Hồng Thất Công cất tiếng hỏi:
“Các ngươi đến đây là tìm Quách Tĩnh?”
Hoàn Nhan Hồng Liệt gật đầu nói:
“Không sai, nếu vị lão tiền bối này biết Quách Tĩnh ở đâu, xin hãy giao cho chúng ta. Chúng ta chỉ cần một vật, sẽ không ảnh hưởng gì đến hắn cùng những người khác.”
“Là Võ Mục Di Thư đi?”
Phùng Ngọc Yến tiếng nói thanh thoát cất lên hỏi. Hoàn Nhan Hồng Liệt lúc này mới nhận ra người này đã từng bắt giữ hắn ở Bắc Kinh, lập tức run run nói:
“Cô nương là...”
Hắn lập tức lùi về phía sau đám người Bành Liên Hổ. Đám người này cũng toàn thân toát mồ hôi lùi lại vài bước.
Long Vũ Phi cau mày, hắn nhận ra đám người này sợ hãi tiểu cô nương phía trước. Chẳng lẽ vị tiểu cô nương cực kỳ xinh đẹp này lại là một người đáng sợ như vậy? Là dụng độc hay là võ công cực cao? Long Vũ Phi âm thầm đề phòng, bởi vì Phùng Ngọc Yến đã đạt tới phản phác quy chân cảnh giới, trông nàng như một thiếu nữ vô hại, nhưng Long Vũ Phi vẫn không hề coi thường.
“Các ngươi rời đi, tháng sau gặp lại tại Gia Hưng.”
Phùng Ngọc Yến lạnh lùng nói. Hoàn Nhan Hồng Liệt lúc này nhìn sang Long Vũ Phi, mong muốn hắn ra tay.
Long Vũ Phi tiến một bước hỏi:
“Cô nương, tại hạ Long Vũ Phi, xin hỏi quý tính đại danh của cô nương?”
Hoàng Dược Sư hừ lạnh một tiếng, tay bắn một hòn đá hướng Long Vũ Phi. Hòn đá tốc độ rất nhanh, nhưng Long Vũ Phi còn nhanh hơn, hắn đơn giản nghiêng người né qua.
Hoàng Dược Sư sắc mặt nghiêm nghị lại, hắn biết kẻ này võ công không tầm thường. Hồng Thất Công vốn biết thực lực Long Vũ Phi rất mạnh, cũng đứng trước Phùng Ngọc Yến một bước. Hắn dù sao cũng là đại ca, không thể để cho tiểu muội bảo vệ mình đi.
“Phùng Ngọc Yến.” Phùng Ngọc Yến lạnh nhạt đáp.
“Phùng cô nương, chúng ta muốn có Võ Mục Di Thư từ tay Quách Tĩnh, chỉ cần ngươi giao ra Võ Mục Di Thư, chúng ta sẽ không làm phiền các người nữa.”
“Ngươi là từ năm nào tới?” Phùng Ngọc Yến chợt hỏi một câu.
Long Vũ Phi cau mày hỏi lại:
“Năm nào là sao? Chẳng phải là năm ... thứ mười sao?”
Phùng Ngọc Yến chợt gật đầu, nàng đã xác định được một điều, Long Vũ Phi lại là hàng thật giá thật siêu cấp thiên tài ở thế giới xạ điêu, mà không phải là ngụy thiên tài chuyển thế mang kiếp trước ký ức. Đồng thời nàng cũng hết sức ngạc nhiên, vậy mà lại có một kẻ thậm chí có thể so với Kiều Phong trong Thiên Long Bát Bộ ở nơi này.
“Võ Mục Di Thư, Quách Tĩnh không có, không thể cho ngươi.”
Phùng Ngọc Yến thanh âm dễ nghe lại vang lên.
“Hơn nữa, dù có cũng không cho ngươi.”
Long Vũ Phi đang định hỏi tiếp, đã nghe câu sau của Phùng Ngọc Yến. Hắn cau mày, do dự không biết có nên ra tay hay không.
Hoàng Dược Sư đang định tiến lên, Phùng Ngọc Yến đã kéo áo hắn lại rồi nói:
“Cô phụ, kẻ này hết sức nguy hiểm, ngươi cầm cái này.”
Nói xong đưa cho Hoàng Dược Sư một cái bảo vệ cổ tay. Hoàng Dược Sư dĩ nhiên là biết bảo vệ cổ tay của Phùng Ngọc Yến có công dụng bảo vệ, liền gật đầu đeo vào. Hắn cũng tự mình biết Long Vũ Phi cực kỳ nguy hiểm, bản thân rất có thể không phải là đối thủ của Long Vũ Phi.
Hồng Thất Công ánh mắt ngạc nhiên nhìn Hoàng Dược Sư đeo bao tay, nhưng có một kẻ còn ngạc nhiên hơn Hồng Thất Công, đó chính là Long Vũ Phi, chỉ thấy hắn kêu lên:
“Pháp khí?”
Phùng Ngọc Yến ngạc nhiên nhìn Long Vũ Phi, không ngờ một kẻ không phải chuyển kiếp lại biết pháp khí? Chẳng lẽ hắn là tu chân thế gia? Không đúng, ở cái thời linh khí không có này, căn bản không thể nào đột phá luyện khí kỳ, đừng nói đến luyện chế pháp khí.
Long Vũ Phi trầm giọng hỏi:
“Phùng cô nương, tại sao ngươi lại có trong tay pháp khí?”
Phùng Ngọc Yến lạnh nhạt đáp:
“Đào được, cũng không liên quan gì đến ngươi đi?”
Long Vũ Phi quay lại nói với đám Hoàn Nhan Hồng Liệt:
“Các ngươi rời đi trước, ta có chuyện muốn nói với nàng.”
Đám người Hoàn Nhan Hồng Liệt vội vàng rời đi, Phùng Ngọc Yến không có cản, nàng không cần phải tham gia sửa đổi cốt truyện như vậy.
Đám người Hoàng Dược Sư chăm chú quan sát Long Vũ Phi, chỉ thấy hắn lấy từ trong bọc sau lưng ra một thanh kiếm.
Phùng Ngọc Yến ánh mắt tất nhiên nhận ra đây là một thanh hạ phẩm pháp khí. Nàng ngạc nhiên nhìn Long Vũ Phi cầm hạ phẩm pháp khí trên tay. Không ngờ lại có thể có pháp khí ở thời đại này.
Long Vũ Phi cầm thanh kiếm nâng niu, trân trọng nói:
“Ta có thể nói chuyện riêng với ngươi được chăng?”
Phùng Ngọc Yến gật đầu, sau đó quay lại nhìn không tình nguyện Hoàng Dược Sư và Hồng Thất Công nói:
“Cô phụ, đại ca, phiền hai người vào trong nhà ngồi đi.”
Hoàng Dược Sư gật đầu, nhẹ nhàng nói:
“Cẩn thận.”
Hồng Thất Công cũng gật đầu, đám người liền tiến vào trong nhà.
Phùng Ngọc Yến lúc này mới nói:
“Ngươi có gì muốn nói thì nói đi.”
Long Vũ Phi nói:
“Ta vốn là hậu nhân của tiên nhân.”
Phùng Ngọc Yến tròn mắt. Tiên nhân ở đây chắc chắn không phải là tiên, mà là chỉ người tu chân rồi. Vậy Long Vũ Phi chính là hậu nhân của người tu chân.
“Đây là Minh Nguyệt kiếm. Ta cầm thanh thần kiếm này đi khắp nơi đã bảy năm, đến bây giờ mới tìm được sự tồn tại của món pháp khí thứ hai, là món Phùng cô nương đưa cho Hoàng Dược Sư kia.”
Phùng Ngọc Yến lẳng lặng đứng nghe. Long Vũ Phi tiếp tục nói:
“Tổ tiên ta vì linh khí của thế giới này đột nhiên biến mất, từ ngàn năm nay đã không còn có thể tu hành được nữa.”
“Ta có một nữ nhi, nữ nhi của ta đã mười tuổi rồi.”
“Năm nàng sinh ra, có một trận âm hàn thổi qua nhà của chúng ta, lao thẳng vào người nữ nhi của ta. Từ đó nàng từ một bé gái khỏe mạnh, lại trở nên đau yếu thường xuyên.”
“Chúng ta đã tìm thầy thuốc khắp nơi trong ba năm, không hề có một chút tiến triển nào. Nữ nhi của ta lúc ba tuổi không thể tự đi lại được.”
“Một lần tình cờ, ta tìm được một quyển sách của tổ tiên lưu lại, mới biết được ta là hậu nhân của tiên nhân. Quyển sách cũng có đề cập đến những thứ âm tà trong thế giới này, mà ta nghĩ là nữ nhi của ta đã dính phải một thứ âm tà.”
“Quyển sách chỉ nói đến như vậy, nhưng là ta biết, chỉ có tiên nhân thủ đoạn mới có thể chữa lành bệnh cho nữ nhi của ta. Vì vậy ta mang Minh Nguyệt kiếm đi tìm tiên nhân.”
“Thế nhưng ta đã đi bảy năm rồi, không thể tìm thấy được tiên nhân động phủ, cũng không thấy được bóng dáng của tiên nhân. Tất cả những gì manh mối chỉ là nhận biết được một chút dấu hiệu của pháp bảo mà thôi.”
“Cho đến khi ta gặp được Phùng cô nương pháp khí vòng tay...”
Phùng Ngọc Yến tò mò hỏi:
“Nghe nói ngươi gặp Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung, vậy mà không biết ta cũng cho Hoàng Dung một cái pháp khí vòng tay sao?”
Long Vũ Phi nghĩ nghĩ lại rồi lắc đầu nói:
“Ta chỉ nghe thấy cô nương Hoàng Dung kia có nhuyễn vị giáp nên mới dùng nội công đẩy nàng ra, không ngờ có kẻ tấn công Quách Tĩnh khiến hắn bị thương. Ta cũng chỉ nhận ủy thác của Hoàn Nhan Hồng Liệt, lợi dụng xem có cơ hội nhìn thấy manh mối nào không mà thôi.”
“Các ngươi đến đây là tìm Quách Tĩnh?”
Hoàn Nhan Hồng Liệt gật đầu nói:
“Không sai, nếu vị lão tiền bối này biết Quách Tĩnh ở đâu, xin hãy giao cho chúng ta. Chúng ta chỉ cần một vật, sẽ không ảnh hưởng gì đến hắn cùng những người khác.”
“Là Võ Mục Di Thư đi?”
Phùng Ngọc Yến tiếng nói thanh thoát cất lên hỏi. Hoàn Nhan Hồng Liệt lúc này mới nhận ra người này đã từng bắt giữ hắn ở Bắc Kinh, lập tức run run nói:
“Cô nương là...”
Hắn lập tức lùi về phía sau đám người Bành Liên Hổ. Đám người này cũng toàn thân toát mồ hôi lùi lại vài bước.
Long Vũ Phi cau mày, hắn nhận ra đám người này sợ hãi tiểu cô nương phía trước. Chẳng lẽ vị tiểu cô nương cực kỳ xinh đẹp này lại là một người đáng sợ như vậy? Là dụng độc hay là võ công cực cao? Long Vũ Phi âm thầm đề phòng, bởi vì Phùng Ngọc Yến đã đạt tới phản phác quy chân cảnh giới, trông nàng như một thiếu nữ vô hại, nhưng Long Vũ Phi vẫn không hề coi thường.
“Các ngươi rời đi, tháng sau gặp lại tại Gia Hưng.”
Phùng Ngọc Yến lạnh lùng nói. Hoàn Nhan Hồng Liệt lúc này nhìn sang Long Vũ Phi, mong muốn hắn ra tay.
Long Vũ Phi tiến một bước hỏi:
“Cô nương, tại hạ Long Vũ Phi, xin hỏi quý tính đại danh của cô nương?”
Hoàng Dược Sư hừ lạnh một tiếng, tay bắn một hòn đá hướng Long Vũ Phi. Hòn đá tốc độ rất nhanh, nhưng Long Vũ Phi còn nhanh hơn, hắn đơn giản nghiêng người né qua.
Hoàng Dược Sư sắc mặt nghiêm nghị lại, hắn biết kẻ này võ công không tầm thường. Hồng Thất Công vốn biết thực lực Long Vũ Phi rất mạnh, cũng đứng trước Phùng Ngọc Yến một bước. Hắn dù sao cũng là đại ca, không thể để cho tiểu muội bảo vệ mình đi.
“Phùng Ngọc Yến.” Phùng Ngọc Yến lạnh nhạt đáp.
“Phùng cô nương, chúng ta muốn có Võ Mục Di Thư từ tay Quách Tĩnh, chỉ cần ngươi giao ra Võ Mục Di Thư, chúng ta sẽ không làm phiền các người nữa.”
“Ngươi là từ năm nào tới?” Phùng Ngọc Yến chợt hỏi một câu.
Long Vũ Phi cau mày hỏi lại:
“Năm nào là sao? Chẳng phải là năm ... thứ mười sao?”
Phùng Ngọc Yến chợt gật đầu, nàng đã xác định được một điều, Long Vũ Phi lại là hàng thật giá thật siêu cấp thiên tài ở thế giới xạ điêu, mà không phải là ngụy thiên tài chuyển thế mang kiếp trước ký ức. Đồng thời nàng cũng hết sức ngạc nhiên, vậy mà lại có một kẻ thậm chí có thể so với Kiều Phong trong Thiên Long Bát Bộ ở nơi này.
“Võ Mục Di Thư, Quách Tĩnh không có, không thể cho ngươi.”
Phùng Ngọc Yến thanh âm dễ nghe lại vang lên.
“Hơn nữa, dù có cũng không cho ngươi.”
Long Vũ Phi đang định hỏi tiếp, đã nghe câu sau của Phùng Ngọc Yến. Hắn cau mày, do dự không biết có nên ra tay hay không.
Hoàng Dược Sư đang định tiến lên, Phùng Ngọc Yến đã kéo áo hắn lại rồi nói:
“Cô phụ, kẻ này hết sức nguy hiểm, ngươi cầm cái này.”
Nói xong đưa cho Hoàng Dược Sư một cái bảo vệ cổ tay. Hoàng Dược Sư dĩ nhiên là biết bảo vệ cổ tay của Phùng Ngọc Yến có công dụng bảo vệ, liền gật đầu đeo vào. Hắn cũng tự mình biết Long Vũ Phi cực kỳ nguy hiểm, bản thân rất có thể không phải là đối thủ của Long Vũ Phi.
Hồng Thất Công ánh mắt ngạc nhiên nhìn Hoàng Dược Sư đeo bao tay, nhưng có một kẻ còn ngạc nhiên hơn Hồng Thất Công, đó chính là Long Vũ Phi, chỉ thấy hắn kêu lên:
“Pháp khí?”
Phùng Ngọc Yến ngạc nhiên nhìn Long Vũ Phi, không ngờ một kẻ không phải chuyển kiếp lại biết pháp khí? Chẳng lẽ hắn là tu chân thế gia? Không đúng, ở cái thời linh khí không có này, căn bản không thể nào đột phá luyện khí kỳ, đừng nói đến luyện chế pháp khí.
Long Vũ Phi trầm giọng hỏi:
“Phùng cô nương, tại sao ngươi lại có trong tay pháp khí?”
Phùng Ngọc Yến lạnh nhạt đáp:
“Đào được, cũng không liên quan gì đến ngươi đi?”
Long Vũ Phi quay lại nói với đám Hoàn Nhan Hồng Liệt:
“Các ngươi rời đi trước, ta có chuyện muốn nói với nàng.”
Đám người Hoàn Nhan Hồng Liệt vội vàng rời đi, Phùng Ngọc Yến không có cản, nàng không cần phải tham gia sửa đổi cốt truyện như vậy.
Đám người Hoàng Dược Sư chăm chú quan sát Long Vũ Phi, chỉ thấy hắn lấy từ trong bọc sau lưng ra một thanh kiếm.
Phùng Ngọc Yến ánh mắt tất nhiên nhận ra đây là một thanh hạ phẩm pháp khí. Nàng ngạc nhiên nhìn Long Vũ Phi cầm hạ phẩm pháp khí trên tay. Không ngờ lại có thể có pháp khí ở thời đại này.
Long Vũ Phi cầm thanh kiếm nâng niu, trân trọng nói:
“Ta có thể nói chuyện riêng với ngươi được chăng?”
Phùng Ngọc Yến gật đầu, sau đó quay lại nhìn không tình nguyện Hoàng Dược Sư và Hồng Thất Công nói:
“Cô phụ, đại ca, phiền hai người vào trong nhà ngồi đi.”
Hoàng Dược Sư gật đầu, nhẹ nhàng nói:
“Cẩn thận.”
Hồng Thất Công cũng gật đầu, đám người liền tiến vào trong nhà.
Phùng Ngọc Yến lúc này mới nói:
“Ngươi có gì muốn nói thì nói đi.”
Long Vũ Phi nói:
“Ta vốn là hậu nhân của tiên nhân.”
Phùng Ngọc Yến tròn mắt. Tiên nhân ở đây chắc chắn không phải là tiên, mà là chỉ người tu chân rồi. Vậy Long Vũ Phi chính là hậu nhân của người tu chân.
“Đây là Minh Nguyệt kiếm. Ta cầm thanh thần kiếm này đi khắp nơi đã bảy năm, đến bây giờ mới tìm được sự tồn tại của món pháp khí thứ hai, là món Phùng cô nương đưa cho Hoàng Dược Sư kia.”
Phùng Ngọc Yến lẳng lặng đứng nghe. Long Vũ Phi tiếp tục nói:
“Tổ tiên ta vì linh khí của thế giới này đột nhiên biến mất, từ ngàn năm nay đã không còn có thể tu hành được nữa.”
“Ta có một nữ nhi, nữ nhi của ta đã mười tuổi rồi.”
“Năm nàng sinh ra, có một trận âm hàn thổi qua nhà của chúng ta, lao thẳng vào người nữ nhi của ta. Từ đó nàng từ một bé gái khỏe mạnh, lại trở nên đau yếu thường xuyên.”
“Chúng ta đã tìm thầy thuốc khắp nơi trong ba năm, không hề có một chút tiến triển nào. Nữ nhi của ta lúc ba tuổi không thể tự đi lại được.”
“Một lần tình cờ, ta tìm được một quyển sách của tổ tiên lưu lại, mới biết được ta là hậu nhân của tiên nhân. Quyển sách cũng có đề cập đến những thứ âm tà trong thế giới này, mà ta nghĩ là nữ nhi của ta đã dính phải một thứ âm tà.”
“Quyển sách chỉ nói đến như vậy, nhưng là ta biết, chỉ có tiên nhân thủ đoạn mới có thể chữa lành bệnh cho nữ nhi của ta. Vì vậy ta mang Minh Nguyệt kiếm đi tìm tiên nhân.”
“Thế nhưng ta đã đi bảy năm rồi, không thể tìm thấy được tiên nhân động phủ, cũng không thấy được bóng dáng của tiên nhân. Tất cả những gì manh mối chỉ là nhận biết được một chút dấu hiệu của pháp bảo mà thôi.”
“Cho đến khi ta gặp được Phùng cô nương pháp khí vòng tay...”
Phùng Ngọc Yến tò mò hỏi:
“Nghe nói ngươi gặp Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung, vậy mà không biết ta cũng cho Hoàng Dung một cái pháp khí vòng tay sao?”
Long Vũ Phi nghĩ nghĩ lại rồi lắc đầu nói:
“Ta chỉ nghe thấy cô nương Hoàng Dung kia có nhuyễn vị giáp nên mới dùng nội công đẩy nàng ra, không ngờ có kẻ tấn công Quách Tĩnh khiến hắn bị thương. Ta cũng chỉ nhận ủy thác của Hoàn Nhan Hồng Liệt, lợi dụng xem có cơ hội nhìn thấy manh mối nào không mà thôi.”
Danh sách chương