Tiếp 12

"Diệp.Có bao giờ anh yêu em không? "

"Câm miệng hôm nay là ngày chết của cô "

Tay anh nhanh chóng bóp còi nhưng lão quản gia đã kịp đẩy chiếc súng văng ra xa.

"Cậu chủ người tỉnh táo lại đi. Chuyện đâu còn có đó,đây là tính mạng con người không phải là trò đùa "

Ả vì đau mà rên lên,tiếng rên của Ả đưa anh thực tại,vội vàng lại bế Ả vào lòng,trước khi bế Ả đi,anh không quên bỏ lại một câu:

"Ông mà dám cứu cô ta.Đừng trách tôi tuyệt tình "

Lão không nói gì,nhìn cô trong lòng trở nên thắt lại,không được lão phải cứu đứa trẻ tội nghiệp này,dù đánh đổi cả mạng sống lão cũng nhất quyết liều một phen.

Lão dùng điện thoại gọi xe cấp cứu.Nhưng là một bệnh viện khác.Ôm cô vào lòng lão nói:

"Tiểu thư phải cố lên.Lần này sẽ không sao.Lần này lão nhất định giúp tiểu thư thoát khỏi nơi ngục tù này "

Cô trong mê man,nghe thấy ai đó đang gọi mình,nhưng đôi mắt kia nặng chĩu nó không cho cô mở ra.

Con người ta luôn có cái gọi giới hạn của sức chịu đựng. Khiết Nhi bây giờ chính là ở cột đích của sức chịu đựng.

Lão đưa cô đến khoa cấp cứu.Sau đó nhanh chóng trở về biệt thự. Lão cũng có một số tiền dành dụm tương đối lớn.Lần này lão quyết định dùng hết số tiền của mình để đưa cô chốn đi.

Lão thu gom một số đồ của cô.Sau đó căn dặn người giúp việc:

"Cậu chủ có hỏi ta đi đâu thì hãy trả lời là không biết gì "

Mấy người giúp việc ai nấy đều gật đầu.

Lão nhanh chóng trở lại bệnh viện.

Lão vừa tới cũng là lúc vị bác sĩ trở ra nhìn lão với đôi mắt ái ngại.

"Chúng tôi đã cố gắng hết sức.Có lẽ bệnh nhân không thể qua cơn nguy kịch "

Lão bất động.Đôi mắt già nua nhăn nheo.Lão nói như khẳng định:

"Dù là một tia hi vọng tôi cũng sẽ không từ bỏ.Tôi muốn bệnh viện sắp xếp chuyển tiểu thư nhà chúng tôi sang Mỹ "

"Nhưng cơ hội rất mong manh "

"Dù đây là cơ hội cuối cùng đi nữa "

Đêm hôm ấy một Khiết Nhi mang theo hơi thở cuối cùng đến đất nước Mỹ xa xôi.

Đêm hôm ấy trái tim của người con gái đấy cũng đã chết.

Đêm hôm ấy cô gái mang tên Khiết Nhi.Như biến mất hoàn toàn.

-----------------------

3 Ngày Sau.

Ả đã dần hồi phục.Ả nhìn anh hỏi:

"Con ngốc kia sao rồi anh? "

"Chết rồi "

"Thật ư? "

"Lão quản gia đã chôn cất cô ta."

"Anh có buồn không? "

Anh ôm vào lòng.Lời nói tuyệt tình:

"Buồn? Cô ta chính là chết đi cho đỡ chật đất "

Ả cười trong lòng.

"Khiết Nhi ơi là Khiết Nhi ở thế giới bên kia thì đừng tao tuyệt tình.Có trách thì chắc may ngu "

Hai con người tạo nên bi kịch cho một cuộc đời.Nhưng họ vẫn nghĩ là mình không sai? Vì phần thú chiếm hết phần người.Những kẻ cặn bã của xã hội.

[....]

7 NĂM SAU

Một cô gái mái tóc đen óng uốn nhẹ.Đôi mắt thâm sâu nhìn lên màn hình ti vi.Đôi môi anh đào nhẹ nhàng nhấp trà.

Khuôn miệng không nhanh không chậm cất tiếng:

"Triết Diệp.Đến lúc chính tay tôi hũy hoại các người "

Hết phần 12

========

Chậc:v Đến lúc nữ cường. =)))))))))))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện