Diệp Vô Ưu vẫn đang ôm lấy Lam Đồng Đồng, chỉ là ngừng chuyển động trên cơ thể nàng ta. Nhìn về phía phát ra âm thanh, lại phát hiện một thiếu nữ đang đứng không xa, trên tay nàng cầm một quyển sách, bất quá lúc này đang dùng biểu tình rất khoa trương nhìn Lam Đồng Đồng.

Thiếu nữ này quả thực không thể tính là quá đẹp, đặc biệt đối với kẻ đã nhìn thấy vẻ đẹp tuyệt vời của Hoa Vân La như Diệp Vô Ưu,tư sắc của thiếu nữ này chỉ tính là bình thường.

Nàng toàn thân vận y phục trắng, tư thế tú mỹ yểu điệu, nhìn dáng người nàng, quả thực là một nữ tử rất thành thục. Chỉ là, nếu nhìn vào mặt nàng, cảm tưởng nàng mới mười hai, mười ba tuổi, một gương mặt trẻ con, cùng với thân hình thành thục, làm người ta có một cảm giác quái dị.

“Oánh Oánh, ngươi sao lại ở đây?” Lam Đồng Đồng dường như có chút bối rối, ngập ngừng hỏi.

“Ta ở đây kỳ quái lắm sao?” Thiếu nữ có gương mặt trẻ con dùng nhãn thần cổ quái nhìn Lam Đồng Đồng. Sau đó liếc nhìn Diệp Vô Ưu, “Di, Đồng Đồng, nàng ta là ai? Sao ta chưa từng thấy qua?

“Hắn, hắn là Diệp công tử, là hôn phu của thánh nữ.” Lam Đồng Đồng mặt đỏ hồng lên, nàng đột nhiên dụng lực, vùng khỏi vòng tay Diệp Vô Ưu.

“Diệp công tử? A, không thể nào? Hắn là nam nhân? Thế nào mà so với ta còn đẹp hơn!” Thiếu nữ có gương mặt trẻ con la lớn.

“Trông đẹp hơn ngươi kỳ quái lắm sao? Ở đây mọi người đều đẹp hơn ngươi!” Diệp Vô Ưu ngữ khí khó chịu nói.

“Ngươi thực là nam nhân? Vậy mà vừa rồi ngươi ôm Đồng Đồng? Nam nữ thụ thụ bất thân a!” Thiếu nữ có gương mặt trẻ con nhìn Diệp Vô Ưu, sắc mặt bối rối hỏi.

“Oánh Oánh, ngươi không phải tới cùng Thanh Thanh chơi cờ à? Hỏi nhiều làm gì?” Lam Đồng Đồng vừa tức vừa xấu hổ vô cùng, giận dữ nói.

“A, đúng rồi, Thanh Thanh đang chờ ta, không cùng các người nói nữa!” Thiếu nữ có gương mặt trẻ con a lên một tiếng, quay đầu bỏ chạy: “Đúng rồi, Đồng Đồng, tối nay lại kể với ta, các người vừa làm gì nhé.”

“Lam tỷ tỷ. Nàng ta là ai?” Sau khi thiếu nữ có gương mặt trẻ con đi khỏi, Diệp Vô Ưu không nhịn được hỏi.

“Cần ngươi quản à!” Lam Đồng Đồng hung dữ nhìn Diệp Vô Ưu một cái, chuyển thân bỏ đi.

“Lam tỷ tỷ, đừng có giận mà!” Diệp Vô Ưu đương nhiên đuổi theo. Hiện tại Vô Song cung lớn như vậy, cũng chỉ có Lam Đồng Đồng có thể giúp hắn, hắn tự nhiên không thể để Lam Đồng Đồng bỏ đi.

Lam Đồng Đồng tức giận quay về ngọa thất, thấy Diệp Vô Ưu tiến tới, nàng hung dữ nhìn hắn một cái, lại không đuổi hắn đi. Không phải nàng không muốn đuổi hắn, mà nàng biết không thể đuổi tên dâm tặc này.

“Nàng ta gọi là Bạch Oánh Oánh, cũng giống như ta, là Vô Song cung hộ pháp, ngươi nên yêu quý nàng ta. Đi tìm nàng ta đi!” Lam Đồng Đồng tức giận nói, lúc này nàng bất kể có thể đẩy tỷ muội vào hỏa ngục, chỉ cần có thể thay đổi mục tiêu của tên dâm tặc này. Không quấn lấy nàng nữa.

“Lam tỷ tỷ, ta làm sao có thể yêu quý nàng ta?” Diệp Vô Ưu cười hi hi. So với Bạch Oánh Oánh, Lam Đồng Đồng bất luận tướng mạo hay cơ thể đều xuất sắc hơn, hắn tự nhiên không bỏ Lam Đồng Đồng mà đi tìm Bạch Oánh Oánh, cái việc chọn viên bi mà bỏ viên trân châu, hắn tuyệt đối không làm.

Đáng tiếc cho ý tưởng chuyển mục tiêu của Lam Đồng Đồng lúc này thất bại, đành phải nghiến răng nuốt bực tức vào trong bụng.

Nửa tháng trôi qua, Vô Song cung sóng yêngió lặng, Diệp Vô Ưu mỗi ngày đều ở tại khuê phòng Lam Đồng Đồng, dạ dạ xuân tiêu, Lam Đồng Đồng căn bản cơ thể đã thành thục. Càng bị hắn vầy vò muốn cuồng loạn, hơn nữa trong bất tri bất giác, Lam Đồng Đồng còn có vẻ cũng bắt đầu có chút ôn nhu với Diệp Vô Ưu. Tuy thỉnh thoảng vẫn chửi mắng hắn nhưng sự căm giận trong lòng đối với hắn cũng đã vô tình giảm đi khá nhiều.

Bất quá, tối nay, Lam Đồng Đồng lại một mình trong phòng, điều này khiến nàng cảm thấy không tốt. Nhưng nàng cũng không biết phải làm gì, bởi vì nàng biết, tối nay Diệp Vô Ưu không thể tới tìm nàng, lý do thật đơn giản, Yến Băng Cơ đã quay về.

Yến Băng Cơ lúc tối về đến Vô Song cung. Nàng vừa về, Diệp Vô Ưu liền không quan tâm tới Lam Đồng Đồng, cùng Yến Băng Cơ làm chuyện ngọt ngào. Nhưng thấy Diệp Vô Ưu đối với Yến Băng Cơ luôn luôn nghe lời, Lam Đồng Đồng không khỏi có chút ghen tỵ. Kế đó, sau khi báo cáo tình hình Vô Song cung gần đây, nàng ta liền nhanh chóng quay về ngọa thất, cái đó gọi là không thấy thì yên lành. Không nhìn thấy Diệp Vô Ưu và Yến Băng Cơ hai người, trong lòng nàng cũng có một chút dễ chịu.

Nhưng lúc này, Diệp Vô Ưu đang ở trên ngọc thể Yến Băng Cơ phóng đãng vô cùng, có thể do hai người xa cách đã lâu, Yến Băng Cơ đối với Diệp Vô Ưu cũng có một chút dung túng, toàn tâm toàn ý đón nhận sự chiếm hữu của hắn.

Bán dạ kích tình, đến khi nửa điểm khí lực cũng không có, Diệp Vô Ưu mới rời khỏi thân thể hoàn mỹ của Yến Băng Cơ, nhẹ thở dốc.

“Băng tỷ tỷ, lần này tỷ không thể bỏ đi a?” Diệp Vô Ưu gối đầu lên đôi ngọc nhũ săn cứng của Yến Băng Cơ, một chút lo lắng hỏi.

“Tạm thời ta cũng không biết, phải sau khi cung chủ xuất quan, mới có thể quyết định.” Yến Băng Cơ lúc này tỏ ta ôn nhu dị thường: “Bất quá, đừng nói lời không may, ta có thể sẽ về nhà.”

“Về nhà?” Diệp Vô Ưu hơi ngạc nhiên, lật người lại, nhìn vào gương mặt đẹp của Yến Băng Cơ, có một chút không hiểu.

"Ta nghĩ lần này cung chủ bế quan trở ra chắc sẽ sửa đổi một cách phù hợp tiên thuật chân chính cho Vô Song cung tu luyện, đến lúc đó ta tất nhiên cũng muốn đem tiên thuật chân chính đó cho sư phụ thử qua một chút." Yến Băng Cơ nhẹ nhàng nói: "Ngươi không nghĩ tới lúc mọi người đều tu luyện tiên thuật, thì mẹ ngươi lại vẫn cứ tu luyện loại võ thuật trước đó ư?"

Bởi vì hiện tại Vân Mộng đại lục xuất hiện tiên thuật chân chính. Hiện tại lại muốn phân chia giữa võ thuật và tiên thuật, trước đây được gọi là tiên thuật, bởi vì bản chất vẫn là võ thuật, giờ khôi phục lại tên gọi.

“Như vậy, ta phải về nhà với tỷ?” Diệp Vô Ưu ngập ngừng hỏi. Nói thật, hắn thật không muốn về nhà, Vạn nhất Yến Băng Cơ muốn hắn cùng về. Hắn có thể đáp ứng, dù những ngày này hắn đắm chìm trong hoan lạc. Bên cạnh căn bản không thiếu mỹ nữ, Yến Băng Cơ vẫn có một vị trí không thể thay thế trong lòng hắn. Chiếu theo suy nghĩ trong lòng hắn, Yến Băng Cơ là đại lão bà, còn tất cả những người khác là tiểu lão bà.

“Ngươi không cần phải về, ta biết dù thế nào ngươi cũng không muốn quay về.” Yến Băng Cơ nhẹ thốt: “Vô Ưu, kể cho ta những chuyện gần đây của ngươi đi.”

“Băng tỷ ỷ, ta, ta…” Diệp Vô Ưu có vài điều không dám nói, hắn lo rằng Yến Băng Cơ có thể nổi giận.

“Được rồi, việc của ngươi ta cũng biết một chút. Thế này, giữa ngươi và những nữ hài tử khác có chuyện gì, cũng không cần phải nói với ta, ngươi chỉ cần kể những chuyện khác, ví như Lãnh Tâm m của Ma môn thu ngươi làm đồ đệ. Còn nữa, ngươi trở thành tu tiên bình giám giả….”

Yến Băng Cơ ôn nhu nói, nàng tịnh không ghen tuông. Cũng do trong lòng nàng đối với Vô Ưu cảm thấy có lỗi. Bởi vì nàng thân phận là Vô Song thánh nữ, một năm không biết có thể ở bên cạnh Diệp Vô Ưu mấy ngày. Nên, nàng quyết định đối với việc hắn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

Nghe Yến Băng Cơ nói vậy, Diệp Vô Ưu thực sự cảm thấy yên lòng, sau đó bắt đầu chậm rãi kể mọi chuyện xảy ra gần đây. Trước mặt Yến Băng Cơ, hắn quả thực không giấu điều gì, từ chuyện Lãnh Tâm m bắt hắn điều tra Hoa Nữ thậm chí việc biến Vô Song cung thành hậu cung, hắn đều nói hết ra.

“Lãnh Tâm m chắc là đang có việc tại Phiêu Tuyết đế quốc, Ma tông và hoàng thất Phiêu Tuyết đế quốc có quan hệ rất mật thiết.” Yến Băng Cơ hơi trầm ngâm một chút nói: “Vô Ưu, ngươi cẩn thận ứng phó, nhưng đừng lo lắng. Lãnh Tâm m tuy coi ngươi là công cụ, ít nhất đến bây giờ, cô ta vẫn bảo vệ ngươi.”

“Biết rồi, Băng tỷ tỷ. Tỷ an tâm đi, ta có thể tự bảo vệ mình.” Diệp Vô Ưu nghiêm nghị nói, sau đó tiếp tục từ từ kể những chuyện khác.

“Trong tay ngươi là thứ gì, công năng phòng ngự ra sao, ngươi đã thử qua chưa?” Nghe thấy thủ trạc dùng cho bình giám tu tiên cấp bậc cũng là một thứ phòng ngự pháp bảo, Yến Băng Cơ không khỏi có chút hiếu kỳ.

“Chưa, cũng chưa có ai cùng ta giao đấu, ta cũng không rõ!” Diệp Vô Ưu lắc đầu: “Nhưng như lão đầu đó nói thì đây là Vân Mộng đại lục đệ nhất pháp bảo, ta nghĩ phải rất lợi hại a!”

“Theo lý thuyết, phải như vậy, sau cùng, Tiêu Vấn Thiên cũng không nghĩ ngươi gặp chuyện.” Yến Băng Cơ nhớ lại nói: “Nhưng, ngươi làm gì cũng phải cẩn thận một chút, đề phòng có người có lòng bất lương, muốn chiếm lấy pháp bảo của ngươi.”

“Điều này không cần phải lo, pháp bảo này ta cũng không thể bỏ ra, ai có thể lấy được.” Diệp Vô Ưu cười hi hi, lộ ra một chút đắc ý.

“Cẩn thận một chút cũng không sai!” Yến Băng Cơ yêu kiều gắt nhẹ.

“Biết rồi, ta nghe lời Băng tỷ tỷ, nhất định sẽ cẩn thận!” Diệp Vô Ưu nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể Yến Băng Cơ, hai người nói chuyện một lúc lâu, thể lực hắn tụ nhiên hồi phục nhiều.

“Đừng nghịch nữa, tiếp tục kể sau chuyện xảy ra khi ngươi rời khỏi Tán Tiên môn.“ Yến Băng Cơ nắm tay Diệp Vô Ưu, không để hắn loạn động, yêu kiều nói.

Diệp Vô Ưu không có lựa chọn, phải tiếp tục nói ra mọi chuyện của hắn. Sau khi nói xong, ngoài trời cũng bắt đầu sáng.

“Thiên Nhai thư viện cho ngươi những sự thuận lợi này, phải có mục đích khác.” Yến Băng Cơ nghe kể chuyện Thiên Nhai thư viện, trầm ngâm một lúc nói: “Theo ta biết, Thiên Nhai thư viện gần đây gặp một chút phiền toái, ta có cảm giác. Bọn họ tìm ngươi, là vì thân phận tu tiên bình phàm giả của ngươi, kéo ngươi qua thay bọn chúng chịu nạn.”

“Dù thế nào ta cũng không sợ bọn chúng.” Diệp Vô Ưu bĩu môi: “Luôn luôn là ta chiếm tiện nghi của người khác, bọn chúng chẳng thể chiếm được tiện nghi của ta.”

“Ngươi đó, chỉ biết chiếm tiện nghi của người khác!” Yến Băng Cơ nhẹ gắt: “Tiện nghi sao có thể chiếm dễ như vậy chứ?”

“Hi hi, ta trước tiên chiếm tiện nghi của Băng tỷ tỷ.” Ôm lấy ngọc thể lồ lộ của Yến Băng Cơ, Diệp Vô Ưu bắt đầu ngọ nguậy quấy rối. Nói hết câu, hắn liền cúi đầu ngậm lấy điểm đỏ tươi trên ngực Yến Băng Cơ.

“Ưm…” Một tiếng rên nhẹ thoát ra khỏi miệng Yến Băng Cơ.

Một trường nóng bỏng vào sáng sớm, lại bắt đầu mở màn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện