốc trên khóe môi cho hắn, Tây Nhi đắc ý nhướng mày, hào hứng bừng bừng nói:

“Chàng có thích trẻ con không?”

“Chán ghét!” Miễn cưỡng nghiêng mặt đi, Đoan Tuấn Mạc Nhiên không kiên nhẫn bĩu môi, giống như một đứa trẻ làm nũng vì chén thuốc đắng.

“Nếu như là ta sinh chàng cũng không thích sao?”

Tây Nhi khẽ giật mình, có hơi thất vọng.

Hai con ngươi bình thản không biểu lộ gì lập tức nhô lên một cơn sóng động trời, cái đầu nhỏ của Đoan Tuấn Mạc Nhiên quay sang, mắt to nháy nháy, khóe môi run rẩy:

“Nương tử, nàng nói là…nàng có?”

“Nét mặt này của chàng là vui mừng hay đau khổ đây?”

Tây Nhi nhíu nhíu mày, cái gì đây, đây là biểu hiện vui mừng sao? Cái miệng nhỏ của người nào đó khoa trương há hốc thành chữ o, mắt to nheo thành hình bán nguyệt, chiếc mũi thẳng tắp vểnh vểnh lên, run rồi lại run, dường như đã dài như nửa thế kỉ, nhìn thấy Lăng Tây Nhi mà lòng nhảy nhót, hầm hừ đứng lên đi vài bước, đột nhiên Đoan Tuấn Mạc Nhiên phát ra tiếng cười to kì kì quái quái:

“A ha ha, a a a hắc hắc ha ha…”

Hoài nghi quay đầu lại, mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên đỏ lên, cười đến nỗi chảy cả nước mắt, thân thể không ngừng run rẩy như bị phát bệnh giật kinh phong, thân thể vừa cử động đã chạm đến vết thương, cười một lát rồi lại nhe răng ra một lát, biểu lộ trên mặt thật sự phong phú cực điểm, Tây Nhi nhìn thấy cũng phải dở khóc dở cười.

“Này, tốt xấu gì nó cũng là con của ta, cho dù có không thích thì cũng phải giữ mặt mũi một chút chứ?” Lăng Tây Nhi không kiên nhẫn chống hông, hung hăng nói.

“A ha ha, a a a hắc hắc ha ha…” Tiếng cười khủng bố, hơn nữa khuôn mặt cũng rất kì quái, Tây Nhi chậm rãi ngước mắt lên nhìn, lẩm bẩm nói:

“Điên rồi!”

Nhấc chân bước đi, nàng quyết định bỏ nhà trốn đi! Mang theo con đi đến chân trời góc bể!

Thân thể đột nhiên bị một cánh tay đầy sức mạnh ôm chặt lấy, sau đó rơi vào một vòng ôm ấm áp, ngực của chủ nhân thân thể kia vẫn hơi run rẩy, cái đầu nhỏ chôn vào bờ vai nàng:

“Lão bà…Nương tử…Phu nhân…”

“Làm cái gì vậy?”

Tức giận mở miệng, Lăng Tây Nhi tức tối nghiến răng, đôi mắt đẹp trợn tròn.

“Ta thật sự rất vui sướng…Vui sướng đến mức không có cách nào diễn tả tâm trạng!”

Hắn chậm rãi nói, giọng nói thâm trầm mà run rẩy, dường như đang che đậy niềm vui to lớn.

“Vui sướng? Biệu lộ vui sướng của chàng là vậy sao?”

Tây Nhi hoài nghi nhìn lại, quả nhiên ánh mắt hắn tràn ngập vui vẻ, chậm rãi dịu lại, vểnh mũi lên, niềm vui dần dần lan ra cái miệng nhỏ nhắn.

“Chàng thật sự vui sướng sao?” Ặc, phương thức biểu đạt kì quái!

“Tây Nhi, ta chưa từng vui mừng như thế, loại vui vẻ tràn đầy tâm tình, loại cảm giác vui mừng dường như lan tràn đầy cõi lòng, Tây Nhi, ta thật sự rất vui!”

Chôn đầu vào cổ Tây Nhi, tham lam mút lấy hương thơm quen thuộc, lời nói của Đoan Tuấn Mạc Nhiên làm cho cảm giác bất mãn của Tây Nhi tan biến sạch sẽ trong nháy mắt, hắn đang vui mừng, vui mừng cất tiếng cười to, chỉ đáng tiếc là tiếng cười quá khó nghe, biểu lộ quá dị quá mà thôi!

“Thật sự rất vui sao?”

Liếc xéo khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn một cái, Tây Nhi dương dương tự đắc nướng mày lên.

“Ừ!”

Không ngừng cọ cọ vào mái tóc của nàng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ.

“Thật sự vui sao?”

Lớn tiếng la lên, Tây Nhi giống như một con sói săn mồi đang đánh về phía con mèo đáng yêu, thuận tiện giờ trò một chút.

Trầm ngâm vài giây, mèo nhỏ nhút nhát e lệ động đậy móng vuốt nhỏ:

“Lão bà, trên người của ta có thương tích…”

“Ừ, ta biết rồi!”

Bàn tay nhỏ bé tiếp tục vuốt ve trên người con mèo nhỏ, thuận tiện giật nhẹ áo lót ra.

“Hay là lương thượng một chút đi, chờ đến khi thương thế của ta tốt hơn…”

“Hả?” Khó hiểu ngước mắt lên.

“Nếu nương tử rất muốn thì vi phu có thể liều mạng!”

Miễn cưỡng ngồi dậy, mở áo lọt mỏng bằng lụa trắng ra, dáng vẻ hy sinh hùng hổ.

“Hả? Ta chỉ muốn giúp chàng thay thuốc thôi mà!”

Đôi mắt đẹp trừng lên, oán trách nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên… sắc lang, lại nghĩ đi đâu rồi!

“À…”

Giọng trầm ngâm, giật mình tỉnh mộng, tràn ngập thất vọng, còn tưởng là nương tử muốn… a ha ha!

***

“Ý của lão gia là thiếp đã sai sao?”

Lục phu nhân uất ức ngước mắt lên nhìn Lục Phóng, nàng nể mặt con của Lục gia nên mới không so đo với Y Nhân, lại còn không ngờ Lục Phóng còn xin nàng đối tốt với Y Nhân, nàng còn chưa đủ tốt với ả ta sao?

“Phu nhân, nàng hiểu lầm rồi, ta cũng không nói nàng sai, chuyện trong nhà mà, không có một ai cũng không có việc gì phải phân biệt đúng sai cả, mấu chốt là Vương gia đang ở trong phủ, Y Nhân lại là bạn của Vương phi nương nương, vì tiền đồ của ta, phu nhân hãy thân thiết với Y Nhân một chút đi, đừng để người ngoài cười chúng ta, huống chi hiện giờ nàng ta lại đang mang thai cốt nhục của Lục gia, phu nhân, nàng nói xem có phải hẳn là càng phải tốt hơn một chút không?”

Lục Phóng thấp giọng nói, tận tình khuyên bảo.

“Đạo lý này tất nhiên là thiếp hiểu rõ, nếu như không phải Y Nhân nàng ta gây sự thì thiếp cãi nhau với nàng ta làm gì để làm mất thể diện với Vương gia chứ!”

Lục phu nhân thấp giọng nói, bụng đầy uất ức không biết nên khóc lóc kể lể với ai.

“Phu nhân nàng xuất thân từ danh môn, từ nhỏ tình cảm của chúng ta đã rất tốt, nhưng mà Y Nhân thì không giống vậy, tuy cũng là quan lại thế gia nhưng dù sao cũng đã từng lưu lạc nơi bướm hoa, khó trách có thói xấu. Vả lại trước kia Y Nhân cũng không như vậy, lúc đó chẳng phải phu nhân đã hỗ trợ tuyển chọn sao? Lúc trước phu nhân còn nói nàng ta thanh ngạo, ở trong bùn mà không bị nhuộm bùn, như một đóa sen thanh khiết, lúc ấy phu nhân cũng rất yêu mến mà! Nhân dịp Vương phi nương nương đến đây, lại mang thai nên có hơi không biết chừng mực, nhưng càng như vậy chẳng phải phu nhân càng phải thể hiện mình rộng lượng sao?”

Nhẹ nhàng bóp vai cho Lục phu nhân, Lục Phóng thấp giọng nói.

“Phu quân không cần phải nói, thiếp biết phải làm sao rồi.”

Lục phu nhân vỗ vỗ bàn tay Lục Phóng thấp giọng nói.

“Phu nhân hiểu ra là tốt rồi, như vậy vi phu mới an tâm! Gia hòa vạn sự hưng mà!”

Lục Phóng vui mừng nói.

“Vâng lão gia!”

***

Lạc Hà cư, Y Nhân vuốt vuốt bình ngọc màu trắng trong tay, trên mặt là nụ cười âm tàn, nàng ta đang đợi đến thời cơ thích hợp sẽ hành động.

“Phu nhân, đại phu nhân đã tới!”

Thạch Lựu tiến đến bẩm báo.

“Rốt cuộc cũng tới, để cho nàng ta vào đi!”

Y Nhân đứng dậy, vẻ mặt khó nén kích động, giấu bình ngọc vào trong ngực, thấp giọng nói.

Cửa phòng chậm rãi mở ra, Lục phu nhân mặt đầy nụ cười bước vào Lạc Hà cư, sau lưng, Thảo Môi cầm một chiếc hộp tinh sảo.

“Tỷ tỷ tới tìm ta để cãi nhau sao?”

Y Nhân đứng dậy, cười nhạt nói.

“Muội muội nói đi đâu vậy, vừa rồi thái độ của tỷ tỷ có hơi kích động nên mới khắc khẩu với muội muội, còn kinh động đến Vương gia, thật là đáng chết mà! Cái này là tổ yến tốt nhất lão gia mang về, muội muội đang mang thai, vất vả vô cùng, tỷ tỷ đặc biệt gọi nhà bếp trưng lên để mang tới cho muội muội!”

Lục phu nhân miễn cưỡng vui vẻ cười nói.

“Cám ơn tỷ tỷ!”

Tự đắc nhướng mày, nhìn thứ trên tay Thảo Môi, Y Nhân vui vẻ ra mặt, mời Lục phu nhân ngồi, lời nói cũng cung kín hơn rất nhiều, hai người nói tới nói lui cũng không đấu võ mồm nữa.

“Hay là thừa lúc còn nóng muội muội uống đi!”

Lục phu nhân bảo Thảo Mai dâng lên, thúc giục.

“Tỷ tỷ đừng vội, vừa rồi muội muội mới ăn mứt hoa quả, trong bụng cũng không thấy đói, tỷ tỷ cứ đặt ở bên kia là được rồi, lát nữa đói bụng sẽ bảo Thạch Lựu hâm nóng lại là có thể ăn!”

Nói xong, nàng ta giả vờ mệt mỏi day day trán:

“Tỷ tỷ, thật ngại quá, tỷ xem mang thai thật là dễ mệt mỏi…”

“Muội muội đã mệt vậy thì nghỉ ngơi đi, tỷ tỷ ta đi trước.”

Lục phu nhân chuẩn bị rời đi, dịu dàng cười cười, đứng lên.

“Cảm ơn tổ yến của tỷ tỷ!”

Y Nhân đứng lên, sai bảo Thạch Lựu:

“Thạch Lựu, tiễn đại phu nhân giúp ta, nhất định phải đưa tiễn tử tế!”

Nàng ta nhấn mạnh thêm.

“Vâng nhị phu nhân!”

Thạch Lựu nhận lệnh, dáng vẻ phục tùng đi theo sau đại phu nhân ra ngoài cửa.

Vẻ mặt tràn ngập âm tàn, nhanh chóng lấy bình ngọc trong tay ra, mở nắp, rắc bột phấn vào trong tổ yến, đến khi làm xong tất cả thì Thạch Lựu cũng tiễn đại phu nhân xong quay vào!

“Thạch Lựu, đại phu nhân đi chưa?”

Nàng ta ngối trên giường đệm biết rõ còn cố hỏi.

“Rồi thưa nhị phu nhân.” Thạch Lựu thấp giọng nói.

“Tốt lắm, đưa chén tổ yến này đến cho Vương phi nương nương, nói là ta đưa tới, làm xong thì về biết chưa!”

Nàng ta ngắm nghía móng tay đỏ sẫm không kiên nhẫn nói.

“Phu nhân người thật tốt với Vương phi nương nương!”

Thạch Lựu không nghi ngờ gì thấp giọng nói, tiến lên đặt chén tổ yến vào trong khay cơm, chậm rãi ra khỏi phòng.

“Tốt sao? Đương nhiên, nữ nhân đoạt mất nam nhân của ta, từ trước đến nay ta đều không hạ thủ lưu tình!”

Nàng ta cười một cách ngoan độc, cười đến run rẩy hết cả người!

***

Lâm phủ, rốt cuộc Lâm Kiếm Hồng biến mất ba ngày cũng xuất hiện, chỉ là khuôn mặt tiều tụy đi rất nhiều, đôi mắt lạnh đạm đỏ ngầu.

“Đại ca, mấy ngày nay đến tột cùng huynh đã đi đâu vậy? Không phải thời gian kết minh cùng Thiên Địa Thịnh đã đến rồi sao?”

Lâm Y Y không kiên nhẫn hỏi, nàng ta đã đi tìm Lãnh Phiêu Hương mấy lần nhưng thái độ của Lãnh Phiêu Hương đột nhiên lại khó hiểu, không nói gì cả, lại càng không nhắc đến chuyện Lăng Tây Nhi, điều này khiến cho nàng tràn đầy nghi hoặc, chỉ có thể chờ Lâm Kiếm Hồng về.

“Ta sẽ không kết minh với Thiên Địa Thịnh!”

Lâm Kiếm Hồng chậm rãi ngước mắt lên, nhàn nhạt nói.

“Huynh…huynh có ý gì? Không phải đã bàn xong rồi sao? Rốt cuộc mấy ngày nay huynh đã đi đâu?”

Lâm Y Y hổn hển hỏi, không kết minh sao? Chẳng phải nàng ta làm vậy là uổng công sao?

“Ta lên miếu Trường Sinh trên núi!”

Hắn nhàn nhạt nói, chậm rãi nhắm mắt lại, chiếc cằm vốn trơn bóng đã mọc một ít râu.

“Miếu? Đại ca, ngươi đến miếu làm gì? Huynh có biết không, vài ngày huynh mất tích cả nhà loạn cả lên không?”

Lâm Y Y bất mãn thấp giọng nói.

“Có gì mà sốt ruột, không phải đã tiến hành từng bước rồi sao?”

Hắn cười lạnh, chuyển tầm mắt nhìn sang Lâm Y Y, đột nhiên trầm giọng nói:

“Việc hợp tác cùng Thiên Địa Thịnh dừng ở đây, Y Y, muội hãy chuẩn bị gả cho Thượng Quan Hi đi!”

“Huynh…có ý gì?”

Mặt Lâm Y Y không còn chút máu.

“Ý của ta rất đơn giản, ta sẽ làm chủ việc gả muội cho Thượng Quan Hi! Y Y, muội cũng nên đến miếu Trường Sinh suy nghĩ vài ngày đi, đối với người như muội trong lòng không còn bất mãn gì mới có lợi!”

Hắn đứng lên, mệt mỏi cười.

“Ta sẽ không gả cho kẻ bất lực kia!” Lâm Y Y cao giọng nói.

“Không lấy chồng thì cứ vĩnh viễn ở nhà không cần gả nữa!”

Hắn lạnh lùng nói, phất tay áo bỏ đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện