Dạo gần đây, càng ngày thầy Phó càng thích gần gũi cô Nguyên.

Trước kia anh vốn thích nhìn ngắm cô, nhưng bây giờ anh muốn ở cạnh cô, muốn cô nhìn anh rồi mỉm cười, muốn lại gần thêm chút nữa. Bản năng thôi thúc anh làm chuyện chỉ làm vào mùa xuân với Nguyên Ngải.

Nhưng anh không biết tại sao, mùa xuân còn chưa đến, cô Nguyên đã thay đổi.

Hôm nay cô Nguyên đã nhìn gấu trúc rồi cười bốn lần, nhìn thầy Nhiếp cười ba lần, nhìn thầy Tiêu cười năm lần. Thậm chí lúc thầy Hùng đưa tay cho cô xoa nắn, cô còn nắn thật!

Trước kia cô Nguyên có làm thế bao giờ đâu, hơn nữa, lần này cô vừa nắn vừa cười vui vẻ.

Mà cô lại chẳng thèm nhìn anh lấy một lần, cũng chẳng thèm nắn tay anh.

Cô Nguyên... làm sao vậy? "Tại sao cô Nguyên nhìn gấu trúc rồi cười? Tại sao cô Nguyên lại nắn tay gấu trúc ấy hả?" Lúc nghe được câu hỏi này, chủ nhiệm Khổng nghệt mặt ra.

Từ khi nào mà thầy Phó hổ để ý tới mấy loại chuyện này? Cười cũng cười với gấu trúc, nắn tay cũng nắn tay gấu trúc, liên quan gì đến cậu ta đâu?

Lúc trước, ngôi trường này do Phó hổ mua, nhưng vì không muốn quản mấy chuyện vụn vặt nên trách nhiệm chuyển sang cho chủ nhiệm Khổng, còn anh đi dạy thể dục.

Lý do là, anh không hứng thú với mấy chuyện cỏn con bên ngoài.

Thế mà hiện tại, lão hổ chưa từng để ý tới thế giới xung quanh chạy tới hỏi chủ nhiệm Khổng --

"Vì sao cô Nguyên cứ nhìn gấu trúc rồi cười cười? Còn nắn tay người ta."

Lần đầu tiên mới thấy có người hỏi một câu ghen tuông kiểu gà bông mà thái độ lại nghiêm túc đến vậy.

Chủ nhiệm Khổng nhìn loài vật sống đơn độc trước mặt, thẳng thắn nói: "Tôi thấy chuyện cậu nên để ý không phải là vì sao cô Nguyên lại cười với gấu trúc, dù gì nhân loại ai mà chẳng bật cười khi nhìn thấy gấu trúc."

"Không phải chuyện cậu nên để ý là vì sao cậu lại bận tâm việc cô Nguyên cười với gấu trúc hay sao?"

Phó Trăn quay đầu lại, nhìn chú công xanh đã lớn lên cùng mình từ nhỏ, anh cảm thấy vấn đề này rất dở hơi: "Cô ấy là bạn gái của tôi."

Chủ nhiệm Khổng vốn đang viết đơn đăng ký tham gia đợt kiểm tra thể chất cho khối 12 của bên sở giáo dục tổ chức. Nghe vậy, chủ nhiệm Khổng ngẩng đầu lên nhìn thầy Phó, sắc mặt đối phương không có chút ý tứ đùa giỡn nào.

Chủ nhiệm Khổng "ồ" một tiếng, thong dong buông bút, rót một ly nước rồi chậm rãi uống, sau đó mới hoảng hốt phun nước ra: "Hả? Cô Nguyên là cái gì của cậu?"

Phó Trăn lùi lại, tránh nước văng tới mình, anh bình thản nói: "Bạn gái."

Chủ nhiệm Khổng đang định rót thêm ly nữa rồi phun lại để bày tỏ cảm giác khiếp sợ trong lòng mình thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của lão hổ: "Thử lần nữa xem."

Chủ nhiệm Khổng chỉ có thể ngừng tay không giỡn nữa, hừ, cứ tưởng người bạn từ thuở nhỏ của mình dạo này đã biết đùa hơn.

"Thôi được, chúng ta vào chuyện chính, cô Nguyên cười với gấu trúc đúng không?" Quân sư tình yêu họ Khổng bắt đầu suy ngẫm: "Có lẽ cô ấy thấy cậu ta đáng yêu?"

Vốn dĩ, nhân loại và yêu quái sẽ không yêu nhau.

Nhưng vì sao, bản thân mình chỉ là một con công sắp tuyệt chủng, mà phải đi quản chuyện yêu đương giữa người và hổ? Huống hồ, có con công nào quản nổi hổ không???

"Gấu trúc cũng đâu phải hôm nay mới thế này..." Thầy Phó không biết nên dùng từ gì để diễn tả cảnh tượng mình nhìn thấy hôm nay.

Trước kia, cô Nguyên cũng thường xuyên cười với mọi người, nhưng đó là nụ cười bao dung, thân thiện.

Mà cô Nguyên hôm nay, là cười theo kiểu không cầm được lòng, giống như bị gấu trúc chọc cười, mặc dù đối phương chưa làm gì hết, chỉ ngồi yên uống sữa như mọi khi.

Cô Nguyên đột nhiên nhìn gấu trúc rồi bật cười một tiếng từ tận đáy lòng!

Trước kia, cô Nguyên dù có nhìn những người khác, nhưng thời điểm ở văn phòng, ánh mắt của cô đều sẽ hướng về anh nhiều nhất. Thế mà hôm nay, sau buổi trồng cây, cô nhìn giáo viên nào khác trong văn phòng cũng lâu hơn nhìn anh!

Cô thật sự u mê các thầy cô khác, quên mất anh.

Thầy Phó nghĩ mãi không ra nguyên nhân là gì.

Chủ nhiệm Khổng nghe chuyện hổ yêu nhân loại đã thấy bàng hoàng, nào ngờ lão hổ sống đơn độc lâu năm còn yêu trúng nhân loại lăng nhăng.

Lúc ban đầu, Nguyên Ngải không quen lắm khi xung quanh toàn là động vật.

Phải nhanh chóng tháo cặp kính này ra thôi, cứ như vậy sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến công việc của cô.

"Số điện thoại của anh ấy? Để tôi cho cô."

Nguyên Ngải tìm thầy Nhiếp để xin số của Nhiếp Bá Thiên, chủ yếu bởi vì mỗi lần nói chuyện với thầy Nhiếp, ánh mắt cô sẽ không nhịn được mà hướng về đôi tai hình bán nguyệt mềm mại của thầy ấy. Lúc thầy Nhiếp nói chuyện, đôi tai kia còn khẽ run run, giống như mời gọi người tới vuốt ve.

Không được, Nguyên Ngải, tỉnh táo lại chút, đây là đồng nghiệp, không phải động vật thật, không được sờ. Hôm nay cô đã không kiềm chế được mà sờ tay gấu trúc, không thể phạm vào sai lầm nữa.

Vì thế Nguyên Ngải xin số điện thoại của Nhiếp Bá Thiên để tránh đối mặt với đôi tai xinh yêu của đồng nghiệp.

"Xin chào, tôi là Nguyên Ngải, tôi nhận được mắt kính rồi. Cảm ơn anh."

Qua một hồi lâu bên kia mới trả lời --

"Bây giờ chúng ta chẳng ai nợ ai!" Trên bãi cỏ, thừa lúc các "đồng báo" đang thu hút ánh nhìn của khách tham quan, Nhiếp Bá Thiên nhếch một miếng đệm thịt lên gõ điện thoại.

Nguyên Ngải không rõ đối phương cho cô cặp mắt kính này làm gì, nhưng giờ cũng không phải lúc hỏi chuyện này: "Tôi không tháo kính xuống được, anh có hướng dẫn sử dụng không?"

Lại mất một lúc lâu cô mới nhận được tin nhắn trả lời "Tối tôi nhắn cô, giờ tôi đang đi làm."

Nguyên Ngải có chút sửng sốt, sau đó mới nhận ra mình nhắn tin cho đối phương vào ban ngày có vẻ không phù hợp lắm.

Cũng có nghĩa, cô phải đeo cái kính này hết hôm nay.

Cảm giác lạ lẫm ban đầu nhanh chóng hoá thành một góc nhìn khác, phỏng chừng tới tối cô sẽ tháo kính ra được, thế nên cô chỉ có thể nhìn thấy bộ dạng thật của tất cả đồng nghiệp, học trò nốt ngày hôm nay.

Cũng xem như cơ hội ngàn năm có một.

Nguyên hình của thầy Hùng tròn vo sạch sẽ, chân ngắn ngủn, lúc ngồi ghế không chạm tới đất. Khi uống sữa thầy ấy sẽ vui vẻ đong đưa chân qua lại, dù khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì.

Thỉnh thoảng thầy Hùng còn cắn bút, lỡ dùng lực một chút là bút gãy đôi.

Nguyên hình của cô Ngũ là một nàng rắn mập mạp, lúc nào cũng uể oải nằm ườn trên bàn. Bởi vì mùa này thời tiết trở lạnh, cô Ngũ là động vật máu lạnh nên nhiệt độ cơ thể cũng sẽ giảm xuống, thiếu đi độ ấm, dĩ nhiên cơ thể cũng mất sức theo.

Trong văn phòng còn có gấu trúc đỏ, mỗi khi có người ra vào, thầy ấy sẽ giơ vụt hai tay, bộ lông đỏ rực xù hết lên.

Nguyên Ngải lên mạng tra thử, nghe nói động tác này của gấu trúc đỏ là tư thế phòng ngự tiến công.

Đa số giáo viên trong văn phòng đều là loài vật cô biết.

Thầy Phó nhìn bạn gái mình đi ra khỏi phòng, lúc quay lại còn mang theo chăn đắp cho cô Ngũ.

Một lúc sau, cửa văn phòng mở ra kêu tiếng cót két, cô lại đứng dậy, tới lót một miếng mút xốp ở dưới cửa, lúc đóng mở không còn tiếng động nữa.

Thầy Phó càng xem càng bối rối, rốt cuộc cô đang làm gì vậy?

Xem như đã hiểu biết rõ ràng về đồng nghiệp xung quanh, về phần bọn nhỏ, nhân lúc có tiết sinh hoạt, Nguyên Ngải làm một bảng biểu.

Lớp cô có tổng cộng tám bé chim, ba sơn tước họ Thu, một vàng anh họ Hoàng, một bé vẹt cú quen thuộc là lớp trưởng môn văn, một cú mèo họ Mao là lớp trưởng môn toán, còn có hai bé đại bàng, một đại bàng vàng, một đại bàng đầu trắng.

Hai em đại bàng là bạn cùng bàn, quan hệ rất tốt, giờ phút này đang rỉa lông cho nhau.

Thấy hai bạn nhỏ rỉa lông, Nguyên Ngải lập tức phạm vào sai lầm của loài người, cô cực kỳ tò mò.

Nếu đang ở nhân hình, không biết bọn họ đang làm gì nhỉ?

Sau đó cô nhìn lại sơ đồ lớp mà cô đã sắp xếp khi chẳng hay biết gì --

Linh dương Tây Tạng ngồi giữa, bên trái là sói, bên phải là cáo, chẳng trách lúc nào thằng bé cũng có cảm giác như trái địch phải thù.

Thỏ ngồi cùng ngựa vằn, bên cạnh là bạn học sư tử ngồi lặng lẽ.

Thảo nào hồi cô mới xếp chỗ bọn nhỏ kịch liệt phản đối.

Tiết thể dục buổi chiều, Nguyên Ngải nhìn bạn trai mình đứng cạnh một chú công, chỉ huy cả dàn động vật.

Cô chỉ nhìn thầy Phó một lát, sau đó ánh mắt của cô đã bị cảnh tượng động vật chạy đua thu hút.

Dù là sói hay linh dương, hay chú sư tử im lặng như không tồn tại, ngay khoảnh khắc này, tất cả đều tháo chạy như bay. Dưới ánh mặt trời, bốn chân phóng vun vút, đó là tốc độ mà loài người chẳng thể đuổi kịp. Cô bỗng có cảm giác như đang ở thảo nguyên, nhìn tất cả loài vật vụt chạy vì sinh mạng.

Dẫn đầu là Đàm Việt, động tác của cậu nhóc nhanh như thể xé tan hết thảy.

Tựa như linh hồn tuổi trẻ muốn vượt ra khỏi giới hạn của thể xác, vội vàng chứng minh cho thế giới về sự tồn tại của mình.

Công xanh đứng một góc, chân phải trụ, chân trái cầm loa hét to: "Chậm lại! Chậm lại! Đã nói bao nhiêu lần rồi! Khống chế tốc độ lại!"

"Huấn luyện các em bao nhiêu lần rồi hả! Mãi chẳng thấy tiến bộ!"

Hoá ra, tiết thể dục của bọn nhóc không phải để nâng cao sức khoẻ, mà là để khống chế tốc độ trong giới hạn loài người.

Bởi vì những đứa trẻ ấy phải trở thành nhân loại, chỉ khi trở thành nhân loại mới có thể trở về xã hội loài người.

Muốn trở thành nhân loại, bước đầu tiên là phủ định chính mình, phủ định rằng mình không phải yêu quái.

Sau khi chạy xong vòng đầu tiên, hầu hết bọn nhỏ đều giảm tốc độ xuống, ngoại trừ Đàm Việt.

Cáo Tây Tạng vốn đã giảm tốc độ, nhưng thấy người anh em của mình vẫn đang chạy điên cuồng phía trước, cậu chần chừ một lúc rồi cũng tăng tốc đuổi theo.

Bài kiểm tra là chạy bốn vòng quanh sân trường, Đàm Việt chỉ mất một phút để hoàn thành.

Chim công tức đến nỗi xù lông đầu, cầm loa rống to: "Đàm Việt, thằng nhóc cứng đầu này, đã nói bao nhiêu lần rồi, phải giảm tốc độ!"

"Em cho rằng chạy nhanh là hay ho lắm đúng không? Sợ người khác không biết em chạy nhanh hả? Sao em không cầm loa rêu rao rằng mình không phải con người luôn đi?"

Chủ nhiệm Khổng giận dữ ném loa qua, chú sói trắng cũng không do dự mà ngậm lấy loa, hai vuốt giữ chặt loa, cả người đứng thẳng dậy.

Dưới ánh mặt trời, sói trắng ngửa đầu, thanh âm dâng trào nhiệt huyết tuổi trẻ, không hề sợ hãi, cũng không thoả hiệp --

"Đừng bao giờ cảm thấy hổ thẹn vì mình chạy nhanh!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện