Quách Thanh Tú nhìn chằm chằm người phụ nữ kia một lúc. Cảm thấy rất quen, nhưng vì bị kính râm che mất nên tạm thời cô không thể xác nhận đó là ai?

Thấy ba mình sắp qua đây, cô vội vàng xoay người, chạy tới phía trước một chiếc xe khác, sau đó theo đường xe chạy mà ra ngoài.

Tim cô đập điên cuồng, khó trách ba lại không chịu nghe máy, hóa ra là hẹn hò với tình nhân ở bên ngoài.

Quách Thanh Tú gục lên chiếc xe bên cạnh, cắn môi, nước mắt lã chã rơi xuống.

Nghĩ tới việc mười năm nay ba đều ở bên ngoài không về, có lẽ là vì có người phụ nữ khác, vì sao lúc trước cô lại không nghĩ tới chứ? Ngoài nguyên nhân này ra, ba đâu còn lý do nào để không về nhà nữa.

Quá ngốc, Quách Thanh Tú mày ngốc thật, sao lại không nghĩ tới điều này chứ?

Trong lòng Quách Thanh Tú lạnh lẽo.

“Thanh Tú, sao em lại khóc?”

Tăng Thanh Hải thật vất vả mới đỗ được xe, tìm một lúc lâu mới thấy Quách Thanh Tú, nhìn cô hai mắt đẫm lệ, anh rất đau lòng, vươn ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau nước mắt thay cô.

“Có phải sợ gặp mẹ anh không? Hay là chúng ta nghĩ lại, chờ cảm xúc của em ổn định rồi tới gặp bà sau?”

Bây giờ, Quách Thanh Tú cũng muốn đi gặp dì Khương nữa.

Cô khẽ gật đầu, sắc mặt khá ủ rũ.

“Em như thế này, chỉ sợ dì Khương nhìn thấy cũng không thích, chúng ta đi thôi!”

Tăng Thanh Hải vô cùng săn sóc, đồng ý với cô: “Hay là chúng ta đến ngôi nhà lãng mạn một ngày đi, bên đó không khí tốt, có thể giúp em thả lỏng.”

Trong lòng Quách Thanh Tú đang loạn, đề nghị của Tăng Thanh Hải cô cũng không phản đối: “Được!”

Xe chở Quách Thanh Tú nhanh chóng rời khỏi nội thành, chạy về vùng ngoại thành xanh rợp bóng cây.

Trải khắp tầm mắt là một màu xanh biếc khiến tâm tình cô tốt hơn nhiều.

Tạm thời quên chuyện không vui kia đi.

Quách Thanh Tú vừa mới bước lên bậc thang của ngôi nhà lãng mạn, một bóng trắng lập tức nhào tới, suýt nữa làm cô ngã xuống. Quách Thanh Tú loạng choạng, suýt chút nữa thì đã té lăn ra, may là Tăng Thanh Hải đứng ở phía sau dùng sức đỡ cô dậy.

Tiểu Bạch là chó cỡ lớn, sức lớn, lại rất thích Quách Thanh Tú, cứ vây quanh người không ngừng liếm ống quần cô. Quách Thanh Tú cười ha ha, ngồi xuống vuốt bộ lông mềm mại của nó: “Có nhớ chị không Tiểu Bạch!”

Tăng Thanh Hải vắt áo vest lên cánh tay, đứng ở một bên nhìn Quách Thanh Tú vui vẻ chơi đùa cùng Tiểu Bạch. Một người một chó chơi trò đuổi nhau, mãi đến khi chạy tới tận phòng khách lộ Việt Thịnh bên ngoài, Quách Thanh Tú cởi giày, nhảy lên sofa.

Tiểu Bạch đuổi theo, liều mạng liếm chân cô.

Trên mắt môi Tăng Thanh Hải xuất hiện ý cười.

Quách Thanh Tú chơi rất vui vẻ, Tăng Thanh Hải mang ba lô của cô tới, bên trong có tiếng chuông di động kêu.

“Điện thoại của em này…”

“À!” Quách Thanh Tú nhận ba lô, mở khóa, lấy di động từ bên trong ra.

Dãy số hiện lên trên màn hình đúng là của ba, chần chờ một lúc, Quách Thanh Tú mới nghe máy.

“Ba!”

“Thanh Tú, con ở đâu thế? Hôm nay ba có chút chuyện nên không nghe máy của con được, con tìm ba có chuyện gì không?”

Quách Thanh Tú trầm mặc một lát, mắt nhìn ra xa, nhẹ giọng hỏi: “Ba, tối hôm qua ba nói gì với anh Hải vậy?”

Thật ra chuyện cô muốn hỏi không phải vậy, cô muốn biết người phụ nữ đó là ai? Cô muốn biết vì sao ba lại ở cùng với bà ta?

“À, ba chỉ muốn tốt cho con thôi. Bây giờ con còn nhỏ, không thích hợp nói chuyện yêu đương…”

“Con còn nhỏ à? Con sắp hai mươi rồi.”

“Hai mươi vẫn còn nhỏ!” Giọng Quách Hoàng Tùng vô cùng cứng rắn.

“Ồ, không phải đến tuổi như ba mới hợp nói chuyện yêu đương đấy chứ?” Lời nói của Quách Thanh Tú mang theo sự châm chọc.

Quách Hoàng Tùng thật không ngờ Quách Thanh Tú lại nói như thế với mình, chần chờ một lúc.

“Thanh Tú, con đang ở đâu? ba đến đón con về. Có chuyện gì về nhà rồi nói!”

“Ba, con cảm thấy có phải sự tồn tại của con làm cản trở cuộc sống của ba hay không?”

“Thanh Tú, con nói gì vậy? Con là con gái duy nhất của ba, sao con lại cản trở ba được?”

“Ba, đó không phải trọng điểm, giờ con đã trưởng thành rồi, không phải đứa bé chỉ cần dỗ vài ba câu là được. ba không thể lấy đại cái cớ gì ra gạt con nữa, con muốn biết sự thật…” Quách Thanh Tú nói một hơi hết mọi chuyện.

Tim cô đập rất nhanh, cô không biết đối mặt với mình là kết quả gì nữa.

Cô biết có lẽ mình đang đánh cược điều gì đó.

“Thanh Tú… Con đừng hoài nghi tình yêu của ba dành cho con…”

“Vậy mẹ thì sao, ba có yêu bà không?” Quách Thanh Tú sắc bén nêu ra, khi mẹ mất, ba nhất định không ở bên cạnh bà mà đang vụng trộm bên người phụ nữ của mình đúng không! Cô không dám tưởng tượng ba mình lại là người như vậy.

“Thanh Tú, con về nhà rồi tiếp tục được không? Về rồi ba sẽ nói với con…” Quách Hoàng Tùng né tránh vấn đề này.

“Ba, ba khiến con thật đau lòng, bao nhiêu năm nay ba không xuất hiện là vì ba không thương mẹ, đúng không? Ba không yêu mẹ, cũng chẳng yêu con, cho nên luôn tránh né cả hai, ba căn bản không hề muốn sống cùng con và mẹ…”

Quách Thanh Tú kích động đến nói năng lộn xộn, nước mắt theo khóe mi chảy xuống, a, mẹ ơi! Mẹ thật đáng thương!

Quách Hoàng Tùng vốn không nói gì được, ông hoàn toàn không ngờ chỉ một đêm không về, tư tưởng của Quách Thanh Tú lại trở nên cố chấp như vậy.

Chẳng lẽ do họ Tăng kia nói gì bên tai con bé à?

Không, không thể như vậy, họ Tăng kia sẽ không ngu ngốc như thế, loại chuyện này chính cậu ta giấu còn không kịp.

Tăng Thanh Hải nhìn thấy dáng vẻ nước mắt đầy mặt của Quách Thanh Tú, anh vô cùng đau lòng, muốn tới khuyên giải an ủi cô vài câu nhưng đây là chuyện giữa hai ba con cô, anh hoàn toàn không thể xen vào được.

“Thanh Tú, con nghe ba nói…”

“Nói cho con biết, vừa rồi con nói đúng hay không? ba có người phụ nữ khác bên ngoài đúng không?” Quách Thanh Tú chỉ muốn làm rõ chuyện này. Cô không muốn bị lừa gạt, đặc biệt là bởi người mình thân cận, tin tưởng nhất.

“Thanh Tú, ba có nỗi khổ riêng!”

“Nỗi khổ riêng? Ba không cần nói vậy với con, ba đi mà giải thích với mẹ ấy, con không muốn gặp lại ba nữa.”

Quách Thanh Tú tức giận cúp máy, quả nhiên ba thừa nhận chuyện bên ngoài có người phụ nữ khác.

Cái gì mà bất đắc dĩ mới ở ngoài gì đó đều là gạt người! Mười năm, nói không chừng mười năm này ở ngoài ông đã sinh một đám con gái, giờ còn tìm cô làm cái gì?

Là cảm thấy trong lòng áy náy nên muốn bù đắp à?

Không, không, Quách Thanh Tú cô không muốn nhận tình yêu bố thí đó.

“Thanh Tú…” Tăng Thanh Hải thấp giọng ôn nhu gọi, Quách Thanh Tú ngước đôi mắt rưng rưng ánh lệ lên: “Anh Hải!”

Tăng Thanh Hải vội vàng tiến đến, ôm chặt Quách Thanh Tú đang khóc như mưa vào trong lòng.

“Thanh Tú, tất cả đều ổn rồi, em đừng sợ, có anh ở đây, sẽ không ai tổn thương được em hết.”

Quách Thanh Tú tựa vào bả vai Tăng Thanh Hải, thút thít khóc.

Mãi một lúc lâu sau, cô mới tránh khỏi lồng ngực anh, cắn môi dưới, còn nghiêm túc nhìn Tăng Thanh Hải.

“Anh Hải, chúng ta lập tức kết hôn được không?”

Ba, không phải ba không thích con ở cùng Tăng Thanh Hải sao? Giờ con lập tức kết hôn cho ba thấy có phải không có ba con sẽ không sống nổi hay không.

Mắt Tăng Thanh Hải sáng lên, nhưng rất nhanh lại phủ một tầng lo lắng: “Thanh Tú, nếu em thật sự muốn gả cho anh, anh đương nhiên vô cùng vui vẻ. Nhưng nếu xuất phát từ việc chọc giận chú Quách, anh cảm thấy như vậy không tốt lắm. Chuyện chúng ta kết hôn phải bàn bạc thật kỹ với chú ấy. Anh cũng không muốn hôn nhân của anh lại mang theo oán khí…”

Lời Tăng Thanh Hải nói ra vô cùng ôn nhu, câu nào cũng là vì lo lắng cho Quách Thanh Tú, cô cũng không phải kẻ ngốc, sao lại nghe không hiểu.

Thứ nhất cô thật sự muốn chọc ba giận, hơn nữa cô cũng muốn nhanh chóng thoát khỏi ác ma Lâm Việt Thịnh kia, chỉ cần cô kết hôn với Tăng Thanh Hải, hắn chắc chắn sẽ không dây dưa với cô nữa.

Tốt xấu gì hắn cũng là người đàn ông có thân phận địa vị, không cần phải dây dưa với một cô gái đã kết hôn.

Quách Thanh Tú nghiêm túc nói: “Anh Hải, chúng ta đã lỡ mất mười năm, em không muốn tiếp tục lỡ làng với anh nữa. Em đã nghĩ kỹ rồi, tháng sau kết hôn luôn đi! Ngày bảy tháng bảy chính là ngày hội cầu Hỉ Thước, là lễ tình nhân trong truyền thống, là ngày Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau, chúng ta sẽ nhận được chúc phúc.”

Đôi mắt to tròn của Quách Thanh Tú tràn ngập hân hoan chờ đợi.

Tăng Thanh Hải cũng kích động vui mừng, tay anh dùng sức ôm chặt Quách Thanh Tú bế lên, sau đó xoay tròn ở giữa phòng khách: “Thanh Tú muốn làm cô dâu…”

Quách Thanh Tú cảm thấy bản thân như đắm chìm trong hạnh phúc, trái tim như một chú chim nhỏ vui vẻ bay về phía đám mây.

Ác mộng đã chấm dứt, cô sắp bắt đầu một cuộc sống mới.

“Chờ chúng ta cử hành lễ thành hôn xong rồi sẽ đi đảo Bali hưởng tuần trăng mật, sau đó đến định cư ở Hawaii, chúng ta còn phải sinh một đàn con…”

“Cậu chủ, cậu chủ…” Lưu Hoa từ bên ngoài vội vàng chạy vào, Tiểu Bạch sủa lên gâu gâu như đang cảnh cáo người tới.

Tăng Thanh Hải buông Quách Thanh Tú xuống: “Có chuyện gì?”

Lưu Hoa mập mờ liếc nhìn Quách Thanh Tú, không nói gì. Sắc mặt Tăng Thanh Hải trầm xuống: “Cô Quách không phải người ngoài, chuyện gì cũng có thể nói trước mặt cô ấy.”

“A, là cô Lý tới, cô ấy đang ở bên ngoài, tôi không cản được…” Lưu Hoa còn chưa nói xong, một loạt tiếng giày cao gót dồn dập từ xa vọng lại.

Chỉ lát sau, một thân ảnh màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt hai người.

Từ sau cắt đứt quan hệ với Tăng Thanh Hải ở yến hội lần trước, Lý Vi Vi còn tưởng rằng Tăng Thanh Hải vẫn sẽ như trước, ôn nhu tới dỗ dành mình, không thể ngờ cô đợi nguyên nửa tháng, tóc cũng sắp chờ đến bạc trắng rồi, anh lại không hề tới.

Không chỉ không tới, lại còn thân cận với tiện nhân Quách Thanh Tú này.

Lúc này, trên người Lý Vi Vi không còn thấy khí thế vênh váo hung hăng như trước nữa, tình yêu khiến cô tSinh ra cảm giác thất bại nặng nề.

Đứng ở nơi đó, trên khuôn mặt trắng nõn không thấy một chút tơ máu nhưng đôi mắt lại có một quầng đen rõ ràng, có vẻ như đã lâu không ngủ ngon.

Cô ta không thèm nhìn đến Quách Thanh Tú mà vọt về phía Tăng Thanh Hải, vươn tay ôm cổ anh.

“Anh Hải, xin lỗi, em biết em sai rồi, anh tha thứ cho em một lần được không?”

Giọng nói ôn nhu hờn dỗi, mắt hạnh rưng rưng, điềm đạm đáng yêu. Có thể khiến tiểu thư cao quý này buông tự tôn xuống cầu xin anh thật đúng là không dễ dàng gì.

Đáng tiếc cô ta tới chậm một bước, sắc mặt Tăng Thanh Hải lạnh lùng, không phản ứng lại.

“Anh Hải, nể mặt em đã ở bên anh nhiều năm như vậy, cho em một cơ hội nữa được không?”

Tăng Thanh Hải nhẹ nhàng đẩy Lý Vi Vi ở trong lòng ra, đưa tay lau nước mắt cho cô ta, động tác vô cùng dịu dàng.

Điều này khiến Lý Vi Vi nháy mắt sinh ra ảo giác, cô ta khờ dại nghĩ rằng Tăng Thanh Hải còn yêu mình, giống như những lần cô ta gây chuyện trước kia, anh đều dịu dàng săn sóc dỗ dành mình.

“À, anh Hải, em đi trước đây. Hai người cứ từ từ trò chuyện…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện