Thập Bát công chúa suy nghĩ thực chu đáo, xe ngựa cung nữ người hầu đều đã chuẩn bị sẵn sàng, bất quá Ngũ công tử vẫn không ngồi xe ngựa của nàng.

Tôn Nhạc cùng Ngũ công tử ngồi trên xe ngựa Ngũ công tử, hướng về địa phương Thập Bát công chúa ước định chạy đến. Thâp Bát công chúa luôn nói chỉ cần Ngũ công tử cùng Tôn Nhạc đến thôi, Ngũ công tử dù nghe vậy, vẫn mang theo Song Xu cùng A Phúc như cũ.

Cứ như vậy, hai chiếc xe ngựa Thập Bát công chúa phái tới ở phía trước mở đường, xe ngựa Ngũ công tử theo sát phía sau, đi lên ngã tư đường.

Nơi Thập Bát công chúa ước hẹn, cũng không phải hồ Lạc Nhạn Tôn Nhạc nghĩ đến, mà là Hồ Minh Nguyệt ở trong thành. Hồ Minh Nguyệt tuy rằng cực kỳ rộng lớn, nó vẫn là ở trong thành, cách không xa có đài Chư Tử lớn nhất thành, nơi đó cả năm người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt.

Ngũ công tử sau khi lên xe ngựa, liền vẫn nhắm mắt không nói, Tôn Nhạc thấy hắn rốt cục không dùng ánh mắt giết người nhìn mình chằm chằm, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bên trong xe ngựa lay động, bên ngoài tiếng người đi đường ồn ào náo động thỉnh thoảng truyền vào trong tai, Tôn Nhạc xuyên thấu qua màn xe đánh giá người đi đường, đang lúc hứng thú thì bên tai truyền đến thanh âm của Ngũ công tử, “Tôn Nhạc, ngươi có biện pháp gì làm cho các quý nữ đó không dây dưa ta nữa không?”

Tôn Nhạc quay đầu lại, hai mắt Ngũ công tử nửa khép như trước.

Tôn Nhạc trầm ngâm một hồi, cười khổ nói: “Ngũ công tử người là rồng trong biển người, dẫn tới mỹ nhân ái mộ là hợp tình hợp lý.

Biện pháp khiến cho các nàng không dây dưa nữa thì có, nhưng từng cái biện pháp đều bất lợi cho công tử.”

Ngũ công tử mở mắt ra, vẻ mặt như có gì suy nghĩ.

Tôn Nhạc nhìn hắn, nhẹ giọng nói : “Trải qua chuyện tối hôm qua, Ngũ công tử danh chấn thiên hạ, được các chư hầu quốc gia tôn sùng là thượng khách chính là chuyện sớm muộn mà thôi. Đến lúc đó trường hợp như vậy càng ngày càng nhiều, làm thế nào còn phải do chính công tử giao thiệp cho chu toàn mới ổn.”

Nàng rũ mắt xuống bỗng nhiên thầm nghĩ: chẳng lẽ cảm tình ta đối với hắn thực sự buông ra rất nhiều sao, tại sao bây giờ nói đến chuyện này cũng không còn sốt ruột nữa?

Ngũ công tử nghe vậy gật gật đầu, cúi đầu thở dài một tiếng“Trên đời việc đáng sợ nhất đó là bị nữ nhân dây dưa không rõ.” Một câu hắn nói tới đây còn kèm theo một bộ biểu tình khiếp sợ.

Tôn Nhạc thật không ngờ Ngũ công tử sợ hãi với sự mến mộ của phụ nữ như thế, không khỏi có điểm buồn cười.

Ngũ công tử lắc lắc đầu đem những chuyện này đá đến một bên. Hắn ngẩng đầu nhìn hướng Tôn Nhạc đột nhiên hỏi: “Tôn Nhạc làm sao ngươi quen biết với Nghĩa Gỉai?”

Tôn Nhạc trừng mắt nhìn, nàng đã sớm biết Ngũ công tử sẽ hỏi chuyện này.

Lập tức nàng đem tình huống vài lần gặp mặt của mình cùng Nghĩa Giải nói ra. Đương nhiên lúc nói nàng cố ý đem sự sắc sảo của mình giấu bớt đi một ít.

Dù là như thế, sau khi nàng nói xong, đám người Ngũ công tử vẫn nhìn chằm chằm nàng. Sau một lúc lâu, Ngũ công tử mới nhìn nàng, cúi đầu như cảm khái nói: ” Lúc cùng Tôn Nhạc nói chuyện, quả thật cảm giác cứ như tắm gió xuân, cũng khó trách Nghĩa Gỉải coi trọng ngươi như thế. Tài trí xuất sắc của ngươi, quả thật có thể làm cho người ta bỏ qua diện mạo của ngươi.”

Đây là ca ngợi!

Đây là lời ca ngợi trắng trợn nhất mà Tôn Nhạc nghe được! Một lời khẳng định lớn nhất!

Trong thời gian ngắn, Tôn Nhạc giật mình, một tia ngọt ngào khoái hoạt chậm rãi chảy qua lòng của nàng, chậm rãi lưu chuyển toàn thân nàng! Lúc này, từ khi xuyên không tới nay, những ủy khuất trong viện cũng thế, áp lực mà diện mạo xấu xí mang đến cũng thế, lại như mây trôi tiêu tán hầu như không còn.

Bất tri bất giác, khóe miệng Tôn Nhạc nhếch lên, nhếch lên. Nàng không muốn mình quá mức vui sướng, vội vàng cúi đầu xuống mắt xem mũi mũi nhìn tim, chậm rãi làm cho tim khôi phục đến trạng thái tâm như chỉ thủy.

Biểu hiện của Tôn Nhạc, Ngũ công tử nhìn hết vào trong mắt. Hai mắt hắn sáng ngời sau khi nhìn chằm chằm nàng vài lần, một lần nữa nhắm hai mắt lại.

Có xe ngựa Thập Bát công chúa phái tới mở đường, người đi đường đều tránh đi nhường đường, không đến nửa canh giờ, bọn họ liền tới bờ Hồ Minh Nguyệt.

Ngũ công tử được Song Xu đến đỡ lập tức xuống xe, Tôn Nhạc cùng A Phúc theo sát phía sau.

Hồ Minh Nguyệt chia làm ba cái hồ nước lớn nhỏ, ba cái hồ nước này, theo thứ tự là trăng khuyết, hình bán nguyệt cùng hình trăng tròn. Giữa hồ cùng hồ có con kênh tương liên, cầu đá tương thông.

Mà vây quanh Minh Nguyệt Hồ, phải có đến trăm tòa kiến trúc. Đặc biệt sườn đông hồ nước là đaì Chư Tử, đài chủ cao tới ba tầng, mỗi một tầng có cao hai ba trượng, tầng tầng lớp lớp có hai mươi sáu tòa.

Ngũ công tử vừa xuống xe ngựa, liền quay đầu nhìn về phía đài Chư Tử kia. Không chỉ là hắn, đám người Tôn Nhạc cũng chăm chú nhìn đài Chư Tử , nơi này, là nơi vài ngày sau cử hành hội nghị trí giả năm nước.

Lúc này, trên quảng trường lát đá bên ngoài đài Chư Tử, thỉnh thoảng có kiếm khách áo tang, hiền sĩ nón cao ra vào.

Cung nữ kia thấy mấy người nhìn chằm chằm đài Chư Tử mà đánh giá, duyên dáng chạy lại gần nói: “Cơ Ngũ công tử, công chúa nhà ta ở bờ Hồ Nguyệt Nha (trăng khuyết) chờ ngươi đã lâu.”

Nhìn thấy Ngũ công tử rốt cục nhìn về phía mình, nàng nhẹ nhàng khẽ chào, “Cơ ngũ công tử mời.”

Xe ngựa liền dừng ở bờ hồ, Ngũ công tử cùng đám người Tôn Nhạc thì dưới sự dẫn dắt của cung nữ bước đi đến hướng hồ Nguyệt Nha.

Bờ hồ mọc đầy liễu xanh, gió nam nhẹ thổi, cành liễu thật dài phiêu lãng trên dòng nước, trường bào Ngũ công tử bị gió vung lên, tóc dài cũng bị gió thổi qua hai gò má. Hắn tuấn lãng như thế, cùng nhau đi tới hấp dẫn không ít ánh mắt chú mục.

Người qua đường bên bờ hồ, đều là một ít con cháu quý tộc, hiền sĩ kiếm khách. Những người này lúc nhìn đến Ngũ công tử thì đều tinh tế đánh giá, thẩm thì, thậm chí có người dừng bước lại nhìn hắn.

Xuyên qua rừng liễu, đi chưa tới một trăm bước, hồ Nguyệt Nha liền xuất hiện trước mắt mọi người, đồng thời xuất hiện ở trước mắt, còn có mấy cái bè dừng ở bờ hồ, một cái thuyền hoa, cùng với Thập bát công chúa trang phục lộng lẫy, giống như tiên nữ hạ phàm kia!

Thập Bát công chúa đứng ở đầu thuyền hoa, lo lắng nhìn bên này, mà phía sau của nàng, đứng bảy tám quý nữ mỹ lê.

Nhóm quý nữ đều vận trang phục đẹp đẽ, các nàng trang điểm xinh đẹp như thế, trên bờ hồ, trong mấy cái bè, mười mấy thanh niên công tử đang liên tiếp nhìn hướng chúng nữ!

Ngũ công tử duỗi đầu ra, liền thấy được tình cảnh này, lập tức cước bộ của hắn dừng một chút, mặt hiện lên vẻ do dự.

Không chỉ mặt hắn hiện lên vẻ do dự, trong lòng Tôn Nhạc lúc này cũng bắt đầu băn khoăn. Nàng nhìn chung quanh vài lần, thế nhưng phát hiện càng ngày càng nhiều người nhìn, đi tới bên này.

Nhưng mà, không đến lượt Ngũ công tử rút lui có trật tự, Thập Bát công chúa trông mòn con mắt liếc mắt một cái liền thấy được hắn. Lập tức nàng lúm đồng tiền như hoa, vươn tay ngọc nhỏ bé trắng noãn liên tục vẫy, hét lớn: “Cơ Ngũ, ta ở trong này, đến đây nha.”

Tiếng kêu của Thập Bát công chúa thập phần vang dội, trong thời gian ngắn, vô số người theo thanh âm của nàng nhìn về hướng đám người Ngũ công tử.

Thập Bát công chúa sau khi kêu một tiếng, quay về phía sau liên tục quát: “Mau mau, đem thuyền chạy đến phía trước Cơ Ngũ đi.”

“Dạ!”

Vài tiếng đáp lời, thuyền hoa dần dần lái tới hướng Ngũ công tử.

Thập Bát công chúa đứng ở đầu thuyền, hai mắt sáng trong suốt nhìn Ngũ công tử, trên khuôn mặt mỹ lệ nhuộm một chút khoái hoạt đỏ ửng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện