Vương Hậu đã hạ lệnh trục khách, mọi người liền không thể không giải tán. Nhưng tiếng xì xào vẫn tiếp tục truyền ra, mọi người vẫn còn đắm chìm trong những lời kinh động lòng người của Ngũ công tử.

Yến Tứ cố ý cùng đám người Ngũ công tử rời đi, bất quá Doanh Thập Tam cũng có chút thất thần , hắn do dự một chút, nhìn thoáng qua bộ dáng hoảng hốt kia của Doanh Thập Tam, vẫn là quay người dắt hắn rời khỏi.

Ngũ công tử ngồi xuống xe ngựa, liền nhắm mắt dưỡng thần, bất quá hai gò má ửng đỏ kia của hắn vẫn thể hiện sự phấn khởi trong lòng. Song Xu cùng A Phúc đều hưng phấn không thôi, ba người long lanh nhìn chằm chằm Ngũ công tử, đều là một biểu tình vô cùng vinh dự.

Tôn Nhạc lại quay đầu nhìn người đến người đi ngoài màn xe, lòng nàng tĩnh lặng, vui mừng lúc đầu nhanh chóng tiêu tan hơn phân nửa. Bên ngoài ánh sáng của những ngọn đuốc cùng đèn lồng đều mang màu đỏ, nhuộm lên người đi đường và bầu trời đêm đều là một mảnh đỏ tươi. Nhìn một ít gương mặt hoặc bình tĩnh hoặc vui mừng trước mắt, Tôn Nhạc lẳng lặng thầm nghĩ: từ ngày mai trở đi, hết thảy đều đã thay đổi.

Nàng biết, Ngũ công tử thành danh, đại biểu sẽ có một loại cuộc sống khác nghênh đón nàng.

Nghĩ đến ngày mai, trong ánh mắt Tôn Nhạc luôn luôn trầm tĩnh cũng có một chút mê mang.

Ngay lúc nàng vô ý nhìn quét qua chung quanh thì một đôi ánh mắt như chim ưng đâm vào mắt nàng, làm cho nàng sợ hãi cả kinh!

Tôn Nhạc vội vàng quay đầu, lập tức liền đối diện với gương mặt của một nam tử áo tang uy nghiêm đang mỉm cười !

Là hắn! Là hán tử họ Nghĩa kia!

Trong lòng Tôn Nhạc lập tức buông lỏng, hướng về phía thanh niên áo tang chớp chớp mắt phải!

Mắt của nàng nháy như vậy, thanh niên áo tang không khỏi cười lên ha hả. Tiếng cười của hắn vang dội mà hào sảng, đặc biệt bây giờ đang là ban đêm, quả thực là phá vỡ yên tĩnh, truyền ra xa xa, dẫn đến người qua đường, mọi người xung quang đều quay đầu nhìn hắn.

Áo tang thanh niên đối với ánh mắt chú mục của mọi người hồn nhiên không chú ý. Hắn vừa cười to vừa vung tay bước đi đến hướng Tôn Nhạc.

Đám người Ngũ công tử sớm đã bị tiếng cười hắn làm bừng tỉnh. Lập tức nhìn đến một đại hán trong uy nghiêm lộ ra sát khí đi tới hướng xe ngựa, tất cả không khỏi giật mình. Không chỉ là bọn họ, Tôn Nhạc cảm giác được Cơ thành chủ cùng Tam công tử, Thập Cửu công tử trong xe ngựa phía trước đều ló đầu nhìn bên này.

Tôn Nhạc âm thầm kêu khổ: nàng vẫn ra hiệu nhưng Nghĩa đại ca này lại tựa hồ như không biết ra hiệu như thế là có ý gì.

Áo tang thanh niên đi như gió, hai ba bước nhảy qua liền đi tới bên cạnh xe ngựa Tôn Nhạc. Hắn cũng không có bảo dừng xe mà là vừa đi cùng bọn họ vừa hướng về phía Tôn Nhạc chắp tay trước ngực hành lễ cất cao giọng nói: “Tiểu cô nương, Nghĩa mỗ còn chưa có tạ ơn tiền rượu của cô!”

Vốn mọi người còn tưởng rằng đại hán áo tang này là hướng về phía Ngũ công tử mà đến. Bây giờ hắn mở miệng như vậy nhất thời hơn mười ánh mắt đều hướng về phía Tôn Nhạc. Khi nhìn thấy nàng là một bé gái xấu xí bình thường, trên mặt mỗi người đều lộ ra một chút kinh ngạc, chỉ có ánh mắt Tam công tử lộ ra vẻ trầm tư.

Tôn Nhạc không cần quay đầu lại nàng cũng biết chủ nhân những ánh mắt dính trên người mình này đang suy nghĩ cái gì. Nàng không khỏi hướng về phía áo tang thanh niên cười khổ nói: “Nghĩa đại ca, bất quá là chút tiền rượu mà thôi. Đâu đáng giá đại ca gióng trống khua chiêng cảm tạ như thế?”

Khi nàng đang nói đến bốn chữ “Gióng trống khua chiêng” thì cố ý cắn nặng âm, cái miệng nhỏ nhắn cũng hơi hơi bĩu lên vô cùng rõ ràng hướng thanh niên áo tang biểu đạt sự bất mãn của nàng.

Thanh niên áo tang hiểu nàng đang bất mãn, hắn nhìn Tôn Nhạc, cười híp mắt nói: “Tiền rượu quả thật là việc nhỏ, cũng không đáng Nghĩa mỗ gióng trống khua chiêng như thế nhưng Nghĩa mỗ nghĩ đến tiểu cô nương rõ ràng thông minh hơn người, khéo hiểu lòng người, lại cứ làm cho Nghĩa mỗ liên tục thiếu cô hai lần nhân tình thì trong lòng không thoải mái. Nghĩa mỗ này bình sinh không có gì ham mê, nhưng có một chút chuyện, là nếu như mình không thoải mái, vậy nhất định phải làm cho cái người khiến cho ta không thoải mái kia cũng không thống khoái!”

Mấy lời này hắn chậm rãi mà nói, lúc nói còn cười tủm tỉm.

Nhưng Tôn Nhạc nghe xong, lại há rộng cái miệng nhỏ nhắn ra, mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không dám tin!

Thanh niên áo tang chống lại biểu tình như thế của Tôn Nhạc, không khỏi mừng rỡ, hắn ngừng cước bộ một chút, cười lên ha hả.

Hắn đứng ở giữa đường, ngửa đầu cười to, cũng không đuổi theo xe ngựa nữa.

Xe ngựa Tôn Nhạc dần dần đi xa, thẳng qua một hồi lâu, Tôn Nhạc còn ngốc vù vù nhìn thanh niên áo tang đứng ở giữa đường kia, nhìn thân ảnh cao lớn vĩ đại kia!

Dần dần, thân ảnh kia càng ngày càng xa, càng ngày càng xa thẳng đến thân ảnh kia không nhìn thấy nữa, nàng vẫn còn như nghe được tiếng cười to sang sảng Tôn Nhạc từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, chậm rãi quay tầm mắt lại.

Tầm mắt của nàng vừa chuyển, liền đối diện với ánh mắt nhìn chăm chú của đám người Song Xu, A Phúc, còn có Ngũ công tử. Không chỉ là như thế, nàng có thể tinh tường cảm giác được, ánh mắt đám người Tam công tử, Thập Cửu công tử, Cơ thành chủ nhìn về phía mình cũng có chút biến hóa.

Tôn Nhạc có chút ngượng ngùng hướng về phía đám người Ngũ công tử cười cười, cúi đầu.

Nhưng lúc này nàng cúi đầu cũng chẳng có tác dụng, hai mắt mọi người vẫn sáng ngời nhìn chăm chú nàng như cũ.

Tôn Nhạc vẫn cúi đầu, mặc cho ánh mắt mọi người như lửa, cháy sạch làm đau da nàng, nàng vẫn không khuất phục! Vẫn không ngẩng đầu lên!

Rốt cục, ở trong một trận trầm mặc, thanh âm của Tả Xu vội vàng truyền đến, “Tôn Nhạc, ngươi cư nhiên quen biết Nghĩa Giải?”

Nghĩa Giải?

Tôn Nhạc lúc này rốt cục ngẩng đầu rồi, nàng không hiểu nhìn Song Xu, tò mò hỏi: “Ngươi biêt sao?”

Hữu Xu ngồi chồm hỗm ở phía sau Ngũ công tử, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, tiếp lời nói: “Đương nhiên biết Nghĩa Giải là nhân vật người trong thiên hạ không ai không biết, ngươi cư nhiên không biết lại quen được với hắn?”

Tôn Nhạc cười khổ: ta mới xuất môn chưa bao lâu nha, lại có rất ít người nói chuyện với ta. Về những nhân vật trong thời đại này, ta đương nhiên không biết.

Nàng thực là tò mò, nhịn không được lại hỏi: “Nghĩa Giải rốt cuộc là nhân vật như thế nào?”

Tả Xu trong trẻo nói : “Hắn là du hiệp trứ danh nhất trong thiên hạ “

“Du hiệp? Mặc gia* du hiệp?”

(Mặc gia là một trường phái triết học Trung Quốc cổ đại do các đệ tử của Mặc Tử phát triển. Nó phát triển cùng thời với Nho giáo, Đạo giáo, Pháp gia và là một trong bốn trường phái triết học chính trong thời Xuân Thu và Chiến quốc.)

Hữu Xu tiếp lời nói: “Không sai, hắn đúng là đứng đầu Mặc gia du hiệp, nghe nói địa vị hắn còn có trên người đương kim chấp chưởng Mặc gia . Nghĩa Gỉai này giao du rộng lớn, trong thiên hạ vô luận là hiền sĩ công tử, hay là thương nhân, hắn đều có giao du. Người này rất trọng lời hứa, một lời nói ra liền giá trị ngàn vàng. Tôn Nhạc, thật không nghĩ đến ngươi cư nhiên lại kết bạn với nhân vật như vậy, còn làm cho hắn thiếu ngươi hai cái nhân tình!”

Tôn Nhạc nghe đến đó, tim thình thịch nhảy dựng lên nàng đã sớm hoài nghi thanh niên áo tang thân phận bất phàm, hiện tại theo như lời Hữu Xu nói phần lớn nằm trong dự kiến của nàng.

Đúng lúc này, Tả Xu nghiêng đầu đánh giá Tôn Nhạc, không phải không có hâm mộ nói: “Tôn Nhạc, ngươi thật đúng là may mắn nha. Cư nhiên có thể làm cho Nghĩa Giải trước mặt mọi người tuyên bố thiếu ngươi hai cái nhân tình. Về sau nếu ngươi gặp nguy cơ không giải quyết được, không ngại mượn tên tuổi hắn, có lẽ có thể chuyển nguy thành an đây.”

Tả Xu nói tới đây, Tôn Nhạc nghe xong trong lòng vui vẻ: tối hôm nay Ngũ công tử tuy rằng dương danh, nhưng vẫn là làm cho những người trung với Chu vương bất mãn. Ta đây là sợ những người đó phái thích khách tới, hoặc trực tiếp lấy kiếm khách khiêu chiến hắn, có mấy lời đêm nay của Nghĩa đại ca, chẳng phải là nói tánh mạng của chúng ta lại thêm một phần cam đoan? Trời cư nhiên đối với ta cũng không bạc!

Đương nhiên, Tôn Nhạc cũng biết, phần cam đoan này hơn nửa là nhằm vào chính nàng, về phần ngũ công tử có thể dính vào hay không, lại là một chuyện khác.

Nghĩ đến Ngũ công tử, nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn. Vừa vặn lúc này, hai mắt sáng ngời của Ngũ công tử đang dừng ở nàng, bốn mắt nhìn nhau. Nháy mắt, Tôn Nhạc bị ánh sáng trong mắt Ngũ công tử đâm vào, tim lại đập nhanh hơn , nàng vội vàng cúi đầu, tránh ánh nhìn chăm chú của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện