“Ngũ công tử ——” Cho đến lúc này Tôn Nhạc mới tìm lại được giọng nói của mình, nhưng trả lời nàng là một trận tiếng bước chân. Nhanh chóng, Tôn Nhạc quay đầu lại nhìn về phía Nhược Vương, trong vành mắt nàng có nước mắt.

Tôn Nhạc trừng mắt nhìn hắn, buồn bực nói: “Nhược nhi cố ý! Đệ cố ý nói như vậy, cố ý khiến hắn cho rằng chúng ta có qua hệ da thịt! Đệ, đệ còn khiến iệng ta không thể nói, đệ, làm sao đệ có thể như vậy?”

Nhược Vương không chớp mắt nhìn Tôn Nhạc.

Ngữ khí Tôn Nhạc vừa giận vừa tức, vẻ mặt của Nhựơc Nhi cũng là giận quá đến mức thương tâm.

Tôn Nhạc chống lại ánh mắt tràn ngập sự lên án kia, không khỏi cười chua xót, rũ mắt xuống. Lúc này, lửa giận của nàng đã tiêu tan non nửa rồi, không biết tại sao, vừa đối diện với ánh mắt trong thống khổ mang theo sự lên án của Nhược Vương, nàng liền tức giận không nổi, liền mềm lòng ngay.

Ngay khi nàng dời tầm mắt đi, Nhược Vương đột nhiên vươn hai tay ra, gắt gao cầm lấy hai cánh tay của nàng. Hắn gắt gao cầm, đốt ngón tay trắng bệch, khiến Tôn Nhạc đau đến nhíu mày.

“Tỷ tỷ, làm sao tỷ có thể như vậy? Tỷ, tỷ không phải đã đáp ứng ta rằng sẽ đứng bên cạnh ta sao? Tỷ, làm sao tỷ có thể? Sao có thể thừa dịp ta không chú ý lén cùng Cơ Ngũ gặp gỡ “

Lời này là trách móc.

Tôn Nhạc nhíu mày nhìn chằm chằm Nhược Vương, mất hứng nói:“Nhược nhi, tỷ tỷ không phải đã nói với đệ sao? Tỷ tỷ và đệ tốt nhất là cả đời làm tỷ đệ. Như vậy đối với đệ đối hay với ta đều tốt cả.”

Sắc mặt Nhược Vương trắng nhợt.

Tôn Nhạc tránh khuôn mặt tái nhợt của hắn đi. Lúc này, nàng không muốn mềm lòng.

Mọi người phía sau Nhược Vương nhìn nhau, đồng thời thối lui ra phía ngoài. Chỉ chốc lát, trong rừng cây nhỏ chỉ còn lại hai người bọn họ. Ánh trăng vẫn sáng như cũ nhưng cơn gió kia thổi trên người mang theo sự lạnh lẽo.

Hai tay Nhược Vương vẫn gắt gao cầm lấy hai tay Tôn Nhạc như cũ, hắn hít thở sâu vài lần, rốt cụôc sau khi bình tĩnh, hắn mới khàn khàn mở miệng, “Tôn Nhạc! Cho ta một chút thời gian được không? Lời tỷ nói, ta cần cẩn thận mà suy nghĩ một chút, sau khi cẩn thận hiểu rõ ràng lại đến trả lời tỷ.”

Hai tay hắn vừa thu lại, đem Tôn Nhạc ôm vào trong lòng. Nặng nề mà ôm nàng, cằm Nhược Vương đặt trên đầu nàng. Hắn thấp giọng thở phì phò, có điểm dồn dập nói: “Tỷ tỷ, tỷ biết không? Khi tỷ nói những lời này Nhược nhi thật sự nghĩ mãi mà không rõ. Nhược nhi không rõ, lấy cảm tình của Nhược nhi cùng tỷ tỷ, những nữ nhân kia cho dù nạp bao nhiêu cũng có gì quan trọng?”

Tôn Nhạc nghe đến đó, sắc mặt lạnh lùng, nàng rũ mắt xuống nhìn bóng dáng hai người chất chồng dưới mặt đất, lông mi từ từ phe phẩy.

Lúc này, Nhược Vương còn nói thêm: “Nhưng mà, Nhược nhi lại nghĩ, nếu tỷ tỷ nói như vậy rồi, lại nói nghiêm túc như vậy, cho thấy tỷ tỷ thật sự để ý. Chỉ cần tỷ tỷ để ý, Nhược nhi cho dù không rõ cũng muốn cẩn thận suy nghĩ một chút.”

Lông mi Tôn Nhạc vỗ vài cái cực kỳ nhanh.

Nhược Vương khẽ đẩy nàng ra, cúi đầu nhìn mặt nàng, nhìn chăm chú vào cặp mắt của nàng, “Cho nên, xin tỷ tỷ cho Nhược nhi một chút thời gian ngẫm lại được không? Tỷ tỷ, Nhược nhi thật sự không muốn thả tỷ ra, vừa rồi ta nhìn thấy tỷ và Cơ Ngũ cùng một chỗ, lại thấy các người thân mật như vậy, trái tim Nhược nhi đều xoắn đau a. Tỷ tỷ, Nhược nhi rất sợ đau khổ, Nhược nhi không muốn tỷ tỷ rời ta mà đi.”

Hắn nói xong lời cuối cùng, thanh âm mang theo run run, trong ngữ điệu có khàn khàn.

Lông mi thật dài của Tôn Nhạc phe phẩy, sắc mặt nàng hơi trắng. Nhược Vương thấy nàng chậm chạp không trả lời, bàn tay to duỗi ra nâng cằm nàng lên, để nàng cùng mình hai mắt nhìn nhau.

Tôn Nhạc vừa ngẩng đầu, cả người liền ngẩn ra. Nhược nhi trước mắt gắt gao gắn bó cùng nàng, trong ánh mắt là sự thống khổ cùng giãy dụa, nỗi chua xót kia rõ ràng như thế, rõ ràng đến nỗi khiến cho lòng nàng chua xót theo.

Bất tri bất giác, Tôn Nhạc vươn tay vỗ về lông mày Nhược nhi, nhẹ nhàng vuốt lên nếp nhăn trên trán hắn, ” Nhược nhi ngốc, chúng ta cũng không phải không có thời gian, đệ muốn nghĩ thì nghĩ đi.”

Nàng vừa nói những lời này ra khỏi miệng, bản thân Tôn Nhạc liền chấn động: ta không phải vẫn cảm thấy cùng Nhược nhi làm tỷ đệ là tốt nhất sao? Vì sao ta lại nói ra những lời như vậy?

Tôn Nhạc cũng nói không ra cảm tình mình dành cho Nhược nhi là cái dạng gì, nàng chỉ biết là, nhìn bộ dáng Nhược nhi thống khổ như vậy, lòng của nàng liền đau, nàng liền hận không thể thay hắn chịu đựng. Nàng, ai, nàng đã sai lại càng sai. Quên đi, Nhược nhi còn nhỏ, hắn chưa hiểu rõ, hắn đối với mình chính là sự ỷ lại với thân nhân. Chờ hắn suy nghĩ cẩn thận tự nhiên tất cả vấn đề sẽ được giải quyết.

Tôn Nhạc vừa thốt lên xong, hai mắt Nhược Vương liền lấp lánh, đau khổ trên mặt trở thành hư không.

Hắn sung sướng nhìn Tôn Nhạc, Nhược Vương buông hai cánh tay ra. Hắn nhẹ nhàng cầm cánh tay Tôn Nhạc qua, vừa kéo ống tay áo lên, nhìn dấu tay xanh tím, vẻ mặt hắn áy náy, “Tỷ tỷ, vừa rồi nắm đau tỷ rồi.”

Tôn Nhạc lắc lắc đầu, ôn nhu nói: “Chút đau ấy không coi vào đâu.”Đúng vậy a, so với sự khó chịu trong lòng, chút đau ấy thì tính cái gì.

Hai mắt Nhược Vương còn dán vào dấu vết xanh tím trên cánh tay nàng tay. Nhìn nhìn, hắn bỗng nhiên cúi đầu, ở trên hai dấu móng tay nhẹ nhàng in một nụ hôn.

Nụ hôn ấm áp chạm vào cánh tay, Tôn Nhạc không khỏi run rẩy một chút.

Sau khi Nhược Vương tinh tế hôn lên dấu tay vài cái, lúc này mới giúp nàng kéoống tay áo xuống, sau đó, hai tay co lại, lại ôm Tôn Nhạc vào lòng.

Lúc này đây, động tác ôm của hắn thật sự là ôn nhu tới cực điểm.

Ôm Tôn Nhạc thật chặt, Nhược Vương nhìn về bóng cây che phủ phía trước, thầm suy nghĩ : Nếu tỷ tỷ cho ta thời gian để ta suy nghĩ, vậy sẽ không dễ dàng đáp ứng Cơ Ngũ phải không?

Hắn nghĩ đến đây, trong lòng buông lỏng đồng thời cũng có chút phiền muộn. Mấy năm qua này, cho tới bây giờ hắn giết người rõ ràng cực kỳ quyết đoán, hiện tại gặp chuyện tình cảm này, lại không gắng sức. Trong lòng hắn chán ghét Cơ Ngũ, lại không thể động đến hắn, ai.

Cũng không biết qua bao lâu, Tôn Nhạc giật giật, thấp giọng nói:“Nhược nhi, chúng ta đi thôi.”

“Ừa.”

Hai người tay nắm tay, chậm rãi đi ra rừng cây nhỏ.

Tôn Nhạc cúi đầu, đi được vài chục bước nhẹ nhàng giãy tay Nhược nhi ra, cúi đầu nói: “Nhược nhi, tỷ tỷ đi một mình.”

Nhược vương chấn động, hắn nhìn Tôn Nhạc, môi giật giật: tỷ tỷ, tỷ muốn tìm Cơ Ngũ nói rõ chuyện vừa rồi?

Những lời này vọt tới bên môi, cuối cùng hắn vẫn không có can đảm nói ra. Thần sắc Tôn Nhạc thập phần kiên quyết, hơn nữa, nếu mình nói câu đó ra, nói không chừng nàng lại tức giận. Dù sao, lúc nãy mình cũng đã dùng thủ đoạn tà môn.

Tôn Nhạc dùng một loại ngữ khí kiên định nói ra những lời này xong, ngẩng đầu nhìn Nhược vương. Vừa nhìn, nàng liền đối diện với Nhược vương đang bĩu môi, khuôn mặt đau khổ, uể oải buồn bực.

Tiểu gia hỏa này, tham muốn giữ lấy mình thật là mạnh a.

Tôn Nhạc nhìn đến biểu lộ này của hắn, không khỏi có điểm buồn cười. Vươn tay, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ trên lưng bàn tay Nhược vương, khẽ thở dài: ” Nhược nhi ngốc.”

Nàng nói xong ba chữ kia, liền buông tay ra, chậm rãi bước đi thẳng về phía trước.

Nhược vương đứng tại chỗ, nhìn thân ảnh của nàng càng đi càng xa, càng đi càng xa, mấy lần hé miệng chuẩn bị gọi, rồi lại khép lại.

Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu trên thân thể, gió mát trận trận thổi tới, Tôn Nhạc vừa rồi còn bị vây trong hỗn độn rốt cụôc đã thanh tỉnh.

Nàng nhìn cái bóng của mình kéo thật dài trên mặt đất, xuất thần mà nghĩ: Ngũ công tử, hắn rõ ràng đáp ứng yêu cầu quá đáng như vậy của ta!

Nàng nghĩ tới đây, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên, trong ánh mắt tinh quang lấp lánh.

Lúc Ngũ công tử nói muốn thành thân với nàng, Tôn Nhạc thật đúng là bị dọa sợ, yêu cầu quá mức kia, thuần túy là nàng vô thức nói ra. Lúc ấy nàng thật sự cho rằng, chính mình chỉ cần nói câu kia ra, Ngũ công tử sẽ không chút do dự lui bước.

Hắn lui bước, mình cũng có thể hết hy vọng.

Với Tôn Nhạc, sống trên cõi đời này, tình yêu quả thực không cần thiết. Nàng một mực xác định, tìm cách cắt đứt sự si mê không giải thích được, không bỏ đi được đối với Ngũ công tử, sau đó rời đi hắn, triệt để xóa hắn ra khỏi trí nhớ, lại trở lại bên cạnh Nhược nhi làm tỷ tỷ của hắn, lẳng lặng vượt qua vài thập niên bình thản mà tự tại.

Trong kế hoạch của nàng không cần đến trò chơi mang tên tình yêu này, thứ kia rất dễ dàng biến hóa lại khiến người ta thương tâm.

Hiện tại thì tốt rồi, hết thảy đều rối loạn.

Ngũ công tử rõ ràng không chút do dự đáp ứng điều kiện của mình, tuy hắn cũng không phải yêu mình như si mới đáp ứng, chính là hắn dù sao cũng đáp ứng rồi a. Trên đời này, lại có mấy nam nhân có thể đáp ứng cái yêu cầu khác người như vậy của nữ nhân? Huống chi chính mình cũng không phải đại mỹ nhân gì.

Với tính cách Ngũ công tử, hắn có thể nói vì mình mà nóng ruột nóng gan đã rất làm cho người khác say lòng rồi, huống chi, hắn còn đáp ứng yêu cầu đó.

Nghĩ đi nghĩ lại, trên gương mặt thanh tú của Tôn Nhạc lộ ra một nụ cười ngọt ngào .

Chính là nàng cười cười, chậm rãi chuyển thành cay đắng.

Thấp giọng thở dài một hơi, Tôn Nhạc cay đắng mà nghĩ: hiện tại thật sự là rối loạn. Ngũ công tử thật đúng là có tình ý với ta rồi, mà Nhược nhi hắn, hắn. Ai, hắn rõ ràng muốn cẩn thận suy nghĩ, mà ta rõ ràng cũng đáp ứng cho hắn thời gian rồi.

Tôn Nhạc đưa tay vỗ trán, cảm thấy hết thảy đều trở nên không rõ, chính mình vẫn muốn tránh gút mắc tình yêu thật xa, lại càng lún càng sâu. .

Tôn Nhạc suy nghĩ miên man, nàng càng nghĩ càng rối rắm. Cuối cùng nàng lắc đầu thật mạnh, dứt bỏ những chuyện làm cho người ta hoang mang kia, nhanh chóng đi thẳng về phía trước.

Với cá tính của Ngũ công tử , hắn hiện tại sẽ chưa trở lại trong đại điện. Sau khi Tôn Nhạc tìm một lúc, hỏi thăm hai vệ sĩ, rốt cụôc tìm thấy thân ảnh A Phúc trong một hoa viên cách Minh Nguyệt điện chừng ba dặm.

Tôn Nhạc vội vàng đến gần.

A Phúc đang cúi đầu, đi qua đi lại, nghe được tiếng bước chân của Tôn Nhạc truyền đến, vội ngẩng đầu nhìn quanh.

Vừa nhìn qua, hắn liền đối diện với Tôn Nhạc.

Tức thì, A Phúc vẻ mặt chán ghét, hắn nghiến răng nghiến lợi vọt tới trước mặt Tôn Nhạc, hai tay mở ra ngăn cản nàng, quát khẽ: “Tôn Nhạc, ngươi thực sự mặt dày a! Ngươi còn dám tới đây?”

Thanh âm của hắn ép tới rất thấp, hiển nhiên không muốn kinh động người nào đó.

Tôn Nhạc nhìn thoáng qua hoa viên nhỏ sau lưng A Phúc, nhẹ giọng nói: “A Phúc, tôi muốn đến nói cho Ngũ công tử, tôi cùng với Nhược nhi, “ nàng nói đến đây, dừng một chút mới tiếp tục nói, “Tôi cùng với Nhược nhi cũng không có phát sinh loại chuyện đó.” Thốt ra lời này xong, mặt Tôn Nhạc liền đỏ ửng lên.

Đỏ mặt, Tôn Nhạc cố lấy hết dũng khí nhìn về phía sau A Phúc, vừa ngẩng đầu, nàng đối mặt biểu lộ khinh thường cùng chán ghét của A Phúc, “Tôn Nhạc, ngươi bất quá là cơ thiếp của công tử, công tử dụng tâm đối với ngươi như thế, ngươi chẳng những không cảm ơn còn dây dưa với kẻ khác, thật sự là làm cho người ta cực kỳ chán ghét! Cút đi, công tử sẽ không gặp lại ngươi nữa đâu!”

Hắn thấy Tôn Nhạc không hề động đậy, cánh tay phải vung lên, phẫn nộ quát: “Cút! Có nghe hay không?”

A Phúc cư nhiên nói nàng như thế. Tôn Nhạc hơi nhếch môi, sắc mặt có điểm tái nhợt, nàng ngẩng đầu lên nhìn A Phúc, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ đi, nhưng câu này nhất định phải nói cho Ngũ công tử!”

” Tất nhiên là ta sẽ nói!” A Phúc vươn tay đẩy bả vai Tôn Nhạc, quát lên, “Tại sao ngươi còn chưa cút?”

Tôn Nhạc tuy áy náy, nhưng thực sự không chịu được cách A Phúc đối đãi mình như vậy, nghe được hắn đáp ứng chuyển lời, lập tức mỉm cười thi lễ, xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện