Hai vợ chồng hối hận “xanh ruột”.
“Cô Minh Tâm à… tôi đỡ cô đứng dậy nhé?”
“Khỏi cần, quỳ trên mặt đất rất tốt, tôi mặc nhiều đồ nên không sao.”
“À ừ… cô Châu Vũ à, vừa nãy là tôi nói chuyện hơi quá đáng, cô là người trẻ đừng so đo với người lớn như tôi…”
“Tôi không có người lớn như thế này, đừng nói lung tung. Từ nay về sau, tôi không còn bất kì quan hệ nào với nhà họ Dương, tôi cũng không đến viếng Dương Việt nữa. Kể từ bây giờ, tôi sẽ cắt đứt quan hệ với anh ta.”
“Tôi sẽ không quay trở về nhà họ Dương nữa, nơi này khiến tôi thật buồn nôn!”
Châu Vũ lạnh lùng nói, bình tính nhìn ông Dương Cường và bà Phương, trong mắt là sự thất vọng.
Mặc dù cô ấy thích Dương Việt nhưng ngay khi tình cảm còn nóng hổi đã bị đóng băng, cuối cùng khiến người chạnh lòng.
Ông Dương Cường và bà Phương luống cuống tay chân, cuối cùng dứt khoát quỳ xuống.
Mà cảnh tượng đó đều rơi vào tâm mắt của người trong bóng tối.
Ngay khi Châu Vũ bị tát, người đàn ông kia đã muốn ra tay.
Ngón trỏ đặt lên cò nhắm thẳng vào đầu của ông Dương Cường.
Nếu không phải Hứa Minh Tâm cái khó ló cái khôn gọi điện cho Ngôn Hải thì có lẽ anh ta đã dùng cách riêng của mình để giải quyết chuyện này.
Người trong tối chính là… Hắc Ảnh!
Anh ta hoàn toàn không đi công ty mà mượn cớ biến mất trong mắt mọi người, hợp lý thoát khỏi thân phận Cố Gia Huy để làm việc mình cần phải làm.
Anh ta theo dõi từ bệnh viện tới tận đây, nhìn thấy Châu Vũ bị ức hiếp thì giận điên thiếu điều muốn băm bọn họ thành trăm mảnh.
Nhưng bây giờ đã có người xử lý bọn họ nên anh ta cũng không vội ra mặt, nhà họ Dương… cũng không cần †ồn tại nữa.
Ngôn Hải nhanh chóng tới nơi, vừa đến đã trông thấy một đám người quỳ trên đất, liếc mắt nhìn thấy Hứa Minh Tâm nên vội vã qua đỡ cô đứng dậy.
Hứa Minh Tâm thuận tay đỡ Châu Vũ đứng lên theo.
“Phúc Lâm, cậu đến rồi à, nghe tôi giải thích…”
“Em nói đi Minh Tâm.”
Ông Dương Cường còn chưa nói xong đã bị Ngôn Hải ngắt lời.
Từ đầu đến cuối, anh ta chẳng buồn liếc mắt nhìn ông Dương Cường một lần mà chăm chăm nhìn Hứa Minh Tâm.
Hứa Minh Tâm xòe bàn tay, lòng bàn tay đầy vết tích do đá nhỏ cắt vào, vết thương còn chưa xử lý sạch sẽ, nhìn mà đau lòng.
Cô kéo Châu Vũ qua rồi nói: “Bọn họ không dám đánh em nên ra tay với Châu Vũ, tổng cộng hết năm cái tát!”
“Ông chán sống rồi hả Dương Cường?”
Ngôn Hải lạnh lùng gọi tên ông ta, trong lời nói còn mang theo sát khí.
Hứa Minh Tâm nhìn dáng vẻ đáng sợ của Ngôn Hải thì run lên.
Đàn ông không tức giận thì thôi, nếu đã nổi giận thì không ai gánh nổi hậu quả.
Cô nhớ đến Cố Gia Huy và Diên, bọn họ đều như vậy.
Đây chính là đàn ông!
Ông Dương Cường nghe thế thì hai chân run lẩy bẩy, nôn nóng giải thích: “Hiểu lầm. tất cả đều là hiểu lầm, tôi hoàn toàn không muốn xảy ra mâu thuẫn với cô Minh Tâm. Là đứa nhỏ Châu Vũ này gây chuyện, Ngôn Hải à, cậu bảo vệ cô Minh Tâm thì tôi không bàn cãi nhưng… liên lụy đến người khác thì có hơi quá đáng đúng không?”
“Cô Minh Tâm à… tôi đỡ cô đứng dậy nhé?”
“Khỏi cần, quỳ trên mặt đất rất tốt, tôi mặc nhiều đồ nên không sao.”
“À ừ… cô Châu Vũ à, vừa nãy là tôi nói chuyện hơi quá đáng, cô là người trẻ đừng so đo với người lớn như tôi…”
“Tôi không có người lớn như thế này, đừng nói lung tung. Từ nay về sau, tôi không còn bất kì quan hệ nào với nhà họ Dương, tôi cũng không đến viếng Dương Việt nữa. Kể từ bây giờ, tôi sẽ cắt đứt quan hệ với anh ta.”
“Tôi sẽ không quay trở về nhà họ Dương nữa, nơi này khiến tôi thật buồn nôn!”
Châu Vũ lạnh lùng nói, bình tính nhìn ông Dương Cường và bà Phương, trong mắt là sự thất vọng.
Mặc dù cô ấy thích Dương Việt nhưng ngay khi tình cảm còn nóng hổi đã bị đóng băng, cuối cùng khiến người chạnh lòng.
Ông Dương Cường và bà Phương luống cuống tay chân, cuối cùng dứt khoát quỳ xuống.
Mà cảnh tượng đó đều rơi vào tâm mắt của người trong bóng tối.
Ngay khi Châu Vũ bị tát, người đàn ông kia đã muốn ra tay.
Ngón trỏ đặt lên cò nhắm thẳng vào đầu của ông Dương Cường.
Nếu không phải Hứa Minh Tâm cái khó ló cái khôn gọi điện cho Ngôn Hải thì có lẽ anh ta đã dùng cách riêng của mình để giải quyết chuyện này.
Người trong tối chính là… Hắc Ảnh!
Anh ta hoàn toàn không đi công ty mà mượn cớ biến mất trong mắt mọi người, hợp lý thoát khỏi thân phận Cố Gia Huy để làm việc mình cần phải làm.
Anh ta theo dõi từ bệnh viện tới tận đây, nhìn thấy Châu Vũ bị ức hiếp thì giận điên thiếu điều muốn băm bọn họ thành trăm mảnh.
Nhưng bây giờ đã có người xử lý bọn họ nên anh ta cũng không vội ra mặt, nhà họ Dương… cũng không cần †ồn tại nữa.
Ngôn Hải nhanh chóng tới nơi, vừa đến đã trông thấy một đám người quỳ trên đất, liếc mắt nhìn thấy Hứa Minh Tâm nên vội vã qua đỡ cô đứng dậy.
Hứa Minh Tâm thuận tay đỡ Châu Vũ đứng lên theo.
“Phúc Lâm, cậu đến rồi à, nghe tôi giải thích…”
“Em nói đi Minh Tâm.”
Ông Dương Cường còn chưa nói xong đã bị Ngôn Hải ngắt lời.
Từ đầu đến cuối, anh ta chẳng buồn liếc mắt nhìn ông Dương Cường một lần mà chăm chăm nhìn Hứa Minh Tâm.
Hứa Minh Tâm xòe bàn tay, lòng bàn tay đầy vết tích do đá nhỏ cắt vào, vết thương còn chưa xử lý sạch sẽ, nhìn mà đau lòng.
Cô kéo Châu Vũ qua rồi nói: “Bọn họ không dám đánh em nên ra tay với Châu Vũ, tổng cộng hết năm cái tát!”
“Ông chán sống rồi hả Dương Cường?”
Ngôn Hải lạnh lùng gọi tên ông ta, trong lời nói còn mang theo sát khí.
Hứa Minh Tâm nhìn dáng vẻ đáng sợ của Ngôn Hải thì run lên.
Đàn ông không tức giận thì thôi, nếu đã nổi giận thì không ai gánh nổi hậu quả.
Cô nhớ đến Cố Gia Huy và Diên, bọn họ đều như vậy.
Đây chính là đàn ông!
Ông Dương Cường nghe thế thì hai chân run lẩy bẩy, nôn nóng giải thích: “Hiểu lầm. tất cả đều là hiểu lầm, tôi hoàn toàn không muốn xảy ra mâu thuẫn với cô Minh Tâm. Là đứa nhỏ Châu Vũ này gây chuyện, Ngôn Hải à, cậu bảo vệ cô Minh Tâm thì tôi không bàn cãi nhưng… liên lụy đến người khác thì có hơi quá đáng đúng không?”
Danh sách chương