Mọi người thuận theo dòng nước tiến về phía trước, lòng sông càng lúc càng lúc càng rộng, lúc này họ đã từ chi lưu nhỏ trong rừng rậm tiến ra dòng chính. Phần lớn nhân vật trong phim vẫn còn vương vấn không quên nữ hoàng người Elf, cũng không thể trách họ, nữ hoàng Galadriel là một tinh thần lực khống chế giả rất mạnh, kể cả thành viên tiểu đội luân hồi hơi không chú ý một chút là cũng sẽ bị ảnh hưởng, bất quá trong tiểu đội đều có tinh thần lực khống chế giả bảo vệ, tính ra thì chỉ có các nhận vật trong phim là bị động tiếp nhận ảnh hưởng của nữ hoàng.

Ở trên thuyền mấy tiếng đồng hồ, mọi người đều đã ăn uống qua, lúc này hai bên bờ vẫn là những gốc cây xanh biếc, xa hơn nữa là núi cao trắng xóa như tuyết, nước sông xanh trong như bích ngọc, ở gần bờ còn phản chiếu tán lá xanh của cây cối. Cảnh tượng như vậy dù không dám nói là tiên cảnh nhưng so với trái đất trong thế giới hiện thực thì thật sự là cảnh đẹp khó kiếm, nhất thời đại bộ phận thành viên tiểu đội luân hồi đều nhìn ngắm đến xuất thần.

Một người đang nhìn những gốc cây hình thù kỳ lạ bên bờ sông, hắn đột nhiên hô lớn:

- Này, mọi người nhìn trên bờ kia, hình như ta thấy một đám người đang chạy tới.

Mọi người lập tức quay sang phía hắn chỉ, chỗ đó cây cối dày đặc, nhất thời không nhìn ra được phía sau cây rút cuộc là có thứ gì, chỉ có Aragorn vừa chèo vừa nói:

- Đừng kích động, đó là Uruk-hai... Bọn chúng đang truy đuổi chúng ta từ bên đó, vì thế chúng ta nhất định phải tới được thác Rauros trước khi bọn chúng đuổi đến nơi, ở đó chúng ta mới có thể được an toàn một chút.

Cứ như vậy, dọc đường đi, mọi người gần như lúc nào cũng mơ hồ thấy được tung tích của Uruk-hai, phải tới tối đêm sau khi liên tục vượt qua mấy đoạn sông quanh co, Uruk-hai muốn qua sông cũng cần chút thời gian, mọi người mới tới một khoảng đất trống bằng phẳng ven bờ hại trại.

- Mọi người chúng ta liên tục cảnh giới, cứ ba người một tổ, mỗi tổ gác một giờ, người hobbit không tính, như vậy sau khi chúng ta canh gác một giờ có thể được năm giờ, đến sáng ngày thứ hai sẽ xuất phát, lên thuyền có thể vừa chèo vừa luân phiên nghỉ ngơi, như vậy chúng ta sẽ có nhiều cơ hội để bỏ rơi đám Uruk-hai.

Aragorn kéo một thanh củi đang cháy, nói.

Thành viên tiểu đội luân hồi từ nhiên là không có ý kiến gì, nhân vật trong phim cũng chắc chắn không có ý kiến, chỉ là trong lúc nghỉ ngơi xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, đó là Boromir đề nghị thay đổi hướng đi, hắn hy vọng hội bảo vệ nhẫn có thể tới Minas Tirith, một thành phố của Gondor, cũng là tiến trạm chống cự với Mordor, hắn nói đội ngũ có thể nghỉ ngơi tại đó, đến khi hồi phục sức lực sẽ xông một hơi tới thẳng Mordor

Nhưng Aragorn lại tuyên bố rõ ràng hắn từ chối đề nghị này, hai bên thiếu chút nữa là đánh nhau một trận, Aragorn thậm chí còn nói hắn không tính nhiệm Boromir.

Đương nhiên, đây chỉ là một tiết mục nhỏ sau đó là một đêm yên ổn, ngày thứ hai, khi mặt trời xuất hiện phía chân trời, hành trình xuối theo dòng dông lại tiếp tục, cứ như vậy trải qua mấy ngày, mọi người cứ sáng sớm khỏi hành, đến tối nghỉ ngơi, đến lúc này hai bên bờ sông đã không còn nhiều cây cối mà có thêm một số kiến trúc bằng đá tảng, địa hình cũng từ bình nguyên chuyển vào khe núi.

Ngày hôm đó con thuyền nhỏ theo dòng nước đi tới, hai bờ sông cũng dần dần chuyển từ khu lực nham thạch lồi lõm sang khe núi quanh co, lại qua mấy chục phút, Aragorn đột nhiên hô lớn:

- Mọi người xem, đó là tượng đá Argonath, quân vương trước kia của loài người, cũng là.. tổ tiên của ta!

Phía cuối khe núi xuất hiện hai bức tượng đá khổng lồ, không thể biết nói thế nào để hình dung nổi kỳ tích vĩ đại này, trong một thế giới gần giống thời trung cổ như Lord of the Rings lại có thể dùng hai đầu vách đá tạc thành hai bức tượng đá cao tới vài trăm mét, khiến người đứng trước chúng chỉ có thể cảm thấy mình quá nhỏ bé.

- Thật sự... Rất hùng vĩ!

Trịnh Xá lớn tiếng cảm thán, những thành viên còn lại trong tiểu đội luân hồi cùng nhân vật trong phim cũng đều có cảm xúc như vậy.

Khi đi qua hai bức tượng đá, độ cao của cả thuyền lẫn người không ngờ đến cả đầu ngón chân của tượng cũng không tới, hai bức điêu khắc khổng lồ chỉ có thể gọi là kỳ tích, giờ phút này đang xuất hiện trước mắt mọi người. Tất cả khi đi qua hai bức tượng, gần như ai cũng nín thở, từ từ nhìn lên, đến khi thuyền đã đi ra rất xa, mọi người vẫn còn ngoái đầu nhìn lại, cảnh tượng rung động như vậy phải tự bản thân trải nghiệm mới có thể hiểu được, dùng lời lẽ thật sự không cách nào hình dung nổi.

Aragorn bấy giờ mới nói:

- Đúng thế, rất hùng vĩ, đó là con người, cao quý mà dũng cảm, tổ tiên của ta, nhưng lại vì sự dụ dỗ của chiếc nhẫn mà sa ngã, đó cũng là con người...

Cứ thế mọi người vượt qua khe núi dài dằng dặc, được chiêm ngưỡng bức tượng đá kỳ vĩ tượng trưng cho sức mạnh vĩ đại của con người, tiếp đó trước mặt họ xuất hiện một thác nước vô cùng rộng lớn, đó là thác nước Rauros.

Mọi người theo Argorn cập thuyền bên bờ sông, rồi cùng không lập tức hành quân mà hạ trại tại chỗ.

- Khi trời tối sẽ tới hồ, mọi người nhớ phải giấu mấy chiếc thuyền đi, không thể để quân truy đuổi biết chúng ta dừng ở hồ, tiếp theo sẽ đi về phía đông bao giờ tới Emyn Muil mới thôi, chúng ta tiến vào Mordor từ phía bắc...

Aragorn vừa sắp xếp lễ vật và vũ khí người Elf tặng cùng thức ăn mang theo, vừa nói với mọi người.

Gimli đột nhiên lên tiếng:

- Emyn Muil! Anh nói là Emyn Muil? Đó là một mê cung của những khối đá sắc bén, gần như không có một cọng cỏ nào, cái đó còn nhẹ nhàng, biết tiếp theo là gì không? LÀ một đầm lầy vô biên, một năm bốn mùa lúc nào cũng trần ngập sương mù, anh thật sự muốn tiến vào Mordor từ chỗ đó sao? Aragorn đưa mắt nhìn Gimli, gật đầu đáp:

- Không sai, chính là tiến vào Mordor từ hướng đó...

Đúng lúc này, Legolas vẫn đang canh chừng bốn phía đột nhiên bước tới nói;

- Ta cảm thấy chúng ta hiện tại gần như chắc chắn sẽ đụng độ với bọn chúng, mặc dù chúng ta không hề e ngại một nhóm nhỏ lính Orc, hơn nữa thực lực của mấy người Trịnh Xá cùng cực kỳ mạnh mẽ nhưng đánh rắn động cỏ như vậy thật sự không hay.

Legolas nghiêm túc nói:

- Không, cái ta lo không phải là bờ đông, ta cảm thấy bờ tây này có nguy hiểm, mặc dù vẫn chưa biết đó là gì nhưng ta có thể cảm nhận được, có thứ gì đó đang tới gần chúng ta, cực kỳ nguy hiểm, cũng cực kỳ đáng sợ... Chúng ta tốt nhất là có thể sớm rời khỏi chỗ này!

Hắn còn dứt lời, Merry đột nhiên nói:

- Chờ đã, Frodo đâu? Không thấy cậu Frodo đâu cả!

Sam phản ứng nhanh nhất, hắn vốn đang nằm ngủ dưới đất, nghe thấy thế lập tức bật dậy, tiếp đó kích động tìm kiếm xung quanh, Aragorn cùng Legolas cũng vội vã chạy tới khu rừng gần bờ sông tìm kiếm.

Các thành viên tiểu đội luân hồi điều biết, khi kịch bản phim phát triển đến đây, Boromir đã không chịu đựng được sự hấp dẫn của chiến nhẫn, hắn hy vọng có thể cướp lấy nó từ tay Frodo, nhưng cũng vào lúc này, đội quân Uruk-hai ập tới, tiếp đó Boromir vì cứu người hobbit mà chết trong trận tập kích của Uruk-hai.

Trịnh Xá yên lặng đưa mắt nhìn những thành viên tiểu đội luân hồi, tất cả đều im lặng gật đầu, giữa bọn họ không cần trao đổi gì nữa vì ba tinh thần lực khống chế giả đã quét hình số lượng cùng vị trí Uruk-hai, sau đó dùng tâm linh tỏa liên truyền hình ảnh vào ý thức các thành viên trong đội, vì thế khi Trịnh Xá rút Hổ hồn, xoay người nhảy lên khô lâu chiến mã, những người còn lại cũng đều rút vũ khí của mình ra.

Trịnh Xá nhìn những người bên cạnh nói:

- Trương Hằng, Sở Hiên, các ngươi ở lại bảo vệ tinh thần lực khống chế giả, Bắc Băng Châu đội góp một người, Nam Viêm Châu đội một người, ở lại đây bảo vệ... Những người còn lại chuẩn bị chiến đấu đi!

Lúc này Aragorn đã tìm được Frodo, Frodo đưa chiếc nhẫn cho hắn nhưng Aragorn vượt qua được sự dụ dỗ, không nhận lấy nó, còn Froro thì tỏ vẻ muốn một mình tới núi lửa Doom, dùng sức bản thân để hủy diệt chiếc nhẫn này.

- Thật là hay... Lương thiện và dũng cảm, ngây thơ và mơ mộng, mặc dù rất tàn khốc nhưng không có tình cảm sâu đậm đẹp đẽ này... Phá hủy nó thật sự khiến người ta cảm thấy khó chịu, phá hủy thứ gì đẹp đẽ mới là tuyệt nhất đây...

Một âm thanh chợt cắt đứt đối thoại giữa Aragorn cùng Frodo, Aragorn phản ứng cực nhanh, hắn vụt xoay người rút trường kiếm bên hông ra, đồng thời đấu khí đã bắt đầu mơ hồ bộc phát, bởi vì trong thoáng chốc khi giọng nói kia vang lên, hắn bỗng cảm thấy một ảo giác băng lãnh giống như có lưỡi đao áp trên lưng, cảm giác đó khiến hắn sởn hết cả gai ốc.

Trên một cây cột đá cao nghiêng sau lưng hắn, một thanh niên tóc dài tuấn tú đứng đó, hắn ở giữa không trung mỉm cười nhìn hai người, bộ dạng vô cùng thân thiện, nét cười trên mặt càng khiến người ta không thấy được một tia uy hiếp, chỉ là trên khuôn mặt tươi cười đó, đôi mắt lại lạnh lẽo như băng giá.

Cây cột đá này cao khoảng bảy tám mét, mà xung quanh căn bản không có kiến trúc hay địa hình gì cả, gã này làm thế nào vô thanh vô tức leo lên tới tận trên ấy? Aragorn vậy mà hoàn toàn không cảm giác được, nghĩ tới đây sống lưng hắn liền lạnh toát, bởi vì nếu vừa rồi tên kia muốn ám sát hắn thì hắn căn bản không có cả sức mà giãy giụa.

- A, bọn chúng tới rồi... Vậy tiếp tục duy trì lòng dũng cảm chiến đấu vì đồng đội này nhé, chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại, hai vị....

Nam tử tóc dài cười cười, toàn thân hắn khẽ rung động rồi đột nhiên biến mất không thấy nữa, phảng phất như hắn chưa từng xuất hiện.

Cùng lúc ấy, cách đó không xa, Trịnh Xá đã điều khiển khô lâu chiến mã nhanh chóng lao tới...

Aragorn cứ sững sờ nhìn cột đá, một lúc sau khi tiếng vó khô lâu chiến mã của Trịnh Xá vang lên, hắn mới phát hiện đoản kiếm của Frodo đang liên tục phát sáng, điều này chứng tỏ gần đây có Orc, thậm chí là Uruk-hai.

Frodo cũng nhận ra đoản kiếm của mình có điển khác thường, hắn ngây ngốc nhìn Aragorn nói:

- Thanh kiếm này...

- Đúng thế, có địch nhân... Chạy đi, mau chạy đi!

Aragorn nói đoạn bèn liếc nhìn Trịnh Xá, tiếp đó hắn dựng trương kiếm trước trán, chậm rãi bước ra sau bức tường đá.

Trong khi rừng hàng đàn Uruk-hai ồ ạt xông ra, số lượng ít nhất cũng hơn mấy trăm tên, hơn nữa chúng còn được vũ trang đến tận răng, không chỉ có áo giáp, mũ sắt, khiên chắn, trường kiếm nguyên vẹn không hư hỏng mà một số tên còn sử dụng trường cung dài hai mét mà chỉ người Elf mới có. Aragorn nhìn trận thế của đám Uruk-hai lập tức cảm thấy đau cả đầu, bất quá vẫn còn may viện quân phía sau hắn đã tới, Trịnh Xá điều khiển chiến mã, tốc độ thậm chí vượt qua Aragorn, trực tiếp lao vào đám Uruk-hai.

Đây cũng là lần đầu tiên Trịnh Xá nhìn thấy Uruk-hai, chúng là một loại sinh vật cao khoảng hai mét, nhưng qua không khác biệt với con người lắm, chỉ là bộ dạng hung dữ đáng sợ, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, cao lớn. Đây thật sự là một loại Orc thân thể cường hãn, nếu so với đám Orc trong đường hầm thì đơn giản là một thiếu nữ yếu ớt so với một võ sỹ quyền anh hạng nặng.

Trịnh Xá mặc dù thấy rõ ràng nhưng hắn căn bản không phải sợ đám Uruk-hai này, trên đường đi hắn đã dùng đao mang bao phủ toàn thân, tiếp đó lao tới trước mặt chúng bổ ra một đao, leng keng mấy tiếng, hơn mười tên Uruk-hai đã bị đao này chém thành hai đoạn, trên mặt đất nhất thời la liệt thi thể.

Aragorn thấy Trịnh Xá hung hãn như vậy nhưng hắn vẫn lập tức hét lớn:

- Cẩn thận! Đó là Uruk-hai do người Elf chuyển thành, bọn chúng trời sinh đã biết sử dụng đấu khí, mặc dù trình độ không cao nhưng cũng đủ ngăn cản đao mang vô hình của ngươi.

Trịnh Xá ngẩn người, vốn hắn đang định giống như trong đường hầm dùng đao mang bao phủ toàn thân rồi xông pha loạn xạ, Aragorn vừa dứt lời quả nhiên khi Trịnh Xá đâm vào một tên Uruk-hai, trên người hắn đột nhiên bừng lên quang mang đấu khí như ẩn như hiện, chỉ nghe một tiếng vang trầm đục, tên Uruk-hai đó mặc dù cũng bị đánh văng ra hơn mười mét nhưng thế xông của Trịnh Xá cũng bị cứng rắn chặn lại, Uruk-hai xung quanh lập tức xông tới chỗ hắn.

Ưu thế của khô lâu chiến mã lúc này liền được thể hiện rõ ràng, Trịnh Xá kéo cương nhảy vọt lên, trực tiếp nhảy lên một cây đại thụ, khô lâu chiến mã thuận theo thân cây chạy lên trên, tới khi đạt độ cao bảy tám mét, Trịnh Xá mới kéo cương để nó dừng lại. Cùng lúc đó, mấy mũi tên đã bắn trúng vòng đao mang bảo vệ quanh người hắn, chỉ trong khoảnh khắc dừng lại lập tức có thêm hơn mười tiến bắn tới, Trịnh Xá đưa mắt nhìn ra ngoài, từ trong rừng Uruk-hai vẫn tiếp tục xông ra cuồn cuộn không ngừng.

- ...Đại khái khoảng trên một nghìn tên, muốn giết sạch bọn chúng cũng phải phí không ít khí lực. Ai, nếu có công kích sát thương quần thể thì tốt quá!

Trịnh Xá lẩm bẩm trong miệng.

Trên thực tế, khi vũ khí khoa học kỹ thuật bị hạn chế, vũ khí sát thương diện rộng cơ bản đã không còn, phần lức vũ khí hoặc kỹ năng loại ma pháp truyền thuyết đều không có hiệu quả sát thương quần thể, còn một số ít vũ khí hoặc kỹ năng có hiệu quả này thì lại cần tiêu hao rất nhiều hoặc hạn chế rất lớn, kỹ năng Thời đại Băng hà uy lực tuyệt luân của đội trưởng Bắc Băng Châu đội chính là một đại biểu.

Trong thoáng chốc đó, Trịnh Xá lại càng bị vô số mũi tên bắn trúng, tất cả đập lên vòng đao mang bảo vệ, vỡ tan nát nhưng thấy phía dưới không ngờ bắt đầu có Uruk-hai dùng đấu khí bắn tên, mà vòng đao mang bảo vệ của hắn cũng có chút rung động. Trịnh Xá bấy giờ mới giật cương, để khô lâu chiến mã trực tiếp nhảy xuống, trong lúc nhảy Hổ hồn đao trong tay hắn chém liên tục, dưới đất lại có thêm hơn mười tên Uruk-hai biến thành thi thể, chỉ là số lượng chúng thật sự quá nhiều, hơn mười thi thể trong nháy mắt đã bị che phủ, càng lúc càng có nhiều Uruk-hai lao về phía Trịnh Xá điên cuồng chém loạn.

Lúc này những thành viên còn lại trong tiểu đội luân hồi cũng đã tới nơi, hơn nữa các nhân vật trong phim cũng bắt đầu giao chiến với Uruk-hai, chỉ là những người này dù sao cũng không có khô lâu chiến mã làm vật cưỡi, cũng không có bản lãnh dùng đao mang bảo vệ bản thân như Trịnh Xá nên chỉ có thể vừa đánh vừa lùi, tạm thời tránh khỏi đợt tấn công của Uruk-hai, chỉ có Trịnh Xá một mình đứng đó, không ngừng vung Hổ hồn đồ sát.

Triệu Anh Không vốn chạy phía trước cả nhóm, tốc độ của nàng chỉ kém hơn Trịnh Xá, nhưng khi tới gần cây cột đá lúc trước, đột nhiên phảng phất như có thứ gì đó hấp dẫn nàng, đó là một cảm giác không thể miêu tả rõ ràng, ,mà ở phía xa Trịnh Xá đã bắt đầu giao đấu với Uruk-hai, hoàn cảnh như vậy khiến nàng nhíu mày nhìn về phía hắn mấy lần, tới khi Trịnh Xá không hề bị thương điều khiển khô lâu chiến mã nhảy lên cây, nàng mới khẽ cắn răng chạy về hướng cảm giác cách đó không xa.

Triệu Anh Không càng chạy về hướng đó, trái tim càng nhảy lên kịch liệt, cảm giác như thế thật sự rất khó hình dung nhưng nàng hiểu rằng, có lẽ ở hướng đó có một người, cũng chỉ có hắn mới có thể khiến nàng thống hận đến vậy...

Quả nhiên, không quá mấy phút, trước mắt chợt sáng bừng, chỗ đó là một bờ đá, từ đây nhìn ra xa có thể trông thấy thức nước hùng vĩ dưới vực, bên rìa vách núi có một thanh niên tóc dài yên lặng đứng đó.

- Ô, tiểu biểu muội, cuối cùng chúng ta cũng lại gặp nhau rồi... Đương nhiên rồi, có lẽ đối với muội mà nói chúng ta là lại gặp mặt. A a, xem ra muội có vẻ rất kinh ngạc khi thấy ta xuất hiện ở đây, có gì muốn nói với ta sao?

Thanh nên tóc dài quay đầu lại, hắn mỉm cười nhìn Triệu Anh Không, vẻ mặt càng trở nên cực kỳ hiền hòa, giống như nhìn thấy người yêu của mình vậy.

Triệu Anh Không cắn chặt răng, đôi tay càng siết chặt chuôi kiếm, ngón thay cơ hồ siết đến phát xanh, hơn nửa ngày sau nàng mới hộc ra được mấy chữ:

- Ngươi chết đi!

Nói đoạn, Triệu Anh Không bước tới hai bước, thanh kiếm Excalibur trong tay hung hăng chém xuống, choang một tiếng thanh thúy, trường kiếm giống như chặt đứt vật gì đó giữa không trung.

Hóa ra giữa thanh niên tóc dài cùng Triệu Anh Không, không ngờ lại có mấy sợi tơ kim loại mắt thường khó thấy, nếu Triệu Anh Không bất cẩn lao tới, mấy sợi tơ này đủ để cắt nàng thành mấy đọa, kiểu chết gần như giống hệt lần tử vong trước của Triệu Anh Không.

Thanh niên tóc dài cũng không chút tức giận nào, ngược lại, hắn không ngờ còn vui vẻ vỗ tay nói:

- Quá tuyệt vời, muội lại tiến bộ rồi, ta từ chỗ clone biết được hắn giết chết muội do muội còn một lần hồi sinh chưa sử dụng, mà cách chết cùng vẻ mỹ lệ của muội khi đó hắn cũng kể hết cho ta biết... Muội không biết chứ, mặc dù không được tận mắt chứng kiến vẻ mỹ lệ khi bị phá hủy đó nhưng chỉ cần nghĩ tới khoảnh khắc lúc muội chết, ta đã hưng phấn không tả nổi, cảnh tan vỡ đẹp đẽ...

- Triệu Chuế Không! Ngươi thật đáng chết!

Thanh niên tóc dài kia chính là Triệu Chuế Không, khi hắn nói chuyện, nửa thân dưới không ngờ bắt đầu từ từ cứng lại, giống như nghe được chuyện gì khiến hắn cực kỳ hưng phấn, còn Triệu Anh Không lúc này đã phẫn nộ đến hai mắt vằn đầy tia máu, nàng tự nhiên không chú ý tới thân dưới cứng ngắc của Triệu Anh Không, bất quá lần này nàng cũng không liều lĩnh xông tới mà hít một hơi thật sâu, nói:

- Ngươi định chiến đấu với ta hôm nay sao?

Vẻ mặt Triệu Chuế Không lần này lại càng kinh ngạc, hắn ngây người một lúc rồi mới cười đáp;

- Không, muội vẫn còn khả năng phát triển, đặc biệt là biểu hiện của muội hôm nay càng khiến ta bất ngờ, phải biết rằng ta muốn đi thì muội chắc chắn không ngăn nổi vì thế đừng lãng phí chút lực lượng nào, dùng sức mạnh hoàn mỹ nhất để trợ giúp đồng đội của mình nhé, cứ quấn lấy ta như vậy sẽ chỉ khiến muội thất vọng thôi... Ta sẽ không giết muội ngay bây giờ, bởi vì khả năng trưởng thành của muội còn rất lớn, rất lớn, hơn nữa muội cũng không còn cơ hội sống lại nữa...

Triệu Anh Không nhìn thanh niên tóc dài trước mắt, nàng khẽ nói:

- Ta nhất định sẽ giết ngươi, nhất định... Vì bọn họ, vì tuổi thơ của ta, vì để chôn vùi quá khứ... Ta nhất định phải giết ngươi Triệu Chuế Không!

Thân thể Triệu Chuế Không vụt lóe lên xuất hiện bên cạnh Triệu Anh Không, hắn không ngờ chẳng thèm để ý đến hai tay nắm chặt chuôi kiếm đến mức trắng bệch của Triệu Anh Không, cứ như vậy vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của nàng tiếp đó khom người khẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng đang mím chặt, tới lúc khóe miệng Triệu Anh Không nghiến chặt đến chảy cả máu tươi hắn với lắc mình tới chỗ vách núi, tiếp đó mỉm cười nói:

- Phẫn nộ đi, căm hận đi, sống sót đi... Lúc này muội còn quá yếu ớt, Triệu Anh Không, chờ tới khi muội trưởng thành, lần sau gặp lại hãy để ta xem vẻ mỹ lệ khi tan vỡ đó nhé, tiểu biểu mội của ta....

Dứt lời hắn khẽ cười, quay mình nhảy xuống vách núi, cũng không để ý nơi này cách mặt nước tới hơn trăm mét, cứ bình thản gieo mình xuống.

Triệu Anh Không vẫn cắt chặt răng, cũng không tới xem phía dưới vách núi mà quay người trở lại chiến trường, dòng máu tươi bên khóe miệng vẫn không ngừng chảy ra, phảng phất như cả đôi môi đã nhuộm hồng, hợp với khuôn mặt đáng yêu của nàng, vẻ xinh đẹp càng thêm kinh tâm động phách....

"Ta còn quá yếu, mà hắn so với lần trước thì càng cường đại hơn... Mạnh lên! Ta nhất định phải mạnh hơn hắn!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện