Thái giám cung nữ vội vã chạy vào, sau đó lại rối loạn hoang mang chạy ra, đi nhang qua Tây Nhi chỉ vội hành lễ nhưng biểu lộ trên mặt rất phức tạp, sợ hãi có, tức giận có, khâm phục có, nhiều loại biểu lộ hòa trộn vào nhau cùng một lúc.

“Lục Nhi, theo ta vào!”

Rốt cuộc Tây Nhi cũng không đợi được nữa, vén màn vào phòng ngủ, nhìn lên, quả nhiên Thái hoàng Thái hậu vừa nghe thấy người mình hận nhất ở bên ngoài thì đã tức đến lửa giận công tâm mà hôn mê bất tỉnh.

“Ngươi…sao lại vào đây?”

Đoan Tuấn Mạc Bắc ngước mắt lên nhìn thấy Tây Nhi kinh ngạc hỏi, lại nhìn qua Thái hoàng Thái hậu dù sao cũng đã bất tỉnh, đi vào hay ra ngoài cũng không khác gì nhau, phất phất tay, thở dài, truyền ngự y nhưng ngự y mãi vẫn chưa đến.

“Hoàng thượng ngài đi ra ngoài đi, để cho ta!”

Tây Nhi lấy ra từ trong lòng một chiếc hộp nhỏ, thấy Đoan Tuấn Mạc Bắc lo lắng, khẽ cười một tiếng cũng không cưỡng cầu nữa, lấy ra ba cây châm to nhất, thẳng tắp đâm xuống Thái hoàng Thái hậu đang ở trong đám người, Lục Nhi đứng sau lưng phát ra tiếng kêu sợ hãi, Đoan Tuấn Mạc Bắc cũng nhanh chóng tiến lên ngăn cản nhưng còn chưa ra tay thì Thái hoàng Thái hậu đã tỉnh lại, thấy Lăng Tây Nhi đầu tiên, khinh khỉnh dùng sức nghiêng ngả muốn ngất đi lần nữa.

“Người cứ ngất đi, ta vẫn có thể làm cho người tỉnh lại!”

Tây Nhi lắc lắc ba cây châm to trước mặt bà, giọng nói trong veo nhưng lạnh lùng như một ác ma, rốt cuộc Thái hoàng Thái hậu cũng mở mắt ra, nét mặt già nua tức giận đỏ bừng, ngoại trừ tái nhợt cũng có một chút màu sắc.

“Hoàng thượng, có phải ta già rồi, không còn dùng được nữa nên mới để cho tiểu tiện nhân này đến lăng nhục ta không?”

Bà ta thở dài, giọng nói như gió rít, xem ra đang bị đàm ứ trong phổi, Lăng Tây Nhi cũng không nói lời nào bước lên, chỉnh thân thể bà nằm ngay ngắn lại, sai tiểu thái giám chuẩn bị nước lạnh, đem đến trước mặt bà nói khẽ:

“Đây là nước sôi để nguội, uống một ít có thể tiêu đàm, một lát nữa ta sẽ kê cho người một ít thuốc tiêu đàm, uống hay không tùy người.”

Thái hoàng Thái hậu sững sờ, ánh mắt căm tức, cũng không uống nước, chỉ vô lực vuốt ngực.

“Hoàng nãi nãi, thập lục đệ muội cũng chỉ có ý tốt, không bằng người…”

Đoan Tuấn Mạc Bắc thấy Thái hoàng Thái hậu đã tỉnh lại nên trong lòng cũng có chút khâm phục nên không nóng nảy kéo Tây Nhi ra nữa, rất tự nhiên đứng sang một bên. Dù sao hóa giải được mâu thuẫn bất kể ai cũng đừng có mơ!

“Có ý tốt? Ta thấy nàng ta muốn ta chết sớm thì đúng hơn, dùng kim đâm ta, còn nói là tốt với ta!”

Thái hoàng Thái hậu không ngừng rít gào, cũng tốt, như vậy khí huyết lưu thông, ho vài cái, đàm sẽ trôi ra!

Tây Nhi không nói lời nào, chỉ nhìn bà ta không chớp mắt, chờ bà ho ra đàm.

“Ngươi còn không đi? Ngươi thật sự cho rằng ta không dám làm gì ngươi sao? Thôi thôi, dù sao ta cũng đã là một bà lão già khọm, sống không được mấy ngày nữa, ta sẽ bắt tiểu tiện nhân nhà ngươi chôn cùng!”

Thái hoàng Thái hậu tức giận, giãy giụa ngồi dậy, vươn hai cánh tay gầy héo ra muốn bóp lấy cổ Tây Nhi, may mà Tây Nhi nhanh nhẹn tránh đi, cũng đúng lúc vọt người đến bên giường, nhân cơ hội vỗ vỗ sau lưng của bà ta, bà ta ho thật mạnh vài cái, phun đàm ra, sắc mặt trở nên hồng hồng, mà cả đôi mắt cũng đỏ lên, hung dữ nhìn sang Lăng Tây Nhi.

“Thái hoàng Thái hậu, ta chỉ muốn cứu người, người đừng hiểu lầm!”

Tây Nhi nói khẽ, Đoan Tuấn Mạc Bắc đứng một bên cũng tranh thủ bước lên, tự mình vịn bà ta nằm xuống giường, lại nhìn, sắc mặt không còn tái nhợt như trước nữa.

“Ngươi đi ra ngoài, đi ra ngoài ngay, ta không muốn gặp mặt ngươi, cho dù ta có chết cũng không nhận ân huệ của ngươi!”

Một bà già hơn 80 tuổi lại còn là một người vô cùng cổ hủ ngang bướng, có muốn lấy mạng nàng thì cũng không cần gây khó dễ cho tính mạng của mình chứ, Tây Nhi không để ý đến bà nữa, bước lên nói nhỏ với Đoan Tuấn Mạc Bắc:

“Ta đã nghĩ ra cách chữa bệnh cho bà ấy, nhưng Hoàng thượng phải cho phép ta tự do ra vào hoàng cung, tự do gặp Thái hoàng Thái hậu!”

Bất kể thế nào thì nàng cũng phải là ân nhân cứu mạng của Thái hoàng Thái hậu!

“Ngươi thật sự có thể sao?”

Đến lúc này, Đoan Tuấn Mạc Bắc vẫn còn hoài nghi, chỉ mấy tháng không gặp mà một nữ tử nhu nhược sợ đầu sợ đuôi đã thay đổi long trời lở đất vậy sao.

“Ta chỉ có thể cố gắng hết sức, dù sao Thái hoàng Thái hậu cũng đã hết thuốc chữa, ngựa chết cũng có quyền được chữa như ngựa sống.”

Tây Nhi thấp giọng nói, sau lưng lại truyền đến âm thanh ồn ào của Thái hoàng Thái hậu, cổ họng đã không còn đàm, bà già này lại càng mắng người thêm trơn tru, mở miệng là gọi tiểu tiện nhân, ồn ào muốn chu di cửu tộc Tây Nhi.

Quay lại, Tây Nhi cười khẽ, thướt tha đi đến, ngước mắt lên:

“Thái hoàng Thái hậu, cửu tộc của ta không phải là hoàng tộc sao? Người bị bệnh nên hồ đồ rồi sao? Ta thật sự có ý tốt muốn cứu người mà!”

Nàng vừa mới dứt lời thì Thái hoàng Thái hậu lại mắng:

“Ta có chết cũng không nhận ân huệ của ngươi, Lăng Tây Nhi, ngươi là con tiểu tiện nhân!”

Cái gì mà uy nghi của mẫu nghi thiên hạ, cái gì mà uy nghi của một chưởng quản tam cung lục viện, hiện giờ cái gì bà cũng không cần, chỉ muốn mạng của tiểu tiện nhân này!

“Đã như vậy thì người cứ đi chết đi, ta cũng không ngăn cản, nhưng mà người còn sống một ngày thì ta vẫn sẽ đến trị bệnh cho người!”

Tây Nhi lạnh lùng nói, nếu không phải nể mặt bà ta là bà của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nếu như không phải giúp mẹ chồng hoàn thành tâm nguyện thì nàng cũng không dư hơi mà đi dỗ một bà già như thế, hai con ngươi đục ngầu kia nhìn chằm chằm vào nàng giống như đang nhìn chằm chằm vào kẻ thù khiến lòng nàng lạnh run.

May mà Đoan Tuấn Mạc Bắc suy nghĩ vì đại cuộc, bước lên thấp giọng khuyên nhủ Thái hoàng Thái hậu vài câu, rốt cuộc bà ta cũng yên lặng trở lại nhưng hai con ngươi khiến cho người ta sợ hãi vẫn lạnh lùng trừng to nhìn nàng.

“Thái hoàng Thái hậu, nếu người muốn ta chết thì hãy ngoan ngoãn dưỡng bệnh cho tốt, với tình huống hiện giờ của người thì rất khó đối phó với ta!”

Nằm trên giường không ngừng mệt mỏi thở đều, lấy cái gì mà đấu với nàng.

Nặng nề đóng hai mi mắt lại, sắc mặt Thái hoàng Thái hậu lại tái nhợt như trước.

Không có gì có thể làm bà ta gục ngã, Lăng Tây Nhi, đừng suy nghĩ quá đơn giản như vậy! Bà mất đi cơ hội cũng lần nhưng sẽ không mất đi cơ hội lần thứ hai!

***

Trên đường đi, quả nhiên Mộng Nhan xem Long Thanh là cái cảng tránh gió, đột nhiên lại ngủ ngáy o o, nước miếng chảy ướt ngực hắn, đột nhiên lại cao hứng bừng bừng, rung đùi đắc ý, những sợi tóc mềm mại trêu trọc đến dục vọng của hắn, làm cho Long Thanh không ngừng kêu khổ, nhưng hiện giờ hắn là thị vệ hộ tống công chúa về nước, đương nhiên không thể dùng một chưởng đánh nàng xuống ngựa, chỉ có thể nhận nhịn, nhẫn nhịn đến sắp phun ra máu mà chết, rốt cuộc Mộng Nhan công chúa cũng cười vang xông vào trong lòng một người ở biên quan, sự dày dò của hắn cuối cùng cũng hết nhưng lại có một cảm giác trống rỗng.

“Phụ hoàng!”

Nam nhân được Mộng Nhan gọi là phụ hoàng cao khoảng 1m8, lưng hùm vai gấu, tướng mạo uy nghiêm, một thân cẩm y, đai lưng bằng ngọc, nhìn qua cũng là một kẻ khá gian xảo dã tâm.

“Nhan nhi, tên cẩu Hoàng đế kia có làm con bị thương không?”

Giọng nói như chuông reo, bàn tay to lớn khẽ vuốt ve mái tóc đen của ái nữ, Mộng Nhan lạnh lùng quét mắt một vòng ra xa phía Long Thanh đang đứng giữa biên giới lạnh lùng lên tiếng.

“Phụ hoàng, chúng ta trở về rồi hãy nói được không?”

Mộng Nhan duỗi bàn tay nhỏ bé ra giật nhẹ góc áo của hắn, ngoái đầu nhìn sang Long Thanh, gật đầu ý bảo hắn đến bên này, nhưng Long Thanh dường như không nhìn thấy, thân thể cao lớn ngồi lặng trên lưng ngựa, ánh mắt lạnh lùng quan sát hai người.

“Cũng được, ca ca của con đều rất nhớ con!”

Mộng hoàng (nghĩa là Hoàng thượng họ Mộng chứ ko phải tên ông này ^^) hiền từ cười cười, phủ lên cái đầu nhỏ một lần nữa.

Mộng Nhan đi vài bước, thấy Long Thanh không đuổi theo, hoài nghi chuyển tầm mắt:

“Ngươi không theo vào sao?”

Long Thanh xuống ngựa bước lên, dùng nghi lễ của một sứ giả để chào Mộng hoàng, trình lên thư của Đoan Tuấn Mạc Bắc.

Nhận thư, Mộng hoàng lạnh lùng nhìn, thái độ lạnh lùng nghiêm nghị không hề thay đổi, hắn quét mắt qua Long Thanh, ném thư vào tay hắn:

“Trở về chuyển cáo với quý Hoàng đế, hai điều kiện ta đưa ra hắn chỉ làm được một cái, còn một cái trong vòng 3 ngày nếu không làm được thì hai nước chỉ có thể xung đột vũ trang!”

Nói xong, lạnh lùng xoay người, kéo Mộng Nhan đi.

Mộng Nhan kinh ngạc, hiện giờ xem ra chỉ có thể từ từ khuyên nhủ phụ hoàng, nàng nháy mắt ý bảo Long Thanh đi theo, Long Thanh lại lạnh lùng đứng dậy, cất thư vào trong ngực, nghiêng người lên ngựa, cũng không quay đầu lại mà đi xa.

“Này!”

Mộng Nhan kêu một tiếng, ảo não nhíu mày, hắn có ý gì đây, đưa hàng hóa đến vứt xuống rồi bước đi sao? Nàng phải trở về thế nào đây? “Tiểu tử kia vô cùng tự phụ, hắn không thể nào theo con đâu!”

Hai người đi cùng một con ngựa, Mộng hoàng đã sớm nhận ra.

“Phụ hoàng, vì sao nhất định người phải muốn đầu của Đoan Tuấn Mạc Nhiên chứ? Không phải bây giờ con đã không sao rồi sao!”

Mộng Nhan tức giận giậm chân, bàn tay nhỏ bé leo lên cánh tay Mộng hoàng, giọng nói đầu vẻ yếu ớt.

“Con muốn biết?”

Mộng hoàng toét miệng cười, ánh mắt ngập tràn toan tính.

“Đương nhiên!”

Mộng Nhan gật đầu, trong khi nói chuyện hai người đã đi đến lều bạt nơi biên quan của Phiên quốc, lều đẹp nhất lớn nhất nhất địn là của Hoàng đế, đi vào trong, thấy ba vị ca ca đã lâu không gặp, Mộng Nhan quấn lấy Mộng hoàng kể hết mọi chuyện, nàng không ngu ngốc, hơn nữa còn rất thông minh, nhất định đã có tin vịt gì đó!

“Trước tiên con hãy xem cái này, xem rồi sẽ hiểu!”

Mộng hoàng giao lá thư cho Mộng Nhan, gối đầu vào chiếc giường vàng óng đằng kia, ánh mắt lộ vẻ nguy hiểm.

“…Hoàng nãi nãi?”

Mộng Nhan kinh ngạc, làm sao có thể, Hoàng nãi nãi đã nằm trên giường như một kẻ tàn phế, chuyện lớn như vậy làm sao có thể do một tay bà bày ra.

“Không có gì là không thể, Hoàng nãi nãi của con đến vương triều Đoan Tuấn chính là vì ngày này, chỉ bởi vì Trường Ninh vương, bởi vì Đoan Tuấn Mạc Nhiên nên ngày này mới tới trễ, hiện giờ chính là thời cơ tốt nhất, thế cuộc trong nước của vương triều Đoan Tuấn đã định, có mới nới cũ, được chim quên cá, được cá lại quên nơm, người Đoan Tuấn Mạc Bắc muốn đối phó lại là Đoan Tuấn Mạc Nhiên, chúng ta chỉ cho hắn một bậc thang vô cùng tốt mà thôi!”

Mộng hoàng cười lạnh, huynh đệ tương tàn, chuyện này xưa nay cũng không ít, huống chi lại là huynh đệ công cao chấn chủ.

“Không, không phải thật!”

Mộng Nhan không tin, Hoàng nãi nãi đã sống ở quốc gia kia hơn 60 năm, làm sao có thể bán đứng quốc gia của mình!

“Không có gì không thể tin, ngay cả trẫm đưa con đến vương triều Đoan Tuấn cũng là vì ngày này, Hoàng nãi nãi của con già rồi, có một số việc đã không bằng trước kia, vừa vặn con có thể là trợ thủ đắc lực của bà ấy!”

Mộng hoàng lạnh lùng nói, khuôn mặt uy nghiêm hiện lên một nụ cười đắc ý.

“Hiện giờ sức khỏe của Hoàng nãi nãi rất kém, bà không thể nào bán đứng vương triều Đoan Tuấn trong những ngày cuối đời được!”

Mộng Nhan lắc đầu đứng dậy, vẫn cho là bọn họ xem vương triều Đoan Tuấn như ngôi nhà thứ hai.

“Cũng chỉ vì bệnh của Hoàng nãi nãi con ngày càng nặng thêm nên mới vội vã đưa tin cho trẫm, bảo trẫm hãy hành động, bất kể thế nào thì trong triều bà ấy cũng có thể gây một chút áp lực cho Hoàng thượng!”

Mộng hoàng bước đến kéo tay nàng, dường như muốn trấn an, nhưng thứ âm mưu này không muốn cho nàng biết nhiều, nhưng trùng hợp là Mộng Nhan lại là ngọn nguồn của chuyện này, hắn sẽ mượn gió bẻ măng!

“Phụ hoàng, thực lực của chúng ta cũng không chênh lệch vương triều Đoan Tuấn bao nhiêu, mà ngay cả dân cư cũng không chênh lệch lắm, nếu thật sự đánh nhau, chúng ta chưa hẳn đã chiếm ưu thế, hay là bỏ qua đi!”

Mộng Nhan vội vã lên tiếng, bất kể thế nào thì sinh linh đồ thán là việc không ai muốn nhìn thấy!

“Lời của con tuy rất đúng nhưng từ 60 năm trước khi Hoàng nãi nãi con gả vào vương triều Đoan Tuấn thì chúng ta đã chuẩn bị phát động chiến tranh, chỉ là không nghĩ đến lại phải chuẩn bị đến 60 năm, hôm qua quốc gia của chúng ta binh hùng tướng mạnh, cung tốt nỏ tiến, vương triều Đoan Tuấn thì hoàn toàn khác biệt, vừa dẹp xong nghịch tặc trong nước, nhân tâm tan rã, thực lực quốc gia suy yếu, ta tin không tới ba năm vương triều Đoan Tuấn sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này! Hiện giờ quan trọng nhất là phải bức Đoan Tuấn Mạc Bắc chém đầu Đoan Tuấn Mạc Nhiên, như vậy, thế công của chúng ta sẽ mạnh không thể đỡ!”

Hắn đắc ý nói, kế hoạch này đã sớm vạch ra bao năm, hiện giờ tuy thời cơ chưa chín muồi nhưng trước mắt xem ra là thới cơ tốt nhất!

“Phụ hoàng, những lời người vừa nói con không thể tiếp nhận được… Người có thể để con cẩn thận suy nghĩ lại không?”

Mộng Nhan nắm chặt lá thư trong tay, Hoàng nãi nãi mà nàng vẫn luôn kính yêu nay lại xuất hiện trước mặt nàng bằng một bộ mặt khác, nàng nhắm mắt lại, trong lòng khó nén bối rối.

“Cũng được, con đã ở vương triều Đoan Tuấn đợi một thời gian không ngắn nên cũng có chút tình cảm, Nhan nhi, đã trở lại thì con hãy ngoan ngoãn ở đây đợi, nếu như nhớ mẫu hậu của con thì nói các ca ca đưa con về, nhưng con không được đến vương triều Đoan Tuấn kia nữa!”

Mộng Hoàng thấp giọng nói, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai nàng.

“Vâng!”

Mộng Nhan đáp lời nhưng trong lòng vô cùng loạn thất bát tao, trở lại lều nhỏ Mộng Hoàng chuẩn bị cho nàng, nàng cắn chặt đôi môi anh đào, trong vẫn không thể bình tĩnh được.

***

Vương phủ Đoan Tuấn, hàng mi đẹp của Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhíu chặt lại, hắn chuyển tầm mắt, nhìn Long Thanh lạnh lùng nói:

“Hắn thật sự nói vậy?”

“Đúng, thoạt nhìn Mộng hoàng rất có dã tâm, thư Hoàng thượng gửi cho hắn, hắn chỉ xem một lần rồi ném lại, lời nói cử chỉ dường như rất tự tin với chiến tranh lần này!”

Long Thanh thấp giọng nói, hắn đã vẻ lại lều trại của Phiên quốc, hắn đã đứng trên đỉnh núi tính toán cẩn thận, năm nghìn lều trại, mười người một lều, hẳn là có năm vạn người, sự tình nhìn qua cũng không phải đơn giản chỉ là đưa ra điều kiện.

“Xem ra hắn đã có chuẩn bị!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cẩn thận xem bản đồ lều trại rồi lạnh lùng nói.

“Đúng vậy, mà ngay cả cách sắp xếp lều trại để nghỉ ngơi cũng là trận bát quái, ngươi nhìn xem, lều của Mộng hoàng là trung tâm, tất cả lều trại bốn phía đều sắp thành một hàng, những lều này lại phân tán, người thiết kế ra đúng là một nhân vậy kì binh, tạo thành tám trận, tám trận lại phân thành tám, lặp đi lặp lại, hợp tan biến hóa, lại có thể tạo thành 64 trận. Xem ra lần này Phiên quốc đã có người tài!”

Long Thanh thấp giọng nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện