Chương 193

“Anh nói cũng đúng, em để đồ ở đâu mà chính em còn quên. Để chỗ anh vẫn an toàn hơn một chút. Anh đói chưa? Muốn ăn gì không?”

Cố Gia Huy chưa ăn cơm chưa, leo lên leo xuống núi nên bây giờ bụng anh đang kêu vang.

Anh nhìn Hứa Minh Tâm, cô như đang mở rương kho báu của mình ra vậy.

Hứa Minh Tâm mở balo ra rồi lấy hai chai nước tăng lực ra ngoài, thêm một bình giữ nhiệt, hai hộp mì ăn liền, còn có một số túi đồ ăn vặt và nồi nhỏ…

Cố Gia Huy rất thắc mắc, cô nhóc này leo núi mang theo một túi đồ ăn ư?

“À đúng rồi, còn có que cay nữa!” Hứa Minh Tâm rất không có liêm sỉ lấy lại đồ mình vừa mới ‘cúng’, sau đó thay vào bằng bánh quy.

“Cái này ngon nhất, nhãn hiệu lừng lẫy trong nước, chuyên nghiệp lâu năm. Anh nếm thử xem.”

“Cái này… ăn được không?”

Cố Gia Huy nhíu mày, anh có chút không thể tin tưởng được.

“Mặc dù nó không được sạch sẽ lắm, nhưng không phải người ta đều nói không mắc bệnh gì à? Anh ăn thử xem, ngon lắm đó. Thử một miếng thôi.”

“Được rồi.”

Cố Gia Huy cũng không thể nào từ chối ý tốt của cô. Anh kiềm nén sự bất an trong lòng rồi ăn một miếng.

Vị rất kì lạ.

Đây là lần đầu tiên Cố Gia Huy ăn que cay trong cuộc đời của anh, không ngờ là sẽ xảy ra trong hoàn cảnh này.

Có chút cay, cũng không biết là dùng cái gì tạo nên. Mặc dù có chút kỳ quái nhưng cũng không phải là không thể nuốt.

Anh lại nếm thử cổ vịt và chân gà, vậy mà lại cảm thấy cũng khá ngon.

“Đó là cái gì?”

“Đậu phụ thịt cá, anh muốn thử không?”

“Ừ, cho anh một cái.”

“Cái kia là gì?”

“Đây á, là cá khô.”

“Cho anh một cái.” Càng về sau, Cố Gia Huy cũng không hỏi tên nữa mà nhìn thấy muốn ăn cái gì đều chủ động qua lấy.

Khương Tuấn nhận được tin mà Cố Gia Huy gửi thì vội vàng tìm nhân viên cứu trợ tới. Khi anh ta vội vàng chạy tới động nhân duyên thì thấy Cố Gia Huy và Hứa Minh Tâm đang ngồi trên tảng đá ăn mì tôm với nhau.

Một mặt Cố Gia Huy nói “Cái này mà ăn được à?” một mặt lại húp mì tôm xì hụp một cách rất thành thạo.

Khương Tuấn kinh ngạc tới nổi trợn mắt há mồm, đây là cậu chủ nhà anh, người mà không dính khói lửa trần gian đó sao?

Đội trưởng đội cứu trợ đứng ở sau cũng nghẹn họng nhìn trân trối: “Bây giờ vẫn cần đi vào cứu họ sao? Sao tôi có cảm giác mình tiến vào sẽ quấy rầy bọn họ nhỉ?”

“Im lặng theo dõi đi…”

Khương Tuấn nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện