Tôn Nhạc dở khóc dở cười nhìn cái vẻ mặt đắc ý kia, vươn tay đẩy khuôn mặt của hắn, than thở: ” Ngươi nha!”

Trong mắt nàng ý cười nhẹ nhàng, cảm giác mê mang cùng lung tung vừa rồi lập tức đều tiêu thất, Tôn Nhạc không phải người thích miên man suy nghĩ, nàng đã hiểu rõ ràng: mặc kệ Nhược nhi biến thành cái dạng gì, hắn ở trước mặt nàng vẫn là Nhược nhi trước kia, chỉ cần như vậy là đủ rồi!

Thế đạo hỗn loạn như vậy, một thiếu niên biến thành sói cũng tốt, biến thành hổ cũng tốt, thậm chí thành rắn cũng tốt, những điều này cũng hợp tình hợp lý. Nàng căn bản không cần để ý, nàng chỉ cần nhớ rõ, người này đối với nàng thủy chung vẫn như cũ là đủ rồi!

Tay Tôn Nhạc phủ đến hai má Nhược Nhi thì tay Nhược Nhi đột nhiên duỗi ra, đè tay nhỏ bé của nàng xuống. Hắn chuyên chú nhìn Tôn Nhạc, trong ánh mắt long lanh chớp động, gắt gao nhìn chằm chằm nàng một hồi, Nhược nhi cúi đầu nói: “Tỷ tỷ, Nhược nhi rất nhớ người.”

Nhược nhi vừa làm ra biểu tình này, mọi người phía sau hắn nhìn nhau. Chỉ là nhìn một cái, bọn họ liền đồng loạt cúi đầu, đồng loạt lui về phía sau, chỉ chốc lát công phu, toàn bộ lầu hai chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tôn Nhạc trừng mắt nhìn, nàng phát hiện trong mắt có điểm chua xót, mắt của nàng có điểm đỏ lên.

Bàn tay phải Tôn Nhạc bị Nhược nhi đặt trên mặt có thể cử động, nàng liền huy động một ngón trỏ vuốt ve nơi khóe mắt hắn, cúi đầu nói: “Tỷ tỷ cũng vậy, tỷ tỷ rất nhớ đệ.”

Hốc mắt Tôn Nhạc càng đỏ hơn, hai giọt nước mắt từ trên gương mặt của nàng chảy xuống, trong nước mắt, Tôn Nhạc lộ ra một nụ cười tươi, cười nói: “Ta đi không lâu, liền biết đệ rời khỏi, lúc ấy trong lòng tỷ tỷ trống không, vô cùng trống vắng. Nhược nhi, gặp lại đệ thật là tốt.”

Nhược nhi mỉm cười.

Hắn ôm Tôn Nhạc, cước bộ đi tới bên cạnh mấy cái sập. Tôn Nhạc nhìn thấy hắn ngồi xổm trên sập, đang chuẩn bị cất bước hướng cái sập đối diện hắn. Nào biết đâu tay phải Nhược nhi duỗi ra nặng nề mà kéo tay trái nàng.

“Phanh” một tiếng. Thân mình Tôn Nhạc nghiêng một cái, nặng nề mà ngã trên đùi hắn. Nhược nhi ha ha cười. Trong tiếng cười lớn, hai tay của hắn đồng thời vươn ra, cực kỳ nhanh đem eo nàng nhốt lại. Cánh tay vừa dịch chuyển, liền đem thân mình nàng nhẹ nhàng tự nhiên vừa chuyển, làm cho Tôn Nhạc hoàn toàn ngồi ở trên đùi hắn. Thân mình tựa vào trong ngực của hắn!

Cánh tay Nhược nhi căng thẳng,sau khi chặt chẽ đem Tôn giữ trong lòng, ngạc nhiên kêu lên: “Di, Tỷ tỷ làm sao tỷ chủ động yêu thương nhung nhớ ta rồi? Có phải phát hiện Nhược nhi hiện tại bộ dạng thực tuấn tú hay không, thành một tuấn tiểu hỏa rồi nên tỷ tỷ người động tâm?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Nhạc đỏ lên!

Nàng bị Nhược nhi gắt gao ôm, không cách nào giãy ra, chỉ có thể quay đầu cho hắn một cái liếc mắt. Có điểm xấu hổ, có điểm buồn cười, cũng có chút không được tự nhiên nói: “Mau thả ta ra.”

“Không thả!” Nhược nhi cười híp mắt nói: “Tỷ tỷ là của ta, ta không thả đâu.”

Vừa nói, hắn vừa đưa đầu qua đặt ở cổ Tôn Nhạc, chẳng những chà chà, còn hít một hơi thật sâu.

Động tác hít vào này của hắn, làm cho da gà Tôn Nhạc vèo một chút toàn bộ xuất hiện. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Nhạc vốn có điểm ửng đỏ, lại càng hồng thấu: nàng là người của hai thế giới, còn chưa từng cùng nam nhân nào thân mật như vậy!

Cảm giác được phía sau hô hấp ấm áp của Nhược nhi phun trên cổ, Tôn Nhạc chỉ cảm thấy tâm bắt đầu rối loạn.

Nàng cắn cắn môi dưới, đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền vội vàng mở miệng hỏi: “Nhược nhi, đệ chính là Sở Nhược Vương?” Những lời này vừa hỏi ra, trong lòng nàng vốn lung tung trở nên cực kỳ bình tĩnh.

Đầu Nhược nhi ở cổ của nàng tiếp tục cọ, mái tóc và lông tơ cọ Tôn Nhạc thực sự rất ngứa, muốn cười. Hắn vừa cọ, vừa không chút để ý nói: “Đúng nha, ta chính là Sở Nhược Vương!”

A!

Tôn Nhạc vèo một tiếng quay đầu lại, nàng gắt gao nhìn chằm chằm Nhược nhi, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Nhược nhi, cúi đầu, hơi giận nói: “Đệ, đệ cư nhiên chính là Sở Nhược Vương?”

Nàng nói tới đây, hai mắt nhanh chóng hướng bốn phía quét mắt vài cái, thấy bốn bề vắng lặng, lúc này mới hoàn toàn buông lỏng, lại nhìn về phía Nhược nhi, nhíu mày nói: “Nhược nhi, đệ cũng đã biết trong thiên hạ có bao nhiêu người muốn giết đệ? Đặc biệt là Tề vương! Hắn là một lòng chỉ muốn lấy đầu đệ xuống! Tại sao còn công khai như vậy chạy đến đây?”

Nhược nhi nghe ngữ khí Tôn Nhạc thực nghiêm túc, hơn nữa còn hơi giận, hắn hiểu Tôn Nhạc, biết lúc này, tốt nhất là nghiêm túc trả lời vấn đề của nàng.

Lập tức, hắn rút đầu ra khỏi cổ nàng, giương mắt chống lại gương mặt lo lắng của Tôn Nhạc, hắn cười nhẹ, lộ ra một hàm răng trắng như tuyết ngạo nghễ nói: “Tỷ tỷ, Người xem thường Nhược nhi rồi! Ta nếu đã dám đến! Tất có thể an toàn trở ra!”

Hắn lạnh lùng cười, ung dung nói: “Ta Sở Nhược lần này đi ra, chính là muốn nhìn một chút trong thiên hạ có bao nhiêu nhân vật anh hùng! Hừ, chỉ là Tề vương, bất quá là một loại côn trùng mà thôi, cần gì phải e ngại!”

Tôn Nhạc nhất thời không biết nói cái gì cho tốt.

Tính cách của nàng quen cẩn thận, cho dù có nắm chắc chín phần, nếu không ai bức bách, nàng cũng sẽ không ra tay. Nhược nhi trước mắt xem ra bất kể là tính cách hay là cách làm việc đều hoàn toàn khác với mình . Bất quá Tôn Nhạc vẫn tự hiểu, cũng không cho là mình luôn luôn đúng, bởi vậy nàng trầm ngâm.

Thấy nàng trầm ngân, Nhược nhi nhẹ nhàng nói.

Tỷ tỷ?”

“Ừa?”

“Nếu lần này Nhược nhi không tới, tỷ tỷ người chẳng phải là bị Tế cơ tiện tỳ kia giết mất sao? Tỷ tỷ, Nhược Nhi cảm thấy thập phần may mắn vì mình đã quyết định đến.”

Thanh âm của hắn thực ôn nhu, ôn nhu như nước.

Tim Tôn Nhạc ấm áp, nàng than nhẹ một tiếng, nói: “Nhược nhi, thanh niên mặt chữ điền kia tại sao lại nói với ta: ‘khi ngươi trở về, thịt muối có bị thối không ’, cũng là bởi vì một câu này, ta mới không suy nghĩ nhiều liền đi cùng hắn đến chỗ nguy hiểm chết người này!”

Lông mày Nhược nhi hơi nhíu, một cỗ khí đông lạnh lại xuất hiện lần nữa.

Sau một lúc lâu, hắn từ từ nói: “Tỷ không cần lo lắng, việc này ta chắc chắn sẽ cho tỷ tỷ một câu trả lời thỏa đáng!” Khi nói chuyện, trong đôi mắt hắn sát khí chợt lóe!

Tôn Nhạc thấy thế liền không hỏi nữa, nàng vươn tay nhỏ bé, vuốt ve lông mày nhăn thành hình chữ Xuyên (川) của Nhược nhi, nàng vừa vuốt ve, vừa yêu thương nhìn hắn, thấp giọng nói: “Những năm gần đây đệ sống ra sao? Cư nhiên thành Sở Nhược Vương?”

Tôn Nhạc mới nói tới đây, tay nàng bỗng cứng đờ: vừa rồi nàng bị niềm vui sướng khi gặp lại làm cho hồ đồ, giờ khắc này, nàng bỗng nhiên nhớ lại, khi Nhược nhi ở bên người mình thì chỉ là một tiểu nam hài bình thường, thường thường phàm phàm, không hề có chỗ xuất chúng!

Nhưng một tiểu nam hài bình thường, không chút nào xuất chúng như vậy, cư nhiên rời đi mình bất quá trong thời gian hai ba năm, đầu tiên là nhất thống Sở, sau đó là nhòm ngó vương vị, làm ra những đại sự khiến thế nhân khiếp sợ!

Nếu như nói tính cách thay đổi, cũng sẽ không ở trong thời gian ngắn ngủn hai ba năm trở nên khác biệt như thế!

Khả năng lớn nhất, cũng là duy nhất có thể xảy ra chính là, trước kia khi ở chung cùng mình thì Nhược nhi vẫn che dấu cá tính của hắn! Hắn vẫn ngụy trang ngây thơ bình thường cùng mình ở chung!

Cho tới nay, trí nhớ mình về Nhược nhi, cũng không phải bộ mặt thật của hắn!

Tôn Nhạc càng nghĩ, càng kinh hãi, đồng thời,lòng của nàng lại bắt đầu loạn thành một đoàn.

Nhược nhi tựa hồ không phát hiện sự không ổn của nàng, hắn cười chua xót, thở dài một hơi, “Nói thì dài dòng, tỷ tỷ, những chuyện cũ đó về sau ta có thời gian, lại cẩn thận nói với tỷ đi. Ai, đây là một thế đạo cầm thú! Nếu ngươi không muốn bị ăn, bị giết, đầu tiên phải đem mình biến thành sói, thành hổ!”

Hắn một hơi nói tới đây, thanh âm đột nhiên khàn khàn.

Nhược nhi ngẩng đầu nhìn Tôn Nhạc, nở nụ cười, “Tỷ tỷ, ta bình sinh thời điểm hoan hỷ vui vẻ nhất, đó là lúc cùng tỷ tỷ ở chung một chỗ. Nhược nhi cho dù làm Sở Vương, mỗi đêm khuya khi tỉnh mộng cũng nhìn thấy tỷ tỷ.”

Những lời này hắn nói rất nhẹ, rất chậm rãi, Tôn Nhạc nghe nghe, trong lòng lại mềm nhũn. Tôn Nhạc nhắm hai mắt lại, nặng nề mà thở dài một hơi trong lòng, cười khổ thầm nghĩ: bất kể thế nào, ta đối Nhược nhi là ngay cả tức giận cũng tức giận không nổi. Cho dù hắn giấu giếm ta, ta cũng không thể tức giận.

Nàng lắc đầu, quyết định không nghĩ nữa.

Lúc này, Tôn Nhạc cảm thấy được cánh tay Nhược nhi ôm bên hông mình buông lỏng một chút, nàng thử thăm dò giật giật, sau khi thấy hắn không có ngăn trở, liền đứng lên.

Chậm rãi đi đến đối diện Nhược nhi, Tôn Nhạc ngồi xổm trên sập.

Nàng nhấc bình rượu lên, rót cho Nhược nhi cùng mình một chén rượu. Rượu từ từ chảy vào trong chén, phát ra tiếng vang nhỏ dễ nghe, Tôn Nhạc nghiêng bình rượu, bộ dạng phục tùng liễm mục. Trong nội tâm nàng có nhiều lời muốn nói lắm, nhưng suy nghĩ trong đầu lại xoắn thành một đoàn. Có thể là chuyện suy nghĩ quá nhiều, nên không biết bắt đầu từ đâu.

Nhược nhi vươn tay bưng chén rượu lên, ngửa đầu uống một ngụm.

Dòng rượu màu vàng theo cằm, chảy qua hầu kết nơi cổ của hắn, thấm vào giữa cổ áo hắn. Tôn Nhạc nhìn nhìn, theo phản xạ liền muốn xuất ra khăn tay giúp hắn lau sạch sẽ, nhưng tay vừa đụng tới khăn tay trong tay túi áo, động tác của nàng ngừng một chút. Cuối cùng ngón tay giật giật, cũng không có đem khăn tay lấy ra.

Nhược nhi một ngụm uống xong, nâng cốc hướng trước mặt Tôn Nhạc để xuống. Tôn Nhạc tự nhiên mà lại rót rượu cho hắn.

Nhược nhi lại cầm lấy chén rượu, hắn lần này không lập tức uống ngay, mà nhìn rượu nhộn nhạo trong chén nhíu mày trầm ngâm.

Tôn Nhạc cũng bưng chén rượu của mình lên, nàng nhìn rượu đục vàng, nghĩ nghĩ, lại hỏi : “Nhược nhi, đệ là từ khi nào thì phát hiện ra ta?”

Nhược nhi ha ha cười, hắn cầm chén rượu trong tay đổ vào họng, ừng ực một tiếng nuốt vào, nói: “Khi tỷ cùng Ngũ công tử tham gia yến hội của Tề vương thì ta đã biết rồi.”

Tim Tôn Nhạc đột nhiên nhảy dựng, nàng cúi mặt, nhẹ giọng hỏi: “Trĩ tài nữ nói cho đệ?”

Nhược nhi nghe vậy cười nói: “Trĩ cơ? Cũng không sai.”

Nhược nhi cư nhiên kêu Trĩ tài nữ là Trĩ cơ! Bọn họ rốt cuộc là quan hệ gì? Đột nhiên, lòng Tôn Nhạc có điểm phiền muộn, mày của nàng vô thức vo thành một nắm.

Lúc này, Nhược nhi không chút để ý tiếp tục nói: “Bất quá cũng không phải bản thân nàng, cạnh nàng có người của ta, các nàng khi trở về nói về tỷ, người của ta nghe được.”

Tôn Nhạc hiểu rõ một chút rồi.

Nàng hiểu rồi, quan hệ của Trĩ tài nữ cùng Nhược nhi cũng không thân cận như vậy. Điều này làm cho phiền muộn trong lòng nàng giảm bớt.

Tâm tình Tôn Nhạc buông lỏng, nàng đang tự hỏi thì một trận tiếng bước chân từ chỗ thang lầu truyền đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện