Trong khi ba phía Trịnh Xá, ba người Tây Hải đội, nhóm Tiêu Hoành Luật đều có mục đích hành động riêng thì ba người Trương Hằng lại chỉ biết cắm đầu chạy loạn, chẳng để ý gì tới xung quanh. Không phải ba người không nghĩ ra được mục đích của mình nhưng thật sự số lượng robot hình nhện quá lớn, căn bản không có thời gian để họ suy nghĩ về bất cứ chuyện gì. Lúc này, mục tiêu lớn nhất của họ chính là chạy thoát được một mạng là tốt rồi, những cái khác cứ tạm thời bỏ sang một bên.
- Khốn kiếp, sao lại nhiều robot thế này? Chẳng lẽ người ngoài hành tinh chỉ biết nhằm vào ba chúng ta mà đánh? Trương Hằng nhìn đám robot hình nhện đông nghìn nghịt dưới chân, sởn gai ốc nói.
Ba người đã không còn dám xa xỉ như lúc đầu biến thành gió xoáy phi hành nữa, sau khi trải qua mấy lần nguy hiểm, họ đã tận hết khả năng để nghỉ ngơi dưỡng sức. Hoặc là biến thành cát tránh né, hoặc là giết chết những nhóm nhỏ robot, chỉ đến khi xung quanh đều là robot thì mới biến thành gió xoát bay đi. Cứ trốn trốn tránh tránh như vậy, được sự giúp đỡ của Imhotep bọn họ chung quy cũng không chết trong căn cứ này, mà sức mạnh của Imhotep cũng từ từ khôi phục lại.
Ba người cứ thế chạy loạn lên trong căn cứ ngoài hành tinh. Vốn thấy số lượng robot hình nhện xung quanh càng lúc càng ít, họ còn chuẩn bị dừng lại nghỉ ngơi một chút nhưng không ngờ lại bỗng dưng trông thấy ở phía trước có một lượng lớn robot đang tụ tập, hơn nữa từ trong gian phòng đó còn có rất nhiều robot đang không ngừng tiến ra ngoài. Nhất thời ba người đều cảm thấy vô cùng tò mò, không biết có phải đã gặp kho vũ khí của người ngoài hành tinh hay không.
Imhotep cũng là loai tài cao mật lớn, lại thêm lúc này hắn đã đầy đủ tinh lực, lập tức biến thành gió xoáy tiến vào trong căn phòng đó. Ai mà biết, vừa mới bước vào lập tức trước mặt hắn tràn ngập màu đỏ, trên mặt đất trải đầy loại thực vật màu đỏ máu, ở giữa rừng thực vật còn có vô số thi thể con người, cảnh tượng phảng phất như tu la địa ngục.
- Chẳng lẽ đám người ngoài hành tinh này không hít thở được không khí trên trái đất nên mới mang thực vật vốn có trên hành tinh bọn chúng tới đây nuôi trồng?
Trương Hằng kinh ngạc nhìn khung cảnh trước mắt, đồng thời sắc mặt hắn cũng hơi xanh lại. Dù sao thì cảnh tượng trước mắt cũng quá mức khủng khiếp, không ngờ đám người ngoài hành tinh này lại lấy loài người làm vật thí nghiệm?
Ba người xem xong, Imhotep đang định đem cả nhóm rời đi thì chuyện càng kinh người hơn đến bây giờ mới bắt đầu. Ba người chỉ thấy đám robot hình nhện đều dừng lại, tiếp đó cửa ra vào trên lưng mỗi robot mở ra, tất cả người ngoài hành tinh điều khiển bên trong đều bước ra ngoài. Một nhóm khoảng vài chục người ngoài hành tinh xếp thành hàng bước tới chỗ đám thực vật màu đỏ, cũng không biết bọn chúng là cái gì, chỉ thấy đám thực vật đỏ máu đang đứng yên đột nhiên chuyển động bao trùm lấy tất cả người ngoài hành tinh. Không lâu sau, những thực vật màu đỏ này bắt đầu nhanh chóng khô héo với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường. Đến khi số thực vật đó hoàn toàn héo rũ thành tro bụi, những người ngoài hành tinh ở bên trong đã hiển lộ thân hình.
Những người xem qua Independence Day đều biết, thân thể thật sự của người ngoài hành tinh kỳ thực rất nhỏ, bọn chúng đều ở trong một loại áo giáp sinh vật, bình thường hành động cũng dùng áo giáp sinh vật này làm chủ thể. Lúc này, áo giáp sinh vật của mấy chục người ngoài hành tinh này phảng phất như đang tan chảy ra, không ngừng chuyển động, như là tự có tính mạng, vừa nhúc nhích vừa biến đổi hình dạng.
Ba người Trương Hằng nhìn thấy rất rõ ràng, đều cảm thấy chấn động. Đến khi số thực vật đỏ máu hoàn toàn héo rút, áo giáp sinh vật của người ngoài hành tinh cũng đình chỉ biến hình, bắt đầu ổn định trở lại, Trương Hằng đã không nhịn được, kêu lên:
- Cái gì thế này? D-Boy[48]?
Imhotep cùng Dương Tuyết Lâm đồng thời hỏi:
- D-Boy? Là cái gì?
- Lâu trước đây, ta từng xem một bộ anime.
Trương Hằng nhìn chằm chằm vào đám người ngoài hành tinh phía dưới, thì thào nói:
- Bộ anime đó cũng nói về chiến tranh giữa loài người và người ngoài hành tinh. Người ngoài hành tinh trong anime không có kỹ thuật cao cấp như trong Independence Day nhưng bản thân bọn chúng lại có thể biến thành thực vật, loại thực vật đó lại có thể hấp thu con người vào bên trong. Qua một thời gian, lấy cơ thể con người làm chủ thể, từ trong thực vật sẽ sinh ra vũ khí hình người cực kỳ khủng bố. Kỳ thực vũ khí hình người đó đã không còn ý thức của loài người nữa, hoàn toàn biến thành vũ khí chiến đấu, bị người ngoài hành tinh ở trong cơ thể điều khiển... Cái đó có chút tương tự với những gì đám người ngoài hành tinh ở đây đang làm, đều dùng thực vật hình thành áo giáp sinh vật, lại đều dùng gen của con người để cấu thành, chỉ không biết đám người ngoài hành tinh này có biết phát triển nữa hay không?
Trong lúc nói, áo giáp của người ngoài hành tinh ở phía dưới đã từ từ ổn định lại, lộ ra hình dạng không còn giống với kiểu áo giáp sinh vật lúc trước nữa. Tuy vỏ ngoài vẫn là loại vật chất cứng giống như áo giáp sinh vật nhưng hình dáng thì lại có vẻ giống với thể hình nhân loại, mặt mũi cũng có đầu đủ ngũ quan, chỉ là màu sắc trên người nhìn có vẻ thâm trầm, nhìn qua có vài phần giống người máy.
- ...Quả nhiên là hình dáng giống như D-Boy, chỉ không biết sức chiến đấu như thế nào?
Trương Hằng cau mày lẩm bẩm.
Nhưng hắn còn chưa dứt lời, trên thân đám người ngoài hành tinh đang đứng dưới đất đột nhiên bùng lên một ngọn lửa màu đỏ. Khiến cho người ta thấy kỳ quái là bọn chúng không hề có vẻ đau đớn, khó chịu giả cả, bộ dạng hoàn toàn giống như khi Trịnh Xá sử dụng kỹ năng vampire. Mấy chục tên người ngoài hành tinh đồng loạt nhảy lên, kẻ cao nhất tới hơn mười mét, lao về phía đoàn cát vàng đang ở giữa không trung.
Imhotep lúc này đang hóa thân thành bão cát, căn bản không sợ công kích từ bên ngoài, hơn nữa bản thân hắn cũng là kẻ bất tử nên cứ mặc kệ đám người ngoài hành tinh này nhảy tới. Nhưng khi bọn chúng tới gần, Imhotep bỗng kêu lên một tiếng đau đớn, nói:
- Hả? Đây là cái gì?
Thành âm vừa dứt, hai người Trương Hằng còn chưa định thần lại thì cơn bão cát vàng đã cấp tốc bay ra phía ngoài căn phòng, ở đằng sau đám người ngoài hành tinh vừa biến thân theo sát không rời. Mấy tên trong số đó không biết đang làm cái gì, ở giữa hai tay chợt bừng lên ánh sáng bạc rực rỡ, chỉ thấy bọn chúng kéo giãn luồng sáng màu bạc đó ra, từ hư không bắn ra mấy mũi tên ánh sáng về phía cơn lốc cát. Mặc dù độ chính xác rất thấp nhưng cũng có một mũi tên bắn trúng vào đoàn cát, tiếng hừ đau đớn của Imhotep lập tức vang lên, mà đến lúc này bọn họ mới thoát ra khỏi căn phòng.
Bấy giờ, Trương Hằng cùng Dương Tuyết Lâm dù có chậm hiểu đến thế nào cũng biết Imhotep đã bị đám người ngoài hành tinh tấn công làm bị thương. Chuyện này thật quá kinh người, phải biết rằng dù là vũ khí năng lượng thuần chất như tia năng lượng cũng không thể gây thương tổn cho Imhotep. Hình thái sinh mệnh của Imhotep khác biệt quá lớn với bọn họ, bản thân hắn vốn thuộc về loại tồn tại ma pháp truyền thuyết, trừ phi sử dụng công kích ma pháp truyền thuyết, nếu không dù là bom nguyên tử cũng không giết được hắn, không thể ngờ được rằng, người ngoài hành tinh vậy mà cũng có thể làm hắn bị thương?
Đầu óc Trương Hằng càng thêm căng thẳng bởi vì cách tấn công của người ngoài hành tinh vừa rồi thật sự quá quen thuộc. Ngọn lửa màu đỏ rực đó thì không cần phải nói, thủ đoạn bắn tên sau đó nhìn thế nào cũng giống như lúc hắn sử dụng cây cung kim loại màu bạc tấn công, chẳng lẽ đám người ngoài hành tinh này đang mô phỏng phương thức tấn công của tiểu đội luân hồi bọn hắn?
Tốc độ đoàn cát vàng đột nhiên nhanh hẳn lên, chỉ sau một thoáng đã bay xa hơn nghìn mét, tiếp đó nó lại đột ngột hạ xuống đất. Imhotep bật rên lên đau đớn, xuất hiện lại hình người, ngã vật xuống đất thở hồng hộc. Sau lưng hắn xuất hiện một lỗ lớn bằng miệng bát, cơ hồ xuyên thủng cơ thể hắn, hơn nữa từ trong lỗ còn không ngừng có khói trắng bốc lên. Trên vai hắn có một khối da nhỏ biến thành màu cháy đen, giống như là bị lửa thiêu qua.
Imhotep nằm dưới đất thở hào hển, mấy giây sau, vết thương trên người hắn bắt đầu từ từ lành lại nhưng ở cách đó không xa đã có hơn mười người hành hành tinh xông tới, còn cả đám robot hình nhện vốn đã tập trung rất đông bên ngoài căn phòng này cũng nhanh chóng tiến về phái này. Tốc độ của người ngoài hành tinh đã biến thành D-Boy cực kỳ nhanh, chân chỉ khẽ điểm xuống mặt đất một cái đã vọt đi hơn mười mét, bộ dạng cực kỳ giống với khinh công mà Trịnh Xá từng cường hóa.
Trương Hằng nhìn Imhotep đang từ từ khôi phục thân thể, lại nhìn sang phía người ngoài hành tinh đang không ngừng tiếp cận, nhất thời tâm lý lại trở nên bình tĩnh. Hắn nâng cây cung kim loại màu bạc lên, tay kia lấy ra một viên năng lượng thạch, tiếp đó đặt năng lượng thạch lên dây cung, cứ như vậy nhắm về phía đám người ngoài hành tinh đang xông đến. Giây tiếp theo, vô số mũi tên sánh sáng bắn vọt ra.
"Tên ánh sáng này quá yếu, căn bản không thể xuyên thủng được tầng bảo vệ của người ngoài hành tinh, chỉ có thể tận lực ngăn cản bọn chúng... Thật không thể tưởng tượng nổi, đám ngoài hành tinh này vậy mà lại thật sự có kiểu biến hình D-Boy này. Ta nhớ trên trái đất còn có rất nhiều loại thực vật đỏ máu kia, cứ như vậy không phải loài người sẽ tuyệt chủng sao?"
Trương Hằng trong lòng đang rối như tơ vò thì vô số mũi tên năng lượng đã bắn tới nơi. Kỳ thực hắn cũng không hy vọng gì nhiều, ai mà biết mấy chục tên người ngoài hành tinh xông tới đầu tiên nhìn qua có vẻ tốc độ cực nhanh, uy thế cực mạnh nhưng thực tế lại không chịu nổi một đòn, bị tên ánh sáng năng lượng bắn trúng lập tức biến thành mảnh vụn. Chuyện này lập tức khiến Trương Hằng ngẩn người, đến cả đám người ngoài hành tinh vừa mới lao vào trong phồng cũng sững sờ, nhất thời tất cả robot hình nhện cùng người ngoài hành tinh đều dừng lại, cũng không biết chúng ở đó ngơ ngẩn cái gì.
"Đúng rồi, đám người ngoài hành tinh này đột nhiên có được kỹ năng hay thuộc tính của thành viên tiểu đội luân hồi chúng ta, có thể do thực lực chưa đầy đủ, hoặc là bọn chúng căn bản không biết phát huy, hoặc cũng có thể do quá tự tin vào thực lực của bản thân nên mới lấy cứng đấu cứng tiếp lấy tên năng lượng của ta, cơ thể tự nhiên là lập tức tan vỡ... Nhưng tiếp theo phải làm thế nào đây? Một khi bọn chúng nắm giữ được từng loại sức mạnh, đông đảo người ngoài hành tinh như vậy tới truy sát, lại có thể gây thương tổn cho Imhotep, chúng ta không phải chết chắc rồi sao?"
Trương Hằng âm thầm tính toán tình hình, nhưng mắc cho hắn suy nghĩ thế nào, chỉ cần ba người bọn hắn còn chạy loạn trong căn cứ ngoài hành tinh này thì kết quả tuyệt đối là lành ít dữ nhiều. Nghĩ tới đây, Trương Hằng thầm phát khổ, đặc biệt là việc Imhotep bị thương đã khiến cho xác suất sống sót của ba người giảm đi rất nhiều. Đúng lúc đó, một loạt hình ảnh đột nhiên hiện lên trong đầu hắn, hình ảnh đó là vị trí của Trịnh Xá, phương hướng cần phải đi để tới chỗ Trịnh Xá, bên trong hình ảnh... Trịnh Xá đang giao đấu với một luồng sáng màu đỏ sậm!
- Ta là một thiên tài... Mặc dù với bố cục, mưu kế các loại ta thật sự rất kém cỏi nhưng đối với chiến đấu thì ta lại là một thiên tài...
Đây là câu đầu tiên mà Reinhard nói khi tới trước mặt Trịnh Xá, cũng không biết hắn dùng phương pháp gì, không ngờ lại có thể hóa thành một luồng huyết quang từ cực xa lao đến chỗ Trịnh Xá. Reinhard nhìn qua cũng có chút thanh thế, có điều, kẻ hắn phải đối mặt dù sao cũng là Trịnh Xá. Trải qua vô số trường chiến đấu, gặp qua rất nhiều cường giả thực lực mạnh mẽ siêu cấp, lại thêm bản thân hắn cũng là cường giả mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư trung cấp, loại kỹ năng nhỏ nhặt này đã không còn đủ sức khiến hắn phải động dung nữa, nếu không phải trong lòng còn cố kỵ thì ngay từ lúc Reinhard vừa mới mở miệng, Trịnh Xá đã sớm đấm cho hắn một phát vào mặt rồi.
Trịnh Xá không trả lời, hắn quay người lại, như một ngọn cuồng phong lướt qua chỗ Reinhard thoát sang một bên. Chỗ hắn đang đứng hiện tại còn cách mục tiêu mà hắn dự định một khoảng ngắn, nếu như đến chỗ đó rồi mới chiến đấu thì hắn chẳng sợ chuyện gì hết. Hơn nữa, Tây Hải đội chỉ mới xuất hiện một tên này, ít nhất cũng phải còn một tinh thần lực khống chế giả nữa, nếu như hắn đột ngột bộc phát sức mạnh, loáng cái tiêu diệt tên đội trưởng Tây Hải đội này thì sẽ có chút khó khăn khi tìm kiếm tên tinh thần lực khống chế giả kia, dù sao thì Trung Châu đội lúc này cũng không có tinh thần lực khống chế giả.
Reinhard vốn không được nhanh nhạy cho lắm, sao có thể nghĩ được đến bước này, chỉ thấy Trịnh Xá dáng điệu ngạo mạn lướt qua bên người, tựa hồ chẳng coi hắn vào đâu, tên này nhất thời đầy một bụng tà hỏa, cơn giận bị Julian khơi lên lúc trước cũng đồng thời bùng lên. Hắn lập tức hét lớn một tiếng, ngọn lửa màu đỏ sậm từ khắp toàn thân tràn ra xung quanh, mặt sàn bằng thép dưới chân là thứ đầu tiên bị ảnh hưởng, sau nháy mắt đã biến thành nước thép, nhiệt độ ở đây nóng bỏng như trong lò luyện.
- À à...
Trịnh Xá vốn đang định sử dụng Thế, nhanh chóng vượt qua chỗ Reinhard, không ngờ hắn vừa mới chạy được mấy chục mét thì nhiệt độ xung quanh bỗng tăng lên kịch liệt. Trịnh Xá trong lòng máy động, nhảy vọt lên không trung, Nguyệt bộ liên tếp phát động, chỉ trong chốc lát đã hạ xuống cách đó mấy trăm mét. Phạm vi một trăm mét quanh chỗ hắn vừa đứng đã hoàn toàn biến thành một hố nước thép, ngọn lửa màu đỏ sậm trên người Reinhard tỏa ra trùng trùng điệp điệp, uy thế so với lúc nãy lại càng thêm cuồng loạn.
- Ừm, cũng gọi là có chút thực lực.
Trịnh Xá bấy giờ mới trở nên nghiêm túc bởi dù sao thì hắn cũng đã từng thấy qua một chiêu này, chính là sức mạnh khủng khiếp mà clone của hắn thể hiện. Ngọn lửa màu đen tuyền ma quái cùng với lực lượng gần như không gì chống đỡ nổi, chiêu này cũng là kỹ năng tự sáng tạo, hơn nữa nói về độ tinh diệu cũng tuyệt đối không thua kém những chiêu thức cường hãn như kỹ năng Bạo tạc và Hủy diệt của hắn. Đương nhiên, nếu như hắn giao đấu với Reinhard, điểm mấu chốt vẫn là thực lực bản thân như thế nào, về phương diện này hắn hoàn toàn tự tin, có thể nói nếu chỉ tính về thực lực cá nhân thì trong cả thế giới luân hồi hắn đủ sức đứng vững trong ba vị trí hàng đầu.
Reinhard nghe vậy lập cười lớn, nói:
- Ta đã nói rồi, ta là thiên tài về phương diện chiến đấu. Kỹ năng tự sáng tạo này không thể lấy kỹ năng thuộc tính hoán đổi để so sánh được, đây là thực lực bản thân hàng thật giá thật, so với những kỹ năng cấp A, thậm chí cấp 2A còn thích hợp bản thân hơn. Ta lại có huyết thống vampire cao cấp, phối hợp với kỹ năng Ám viêm này đúng là vừa hợp, chỉ cần giết chết ngươi, sau đó hút khô sức mạnh của ngươi, tin rằng nhất định có thể tiến hóa thành ngọn lửa màu đen. Ha ha ha, đến lúc đó, sợ rằng cả clone của ngươi cũng không phải đối thủ của ta nữa!
Hóa ra tên Reinhard này cũng không chỉ biết tự cao, nếu đúng là như vậy thì hắn đã không được lựa chọn vào tiểu đội luân hồi Ác Ma, có thể thấy là tiềm lực bản thân hắn cũng vô cùng mạnh mẽ. Hơn nữa, đối với phương diện chiến đấu hắn cũng có kiến giải độc đáo của riêng mình, ví dụ như việc hắn bỏ qua tất cả các loại thuộc tính và kỹ năng khác, chỉ tập trung cường hóa thuộc tính vampire cùng một số kỹ năng thích hợp để chiến đấu. Cộng thêm hắn ở trong tiểu đội chăn nuôi, vô số điểm thưởng cùng chi tiết kịch tình đều đổ vào thuộc tính vampire vì thế đến nay huyết thống cùng kỹ năng của hắn thật sự đã đến mức lô hỏa thuần thanh. So với những kẻ cái gì cũng cường hóa, cái gì cũng muốn phát triển nhưng khi thật sự giao chiến thì sức chiến đấu lại kém cỏi, thực lực của Reinhard trong thế giới luân hồi cũng có thể coi là không tầm thường.
Trịnh Xá thở dài, tâm niệm vừa động lập tức mở cơ nhân tỏa tầng thứ nhất, cất quá cũng chỉ làm đến đó là dừng, hắn vẫn chưa hạ quyết tâm có giết chết đội trưởng Tây Hải đội ngay bây giờ không. Lúc trước suy luận còn chưa kết thúc, nếu mạo muội động thủ rất có thể sẽ phá hỏng bố cục của hai người Sở Hiên. Mặc dù hắn đã đại khái biết được mấu chốt nhưng đối với chi tiết bố cục lại không hề rõ ràng, cũng không biết hai người Sở Hiên có tính tới bước này hay không. Nhưng nếu không ra tay thì có vẻ rất khó rời khỏi đây, tốc độ của luồng huyết quang lúc trước tuy kém xa Thế nhưng về mặt duy trì lại tốt hơn Thế rất nhiều, nếu bị truy cản thì không khỏi quá chật vật, Trịnh Xá trong lòng cũng không muốn.
"Bỏ đi, muốn đánh thì cứ đánh. Huống chi tên này vốn là loại người chăn nuôi, hắn ở trong tiểu đội luân hồi Ác Ma chắc chắn là cũng có thù với ta, đem hắn phân thây vạn mảnh cũng tốt!"
Nghĩ tới đây, sát ý của Trịnh Xá từ từ tăng lên, cơ nhân tỏa cũng đồng thời mở đến tầng thứ hai. Reianhard đang đắc ý cười cợt cũng khẽ biến sắc, dừng lại nụ cười khoa trương của mình. Tên thanh niên tóc vàng này quát khẽ một tiếng, áo mặc trên người bắt đầu rách ra từng mảnh, đến khi chiếc áo hoàn toàn tan nát, sau lưng hắn đột ngột trồi ra một đôi cách thịt màu đen ngòm, đôi cánh này hình dáng như cánh dơi, có bảy phần tương tự với clone của Trịnh Xá.
- Còn nhớ ta đã nói gì với ngươi không?
Trịnh Xá đã tập trung tinh thần, cười lạnh một tiếng nói:
- Ta không tới tìm ngươi thì thôi, ngươi lại chạy tới đây giỡn mặt ta, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng Trung Châu đội bọn ta chỉ biết ăn không thôi sao? Lúc trước ta đã nói với ngươi, muốn đấu với ta trước hết hãy tập trung tất cả thành viên của một tiểu đội luân hồi lại rồi nãy tính, nếu không, ngươi nghĩ ta là ai?
Trạng thái Hủy diệt trong nháy mắt lập tức được Trịnh Xá khởi động, thân người lóe lên một cái đã xông tới trước mặt Reinhard. Tốc độ đó thật sự quá nhanh, Reinhard thậm chí không kịp có một phản ứng nào, Trịnh Xá đã vung chân đá trúng vào cổ hắn. Sức mạnh cực lớn truyền tới, Reinhard cùng cả ngọn lửa quanh người đồng thời bị đẩy bắn vào vào trong tường thép. Ầm một tiếng cực lớn, sức mạnh của cú đá không ngờ có thể đẩy Reinhard xuyên thủng qua tường, đâm vào mấy thông đạo khác ở bên kia.
Phản ứng của của Reinhard cũng không tệ, bị một cước đá bay đi, vừa xuyên qua một lớp tường hắn đã nhanh chóng biến thành huyết quang màu đỏ sậm. Bất quá dù có biến thành huyết quang cũng không thể triệt tiêu toàn bộ sức mạnh cú đá của Trịnh Xá, hắn tiếp tục xuyên qua mấy lớp tường nữa mới dừng lại được. Đến khi luồng huyết quang biến lại thành hình người, Reinhard lập tức phun ra một ngụm máu tươi, phần cổ đã hoàn toàn cong vẹo. Sức mạnh một cước của Trịnh Xá thật sự quá lớn, hoàn toàn là lực lượng cấp độ Hủy diệt, đừng nói là người, dù là một cỗ chiến xa cũng hoàn toàn có thể bị đá ná vụn. Đây là sức mạnh đủ để gây thương tổn cho quái vật cỡ như Thần số hiệu 1, Reinhard có thể duy trì hình dạng con người đã đủ để nói lên tố chất thân thể của hắn rồi.
Sau khi đá ra một cước, bản thân Trịnh Xá cũng cảm thấy kinh ngạc với luồng sức mạnh này. Tuy hắn đã có nhận thức đầy đủ với sức mạnh của bản thân nhưng từ trước tới nay đối thủ mà hắn đối mặt đều hoặc là quá mạnh hoặc là quá yếu. Ví dụ như từng cá thể người ngoài hành tinh đơn độc, hắn thậm chí không cần phải khởi động sức mạnh cỡ bạo tạc, còn về những tồn tại quá mạnh mẽ, ví dụ như sinh vật cỡ Thần số hiệu 1 thì cho dù hắn sử dụng sức mạnh cấp Hủy diệt cũng không có tác dụng gì, vì thế khi thực sự đối đầu với đối thủ cùng đẳng cấp hoặc là thấp hơn mình mặt chút, hắn mới đột nhiên phát hiện, bản thân hình như đã biến thành quái vật rồi.
Biểu hiện của Reinhard cũng mười phần giống như quái vật. Hắn không ngờ lại nắm cổ mình, cứng rắn vặn ngược lại vị trí cũ, tiếp đó dùng tay bóp nát xương cổ. Sau khi xương cổ đã vỡ đến mức không thể nát hơn nữa, từ chỗ cổ hắn bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu đỏ máu, đến lúc Trịnh Xá tiến vào tầng thông đạo này, xương cổ hắn đã khôi phục hoàn hảo.
- Sức mạnh thật khủng khiếp, quả là sức mạnh khủng khiếp, thực lực của ngươi còn mạnh hơn những gì tên khốn trong tiểu đội Thiên Thần nói... Ha ha ha, sức mạnh thật to lớn! Nếu như có thể hút sạch sức mạnh của ngươi, ta không phải lập tức biến thành vô địch sao? Dễ dàng trở về thế giới hiện thực, sau đó cả thế giới đều...
Dáng vẻ Reinhard lúc này phảng phất như đã rơi vào cuồng loạn, cộng thêm mặt mũi đầy máu và tro bụi, không còn chút nào vẻ anh tuấn tiêu sái lúc trước nữa. Tên khốn này giờ nhìn giống như một thằng điên, miệng không ngừng thì thào, ánh mắt nhìn về phái Trịnh Xá đầy vẻ điên cuồng.
- Quả nhiên là không chết, quỷ hút máu trong truyền thuyết chính là sinh vật có sức sống cực kỳ ngoan cường.
Trịnh Xá lẩm bẩm nói, hắn khẽ nắm nắm tay, bắt đầu đánh giá gã người dơi trước mắt.
Reinhard nghe vậy đột nhiên bình tĩnh lại một chút, hắn cười ha hả nói:
- Đừng nói cái gì mà quỷ hút máu, phải gọi là vampire cao quý mới đúng chứ? Ngươi không phải cũng đã cường hóa huyết thống vampire sao? Mặc dù cấp bậc huyết thống của ngươi vô cùng thấp kém... Mà nói lại, ngươi không ngờ có thể từ huyết thống kém cỏi như vậy, nắm giữ lực lượng vô cùng mạnh mẽ, ngoài ta ra, ngươi cũng có thể coi là một thiên tài đó, ha ha ha...
- Ngu xuẩn...
Trịnh Xá lắc lắc đầu, một lần nữa sử dụng Thế, cả người dùng tốc độ mắt thường không thể theo kịp vọt tới gần chỗ Reinhard, quyền phải một lần nữa mang theo sức mạnh Hủy diệt trong nháy mắt đánh tới. Nhưng không biết từ lúc nào, một đoàn lửa màu đỏ sậm đã chắn trước nắm tay hắn, ầm một tiếng trầm đục, đoàn lửa nhìn có vẻ nhỏ bé vậy mà lại có thể ngăn cả luồng sức mạnh khổng lồ đủ để xuyên thấu tường thép dày mấy trăm mét. Tuy đoàn lửa thoáng cái đã vỡ tung nhưng dù sao cũng đã ngăn cản được đòn tấn công lần này.
Reinhard búng tay một cái, ngọn lửa trên người hắn một lần nữa bừng lên mãnh liệt, ngoài ra còn tụ thành một bức tường lửa ngăn cách giữa hắn và Trịnh Xá.
- Ta đã nói rồi, ta là thiên tài về phương diện chiến đấu... Vậy thì bắt đầu đi, màn chiến đấu thứ hai!
Trịnh Xá vốn muốn sử dụng tốc độ nhanh nhất giải quyết tên khốn kiếp này nên ngay từ đầu đã sử dụng trạng thái Hủy diệt trong nháy mắt. Nhưng không thể ngờ được tên kia vậy mà lại cứng cỏi chịu được đòn thứ nhất, đồn thứ hai đánh tới thì bị một đoàn lửa nhỏ ngăn cản lại, chuyện này liền khiến cho Trịnh Xá cảm thấy tò mò.
- Một chiêu này cũng không tệ.
Trịnh Xá lại tiếp tục đánh ra ba quyền liên tiếp, mỗi quyền đều lực năng ngàn cân nhưng không ngờ đều bị bức tường lửa mỏng manh đó ngắn cản. Tuy sau mỗi quyền đánh xuống ngọn lửa đều sẽ vỡ tung nhưng dù sao cũng đã ngăn cản được đòn tấn công mạnh mẽ của Trịnh Xá.
Reinhard xoa xoa cổ, cười lạnh nói:
- Nghe nói đến cả clone của người, kẻ mạnh nhất trong tất cả các tiểu đội luân hồi cũng sử dụng chiêu thức này, chỉ là thực lực hắn mạnh hơn ta nhiều, ngọn lửa cũng đã tiến hóa thành màu đên tuyền, đúng không? Chỉ cần hấp thu hết sức mạnh của ngươi, đến lúc đó hắn sẽ là mục tiêu tiếp theo của ta, ha ha ha...
Trịnh Xá lại chẳng có phản ứng gì, vốn chuyện này đối với hắn mà nói giống như là một tráng hán có võ thuật, đứng trước mặt hắn là một gã học sinh cấp hai, hoặc là cấp ba đang muốn trấn lột hắn. Mặc dù nghe thì có vẻ hoang đường nhưng tình huống trước mắt đúng là như vậy, chỉ là đối phương nhìn hắn cũng tưởng rằng hắn chỉ là học sinh cấp hai, cấp ba, căn bản không thể biết rằng hắn có sức mạnh vượt xa đối phương, vì thế ngoài mặc kệ ra Trịnh Xá chẳng có thể có tâm tình gì khác.
"Tính thực chiến của chiêu này cũng không tồi, có thể công có thể thủ, hơn nữa uy lực của chiêu thức còn có thể nâng cấp tùy theo thực lực bản thân, ví dụ như clone của ta là ngọn lửa màu đên tuyền. Nếu như có thể học được chiêu này thì không chừng thực lực của ta cũng sẽ được đề cao cực lớn. Được rồi, chậm rãi đánh một trận với hắn đi, chờ những kẻ khác của Tây Hải đội cùng tới nơi, luôn tiện xem thử có thể học được yếu quyết của chiêu thức này hay không."
Trịnh Xá thở ra một hơi, cũng không lấy Hổ hồn đao, chỉ ngoắc ngoắc tay nói:
- Tới đi, để tam xem thử cái gọi là thiên tài nhà ngươi rút cuộc là mạnh đến mức nào... Đừng để ta phải quá thất vọng, nếu không ngươi sẽ xong đời đấy.
Reinhard sắc mặt xanh lè, nói:
- Ngươi dám sỉ nhục ta sao? Cút *** ngươi....
Còn chưa dứt lời, tầng lửa trước mặt hắn đột nhiên nổ tung, trong khoảnh khắc Trịnh Xá đã xuất hiện ngay bên cạnh hắn.
- Nếu như ngươi có thời gian để chửi bới, không bằng nghĩ cách làm thế nào để sống sót đi. Phải biết rằng ngươi đang đối mặt với một cường giả vượt xa ngươi... Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ không giết ngươi ư?
Trịnh Xá cười lạnh, trong lúc nói, hai tay hắn không ngừng xoay tròn cách trước ngực khoảng ba mươi phân, phảng phất như giữa hai tay có một quả cầu tròn vô hình. Hai tay nhìn như di động chậm rãi, kỳ thực tốc độ đã gần tiếp cận tốc độ khi hắn sử dụng Thế.
Thật ra, ngay từ lúc Trịnh Xá hồi sinh lại sau khi đột phá đến tầng thứ tư trung cấp, hắn đã bắt đầu suy nghĩ về phương thức công kích đơn thuần của mình. Tuy nói sức tấn công của hai chiêu Bạo tạc cùng Hủy diệt mạnh mẽ vô song, Hổ hồn đao cũng cơ bản là không gì không phá nổi nhưng phương thức công kích như vậy thật sự quá đơn giản. Mặc dù có câu "nhất lực hàng thập hội" (*) nhưng nếu sức mạnh của đối phương cũng không thua kém hắn thì sao? Đến lúc đó hắn sẽ không còn có ưu thế gì nữa... Cho nên không cần biết là sử dụng Hổ hồn đao ma lực hay là chiêu thức vẫn còn trong tưởng tượng chưa từng thử qua đó, hoặc là chiêu trước mắt này, tất cả đều là để hắn thí nghiệm một hướng đi mới. Kẻ trước mắt có khả năng chịu đòn không kém, vừa khéo làm đối tượng để hắn nghiên cứu.
Reinhard cũng không đứng yên đợi Trịnh Xá tới tấn công. Cho dù hắn có tự đại đến thế nào đi nữa, sau một thoáng giao thủ vừa rồi hắn cũng đã hơi hiểu về chênh lệch thực lực giữa hai bên. Khi hai tay Trịnh Xá không ngừng xoay tròn hắn đã vung cánh bay vọt lên, đồng thời ngọn lửa bên ngoài cơ thể cũng tràn về phía Trịnh Xá.
Tốc độ hai tay Trịnh Xá từ từ chậm lại nhưng ở giữa hai lòng bàn tay lại xuất hiện màu sắc khác nhau. Lòng bàn tay trái hiện lên ánh sáng màu đen u ám, lòng bàn tay phải xuất hiện ánh sáng màu trắng nhu hòa, hai luồng ánh sáng chậm rãi tụ hợp tại trung tâm giữa hai bàn tay nhưng không hề hòa hợp với nhau mà giống như tự có ích thức, chia cách ranh giới. Có điều, ranh giới giữa hai luồng ánh sáng đó càng lúc càng tỏa ra quang mang mãnh liệt, phảng phất như có một mặt trời thu nhỏ xuất hiện giữa hai tay Trịnh Xá.
Sắc mặt Trịnh Xá càng lúc càng nhưng trọng, thậm chí còn có mồ hôi to như hạt đậu nhỏ xuống. Khi luồng lửa ập đến cách trước mặt khoảng một mét, hắn chợt hét lớn, đẩy mạnh luồng ánh sáng đen trắng trong tay ra, đồng thời gào lên:
- Mẹ nó, không khống chế được nữa, biến đi!
Ở cách đó không xa, Reinhard đã từ dưới đất bay lên, khi ngọn lửa xông về phía Trịnh Xá, hắn cũng biến thành huyết quang lao ra sau lưng Trịnh Xá. Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, mọi chuyện chỉ trong một sát na, dù với tốc độ huyết quang của hắn cũng mới vượt qua được hơn nửa mét, tiếp đó trong tay Trịnh Xá bùng lên ánh sáng kịch liệt giống như một mặt trời thu nhỏ. Không đợi Reinhard kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra, luồng lửa đang tiến tới đã hoàn toàn tan vỡ, đồng thời một luồng ánh sáng hai màu đen trắng xoắn chặt lấy nhau bắn vọt qua dưới người hắn. Chỉ trong khoảnh khắc, luồng ánh sáng đen trắng đã kết hợp với nhau thành màu xám, tiếp đó ánh xám lại biến thành đủ loại màu sắc khác nhau, cuối cùng hoàn toàn biến thành chùm ánh sáng cường độ cao mắt thường không thể nhìn thẳng. Luồng sáng trực tiếp phá tan tường thép thông đạo, ở đó hình tình một hố lớn rộng hơn mười mét, còn luồng sáng không biết đã bắn ra bao xa, ở phía đó truyền tới một tiếng nổ khủng khiếp, giống như có lựu đạn nổ ngay bên tai, đến cả Reinhard trong trạng thái huyết quang cũng bị chấn động phục hồi hình người.
Tình huống tiếp theo quả thực là quái dị đến cùng cực, không chỉ có Reinhard há hốc mồm nhìn lỗ hổng khổng lồ ở đằng xa mà chính bản thân Trịnh Xá cũng trợn mắt há mồm nhìn sang đó, cả hai người đều không thốt lên được tiếng nào. Cho đến khi từ đầu kia của thông đạo có hàng đàn robot hình nhện xông ra, Reinhard mới nuốt nuốt nước miếng nói:
- Lần, lần này coi như đánh hòa. Dù sao bộ phim kinh dị này cũng còn sớm, vẫn có nhiều cơ hội để phân thắng bại, ta đi trước đây.
Nói đoạn, hắn trực tiếp biến thành một luồng huyết quang vội vã bay ra xa, tốc độ so với lúc hắn đến còn nhanh hơn nhiều.
Trịnh Xá nghe vậy có chút ngạc nhiên, đến khi hắn định thần lại thì tên tóc vàng ánh tuấn đó đã chạy ra cực xa. Bất quá hắn cũng không có tâm trí đâu mà quản cái gã ngũ ngốc ấy, giờ phút này hai tay hắn đã hoàn toàn mất tri giác, phảng phất như chúng đều không thuộc về cơ thể nữa. Đến khi hắn vận nội lực chậm rãi lưu động qua, hai cánh tay mới từ từ khôi phục lại cảm giác, chỉ là kinh mạch bên trong đau đớn không tả nổi.
"Uy lực thật đáng sợ, quả không hổ là phương thức tấn công của Ma động pháo. Tập hợp ma lực và chân nguyên lực lại một chỗ, uy lực sinh ra thật là khủng bố. Cũng may ta buông tay ra sớm, nếu trì hoãn thêm nửa giây nữa thôi thì không biết chừng hai cánh tay này đã bị phế rồi. Có lẽ dùng tố chất thân thể của Tiềm long biến mới có thể miễn cưỡng sử dụng được chiêu này, có điều hẳn là vẫn có khả năng cải tiến mới đúng. Cách chuyển uy lực thành chùm pháo bắn ra này có vẻ không được mạnh như khi tụ hợp lại để cận chiến, chờ đến khi bộ phim kinh dị này kết thúc phải hỏi ý kiến Doraemon mới được."
Trịnh Xá vừa suy nghĩ vừa nhìn về phía Reihard bỏ chạy, trong lòng đã hơi hơi hiểu về thực lực của hắn. Nói chính xác thì thực lực của tên này cũng không tệ, không phải chỉ là một kẻ chăn nuôi thuần túy, bản thân hắn tự có một bộ phương pháp chiến đá riêng. Mặc dù tố chất thân thể cùng kỹ năng phẩn lớn là dựa vào thuộc tính cùng kỹ năng cao cấp hoán đổi mà có nhưng hắn cũng tự sáng tạo được kỹ năng, hơn nữa còn hấp thu hoàn toàn sức mạnh cường hóa thành thực lực của mình. Tên này còn có tiềm lực phát triển rất lớn, chẳng trách hắn có thể tiến vào tiểu đội luân hồi Ác Ma, điều này cũng không phải chỉ dựa vào may mắn.
"Cũng được, để hắn đi tìm những kẻ còn lại của Tây Hải đội. Chờ bọn chúng tập hợp lại thì dốc một hơi giết sạch cả bọn, đỡ phải mất công tìm từng tên một. Nói mới nhớ... Đám người ngoài hành tinh này chui ra khỏi robot làm cái gì?"
Trịnh Xá vốn đang định tiếp tục tiến về phía mục tiêu đã định nhưng lại phát hiện số robot hình nhện ở phía xa đều dừng cả lại, tiếp đó hơn một trăm người ngoài hành tinh từ bên trong bước ra, hơn nữa nhìn những kẻ này nhìn tựa hồ thon nhỏ hơn một chút, có vẻ giống với hình dáng con người.
- Ách.. Sao trên tay bọn chúng lại có cung ánh sáng màu bạc? chẳng lẽ đây là biến thể của người ngoài hành tinh?
Trịnh Xá ngắc ngứ mấy câu. Vốn hắn định lập tức rời đi nhưng tình cảnh tiếp theo lại khiến hắn không thể không sững sờ, bởi vì có hơn hai mươi người ngoài hành tinh đột nhiên giương lên một cây cung bằng ánh sáng màu bạc. Hắn đang thì thào tự nói thì chợt mấy trăm mũi tên ánh sáng từ những cây cung đó bắn ra, Trịnh Xá thoáng giật mình, đến khi tránh né thì đã có vài mũi bắn trúng chân tay hắn.
Cảm giác đau đớn như tưởng tưởng không hề xuất hiện, những mũi tên này tuy có chút uy lực nhưng Trịnh Xá được nội lực hộ thân, chúng chỉ xé rách da dẻ hắn ra một chút rồi thôi, có thể thấy sức mạnh của số tên ánh sáng thật sự rất yếu. Hơn nữa đây cũng không phải điểm mấu chốt, quan trọng là đám người ngoài hành tinh đó chỉ bắn có một lần, tiếp đó không ngờ lại xông thẳng tới chỗ Trịnh Xá.
Tình hình trước mắt thực quá quái dị, Trịnh Xá đã cầm lấy Hổ hồn đao, nhưng lại lo lắng đám người ngoài hành tinh này có kỹ năng tấn công đặc thì nào đó nên hắn chỉ hướng tới đám người ngoài hành tinh đang lao đến, cực kỳ cẩn thận chém ra một đao. Đao mang chậm rãi lướt qua tiếp đó là máu thịt tung tóe, số người ngoài hành tinh này căn bản không có chút sức phòng ngự nào, tất cả không ngờ đều chết hết dưới một nhát chém đơn giản như vậy, chuyện này lại càng khiến Trịnh Xá phải sững sờ.
"Quá kỳ lạ, đám ngoài hành tinh này chẳng lẽ bị rối loạn tâm thân tới đây tìm chết sao? Đòn tấn công nhìn rất mạnh mẽ lại không có uy lực gì, nhìn tấn công như muốn cận thân tác chiến lại không có chút sức phòng ngự, thật không thể giải thích được."
Trong lúc Trịnh Xá khổ sở suy nghĩ thì đám robot hình nhện ở phía xa lại bắt đầu rút lui. Hắn cũng không muốn đuổi theo mà vận nội lực tiếp tục tiến về hướng đã dự định, trong lòng không ngừng tìm cách làm thế nào thông báo cho các thành viên khác trong đội, để bọn họ cũng có thể tới tập hợp tại mục tiêu. Có điều Trịnh Xá không biết rằng, hai đội kia dưới sự chỉ dẫn của tinh thần lực khống chế giả bên Tây Hải đội đang hữu kinh vô hiểm tiến về phía hắn.
- Thì ra là vậy, cuối cùng ta cũng biết chỗ nguy hiểm của bộ phim kinh dị lần này rồi. Hóa ra nguy hiểm của bộ phim này không hề nhằm vào một cấp bậc tiểu đội cố định nào mà là tiểu đội luân hồi càng mạnh mẽ thì lại càng gặp nguy hiểm trong thế giới này.
Nhóm của Tiêu Hoành Luật cũng gặp phải đám người ngoài hành tinh kỳ quặc này, đánh không ra đánh, sức tấn công yếu ớt, thuần túy là đến để chịu chết. Mọi người đều không thể hiểu nổi đang có chuyện gì, chỉ có Tiêu Hoành Luật là bỗng dưng bật cười, một lát sau hắn mới bắt đầu giải thích:
- Đám người ngoài hành tinh này hẳn là còn đang làm thí nghiệm, bọn chúng vẫn chưa hoàn toàn sử dụng được gen cùng năng lực của thành viên tiểu đội luân hồi chúng ta. Tuy không biết người ngoài hành tinh lấy trộm được gen của chúng ta từ lúc nào nhưng suy luận lúc trước đã được xác nhận rõ ràng, người ngoài hành tinh đúng là muốn thu lấy gen của chúng ta nến mới để chúng ta tiến vào trong căn cứ này.
Tiêu Hoành Luật nhìn mọi người đều có vẻ như hiểu mà không hiểu, hắn liền nói tiếp:
- Kỳ thực vấn đề này chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể rõ ràng. Lúc trước ta từng xem qua một bộ phim điện ảnh, kịch bản của nó cũng là người ngoài hành tinh tấn công trái đất nhưng kết quả lại là tất cả người ngoài hành tinh đều chết bởi vi trùng và virus trên trái đất. Chuyện đó hoàn toàn hợp lý, cũng giống như khi người châu Âu mang theo virus bệnh cúm tới châu Mỹ cũng gây ra một thảm hỏa, càng không cần nói đến hai hành tinh có hoàn cảnh hoàn toàn khác biệt. Đám người ngoài hành tinh này nếu muốn khắc phục khác biệt về môi trường trên các hành tinh, sinh tồn ở nhiều tinh cầu khác nhau, bọn chúng hẳn là phải có phương pháp đặc biệt để vượt qua vấn đề này. Còn nhớ loại thực vật màu đỏ máu, sử dụng máu thịt con người để phát triển mà chúng ta từng thấy không? Đó chắc là một trong những phương pháp khắc phục.
Tiêu Hoành Luật ngừng lại một chút, khẽ ngắt ngắt tóc trán rồi nói:
- Nếu như là hấp thu gen ngoài để cường hóa bản thân thì đối với người ngoài hành tinh mà nói, gen của thành viên tiểu đội luân hồi chúng ta có sức hấp dẫn cực lớn với chúng. Chỉ cần hoàn toàn dung hợp được với gen của chúng ta, bọn chúng sẽ có thể tiến hóa hoàn chỉnh lên một bước dài, mà đây cũng là điểm khó khăn của bộ phim kinh dị lần này, độ khó mười chín người Nếu như ta đoán không sai, người ngoài hành tinh sẽ càng lúc càng mạnh, hơn nữa tốc độ phát triển cũng sẽ càng lúc càng nhanh, đến khi không phân cao thấp với với tiểu đội luân hồi chúng ta mới thôi, trước lúc đó...
"Phải xem xem kế hoạch của Sở Hiên có thể thực hiện được hay không..."
- Thiếu niên này thật lợi hại...
Ở cách chỗ nhóm Tiêu Hoành Luật cực xa, Julian của Tây Hải đội nhíu mày lẩm bẩm. Trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, nhất định phải thu nạp thiếu niên này vào trong đội mình, tuy nói là sẽ phí mất một vị trí nhưng thiếu niên này tuyệt đối đáng giá. Còn về tên đội trưởng ngu xuẩn cùng cực kia... Cứ để Reinhard chết trong thế giới phim kinh dị này đi, tầm quan trọng của vị trí này cao hơn Reinhard nhiều. Hơn nữa cũng có thể thấy rằng Reinhard hoàn toàn không phải đối thủ của Trịnh Xá, tuy có thể chạy thoát nhưng nếu như không có hắn trợ giúp, Reihard tuyệt đối không có cách nào gây thương tổn tới Trịnh Xá, vì thế Julian đã có quyết định vứt bỏ gã ngu ngốc kia.
"Hắn bắt đầu tới tìm ta rồi. Bây giờ muốn giết hắn vẫn phải phí chút công sức, nếu để Trung Châu đội tập hợp lại sẽ rất bất lợi cho ta. Ngoài ra cũng không thể để hắn không tìm được ta, nếu không tên khốn này chắc chắn sẽ sinh nghi. Hiện tại hắn đã có ý muốn giết ta rồi, nếu lại nghi ngờ thêm thì không biết chừng tên ngu xuẩn này sẽ lập tức làm loạn lên, cứ như thế sẽ không thể nào đoàn diệt được Trung Châu đội nữa... Cho hắn chút lợi ích vậy, để hắn tới giết ba thành viên kia của Trung Châu đội. Cho dù hắn hấp thu thực lực của ba người đó thì tính ra vẫn chưa thể thắng được ta..."
Julian đã định chủ ý, cuối cùng cũng đáp lại Reinhard đang kêu gào hắn.
"Ta cũng không thể theo ngài chiến đấu với Trịnh Xá được, hắn thật sự quá mạnh, dù thêm ta cũng không thể làm gì được hắn. Do sức mạnh của ngài căn bản không đủ làm hắn bị thương, vì thế không bằng trước tiên tới giết mấy kẻ mạnh khác của Trung Châu đội, hấp thu sức mạnh của bọn chúng sau đó lại tới đối phó với Trịnh Xá. Trung Châu đội này không hổ là đội ngũ cực mạnh có thể thắng được cả tiểu đội Thiên Thần, lúc trước chúng ta đã đánh giá thấp bọn chúng. Ba người này ngoài cô gái đó là người bình thường, hai kẻ còn lại đều có thực lực cường hãn, một kẻ chuyên về công kích tầm xa, đến cả vòng bảo vệ của người ngoài hành tinh cũng không chống đỡ được, tên còn lại thì thông thạo biến thành gió cát chạy trốn, hơn nữa hình như là có thân thể bất tử, vừa hợp để ngài hấp thu năng lực. Xong xuôi ta sẽ cùng ngài tới đấu với Trịnh Xá, ngài thế thế nào?"
Theo quét hình tinh thần lực của Julian, Reinhard cũng nhìn thấy ba người Trương Hằng, đặc biệt là Trương Hằng cầm cung xạ kích, Imhotep biến thành cát bụi tránh né, hắn đều chứng kiến rõ ràng. Hai loại năng lực này đề vô cùng thần diệu, Reinhard thầm tính toán một lúc rồi nói:
"Được, ngươi chuyển vị trí của bọn chúng tới ý thức ta, tự mình tìm một chỗ mà ẩn nấp, chờ khi ta hấp thu năng lực của bọn chúng xong thì tập hợp cùng tới hợp kích Trịnh Xá... Lúc trước đúng là chúng ta đã đánh giá thấp hắn, bản thể của kẻ mạnh nhất trong tất cả các tiểu đội luân hồi, không thể coi thường thực lực của hắn được. Tóm lại nhất định phải giết chết hắn, hút sạch sức mạnh, sau đó ta sẽ là kẻ mạnh nhất trong tất cả các tiểu đội luân hồi, ha ha ha..."
Vừa dứt lời, hắn đã biến thành một đoàn huyết quang, lao tới chỗ ba người Trương Hằng.
Julian thầm cười lạnh, vừa tiến về phía Trịnh Xá vừa không ngừng tính toán.
"Nhất định phải giết chết cái ẩn họa đó trong bộ phim kinh dị lần này, nếu không chờ đến lúc thực lực hắn càng lớn mạnh, nói không chừng sẽ có thể lấy lực phá xảo làm thương hại đến ta... Tuy đã quyết định thả chút lợi ích cho hắn, để hắn tới giết mấy thành viên trung Châu đội trước làm hắn yên tâm nhưng chung quy cũng không thể để hắn quá thoải mái, nhất định phải trì hoãn thời gian đến khi ta giải quyết được Trịnh Xá mới thôi. Được rồi, cứ dứt khoát tiến hành như vậy đi."
Lại nói về nhóm Tiêu Hoành Luật, họ cũng giống ba người Trương Hằng, nhận được thông tin của Julian, bắt đầu tiến về phía Trịnh Xá. Đột nhiên, phạm vi hình ảnh trong não họ bỗng mở rộng ra, cả vị trí của ba người Trương Hằng lẫn Reinhard cũng đều xuất hiện. Tất cả mọi người đều có thể chứng kiến Reinhard hóa thành một luông huyết quang, nhanh chóng lao về phía ba người Trương Hằng, tối đa chỉ mấy phút sau là có thể đuổi kịp bọn họ.
Tinh thần lực khống chế giả của Tây Hải đội làm vậy là có ý gì? Sao lại làm lộ vị trí của đội trưởng bên mình ra? Hơn nữa cả vị trí ba người Trương Hằng cũng báo ra hết, chẳng lẽ đây là một cạm bẫy?
"Khả năng cạm bẫy không phải là không có nhưng xác suất rất thấp. Cách giải thích hợp lý nhất là Tây Hải đội muốn tránh để chúng ta tụ hợp quá sớm với Trịnh Xá nên mới lợi dùng an nguy của ba người Trương Hằng để làm che mắt chúng ta, trì hoãn thời gian chúng ta tiếp xúc với Trịnh Xá. Nhưng cách làm này đối với tình huống hiện tại chỉ thuần túy là vẽ rắn thêm chân, trừ phi... Tây Hải đội đã có nội loạn. Kẻ mà gã tinh thần lực khống chế giả này muốn che mắt không phải chúng ta mà là đội trưởng Tây Hải đội. Hắn muốn để đội trưởng Tây Hải đội bị chúng ta quấn lấy, còn hắn thì đi giải quyết Trịnh Xá, sau đó ngồi làm ngư ông đắc lợi. Chỉ có như thế mới có thể giải thích được tất cả mọi chuyện trước mắt."
Tiêu Hoành Luật cầm tấm thẻ kim loại màu bạc trên tay, âm thầm dùng ý thức nói với mọi người. Nhưng dù đã đoán được lý do tinh thần lực khống chế giả Tây Hải đội làm như vậy thì lông mày hắn vẫn nhíu chặt.
"Thật không dễ làm, đây là một cạm bẫy, đẩy tất cả ra trước mặt chúng ta nhưng chúng ta cũng chẳng làm gì được hắn. Nếu như không đi cứu mấy người Trương Hằng thì không biết thực lực đội trưởng Tây Hải đội ra sao, hai người Trương Hằng có thể chống cực được hay không... Đúng là phiền toái."
Tiêu Hoành Luật ngắt ngắt tóc trán, khổ não không thôi. Sự việc phát triển đến bước này hắn cũng không thể làm được gì, bố cục sớm dã hoàn thành, hiện tại bản thân hắn cũng đang ở trong cục, trí tuệ vào lúc này thật sự không có tác dụng lớn, chỉ có thể dựa theo bố cục đã sắp đặt lúc trước tiếp tục tiến hành. Giờ là lúc để xem thực lực hai bên như thế nào, chỉ có người có thực lực cực lớn mới có thể phá cục mà ra, còn nếu không thì tất cả đều chịu ở trong cục chờ đến lúc kết thúc.
Tiêu Hoành Luật còn chưa nói xong, Anck-Su-Namun đã vội vàng hỏi:
- Ngọn lửa trên người tên đó rất giống lửa vampire của Trịnh Xá, có thể gây thương tổn cho Imhotep không?
Sau khi Imhotep gia nhập Trung Châu đội, hắn cũng đã cùng mọi người giao đấu trao đổi tại Chủ Thần không gian. Tuy hắn có thân thể bất tử nhưng kỹ năng hoặc đạo cụ ma pháp truyên thuyết vẫn có thể gây thương hại đến cho hắn, đặc biệt là kỹ năng Hồng viêm của Trịnh Xá. Ngọn lửa có thể thiêu đốt cả linh hồn này lại càng là khắc tinh trời sinh của hắn, nếu như cả linh hồn cũng bị thiêu đốt hoàn toàn thì thân thể bất tử của hắn cũng tự nhiên là hóa thành hư vô.
- À, đúng thế, đây đúng là ngọn lửa vampire của Trịnh Xá, chỉ là uy lực so với nguyên bản thì còn mạnh hơn một chút... Không còn cách nào nữa, Triệu Anh Không, ngươi tới giúp mấy người Trương Hằng đi, Nếu là người thì chắc sẽ có thể thắng được đội trưởng Tây Hải đội kia...
Tiêu Hoành Luật nghĩ ngợi một lúc rồi quay sang phía Triệu Anh Không, nói.
Triệu Anh Không lại cực kỳ dứt khoát, lắc đầu đáp:
- Không, thực lực của tên đó không ra sao cả, Trương Hằng cộng thêm Vương Hiệp, tối đa là Zero nữa nhất định có thể giải quyết. Ta phải tới đấu với tinh thần lực khống chế giả của Tây Hải đội...
- Hả?
Tiêu Hoành Luật cùng những người xung quanh đều sững sờ, tất cả nhìn chằm chằm vào Triệu Anh Không.
Khuôn mặt Triệu Anh Không hơi hơi đỏ lên. Làn da nàng vốn trắng nõn, mềm mại, tuy trang phục có hướng trung tính nhưng vẻ mặt thoáng đỏ hồng vẫn khiến nàng thêm mấy phần quyết rũ nữ tính, thật sự khiến người khác phải kinh ngạc.
Triệu Anh Không lập tức hơi cúi đầu, nói:
- Kỹ năng khống chế tinh thần lực của kẻ đó có thể công kích tới người khác, khiến cho đối thủ sinh ra ảo giác hoặc là rối loạn ý thức. người kia của ta có vẻ rất quen thuộc với yếu quyết của chiêu này, vì thế ta...
Trong lúc nói, Triệu Anh Không bộ dạng vốn đang có chút thẹn thùng đột nhiên bật cười hì hì, không còn vẻ xấu hổ lúc trước nữa. Nàng nhìn mọi người nói:
- Không sai, chính ta muốn chiến đấu với kẻ đó. Về phương diện khống chế tinh thần lực ta có chuyện cần hỏi hắn... Hì hì, Tiêu Hoành Luật, như vậy chắc không làm loạn bố cục của ngươi chứ?
Nói đoạn, nàng cúi đầu bước tới sát chỗ Tiêu Hoành Luật.
Tiêu Hoành Luật hơi đỏ mặt, khẽ né sang một bên. Dù sao cũng là thiếu niên hơn mười tuổi, mùi hương thiếu nữ ập tới trước mặt lập tức khiến trống ngực hắn đập nhanh hơn mấy nhịp. Tránh qua một cái, hắn mới nhíu màu nói:
- Không phải là không thể để mấy người Vương Hiệp đi. Dì sao thì muốn cứu nhóm Trương Hằng cũng cần phải đánh bại đội trưởng Tây Hải đội trước, nếu không với tốc độ của hắn không ngừng truy cản chắc chắn là chạy không thoát. Muốn đánh bại hoặc là giết chết hắn ở đó... Được rồi, Vương Hiệp, Trình Khiếu, hai người các ngươi tới hỗ trợ bên Trương Hằng.
Trình Khiếu nghe vậy lập tức gào lên:
- Đùa cái kiểu gì vậy, chân ta bị đánh gãy đấy nhé. Ngươi nghĩ ta là loại quái vật giống Trịnh Xá à? Dù mất cả đầu thì có lẽ cũng sống được...
Tiêu Hoành Luật cũng không đáp, chỉ quay sang phía Triệu Anh Không nói:
- Đây là chủ ý của ngươi, vậy thì thương thế của Trình Khiếu sẽ giao cho ngươi, luôn tiện cho bọn ta xem thử sự thần kỳ của cơ nhân tỏa tầng thứ tư đi...
Điều này cũng là sự thật, tuy nói Trịnh Xá đúng là cường giả mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư trung cấp nhưng hắn dù sao cũng mới chỉ đột phá tới cảnh giới này chưa lâu, rất nhiều diệu dụng của tầng thứ tư vẫn còn chưa biết, đối với hiểu biết về cơ nhân tỏa, hắn sao có thể bằng được Triệu Anh Không chân chính? Dù gì thì nàng cũng đã mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư sơ cấp từ rất nhiều năm trước, thậm chí là tiếp cận trung cấp.
Triệu Anh Không nghe vậy liền bước tới cạnh Trình Khiếu, vẻ mặt tươi cười nhìn hắn.
Tên này lập tức mặt mũi đỏ bừng, kêu lên:
- Oa, đồng nhan cự nhũ mỉm cười rồi...
Lời còn chưa dứt, Triệu Anh Không đã nắm lấy chỗ xương gãy của hắn, dùng sức bóp một cái. Rắc rắc hai tiếng, xương chân bị nàng cứng rắn dịch về vị trí cũ, cơn đau thấu tâm can lập tức làm Trình Khiếu sùi bọt mép hôn mê bất tỉnh.
Nụ cười của Triệu Anh Không càng thêm sáng lạn, chỉ là ánh mắt lại càng thêm lạnh lẽo. Nàm mỉm cười dùng móng tách khẽ rạch qua da chân Trình Khiếu, đồng thời cũng cắt mở lòng bàn tay mình, đoạn áo tay lên trên chỗ xương gãy. Không quá mấy giây sau, Trình Khiếu đột nhiên kêu lớn tỉnh lại, cũng không thấy hắn tiếp tục ba hoa nữa mà lại liều mạng ôm lấy chỗ chân gãy: hét lên:
- Nóng quá! Chân ta cháy mất rồi!
Vừa nói hắn vừa dùng tay vỗ loạn lên chân mình.
Triệu Anh Không cười hì hì thả tay ra, nói:
- Cơ nhân tỏa tầng thứ tư đúng là có một số kỹ năng thần diệu, ví dụ như khống chế gen tế bào, làm tốc độ hồi phục tăng lên trăm ngàn lần cũng không phải là không thể. Chỉ là làm như vậy là ép ra sinh mệnh lực tiềm năng, thỉnh thoáng mới được dùng một lần... Trình Khiếu, nếu chân ngươi dài ra quá cỡ thì cũng không được trách ta đấy nhé.
Chỗ chân gãy của Trình Khiếu giống như được nhuộm màu, biến thành đỏ bừng, rõ ràng là đau đớn khó chịu, mồ hôi trên trán hắn to như hạt đậu, chảy xuống ròng ròng. Trình Khiếu phản ứng cũng rất nhanh, không vỗ vỗ chân nữa mà lấy trong người ra một hộp kim chậm, xoẹt xoẹt vài phát đâm lên mấy huyệt đạo trên chân, bấy giờ sắc mặt hắn mới dần dần hòa hoãn lại.
Lại qua hơn mười giây, màu đỏ trên chân Trình Khiếu từ từ tan đi, hắn cũng rút hết kim châm ta. Đến lúc này, cái chân bị đánh gãy nát của hắn chung quy cũng đã liền lại hoàn hảo.
Trình Khiếu lau lau mồ hôi, nhìn thấy bộ dạng tươi cười duyên dáng, đáng yêu của Triệu Anh Không, hắn lại mở miệng định chiếm chút tiện nghi. Ai mà biết, lời còn chưa thốt ra, sắc mặt Triệu Anh Không thoáng cái đã biến thành băng lạnh, nàng lại khôi phục nhân cách kia, hơn nữa cũng không nghe Trình Khiếu nói gì cả, tung cướp đạp thẳng vào mặt hắn, đã văng tên này ra xa mấy mét.
Trình Khiếu lại cười ha ha, từ dưới đất bật dậy. Hắn quệt máu mũi, nói:
- Tốt! Để ta tới thử lại thực lực của tên đó đi. Lúc trước bị hắn đá gãy chân.. Giờ phải đến lượt ta đạp gãy chân hắn mới đúng!
- Khốn kiếp, sao lại nhiều robot thế này? Chẳng lẽ người ngoài hành tinh chỉ biết nhằm vào ba chúng ta mà đánh? Trương Hằng nhìn đám robot hình nhện đông nghìn nghịt dưới chân, sởn gai ốc nói.
Ba người đã không còn dám xa xỉ như lúc đầu biến thành gió xoáy phi hành nữa, sau khi trải qua mấy lần nguy hiểm, họ đã tận hết khả năng để nghỉ ngơi dưỡng sức. Hoặc là biến thành cát tránh né, hoặc là giết chết những nhóm nhỏ robot, chỉ đến khi xung quanh đều là robot thì mới biến thành gió xoát bay đi. Cứ trốn trốn tránh tránh như vậy, được sự giúp đỡ của Imhotep bọn họ chung quy cũng không chết trong căn cứ này, mà sức mạnh của Imhotep cũng từ từ khôi phục lại.
Ba người cứ thế chạy loạn lên trong căn cứ ngoài hành tinh. Vốn thấy số lượng robot hình nhện xung quanh càng lúc càng ít, họ còn chuẩn bị dừng lại nghỉ ngơi một chút nhưng không ngờ lại bỗng dưng trông thấy ở phía trước có một lượng lớn robot đang tụ tập, hơn nữa từ trong gian phòng đó còn có rất nhiều robot đang không ngừng tiến ra ngoài. Nhất thời ba người đều cảm thấy vô cùng tò mò, không biết có phải đã gặp kho vũ khí của người ngoài hành tinh hay không.
Imhotep cũng là loai tài cao mật lớn, lại thêm lúc này hắn đã đầy đủ tinh lực, lập tức biến thành gió xoáy tiến vào trong căn phòng đó. Ai mà biết, vừa mới bước vào lập tức trước mặt hắn tràn ngập màu đỏ, trên mặt đất trải đầy loại thực vật màu đỏ máu, ở giữa rừng thực vật còn có vô số thi thể con người, cảnh tượng phảng phất như tu la địa ngục.
- Chẳng lẽ đám người ngoài hành tinh này không hít thở được không khí trên trái đất nên mới mang thực vật vốn có trên hành tinh bọn chúng tới đây nuôi trồng?
Trương Hằng kinh ngạc nhìn khung cảnh trước mắt, đồng thời sắc mặt hắn cũng hơi xanh lại. Dù sao thì cảnh tượng trước mắt cũng quá mức khủng khiếp, không ngờ đám người ngoài hành tinh này lại lấy loài người làm vật thí nghiệm?
Ba người xem xong, Imhotep đang định đem cả nhóm rời đi thì chuyện càng kinh người hơn đến bây giờ mới bắt đầu. Ba người chỉ thấy đám robot hình nhện đều dừng lại, tiếp đó cửa ra vào trên lưng mỗi robot mở ra, tất cả người ngoài hành tinh điều khiển bên trong đều bước ra ngoài. Một nhóm khoảng vài chục người ngoài hành tinh xếp thành hàng bước tới chỗ đám thực vật màu đỏ, cũng không biết bọn chúng là cái gì, chỉ thấy đám thực vật đỏ máu đang đứng yên đột nhiên chuyển động bao trùm lấy tất cả người ngoài hành tinh. Không lâu sau, những thực vật màu đỏ này bắt đầu nhanh chóng khô héo với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường. Đến khi số thực vật đó hoàn toàn héo rũ thành tro bụi, những người ngoài hành tinh ở bên trong đã hiển lộ thân hình.
Những người xem qua Independence Day đều biết, thân thể thật sự của người ngoài hành tinh kỳ thực rất nhỏ, bọn chúng đều ở trong một loại áo giáp sinh vật, bình thường hành động cũng dùng áo giáp sinh vật này làm chủ thể. Lúc này, áo giáp sinh vật của mấy chục người ngoài hành tinh này phảng phất như đang tan chảy ra, không ngừng chuyển động, như là tự có tính mạng, vừa nhúc nhích vừa biến đổi hình dạng.
Ba người Trương Hằng nhìn thấy rất rõ ràng, đều cảm thấy chấn động. Đến khi số thực vật đỏ máu hoàn toàn héo rút, áo giáp sinh vật của người ngoài hành tinh cũng đình chỉ biến hình, bắt đầu ổn định trở lại, Trương Hằng đã không nhịn được, kêu lên:
- Cái gì thế này? D-Boy[48]?
Imhotep cùng Dương Tuyết Lâm đồng thời hỏi:
- D-Boy? Là cái gì?
- Lâu trước đây, ta từng xem một bộ anime.
Trương Hằng nhìn chằm chằm vào đám người ngoài hành tinh phía dưới, thì thào nói:
- Bộ anime đó cũng nói về chiến tranh giữa loài người và người ngoài hành tinh. Người ngoài hành tinh trong anime không có kỹ thuật cao cấp như trong Independence Day nhưng bản thân bọn chúng lại có thể biến thành thực vật, loại thực vật đó lại có thể hấp thu con người vào bên trong. Qua một thời gian, lấy cơ thể con người làm chủ thể, từ trong thực vật sẽ sinh ra vũ khí hình người cực kỳ khủng bố. Kỳ thực vũ khí hình người đó đã không còn ý thức của loài người nữa, hoàn toàn biến thành vũ khí chiến đấu, bị người ngoài hành tinh ở trong cơ thể điều khiển... Cái đó có chút tương tự với những gì đám người ngoài hành tinh ở đây đang làm, đều dùng thực vật hình thành áo giáp sinh vật, lại đều dùng gen của con người để cấu thành, chỉ không biết đám người ngoài hành tinh này có biết phát triển nữa hay không?
Trong lúc nói, áo giáp của người ngoài hành tinh ở phía dưới đã từ từ ổn định lại, lộ ra hình dạng không còn giống với kiểu áo giáp sinh vật lúc trước nữa. Tuy vỏ ngoài vẫn là loại vật chất cứng giống như áo giáp sinh vật nhưng hình dáng thì lại có vẻ giống với thể hình nhân loại, mặt mũi cũng có đầu đủ ngũ quan, chỉ là màu sắc trên người nhìn có vẻ thâm trầm, nhìn qua có vài phần giống người máy.
- ...Quả nhiên là hình dáng giống như D-Boy, chỉ không biết sức chiến đấu như thế nào?
Trương Hằng cau mày lẩm bẩm.
Nhưng hắn còn chưa dứt lời, trên thân đám người ngoài hành tinh đang đứng dưới đất đột nhiên bùng lên một ngọn lửa màu đỏ. Khiến cho người ta thấy kỳ quái là bọn chúng không hề có vẻ đau đớn, khó chịu giả cả, bộ dạng hoàn toàn giống như khi Trịnh Xá sử dụng kỹ năng vampire. Mấy chục tên người ngoài hành tinh đồng loạt nhảy lên, kẻ cao nhất tới hơn mười mét, lao về phía đoàn cát vàng đang ở giữa không trung.
Imhotep lúc này đang hóa thân thành bão cát, căn bản không sợ công kích từ bên ngoài, hơn nữa bản thân hắn cũng là kẻ bất tử nên cứ mặc kệ đám người ngoài hành tinh này nhảy tới. Nhưng khi bọn chúng tới gần, Imhotep bỗng kêu lên một tiếng đau đớn, nói:
- Hả? Đây là cái gì?
Thành âm vừa dứt, hai người Trương Hằng còn chưa định thần lại thì cơn bão cát vàng đã cấp tốc bay ra phía ngoài căn phòng, ở đằng sau đám người ngoài hành tinh vừa biến thân theo sát không rời. Mấy tên trong số đó không biết đang làm cái gì, ở giữa hai tay chợt bừng lên ánh sáng bạc rực rỡ, chỉ thấy bọn chúng kéo giãn luồng sáng màu bạc đó ra, từ hư không bắn ra mấy mũi tên ánh sáng về phía cơn lốc cát. Mặc dù độ chính xác rất thấp nhưng cũng có một mũi tên bắn trúng vào đoàn cát, tiếng hừ đau đớn của Imhotep lập tức vang lên, mà đến lúc này bọn họ mới thoát ra khỏi căn phòng.
Bấy giờ, Trương Hằng cùng Dương Tuyết Lâm dù có chậm hiểu đến thế nào cũng biết Imhotep đã bị đám người ngoài hành tinh tấn công làm bị thương. Chuyện này thật quá kinh người, phải biết rằng dù là vũ khí năng lượng thuần chất như tia năng lượng cũng không thể gây thương tổn cho Imhotep. Hình thái sinh mệnh của Imhotep khác biệt quá lớn với bọn họ, bản thân hắn vốn thuộc về loại tồn tại ma pháp truyền thuyết, trừ phi sử dụng công kích ma pháp truyền thuyết, nếu không dù là bom nguyên tử cũng không giết được hắn, không thể ngờ được rằng, người ngoài hành tinh vậy mà cũng có thể làm hắn bị thương?
Đầu óc Trương Hằng càng thêm căng thẳng bởi vì cách tấn công của người ngoài hành tinh vừa rồi thật sự quá quen thuộc. Ngọn lửa màu đỏ rực đó thì không cần phải nói, thủ đoạn bắn tên sau đó nhìn thế nào cũng giống như lúc hắn sử dụng cây cung kim loại màu bạc tấn công, chẳng lẽ đám người ngoài hành tinh này đang mô phỏng phương thức tấn công của tiểu đội luân hồi bọn hắn?
Tốc độ đoàn cát vàng đột nhiên nhanh hẳn lên, chỉ sau một thoáng đã bay xa hơn nghìn mét, tiếp đó nó lại đột ngột hạ xuống đất. Imhotep bật rên lên đau đớn, xuất hiện lại hình người, ngã vật xuống đất thở hồng hộc. Sau lưng hắn xuất hiện một lỗ lớn bằng miệng bát, cơ hồ xuyên thủng cơ thể hắn, hơn nữa từ trong lỗ còn không ngừng có khói trắng bốc lên. Trên vai hắn có một khối da nhỏ biến thành màu cháy đen, giống như là bị lửa thiêu qua.
Imhotep nằm dưới đất thở hào hển, mấy giây sau, vết thương trên người hắn bắt đầu từ từ lành lại nhưng ở cách đó không xa đã có hơn mười người hành hành tinh xông tới, còn cả đám robot hình nhện vốn đã tập trung rất đông bên ngoài căn phòng này cũng nhanh chóng tiến về phái này. Tốc độ của người ngoài hành tinh đã biến thành D-Boy cực kỳ nhanh, chân chỉ khẽ điểm xuống mặt đất một cái đã vọt đi hơn mười mét, bộ dạng cực kỳ giống với khinh công mà Trịnh Xá từng cường hóa.
Trương Hằng nhìn Imhotep đang từ từ khôi phục thân thể, lại nhìn sang phía người ngoài hành tinh đang không ngừng tiếp cận, nhất thời tâm lý lại trở nên bình tĩnh. Hắn nâng cây cung kim loại màu bạc lên, tay kia lấy ra một viên năng lượng thạch, tiếp đó đặt năng lượng thạch lên dây cung, cứ như vậy nhắm về phía đám người ngoài hành tinh đang xông đến. Giây tiếp theo, vô số mũi tên sánh sáng bắn vọt ra.
"Tên ánh sáng này quá yếu, căn bản không thể xuyên thủng được tầng bảo vệ của người ngoài hành tinh, chỉ có thể tận lực ngăn cản bọn chúng... Thật không thể tưởng tượng nổi, đám ngoài hành tinh này vậy mà lại thật sự có kiểu biến hình D-Boy này. Ta nhớ trên trái đất còn có rất nhiều loại thực vật đỏ máu kia, cứ như vậy không phải loài người sẽ tuyệt chủng sao?"
Trương Hằng trong lòng đang rối như tơ vò thì vô số mũi tên năng lượng đã bắn tới nơi. Kỳ thực hắn cũng không hy vọng gì nhiều, ai mà biết mấy chục tên người ngoài hành tinh xông tới đầu tiên nhìn qua có vẻ tốc độ cực nhanh, uy thế cực mạnh nhưng thực tế lại không chịu nổi một đòn, bị tên ánh sáng năng lượng bắn trúng lập tức biến thành mảnh vụn. Chuyện này lập tức khiến Trương Hằng ngẩn người, đến cả đám người ngoài hành tinh vừa mới lao vào trong phồng cũng sững sờ, nhất thời tất cả robot hình nhện cùng người ngoài hành tinh đều dừng lại, cũng không biết chúng ở đó ngơ ngẩn cái gì.
"Đúng rồi, đám người ngoài hành tinh này đột nhiên có được kỹ năng hay thuộc tính của thành viên tiểu đội luân hồi chúng ta, có thể do thực lực chưa đầy đủ, hoặc là bọn chúng căn bản không biết phát huy, hoặc cũng có thể do quá tự tin vào thực lực của bản thân nên mới lấy cứng đấu cứng tiếp lấy tên năng lượng của ta, cơ thể tự nhiên là lập tức tan vỡ... Nhưng tiếp theo phải làm thế nào đây? Một khi bọn chúng nắm giữ được từng loại sức mạnh, đông đảo người ngoài hành tinh như vậy tới truy sát, lại có thể gây thương tổn cho Imhotep, chúng ta không phải chết chắc rồi sao?"
Trương Hằng âm thầm tính toán tình hình, nhưng mắc cho hắn suy nghĩ thế nào, chỉ cần ba người bọn hắn còn chạy loạn trong căn cứ ngoài hành tinh này thì kết quả tuyệt đối là lành ít dữ nhiều. Nghĩ tới đây, Trương Hằng thầm phát khổ, đặc biệt là việc Imhotep bị thương đã khiến cho xác suất sống sót của ba người giảm đi rất nhiều. Đúng lúc đó, một loạt hình ảnh đột nhiên hiện lên trong đầu hắn, hình ảnh đó là vị trí của Trịnh Xá, phương hướng cần phải đi để tới chỗ Trịnh Xá, bên trong hình ảnh... Trịnh Xá đang giao đấu với một luồng sáng màu đỏ sậm!
- Ta là một thiên tài... Mặc dù với bố cục, mưu kế các loại ta thật sự rất kém cỏi nhưng đối với chiến đấu thì ta lại là một thiên tài...
Đây là câu đầu tiên mà Reinhard nói khi tới trước mặt Trịnh Xá, cũng không biết hắn dùng phương pháp gì, không ngờ lại có thể hóa thành một luồng huyết quang từ cực xa lao đến chỗ Trịnh Xá. Reinhard nhìn qua cũng có chút thanh thế, có điều, kẻ hắn phải đối mặt dù sao cũng là Trịnh Xá. Trải qua vô số trường chiến đấu, gặp qua rất nhiều cường giả thực lực mạnh mẽ siêu cấp, lại thêm bản thân hắn cũng là cường giả mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư trung cấp, loại kỹ năng nhỏ nhặt này đã không còn đủ sức khiến hắn phải động dung nữa, nếu không phải trong lòng còn cố kỵ thì ngay từ lúc Reinhard vừa mới mở miệng, Trịnh Xá đã sớm đấm cho hắn một phát vào mặt rồi.
Trịnh Xá không trả lời, hắn quay người lại, như một ngọn cuồng phong lướt qua chỗ Reinhard thoát sang một bên. Chỗ hắn đang đứng hiện tại còn cách mục tiêu mà hắn dự định một khoảng ngắn, nếu như đến chỗ đó rồi mới chiến đấu thì hắn chẳng sợ chuyện gì hết. Hơn nữa, Tây Hải đội chỉ mới xuất hiện một tên này, ít nhất cũng phải còn một tinh thần lực khống chế giả nữa, nếu như hắn đột ngột bộc phát sức mạnh, loáng cái tiêu diệt tên đội trưởng Tây Hải đội này thì sẽ có chút khó khăn khi tìm kiếm tên tinh thần lực khống chế giả kia, dù sao thì Trung Châu đội lúc này cũng không có tinh thần lực khống chế giả.
Reinhard vốn không được nhanh nhạy cho lắm, sao có thể nghĩ được đến bước này, chỉ thấy Trịnh Xá dáng điệu ngạo mạn lướt qua bên người, tựa hồ chẳng coi hắn vào đâu, tên này nhất thời đầy một bụng tà hỏa, cơn giận bị Julian khơi lên lúc trước cũng đồng thời bùng lên. Hắn lập tức hét lớn một tiếng, ngọn lửa màu đỏ sậm từ khắp toàn thân tràn ra xung quanh, mặt sàn bằng thép dưới chân là thứ đầu tiên bị ảnh hưởng, sau nháy mắt đã biến thành nước thép, nhiệt độ ở đây nóng bỏng như trong lò luyện.
- À à...
Trịnh Xá vốn đang định sử dụng Thế, nhanh chóng vượt qua chỗ Reinhard, không ngờ hắn vừa mới chạy được mấy chục mét thì nhiệt độ xung quanh bỗng tăng lên kịch liệt. Trịnh Xá trong lòng máy động, nhảy vọt lên không trung, Nguyệt bộ liên tếp phát động, chỉ trong chốc lát đã hạ xuống cách đó mấy trăm mét. Phạm vi một trăm mét quanh chỗ hắn vừa đứng đã hoàn toàn biến thành một hố nước thép, ngọn lửa màu đỏ sậm trên người Reinhard tỏa ra trùng trùng điệp điệp, uy thế so với lúc nãy lại càng thêm cuồng loạn.
- Ừm, cũng gọi là có chút thực lực.
Trịnh Xá bấy giờ mới trở nên nghiêm túc bởi dù sao thì hắn cũng đã từng thấy qua một chiêu này, chính là sức mạnh khủng khiếp mà clone của hắn thể hiện. Ngọn lửa màu đen tuyền ma quái cùng với lực lượng gần như không gì chống đỡ nổi, chiêu này cũng là kỹ năng tự sáng tạo, hơn nữa nói về độ tinh diệu cũng tuyệt đối không thua kém những chiêu thức cường hãn như kỹ năng Bạo tạc và Hủy diệt của hắn. Đương nhiên, nếu như hắn giao đấu với Reinhard, điểm mấu chốt vẫn là thực lực bản thân như thế nào, về phương diện này hắn hoàn toàn tự tin, có thể nói nếu chỉ tính về thực lực cá nhân thì trong cả thế giới luân hồi hắn đủ sức đứng vững trong ba vị trí hàng đầu.
Reinhard nghe vậy lập cười lớn, nói:
- Ta đã nói rồi, ta là thiên tài về phương diện chiến đấu. Kỹ năng tự sáng tạo này không thể lấy kỹ năng thuộc tính hoán đổi để so sánh được, đây là thực lực bản thân hàng thật giá thật, so với những kỹ năng cấp A, thậm chí cấp 2A còn thích hợp bản thân hơn. Ta lại có huyết thống vampire cao cấp, phối hợp với kỹ năng Ám viêm này đúng là vừa hợp, chỉ cần giết chết ngươi, sau đó hút khô sức mạnh của ngươi, tin rằng nhất định có thể tiến hóa thành ngọn lửa màu đen. Ha ha ha, đến lúc đó, sợ rằng cả clone của ngươi cũng không phải đối thủ của ta nữa!
Hóa ra tên Reinhard này cũng không chỉ biết tự cao, nếu đúng là như vậy thì hắn đã không được lựa chọn vào tiểu đội luân hồi Ác Ma, có thể thấy là tiềm lực bản thân hắn cũng vô cùng mạnh mẽ. Hơn nữa, đối với phương diện chiến đấu hắn cũng có kiến giải độc đáo của riêng mình, ví dụ như việc hắn bỏ qua tất cả các loại thuộc tính và kỹ năng khác, chỉ tập trung cường hóa thuộc tính vampire cùng một số kỹ năng thích hợp để chiến đấu. Cộng thêm hắn ở trong tiểu đội chăn nuôi, vô số điểm thưởng cùng chi tiết kịch tình đều đổ vào thuộc tính vampire vì thế đến nay huyết thống cùng kỹ năng của hắn thật sự đã đến mức lô hỏa thuần thanh. So với những kẻ cái gì cũng cường hóa, cái gì cũng muốn phát triển nhưng khi thật sự giao chiến thì sức chiến đấu lại kém cỏi, thực lực của Reinhard trong thế giới luân hồi cũng có thể coi là không tầm thường.
Trịnh Xá thở dài, tâm niệm vừa động lập tức mở cơ nhân tỏa tầng thứ nhất, cất quá cũng chỉ làm đến đó là dừng, hắn vẫn chưa hạ quyết tâm có giết chết đội trưởng Tây Hải đội ngay bây giờ không. Lúc trước suy luận còn chưa kết thúc, nếu mạo muội động thủ rất có thể sẽ phá hỏng bố cục của hai người Sở Hiên. Mặc dù hắn đã đại khái biết được mấu chốt nhưng đối với chi tiết bố cục lại không hề rõ ràng, cũng không biết hai người Sở Hiên có tính tới bước này hay không. Nhưng nếu không ra tay thì có vẻ rất khó rời khỏi đây, tốc độ của luồng huyết quang lúc trước tuy kém xa Thế nhưng về mặt duy trì lại tốt hơn Thế rất nhiều, nếu bị truy cản thì không khỏi quá chật vật, Trịnh Xá trong lòng cũng không muốn.
"Bỏ đi, muốn đánh thì cứ đánh. Huống chi tên này vốn là loại người chăn nuôi, hắn ở trong tiểu đội luân hồi Ác Ma chắc chắn là cũng có thù với ta, đem hắn phân thây vạn mảnh cũng tốt!"
Nghĩ tới đây, sát ý của Trịnh Xá từ từ tăng lên, cơ nhân tỏa cũng đồng thời mở đến tầng thứ hai. Reianhard đang đắc ý cười cợt cũng khẽ biến sắc, dừng lại nụ cười khoa trương của mình. Tên thanh niên tóc vàng này quát khẽ một tiếng, áo mặc trên người bắt đầu rách ra từng mảnh, đến khi chiếc áo hoàn toàn tan nát, sau lưng hắn đột ngột trồi ra một đôi cách thịt màu đen ngòm, đôi cánh này hình dáng như cánh dơi, có bảy phần tương tự với clone của Trịnh Xá.
- Còn nhớ ta đã nói gì với ngươi không?
Trịnh Xá đã tập trung tinh thần, cười lạnh một tiếng nói:
- Ta không tới tìm ngươi thì thôi, ngươi lại chạy tới đây giỡn mặt ta, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng Trung Châu đội bọn ta chỉ biết ăn không thôi sao? Lúc trước ta đã nói với ngươi, muốn đấu với ta trước hết hãy tập trung tất cả thành viên của một tiểu đội luân hồi lại rồi nãy tính, nếu không, ngươi nghĩ ta là ai?
Trạng thái Hủy diệt trong nháy mắt lập tức được Trịnh Xá khởi động, thân người lóe lên một cái đã xông tới trước mặt Reinhard. Tốc độ đó thật sự quá nhanh, Reinhard thậm chí không kịp có một phản ứng nào, Trịnh Xá đã vung chân đá trúng vào cổ hắn. Sức mạnh cực lớn truyền tới, Reinhard cùng cả ngọn lửa quanh người đồng thời bị đẩy bắn vào vào trong tường thép. Ầm một tiếng cực lớn, sức mạnh của cú đá không ngờ có thể đẩy Reinhard xuyên thủng qua tường, đâm vào mấy thông đạo khác ở bên kia.
Phản ứng của của Reinhard cũng không tệ, bị một cước đá bay đi, vừa xuyên qua một lớp tường hắn đã nhanh chóng biến thành huyết quang màu đỏ sậm. Bất quá dù có biến thành huyết quang cũng không thể triệt tiêu toàn bộ sức mạnh cú đá của Trịnh Xá, hắn tiếp tục xuyên qua mấy lớp tường nữa mới dừng lại được. Đến khi luồng huyết quang biến lại thành hình người, Reinhard lập tức phun ra một ngụm máu tươi, phần cổ đã hoàn toàn cong vẹo. Sức mạnh một cước của Trịnh Xá thật sự quá lớn, hoàn toàn là lực lượng cấp độ Hủy diệt, đừng nói là người, dù là một cỗ chiến xa cũng hoàn toàn có thể bị đá ná vụn. Đây là sức mạnh đủ để gây thương tổn cho quái vật cỡ như Thần số hiệu 1, Reinhard có thể duy trì hình dạng con người đã đủ để nói lên tố chất thân thể của hắn rồi.
Sau khi đá ra một cước, bản thân Trịnh Xá cũng cảm thấy kinh ngạc với luồng sức mạnh này. Tuy hắn đã có nhận thức đầy đủ với sức mạnh của bản thân nhưng từ trước tới nay đối thủ mà hắn đối mặt đều hoặc là quá mạnh hoặc là quá yếu. Ví dụ như từng cá thể người ngoài hành tinh đơn độc, hắn thậm chí không cần phải khởi động sức mạnh cỡ bạo tạc, còn về những tồn tại quá mạnh mẽ, ví dụ như sinh vật cỡ Thần số hiệu 1 thì cho dù hắn sử dụng sức mạnh cấp Hủy diệt cũng không có tác dụng gì, vì thế khi thực sự đối đầu với đối thủ cùng đẳng cấp hoặc là thấp hơn mình mặt chút, hắn mới đột nhiên phát hiện, bản thân hình như đã biến thành quái vật rồi.
Biểu hiện của Reinhard cũng mười phần giống như quái vật. Hắn không ngờ lại nắm cổ mình, cứng rắn vặn ngược lại vị trí cũ, tiếp đó dùng tay bóp nát xương cổ. Sau khi xương cổ đã vỡ đến mức không thể nát hơn nữa, từ chỗ cổ hắn bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu đỏ máu, đến lúc Trịnh Xá tiến vào tầng thông đạo này, xương cổ hắn đã khôi phục hoàn hảo.
- Sức mạnh thật khủng khiếp, quả là sức mạnh khủng khiếp, thực lực của ngươi còn mạnh hơn những gì tên khốn trong tiểu đội Thiên Thần nói... Ha ha ha, sức mạnh thật to lớn! Nếu như có thể hút sạch sức mạnh của ngươi, ta không phải lập tức biến thành vô địch sao? Dễ dàng trở về thế giới hiện thực, sau đó cả thế giới đều...
Dáng vẻ Reinhard lúc này phảng phất như đã rơi vào cuồng loạn, cộng thêm mặt mũi đầy máu và tro bụi, không còn chút nào vẻ anh tuấn tiêu sái lúc trước nữa. Tên khốn này giờ nhìn giống như một thằng điên, miệng không ngừng thì thào, ánh mắt nhìn về phái Trịnh Xá đầy vẻ điên cuồng.
- Quả nhiên là không chết, quỷ hút máu trong truyền thuyết chính là sinh vật có sức sống cực kỳ ngoan cường.
Trịnh Xá lẩm bẩm nói, hắn khẽ nắm nắm tay, bắt đầu đánh giá gã người dơi trước mắt.
Reinhard nghe vậy đột nhiên bình tĩnh lại một chút, hắn cười ha hả nói:
- Đừng nói cái gì mà quỷ hút máu, phải gọi là vampire cao quý mới đúng chứ? Ngươi không phải cũng đã cường hóa huyết thống vampire sao? Mặc dù cấp bậc huyết thống của ngươi vô cùng thấp kém... Mà nói lại, ngươi không ngờ có thể từ huyết thống kém cỏi như vậy, nắm giữ lực lượng vô cùng mạnh mẽ, ngoài ta ra, ngươi cũng có thể coi là một thiên tài đó, ha ha ha...
- Ngu xuẩn...
Trịnh Xá lắc lắc đầu, một lần nữa sử dụng Thế, cả người dùng tốc độ mắt thường không thể theo kịp vọt tới gần chỗ Reinhard, quyền phải một lần nữa mang theo sức mạnh Hủy diệt trong nháy mắt đánh tới. Nhưng không biết từ lúc nào, một đoàn lửa màu đỏ sậm đã chắn trước nắm tay hắn, ầm một tiếng trầm đục, đoàn lửa nhìn có vẻ nhỏ bé vậy mà lại có thể ngăn cả luồng sức mạnh khổng lồ đủ để xuyên thấu tường thép dày mấy trăm mét. Tuy đoàn lửa thoáng cái đã vỡ tung nhưng dù sao cũng đã ngăn cản được đòn tấn công lần này.
Reinhard búng tay một cái, ngọn lửa trên người hắn một lần nữa bừng lên mãnh liệt, ngoài ra còn tụ thành một bức tường lửa ngăn cách giữa hắn và Trịnh Xá.
- Ta đã nói rồi, ta là thiên tài về phương diện chiến đấu... Vậy thì bắt đầu đi, màn chiến đấu thứ hai!
Trịnh Xá vốn muốn sử dụng tốc độ nhanh nhất giải quyết tên khốn kiếp này nên ngay từ đầu đã sử dụng trạng thái Hủy diệt trong nháy mắt. Nhưng không thể ngờ được tên kia vậy mà lại cứng cỏi chịu được đòn thứ nhất, đồn thứ hai đánh tới thì bị một đoàn lửa nhỏ ngăn cản lại, chuyện này liền khiến cho Trịnh Xá cảm thấy tò mò.
- Một chiêu này cũng không tệ.
Trịnh Xá lại tiếp tục đánh ra ba quyền liên tiếp, mỗi quyền đều lực năng ngàn cân nhưng không ngờ đều bị bức tường lửa mỏng manh đó ngắn cản. Tuy sau mỗi quyền đánh xuống ngọn lửa đều sẽ vỡ tung nhưng dù sao cũng đã ngăn cản được đòn tấn công mạnh mẽ của Trịnh Xá.
Reinhard xoa xoa cổ, cười lạnh nói:
- Nghe nói đến cả clone của người, kẻ mạnh nhất trong tất cả các tiểu đội luân hồi cũng sử dụng chiêu thức này, chỉ là thực lực hắn mạnh hơn ta nhiều, ngọn lửa cũng đã tiến hóa thành màu đên tuyền, đúng không? Chỉ cần hấp thu hết sức mạnh của ngươi, đến lúc đó hắn sẽ là mục tiêu tiếp theo của ta, ha ha ha...
Trịnh Xá lại chẳng có phản ứng gì, vốn chuyện này đối với hắn mà nói giống như là một tráng hán có võ thuật, đứng trước mặt hắn là một gã học sinh cấp hai, hoặc là cấp ba đang muốn trấn lột hắn. Mặc dù nghe thì có vẻ hoang đường nhưng tình huống trước mắt đúng là như vậy, chỉ là đối phương nhìn hắn cũng tưởng rằng hắn chỉ là học sinh cấp hai, cấp ba, căn bản không thể biết rằng hắn có sức mạnh vượt xa đối phương, vì thế ngoài mặc kệ ra Trịnh Xá chẳng có thể có tâm tình gì khác.
"Tính thực chiến của chiêu này cũng không tồi, có thể công có thể thủ, hơn nữa uy lực của chiêu thức còn có thể nâng cấp tùy theo thực lực bản thân, ví dụ như clone của ta là ngọn lửa màu đên tuyền. Nếu như có thể học được chiêu này thì không chừng thực lực của ta cũng sẽ được đề cao cực lớn. Được rồi, chậm rãi đánh một trận với hắn đi, chờ những kẻ khác của Tây Hải đội cùng tới nơi, luôn tiện xem thử có thể học được yếu quyết của chiêu thức này hay không."
Trịnh Xá thở ra một hơi, cũng không lấy Hổ hồn đao, chỉ ngoắc ngoắc tay nói:
- Tới đi, để tam xem thử cái gọi là thiên tài nhà ngươi rút cuộc là mạnh đến mức nào... Đừng để ta phải quá thất vọng, nếu không ngươi sẽ xong đời đấy.
Reinhard sắc mặt xanh lè, nói:
- Ngươi dám sỉ nhục ta sao? Cút *** ngươi....
Còn chưa dứt lời, tầng lửa trước mặt hắn đột nhiên nổ tung, trong khoảnh khắc Trịnh Xá đã xuất hiện ngay bên cạnh hắn.
- Nếu như ngươi có thời gian để chửi bới, không bằng nghĩ cách làm thế nào để sống sót đi. Phải biết rằng ngươi đang đối mặt với một cường giả vượt xa ngươi... Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ không giết ngươi ư?
Trịnh Xá cười lạnh, trong lúc nói, hai tay hắn không ngừng xoay tròn cách trước ngực khoảng ba mươi phân, phảng phất như giữa hai tay có một quả cầu tròn vô hình. Hai tay nhìn như di động chậm rãi, kỳ thực tốc độ đã gần tiếp cận tốc độ khi hắn sử dụng Thế.
Thật ra, ngay từ lúc Trịnh Xá hồi sinh lại sau khi đột phá đến tầng thứ tư trung cấp, hắn đã bắt đầu suy nghĩ về phương thức công kích đơn thuần của mình. Tuy nói sức tấn công của hai chiêu Bạo tạc cùng Hủy diệt mạnh mẽ vô song, Hổ hồn đao cũng cơ bản là không gì không phá nổi nhưng phương thức công kích như vậy thật sự quá đơn giản. Mặc dù có câu "nhất lực hàng thập hội" (*) nhưng nếu sức mạnh của đối phương cũng không thua kém hắn thì sao? Đến lúc đó hắn sẽ không còn có ưu thế gì nữa... Cho nên không cần biết là sử dụng Hổ hồn đao ma lực hay là chiêu thức vẫn còn trong tưởng tượng chưa từng thử qua đó, hoặc là chiêu trước mắt này, tất cả đều là để hắn thí nghiệm một hướng đi mới. Kẻ trước mắt có khả năng chịu đòn không kém, vừa khéo làm đối tượng để hắn nghiên cứu.
Reinhard cũng không đứng yên đợi Trịnh Xá tới tấn công. Cho dù hắn có tự đại đến thế nào đi nữa, sau một thoáng giao thủ vừa rồi hắn cũng đã hơi hiểu về chênh lệch thực lực giữa hai bên. Khi hai tay Trịnh Xá không ngừng xoay tròn hắn đã vung cánh bay vọt lên, đồng thời ngọn lửa bên ngoài cơ thể cũng tràn về phía Trịnh Xá.
Tốc độ hai tay Trịnh Xá từ từ chậm lại nhưng ở giữa hai lòng bàn tay lại xuất hiện màu sắc khác nhau. Lòng bàn tay trái hiện lên ánh sáng màu đen u ám, lòng bàn tay phải xuất hiện ánh sáng màu trắng nhu hòa, hai luồng ánh sáng chậm rãi tụ hợp tại trung tâm giữa hai bàn tay nhưng không hề hòa hợp với nhau mà giống như tự có ích thức, chia cách ranh giới. Có điều, ranh giới giữa hai luồng ánh sáng đó càng lúc càng tỏa ra quang mang mãnh liệt, phảng phất như có một mặt trời thu nhỏ xuất hiện giữa hai tay Trịnh Xá.
Sắc mặt Trịnh Xá càng lúc càng nhưng trọng, thậm chí còn có mồ hôi to như hạt đậu nhỏ xuống. Khi luồng lửa ập đến cách trước mặt khoảng một mét, hắn chợt hét lớn, đẩy mạnh luồng ánh sáng đen trắng trong tay ra, đồng thời gào lên:
- Mẹ nó, không khống chế được nữa, biến đi!
Ở cách đó không xa, Reinhard đã từ dưới đất bay lên, khi ngọn lửa xông về phía Trịnh Xá, hắn cũng biến thành huyết quang lao ra sau lưng Trịnh Xá. Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, mọi chuyện chỉ trong một sát na, dù với tốc độ huyết quang của hắn cũng mới vượt qua được hơn nửa mét, tiếp đó trong tay Trịnh Xá bùng lên ánh sáng kịch liệt giống như một mặt trời thu nhỏ. Không đợi Reinhard kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra, luồng lửa đang tiến tới đã hoàn toàn tan vỡ, đồng thời một luồng ánh sáng hai màu đen trắng xoắn chặt lấy nhau bắn vọt qua dưới người hắn. Chỉ trong khoảnh khắc, luồng ánh sáng đen trắng đã kết hợp với nhau thành màu xám, tiếp đó ánh xám lại biến thành đủ loại màu sắc khác nhau, cuối cùng hoàn toàn biến thành chùm ánh sáng cường độ cao mắt thường không thể nhìn thẳng. Luồng sáng trực tiếp phá tan tường thép thông đạo, ở đó hình tình một hố lớn rộng hơn mười mét, còn luồng sáng không biết đã bắn ra bao xa, ở phía đó truyền tới một tiếng nổ khủng khiếp, giống như có lựu đạn nổ ngay bên tai, đến cả Reinhard trong trạng thái huyết quang cũng bị chấn động phục hồi hình người.
Tình huống tiếp theo quả thực là quái dị đến cùng cực, không chỉ có Reinhard há hốc mồm nhìn lỗ hổng khổng lồ ở đằng xa mà chính bản thân Trịnh Xá cũng trợn mắt há mồm nhìn sang đó, cả hai người đều không thốt lên được tiếng nào. Cho đến khi từ đầu kia của thông đạo có hàng đàn robot hình nhện xông ra, Reinhard mới nuốt nuốt nước miếng nói:
- Lần, lần này coi như đánh hòa. Dù sao bộ phim kinh dị này cũng còn sớm, vẫn có nhiều cơ hội để phân thắng bại, ta đi trước đây.
Nói đoạn, hắn trực tiếp biến thành một luồng huyết quang vội vã bay ra xa, tốc độ so với lúc hắn đến còn nhanh hơn nhiều.
Trịnh Xá nghe vậy có chút ngạc nhiên, đến khi hắn định thần lại thì tên tóc vàng ánh tuấn đó đã chạy ra cực xa. Bất quá hắn cũng không có tâm trí đâu mà quản cái gã ngũ ngốc ấy, giờ phút này hai tay hắn đã hoàn toàn mất tri giác, phảng phất như chúng đều không thuộc về cơ thể nữa. Đến khi hắn vận nội lực chậm rãi lưu động qua, hai cánh tay mới từ từ khôi phục lại cảm giác, chỉ là kinh mạch bên trong đau đớn không tả nổi.
"Uy lực thật đáng sợ, quả không hổ là phương thức tấn công của Ma động pháo. Tập hợp ma lực và chân nguyên lực lại một chỗ, uy lực sinh ra thật là khủng bố. Cũng may ta buông tay ra sớm, nếu trì hoãn thêm nửa giây nữa thôi thì không biết chừng hai cánh tay này đã bị phế rồi. Có lẽ dùng tố chất thân thể của Tiềm long biến mới có thể miễn cưỡng sử dụng được chiêu này, có điều hẳn là vẫn có khả năng cải tiến mới đúng. Cách chuyển uy lực thành chùm pháo bắn ra này có vẻ không được mạnh như khi tụ hợp lại để cận chiến, chờ đến khi bộ phim kinh dị này kết thúc phải hỏi ý kiến Doraemon mới được."
Trịnh Xá vừa suy nghĩ vừa nhìn về phía Reihard bỏ chạy, trong lòng đã hơi hơi hiểu về thực lực của hắn. Nói chính xác thì thực lực của tên này cũng không tệ, không phải chỉ là một kẻ chăn nuôi thuần túy, bản thân hắn tự có một bộ phương pháp chiến đá riêng. Mặc dù tố chất thân thể cùng kỹ năng phẩn lớn là dựa vào thuộc tính cùng kỹ năng cao cấp hoán đổi mà có nhưng hắn cũng tự sáng tạo được kỹ năng, hơn nữa còn hấp thu hoàn toàn sức mạnh cường hóa thành thực lực của mình. Tên này còn có tiềm lực phát triển rất lớn, chẳng trách hắn có thể tiến vào tiểu đội luân hồi Ác Ma, điều này cũng không phải chỉ dựa vào may mắn.
"Cũng được, để hắn đi tìm những kẻ còn lại của Tây Hải đội. Chờ bọn chúng tập hợp lại thì dốc một hơi giết sạch cả bọn, đỡ phải mất công tìm từng tên một. Nói mới nhớ... Đám người ngoài hành tinh này chui ra khỏi robot làm cái gì?"
Trịnh Xá vốn đang định tiếp tục tiến về phía mục tiêu đã định nhưng lại phát hiện số robot hình nhện ở phía xa đều dừng cả lại, tiếp đó hơn một trăm người ngoài hành tinh từ bên trong bước ra, hơn nữa nhìn những kẻ này nhìn tựa hồ thon nhỏ hơn một chút, có vẻ giống với hình dáng con người.
- Ách.. Sao trên tay bọn chúng lại có cung ánh sáng màu bạc? chẳng lẽ đây là biến thể của người ngoài hành tinh?
Trịnh Xá ngắc ngứ mấy câu. Vốn hắn định lập tức rời đi nhưng tình cảnh tiếp theo lại khiến hắn không thể không sững sờ, bởi vì có hơn hai mươi người ngoài hành tinh đột nhiên giương lên một cây cung bằng ánh sáng màu bạc. Hắn đang thì thào tự nói thì chợt mấy trăm mũi tên ánh sáng từ những cây cung đó bắn ra, Trịnh Xá thoáng giật mình, đến khi tránh né thì đã có vài mũi bắn trúng chân tay hắn.
Cảm giác đau đớn như tưởng tưởng không hề xuất hiện, những mũi tên này tuy có chút uy lực nhưng Trịnh Xá được nội lực hộ thân, chúng chỉ xé rách da dẻ hắn ra một chút rồi thôi, có thể thấy sức mạnh của số tên ánh sáng thật sự rất yếu. Hơn nữa đây cũng không phải điểm mấu chốt, quan trọng là đám người ngoài hành tinh đó chỉ bắn có một lần, tiếp đó không ngờ lại xông thẳng tới chỗ Trịnh Xá.
Tình hình trước mắt thực quá quái dị, Trịnh Xá đã cầm lấy Hổ hồn đao, nhưng lại lo lắng đám người ngoài hành tinh này có kỹ năng tấn công đặc thì nào đó nên hắn chỉ hướng tới đám người ngoài hành tinh đang lao đến, cực kỳ cẩn thận chém ra một đao. Đao mang chậm rãi lướt qua tiếp đó là máu thịt tung tóe, số người ngoài hành tinh này căn bản không có chút sức phòng ngự nào, tất cả không ngờ đều chết hết dưới một nhát chém đơn giản như vậy, chuyện này lại càng khiến Trịnh Xá phải sững sờ.
"Quá kỳ lạ, đám ngoài hành tinh này chẳng lẽ bị rối loạn tâm thân tới đây tìm chết sao? Đòn tấn công nhìn rất mạnh mẽ lại không có uy lực gì, nhìn tấn công như muốn cận thân tác chiến lại không có chút sức phòng ngự, thật không thể giải thích được."
Trong lúc Trịnh Xá khổ sở suy nghĩ thì đám robot hình nhện ở phía xa lại bắt đầu rút lui. Hắn cũng không muốn đuổi theo mà vận nội lực tiếp tục tiến về hướng đã dự định, trong lòng không ngừng tìm cách làm thế nào thông báo cho các thành viên khác trong đội, để bọn họ cũng có thể tới tập hợp tại mục tiêu. Có điều Trịnh Xá không biết rằng, hai đội kia dưới sự chỉ dẫn của tinh thần lực khống chế giả bên Tây Hải đội đang hữu kinh vô hiểm tiến về phía hắn.
- Thì ra là vậy, cuối cùng ta cũng biết chỗ nguy hiểm của bộ phim kinh dị lần này rồi. Hóa ra nguy hiểm của bộ phim này không hề nhằm vào một cấp bậc tiểu đội cố định nào mà là tiểu đội luân hồi càng mạnh mẽ thì lại càng gặp nguy hiểm trong thế giới này.
Nhóm của Tiêu Hoành Luật cũng gặp phải đám người ngoài hành tinh kỳ quặc này, đánh không ra đánh, sức tấn công yếu ớt, thuần túy là đến để chịu chết. Mọi người đều không thể hiểu nổi đang có chuyện gì, chỉ có Tiêu Hoành Luật là bỗng dưng bật cười, một lát sau hắn mới bắt đầu giải thích:
- Đám người ngoài hành tinh này hẳn là còn đang làm thí nghiệm, bọn chúng vẫn chưa hoàn toàn sử dụng được gen cùng năng lực của thành viên tiểu đội luân hồi chúng ta. Tuy không biết người ngoài hành tinh lấy trộm được gen của chúng ta từ lúc nào nhưng suy luận lúc trước đã được xác nhận rõ ràng, người ngoài hành tinh đúng là muốn thu lấy gen của chúng ta nến mới để chúng ta tiến vào trong căn cứ này.
Tiêu Hoành Luật nhìn mọi người đều có vẻ như hiểu mà không hiểu, hắn liền nói tiếp:
- Kỳ thực vấn đề này chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể rõ ràng. Lúc trước ta từng xem qua một bộ phim điện ảnh, kịch bản của nó cũng là người ngoài hành tinh tấn công trái đất nhưng kết quả lại là tất cả người ngoài hành tinh đều chết bởi vi trùng và virus trên trái đất. Chuyện đó hoàn toàn hợp lý, cũng giống như khi người châu Âu mang theo virus bệnh cúm tới châu Mỹ cũng gây ra một thảm hỏa, càng không cần nói đến hai hành tinh có hoàn cảnh hoàn toàn khác biệt. Đám người ngoài hành tinh này nếu muốn khắc phục khác biệt về môi trường trên các hành tinh, sinh tồn ở nhiều tinh cầu khác nhau, bọn chúng hẳn là phải có phương pháp đặc biệt để vượt qua vấn đề này. Còn nhớ loại thực vật màu đỏ máu, sử dụng máu thịt con người để phát triển mà chúng ta từng thấy không? Đó chắc là một trong những phương pháp khắc phục.
Tiêu Hoành Luật ngừng lại một chút, khẽ ngắt ngắt tóc trán rồi nói:
- Nếu như là hấp thu gen ngoài để cường hóa bản thân thì đối với người ngoài hành tinh mà nói, gen của thành viên tiểu đội luân hồi chúng ta có sức hấp dẫn cực lớn với chúng. Chỉ cần hoàn toàn dung hợp được với gen của chúng ta, bọn chúng sẽ có thể tiến hóa hoàn chỉnh lên một bước dài, mà đây cũng là điểm khó khăn của bộ phim kinh dị lần này, độ khó mười chín người Nếu như ta đoán không sai, người ngoài hành tinh sẽ càng lúc càng mạnh, hơn nữa tốc độ phát triển cũng sẽ càng lúc càng nhanh, đến khi không phân cao thấp với với tiểu đội luân hồi chúng ta mới thôi, trước lúc đó...
"Phải xem xem kế hoạch của Sở Hiên có thể thực hiện được hay không..."
- Thiếu niên này thật lợi hại...
Ở cách chỗ nhóm Tiêu Hoành Luật cực xa, Julian của Tây Hải đội nhíu mày lẩm bẩm. Trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, nhất định phải thu nạp thiếu niên này vào trong đội mình, tuy nói là sẽ phí mất một vị trí nhưng thiếu niên này tuyệt đối đáng giá. Còn về tên đội trưởng ngu xuẩn cùng cực kia... Cứ để Reinhard chết trong thế giới phim kinh dị này đi, tầm quan trọng của vị trí này cao hơn Reinhard nhiều. Hơn nữa cũng có thể thấy rằng Reinhard hoàn toàn không phải đối thủ của Trịnh Xá, tuy có thể chạy thoát nhưng nếu như không có hắn trợ giúp, Reihard tuyệt đối không có cách nào gây thương tổn tới Trịnh Xá, vì thế Julian đã có quyết định vứt bỏ gã ngu ngốc kia.
"Hắn bắt đầu tới tìm ta rồi. Bây giờ muốn giết hắn vẫn phải phí chút công sức, nếu để Trung Châu đội tập hợp lại sẽ rất bất lợi cho ta. Ngoài ra cũng không thể để hắn không tìm được ta, nếu không tên khốn này chắc chắn sẽ sinh nghi. Hiện tại hắn đã có ý muốn giết ta rồi, nếu lại nghi ngờ thêm thì không biết chừng tên ngu xuẩn này sẽ lập tức làm loạn lên, cứ như thế sẽ không thể nào đoàn diệt được Trung Châu đội nữa... Cho hắn chút lợi ích vậy, để hắn tới giết ba thành viên kia của Trung Châu đội. Cho dù hắn hấp thu thực lực của ba người đó thì tính ra vẫn chưa thể thắng được ta..."
Julian đã định chủ ý, cuối cùng cũng đáp lại Reinhard đang kêu gào hắn.
"Ta cũng không thể theo ngài chiến đấu với Trịnh Xá được, hắn thật sự quá mạnh, dù thêm ta cũng không thể làm gì được hắn. Do sức mạnh của ngài căn bản không đủ làm hắn bị thương, vì thế không bằng trước tiên tới giết mấy kẻ mạnh khác của Trung Châu đội, hấp thu sức mạnh của bọn chúng sau đó lại tới đối phó với Trịnh Xá. Trung Châu đội này không hổ là đội ngũ cực mạnh có thể thắng được cả tiểu đội Thiên Thần, lúc trước chúng ta đã đánh giá thấp bọn chúng. Ba người này ngoài cô gái đó là người bình thường, hai kẻ còn lại đều có thực lực cường hãn, một kẻ chuyên về công kích tầm xa, đến cả vòng bảo vệ của người ngoài hành tinh cũng không chống đỡ được, tên còn lại thì thông thạo biến thành gió cát chạy trốn, hơn nữa hình như là có thân thể bất tử, vừa hợp để ngài hấp thu năng lực. Xong xuôi ta sẽ cùng ngài tới đấu với Trịnh Xá, ngài thế thế nào?"
Theo quét hình tinh thần lực của Julian, Reinhard cũng nhìn thấy ba người Trương Hằng, đặc biệt là Trương Hằng cầm cung xạ kích, Imhotep biến thành cát bụi tránh né, hắn đều chứng kiến rõ ràng. Hai loại năng lực này đề vô cùng thần diệu, Reinhard thầm tính toán một lúc rồi nói:
"Được, ngươi chuyển vị trí của bọn chúng tới ý thức ta, tự mình tìm một chỗ mà ẩn nấp, chờ khi ta hấp thu năng lực của bọn chúng xong thì tập hợp cùng tới hợp kích Trịnh Xá... Lúc trước đúng là chúng ta đã đánh giá thấp hắn, bản thể của kẻ mạnh nhất trong tất cả các tiểu đội luân hồi, không thể coi thường thực lực của hắn được. Tóm lại nhất định phải giết chết hắn, hút sạch sức mạnh, sau đó ta sẽ là kẻ mạnh nhất trong tất cả các tiểu đội luân hồi, ha ha ha..."
Vừa dứt lời, hắn đã biến thành một đoàn huyết quang, lao tới chỗ ba người Trương Hằng.
Julian thầm cười lạnh, vừa tiến về phía Trịnh Xá vừa không ngừng tính toán.
"Nhất định phải giết chết cái ẩn họa đó trong bộ phim kinh dị lần này, nếu không chờ đến lúc thực lực hắn càng lớn mạnh, nói không chừng sẽ có thể lấy lực phá xảo làm thương hại đến ta... Tuy đã quyết định thả chút lợi ích cho hắn, để hắn tới giết mấy thành viên trung Châu đội trước làm hắn yên tâm nhưng chung quy cũng không thể để hắn quá thoải mái, nhất định phải trì hoãn thời gian đến khi ta giải quyết được Trịnh Xá mới thôi. Được rồi, cứ dứt khoát tiến hành như vậy đi."
Lại nói về nhóm Tiêu Hoành Luật, họ cũng giống ba người Trương Hằng, nhận được thông tin của Julian, bắt đầu tiến về phía Trịnh Xá. Đột nhiên, phạm vi hình ảnh trong não họ bỗng mở rộng ra, cả vị trí của ba người Trương Hằng lẫn Reinhard cũng đều xuất hiện. Tất cả mọi người đều có thể chứng kiến Reinhard hóa thành một luông huyết quang, nhanh chóng lao về phía ba người Trương Hằng, tối đa chỉ mấy phút sau là có thể đuổi kịp bọn họ.
Tinh thần lực khống chế giả của Tây Hải đội làm vậy là có ý gì? Sao lại làm lộ vị trí của đội trưởng bên mình ra? Hơn nữa cả vị trí ba người Trương Hằng cũng báo ra hết, chẳng lẽ đây là một cạm bẫy?
"Khả năng cạm bẫy không phải là không có nhưng xác suất rất thấp. Cách giải thích hợp lý nhất là Tây Hải đội muốn tránh để chúng ta tụ hợp quá sớm với Trịnh Xá nên mới lợi dùng an nguy của ba người Trương Hằng để làm che mắt chúng ta, trì hoãn thời gian chúng ta tiếp xúc với Trịnh Xá. Nhưng cách làm này đối với tình huống hiện tại chỉ thuần túy là vẽ rắn thêm chân, trừ phi... Tây Hải đội đã có nội loạn. Kẻ mà gã tinh thần lực khống chế giả này muốn che mắt không phải chúng ta mà là đội trưởng Tây Hải đội. Hắn muốn để đội trưởng Tây Hải đội bị chúng ta quấn lấy, còn hắn thì đi giải quyết Trịnh Xá, sau đó ngồi làm ngư ông đắc lợi. Chỉ có như thế mới có thể giải thích được tất cả mọi chuyện trước mắt."
Tiêu Hoành Luật cầm tấm thẻ kim loại màu bạc trên tay, âm thầm dùng ý thức nói với mọi người. Nhưng dù đã đoán được lý do tinh thần lực khống chế giả Tây Hải đội làm như vậy thì lông mày hắn vẫn nhíu chặt.
"Thật không dễ làm, đây là một cạm bẫy, đẩy tất cả ra trước mặt chúng ta nhưng chúng ta cũng chẳng làm gì được hắn. Nếu như không đi cứu mấy người Trương Hằng thì không biết thực lực đội trưởng Tây Hải đội ra sao, hai người Trương Hằng có thể chống cực được hay không... Đúng là phiền toái."
Tiêu Hoành Luật ngắt ngắt tóc trán, khổ não không thôi. Sự việc phát triển đến bước này hắn cũng không thể làm được gì, bố cục sớm dã hoàn thành, hiện tại bản thân hắn cũng đang ở trong cục, trí tuệ vào lúc này thật sự không có tác dụng lớn, chỉ có thể dựa theo bố cục đã sắp đặt lúc trước tiếp tục tiến hành. Giờ là lúc để xem thực lực hai bên như thế nào, chỉ có người có thực lực cực lớn mới có thể phá cục mà ra, còn nếu không thì tất cả đều chịu ở trong cục chờ đến lúc kết thúc.
Tiêu Hoành Luật còn chưa nói xong, Anck-Su-Namun đã vội vàng hỏi:
- Ngọn lửa trên người tên đó rất giống lửa vampire của Trịnh Xá, có thể gây thương tổn cho Imhotep không?
Sau khi Imhotep gia nhập Trung Châu đội, hắn cũng đã cùng mọi người giao đấu trao đổi tại Chủ Thần không gian. Tuy hắn có thân thể bất tử nhưng kỹ năng hoặc đạo cụ ma pháp truyên thuyết vẫn có thể gây thương hại đến cho hắn, đặc biệt là kỹ năng Hồng viêm của Trịnh Xá. Ngọn lửa có thể thiêu đốt cả linh hồn này lại càng là khắc tinh trời sinh của hắn, nếu như cả linh hồn cũng bị thiêu đốt hoàn toàn thì thân thể bất tử của hắn cũng tự nhiên là hóa thành hư vô.
- À, đúng thế, đây đúng là ngọn lửa vampire của Trịnh Xá, chỉ là uy lực so với nguyên bản thì còn mạnh hơn một chút... Không còn cách nào nữa, Triệu Anh Không, ngươi tới giúp mấy người Trương Hằng đi, Nếu là người thì chắc sẽ có thể thắng được đội trưởng Tây Hải đội kia...
Tiêu Hoành Luật nghĩ ngợi một lúc rồi quay sang phía Triệu Anh Không, nói.
Triệu Anh Không lại cực kỳ dứt khoát, lắc đầu đáp:
- Không, thực lực của tên đó không ra sao cả, Trương Hằng cộng thêm Vương Hiệp, tối đa là Zero nữa nhất định có thể giải quyết. Ta phải tới đấu với tinh thần lực khống chế giả của Tây Hải đội...
- Hả?
Tiêu Hoành Luật cùng những người xung quanh đều sững sờ, tất cả nhìn chằm chằm vào Triệu Anh Không.
Khuôn mặt Triệu Anh Không hơi hơi đỏ lên. Làn da nàng vốn trắng nõn, mềm mại, tuy trang phục có hướng trung tính nhưng vẻ mặt thoáng đỏ hồng vẫn khiến nàng thêm mấy phần quyết rũ nữ tính, thật sự khiến người khác phải kinh ngạc.
Triệu Anh Không lập tức hơi cúi đầu, nói:
- Kỹ năng khống chế tinh thần lực của kẻ đó có thể công kích tới người khác, khiến cho đối thủ sinh ra ảo giác hoặc là rối loạn ý thức. người kia của ta có vẻ rất quen thuộc với yếu quyết của chiêu này, vì thế ta...
Trong lúc nói, Triệu Anh Không bộ dạng vốn đang có chút thẹn thùng đột nhiên bật cười hì hì, không còn vẻ xấu hổ lúc trước nữa. Nàng nhìn mọi người nói:
- Không sai, chính ta muốn chiến đấu với kẻ đó. Về phương diện khống chế tinh thần lực ta có chuyện cần hỏi hắn... Hì hì, Tiêu Hoành Luật, như vậy chắc không làm loạn bố cục của ngươi chứ?
Nói đoạn, nàng cúi đầu bước tới sát chỗ Tiêu Hoành Luật.
Tiêu Hoành Luật hơi đỏ mặt, khẽ né sang một bên. Dù sao cũng là thiếu niên hơn mười tuổi, mùi hương thiếu nữ ập tới trước mặt lập tức khiến trống ngực hắn đập nhanh hơn mấy nhịp. Tránh qua một cái, hắn mới nhíu màu nói:
- Không phải là không thể để mấy người Vương Hiệp đi. Dì sao thì muốn cứu nhóm Trương Hằng cũng cần phải đánh bại đội trưởng Tây Hải đội trước, nếu không với tốc độ của hắn không ngừng truy cản chắc chắn là chạy không thoát. Muốn đánh bại hoặc là giết chết hắn ở đó... Được rồi, Vương Hiệp, Trình Khiếu, hai người các ngươi tới hỗ trợ bên Trương Hằng.
Trình Khiếu nghe vậy lập tức gào lên:
- Đùa cái kiểu gì vậy, chân ta bị đánh gãy đấy nhé. Ngươi nghĩ ta là loại quái vật giống Trịnh Xá à? Dù mất cả đầu thì có lẽ cũng sống được...
Tiêu Hoành Luật cũng không đáp, chỉ quay sang phía Triệu Anh Không nói:
- Đây là chủ ý của ngươi, vậy thì thương thế của Trình Khiếu sẽ giao cho ngươi, luôn tiện cho bọn ta xem thử sự thần kỳ của cơ nhân tỏa tầng thứ tư đi...
Điều này cũng là sự thật, tuy nói Trịnh Xá đúng là cường giả mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư trung cấp nhưng hắn dù sao cũng mới chỉ đột phá tới cảnh giới này chưa lâu, rất nhiều diệu dụng của tầng thứ tư vẫn còn chưa biết, đối với hiểu biết về cơ nhân tỏa, hắn sao có thể bằng được Triệu Anh Không chân chính? Dù gì thì nàng cũng đã mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư sơ cấp từ rất nhiều năm trước, thậm chí là tiếp cận trung cấp.
Triệu Anh Không nghe vậy liền bước tới cạnh Trình Khiếu, vẻ mặt tươi cười nhìn hắn.
Tên này lập tức mặt mũi đỏ bừng, kêu lên:
- Oa, đồng nhan cự nhũ mỉm cười rồi...
Lời còn chưa dứt, Triệu Anh Không đã nắm lấy chỗ xương gãy của hắn, dùng sức bóp một cái. Rắc rắc hai tiếng, xương chân bị nàng cứng rắn dịch về vị trí cũ, cơn đau thấu tâm can lập tức làm Trình Khiếu sùi bọt mép hôn mê bất tỉnh.
Nụ cười của Triệu Anh Không càng thêm sáng lạn, chỉ là ánh mắt lại càng thêm lạnh lẽo. Nàm mỉm cười dùng móng tách khẽ rạch qua da chân Trình Khiếu, đồng thời cũng cắt mở lòng bàn tay mình, đoạn áo tay lên trên chỗ xương gãy. Không quá mấy giây sau, Trình Khiếu đột nhiên kêu lớn tỉnh lại, cũng không thấy hắn tiếp tục ba hoa nữa mà lại liều mạng ôm lấy chỗ chân gãy: hét lên:
- Nóng quá! Chân ta cháy mất rồi!
Vừa nói hắn vừa dùng tay vỗ loạn lên chân mình.
Triệu Anh Không cười hì hì thả tay ra, nói:
- Cơ nhân tỏa tầng thứ tư đúng là có một số kỹ năng thần diệu, ví dụ như khống chế gen tế bào, làm tốc độ hồi phục tăng lên trăm ngàn lần cũng không phải là không thể. Chỉ là làm như vậy là ép ra sinh mệnh lực tiềm năng, thỉnh thoáng mới được dùng một lần... Trình Khiếu, nếu chân ngươi dài ra quá cỡ thì cũng không được trách ta đấy nhé.
Chỗ chân gãy của Trình Khiếu giống như được nhuộm màu, biến thành đỏ bừng, rõ ràng là đau đớn khó chịu, mồ hôi trên trán hắn to như hạt đậu, chảy xuống ròng ròng. Trình Khiếu phản ứng cũng rất nhanh, không vỗ vỗ chân nữa mà lấy trong người ra một hộp kim chậm, xoẹt xoẹt vài phát đâm lên mấy huyệt đạo trên chân, bấy giờ sắc mặt hắn mới dần dần hòa hoãn lại.
Lại qua hơn mười giây, màu đỏ trên chân Trình Khiếu từ từ tan đi, hắn cũng rút hết kim châm ta. Đến lúc này, cái chân bị đánh gãy nát của hắn chung quy cũng đã liền lại hoàn hảo.
Trình Khiếu lau lau mồ hôi, nhìn thấy bộ dạng tươi cười duyên dáng, đáng yêu của Triệu Anh Không, hắn lại mở miệng định chiếm chút tiện nghi. Ai mà biết, lời còn chưa thốt ra, sắc mặt Triệu Anh Không thoáng cái đã biến thành băng lạnh, nàng lại khôi phục nhân cách kia, hơn nữa cũng không nghe Trình Khiếu nói gì cả, tung cướp đạp thẳng vào mặt hắn, đã văng tên này ra xa mấy mét.
Trình Khiếu lại cười ha ha, từ dưới đất bật dậy. Hắn quệt máu mũi, nói:
- Tốt! Để ta tới thử lại thực lực của tên đó đi. Lúc trước bị hắn đá gãy chân.. Giờ phải đến lượt ta đạp gãy chân hắn mới đúng!
Danh sách chương