Trước khi chính thức xuất phát, bỗng xảy ra sự cố "ngoài ý muốn" nho nhỏ.
"Hàn Lâm Nhi bị thương?" Trương Vô Kỵ nhìn Chu Nguyên Chương và Hoa Vân, ngữ khí có phần nghiền ngẫm: "Ngày mai là xuất phát rồi, chiều nay lại ngã gãy chân, quả là không khéo."
"Đúng vậy!" Chu Nguyên Chương gật đầu nói: "Ai mà ngờ được! Lúc đầu chỉ là Hàn Lâm Nhi thấy sắp phải theo giáo chủ đi Võ Đang, mà Hoa Vân thì phải ở lại Trừ Châu, bọn họ vừa mới kết giao bằng hữu, đương nhiên không nỡ chia xa, liền hẹn cùng nhau đua ngựa, không ngờ Hàn Lâm Nhi lại bị ngã ngựa, gãy chân!"
Nói xong, Chu Nguyên Chương ra sức kéo Hoa Vân: "Hoa Vân! Chuyện này là lỗi của đệ! Đã không khuyên ngăn Hàn Lâm Nhi thì thôi, còn khuyến khích cậu ta đua ngựa với mình, chậm trễ việc lớn của giáo chủ!"
Hoa Vân cũng tỏ vẻ áy náy, vội vàng hành lễ, biểu thị mình chấp nhận lãnh phạt.
"Việc này cũng không trách ngươi, vốn là ngoài ý muốn." Trương Vô Kỵ phất phất tay: "Hàn Lâm Nhi bây giờ trọng thương, chi bằng để ta đi xem, giúp cậu ta chẩn trị một phen."
Đúng lúc này, Tống Thanh Thư đẩy cửa ra, nghe thấy Trương Vô Kỵ nói liền hỏi: "Vô Kỵ, ngươi muốn đi đâu?"
Trương Vô Kỵ nói: "Hàn Lâm Nhi đua ngựa vô ý ngã gãy chân, vừa lúc ta đang rảnh, không bằng đi xem cho cậu ấy một chút."
"Ồ? Hàn Lâm Nhi ngã gãy chân?" Tống Thanh Thư có chút kinh ngạc.
"Đây không phải chuyện nhỏ! Đã báo cho Lưu thống lĩnh chưa?"
Hoa Vân nói: "Chuyện xảy ra đột ngột, chúng tôi chưa kịp báo cho ông ấy!"
"Vậy Vô Kỵ, ngươi đi xem thương thế của Hàn Lâm Nhi thế nào, ta đi tìm Lưu thống lĩnh!" Tống Thanh Thư nói.
"Việc này cũng nên cho ông ấy biết!"
——
Hàn Lâm Nhi quả thực ngã từ trên lưng ngựa xuống bị thương, việc này không giả, nhưng cũng không nghiêm trọng như Chu Nguyên Chương với Hoa Vân nói, chẳng qua là bị sái mắt cá chân không thể đứng thẳng, cách gãy xương còn xa lắm.
"Tình hình tốt hơn ta tưởng nhiều." Trương Vô Kỵ đã nhìn ra, lại không chọc thủng bọn họ, mà là nói: "Chỉ bị sái cổ chân thôi, đi đứng cẩn thận một chút, qua hai ba ngày là có thể đi lại bình thường, cũng không ảnh hưởng mấy..."
Hàn Lâm Nhi cùng Hoa Vân liếc nhau, thần sắc đều có chút phức tạp.
"Sự vụ nay đã an bài xong, lâm thời thay người sẽ có nhiều chỗ bất tiện, hay là ngươi cứ đi cùng ta đi?" Trương Vô Kỵ nghĩ đến Hàn Sơn Đồng, quyết định cho Hàn Lâm Nhi một cơ hội cuối cùng.
"Nhưng đây cũng chỉ là lời ta nói, thân thể vẫn là chính ngươi, nếu ngươi cảm thấy thương tích quá nặng chịu không nổi, vẫn có thể ở lại Trừ Châu tĩnh dưỡng, chúng ta sắp xếp lại cũng được."
Sắc mặt Hàn Lâm Nhi đổi tới đổi lui, không biết nên phản ứng thế nào.
"Ngươi không nói lời nào, vậy ta coi như ngươi đồng ý?"
"Khụ!" Hoa Vân bỗng nhiên nói: "Giáo chủ! Chân của Hàn Lâm Nhi bị thương, hành động tự nhiên không tiện, mà giáo chủ đi chuyến này cũng coi là nguy hiểm, lỡ Hàn Lâm Nhi lúc nguy cấp cản trở, vậy..."
Hàn Lâm Nhi kịp phản ứng: "Đúng vậy! Tuy chỉ là vết thương nhỏ, nhưng tôi bây giờ quả thực hành động bất tiện, không thể bảo hộ giáo chủ!"
Trương Vô Kỵ nhìn thật sâu vào Hàn Lâm Nhi một chút, cười nói: "Ngươi là người bệnh, đương nhiên cảm thụ của ngươi quan trọng nhất, cần gì phải căng thẳng? Ta cũng không phải muốn trách tội ngươi." Chỉ là sau này khi ngươi phải trả giá đắt cho hôm nay, ta cũng chưa chắc sẽ ra tay giúp đỡ.
Hàn Lâm hơi cúi đầu, hiển nhiên có chút căng thẳng.
"Chân của ngươi không quá nặng, bôi thuốc đúng hạn là khỏi nhanh thôi, ta cũng không ở đây lâu nữa!" Trương Vô Kỵ đứng dậy rời đi, vừa đẩy cửa phòng bước ra sân đã thấy Lưu Phúc Thông đầu đầy mồ hôi chạy tới, không khỏi thở dài trong lòng.
Lưu Phúc Thông toàn tâm toàn ý vì Hàn Lâm Nhi suy xét, chỉ tiếc Hàn Lâm Nhi coi lòng tốt thành lòng lang dạ thú, còn gần gũi với đám người Chu Nguyên Chương như vậy...!
"Giáo chủ! Lâm Nhi thế nào rồi?" Lưu Phúc Thông không kịp thở, nôn nóng hỏi.
"Nó trẹo chân, giờ đang phải nằm trên giường không thể xuống đất, người ngày mai đi theo, cứ dựa theo danh sách thứ hai chúng ta định ra mà thu xếp đi!"
Lưu Phúc Thông hoảng hồn: "Giáo chủ!"
"Lưu thống lĩnh, nên buông xuống đi!" Tống Thanh Thư lúc này cũng theo tới, so với Lưu Phúc Thông, dáng vẻ y vận khinh công rơi xuống đất ưu nhã nhẹ nhàng hơn nhiều, trên đầu cũng không thấy mồ hôi.
"Hàn Lâm Nhi không phải trẻ con, nó đã phải biết mình đang làm gì, đâu thể bắt Lưu thống lĩnh ngày ngày đi thu thập cục diện rối rắm cho nó, đúng không?"
Lưu Phúc Thông toàn thân phát run, sắc mặt một hồi trắng bệch một hồi đỏ lên, hiển nhiên khó mà chấp nhận hành vi của Hàn Lâm Nhi, trong lòng đang đấu tranh mãnh liệt.
"Vô Kỵ, ngươi đi lo việc của mình đi!" Tống Thanh Thư đỡ lấy cánh tay Lưu Phúc Thông, hòa nhã nói: " Lưu thống lĩnh yên tâm, nể tình Hàn thống lĩnh, chúng ta tuyệt đối sẽ không buông tay mặc kệ Hàn Lâm Nhi.
Có điều bây giờ nó bị báo thù che mắt, lại bị Chu Nguyên Chương châm ngòi, tâm tính đại biến, người như vậy, ta và Vô Kỵ cũng không dám dùng.
Chỉ có để nó ngã thật đau, thấy rõ tốt xấu mới được! Lưu thống lĩnh một mực che chở nó như vậy, sẽ chỉ làm nó càng thêm không biết tốt xấu!"
"Cậu nói không sai! Bệnh nặng dùng thuốc nặng, chỉ là trong lòng ta..."
"Lưu thống lĩnh không thể nhẫn tâm, vậy cứ để ta mài giũa thay cũng được.
Nhưng bây giờ không phải lúc thảo luận cái này." Tống Thanh Thư thấp giọng nói: "Bởi vì Vô Kỵ muốn mang theo người đến Võ Đang, người lưu thủ Trừ Châu tạm thời hủy bỏ thay phiên nghỉ ngơi, mỗi ngày đều phải đến thao trường thao luyện.
Nhưng Hoa Vân hôm nay lại đua ngựa với Hàn Lâm Nhi, Lưu thống lĩnh thấy nên xử lý thế nào?"
"Tự ý rời vị trí, vô cớ thiếu luyện, xem thường quân quy!" Lưu Phúc Thông nghiến răng nghiến lợi: "Nên phạt năm mươi quân côn!"
——
"...!Tự đi lĩnh năm mươi quân côn!"
Lưu Phúc Thông nói từng câu từng chữ với Hoa Vân, thấy Hoa Vân sắc mặt không vui, không khỏi tăng thêm ngữ khí: "Ngươi có gì không phục?"
Hoa Vân cắn răng: "Không có! Thuộc hạ nhận phạt!"
"Vậy đi mau đi!" Lưu Phúc Thông ánh mắt lạnh lùng.
Đánh quân côn cũng là có kỹ xảo.
Nếu muốn nương tay, người đánh dùng xảo kình, đánh da tróc thịt bong, nhưng chỉ trông dọa người mà thôi, bôi ít thuốc là có thể nhanh chóng lành lại; nếu đắc tội người, mỗi một côn đánh xuống đều tàn nhẫn, nhất định phải đánh cho da thịt tách rời, bên trong không thể không tụ máu.
Hiện giờ Hình đường có không ít người của Minh Giáo và Dĩnh Châu, Lưu Phúc Thông cùng Tống Thanh Thư đồng thời buông lời, có thể đánh cho Hoa Vân không chết cũng tàn phế.
Hàn Lâm Nhi tất nhiên cũng biết, vội vàng muốn nói đỡ cho Hoa Vân, lại bị Lưu Phúc Thông hừ lạnh một tiếng ngăn cản, thấy sắc mặt vị trưởng bối này khó coi chưa từng có, không khỏi có chút sợ hãi, chỉ có thể nhìn Hoa Vân rời đi.
Hoa Vân vừa đi, Lưu Phúc Thông cũng không còn nhẫn nại, vung tay cho Hàn Lâm Nhi một bạt tai.
Không biết có phải Hàn Lâm Nhi bị đánh choáng váng rồi không, chỉ ngơ ngác nhìn Lưu Phúc Thông không nói gì.
"Ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không?!" Lưu Phúc Thông chỉ vào mũi Hàn Lâm Nhi mắng to: "Thằng ngu này! Lúc chúng ta ra khỏi Dĩnh Châu ngươi còn nói phải báo thù cho Sơn Đồng, nói phải khiến hai kẻ bội bạc Từ Thọ Huy và Chu Nguyên Chương trả giá đắt, nhưng giờ thì ngươi đang làm cái gì? Chu Nguyên Chương cho ngươi uống thuốc mê hồn rồi hả? Để bọn chúng nói gì thì ngươi nghe nấy! Ngươi quên chính chúng kéo dài quân cơ, hại chết phụ thân của ngươi rồi sao?! Bây giờ ngươi làm bạn với những kẻ này, Sơn Đồng trên trời có linh, làm sao có thể nhận đứa con trai như ngươi!"
"Con không có!" Hàn Lâm Nhi cất cao giọng cùng đối kháng với Lưu Phúc Thông: "Con không có quên! Nhưng mà..."
"Nhưng mà Hoa Vân kể khổ với ngươi, bảo với ngươi là lúc đó chúng bị triều đình chặn đánh, tổn thất nặng nề, bất lực đến viện trợ chúng ta.
Hơn nữa cũng không hề bỏ rơi chúng ta, cuối cùng vẫn phái người tới tiếp ứng chúng ta phá vây, chứng tỏ bọn chúng vẫn coi chúng ta là đồng bạn.
Để Sơn Đồng ở lại cản hậu chính là giáo chủ, nếu không phải giáo chủ ra quyết định này, Sơn Đồng đi theo chúng ta là có thể thuận lợi sống sót?" Lưu Phúc Thông cười lạnh/
"Ngươi tin hết à? Tại sao ngươi không nghĩ, khi đó lòng quân dao động, trừ ta và Sơn Đồng, bất cứ ai ở lại cũng có khả năng lâm trận bỏ chạy! Mà nếu không phải người có uy tín như ta và Sơn Đồng ở lại, số lượng tử sĩ sẵn lòng ở lại theo cũng không đủ, căn bản không có khả năng ngăn cản Dát Lực truy kích! Đến lúc đó tất cả chúng ta đều sẽ chết! Giáo chủ chỉ đưa ra lựa chọn hợp lý nhất mà thôi! Ta và Sơn Đồng đều biết, Sơn Đồng chủ động đề nghị, có thể thấy được huynh ấy không hề oán hận, thế nhưng ngươi lại không hiểu cho nỗi khổ tâm của huynh ấy, ngươi làm chuyện khiến chúng ta đều thất vọng!"
Hàn Lâm Nhi lúng túng, thật lâu sau mới nói: "Con không có! Lưu bá bá! Con không có! Con không quên!"
"Hừ!"
"Là thật!" Hàn Lâm Nhi xoay người ngồi dậy: "Lưu bá bá, bá còn nhớ Trương Xương với Thạch Vinh không? Bọn họ trước kia từng nhận ân huệ của bá và cha, sau khi cha binh bại bọn họ liền trốn đi giấu tài.
Chúng con đã liên lạc với nhau, chỉ cần thu phục được bọn họ là con có thể..."
Hai người Trương Xương và Thạch Vinh, Lưu Phúc Thông có ấn tượng.
Bọn họ vốn là nha dịch nha môn, bởi vì huyện lệnh hãm hại mà bị ép lên núi, chiếm núi làm phỉ.
Huyện lệnh sợ phiền phức mất chức quan, lúc đầu không dám báo lên, định tự xử lý, kết quả là nhiều lần thất bại, chờ triều đình biết được tin tức, hai người sớm đã khống chế một vùng núi lớn, nghiễm nhiên thành thổ bá vương.
Về sau Nhữ Dương Vương phái binh đến tiễu trừ, lúc bọn họ chống đỡ hết nổi thì được Hàn Sơn Đồng trợ giúp vượt qua nan quan.
Sau này hai người liền phụng Hàn Sơn Đồng làm ân nhân cứu mạng, công bố chỉ cần Hàn Sơn Đồng có yêu cầu, trăm chết không hối.
Khi công chiếm Dĩnh Châu, Hàn Sơn Đồng và Lưu Phúc Thông cảm thấy nhân số đã đủ, không bằng để Trương Xương và Thạch Vinh hô ứng lần công chiếm tiếp theo, bởi vậy không gọi họ đến.
Lời này của Hàn Lâm Nhi, cũng có phần đáng tin, chỉ là: "Bọn họ tìm tới ngươi? Vì sao ta không biết?"
"Không, là Chu đại ca và Hoa Vân giúp con liên hệ với họ...!Nơi đó còn có rất nhiều tàn quân của cha con." Hàn Lâm Nhi chần chờ một chút, vẫn là thành thật nói: "Nhưng con không nói cho bá..."
"Hừ, là sợ ta biết sẽ nói với giáo chủ, sau đó đám người kia cũng bị giáo chủ hợp nhất chứ gì?" Lưu Phúc Thông suy nghĩ thông suốt, nghe vậy lắc đầu: "Ngươi đúng là...!Sao lại hồ đồ vậy hả? Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo(*).
Nếu không phải để mắt tới di sản của Sơn Đồng, Chu Nguyên Chương việc gì phải tận tâm tận lực với ngươi như vậy? Chúng ta đều là bộ hạ của giáo chủ, lực lượng của chúng ta chính là lực lượng của giáo chủ, Chu Nguyên Chương là cái thá gì mà dám dòm ngó tới chúng ta? Hắn muốn làm gì, ngươi không biết chút nào à?"
Hàn Lâm Nhi không nói.
Lưu Phúc Thông cũng không muốn nhiều lời với nó, chỉ nói: "Ngươi muốn bản thân mình lớn mạnh ta không phản đối, nhưng ngươi làm bao nhiêu việc có lỗi với Minh Giáo, ta sẽ không bao giờ nữa nhận đứa cháu như ngươi nữa!"
Nói xong, Lưu Phúc Thông đóng sập cửa mà đi.
****************
(*)Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện đạo chích.
"Hàn Lâm Nhi bị thương?" Trương Vô Kỵ nhìn Chu Nguyên Chương và Hoa Vân, ngữ khí có phần nghiền ngẫm: "Ngày mai là xuất phát rồi, chiều nay lại ngã gãy chân, quả là không khéo."
"Đúng vậy!" Chu Nguyên Chương gật đầu nói: "Ai mà ngờ được! Lúc đầu chỉ là Hàn Lâm Nhi thấy sắp phải theo giáo chủ đi Võ Đang, mà Hoa Vân thì phải ở lại Trừ Châu, bọn họ vừa mới kết giao bằng hữu, đương nhiên không nỡ chia xa, liền hẹn cùng nhau đua ngựa, không ngờ Hàn Lâm Nhi lại bị ngã ngựa, gãy chân!"
Nói xong, Chu Nguyên Chương ra sức kéo Hoa Vân: "Hoa Vân! Chuyện này là lỗi của đệ! Đã không khuyên ngăn Hàn Lâm Nhi thì thôi, còn khuyến khích cậu ta đua ngựa với mình, chậm trễ việc lớn của giáo chủ!"
Hoa Vân cũng tỏ vẻ áy náy, vội vàng hành lễ, biểu thị mình chấp nhận lãnh phạt.
"Việc này cũng không trách ngươi, vốn là ngoài ý muốn." Trương Vô Kỵ phất phất tay: "Hàn Lâm Nhi bây giờ trọng thương, chi bằng để ta đi xem, giúp cậu ta chẩn trị một phen."
Đúng lúc này, Tống Thanh Thư đẩy cửa ra, nghe thấy Trương Vô Kỵ nói liền hỏi: "Vô Kỵ, ngươi muốn đi đâu?"
Trương Vô Kỵ nói: "Hàn Lâm Nhi đua ngựa vô ý ngã gãy chân, vừa lúc ta đang rảnh, không bằng đi xem cho cậu ấy một chút."
"Ồ? Hàn Lâm Nhi ngã gãy chân?" Tống Thanh Thư có chút kinh ngạc.
"Đây không phải chuyện nhỏ! Đã báo cho Lưu thống lĩnh chưa?"
Hoa Vân nói: "Chuyện xảy ra đột ngột, chúng tôi chưa kịp báo cho ông ấy!"
"Vậy Vô Kỵ, ngươi đi xem thương thế của Hàn Lâm Nhi thế nào, ta đi tìm Lưu thống lĩnh!" Tống Thanh Thư nói.
"Việc này cũng nên cho ông ấy biết!"
——
Hàn Lâm Nhi quả thực ngã từ trên lưng ngựa xuống bị thương, việc này không giả, nhưng cũng không nghiêm trọng như Chu Nguyên Chương với Hoa Vân nói, chẳng qua là bị sái mắt cá chân không thể đứng thẳng, cách gãy xương còn xa lắm.
"Tình hình tốt hơn ta tưởng nhiều." Trương Vô Kỵ đã nhìn ra, lại không chọc thủng bọn họ, mà là nói: "Chỉ bị sái cổ chân thôi, đi đứng cẩn thận một chút, qua hai ba ngày là có thể đi lại bình thường, cũng không ảnh hưởng mấy..."
Hàn Lâm Nhi cùng Hoa Vân liếc nhau, thần sắc đều có chút phức tạp.
"Sự vụ nay đã an bài xong, lâm thời thay người sẽ có nhiều chỗ bất tiện, hay là ngươi cứ đi cùng ta đi?" Trương Vô Kỵ nghĩ đến Hàn Sơn Đồng, quyết định cho Hàn Lâm Nhi một cơ hội cuối cùng.
"Nhưng đây cũng chỉ là lời ta nói, thân thể vẫn là chính ngươi, nếu ngươi cảm thấy thương tích quá nặng chịu không nổi, vẫn có thể ở lại Trừ Châu tĩnh dưỡng, chúng ta sắp xếp lại cũng được."
Sắc mặt Hàn Lâm Nhi đổi tới đổi lui, không biết nên phản ứng thế nào.
"Ngươi không nói lời nào, vậy ta coi như ngươi đồng ý?"
"Khụ!" Hoa Vân bỗng nhiên nói: "Giáo chủ! Chân của Hàn Lâm Nhi bị thương, hành động tự nhiên không tiện, mà giáo chủ đi chuyến này cũng coi là nguy hiểm, lỡ Hàn Lâm Nhi lúc nguy cấp cản trở, vậy..."
Hàn Lâm Nhi kịp phản ứng: "Đúng vậy! Tuy chỉ là vết thương nhỏ, nhưng tôi bây giờ quả thực hành động bất tiện, không thể bảo hộ giáo chủ!"
Trương Vô Kỵ nhìn thật sâu vào Hàn Lâm Nhi một chút, cười nói: "Ngươi là người bệnh, đương nhiên cảm thụ của ngươi quan trọng nhất, cần gì phải căng thẳng? Ta cũng không phải muốn trách tội ngươi." Chỉ là sau này khi ngươi phải trả giá đắt cho hôm nay, ta cũng chưa chắc sẽ ra tay giúp đỡ.
Hàn Lâm hơi cúi đầu, hiển nhiên có chút căng thẳng.
"Chân của ngươi không quá nặng, bôi thuốc đúng hạn là khỏi nhanh thôi, ta cũng không ở đây lâu nữa!" Trương Vô Kỵ đứng dậy rời đi, vừa đẩy cửa phòng bước ra sân đã thấy Lưu Phúc Thông đầu đầy mồ hôi chạy tới, không khỏi thở dài trong lòng.
Lưu Phúc Thông toàn tâm toàn ý vì Hàn Lâm Nhi suy xét, chỉ tiếc Hàn Lâm Nhi coi lòng tốt thành lòng lang dạ thú, còn gần gũi với đám người Chu Nguyên Chương như vậy...!
"Giáo chủ! Lâm Nhi thế nào rồi?" Lưu Phúc Thông không kịp thở, nôn nóng hỏi.
"Nó trẹo chân, giờ đang phải nằm trên giường không thể xuống đất, người ngày mai đi theo, cứ dựa theo danh sách thứ hai chúng ta định ra mà thu xếp đi!"
Lưu Phúc Thông hoảng hồn: "Giáo chủ!"
"Lưu thống lĩnh, nên buông xuống đi!" Tống Thanh Thư lúc này cũng theo tới, so với Lưu Phúc Thông, dáng vẻ y vận khinh công rơi xuống đất ưu nhã nhẹ nhàng hơn nhiều, trên đầu cũng không thấy mồ hôi.
"Hàn Lâm Nhi không phải trẻ con, nó đã phải biết mình đang làm gì, đâu thể bắt Lưu thống lĩnh ngày ngày đi thu thập cục diện rối rắm cho nó, đúng không?"
Lưu Phúc Thông toàn thân phát run, sắc mặt một hồi trắng bệch một hồi đỏ lên, hiển nhiên khó mà chấp nhận hành vi của Hàn Lâm Nhi, trong lòng đang đấu tranh mãnh liệt.
"Vô Kỵ, ngươi đi lo việc của mình đi!" Tống Thanh Thư đỡ lấy cánh tay Lưu Phúc Thông, hòa nhã nói: " Lưu thống lĩnh yên tâm, nể tình Hàn thống lĩnh, chúng ta tuyệt đối sẽ không buông tay mặc kệ Hàn Lâm Nhi.
Có điều bây giờ nó bị báo thù che mắt, lại bị Chu Nguyên Chương châm ngòi, tâm tính đại biến, người như vậy, ta và Vô Kỵ cũng không dám dùng.
Chỉ có để nó ngã thật đau, thấy rõ tốt xấu mới được! Lưu thống lĩnh một mực che chở nó như vậy, sẽ chỉ làm nó càng thêm không biết tốt xấu!"
"Cậu nói không sai! Bệnh nặng dùng thuốc nặng, chỉ là trong lòng ta..."
"Lưu thống lĩnh không thể nhẫn tâm, vậy cứ để ta mài giũa thay cũng được.
Nhưng bây giờ không phải lúc thảo luận cái này." Tống Thanh Thư thấp giọng nói: "Bởi vì Vô Kỵ muốn mang theo người đến Võ Đang, người lưu thủ Trừ Châu tạm thời hủy bỏ thay phiên nghỉ ngơi, mỗi ngày đều phải đến thao trường thao luyện.
Nhưng Hoa Vân hôm nay lại đua ngựa với Hàn Lâm Nhi, Lưu thống lĩnh thấy nên xử lý thế nào?"
"Tự ý rời vị trí, vô cớ thiếu luyện, xem thường quân quy!" Lưu Phúc Thông nghiến răng nghiến lợi: "Nên phạt năm mươi quân côn!"
——
"...!Tự đi lĩnh năm mươi quân côn!"
Lưu Phúc Thông nói từng câu từng chữ với Hoa Vân, thấy Hoa Vân sắc mặt không vui, không khỏi tăng thêm ngữ khí: "Ngươi có gì không phục?"
Hoa Vân cắn răng: "Không có! Thuộc hạ nhận phạt!"
"Vậy đi mau đi!" Lưu Phúc Thông ánh mắt lạnh lùng.
Đánh quân côn cũng là có kỹ xảo.
Nếu muốn nương tay, người đánh dùng xảo kình, đánh da tróc thịt bong, nhưng chỉ trông dọa người mà thôi, bôi ít thuốc là có thể nhanh chóng lành lại; nếu đắc tội người, mỗi một côn đánh xuống đều tàn nhẫn, nhất định phải đánh cho da thịt tách rời, bên trong không thể không tụ máu.
Hiện giờ Hình đường có không ít người của Minh Giáo và Dĩnh Châu, Lưu Phúc Thông cùng Tống Thanh Thư đồng thời buông lời, có thể đánh cho Hoa Vân không chết cũng tàn phế.
Hàn Lâm Nhi tất nhiên cũng biết, vội vàng muốn nói đỡ cho Hoa Vân, lại bị Lưu Phúc Thông hừ lạnh một tiếng ngăn cản, thấy sắc mặt vị trưởng bối này khó coi chưa từng có, không khỏi có chút sợ hãi, chỉ có thể nhìn Hoa Vân rời đi.
Hoa Vân vừa đi, Lưu Phúc Thông cũng không còn nhẫn nại, vung tay cho Hàn Lâm Nhi một bạt tai.
Không biết có phải Hàn Lâm Nhi bị đánh choáng váng rồi không, chỉ ngơ ngác nhìn Lưu Phúc Thông không nói gì.
"Ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không?!" Lưu Phúc Thông chỉ vào mũi Hàn Lâm Nhi mắng to: "Thằng ngu này! Lúc chúng ta ra khỏi Dĩnh Châu ngươi còn nói phải báo thù cho Sơn Đồng, nói phải khiến hai kẻ bội bạc Từ Thọ Huy và Chu Nguyên Chương trả giá đắt, nhưng giờ thì ngươi đang làm cái gì? Chu Nguyên Chương cho ngươi uống thuốc mê hồn rồi hả? Để bọn chúng nói gì thì ngươi nghe nấy! Ngươi quên chính chúng kéo dài quân cơ, hại chết phụ thân của ngươi rồi sao?! Bây giờ ngươi làm bạn với những kẻ này, Sơn Đồng trên trời có linh, làm sao có thể nhận đứa con trai như ngươi!"
"Con không có!" Hàn Lâm Nhi cất cao giọng cùng đối kháng với Lưu Phúc Thông: "Con không có quên! Nhưng mà..."
"Nhưng mà Hoa Vân kể khổ với ngươi, bảo với ngươi là lúc đó chúng bị triều đình chặn đánh, tổn thất nặng nề, bất lực đến viện trợ chúng ta.
Hơn nữa cũng không hề bỏ rơi chúng ta, cuối cùng vẫn phái người tới tiếp ứng chúng ta phá vây, chứng tỏ bọn chúng vẫn coi chúng ta là đồng bạn.
Để Sơn Đồng ở lại cản hậu chính là giáo chủ, nếu không phải giáo chủ ra quyết định này, Sơn Đồng đi theo chúng ta là có thể thuận lợi sống sót?" Lưu Phúc Thông cười lạnh/
"Ngươi tin hết à? Tại sao ngươi không nghĩ, khi đó lòng quân dao động, trừ ta và Sơn Đồng, bất cứ ai ở lại cũng có khả năng lâm trận bỏ chạy! Mà nếu không phải người có uy tín như ta và Sơn Đồng ở lại, số lượng tử sĩ sẵn lòng ở lại theo cũng không đủ, căn bản không có khả năng ngăn cản Dát Lực truy kích! Đến lúc đó tất cả chúng ta đều sẽ chết! Giáo chủ chỉ đưa ra lựa chọn hợp lý nhất mà thôi! Ta và Sơn Đồng đều biết, Sơn Đồng chủ động đề nghị, có thể thấy được huynh ấy không hề oán hận, thế nhưng ngươi lại không hiểu cho nỗi khổ tâm của huynh ấy, ngươi làm chuyện khiến chúng ta đều thất vọng!"
Hàn Lâm Nhi lúng túng, thật lâu sau mới nói: "Con không có! Lưu bá bá! Con không có! Con không quên!"
"Hừ!"
"Là thật!" Hàn Lâm Nhi xoay người ngồi dậy: "Lưu bá bá, bá còn nhớ Trương Xương với Thạch Vinh không? Bọn họ trước kia từng nhận ân huệ của bá và cha, sau khi cha binh bại bọn họ liền trốn đi giấu tài.
Chúng con đã liên lạc với nhau, chỉ cần thu phục được bọn họ là con có thể..."
Hai người Trương Xương và Thạch Vinh, Lưu Phúc Thông có ấn tượng.
Bọn họ vốn là nha dịch nha môn, bởi vì huyện lệnh hãm hại mà bị ép lên núi, chiếm núi làm phỉ.
Huyện lệnh sợ phiền phức mất chức quan, lúc đầu không dám báo lên, định tự xử lý, kết quả là nhiều lần thất bại, chờ triều đình biết được tin tức, hai người sớm đã khống chế một vùng núi lớn, nghiễm nhiên thành thổ bá vương.
Về sau Nhữ Dương Vương phái binh đến tiễu trừ, lúc bọn họ chống đỡ hết nổi thì được Hàn Sơn Đồng trợ giúp vượt qua nan quan.
Sau này hai người liền phụng Hàn Sơn Đồng làm ân nhân cứu mạng, công bố chỉ cần Hàn Sơn Đồng có yêu cầu, trăm chết không hối.
Khi công chiếm Dĩnh Châu, Hàn Sơn Đồng và Lưu Phúc Thông cảm thấy nhân số đã đủ, không bằng để Trương Xương và Thạch Vinh hô ứng lần công chiếm tiếp theo, bởi vậy không gọi họ đến.
Lời này của Hàn Lâm Nhi, cũng có phần đáng tin, chỉ là: "Bọn họ tìm tới ngươi? Vì sao ta không biết?"
"Không, là Chu đại ca và Hoa Vân giúp con liên hệ với họ...!Nơi đó còn có rất nhiều tàn quân của cha con." Hàn Lâm Nhi chần chờ một chút, vẫn là thành thật nói: "Nhưng con không nói cho bá..."
"Hừ, là sợ ta biết sẽ nói với giáo chủ, sau đó đám người kia cũng bị giáo chủ hợp nhất chứ gì?" Lưu Phúc Thông suy nghĩ thông suốt, nghe vậy lắc đầu: "Ngươi đúng là...!Sao lại hồ đồ vậy hả? Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo(*).
Nếu không phải để mắt tới di sản của Sơn Đồng, Chu Nguyên Chương việc gì phải tận tâm tận lực với ngươi như vậy? Chúng ta đều là bộ hạ của giáo chủ, lực lượng của chúng ta chính là lực lượng của giáo chủ, Chu Nguyên Chương là cái thá gì mà dám dòm ngó tới chúng ta? Hắn muốn làm gì, ngươi không biết chút nào à?"
Hàn Lâm Nhi không nói.
Lưu Phúc Thông cũng không muốn nhiều lời với nó, chỉ nói: "Ngươi muốn bản thân mình lớn mạnh ta không phản đối, nhưng ngươi làm bao nhiêu việc có lỗi với Minh Giáo, ta sẽ không bao giờ nữa nhận đứa cháu như ngươi nữa!"
Nói xong, Lưu Phúc Thông đóng sập cửa mà đi.
****************
(*)Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện đạo chích.
Danh sách chương