Trần Lập đi ra ngoài không lâu, một trận tiếng bước chân liền vội vàng đi vào trong sân. Cũng không biết vì sao, tiếng bước chân kia lại dừng ngoài cửa viện. Người tới ở cửa bồi hồi thật lâu, vẫn không quyết định được là vào hay không vào, Tôn Nhạc thính lực cực kỳ linh mẫn nên chịu không nổi. Nàng thanh giọng nói : “Vào đi!”

“Dạ!” Đi vào là một kiếm khách bình thường, hắn đi đến trước mặt Tôn Nhạc, hai tay chắp lại, chần chờ một chút rồi nói: “Điền công, Nghiệp thành lan truyền một tin đồn.”

”Hửm?” Tôn Nhạc cảm thấy tò mò, nàng buông kim thêu trong tay ra, giương mắt nhìn về phía người tới. Nàng chỉ đưa mắt nhìn, liền phát hiện sắc mặt kiếm khách này vẫn mang theo sự do dự như cũ, nàng nhíu mày, không biết tại sao, trong lòng hơi sốt ruột.

Tôn Nhạc vọt đứng lên, hỏi: “Chuyện gì?”

Môi kiếm khách giật giật, vừa định nói, tiếng quát của Trần Lập đã từ bên ngoài truyền vào, “Nam Khâu!”

Kiếm khách Nam Khâu lập tức ngậm miệng lại, quay đầu nhìn về phía Trần Lập. Sắc mặt Tôn Nhạc lúc này hơi ngưng trọng, nàng nhìn chằm chằm Trần Lập từng bước đi vào, nhìn hắn không chớp mắt hỏi: “Xảy ra chuyện gì?“

Trần Lập trừng mắt liếc nhìn Nam Khâu một cái, hướng Tôn Nhạc chắp tay trước ngực, cúi đầu, trầm giọng nói: “Phố phường đồn đãi, Sở Vương lâm bệnh không dậy nổi!”

“Cái gì?” Tôn Nhạc kinh hãi, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần nháy mắt trở nên trắng bệch, môi nàng giật giật, không dám tin nói: “Chuyện đó không có khả năng! Hắn trẻ tuổi như vậy, vừa rồi cũng không có ra chiến trường, làm sao hắn có thể bỗng nhiên lâm bệnh nặng được?”

Trần Lập cúi đầu nói: “Trện phố phường, thật sự có lời đồn đãi như thế truyền ra.” Tôn Nhạc gắt gao nhìn Trần Lập chằm chằm, nàng trừng hắn khẩn trương như vậy, còn vô cùng nghiêm túc tựa hồ muốn từ trên mặt của hắn tìm được chứng cứ hắn đang nói láo, nhưng mà, dưới ánh nhìn chăm chú của nàng, sắc mặt Trần Lập vẫn như cũ. Xem ra không phải là nói giỡn rồi!

Thân mình Tôn Nhạc quơ quơ, lui về phía sau nửa bước, nàng vươn tay vỗ về cái trán. Che giấu sự hoảng sợ dâng trào trong đôi mắt. Qua một lúc lâu sau, Tôn Nhạc mới khàn giọng hỏi: “Lời đồn đãi nói như thế nào? Sở Vương bị bệnh gì?”

Trần Lập lo lắng nhìn nàng, môi giật giật, ra khỏi cổ họng lại là một tiếng thở dài, “Chỉ nói là Nhược Vương đột nhiên bệnh nặng, nằm trên giường không dậy nổi, sống chết khó liệu.”

Dừng một chút, hắn còn nói thêm: ” Ngô Sở vốn đánh Việt, Sở quân đã đánh hạ tám thành Việt quốc. Nhưng Sở Nhược đột nhiên bệnh nặng, khẩn cấp ra lệnh cho chư quân lui về. Không còn cách nào, Sở nhân đành phải buông tha cho tám tòa thành trì đã tới tay, khải hoàn về nước.”

Hắn nói tới đây, nhìn sắc mặt Tôn Nhạc càng lúc càng trắng bệch, thấy nàng loạng choạng giống như đứng không nổi, nhịn không được nhẹ giọng an ủi: “ Lời đồn đãi trên phố phường, không đáng tin, Điền công đừng quá lo!” Tay Tôn Nhạc vẫn vỗ về cái trán như cũ, lại không thấy nàng đáp lời, cũng không có động tác gì. Đến một lát sau, Tôn Nhạc mới cúi đầu hỏi: “Nhược Vương bị bệnh gì?“

Trần Lập lắc đầu nói: “Không biết.”

Tôn Nhạc chậm rãi, chậm rãi buông cái tay trên trán xuống, tay nàng vừa để xuống, Trần Lập liền phát hiện trong sóng mắt nhẹ nhàng của nàng ngân ngấn nước mắt. Trần Lập trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Tôn Nhạc vẻ mặt bi thương hoảng loạn, môi giật giật, muốn an ủi nàng vài câu, lại không biết nói cái gì cho tốt.

Tôn Nhạc chống lại ánh mắt đồng tình của bọn họ, khóe miệng giật giật, cúi đầu phân phó: “Lập tức chuẩn bị một chút, ta và các ngươi cùng lên đường một thể!”

Trần Lập ngẩn ra, kêu lên: “Điền công, người?”

Tôn Nhạc khoát khoát tay, khàn khàn nói: “Không cần nhiều lời, thân thể Nhược nhi mạnh khỏe như vậy, ta thật sự không thể tin tưởng hắn lại bệnh nặng không dậy nổi. Ta và các ngươi cùng đi đón Cơ Lương, trên đường đi cũng có thể nghe ngóng một chút!”

“Dạ!” Chúng kiếm khách đi theo Tôn Nhạc lâu ngày, biết tính cách mạnh mẽ dứt khoát của nàng, liền lập tức đi chuẩn bị. Không quá một canh giờ, tất cả mọi người đã chuẩn bị tốt. Trần Lập vốn mang hơn phân nửa số người đi tiếp Cơ Ngũ, nhưng bây giờ Tôn Nhạc cũng cùng đồng hành rồi, bọn họ tập hợp tất cả mọi người lại, cùng nhau chạy ra khỏi Nghiệp thành.

Rời khỏi Nghiệp thành thì Tôn Nhạc lại dịch dung ình, mặc thâm y vào. Đoàn xe vừa ra khỏi Nghiệp thành, trời liền tối đen, mọi người lập tức châm đuốc, ở sau mỗi chiếc xe ngựa đâm hai cây. Ánh đuốc hừng hực thiêu đốt, theo xe ngựa phi nhanh mà vù vù rung động. Buổi tối hôm nay, một vòng trăng tròn chiếu sáng trên bầu trời, ánh lên vùng đất một mảnh trắng bạc.

Tôn Nhạc vén rèm xe lên, nhìn phương xa tối đen mờ mịt, bất tri bất giác, trong lòng buồn đau không thôi, nước mắt lại doanh tròng.“Nhược nhi, đệ còn phải hoàn thành sự nghiệp thống trị thiên thu, nên trăm ngàn lần không thể thật sự bị bệnh! Vạn nghìn lần không thể thật sự bị bệnh!” Nghĩ đi nghĩ lại, hai hàng nước mắt từ trên gò má trắng như tuyết của nàng chảy xuống.

Trần Lập giục ngựa theo sát xe ngựa của nàng mà đi, thấy bộ dáng Tôn Nhạc như thế, âm thầm thở dài một hơi, thầm nghĩ: Thúc tử khó khăn lắm mới chờ đến ngày hôm nay a! Chẳng lẽ chỉ là một giấc mộng mà thôi? Đoàn xe vững vàng đi tới, quan đạo dài dằng dặc, hai bên đều là cánh đồng hoang vu, quanh Nghiệp thành từ trước đến nay đều là nơi đạo tặc hoành hành, hiếm có người đi lại vào ban đêm. Đoàn người Tôn Nhạc đi ở trên quan đạo thật lâu cũng không gặp được nửa bóng người.

Mọi người đi thẳng đến khuya, ánh trăng nằm giữa bầu trời, Trần Lập mới ra lệnh hạ trại nghỉ ngơi. Sau khi nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau trời vừa sáng đoàn xe lại lên đường. Nghiệp thành cách toà thành gần nhất chừng trăm dặm, đội ngũ ngày đi đêm chạy rốt cụôc đi tới trong thành kia. Hơi nghỉ ngơi hồi phục, lại khẩn cấp chạy đi. Ngày đêm khiên trì như thế, rốt cụôc vào buổi trưa ngày thứ mười mặt trời đã lên cao đoàn xe chỉ cách Phất Dương thành Ngụy quốc vẻn vẹn ba mươi dặm.

Phất Dương thành chỉ là một tòa thành trì cỡ trung, nơi này giao thông cực kỳ phát đạt, bất kể là đi Sở hay là đi Hàn, đi Tần cũng phải đi ngang qua đây, bởi vậy cực kỳ phồn hoa. Mọi người theo lộ trình mà tính, Cơ Ngũ hẳn là đã đến thành này. Cho dù chưa có đến, chậm nhất hai ngày cũng sẽ ở gặp nhau thành này.

Bởi vậy đám người Tôn Nhạc chuẩn bị nghỉ chân ở Phất Dương thành, đợi Cơ Ngũ đến. Xe ngựa chạy nhanh về hướng Phất Dương thành. Lúc đoàn xe chỉ còn cách Phất Dương thành vẻn vẹn hai mươi dặm, từng đợt tiếng kêu ồn ào náo động mơ hồ truyền vào trong tai mọi người! Đoàn xe đến gần thêm vài dặm nữa, mọi người đã hoàn toàn xác định phía trước truyền đến thật sự là tiếng kêu! Trần Lập nhanh chóng quay đầu lại, nhìn Tôn Nhạc. Lúc này, Tôn Nhạc cũng ngẩng đầu nhìn hắn. Bốn mắt đụng vào nhau, Trần Lập trầm giọng nói: “Điền công, phía trước có người chém giết!”

Quả nhiên không có nghe lầm! Mi tâm Tôn Nhạc nhảy dựng, nàng nhìn con đường bị ngọn núi ngăn trở phía trước, nói: “Ra roi thúc ngựa!”

“Dạ!” Tôn Nhạc vừa truyền mệnh lệnh xuống, đám ngựa chiến nhất thời hí dài một tiếng, sải vó chạy băng băng về phiá trước. Lúc này, bất kể là Tôn Nhạc hay là Trần Lập, cũng đều lo lắng không yên: không phải là Ngũ công tử chứ?

Đặc biệt là Tôn Nhạc, trong nháy mắt này nàng nghĩ tới rất nhiều, rất nhiều tình huống đáng sợ, lòng nàng co thắt lại, một loại sợ hãi nói không nên lời chiếm cứ trái tim của nàng! Lộ trình hai mươi dặm, dùng tốc độ tối đa mà chạy bất quá chỉ mất một khắc đồng hồ. Chỉ chốc lát, đám người Tôn Nhạc liền thấy được cửa thành Phất dương, cũng thấy được cửa thành đóng chặt, cùng với tiếng hò hét và tiếng binh khí va chạm từ trong thành truyền ra!

“Mau, tăng tốc đi tới!”

“Dạ!” Đoàn xe lại gia tốc một lần nữa, bánh xe bốc bụi mù cuồn cuộn bay lên tận trời, nhào vào trong mũi miệng Tôn Nhạc. Nhưng lúc này toàn bộ tinh thần nàng đều đang lắng nghe động tĩnh từ trong thành truyền đến, mặc cho tro bụi xông đến khiến nước mắt chảy ròng ròng vẫn không chớp. Trong nháy mắt, đoàn xe liền vọt tới cửa thành. Trần Lập giục ngựa tiến lên, lớn tiếng quát: “Mở cửa thành ra ——” tiếng quát này của hắn, được rót đầy nội lực, thật sự là vang tận mây xanh.

Chỉ chốc lát, trên đầu thành một tên quân sĩ vươn đầu ra, hắn liếc nhìn Trần Lập, căng cổ họng kêu lên: “Các ngươi là ai?”

Hai mắt Trần Lập trợn trừng, quát: “Người vào thành! Tại sao lại đóng cửa thành?”

Quân sĩ kia co đầu lại, nhìn thoáng qua đám người Tôn Nhạc, sau khi nói xong hai câu, lại đưa mắt nhìn Trần Lập, tiếp theo cái gì cũng không nói liền chuồn mất! Trần Lập cắn chặt răng, quay đầu nhìn về phía Tôn Nhạc. Đúng lúc này, bên trong truyền đến một tiếng quát, tiếng quát kia sắc nhọn, rõ ràng giọng nói này là của Sở nhân!

“Thảm, đích thị là Ngũ công tử bị tập kích ở trong thành rồi!”

Trần Lập vội vàng quay đầu nhìn Tôn Nhạc, kêu lên: “Điền công, cửa thành không chịu mở ra, phải làm sao bây giờ?”

Tôn Nhạc lắng nghe một chút, mi tâm lại nhảy dựng, nàng nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: “Ngươi dùng nội lực hét to: Người Ngụy định giết Thúc tử trong Phất Dương thành ư?” Tôn Nhạc cũng không chắc Sở nhân đang chém giết ở trong thành nhất định là đội ngũ của Cơ Ngũ, nhưng thời gian cùng địa điểm quá mức trùng hợp, nàng buộc lòng phải ra chiêu này.

Trần Lập rùng mình, cao giọng đáp: “Dạ!” Hắn quay đầu, hít sâu một hơi, căng cổ họng lớn tiếng quát: “Người Ngụy định giết Thúc tử trong Phất Dương thành ư?” Trần Lập công phu cực cao, nội lực thâm hậu, hắn vừa hét một tiếng này ra, nhất thời liền kinh thiên động địa, vách núi bốn phía không ngừng mà truyền đi truyền lại ‘ giết Thúc tủ trong Phất Dương thành ư’.

Tiếng kêu của hắn, chẳng những truyền khắp Phất Dương thành, còn làm cho chung quanh hơn mười dặm đều có thể nghe được rõ ràng. Tiếng quát này vừa ra, tiếng hò hét trong thành liền dừng lại! Cơ hồ là ngay lập tức, một trận tiếng hoan hô của Sở nhân từ trong thành truyền ra. Trong tiếng hoan hô này, Tôn Nhạc nghe được rất rõ ràng,“Viện binh đến đấy, viện binh đến đấy!”

Trên đầu thành, lại xuất hiện vài quân sĩ. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, sau khi đánh giá đoàn xe Tôn Nhạc vài lần, một người trung niên vươn đầu ra quát: “Người dưới thành tại sao lại nói bậy? Bổn thành chủ đóng cửa thành chính là vì bảo hộ Thúc tử!”

Hắn quát xong những lời này, gật gật đầu với một kiếm khách bên cạnh. Kiếm khách kia lập tức tiến lên mấy bước, dùng giọng nói đã rót nội lực vào quát lên: “Dưới thành là ai? Hãy xưng tên ra!”

Vừa nghe đến phải xưng tên, Trần Lập liền do dự. Dựa theo quy củ, bọn họ nhất định phải báo tên thật. Có câu đại trượng phu đi không đổi tên, ngồi không đổi họ. Nhưng Trần Lập cũng biết, tình huống của Tôn Nhạc không giống người thường, việc này nên để nàng quyết định thì hơn. Tôn Nhạc chống lại ánh mắt của hắn, liền hơi gật đầu. Gật đầu xong, nàng lùi về trong xe ngựa, nhìn gương đồng tẩy lớp dịch dung trên mặt đi, lúc này, bên ngoài cũng truyền đến tiếng Trần Lập quát to: “Người tới là Điền Công Tôn Nhạc! Còn không mau mau mở cửa nghênh đón?“

Điền Công Tôn Nhạc? Là Điền Công Tôn Nhạc? Đám người trên đầu thành cả kinh, lao xao nghị luận. Thành chủ kia do dự một hồi, chần chờ quát: “Mở cửa thành!”

“Mở cửa thành ——“trong tiếng hô, của thành Phất Dương “Ken —— két” mở ra. Cửa thành vừa mở, hai đám người ở giữa ngã tư đường giương cung bạt kiếm đồng loạt nhìn về phía đám người Tôn Nhạc. Phất Dương thành chủ vội vàng từ trên đầu thành chạy xuống, hắn vừa đi về phía Tôn Nhạc vừa cười ha ha, “Điền Công Tôn Nhạc đến đây, thật sự là vinh hạnh của thành Phất Dương! Ha ha ha.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện