” Nữ nhân ta vừa ý là Tôn Nhạc.”

” Nữ nhân ta vừa ý là Tôn Nhạc.”

Gió thổi lá cây rơi ào ào, Tôn Nhạc hai mắt đăm đăm nhìn lá cây trên đỉnh đầu, trong đầu một mảnh mê muội! Hai lỗ tai ong ong vang thành một mảnh!

Nàng chỉ cảm thấy hai chân có điểm hư nhuyễn, vội vàng vươn tay vịn vào một cây Bạch dương bên cạnh, mới ổn định thân hình.

Mặc dù ở Tề quốc Cơ phủ khi Ngũ công tử hướng nàng cầu hôn thì dường như đã biểu đạt qua loại ý tứ này. Nhưng mà, nhưng mà, khi đó tất cả những lời hắn nói, đều không có phân lượng bằng một câu hiện tại này. Có lẽ là bởi vì hắn nói thực trực tiếp quyết đoán, có lẽ là vì hắn nói ra ngay lúc Cơ Lạc đang thổ lộ. Dù sao, tim Tôn Nhạc hiện tại cũng đập như trống, không thể tự kiềm chế!

“Tôn Nhạc?”

Cơ Lạc đang hổn hển đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo là cười rộ lên. Câu trả lời này của Ngũ công tử, làm cho Cơ Lạc vốn thương tâm muốn chết, tâm tình chua xót không chịu nổi lập tức tốt hơn phân nửa. Tôn Nhạc nghe được nàng buồn cười nói: “Ngũ ca ca, huynh nói huynh vừa ý Tôn Nhạc? Nha đầu xấu xí kia? Hì hì, Ngũ ca ca, nàng như vậy vẫn chưa thể coi là nữ nhân? Nàng ngay cả ngực cũng không có, mặt vàng như quỷ! Hơn nữa vốn là thị tỳ của Ngũ ca ca! Nàng. . . . . .”

Cơ Lạc đang nói thao thao bất tuyệt, mặt Ngũ công tử đột nhiên trầm xuống, quát: “Im miệng!”

Một tiếng quát nàyvừa nghiêm túc vừa lạnh lùng! Ngũ công tử xưa nay luôn ôn hòa ấm áp, làm sao từng phát hỏa như thế? Trong thời gian ngắn, tiếng cười của Cơ Lạc đình chỉ, mặt nàng đỏ lên nửa ngày nói không ra lời.

Ngũ công tử nhìn chằm chằm Cơ Lạc, lạnh lùng nói:“Lạc, Tôn Nhạc là bộ dạng bình thường, không có bộ dạng động lòng của ngươi! Như vậy thì sao?”

‘ Như vậy thì sao?’

Năm chữ này vừa ra. Cơ Lạc sợ run. Tôn Nhạc cũng giật mình.

Trong tiếng lá cây ào ào, tiếng nói của Ngũ công tử truyền đến.” Có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp hơn muội. Ít nhất là Cơ Ngũ ta đã thấy qua vô số. Nhưng mà, Lạc muội, muôi cùng các nàng đều giống nhau, xinh đẹp giống nhau, mềm mại giống nhau, tâm tư chồng chất giống nhau.”

Ngũ công tử nói đến đây. Giojng nói trở nên ôn hòa rất nhiều, ngữ khí hắn chậm dần, từ từ tiếp tục nói: “Cũng không biết vì sao. Mặc kệ nữ nhân xinh đẹp cỡ nào, ở trong mắt của ta các ngươi đều giống nhau như đúc. Thực sự giống nhau như đúc, bất kể là tính cách, hay là diện mạo. Tựa như đóa hoa trên cây kia, nhìn thấy là thơm nhưng cứ nghĩ đến phiền toái sau khi tới gần, trong lòng liền hoàn toàn không muồn tới gần nữa.”

Ngũ công tử nói tới đây, hình như muốn tổ chức cách dùng từ lại một chút. Qua thật lâu mới tiếp tục nói: “Nhưng Tôn Nhạc không giống vậy.

Ta biết nàng bộ dạng khó coi, cũng mặc kệ thân phận của nàng. Ta liếc mắt một cái là có thể nhận ra nàng. Nàng không phải là những đóa hoa giống nhau như đúc như các ngươi. Nàng chính là Tôn Nhạc! Ta vừa nhìn thấy nàng, liền cảm giác tâm tình an tĩnh, cũng rất yên ổn, thực bình thản. Lạc muội, loại cảm giác này muội có thể hiểu chưa?”

Ngũ công tử cũng không phải một cao thủ tình trường, hắn thậm chí ngay cả cách nói chuyện cùng nữ nhân như thế nào cũng biết không nhiều lắm.

Bất quá mấy lời này hắn vừa nói ra, bất kể là Tôn Nhạc, hay là Cơ Lạc, đều rõ ràng ý tứ mà hắn muốn biểu đạt rồi.

Trong khoảng thời gian ngắn, mấy người đều trầm mặc. Lá cây ào ào xào xạc, Cơ Lạc thật lâu không nói câu nào.

Tôn Nhạc cũng không phát ra tiếng động, chân của nàng vẫn có điểm nhũn ra như cũ, tim nàng vẫn bang bang nhúc nhích cực kỳ nhanh như cũ. Ở chỗ sâu trong nội tâm của nàng, một loại tư vị như ngọt ngào, như hạnh phúc, cũng như thấp thỏm lo âu trào ra trong lòng. Đủ loại tư vị hỗn tạp này hòa cùng một chỗ, thật sự là khó nói khôn kể.

Cũng không biết qua bao lâu, Cơ Lạc yếu ớt nói: “Ngũ ca ca, chúng ta quen biết năm năm rồi! Trong năm năm này, ta đối với huynh mong nhớ ngày đêm, ta vì huynh mà hoàn toàn cải biến chính mình. Thì ra, những cố gắng này của ta, đối với huynh mà nói đều không có chút ý nghĩa nào, ta, ta thủy chung chỉ là một người bình thường không hề khác những thị tỳ ca cơ mà huynh nhìn thấy ven đường?”

Ngũ công tử không trả lời.

Trên thực tế, hắn cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Cơ Lạc yếu ớt nói đến đây, cúi đầu rồi nói tiếp: “Ngũ ca ca, ý tứ của huynh ta hiểu được. Ngũ ca ca, huynh có nghĩ tới hay không, có lẽ tiếp qua hai năm, sau khi huynh đã hiểu nữ nhân hơn, ý nghĩ của huynh sẽ không giống với lúc trước? Ngũ ca ca, cha ta đã xuất phát đến trong nhà của huynh, hắn là thay chúng ta đi cầu hôn. Ngũ ca ca, mặc kệ huynh có đem ta trở thành người bình thường hay không, ta cũng sẽ không buông tay.”

Thanh âm của nàng rất chậm, rất nhẹ. Nói tới đây, một trận tiếng bước chân vang lên, Tôn Nhạc vẫn bị vây trong trạng thái hoảng hốt liền cả kinh, biết Cơ Lạc muốn đi đến đây. Thân mình nàng vội vàng chợt lóe, trốn dưới tàng cây một gốc đa phía bên phải!

Nàng vừa mới nhảy qua, liền xoát một chút mở to hai mắt!

Sau khỏa cây đa này đã sớm đứng một người!

Đứng một người hai tay ôm ngực, trên lưng đeo kiếm, lạnh lùng băng sương!

Trần Lập!

Người này cư nhiên vẫn trốn ở chỗ này nghe lén! Tôn Nhạc nghĩ đến đây, trong lòng tự nhiên phát hỏa. Nàng hơi nhếch môi, cố nén ý nghĩ hướng hắn hung hăng ném một cái nhìn xem thường. Tôn Nhạc lúc này, hồn nhiên quên mất mình cũng là một tên nghe lén.

Trong tiếng lộp cộp, Cơ Lạc đi ra khỏi rừng cây, xuất hiện ở con đường dưới bóng rừng. Sắc mặt nàng trắng bệch, hai mắt vô thần, cước bộ trống rỗng hư nhuyễn, nhưng môi của nàng vẫn gắt gao mím thành một đường, có vẻ thập phần kiên định.

Ngay khi Tôn Nhạc cùng Trần Lập mắt to trừng mắt nhỏ, Ngũ công tử cũng đi ra. Hắn hơi nhíu mày, hiển nhiên là bị tuyên ngôn cuối cùng của Cơ Lạc làm cho hắn rất là phiền chán.

Nhìn Ngũ công tử đi trở về trong sân, Trần Lập bỗng nhiên mở miệng,“Ngươi không phải vẫn chung tình với hắn sao? Bây giờ nghe hắn nói như vậy, vì sao không lao ra thổ lộ cùng hắn?”

Tôn Nhạc ngẩn ra.

Nàng vạn lần thật không ngờ Trần Lập sẽ nói như vậy với mình. Ở trong ấn tượng của nàng, nam mặt lạnh này này vẫn khinh thường để ý tới thế sự.

Tôn Nhạc liếc Trần Lập một cái, kinh ngạc nhìn về phía thân ảnh đi xa của Ngũ công tử, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nàng nhìn nhìn, cúi đầu nói: “Ta sẽ không mở miệng.”

“Vì sao?”

Trần Lập rất là tò mò hỏi.

Tôn Nhạc cũng nhịn không được nữa trừng mắt liếc hắn một cái, ồm ồm nói: “Trần đại hiệp, loại chuyện này chưa bao giờ khiến cho ngươi hứng thú, hôm nay vì sao lại khác thường như vậy?”

Khóe miệng Trần Lập khẽ cong, trên gương mặt lạnh lùng tràn ra một nụ cười tươi. Hắn ngạc nhiên nói: “Trần đại hiệp? Này là ý gì?”

Tôn Nhạc lúc này nào có tâm tình hướng hắn giải thích, lập tức buồn buồn trả lời: “Không có gì! Thuận miệng mà thôi.”

Trần Lập nghe vậy cũng không truyvấn nữa, hắn theo ánh mắt Tôn Nhạc nhìn hướng bóng lưng Ngũ công tử, nói: “Thế gian này, nam tử như Ngũ công tử là có một không hai.”

Trần Lập đột nhiên khen ngợi Ngũ công tử, Tôn Nhạc không khỏi rất là kỳ quái, nàng quay đầu nhìn về phía hắn, chờ câu dưới của hắn.

Trần Lập thở dài tiếp tục nói: “Cũng chỉ có quái thai như hắn vậy, mới không đếm xỉa đến mỹ nhân thiên hạ, ngược lại coi trọng một con nhóc thân hình như cây sào, tóc hoe vàng hình thức không chút nào động lòng người như ngươi!”

Tôn Nhạc nghe đến đó, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi tối sầm, Trần Lập tựa hồ không nhìn tới mặt nàng đen lại, tiếp tục nói: “Nam nhân như vậy, thật sự là lần đầu tiên mới thấy! Trần Lập ta luôn luôn không thèm để ý việc này, vừa rồi cũng bị kinh hoảng.” Hắn nói tới đây, ống tay áo phất một cái, không nhìn mặt Tôn Nhạc lúc này đã đen như đít nồi, thản nhiên đi theo hướng Ngũ công tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện