Hoang Đảo Sinh Tồn ngày thứ mười ba.
Thời điểm này là mùa hè cuối tháng tư. Thời tiết càng lúc càng nóng.
Kong bỗng nhiên nảy ra ý tưởng đi ra bờ biển hái quả dừa làm thức uống giải nhiệt.
Nghĩ tới liền làm. Sau bữa cơm trưa với cá nướng ướp muối ớt, Kong cùng Tô Mộc Tranh hai người cùng nhau đồng hành ra bãi đá ngầm.
Đi qua cổng gỗ được thiết kế nâng lên hạ xuống bằng dây leo, hai người băng qua hàng rào, xuyên qua mảng cây cổ thụ vẫn còn giữ lại trước mặt hàng rào liền tới được khu rừng cây hoang tàn do bị khai thác quá độ.
Một mảnh rừng cây bị chặt sát gốc trải dài nối thẳng ra tới bờ biển.
Đây dĩ nhiên là tác phẩm của Kong trong kế hoạch mở đường ra biển nhằm khai thác hải sản cũng như tạo muối.
Đường ra biển là hướng Tây, đi dọc bãi cát lên hướng Bắc liền thấy rất nhiều cây dừa sai chi chít quả.
Kong kê thang gỗ tại một gốc cây dừa có nhiều quả to nhất rồi trèo lên hái.
Leo lên cao tới ngọn cây cách mặt đất hơn bốn mét. Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà Kong lại đưa ánh mắt ra phía biển.
“Con mẹ nó!”
Xa xa tầm mắt phía biển lờ mờ một cái bóng trắng đang chầm chậm tiến tới.
Nhìn kỹ một chút sẽ nhân ra đấy là một chiếc thuyền, hay chính xác hơn chính là chiếc du thuyền chết cháy động cơ mà Kong đã rời bỏ để tìm kiếm hòn đảo này.
Câu hỏi đặt ra là tại sao nó lại xuất hiện ở đây? Những người trên du thuyền có còn sống hay không? Dùng dao chặt nhanh mấy quả dừa cho chúng rơi xuống đất, Kong thu nhặt bỏ hết vào trong cái rổ đan đằng dây leo trên lưng rồi dắt Tô Mộc Tranh trở về căn cứ.
Tô Mộc Tranh bị kéo tay đi không hiểu hỏi: “Sao đi vội vậy anh, mới hái được có mấy quả à.”
“Trở về căn cứ lấy thyền phao. Lúc nãy trên cây anh nhìn thấy chiếc du thuyền chúng ta rời đi đang trôi về phía này.”
Nghe được lời kia khiến Tô Mộc Tranh vô cùng vui sướng tăng nhanh cước bộ hơn.
Kong nhìn thấy cảnh này cho rằng Tô Mộc Tranh nóng lòng muốn gặp lại ba chị em cùng chung nhóm nhạc, nhưng thực chất cô nàng đang háo hức vì sắp lấy được hành lý cá nhân cùng với đống dầu gội đầu, sữa tắm, kem đánh răng các loại. Cô thực sự là mong muốn chúng tới mức nằm mơ cũng muốn được dùng.
Hai người nhanh chân bê thuyền phao trên đầu mang ra bờ biển.
Dưới động lực được tắm sữa tắm, đánh rằng bằng kem hương bạc hà, Tô Mộc Tranh công lực bạo phát, vô cùng hăng hái trèo thuyền.
Cùng lúc đó ở trên du thuyền.
Quản gia Hùng cùng với Adam đứng ở lan can nhìn hòn đảo trước mắt trong lòng thầm thở phào một tiếng.
“Cuối cùng cũng tới nơi.”
“Đúng thật mệt mỏi, cầm chút tiền này thật không dễ dàng.”
Adam vừa dứt lời liền bị quản gia Hùng lườm một cái cảnh báo.
“Bớt nhiều lời đi, tại cậu mà tôi buộc phải ném tên béo Nabuto kia xuống biển đấy. Ở đây còn có ba con nhóc, đừng làm hỏng kế hoạch của ngài chủ tịch.”
“Tôi xin lỗi, sẽ không có lần sau đâu.”
“Biết vậy là tốt rồi. Cậu chủ đang chèo thuyền tới đây, đi gọi ba con nhóc kia đi.”
Adam gật đầu đáp một tiếng xong chạy xuống dưới khoang thuyền nơi mà ba cô gái trong nhóm nhạc thần tượng đang nằm phờ phạc trên giường.
Sau khoảng mười phút, thuyền phao của Kong và Tô Mộc Tranh rốt cuộc đi tới được du thuyền phía sau đuôi.
Kong cầm trong tay cây phóng lợn, cẩn thận leo lên trên du thuyền.
Bất quá còn chưa kịp dò xét cái gì thì một giọng nói trầm ấm vang lên.
“Cậu chủ, cậu còn sống sao? Tốt quá rồi!”
Mấy âm thanh ríu rít của mấy cô gái cũng vang lên ngay sau đó.
“Lemon kìa! Em ấy còn sống.”
“Nhìn có vẻ là béo ra một chút thì phải.”
“Đúng rồi! Chắc chắn em có rất nhiều đồ ăn đúng không?”
“Mau mau lấy ra, chị xắp đói chết rồi...”
Kong hơi thoáng không tiếp thu được lượng thông tin ập tới, khi có cô gái tóc vàng định chạy qua chô Tô Mộc Tranh thì cậu liền như phản xạ có điều kiện. Một cước quét đất khiến cho cô ta ngã sấp mặt xuống sàn thuyền, nhưng còn chưa hết, một loạt liên chiêu kế tiếp được tung ra, đầu gối ghì lên lưng, tay phải ấn đầu, tay trái tóm lấy hai bàn tay của cô ta đè ra sau.
Nhìn thấy cảnh này khiến cho nhóm người trên du thuyền phải há hốc mồm ra không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Đây là đâu?
Tôi là ai?
“Aahh! Thả tôi ra, làm ơn đừng giết tôi.”
Bị tiếng la cầu xin dưới chân làm cho bừng tỉnh, Kong nhận ra bản thân đã thất thố, vội vàng thả tự do cho cô gái kia.
Tô Mộc Tranh chạy tới đỡ cô ta dậy hỏi thăm: “Chị Mai không sao chứ, có bị thương ở đâu không?”
Mai run rẩy lắc lắc đầu không nói lên lời.
Kong có điểm áy náy muốn nói lời xin lỗi thì đã bị quản gia Hùng kéo tay sang một bên nói nhỏ.
“Không cần đâu, cô ta là bị chuyện thiếu gia Nabuto nhảy xuống biển tự tử nên mới kinh sợ. Qua một lúc là bình thường lại thôi.”
Ngữ khí ông bác nói rất nhỏ nhẹ như không có chuyện gì to tát, nhưng mà lọt vào tại hai người Kong và Tô Mộc Tranh thì lại giống như tiếng sấm ngang tai.
“Tên béo kia... Chết rồi?”
Quản gia Hùng biểu cảm vẫn thản nhiên đáp: “Thiếu gia Nabuto không có biết bơi. Rơi xuống biển thì chín phần mười là chết chắc rồi.”
“Thôi, đừng nói mấy chuyện không hay này nữa. Cậu chủ chắc ở trên đảo chịu khổ lắm đúng không, mau vào nhà bếp để Adam chuẩn bị mấy món ngon cho cậu ăn.”
Quản gia Hùng tươi cười vừa nói vừa dẫn hai cô cậu vào trong khoang thuyền.
Kong bên ngoài một mặt đáp ứng, nhưng phóng lợn trên tay vẫn luôn nắm chặt.
[Đồng Bằng Sông Hồng. Ngày 12 Tháng 3 Năm 2021.]
[Có thể bạn đã biết: Xuyên suốt mấy chục chương truyện đều là nghĩ ra đến đâu liền viết đến đấy. Chưa hề có sự tinh chỉnh lại.]
[2500]
Thời điểm này là mùa hè cuối tháng tư. Thời tiết càng lúc càng nóng.
Kong bỗng nhiên nảy ra ý tưởng đi ra bờ biển hái quả dừa làm thức uống giải nhiệt.
Nghĩ tới liền làm. Sau bữa cơm trưa với cá nướng ướp muối ớt, Kong cùng Tô Mộc Tranh hai người cùng nhau đồng hành ra bãi đá ngầm.
Đi qua cổng gỗ được thiết kế nâng lên hạ xuống bằng dây leo, hai người băng qua hàng rào, xuyên qua mảng cây cổ thụ vẫn còn giữ lại trước mặt hàng rào liền tới được khu rừng cây hoang tàn do bị khai thác quá độ.
Một mảnh rừng cây bị chặt sát gốc trải dài nối thẳng ra tới bờ biển.
Đây dĩ nhiên là tác phẩm của Kong trong kế hoạch mở đường ra biển nhằm khai thác hải sản cũng như tạo muối.
Đường ra biển là hướng Tây, đi dọc bãi cát lên hướng Bắc liền thấy rất nhiều cây dừa sai chi chít quả.
Kong kê thang gỗ tại một gốc cây dừa có nhiều quả to nhất rồi trèo lên hái.
Leo lên cao tới ngọn cây cách mặt đất hơn bốn mét. Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà Kong lại đưa ánh mắt ra phía biển.
“Con mẹ nó!”
Xa xa tầm mắt phía biển lờ mờ một cái bóng trắng đang chầm chậm tiến tới.
Nhìn kỹ một chút sẽ nhân ra đấy là một chiếc thuyền, hay chính xác hơn chính là chiếc du thuyền chết cháy động cơ mà Kong đã rời bỏ để tìm kiếm hòn đảo này.
Câu hỏi đặt ra là tại sao nó lại xuất hiện ở đây? Những người trên du thuyền có còn sống hay không? Dùng dao chặt nhanh mấy quả dừa cho chúng rơi xuống đất, Kong thu nhặt bỏ hết vào trong cái rổ đan đằng dây leo trên lưng rồi dắt Tô Mộc Tranh trở về căn cứ.
Tô Mộc Tranh bị kéo tay đi không hiểu hỏi: “Sao đi vội vậy anh, mới hái được có mấy quả à.”
“Trở về căn cứ lấy thyền phao. Lúc nãy trên cây anh nhìn thấy chiếc du thuyền chúng ta rời đi đang trôi về phía này.”
Nghe được lời kia khiến Tô Mộc Tranh vô cùng vui sướng tăng nhanh cước bộ hơn.
Kong nhìn thấy cảnh này cho rằng Tô Mộc Tranh nóng lòng muốn gặp lại ba chị em cùng chung nhóm nhạc, nhưng thực chất cô nàng đang háo hức vì sắp lấy được hành lý cá nhân cùng với đống dầu gội đầu, sữa tắm, kem đánh răng các loại. Cô thực sự là mong muốn chúng tới mức nằm mơ cũng muốn được dùng.
Hai người nhanh chân bê thuyền phao trên đầu mang ra bờ biển.
Dưới động lực được tắm sữa tắm, đánh rằng bằng kem hương bạc hà, Tô Mộc Tranh công lực bạo phát, vô cùng hăng hái trèo thuyền.
Cùng lúc đó ở trên du thuyền.
Quản gia Hùng cùng với Adam đứng ở lan can nhìn hòn đảo trước mắt trong lòng thầm thở phào một tiếng.
“Cuối cùng cũng tới nơi.”
“Đúng thật mệt mỏi, cầm chút tiền này thật không dễ dàng.”
Adam vừa dứt lời liền bị quản gia Hùng lườm một cái cảnh báo.
“Bớt nhiều lời đi, tại cậu mà tôi buộc phải ném tên béo Nabuto kia xuống biển đấy. Ở đây còn có ba con nhóc, đừng làm hỏng kế hoạch của ngài chủ tịch.”
“Tôi xin lỗi, sẽ không có lần sau đâu.”
“Biết vậy là tốt rồi. Cậu chủ đang chèo thuyền tới đây, đi gọi ba con nhóc kia đi.”
Adam gật đầu đáp một tiếng xong chạy xuống dưới khoang thuyền nơi mà ba cô gái trong nhóm nhạc thần tượng đang nằm phờ phạc trên giường.
Sau khoảng mười phút, thuyền phao của Kong và Tô Mộc Tranh rốt cuộc đi tới được du thuyền phía sau đuôi.
Kong cầm trong tay cây phóng lợn, cẩn thận leo lên trên du thuyền.
Bất quá còn chưa kịp dò xét cái gì thì một giọng nói trầm ấm vang lên.
“Cậu chủ, cậu còn sống sao? Tốt quá rồi!”
Mấy âm thanh ríu rít của mấy cô gái cũng vang lên ngay sau đó.
“Lemon kìa! Em ấy còn sống.”
“Nhìn có vẻ là béo ra một chút thì phải.”
“Đúng rồi! Chắc chắn em có rất nhiều đồ ăn đúng không?”
“Mau mau lấy ra, chị xắp đói chết rồi...”
Kong hơi thoáng không tiếp thu được lượng thông tin ập tới, khi có cô gái tóc vàng định chạy qua chô Tô Mộc Tranh thì cậu liền như phản xạ có điều kiện. Một cước quét đất khiến cho cô ta ngã sấp mặt xuống sàn thuyền, nhưng còn chưa hết, một loạt liên chiêu kế tiếp được tung ra, đầu gối ghì lên lưng, tay phải ấn đầu, tay trái tóm lấy hai bàn tay của cô ta đè ra sau.
Nhìn thấy cảnh này khiến cho nhóm người trên du thuyền phải há hốc mồm ra không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Đây là đâu?
Tôi là ai?
“Aahh! Thả tôi ra, làm ơn đừng giết tôi.”
Bị tiếng la cầu xin dưới chân làm cho bừng tỉnh, Kong nhận ra bản thân đã thất thố, vội vàng thả tự do cho cô gái kia.
Tô Mộc Tranh chạy tới đỡ cô ta dậy hỏi thăm: “Chị Mai không sao chứ, có bị thương ở đâu không?”
Mai run rẩy lắc lắc đầu không nói lên lời.
Kong có điểm áy náy muốn nói lời xin lỗi thì đã bị quản gia Hùng kéo tay sang một bên nói nhỏ.
“Không cần đâu, cô ta là bị chuyện thiếu gia Nabuto nhảy xuống biển tự tử nên mới kinh sợ. Qua một lúc là bình thường lại thôi.”
Ngữ khí ông bác nói rất nhỏ nhẹ như không có chuyện gì to tát, nhưng mà lọt vào tại hai người Kong và Tô Mộc Tranh thì lại giống như tiếng sấm ngang tai.
“Tên béo kia... Chết rồi?”
Quản gia Hùng biểu cảm vẫn thản nhiên đáp: “Thiếu gia Nabuto không có biết bơi. Rơi xuống biển thì chín phần mười là chết chắc rồi.”
“Thôi, đừng nói mấy chuyện không hay này nữa. Cậu chủ chắc ở trên đảo chịu khổ lắm đúng không, mau vào nhà bếp để Adam chuẩn bị mấy món ngon cho cậu ăn.”
Quản gia Hùng tươi cười vừa nói vừa dẫn hai cô cậu vào trong khoang thuyền.
Kong bên ngoài một mặt đáp ứng, nhưng phóng lợn trên tay vẫn luôn nắm chặt.
[Đồng Bằng Sông Hồng. Ngày 12 Tháng 3 Năm 2021.]
[Có thể bạn đã biết: Xuyên suốt mấy chục chương truyện đều là nghĩ ra đến đâu liền viết đến đấy. Chưa hề có sự tinh chỉnh lại.]
[2500]
Danh sách chương