Chương 198

Rất đáng thương, như đứa trẻ bị người khác vứt bỏ.

Hứa Minh Tâm vội vàng an ủi, trong cổ họng cô rõ ràng có hàng trăm hàng ngàn câu an ủi người khác nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Thậm chí cô còn không biết vì sao Bạch Thư Hân lại khóc.

Đánh mất người mình yêu nhất là ý gì đây?

Cô ấy yêu đương rồi ư?

“Thư Hàn, mặc dù tớ không biết cậu đã gặp phải chuyện gì nhưng cho dù thế nào đi nữa tớ cũng sẽ không rời bỏ cậu. Tớ luôn là chỗ dựa vững chắc nhất của cậu.”

Bạch Thư Hân khóc một trận thì tâm trạng cũng đã khá hơn nhiều.

Cô ấy lau nước mắt rồi buông Hứa Minh Tâm ra và nói: “Cậu còn gầy hơn tớ nữa, sao làm chỗ dựa cho tớ được. Tớ vừa đè là cậu đã bẹp rồi.”

“Vậy thì tớ làm miếng đỡ cho cậu, như thế cậu ngã xuống cũng sẽ không đau nữa.”

“Ngốc nghếch.” Bạch Thư Hân nói với vẻ bất đắc dĩ.

“Đúng rồi, đến cùng là cậu bị gì vậy. Không phải là anh trai cậu đi tìm cậu à? Không gặp được sao? Sao lại khóc mà về thế này?”

“Gặp rồi, chính là vì gặp anh ta nên mới khóc đó.”

“Anh ta bắt nạt cậu à?”

“Minh Tâm, có thể nhà tớ có chút phức Bạch Thư Hân hít sâu một hơi rồi nói ra câu này.

Nhà cô ấy mấy đời làm cách mạng, đời đời tổ tông đều tham quân, hơn nữa quân hàm đời sau còn cao hơn đời trước.

Bởi thế nên cũng vô cùng trọng nam khinh nữ. Con gái không được xem trọng nhưng lại khó thoát khỏi lời dặn của tổ tiên phải tham gia vào quân đội.

Nhưng Bạch Thư Hân không muốn, bố mẹ đều bảo vệ cô ấy trước mặt ông nội.

Mà sức khỏe của Lệ Nghiêm từ nhỏ đã không được tốt, không thích hợp tham gia quân ngũ nên chọn làm quân y.

Từ nhỏ tới lớn, những rắc rối mà Bạch Thư Hân gặp phải đều được Lệ Nghiêm gánh lấy.

Sức khỏe của Lệ Nghiêm không tốt cũng là bởi vì trước kia ông nội trong cơn nóng giận đã dùng gậy đập thẳng vào đùi Lệ Nghiêm.

Anh ta cũng vì thế mà bó bột một năm mới khôi phục lại bình thường.

Một năm đó, Lệ Nghiêm nhận hết mọi sự chế giễu, cũng trễ mất đợt tham gia quân ngũ.

Đến giờ Bạch Thư Hân vẫn cảm thấy mình có lỗi với anh. Sau này ông nội qua đời, bố mẹ cũng lần lượt mất đi.

Nhà họ Bạch to lớn trở nên trống rỗng, hai người được chú đoàn trưởng đón về nhà.

Lệ Nghiêm bắt đầu tham gia vào bộ đội, mà cô cũng không phải đi làm lính nữa mà chọn việc mình thích.

Nhưng sau đó Bạch Thư Hân nhận ra cô ấy cũng không trốn được vận mệnh. Mà là do Lệ Nghiêm nhận trừng phạt mới khiến cho cô ấy khôi phục tự do.

Về phần trừng phạt là cái gì thì Lệ Nghiêm không nói, đến chết cô ấy cũng sẽ không biết.

Nhưng tới bây giờ Lệ Nghiêm cũng không biết là Bạch Thư Hân biết chuyện này.

Cho nên cô cố gắng rời xa Lệ Nghiêm, cô ấy không muốn trở thành gánh nặng của anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện