Chương 152

“Xin lỗi ư, không thể nào! Tô Lê Duyệt cẩn thận một chút, cẩn thận đi học về bị người đánh!” Bạch Thư Hân là người cứng đầu, cô ấy không biết chịu thua là gì.

Vốn Bạch Thư Hân là một cô nhóc coi trời bằng vung. Nếu không phải cô ấy hứa với người kia thì cô cũng sẽ không đi học một cách ngoan ngoãn như thế được.

Tô Lê Duyệt không ngờ rằng Bạch Thư Hân còn uy hiếp mình, cô ta không khỏi run lẩy bẩy rồi nhìn về phía bố mình với vẻ cầu cứu.

“Bố ơi, cô ta uy hiếp con.”

“Vậy mà cô lại dám uy hiếp con gái tôi, tôi thấy bố mẹ cô không còn nữa, không có ai dạy dỗ cô thì để tôi dạy dỗ vậy!”

Bố của Tô Lê Duyệt cũng lên cơn giận dữ, ông ta trực tiếp giơ tay lên muốn giáng cho Bạch Thư Hân một cái tát.

Cô ấy không tránh kịp nên chỉ có thể nhắm mắt lại tự chịu.

Không ngờ rằng bạt tai còn chưa đánh tới thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Giọng nói mát lạnh, tựa như là tuyết mùa đông.

“Ông là ai mà dám dạy dỗ người của tôi?”

Bạch Thư Hân nghe thế thì kinh ngạc trừng mắt, cô ấy nhìn người đàn ông xuất hiện trước mặt mình với vẻ bất ngờ.

Anh ta mặc rất tùy tiện, nhưng không thể che giấu sự lạnh lùng thẳng thắn trên người được.

Lệ Nghiêm là quân y, rất biết chỗ nào khiến cho con người đau nhất, lực tay của anh ta cũng rất lớn, khiến cho bố của Tô Lê Duyệt đau tới tái mặt.

“Cậu… cậu là ai?”

“Người giám hộ của Bạch Thư Hân!”

“Người giám hộ? Không thể nào, anh còn trẻ như thế…” Tô Lê Duyệt nói với vẻ kinh ngạc.

Người đàn ông trước mặt đẹp trai đến chết người, nhìn chưa tới ba mươi tuổi, khiến người ta liếc mắt khó quên.

Sao lại có thể là người giám hộ của Bạch Thư Hân hai mươi mốt tuổi chứ?

“Anh cả như cha!”

Lệ Nghiêm nói với vẻ lạnh lùng rồi nhìn về phía Bạch Thư Hân.

Bây giờ cô ấy mới tỉnh táo lại, ủ rũ dậm chân. “Người giám hộ cái mẹ gì chứ? Ai kêu anh ta tơi đây?”

Cô nhìn chằm chằm về phía hiệu trưởng rồi nói với vẻ tức tối.

Vốn hiệu trưởng vẫn còn mạnh mẽ lắm, nhưng bây giờ Lệ Nghiêm đã tới rồi, ông ta cũng không dám dạy dỗ Bạch Thư Hân nữa.

Nhà của Bạch Thư Hân cũng rất ghê gớm, ba đời làm cách mạng.

Cả nhà đều tòng quân, có mấy tư lệnh.

Mặc dù bố mẹ đều mất nhưng còn có chú, hơn nữa anh cả này lại càng ghê gớm hơn.

Quân y cấp cao, có quân hàm!

“Đây là chuyện nhà em, muốn giải quyết thì giải quyết riêng!

Hiệu trưởng biểu thị gió quá lớn, không thể chọc vào chẳng lẽ còn trốn không thoát ư?

Văn phòng đều là của các người, nói chuyện vui vẻ là được rồi. Hiệu trưởng dẫn theo thầy phụ trách vội vàng chạy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện