Một cô gái đội mũ sa, không lộ ra dung nhan đứng trên lầu các, nhìn chằm chằm xe ngựa.

Phía sau cô gái đi ra một người trung niên nam tử, hắn đi đến phía sau cô gái, thấp giọng nói: “Đại tiểu thư, Hồ khách phái người đến hỏi, còn muốn động thủ với Tôn Nhạc này không?”

Môi thiếu nữ vốn mím thành một đường, nghe vậy mím càng chặt hơn, nàng có điểm giận dỗi quát: “Động thủ? Làm sao mà động thủ?

Trước tiên cứ bảo hắn trở về đi. Ngươi đi nói cho hắn biết, mấy ngày nay chẳng những không thể động thủ, Tôn Nhạc này gặp nguy hiểm gì còn phải ra tay trợ giúp một phen! Hừ, nàng mà có cái gì không may xảy ra, Sở Vương tuyệt đối sẽ không buông tha cho ta!”

Nàng nói tới đây, chán nản thở dài, hai mắt nhắm lại thật lâu.

Thẳng qua một hồi lâu, mới thở dài nói: “Còn phải nghĩ biện pháp.”Nàng nhìn chăm chú xe ngựa càng chạy càng xa kia, lạnh lùng cười,“Quả nhiên thông minh! Dễ dàng liền làm cho ta không thể cựa quậy! Quả nhiên bất phàm!”

Tôn Nhạc lẳng lặng ngồi ở trong xe ngựa, chỗ Tác Hạ cung xây dựng có điểm xa, càng tới gần, đường cũng trống trải hơn.

A Phúc ngồi yên lặng, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, một lát sau, hắn thấp giọng hỏi: “Tôn Nhạc, làm sao ngươi có cơ hội đắc tội người khác?”

Hắn không có nói ra danh hào Trĩ đại gia, hẳn là trong lòng vẫn chưa chịu tin tưởng.

Tôn Nhạc cười khổ nói: “Họa phúc không phải muốn tránh né là có thể hoàn toàn tránh được.”

A Phúc hiển nhiên có điểm nghe không hiểu. Hắn nói : “Tiểu nhân vật như ta vậy. Tuyệt đối không có thích khách nhòm ngó. Tôn Nhạc ngươi so với Phúc đại ca thông minh chút, quả nhiên phiền toái cũng nhiều chút.” Hắn nói tới đây, rung đùi đắc ý cười hắc hắc.“Cho nên nha, người ngốc một chút cũng có chỗ tốt a.”

Tôn Nhạc nghe vậy cũng nhoẻn miệng cười.

Lúc này, phía trước mười dặm, trên bình nguyên xuất hiện một tòa kiến trúc thật lớn lại tinh mỹ. Bên ngoài tòa kiến trúc kia toàn bộ do các tảng đá cao lớn xếp chồng lên mà thành. Tôn Nhạc cách xa mười dặm cũng có thể nhìn đến tấm bia đá cao chừng bốn trượng, rộng hai trượng, đặt ở chỗ bắt mắt nhất kia. Trên tấm bia đá khắc ba chữ to “Tắc Hạ cung”. Từng cái chữ to đều lớn gần một trượng. Chữ là thể chữ lệ trong phong cách cổ xưa thê lương lộ ra một loại thanh tú.

Chẳng cần nói đến tòa kiến trúc hay quảng trường lót đá xanh phiá sau tấm bia đá, chỉ bằng tấm bia đá cao lớn chọc trời này đã làm cho tất cả mọi người cảm thấy được một loại khí thế oai hùng làm cho người ta không thể không ngưỡng mộ.

Chung quanh tấm bia đá chật ních người đến xem lễ. Xa xa Tôn Nhạc chỉ thấy đám trúc quan cao cao kia như chiếc đũa, liếc mắt một cái là thấy đếm không nổi rồi.

Lúc này, trong xe ngựa trước sau Tôn Nhạc đã có người nhảy xuống xe, nhanh chóng hướng tấm bia đá kia đi đến. Tôn Nhạc nhìn nhìn, nàng đột nhiên nghĩ đến với địa vị của Ngũ công tử hiển nhiên đã ngồi trên ghế cao quan sát rồi. Nghĩ đến đây, nàng quay đầu đối với A Phúc cười nói:“Tôi đi xuống xem xem.”

A Phúc gật đầu, sau đó lại hỏi nàng: “Đi xuống? Đi xuống ngươi xem không tới đâu.”

Tôn Nhạc cười cười, lập tức nhảy xuống xe.

Tôn Nhạc thân thủ nhanh nhẹn, ở trong đám người vòng vo hai ba bận, một hồi liền biến mất trước mắt A Phúc. A Phúc nhìn chằm chằm bóng lưng Tôn Nhạc, thì thào nói: “Ta thật sự là càng ngày càng xem không hiểu nàng!”

Bốn phía Tôn Nhạc, phần lớn là một ít người thường không mời mà đến . Ngay chỗ phía trước cách tấm bia đá gần một dặm, mười mấy vệ sĩ võ trang đầy đủ cầm thương thủ vệ, phàm là người đeo quan bọn họ không thèm nhìn tới liền thả người đi vào, mà không có mang quan, thì liền bị trường thương cản lại, chặn ở bên ngoài .

Tôn Nhạc thật không ngờ gặp phải chuyện như vậy. Con ngươi nàng đảo một vòng, bỗng nhiên tính bướng bỉnh nổi lên thân mình lập tức chợt lóe, liền chui vào trong đám người.

Phu Hòa là một vệ sĩ chỉ mới hai mươi tuổi, trẻ tuổi mà kiếm thuật bất phàm, rất được Tề vương coi trọng, bởi vậy mới có thể được canh giữ ở trường hợp trọng yếu như lễ mừng Tắc Hạ cung xây dựng thêm.

Nhưng lúc này Phu Hòa thực bất đắc dĩ, hắn trừng lớn một đôi mắt bò, ngốc vù vù đánh giá thiếu niên nho nhỏ trước mắt này, thiếu niên trước mắt này chừng mười bốn mười lăm tuổi, dáng người thon dài mà gầy yếu, hắn cũng đang trừng mắt cùng Phu Hòa tương đối!

Phu Hòa trừng mắt, vươn tay chỉ hướng cái quan làm từ vải bố, nhánh cây làm khung trên đỉnh đầu thiếu niên, nhíu mày nói: “Tiểu công tử, quan này, loại quan này của ngươi không thể đi vào!”

“Vì sao không thể đi vào?” Thanh âm của thiếu niên có điểm du dương, trên gương mặt bình thường nhìn kỹ thì vẫn có thể nhìn ra hai phần thanh tú, hai mắt hắn lúc này mở thật lớn, tay nhỏ bé chỉ trên đỉnh đầu mình, chậm rãi nói: “Đầu ta đang mang, là quan, phải không?”

“Phải, nhưng là. . . . . .”

Phu Hòa nửa ngày cũng nói không ra nửa câu sau. Hắn nhịn không được lắc lắc đầu, thầm nghĩ: thiên hạ này quan thêu quan gỗ đều không thiếu, nhưng chưa từng có quan làm từ vải bố nhánh cây. Này, cái này cũng kêu là quan sao?

Thiếu niên không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận nửa câu sau, lại hỏi: “Tề vương có lệnh, phàm là người mang quan có thể đi vào, phải không?”

“Đúng vậy. Nhưng mà. . . . . .”

Thiếu niên cười hắc hắc, đưa tay đẩy trường thương trong tay Phu Hòa, cứ thế đi vào trong, hắn vừa đi vừa cười híp mắt nói: “Đại ca, nói ‘ Đúng vậy ’ là được rồi, đoạn sau không cần phải nói.”

Hắn lướt qua Phu Hòa, hai tay của hắn chắp lại, cười nói: “Đa tạ.”

Dứt lời, dưới vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của Phu Hòa, hắn phất trường bào một cái, nghênh ngang xâm nhập vào trong đám hiền sĩ phía trước.

Thiếu niên đi vào trong đám hiền sĩ, tựa như gà con rơi vào bầy hạc rất là bắt mắt.

Đương nhiên, bắt mắt thì bắt mắt, ngũ quan thiếu niên thật sự rất tầm thường, ánh mắt mọi người dời đi, liền không thể nhớ lại khuôn mặt của hắn.

Thiếu niên chống lại ánh mắt của mọi người thỉnh thoảng quăng đến, trong những ánh mắt này có khinh thường, có buồn cười, trong đủ loại ánh mắt, hắn không coi ai ra gì nhanh chóng đi thẳng về phía trước, vừa đi, hắn vừa thỉnh thoảng vươn tay xoa vải bố quan mà mình trong lúc cấp bách làm ra, thì thào nói: “Quan cứ như muốn rớt, quan này mà rớt xuống, chỉ sợ những người này sẽ lập tức đem ta ra đánh.”

Hắc hắc, mọi người chú ý như thế này nhưng không có ai có thể nhận ra ta.

Thiếu niên này, chính là Tôn Nhạc.

Tôn Nhạc thật đúng là hiếm có lúc nổi tính nghịch ngợm lên như vậy, nàng vừa rồi nhập vào trong đám người, gạt một thiếu niên đổi một thân nam trang. Bằng tài trí của nàng, làm loại sự tình này thật là dễ dàng.

Nàng vừa thay nam trang, liền phát hiện cho dù Trĩ tài nữ đứng ở trước mặt mình, sợ là nhất thời cũng đoán không ra mình chính là Tôn Nhạc. Loại biến hóa này làm cho Tôn Nhạc mừng rỡ, cũng khiến cho nàng thêm phần nghịch ngợm, hành động khác với hành vi cẩn thận chặt chẽ lúc bình thường.

Tôn Nhạc xen lẫn giữa chúng hiền sĩ, hướng về Tắc Hạ cung đi đến.

Sau khi Tắc Hạ cung xây dựng thêm, Tôn Nhạc thấy, nó có điểm giống một học viện sơ khai nhất. Toàn bộ kiến trúc Tắc Hạ cung, ngoại trừ bỏ điện luận đạo luận tài, còn có khu nhà gỗ có thể ấy trăm người ở lại . Tôn Nhạc biết, ở bên trong khu nhà gỗ này, có một tòa tiểu lâu Tề vương tặng cho Ngũ công tử.

Thiên hạ hiền sĩ nói nhiều kỳ thật cũng không nhiều, Tôn Nhạc tính toán một chút, hiền sĩ lúc này xuất hiện ở Tắc Hạ cung, chỉ có chưa đến một ngàn người. Đương nhiên, với thời đại này mà nói, một ngàn hiền sĩ này đã rất là kinh người.

Lướt qua quảng trường sau tấm bia đá, trên hàng ghế ở tòa điện lớn nhất, lúc này đã ngồi hàng chục người, trong hàng chục người này, Ngũ công tử một thân áo bào trắng, tuấn mỹ như ngọc, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, như một viên ngọc trai rực rỡ nhất, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Tôn Nhạc đã lâu không có đứng ở trong đám người nhìn Ngũ công tử như vậy.

Nàng lẳng lặng nhìn hắn, nhìn nhìn, nàng cúi đầu thở dài một tiếng. Có thể là ánh mắt của nàng quá mức chuyên chú, cũng có thể là quan vải bố của nàng cũng rất bắt mắt, ngay lúc nàng xem xét thập phần chuyên chú, Ngũ công tử chuyển đầu, cũng nhìn về hướng nàng. Bốn mắt nhìn nhau, Tôn Nhạc nhìn thấy Ngũ công tử nhíu mày!

Không biết có phải hắn nhận ra mình rồi không?

Tôn Nhạc nổi máu nghịch lên, bỗng nhiên hướng về phía Ngũ công tử làm một cái mặt quỷ!

Ngũ công tử ngẩn ra, hắn nghiêm túc nhìnvề phía Tôn Nhạc.

Cũng không thể để hắn nhận ra! Tôn Nhạc biết, Ngũ công tử đối với mình thật sự quá quen thuộc, mình giả dạng dấu diếm được người khác, nhưng muốn giấu giếm hắn thì thật không dễ dàng.

Nghĩ đến đây, đầu nàng co rụt lại, lui ra phía sau vài bước, làm cho thân thể một hiền sĩ cao lớn chắn trước mắt.

Đúng lúc này, một bàn tay dừng ở trên vai của nàng!

Tôn Nhạc cả kinh.

Bàn tay kia chụp ở trên vai của nàng, đồng thời, thanh âm một thanh niên từ phía sau nàng truyền đến, “Tiểu huynh đệ thật đúng là một người thú vị! Nhưng quan này của ngươi hơi nghiêng rồi.”

Miệng Tôn Nhạc khẽ cong, quay đầu hướng thanh niên hiền sĩ trắng trẻo mà mi thanh mục tú này, cười nói: “Nghiêng thì nghiêng thôi.”

“Ha ha ha.” Thanh niên sĩ nghe vậy ha ha nở nụ cười, “Quả nhiên thú vị.”

Quả nhiên? Vì sao dùng tới hai chữ quả nhiên?

Tôn Nhạc ngẩn ra. Đúng lúc này, bả vai bên kia của nàng cũng mọc thêm một bàn tay, ngay khi cánh tay này xuất hiện thì thanh niên trắng nõn kia vội vàng ngây ngô cười hắc hắc, vội vàng buông cánh tay khoát lên trên vai Tôn Nhạc của mình xuống.

Cánh tay đặt ở trên vai Tôn Nhạc kia thì dựa thế co lại, đem Tôn Nhạc ôm vào trong ngực. Giống như ôm một cái tiểu đệ nghịch ngợm, người tới đỡ quan vải bố của nàng, cười nhẹ nói: “Vẫn là tỷ tỷ của ta thông minh, cư nhiên dùng loại biện pháp này dụ ta đến gặp lại.”

Tôn Nhạc bởi vì Nhược nhi tới gần như thế mà có khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng ửng hồng, dưới ánh mặt trời thế này càng thêm một phần xinh đẹp. Đầu nàng không nâng lên, khóe miệng khẽ cong, “Ta nghĩ Nhược nhi to gan lớn mật, tự nhiên sẽ không bỏ qua trận xem lễ hôm nay.”

Nhược nhi ha ha cười.

Hắn ngẩng đầu lên, hai tròng mắt đen thùi lùi lợi hại nhìn chằm chằm chư vị cao hiền trên đài, sau khi đánh giá một phen, hắn thấp giọng thở dài: “Tề vương vẫn là nhà giàu xài sang, phương pháp chiêu hiền nạp sĩ như thế thật là không tệ.”

Nói tới đây, hắn cười cười, ngạo nghễ nói: “Bất quá bản thân hắn chỉ là hạng người bình thường, tuy trọng tài cũng không dùng tài, không đáng sợ!”

Tôn Nhạc chú ý tới, ngay khi tay Nhược nhi ấn lên bả vai của mình, bốn phía trước sau có mười mấy người tiến vào. Mười mấy người này vừa vặn bao quanh bảo hộ hai người bọn họ ở bên trong.

Nhược nhi cười một hồi, cằm đặt trên đỉnh đầu Tôn Nhạc, buồn buồn nói: “Tỷ tỷ, tỷ còn không chuẩn bị theo ta quay về Sở quốc sao? Tỷ tỷ, Nhược nhi không thích tỷ ở đây bên cạnh hắn đâu.”

Tôn Nhạc cười khổ, bộ dạng Nhược nhi uy nghiêm cao quý như thế, lại nói ra lời nói trẻ con như vậy…, thật đúng là khiến nàng dở khóc dở cười.

Tôn Nhạc đưa tay phải ra nắm bàn tay của hắn, thấp giọng nói: “Nhược nhi, Trĩ tài nữ là người của đệ?”

Nhược nhi liền giật mình, thản nhiên trả lời: “Ta cùng với nàng, có chút giao dịch.”

Tôn Nhạc thấp mi cúi mặt.

Lúc này, Nhược nhi trầm giọng hỏi: “Lời tỷ nói trên đường, là sự thật sao? Nàng muốn thương tổn tỷ?”

Tôn Nhạc gật đầu.

Nhược nhi cười lạnh, cười lạnh xong, hắn cúi đầu nói: “Bất quá bây giờ vẫn không thể động tới nàng, tỷ tỷ, ta sẽ phái người bảo hộ tỷ.”

Nói đến đây, hắn nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, nhẹ nhàng mà hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ có tức giận không?”

Tôn Nhạc lắc lắc đầu, ngẩng đầu chống lại khuôn mặt tuấn tú của Nhược nhi. Nàng vừa mới ngẩng đầu, liền bị lông mày nhăn lại cùng gương mặt mười phần uy sát làm cho nỗi lòng lại hỗn loạn, nàng vội vàng rũ mắt xuống, ánh mắt nhìn vạt áo Nhược nhi nói: “Nhược nhi chí dưới trời, vốn sẽ gặp rất nhiều chuyện thân bất do kỷ(không do bản thân quyết định), tỷ tỷ làm sao lại trách móc?”

Nhược nhi ha ha cười, hắn đưa tay xoa hai má Tôn Nhạc, nói: “Chỉ có tỷ tỷ hiểu ta nhất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện