Thân thể uốn éo đẫy cám dỗ của Hoa Vân La, mang đến Diệp Vô Ưu từng đợt cảm xúc mĩ diệu, không chút chần chừ, hắn ôm lấy nàng, một tay đặt lên phong đồn nàng.

Khi Diệp Vô Ưu còn đang muốn làm động tác tiếp theo thì đột nhiên cảm thấy trên người nhói lên, lập tức toàn thân đều không thể động đậy.

“Vân La, nàng làm gì thế?“ Diệp Vô Ưu vội vã hỏi, hắn thế nào cũng không nghĩ được, Hoa Vân La vào thời điểm quan trọng này lại hạ cấm chế lên hắn, hắn hiện tại ngoài có thể nói, cái gì cũng không làm được.

Hoa Vân La không để ý đến hắn, chỉ cúi đầu xuống, rồi bắt đầu hôn lên má hắn, từ từ, nhè nhẹ, lướt nụ hôn từng chút từng chút lên khắp khuôn mặt hắn, mắt nàng càng như hiện ra một vẻ chăm chú lạ thường, tự hồ Diệp Vô Ưu chính là tình nhân mà nàng yêu nhất.

“Vân La...“ Diệp Vô Ưu còn muốn nói gì đó thì Hoa Vân La đã chặn miệng hắn lại, làm hắn vô pháp nói ra, nàng hôn hắn đến xuất thần, ngọc thủ mềm mại vẫn lần mò vô phép tắc trên người hắn.

Tội nghiệp Diệp Vô Ưu bị Hoa Vân La khiêu khích làm cho dục hỏa đại trướng, nhưng khổ nỗi không có cách nào cử động được, Hoa Vân La cũng không biết đã hạ cấm chế gì trên người hắn, hắn cố dùng mọi biện pháp mà cũng không thể giải khai.

Rất lâu sau, Hoa Vân La mới ngẩng đầu lên, thở hổn hển rồi nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Diệp Vô Ưu, nét ngượng ngùng từ từ lan ra trên gương mặt thanh tú, giữa đôi con ngươi tuyệt đẹp đó dường như xuất hiện một lớp sương, làm cho người ta có một cảm giác mê li.

“Ngọc Dao, nàng chung quy đã thuộc về ta.“ Hoa Vân La nằm sấp trên người Diệp Vô Ưu, líu ríu nói.

“Ngọc Dao?“ Diệp Vô Ưu chấn động, lần này, hắn có thể nghe rõ rõ ràng ràng. Ngọc Dao cái tên này, hắn tự nhiên quen thuộc đến độ không thể quen thuộc hơn, bởi vì mẫu thân hắn chính là tên Yến Ngọc Dao.

“Vân La, nàng vừa mới nói cái gì?“ Diệp Vô Ưu ngữ khí có chút run rẩy: “Ngọc Dao đó. Là… là..ai?“

Diệp Vô Ưu hỏi như vậy, lập tức làm Hoa Vân La tỉnh táo lại, nàng biết, bản thân cuối cùng lại không cẩn thận gọi ra tên Yến Ngọc Dao, xem ra, nàng muốn che giấu cũng không thể nào nữa rồi.

“Chàng nói là ai đây?“ Hoa Vân La u buồn thở dài, hỏi lại.

“Không thể nào, không thể nào đúng là mẹ ta sao? Diệp Vô Ưu lắp bắp hỏi.

“Trừ Yến Ngọc Dao. Còn có ai sánh được với Hoa Vân La ta chứ?“ Hoa Vân La ngữ khí mang theo chút kiêu ngạo.

“Nhưng mà, mẹ ta là nữ mà, nàng cũng là nữ, nữ nhân sao lại có thể yêu thích nữ nhân chứ?“ Diệp Vô Ưu cảm thấy dở khóc dở cười.

“Chỉ cần thật lòng yêu nhau, thì hà tất phải để ý đến ánh mắt của thế tục? Hoa Vân La nhẹ nhàng nói.

“Nhưng mà. Mẹ ta không thích nàng!“ Diệp Vô Ưu chịu không được nói, “Người mẹ ta yêu là cha ta!“

Hoa Vân La sắc mặt âm u, buồn bã nói: “Đúng vậy, nàng không nguyện ý ở chung với ta, thà rằng gả cho Diệp Phi Phàm, cũng không chịu ở Vô Song cung cùng ta.

Liền sau đó, Hoa Vân La lại dùng nhãn thần khác thường nhìn Diệp Vô Ưu, rồi nói tiếp: “Bất quá, không sao cả. Hiện tại chàng đã xuất hiện, chàng sẽ yêu thích ta, phải không? Chàng sẽ nguyện ý ở chung với ta. Ta biết.“

“Vân La, ta là ta. Mẹ ta là mẹ ta, nàng đừng xem ta là mẹ ta được không?“ Diệp Vô Ưu trong lòng không còn chút tư vị, hắn rốt cuộc đã hiểu, vì sao Hoa Vân La vừa gặp hắn thì đã đối với hắn đặc biệt tốt, hắn cũng hiểu, Hoa Vân La sao lại muốn hắn mặc y phục nữ hài tử. Chính bởi vì, trong mắt Hoa Vân La, hắn chính là vật thay thế cho mẹ hắn Yến Ngọc Dao.

“Không, là một dạng, Ngọc Dao nhất định là cảm thấy có lỗi với ta, sở dĩ mới sinh ra chàng, để chàng đến thay thế, nếu không hai người sao lại có thể giống nhau như đúc vậy?“ Hoa Vân La lẩm bẩm nói, vừa nói vừa vuốt ve má Diệp Vô Ưu: “Chàng xem mắt chàng, lông mi của chàng, mũi chàng, môi chàng đều một khuôn một dạng với Ngọc Dao, chút khác biệt cũng không có.“

Thanh âm si ngốc đó của Hoa Vân La, làm trong lòng Diệp Vô Ưu không khỏi nảy sinh ra cảm giác thương tiếc, mặc dù việc Hoa Vân La yêu mẫu thân hắn làm có chút gì khó chấp nhận được, nhưng sự si mê của Hoa Vân La cũng làm hắn có chút cảm động.

“Vân La, nàng đừng như vậy.“ Diệp Vô Ưu khẽ nói, “Nàng giải khai cấm chế trên người ta trước được không?“

“Không được!“ Hoa Vân La liền cự tuyệt hắn, “Ta mà giải khai cấm chế, chàng lập tức sẽ bỏ đi.“

“Vân La, không có đâu, ta sao lại cam lòng li khai nàng?“ Diệp Vô Ưu vội vàng nói, lời hắn nói cũng là sự thật, hắn xác thực bỏ không nổi đại mĩ nhân.

“Ta không tin, tối nay ta muốn chàng như vậy cùng ta, không được đi.“ Hoa Vân La nhẹ nhàng nói.

Tội nghiệp Diệp Vô Ưu cố nói những lời tốt nhất, cuối cùng đều không thể thuyết phục Hoa Vân La, nàng dường như quyết tâm muốn Diệp Vô Ưu như vậy cùng nàng một đêm. Không còn cách nào khác, Diệp Vô Ưu cuối cùng đành phải bỏ cuộc.

Một tuyệt đại giai nhân đang nằm trong lòng hắn, hơn nữa thân thể hoàn mĩ kia đang không ngừng cám dỗ hắn, nhưng hắn cái gì cũng không làm được, tư vị này, đúng là khó tiêu!

“Đợi lần sau, ta nhất định bắt nàng phải bù lại!“ Diệp Vô Ưu đành phải tự an ủi bản thân, đợi giải trừ cấm chế xong, hắn nhất định phải tìm cách chinh phục nhục thể của Hoa Vân La. Bắt nàng bồi tiếp hắn ba ngày ba đêm.

Đã quá nửa đêm, Hoa Vân La đang nằm ngủ trong lòng Diệp Vô Ưu, với lại xem ra còn ngủ rất ngon, Diệp Vô Ưu đáng thương lại có một đêm ngủ không được, hắn rốt cuộc cũng biết, diễm phúc đưa tận cửa như thế này, đúng là không dễ hưởng thụ.

Cho đến sáng sớm, Diệp Vô Ưu quả thực là nuốt không trôi, chịu đựng mãi cuối cùng cũng thiếp đi, nhưng vừa mới ngủ chưa được bao lâu thì Hoa Vân La dã tỉnh dậy.

Đến lúc Diệp Vô Ưu tỉnh lại, Hoa Vân La đã sớm không ở trên giường, mà cấm chế trên người hắn không biết lúc nào cũng đã giải khai.

Diệp Vô Ưu nhảy xuống giường, đi ra khỏi thạch ốc, rồi bước đến cạnh dục trì thiên nhiên, trong dục trì, một mĩ nhân ngư đang thỏa thích bơi lội.

Diệp Vô Ưu tham lam ngắm nhìn Hoa Vân La, không biết có phải Hoa Vân La mấy năm nay đã thành thói quen bơi lõa thể, cho dù nàng biết Diệp Vô Ưu đang ở bên cạnh, nhưng vẫn không e ngại, mặc sức vùng vẫy trong nước, Diệp Vô Ưu bởi vậy mà được no mắt.

“Vô Ưu, xuống đây!“ Thanh âm Hoa Vân La truyền tới, thanh âm này trong tai Diệp Vô Ưu không kém gì tiên âm.

Gần như không có chút mảy may do dự, Diệp Vô Ưu liền bổ nhào về hướng dục trì rồi chạy đến bên cạnh Hoa Vân La, giang hai tay ôm lấy nàng, lần này Hoa Vân La cũng không né tránh, để hắn cho ôm.

“Sáng nay Hoa Nguyệt Lan có đến đây, nó hình như rất quan tâm đến chàng, đợi chút nữa rồi chàng đi gặp nó.“ Hoa Vân La nhẹ nhàng nói: “Ta đã bảo Lạc Lạc mang hành lý của chàng đến, chốc lát chàng có thể đổi lại y phục.“

“Ức!“ Diệp Vô Ưu thuận miệng kêu một tiếng, sau đó hướng đến cổ HoaVân La hôn một cái, đồng thời một tay bám vào nhũ phong tròn như ngọc châu của nàng.

Hoa Vân La khẽ uốn thân hình mềm mại, không có chút kháng cự động tác của Diệp Vô Ưu, đôi môi anh đào phát ra tiếng thở nhẹ.

“Cung chủ.“ Lúc này một giọng nói trong trẻo truyền đến, sau khi nghe thấy Hoa Vân La liền đẩy Diệp Vô Ưu ra.

“Để các thứ ở trong phòng là được.“ Hoa Vân La nhạt giọng nói.

“Vâng, cung chủ.“ Lạc Lạc dùng ánh mắt hiếu kì nhìn Diệp Vô Ưu đang ở trong hồ, sau đó vội vã đi về hướng thạch ốc.

Diệp Vô Ưu buồn bực không ngớt, Lạc Lạc này sớm không tới muộn không tới, làm gì mà cứ phải đến vào lúc này? Bất quá, buồn bực thì buồn bực, hắn bây giờ không dám tự chuốc lấy phiền toái, hắn lúc này cả người đều trốn ở dưới nước, bởi vì hắn cũng không muốn để tiểu nha đầu đó thấy được hắn đang mặc y phục nữ nhân.

Nguyên lai Diệp Vô Ưu còn tưởng rằng chỉ cần Lạc Lạc đi xong, hắn lại có thể tiếp tục hưởng thụ ngọc thể hoàn mĩ của Hoa Vân La, chỉ tiếc là, rất nhanh hắn phát hiện là đã lầm, thân ảnh Lạc Lạc vừa biến mất, Hoa Vân La từ trong dục trì đã nhảy lên.

“Vô Ưu, vào đây!“ Hoa Vân La tự nhiên đã khoác một tấm lụa mỏng, nàng hướng tới Diệp Vô Ưu nở một nụ cười dễ thương, sau đó đi tới thạch ốc.

“Đoán không có lầm, cố tình dụ dỗ ta, rồi lại không cho ta chạm vào.“ Diệp Vô Ưu trong lòng thầm nhủ, Hoa Vân La lúc nào cũng cho hắn một chút ngon ngọt, làm hắn đối với nàng không ngừng khao khát, nhưng lại không chịu chính thức trao thân cho hắn.

Phán đoán của Diệp Vô Ưu cũng không sai là mấy, Hoa Vân La muốn chính là hiệu quả này, nàng hi vọng Diệp Vô Ưu có thể ở cùng nàng, nhưng cũng hiểu rõ, nếu một chút ngọt ngào cũng không cho hắn, hắn có lẽ chẳng ở với nàng được lâu, mà nếu thật sự cho hắn tất cả. Cho dù nàng có dung mạo ngạo thị thiên hạ nhưng vẫn có chút lo lắng không thể trói giữ được hắn, sở dĩ mới quyết định áp dụng phương thức hiện tại, làm hắn cảm thấy tựa hồ bất cứ lúc nào đều có thể chiếm đoạt được nàng, nhưng sự thật lại không thể.

Tịch mịch nhiều năm nay, cuối cùng cũng có một người có thể bồi tiếp nàng, Hoa Vân La tự nhiên không nguyện ý buông tha, những thứ không chiếm được, vĩnh viễn là thứ trân quý nhất, đối với nam nhân mà nói, nữ nhân không chiếm đoạt được thông thường đều là mong muốn lớn nhất của bọn họ. Hoa Vân La hiểu rất rõ đạo lí này, sở dĩ nàng mới muốn dùng cách này làm Diệp Vô Ưu dùng hết thời gian có thể để ở bên nàng.

“Lại đây, ta giúp chàng đổi y phục“ Hoa Vân La ôn nhu lạ thường, “Chàng đợi đi gặp Nguyệt Lan, tối chàng có thể đến tìm ta, ta với Lạc Lạc, Tuyết Tuyết đã nói qua, chàng bất cứ khi nào đều có thể đến tìm ta.“

Được Hoa Vân La ôn nhu hầu hạ, tâm tình Diệp Vô Ưu cũng tốt lên không ít, lời oán giận trong lòng tự nhiên cũng mất đi nhiều, chỉ là, hắn lúc này có chút gì đó không nỡ li khai.

“Vân La.“ Diệp Vô Ưu kéo thân thể mềm mại của Hoa Vân La lại, “Ta tối lại đến, có được không?“

“Tùy chàng, nếu chàng nguyện ý bồi tiếp ta, ta tự nhiên là rất vui.“ Hoa Vân La nhẹ nhàng nói, trong lòng mơ màng, mặc dù nàng xem Diệp Vô Ưu như là Yến Ngọc Dao, nhưng Diệp Vô Ưu trừ việc giống Yến Ngọc Dao một khuôn một dạng ra, những chỗ khác đều không phải, là vì mỗi lần nàng tự nói với bản thân, chỉ xem Diệp Vô Ưu là Yến Ngọc Dao, liền như có một thanh âm khác đề tỉnh nàng, Diệp Vô Ưu tịnh không phải là Yến Ngọc Dao, hắn và Yến Ngọc Dao có quá nhiều bất đồng, quan trọng nhất là, Diệp Vô Ưu tịnh không phải là nữ nhân, hắn hoàn toàn là một nam nhân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện